Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Chuyện này là chuyện hệ trọng, mà hiện tại Chính Quân không có nhà nên tôi chỉ còn biết gọi cho trợ lý Minh nhờ anh ta đi cùng. Lúc trước Chính Quân từng nói với tôi, nếu có chuyện gì gấp mà anh không có ở bên thì có thể gọi cho trợ lý Minh, anh ta là người thân cận dưới trướng anh, không sợ chuyện bị bán đứng.
Ngồi trên xe, tôi vừa lo lắng vừa hồi hộp, vú Hiền kế bên cũng không khá hơn tôi bao nhiêu. Bà ấy cứ xoa xoa lòng bàn tay, miệng lẩm nhẩm:
– Đúng rồi mợ, bữa xảy ra chuyện của cậu Thành… cậu Hai mặc cái áo đó… tôi nhớ rồi… tôi nhớ ra rồi…
Có vú Hiền nhớ ra, giờ chỉ đợi vào trí nhớ của chú Bá nữa là được. Cầu trời cho tôi tìm ra được sự thật, cầu trời khẩn Phật!
Trợ lý Minh ngồi ở ghế phụ lái, anh ta quay đầu lại cười trấn an tôi:
– Phu nhân yên tâm đi, có tôi đi với phu nhân là chuyện gì cũng suôn sẻ hết đó.
Tôi gật gật, nụ cười cũng không được tự tin cho lắm:
– Hy vọng mọi chuyện suôn sẻ…
Xe chạy một quãng đường khá là xa, phải hơn hai tiếng đồng hồ mới đến được nhà chú Bá. Tôi với mọi người vừa tới, chú Bá cũng vừa khóa cửa nhà định đi đâu đó. Vú Hiền nhận ra ông ấy, bà liền chạy nhanh tới giữ chặt tay ông ấy lại, giọng vô cùng gấp gáp:
– Chú Bá… chú đây rồi… tôi gặp được chú tôi mình quá… mừng quá…
Chú Bá dáng người tròn trịa, da đen nhẻm, gương mặt có chút khắc khổ, mắt chú ấy nheo nheo, giọng ngập ngừng:
– Bà chị là…
Vú Hiền vội nói:
– Là tôi, vú Hiền… vú Hiền của cậu Hai Quân đây chú. Chú nhớ ra tôi chưa, tôi là vú Hiền đây.
Chú Bá như mường tượng ra được ai đó, suy nghĩ thêm vài giây nữa, chú ấy liền reo lên:
– À tôi nhớ ra bà chị rồi, cô Hiền… cô Hiền vú nuôi của cậu Hai… có phải không?
– Phải, tôi là vú Hiền, là tôi đây.
Sau màn nhận ra nhau, chú Bá mới quay sang nhìn đến tôi và trợ lý Minh, thấy có người lạ, chú ấy có hơi rụt rè, nhỏ giọng hỏi vú Hiền:
– Đây là…
Thấy chú ấy hỏi, tôi liền đi tới trả lời:
– Dạ con chào chú, con là An Lâm, là vợ của Chính Quân.
Chú Bá thoáng giật mình:
– Vợ của cậu Hai… cậu Hai lấy vợ rồi đó hả?
Tôi gật đầu:
– Dạ, tụi con cũng vừa lấy nhau mới đây thôi chú. Chú Bá… chú định đi đâu ạ?
Chú Bá gật gật:
– À tôi… tôi định đi lên bệnh viên mua cơm cho bà nhà, bả đang chờ tôi ở trển.
Nghe chú Bá nói vậy, trợ lý Minh liền lên tiếng giải quyết vấn đề:
– Chú Bá, chú cho con số giường với số phòng của thím đang nằm, con cho người đem cơm lên cho thím thay chú, được không chú?
Chú Bá vừa ngạc nhiên lại vừa ngại ngùng:
– Ấy thôi đi cậu, để lát nữa tôi đem lên cho bả cũng được….
– Chú đừng khách sáo, nếu có ông chủ con ở đây thì anh ấy cũng làm giống như con thôi à. Thím nhà mình ăn được thức ăn loại gì để con cho người đi mua nè chú.
Vú Hiền thấy chú Bá vẫn còn ngập ngừng, bà ấy liền nói thêm vào:
– Chú cứ để cho cậu ấy mua cơm cho chị nhà đi, bọn tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi chú… phiền chú với chị nhà một bữa vậy.
Phải đợi vú Hiền lên tiếng, chú Bá mới e dè chấp nhận để cho trợ lý Minh đem cơm lên cho vợ ở bệnh viện. Dặn dò các thứ xong xuôi, chú Bá mới mở cửa cho bọn tôi vào nhà, biểu cảm của chú ấy có chút lúng túng vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhà của chú Bá cũng giống với nhà tôi ở dưới quê, đơn giản, mát mẻ lại tươm tất. Ở hai bên vách có khá là nhiều bằng khen chiến công đã cũ, chắc là của ông bà ngày xưa để lại. Rót nước cho bọn tôi mà tay chú run run, giọng cũng ngập ngừng e dè không được tự nhiên:
– Có chuyện gì mà mợ Hai với cô Hiền phải xuống tới tận đây vậy?
