Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Biết tin Má Nhỏ bệnh nặng, tôi lên thăm bà nhưng ngồi mới được một lát thì bà ấy bảo mệt nên tôi cũng không ngồi được lâu. Bình thường tôi với bà ấy đã không thuận thảo, giờ có lên thăm hỏi thì cảm xúc cũng thấy gượng gạo không được tự nhiên cho lắm. Mà đúng thật là Má Nhỏ bệnh rất nặng, bà ấy xuống cân đến thảm thương, bình thường miệng bằng tai, tai bằng miệng, còn giờ đến nói nói cũng không nổi chứ tính gì đến chuyện sân si cà khịa người khác.
Châu Nhi tiễn tôi ra tới trước cửa, cô ấy lo lắng nói:
– Từ bữa cháy tới giờ, mẹ bị hoảng loạn nên cứ bệnh suốt, mới đỡ được một chút đó chị Hai.
Tôi gật gật, liền trả lời:
– Ừ, chị cứ tưởng má chỉ bệnh cảm thông thường, với lại sau vụ cháy chị cũng bận quá, vừa nghe tin là chị lên thăm má liền.
Nghe nhắc đến vụ cháy, Châu Nhi liền đặt tay lên trên bụng mình, giọng lộ rõ vẻ hoang mang, cô ấy nói:
– Cũng may là bữa đó em không có xuống đám dỗ Chính Thành, chứ nếu không… mẹ con em không biết chạy có kịp không nữa.
Tôi nhíu mày, trấn an:
– Đừng có nói quở như vậy nữa Châu Nhi, em với con trong bụng sẽ không có bất cứ chuyện gì đâu. Nói thế con nó nghe… nó sợ bây giờ.
Châu Nhi gật gật, cô ấy vội trấn an đứa bé trong bụng:
– Ấy, là mẹ nói bậy… mẹ nói bậy quá bé ha.
Thấy Châu Nhi thủ thỉ nói chuyện với đứa bé trong bụng, tôi tự dưng sinh ra cảm giác là lạ ở trong lòng. Thấy tôi cứ nhìn, Châu Nhi khẽ cười, cô ấy hỏi:
– Chị sao rồi?
Tôi có chút không hiểu, liền hỏi:
– Chị có sao đâu, em hỏi chuyện gì?
– Sao giờ bụng chị vẫn chưa có tin tức gì vậy? Chị định để thua Thuỳ Trâm à?
Thấy cô ấy tự dưng tốt với tôi đột xuất, tôi có chút không quen:
– Chuyện con cái là ý trời… trời cho thì mình nhận thôi em, chị không cưỡng cầu đâu.
Châu Nhi nhìn tôi, ánh nhìn cũng không có quá nhiều thiện cảm.
– Thì biết là ý trời nhưng chị không sợ là trời bận rộn cũng quên mình luôn à? Em thì không thích với tư tưởng sống không cưỡng cầu đâu, nghe cứ thấy nhục chí thế nào ấy.
Tôi cười nhạt:
– Cũng đúng, chỉ là hai người hai cách sống khác nhau thôi…
Thấy tôi đã nói như vậy, Châu Nhi cũng không muốn nói nhiều với tôi. Bình thường thì tôi với cô ấy cũng không quá thân thiết, đại khái là vì có mối quan hệ nên vẫn còn nói chuyện với nhau mỗi ngày. Tính cách của tôi và cô ấy khác xa nhau, hoàn cảnh sống và môi trường sống cũng khác nhau, cơ bản là không hợp tính để nói chuyện với nhau được. Mà nói thật ra, đàn bà sống ở nhà họ Dương này, chỉ có mỗi mình tôi là có đời sống vật chất không được tốt, còn ngoài ra, các vị lớn nhỏ ở đây đều là công chúa được yêu thương từ nhỏ. Mà sinh ra đã là người giàu nên sự kiêu hãnh và ý chí chiến thắng mạnh hơn những đứa trẻ nghèo hơn tôi rất nhiều. Nói cho cùng, cũng vì tôi từ nhỏ đã không được dạy phải chiến đấu, thế nên tôi chỉ thích sống cuộc đời bình an, phúc phần có cho thì tôi nhận, vậy thôi…
Lúc Chính Quân về, tôi có nói đến chuyện của Má Nhỏ, nghe tôi nói, anh ấy cũng không nói gì, lại như trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì đó. Thấy anh ấy như vậy, tôi lấy làm khó hiểu, mới khẽ hỏi:
– Anh sao vậy? Có chuyện gì à?