Thấy tôi với vú Hiền nhìn nhau, chú Bá như hiểu ra vấn đề, chú ấy liền thở dài một hơi rồi nói:
– Chắc lại là chuyện của cậu Hai phải không? Tôi… tôi cũng không muốn định tội gì cho cậu Hai đâu, hoàn cảnh của cậu… tôi cũng thương quá chừng. Nếu lúc đó tôi mà biết mọi chuyện ra nông nổi lớn đến như vậy… tôi đã không nói ra chuyện tôi gặp được cậu Hai đi theo sau cậu Tư Thành…
Thấy chú ấy thở dài, biểu cảm rầu lo nhưng lời nói cũng rất dứt khoát:
– Bây giờ lỡ thì cũng lỡ rồi, tôi cũng không thể nói lại là lúc đó tôi nhìn nhầm được… mà con người tôi trước giờ cũng chưa từng nói láo nói xạo với ai. Bữa nay mọi người tới hỏi chuyện khác thì tôi sẵn sàng tiếp đón chứ còn nếu hỏi coi tôi có nhớ sai hay là bị ai mua chuộc không thì… xin lỗi… tôi không giúp gì các người được đâu. Nói tôi có lỗi với cậu Hai thì tôi chịu chứ tôi… tôi không làm khác được.
Tôi nhìn chú Bá, chỉ nhìn sơ qua thôi cũng thấy rõ được chú ấy đang nói những lời thật lòng. Nếu như là bị ai đó mua chuộc, chú ấy sẽ không nói vậy đâu, mà có thật như vậy thì chú ấy cũng chẳng cần tiếp đón bọn tôi làm gì cho nhọc lòng. Xem ra đúng như những gì Chính Quân nói, chú Bá là nhìn ra anh ấy thật, nhìn thấy có người đi theo Chính Thành thật.
Tôi rót lại cho chú Bá ly nước, tôi dịu giọng nói:
– Chú Bá… con tới đây hôm nay là có chuyện nhờ chú, con không ép chú chuyện gì đâu, chú yên tâm nha.
Chú Bá nhìn nhìn tôi, do dự hỏi:
– Là chuyện… chuyện gì hả mợ?
Tôi lấy album ảnh đặt xuống bàn, tôi bắt đầu quá trình đi tìm sự thật:
– Trước tiên, con muốn nói với chú điều này… con biết là chú nhìn thấy có người đi theo Chính Thành thật, con cũng không phũ nhận điều đó. Nhưng cũng tại vì chuyện đó mà Chính Quân nhà con sống khổ sở rất nhiều vì luôn bị người nhà nghi ngờ là gϊếŧ em trai mình. Chú Bá… chú cũng thương Chính Quân mà phải không? Chú cũng tội cho anh ấy mà phải không chú?
Chú Bá rũ mắt, biểu cảm trùn xuống:
– Tôi thương cậu Hai chứ mợ, mà tôi…
– Dạ… chú thương Chính Quân là được rồi, con chỉ cần biết chú thương anh ấy là con yên tâm rồi.
– Vậy bữa nay… mợ tới tìm tôi có chuyện gì hả mợ?
Tôi khẽ gật gật, tôi nói:
– Chú, con muốn hỏi chú mấy chuyện nhỏ xíu thôi, giờ trước khi con hỏi… chú giúp con nhớ lại chuyện xảy ra năm đó thêm một lần nữa. Chú cứ nhớ lại hết, nhớ lại đừng sót một chi tiết nào hết nha chú, được không chú?
Chú Bá vô thức gật gật:
– Được chứ mợ, nhớ lại thì dễ mà, trí nhớ tôi tốt lắm, mợ muốn hỏi gì cứ hỏi đi.
Tôi quay sang trợ lý Minh rồi nháy mắt ra hiệu, xong xuôi, tôi mới nói với chú Bá:
– Dạ, con xin chú thêm một chuyện nữa… con có thể quay lại lúc con và chú nói chuyện với nhau… được không chú?
Chú Bá có hơi lúng túng:
– Nhưng mà để làm gì hả mợ?
Tôi cười trấn an chú:
– Con muốn quay lại rồi gửi cho anh Quân xem thôi chú, con không làm hại tới chú đâu, chú đừng lo.
Vú Hiền cũng nói thêm vào:
– Chú yên tâm đi, mợ Hai không có làm hại chú đâu, là cậu Hai kêu mợ làm vậy đó.
Nghe nhắc đến Chính Quân, chú Bá liền gật đầu đồng ý mà không hỏi thêm bất kỳ điều gì. Chỉ cần nhìn thấy nhiêu đó thôi, tôi cũng đủ hiểu chú Bá có bao nhiêu áy náy với Chính Quân rồi. Sắp xếp đâu vào đấy xong xuôi, tôi mới bắt đầu hỏi chuyện:
– Chú Bá, chú chắc chắn là hôm đó đã nhìn thấy Chính Quân đi theo sau Chính Thành… có phải vậy không chú?
Nhắc đến vấn đề này, chú Bá có chút ngại ngùng, khẽ gật đầu, chú xác nhận:
– Có… tôi có nhìn thấy.
– Dạ… vậy chú có còn nhớ bữa đó Chính Quân anh ấy mặc đồ màu gì không chú?
Bị hỏi đến vấn đề này, chú Bá thoáng giật mình nhưng vẫn gật gật đầu, trả lời:
– Nhớ chứ mợ… cậu Hai mặc áo sọc đỏ đen…
Tim tôi đập thình thịch, tay run run mở quyển album ra cho chú Bá xem:
– Chú Bá… có phải là áo này không? Phải không chú?
Chú Bá kéo album ảnh về phía mình, mắt nheo nheo nhìn vào ảnh của Chính Quân chụp một mình, chú ấy nhìn vào một lát rồi mới gật gật đầu xác nhận:
– Chính là cái áo này, chính xác là nó…
Tôi với vú Hiền mừng rỡ nhìn nhau, mắt vú Hiền đỏ ửng lên vì xúc động. Tôi cũng không kém gì bà ấy nhưng lúc này không phải lúc khóc, phải hỏi xong hết mọi chuyện rồi có khóc cũng không muộn đâu.
Tôi nhướn người lật sang trang khác, tay chỉ vào ảnh của chú Ba Vũ cũng mặc áo giống như vậy, tôi hỏi:
– Đứa bé đi theo sau Chính Thành ngày hôm đó… có giống như vầy không chú?
Chú Bá nhìn sơ qua liền lắc đầu bảo:
– Không giống, mặc dù cậu Ba với cậu Hai dáng dấp cũng sem sem nhau nhưng cậu Ba tròn hơn… tôi nhận ra được mà.
Tôi gật gật, tay lại thoáng run chỉ vào tấm ảnh của anh Cả chụp với Má Lớn, tôi hỏi:
– Vậy còn đây…
Chú Bá không cần nghĩ liền trả lời luôn:
– Cậu Hai đây nè… cái áo này cũng giống y chang bữa đó cậu mặc luôn. Ủa vậy là cậu Hai với cậu Ba có áo giống nhau hả mợ?
Tôi gật gật, hỏi lại một lần nữa:
– Chú chắc chắn người trong ảnh là Chính Quân… phải không chú?
Chú Bà gật đầu chắc nịch:
– Là cậu Hai, tôi chắc.
– Vậy người chú gặp bữa đó… cũng mặc áo giống vầy luôn đúng không chú?
Chú Bá khẽ chau mày, chú ấy nhìn tôi chăm chăm:
– Phải mợ… tôi không nhìn nhầm giữa cậu Hai với cậu Ba đâu… tôi nhận ra được mà.
– Chú chắc chắn chưa?
Chú Bá không cần nghĩ, chú ấy kiên quyết:
– Tôi dám chắc!
Đến lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm được một hơi, vú Hiền ở bên liên tục chấp tay, khấn:
– Đa tạ bà chủ đã phù hộ… nhờ hết vào bà… nhờ hết vào bà…
Tôi vỗ lưng an ủi vú Hiền, mắt cũng sắp nhoè lệ, rất may là Bà Nội tặng áo cho ba anh em bọn họ, lại càng may hơn khi hình ảnh chiếc áo được chụp lại và lưu giữ cho đến tận ngày hôm nay. Tôi cũng không biết phải nói gì bây giờ nữa, có phải là ông Trời cũng muốn minh oan cho Chính Quân không? Là các vị ở trên cao kia cũng muốn cứu một người đã phải khổ sở chịu hàm oan bao nhiêu năm qua có phải vậy không? Chắc chắn như như vậy rồi, chắc chắn là như vậy rồi…
Chú Bá có hơi lúng túng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chú ấy khẽ hỏi:
– Sao vậy mợ Hai? Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Tôi lúc này mới nhìn lại phía chú, cố trấn an lại cảm xúc trong lòng mình, tôi chỉ vào tấm ảnh của anh Cả, khàn giọng giải thích:
– Tấm ảnh con vừa cho chú xem… đứa bé đó không phải là Chính Quân…
Chú Bá giật mình kêu lên:
– Làm sao không phải là cậu Hai được… rõ ràng là…
Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó, chú Bá liền nhìn kỹ một lần nữa vào tấm ảnh kia, tay chú run run, giọng cũng ngập ngừng khàn đục:
– Mợ Hai… tôi hiểu rồi… tôi hiểu ra rồi… đây không phải cậu Hai… không phải cậu Hai….