Chính Quân khẽ lắc đầu, giọng cũng trầm xuống:
– Sao lại có sự trùng hợp như vậy…
– Sao chứ?
Nghe tôi hỏi, anh ấy mới quay lên nhìn tôi, nghiêm giọng nói:
– Ôn Nhàn… người khôn ngoan như bà ấy… sao lại bệnh nặng vào lúc này được…
Tôi có hơi ngạc nhiên, liền hỏi:
– Anh nói vậy… tức là nghi có chuyện gì đó mờ ám à?
Chính Quân thở ra một hơi:
– Cũng không chắc, anh chỉ thấy làm lạ thôi. Lúc này là lúc nhạy cảm nhất, bà Nhàn đột nhiên ngã bệnh… nếu đúng theo tính cách của bà ta thì dù có bệnh cũng sẽ vờ như không bệnh.
Chính Quân nói tôi mới suy nghĩ đến vấn đề này, đúng là khi Má Nhỏ ngã bệnh thì tất cả mũi dao đều chỉa thẳng vào bà ấy. Vì mọi người cũng quá quen với tính cách thích sân si nhưng sợ dính chuyện của Má Nhỏ nên chuyện bà ấy đột nhiên bệnh nặng vào lúc này thì lại thấy không hợp với tính cách của bà ấy lắm. Bởi vì ba chồng tôi, ông ấy đặc biệt tin vào chuyện nhóc Bin bị “ai đó” nhập nên kể từ sau vụ cháy, ông ấy cho người điều tra vô cùng gắt gao. Mà ba chồng tôi, ông ấy là mẫu người gia trưởng, chuyện gì cũng có thể được nhưng một khi đã dính đến vấn đề con cái, ông ấy nhất quyết không bao giờ bỏ qua. Cũng vì vậy nên khi biết Má Nhỏ đột nhiên ngã bệnh, ông ấy chỉ hỏi thăm Chính Vũ chứ cũng chưa từng lên phòng thăm bà ấy, mặc cho lúc trước Má Nhỏ được ông ấy cưng chiều như thế nào.
– Nhưng có khi nào… là bà ấy sợ quá nên sinh bệnh không?
Chính Quân gật gật:
– Cũng có thể, bởi vậy nên anh mới thấy phân vân…
Tôi nhìn anh, suy nghĩ thật kỹ, tôi mới quyết định hỏi:
– Chính Quân… anh cho rằng chuyện năm đó của Chính Thành… là do ai cố tình hại anh?
Chính Quân nhíu mày lại nhìn tôi, mỗi lần nhắc đến chuyện cũ của Chính Thành, anh ấy lại lộ ra biểu cảm lạnh lẽo kỳ lạ. Tôi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo kia của anh, bất giác trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi run run. Phải là thù hận như thế nào thì anh ấy mới toát ra vẻ ngoài đáng sợ tới như vậy?
Thấy tôi thoáng run, Chính Quân vội điều chỉnh lại cảm xúc của mình, anh thở nhẹ ra một hơi, cố dịu giọng, nói:
– Anh vẫn đang điều tra, là bà Nhàn hay là bà Tuệ… là ai thì cũng đều tàn ác như nhau. Chính Thành năm xưa chỉ là đứa trẻ chưa hiểu chuyện… vậy mà bọn chúng cũng nhẫn tâm ra tay tàn ác như vậy…
– Nói như vậy… chuyện của Chính Thành năm xưa… không phải là tai nạn?
Chính Quân khẽ nhếch môi cười khẩy, anh ấy gằn giọng:
– Bà vú chết có thể là tai nạn, Chính Thành chết… cũng có thể là tai nạn, nhưng chuyện có người nhìn thấy anh đi theo sau Chính Thành… thì đó đã không còn là tai nạn nữa rồi.
Tôi nhìn anh, tự dưng trong lòng sinh ra cảm giác đau lòng khó tả, tôi đi tới gần anh, siết chặt vai anh, tôi dịu giọng, an ủi:
– Rồi mình sẽ tìm ra được sự thật thôi, sự minh bạch cuối cùng cũng phải trả lại cho anh. Kẻ âm mưu gϊếŧ chết Chính Thành… kẻ đó sẽ không bao giờ được sống tốt đâu, anh yên tâm đi.