Vú Hiền đến lúc này cũng nhịn không được mà khóc thành tiếng, cả chú Bá cũng xúc động lấy tay lau vội đi khoé mắt rưng rưng, giọng chú ấy khàn đi, sự tiếc nuối thương xót không giấu đi đâu được:
– Tôi có lỗi với cậu Hai quá, tại vì tôi mà cậu bị hàm oan… giờ có muộn không hả mợ… nếu không muộn thì mợ dắt tôi đi gặp ông chủ đi… tôi giải thích cho ông ấy hiểu.
Tôi nén lại xúc động, khẽ an ủi chú Bá:
– Không muộn… không muộn đâu chú… cảm ơn chú đã nhớ lại… con mới là người phải cảm ơn chú thật nhiều!
……………………………
Ngồi lại trên xe về thành phố, tôi vẫn chưa thấy yên tâm, liền hỏi lại trợ lý Minh thêm một lần nữa:
– Trợ lý Minh, có chắc chắn là vợ chồng chú Bá được an toàn không?
Trợ lý Minh quay lại nhìn tôi, anh ta vừa cười vừa nói:
– Phu nhân yên tâm đi, người của ông chủ không phải là kẻ vô dụng đâu.
– Vậy được, tôi sợ là có chuyện gì đó không may xảy ra… anh cũng biết rồi đó, ông chủ của anh bị oan đến bây giờ… cũng đủ khổ sở rồi.
– Phu nhân… cô tốt với ông chủ tôi thật đó, thấy tình cảm hai người có tiến triển… tôi thật sự rất mừng.
Tôi khẽ cười:
– Tôi là vợ anh ấy thì giúp cho anh ấy cũng là chuyện đáng làm mà. À mà có chuyện này, tôi rất muốn hỏi anh…
– Phu nhân hỏi đi.
Tôi suy nghĩ vài giây rồi mới hỏi:
– Chuyện phóng hỏa nhà cúng… có thật là do Chính Quân làm hay không?
Trợ lý Minh không có chút gì là ngạc nhiên, cậu ấy suy nghĩ một chút rồi liền trả lời:
– Chuyện đó… đúng thật là do ông chủ làm nhưng anh ấy chỉ muốn dọa mọi người một phen… không nghĩ là nhà cúng lại cháy thành ra như vậy.
Tôi kinh ngạc, vội hỏi:
– Mọi chuyện là như thế nào, anh nói rõ cho tôi nghe được không?
Trợ lý Minh từ tốn giải thích:
– Ban đầu, ông chủ vốn chỉ muốn để cho lồng đèn rơi xuống, làm cho cả lư hương và lồng đèn cùng cháy để dọa mọi người. Rồi cộng thêm cả chuyện của cu Bin để làm cho bọn họ nghĩ là hồn của cậu Thành nhập về đòi trả thù báo oán. Suy tính lên kế hoạch rất kỹ, lại không ngờ được tới chuyện… vì lồng đèn cháy quá lớn rồi bén lửa cháy hết cả căn phòng.
Ngừng vài giây, anh ta lại nói:
– Tôi được ông chủ giao cho nhiệm vụ phải bảo vệ cho phu nhân, vậy mà lúc lửa cháy lớn… cô Trâm cứ bám víu vào tôi buộc lòng tôi phải đưa cô ấy ra ngoài trước. Lúc định quay vào cứu cô thì lửa đã cháy lan ra đến bên ngoài, lại thấy có cậu Cả và cậu Ba chạy vào… nên tôi ở lại bên ngoài thông báo tình hình rồi sắp xếp chuyện của cu Bin…
Bữa nay đúng là đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, chuyện phóng hỏa thì không nói đến đi, vậy mà cả chuyện của cu Bin cũng là do một tay Chính Quân sắp xếp… thật là không nghĩ được chuyện đó mà…
– Vậy… tức là không phải do Chính Quân cố tình phóng hỏa?
Trợ lý Minh lắc đầu:
– Không, ông chủ không bao giờ làm những chuyện nguy hiểm đến như vậy đâu, hơn nữa ở trong đám người đó còn có cả phu nhân, anh ấy lại càng không dám làm liều. Sau chuyện lần đó, tôi xém chút bị anh ấy tống đi Châu Phi xem cá sấu… phu nhân… xin nhận của tiểu nhân ngàn lạy.
Thấy trợ lý Minh nửa thật nửa đùa, tôi coi như cũng bớt phần nào sự bức xúc dành cho chủ tớ anh ta. Nếu đúng như lời Chính Vũ nói, chắc tôi sẽ giận Chính Quân ghê lắm. Anh ấy mà phóng hỏa thật thì khác gì bọn cố ý gϊếŧ người, mà thật như vậy thì xác định với tôi đi, tôi đấm cho mấy phát không trượt vào đâu được đâu. Trả thù thì trả thù chứ bất chấp mọi thủ đoạn thì không được… không thể được.
Mà khoan đã, nếu đúng như vậy thì người bí ẩn tôi gặp ở trong vườn… là ai? Người đó rốt cuộc đang muốn gì?!
Ngồi trên xe, tôi vừa lo lắng vừa hồi hộp, vú Hiền kế bên cũng không khá hơn tôi bao nhiêu. Bà ấy cứ xoa xoa lòng bàn tay, miệng lẩm nhẩm:
– Đúng rồi mợ, bữa xảy ra chuyện của cậu Thành… cậu Hai mặc cái áo đó… tôi nhớ rồi… tôi nhớ ra rồi…
Có vú Hiền nhớ ra, giờ chỉ đợi vào trí nhớ của chú Bá nữa là được. Cầu trời cho tôi tìm ra được sự thật, cầu trời khẩn Phật!
Trợ lý Minh ngồi ở ghế phụ lái, anh ta quay đầu lại cười trấn an tôi:
– Phu nhân yên tâm đi, có tôi đi với phu nhân là chuyện gì cũng suôn sẻ hết đó.
Tôi gật gật, nụ cười cũng không được tự tin cho lắm:
– Hy vọng mọi chuyện suôn sẻ…
Xe chạy một quãng đường khá là xa, phải hơn hai tiếng đồng hồ mới đến được nhà chú Bá. Tôi với mọi người vừa tới, chú Bá cũng vừa khóa cửa nhà định đi đâu đó. Vú Hiền nhận ra ông ấy, bà liền chạy nhanh tới giữ chặt tay ông ấy lại, giọng vô cùng gấp gáp:
– Chú Bá… chú đây rồi… tôi gặp được chú tôi mình quá… mừng quá…
Chú Bá dáng người tròn trịa, da đen nhẻm, gương mặt có chút khắc khổ, mắt chú ấy nheo nheo, giọng ngập ngừng:
– Bà chị là…
Vú Hiền vội nói:
– Là tôi, vú Hiền… vú Hiền của cậu Hai Quân đây chú. Chú nhớ ra tôi chưa, tôi là vú Hiền đây.
Chú Bá như mường tượng ra được ai đó, suy nghĩ thêm vài giây nữa, chú ấy liền reo lên:
– À tôi nhớ ra bà chị rồi, cô Hiền… cô Hiền vú nuôi của cậu Hai… có phải không?
– Phải, tôi là vú Hiền, là tôi đây.
Sau màn nhận ra nhau, chú Bá mới quay sang nhìn đến tôi và trợ lý Minh, thấy có người lạ, chú ấy có hơi rụt rè, nhỏ giọng hỏi vú Hiền:
– Đây là…
Thấy chú ấy hỏi, tôi liền đi tới trả lời:
– Dạ con chào chú, con là An Lâm, là vợ của Chính Quân.
Chú Bá thoáng giật mình:
– Vợ của cậu Hai… cậu Hai lấy vợ rồi đó hả?
Tôi gật đầu:
– Dạ, tụi con cũng vừa lấy nhau mới đây thôi chú. Chú Bá… chú định đi đâu ạ?
Chú Bá gật gật:
– À tôi… tôi định đi lên bệnh viên mua cơm cho bà nhà, bả đang chờ tôi ở trển.
Nghe chú Bá nói vậy, trợ lý Minh liền lên tiếng giải quyết vấn đề:
– Chú Bá, chú cho con số giường với số phòng của thím đang nằm, con cho người đem cơm lên cho thím thay chú, được không chú?
Chú Bá vừa ngạc nhiên lại vừa ngại ngùng:
– Ấy thôi đi cậu, để lát nữa tôi đem lên cho bả cũng được….
– Chú đừng khách sáo, nếu có ông chủ con ở đây thì anh ấy cũng làm giống như con thôi à. Thím nhà mình ăn được thức ăn loại gì để con cho người đi mua nè chú.
Vú Hiền thấy chú Bá vẫn còn ngập ngừng, bà ấy liền nói thêm vào:
– Chú cứ để cho cậu ấy mua cơm cho chị nhà đi, bọn tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi chú… phiền chú với chị nhà một bữa vậy.
Phải đợi vú Hiền lên tiếng, chú Bá mới e dè chấp nhận để cho trợ lý Minh đem cơm lên cho vợ ở bệnh viện. Dặn dò các thứ xong xuôi, chú Bá mới mở cửa cho bọn tôi vào nhà, biểu cảm của chú ấy có chút lúng túng vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhà của chú Bá cũng giống với nhà tôi ở dưới quê, đơn giản, mát mẻ lại tươm tất. Ở hai bên vách có khá là nhiều bằng khen chiến công đã cũ, chắc là của ông bà ngày xưa để lại. Rót nước cho bọn tôi mà tay chú run run, giọng cũng ngập ngừng e dè không được tự nhiên:
– Có chuyện gì mà mợ Hai với cô Hiền phải xuống tới tận đây vậy?