Chính Quân nắm lấy tay tôi, giọng anh vừa trầm lại vừa lạnh đến thấu xương:
– Anh thì sợ gì, chỉ tội cho Chính Thành phải nằm lại dưới hồ lạnh lẽo. Đã hơn hai mươi năm trôi qua, người chết đến xương cũng sắp rã… vậy mà kẻ ác lại cứ sống an nhàn nhởn nhơ, trong khi đó anh… anh lại phải thay kẻ đó chịu tội. Cũng may năm đó vú Hiền tìm ra anh kịp thời trước lúc mụ Phương tế sống anh. Nếu năm đó anh đã không chết, vậy thì bọn họ cứ đợi đi… gà thả vườn chạy quanh thì thịt càng ngon mà em.
– Nhưng… người thấy anh đi theo sau Chính Thành năm đó… ông ta đâu rồi?
Nghe tôi nhắc đến người này, Chính Quân lại chau mày:
– Ông ấy vẫn còn sống tốt…
– Vậy sao mình không đến tìm ông ta để hỏi chuyện?
Chính Quân nhìn tôi, giọng anh vô cùng nặng nề:
– Anh gặp ông ta rồi, dù là trước đó hay bây giờ, ông ta vẫn khẳng định là nhìn thấy anh đi theo sau Chính Thành. Dù là không thấy rõ mặt nhưng vóc dáng với quần áo anh mặc thì không sai vào đâu được.
– Có khi nào là có người mua chuộc ông ấy nói như vậy không?
– Anh không nghĩ là có người mua chuộc được ông ấy, đến ông nội cũng từng nói với anh… chú Bá không phải là người xấu, là lính dưới trướng của ông thì ông hiểu rõ hơn ai hết. Cũng bởi vì đã từng nhìn thấy anh rồi lại thấy anh bị hiểu lầm là gϊếŧ Chính Thành… nên sau khi Chính Thành chết, ông ấy cũng xin nghỉ việc cho tới tận hôm nay. Trong suốt thời gian đó, ông nội chưa bao giờ thôi việc điều tra kinh tế riêng của chú Bá… nhưng cho tới bây giờ, chú Bá vẫn sống một đời lam lũ như vậy, đến vợ bệnh cũng không có tiền thuốc thang.
Tôi nghe Chính Quân nói một hồi, trong đầu lại bắt đầu rơi vào khủng hoảng. Nếu chú Bá không bị mua chuộc, vậy chuyện ông ấy nhìn thấy Chính Quân đi theo sau Chính Thành… rốt cuộc là như thế nào?
Thấy tôi trầm ngâm, Chính Quân mới nắm lấy tay tôi, anh dịu giọng nói:
– Em đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện cứ để anh giải quyết… yên tâm, anh không sao.
Tôi khẽ gật, tôi biết là anh không sao, tôi biết là anh đủ mạnh mẽ và bản lĩnh để điều tra ra được chuyện này. Chỉ là, nhìn anh mệt nhọc với quá nhiều chuyện mà tôi lại không giúp gì được, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác buồn bã bất lực.
Tối đó Chính Quân ngủ lại phòng tôi, tôi với anh ấy vẫn giống như trước kia, người ngủ trên giường, người lại ngủ ở sô pha. Mà việc ngủ riêng này là do Chính Quân tự đề nghị, anh nói với tôi, trước khi anh giải quyết xong mọi chuyện, luôn cả chuyện của Trâm, anh vẫn ngủ riêng với tôi như thế này. Mà tôi cũng hoàn toàn đồng ý với ý kiến này, thật tình, mặc dù chấp nhận chuyện Chính Quân có thêm vợ nhưng tôi lại không nghĩ thoáng được vấn đề anh ấy phải abcxyz với Trâm. Mỗi lần nghĩ đến là lòng tôi lại thấy khó chịu, dù là trước kia hay bây giờ, tôi đều không muốn. Thế thôi, nếu bản thân đã ưa “sạch” đến thế thì tạm thời đừng ngoan cố đi thêm bước nữa, kẻo lại tự mình làm mình đau…
Đêm xuống, tôi cứ trằn trọc suy nghĩ mãi mà không ngủ được, một phần nghĩ đến chuyện của Chính Quân, phần lại nghĩ đến chuyện của chị Như ở nhà. Ba tôi có gọi cho tôi, ông ấy nói tình hình của chị Như không còn tốt như truớc nữa, thời gian còn lại của chị ấy cũng không còn nhiều nữa. Nghe ba tôi nói như vậy, tôi thiệt tình không biết phải làm như thế nào mới có thể cứu sống được chị Như. Nếu tôi nói hết chuyện này cho Chính Quân nghe, liệu anh ấy có hiểu lầm tôi hay không? Vả lại, anh ấy đã có quá nhiều mệt mỏi rồi, tôi không muốn tôi lại đem thêm mệt mỏi đến cho anh ấy. Anh ấy không xót cho bản thân mình… nhưng mà tôi, tôi xót cho anh ấy!