Thấy tôi với vú Hiền nhìn nhau, chú Bá như hiểu ra vấn đề, chú ấy liền thở dài một hơi rồi nói:
– Chắc lại là chuyện của cậu Hai phải không? Tôi… tôi cũng không muốn định tội gì cho cậu Hai đâu, hoàn cảnh của cậu… tôi cũng thương quá chừng. Nếu lúc đó tôi mà biết mọi chuyện ra nông nổi lớn đến như vậy… tôi đã không nói ra chuyện tôi gặp được cậu Hai đi theo sau cậu Tư Thành…
Thấy chú ấy thở dài, biểu cảm rầu lo nhưng lời nói cũng rất dứt khoát:
– Bây giờ lỡ thì cũng lỡ rồi, tôi cũng không thể nói lại là lúc đó tôi nhìn nhầm được… mà con người tôi trước giờ cũng chưa từng nói láo nói xạo với ai. Bữa nay mọi người tới hỏi chuyện khác thì tôi sẵn sàng tiếp đón chứ còn nếu hỏi coi tôi có nhớ sai hay là bị ai mua chuộc không thì… xin lỗi… tôi không giúp gì các người được đâu. Nói tôi có lỗi với cậu Hai thì tôi chịu chứ tôi… tôi không làm khác được.
Tôi nhìn chú Bá, chỉ nhìn sơ qua thôi cũng thấy rõ được chú ấy đang nói những lời thật lòng. Nếu như là bị ai đó mua chuộc, chú ấy sẽ không nói vậy đâu, mà có thật như vậy thì chú ấy cũng chẳng cần tiếp đón bọn tôi làm gì cho nhọc lòng. Xem ra đúng như những gì Chính Quân nói, chú Bá là nhìn ra anh ấy thật, nhìn thấy có người đi theo Chính Thành thật.
Tôi rót lại cho chú Bá ly nước, tôi dịu giọng nói:
– Chú Bá… con tới đây hôm nay là có chuyện nhờ chú, con không ép chú chuyện gì đâu, chú yên tâm nha.
Chú Bá nhìn nhìn tôi, do dự hỏi:
– Là chuyện… chuyện gì hả mợ?
Tôi lấy album ảnh đặt xuống bàn, tôi bắt đầu quá trình đi tìm sự thật:
– Trước tiên, con muốn nói với chú điều này… con biết là chú nhìn thấy có người đi theo Chính Thành thật, con cũng không phũ nhận điều đó. Nhưng cũng tại vì chuyện đó mà Chính Quân nhà con sống khổ sở rất nhiều vì luôn bị người nhà nghi ngờ là gϊếŧ em trai mình. Chú Bá… chú cũng thương Chính Quân mà phải không? Chú cũng tội cho anh ấy mà phải không chú?
Chú Bá rũ mắt, biểu cảm trùn xuống:
– Tôi thương cậu Hai chứ mợ, mà tôi…
– Dạ… chú thương Chính Quân là được rồi, con chỉ cần biết chú thương anh ấy là con yên tâm rồi.
– Vậy bữa nay… mợ tới tìm tôi có chuyện gì hả mợ?
Tôi khẽ gật gật, tôi nói:
– Chú, con muốn hỏi chú mấy chuyện nhỏ xíu thôi, giờ trước khi con hỏi… chú giúp con nhớ lại chuyện xảy ra năm đó thêm một lần nữa. Chú cứ nhớ lại hết, nhớ lại đừng sót một chi tiết nào hết nha chú, được không chú?
Chú Bá vô thức gật gật:
– Được chứ mợ, nhớ lại thì dễ mà, trí nhớ tôi tốt lắm, mợ muốn hỏi gì cứ hỏi đi.
Tôi quay sang trợ lý Minh rồi nháy mắt ra hiệu, xong xuôi, tôi mới nói với chú Bá:
– Dạ, con xin chú thêm một chuyện nữa… con có thể quay lại lúc con và chú nói chuyện với nhau… được không chú?
Chú Bá có hơi lúng túng:
– Nhưng mà để làm gì hả mợ?
Tôi cười trấn an chú:
– Con muốn quay lại rồi gửi cho anh Quân xem thôi chú, con không làm hại tới chú đâu, chú đừng lo.
Vú Hiền cũng nói thêm vào:
– Chú yên tâm đi, mợ Hai không có làm hại chú đâu, là cậu Hai kêu mợ làm vậy đó.
Nghe nhắc đến Chính Quân, chú Bá liền gật đầu đồng ý mà không hỏi thêm bất kỳ điều gì. Chỉ cần nhìn thấy nhiêu đó thôi, tôi cũng đủ hiểu chú Bá có bao nhiêu áy náy với Chính Quân rồi. Sắp xếp đâu vào đấy xong xuôi, tôi mới bắt đầu hỏi chuyện:
– Chú Bá, chú chắc chắn là hôm đó đã nhìn thấy Chính Quân đi theo sau Chính Thành… có phải vậy không chú?
Nhắc đến vấn đề này, chú Bá có chút ngại ngùng, khẽ gật đầu, chú xác nhận:
– Có… tôi có nhìn thấy.
– Dạ… vậy chú có còn nhớ bữa đó Chính Quân anh ấy mặc đồ màu gì không chú?
Bị hỏi đến vấn đề này, chú Bá thoáng giật mình nhưng vẫn gật gật đầu, trả lời:
– Nhớ chứ mợ… cậu Hai mặc áo sọc đỏ đen…
Tim tôi đập thình thịch, tay run run mở quyển album ra cho chú Bá xem:
– Chú Bá… có phải là áo này không? Phải không chú?
Chú Bá kéo album ảnh về phía mình, mắt nheo nheo nhìn vào ảnh của Chính Quân chụp một mình, chú ấy nhìn vào một lát rồi mới gật gật đầu xác nhận:
– Chính là cái áo này, chính xác là nó…
Tôi với vú Hiền mừng rỡ nhìn nhau, mắt vú Hiền đỏ ửng lên vì xúc động. Tôi cũng không kém gì bà ấy nhưng lúc này không phải lúc khóc, phải hỏi xong hết mọi chuyện rồi có khóc cũng không muộn đâu.
Tôi nhướn người lật sang trang khác, tay chỉ vào ảnh của chú Ba Vũ cũng mặc áo giống như vậy, tôi hỏi:
– Đứa bé đi theo sau Chính Thành ngày hôm đó… có giống như vầy không chú?
Chú Bá nhìn sơ qua liền lắc đầu bảo:
– Không giống, mặc dù cậu Ba với cậu Hai dáng dấp cũng sem sem nhau nhưng cậu Ba tròn hơn… tôi nhận ra được mà.
Tôi gật gật, tay lại thoáng run chỉ vào tấm ảnh của anh Cả chụp với Má Lớn, tôi hỏi:
– Vậy còn đây…
Chú Bá không cần nghĩ liền trả lời luôn:
– Cậu Hai đây nè… cái áo này cũng giống y chang bữa đó cậu mặc luôn. Ủa vậy là cậu Hai với cậu Ba có áo giống nhau hả mợ?
Tôi gật gật, hỏi lại một lần nữa:
– Chú chắc chắn người trong ảnh là Chính Quân… phải không chú?
Chú Bà gật đầu chắc nịch:
– Là cậu Hai, tôi chắc.
– Vậy người chú gặp bữa đó… cũng mặc áo giống vầy luôn đúng không chú?
Chú Bá khẽ chau mày, chú ấy nhìn tôi chăm chăm:
– Phải mợ… tôi không nhìn nhầm giữa cậu Hai với cậu Ba đâu… tôi nhận ra được mà.
– Chú chắc chắn chưa?
Chú Bá không cần nghĩ, chú ấy kiên quyết:
– Tôi dám chắc!
Đến lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm được một hơi, vú Hiền ở bên liên tục chấp tay, khấn:
– Đa tạ bà chủ đã phù hộ… nhờ hết vào bà… nhờ hết vào bà…
Tôi vỗ lưng an ủi vú Hiền, mắt cũng sắp nhoè lệ, rất may là Bà Nội tặng áo cho ba anh em bọn họ, lại càng may hơn khi hình ảnh chiếc áo được chụp lại và lưu giữ cho đến tận ngày hôm nay. Tôi cũng không biết phải nói gì bây giờ nữa, có phải là ông Trời cũng muốn minh oan cho Chính Quân không? Là các vị ở trên cao kia cũng muốn cứu một người đã phải khổ sở chịu hàm oan bao nhiêu năm qua có phải vậy không? Chắc chắn như như vậy rồi, chắc chắn là như vậy rồi…
Chú Bá có hơi lúng túng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chú ấy khẽ hỏi:
– Sao vậy mợ Hai? Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Tôi lúc này mới nhìn lại phía chú, cố trấn an lại cảm xúc trong lòng mình, tôi chỉ vào tấm ảnh của anh Cả, khàn giọng giải thích:
– Tấm ảnh con vừa cho chú xem… đứa bé đó không phải là Chính Quân…
Chú Bá giật mình kêu lên:
– Làm sao không phải là cậu Hai được… rõ ràng là…
Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó, chú Bá liền nhìn kỹ một lần nữa vào tấm ảnh kia, tay chú run run, giọng cũng ngập ngừng khàn đục:
– Mợ Hai… tôi hiểu rồi… tôi hiểu ra rồi… đây không phải cậu Hai… không phải cậu Hai….