Ngủ không được, tôi mới đứng dậy rồi khoác áo ra ban công nhâm nhi chút trà ấm. Trời giờ này lạnh rồi, mới ngồi có chút đã thấy muốn run lên, đang định đứng dậy đi vào trong thì bỗng dưng tầm mắt dừng lại ở vườn cây, tay tôi bất giác run rẩy xém chút nữa là làm rơi tách trà xuống đất. Trời ơi… dưới kia… là ai vậy? Ai lại mặc đồ đỏ giữa đêm vậy? Ai vậy?
Tôi nhìn người đó, người đó cũng ngước mặt lên nhìn tôi, bất giác, tôi thấy người ở dưới… nhoẻn môi cười… nụ cười hết sức quái dị. Vì người kia đội mũ rộng vành nên tôi không nhìn được rõ mặt, chỉ nhìn được mỗi khuôn miệng kinh dị kia mà thôi. Cả hai cùng nhìn nhau, tay chân tôi lúc này run hết cả lên nhưng trong lòng vẫn cố trấn an mình phải thật bình tĩnh. Nghĩ thật nhanh, tôi mới hít vào một hơi rồi lấy hết can đảm gọi to tên Chính Quân…
– Chính Quân… Chính Quân!
Người kia nghe thấy tôi gọi Chính Quân, người đó liền quay phắt người chạy thoắt ẩn thoắt hiện rồi biến mất vào trong màn đêm tịch mịch. Thấy người kia chạy mất, tôi vừa mừng lại vừa tiếc, nếu tôi là đàn ông, chắc tôi đã phi xuống chạy theo rồi, tiếc là gan tôi nhỏ quá đi mất.
– Chuyện gì vậy? Em có sao không An Lâm?
Lúc Chính Quân chạy ra, tay chân tôi vẫn đang còn run, phải đợi đến khi uống hết ly nước lọc, tôi mới bình tĩnh kể lại được chuyện vừa nãy. Nghe xong, Chính Quân liền gấp gáp hỏi tôi:
– Người mặc đồ đỏ? Là nam hay nữ?
Tôi quýnh quáng:
– Là nam… à không là nữ… à không phải không phải… là nam. Trời ơi, em không biết nữa, em sợ quá… nên không còn phân biệt được là nam hay nữ…
Nói đến đây, tôi chợt reo lên:
– Anh có nhớ lần trước lúc nói chuyện điện thoại với em, em nói đã thấy một người kỳ lạ không?
– Nhớ…
– Là một, hai người kia là một, chính xác là một.
Chính Quân nhíu mày trầm ngâm, anh hỏi lại lần nữa:
– Em chắc chưa?
Tôi gật đầu lia lịa:
– Chắc, em chắc mà.
Nghe tôi khẳng định, Chính Quân suy nghĩ một lát rồi mới dắt tay tôi xuống dưới nhà. Ngay trong đêm đó, anh điều động hết nhân lực đi tìm người mặc đồ đỏ kia. Chỉ là dù cho có lục lọi đến từng ngóc ngách vẫn không tìm được người mặc đồ đỏ. Chính Vũ với mọi người đứng cạnh bọn tôi, chú ấy khàn giọng, nghi ngờ hỏi:
– Chị Hai… có khi nào chị nhìn nhầm không?
Tôi cũng thấy hơi hoang mang một chút, có khi nào là vì tôi hoa mắt nên nhìn nhầm hay không?
Đang định trả lời thì Chính Quân đã nhàn nhạt cất giọng:
– Chị chú không nhìn nhầm đâu, cô ấy đã thấy đến hai lần rồi… không thể nào nhầm được.
Chính Vũ lại nói:
– Nhưng nếu là thật, vậy sao vẫn tìm không ra người? Nhà mình tường cao vách dày… nói không tìm được một người ở ngay chính trong Dương gia… thiệt tình có hơi vô lý.