Vú Hiền đến lúc này cũng nhịn không được mà khóc thành tiếng, cả chú Bá cũng xúc động lấy tay lau vội đi khoé mắt rưng rưng, giọng chú ấy khàn đi, sự tiếc nuối thương xót không giấu đi đâu được:
– Tôi có lỗi với cậu Hai quá, tại vì tôi mà cậu bị hàm oan… giờ có muộn không hả mợ… nếu không muộn thì mợ dắt tôi đi gặp ông chủ đi… tôi giải thích cho ông ấy hiểu.
Tôi nén lại xúc động, khẽ an ủi chú Bá:
– Không muộn… không muộn đâu chú… cảm ơn chú đã nhớ lại… con mới là người phải cảm ơn chú thật nhiều!
……………………………
Ngồi lại trên xe về thành phố, tôi vẫn chưa thấy yên tâm, liền hỏi lại trợ lý Minh thêm một lần nữa:
– Trợ lý Minh, có chắc chắn là vợ chồng chú Bá được an toàn không?
Trợ lý Minh quay lại nhìn tôi, anh ta vừa cười vừa nói:
– Phu nhân yên tâm đi, người của ông chủ không phải là kẻ vô dụng đâu.
– Vậy được, tôi sợ là có chuyện gì đó không may xảy ra… anh cũng biết rồi đó, ông chủ của anh bị oan đến bây giờ… cũng đủ khổ sở rồi.
– Phu nhân… cô tốt với ông chủ tôi thật đó, thấy tình cảm hai người có tiến triển… tôi thật sự rất mừng.
Tôi khẽ cười:
– Tôi là vợ anh ấy thì giúp cho anh ấy cũng là chuyện đáng làm mà. À mà có chuyện này, tôi rất muốn hỏi anh…
– Phu nhân hỏi đi.
Tôi suy nghĩ vài giây rồi mới hỏi:
– Chuyện phóng hỏa nhà cúng… có thật là do Chính Quân làm hay không?
Trợ lý Minh không có chút gì là ngạc nhiên, cậu ấy suy nghĩ một chút rồi liền trả lời:
– Chuyện đó… đúng thật là do ông chủ làm nhưng anh ấy chỉ muốn dọa mọi người một phen… không nghĩ là nhà cúng lại cháy thành ra như vậy.
Tôi kinh ngạc, vội hỏi:
– Mọi chuyện là như thế nào, anh nói rõ cho tôi nghe được không?
Trợ lý Minh từ tốn giải thích:
– Ban đầu, ông chủ vốn chỉ muốn để cho lồng đèn rơi xuống, làm cho cả lư hương và lồng đèn cùng cháy để dọa mọi người. Rồi cộng thêm cả chuyện của cu Bin để làm cho bọn họ nghĩ là hồn của cậu Thành nhập về đòi trả thù báo oán. Suy tính lên kế hoạch rất kỹ, lại không ngờ được tới chuyện… vì lồng đèn cháy quá lớn rồi bén lửa cháy hết cả căn phòng.
Ngừng vài giây, anh ta lại nói:
– Tôi được ông chủ giao cho nhiệm vụ phải bảo vệ cho phu nhân, vậy mà lúc lửa cháy lớn… cô Trâm cứ bám víu vào tôi buộc lòng tôi phải đưa cô ấy ra ngoài trước. Lúc định quay vào cứu cô thì lửa đã cháy lan ra đến bên ngoài, lại thấy có cậu Cả và cậu Ba chạy vào… nên tôi ở lại bên ngoài thông báo tình hình rồi sắp xếp chuyện của cu Bin…
Bữa nay đúng là đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, chuyện phóng hỏa thì không nói đến đi, vậy mà cả chuyện của cu Bin cũng là do một tay Chính Quân sắp xếp… thật là không nghĩ được chuyện đó mà…
– Vậy… tức là không phải do Chính Quân cố tình phóng hỏa?
Trợ lý Minh lắc đầu:
– Không, ông chủ không bao giờ làm những chuyện nguy hiểm đến như vậy đâu, hơn nữa ở trong đám người đó còn có cả phu nhân, anh ấy lại càng không dám làm liều. Sau chuyện lần đó, tôi xém chút bị anh ấy tống đi Châu Phi xem cá sấu… phu nhân… xin nhận của tiểu nhân ngàn lạy.
Thấy trợ lý Minh nửa thật nửa đùa, tôi coi như cũng bớt phần nào sự bức xúc dành cho chủ tớ anh ta. Nếu đúng như lời Chính Vũ nói, chắc tôi sẽ giận Chính Quân ghê lắm. Anh ấy mà phóng hỏa thật thì khác gì bọn cố ý gϊếŧ người, mà thật như vậy thì xác định với tôi đi, tôi đấm cho mấy phát không trượt vào đâu được đâu. Trả thù thì trả thù chứ bất chấp mọi thủ đoạn thì không được… không thể được.
Mà khoan đã, nếu đúng như vậy thì người bí ẩn tôi gặp ở trong vườn… là ai? Người đó rốt cuộc đang muốn gì?!