Anh Cả cũng lên tiếng:
– Chính Vũ nói cũng đúng…
Chính Quân hai tay đút vào túi quần, môi anh hơi cong lên, giọng chắc nịch:
– Có gì mà hai người khó hiểu, nếu người ở đây mà vẫn không tìm ra thì tức là người đã trốn hoặc cũng có khi… người đó vốn dĩ chưa từng rời đi.
Tôi nhìn anh, trong lòng bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề mà anh nói. Có khi nào đúng như những gì anh nói hay không, là người đó… vẫn còn ở đây… vẫn đang trà trộn vào người làm ở nhà này?
Tất cả đều im lặng, mỗi người bắt đầu lại rơi vào suy nghĩ của riêng mình. Tôi nhìn vào màn đêm tối đen, cảm nhận cái lạnh của sương xuống, trong lòng lại như thanh tĩnh hơn rất nhiều. Âm mưu thủ đoạn của nhà họ Dương cũng giống như vườn cây này vào ban đêm vậy, mặc dù nhìn thấy được rõ được sự nguy hiểm nhưng tìm mãi tìm mãi… vẫn chưa tìm ra được nơi an toàn. Người mặc đồ đỏ kia rốt cuộc là ai… người đó… đang có âm mưu đen tối gì với nhà họ Dương?!
…………………………
Qua mấy ngày sau, tình hình sức khỏe của Má Nhỏ cũng được ổn định hơn, bà ấy đã có thể xuống nhà đi dạo rồi uống trà sáng. Vết thương của chị Loan cũng đỡ hơn phần nào, chị ấy đi lại cũng thuận tiện hơn trước. Kể từ sau vụ hoả hoạn đó thì đến hôm nay, cả nhà mới có dịp ngồi xuống ăn với nhau bữa cơm đầy đủ mặt. Mọi chuyện đáng lý sẽ kết thúc trong im đẹp nếu như Chính Vũ không ra ngoài nghe điện thoại, cuộc điện thoại kia, dường như biến mọi thứ đảo ngược lại hoàn toàn…
Cả nhà đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên Chính Vũ đi thẳng vào, chú ấy đi thẳng đến chỗ Chính Quân rồi lớn tiếng quát to, giọng điệu tức giận đến cực điểm:
– Anh Hai… anh nói đi, nhà cúng bị cháy… có phải là do anh làm hay không? Hả?
Tôi cả kinh, lại không dám tin vào câu mà Chính Vũ vừa hỏi. Làm sao… làm sao lại là Chính Quân chủ mưu phóng hỏa… làm sao lại có chuyện như vậy được?!
Châu Nhi tiễn tôi ra tới trước cửa, cô ấy lo lắng nói:
– Từ bữa cháy tới giờ, mẹ bị hoảng loạn nên cứ bệnh suốt, mới đỡ được một chút đó chị Hai.
Tôi gật gật, liền trả lời:
– Ừ, chị cứ tưởng má chỉ bệnh cảm thông thường, với lại sau vụ cháy chị cũng bận quá, vừa nghe tin là chị lên thăm má liền.
Nghe nhắc đến vụ cháy, Châu Nhi liền đặt tay lên trên bụng mình, giọng lộ rõ vẻ hoang mang, cô ấy nói:
– Cũng may là bữa đó em không có xuống đám dỗ Chính Thành, chứ nếu không… mẹ con em không biết chạy có kịp không nữa.
Tôi nhíu mày, trấn an:
– Đừng có nói quở như vậy nữa Châu Nhi, em với con trong bụng sẽ không có bất cứ chuyện gì đâu. Nói thế con nó nghe… nó sợ bây giờ.
Châu Nhi gật gật, cô ấy vội trấn an đứa bé trong bụng:
– Ấy, là mẹ nói bậy… mẹ nói bậy quá bé ha.
Thấy Châu Nhi thủ thỉ nói chuyện với đứa bé trong bụng, tôi tự dưng sinh ra cảm giác là lạ ở trong lòng. Thấy tôi cứ nhìn, Châu Nhi khẽ cười, cô ấy hỏi:
– Chị sao rồi?
Tôi có chút không hiểu, liền hỏi:
– Chị có sao đâu, em hỏi chuyện gì?
– Sao giờ bụng chị vẫn chưa có tin tức gì vậy? Chị định để thua Thuỳ Trâm à?
Thấy cô ấy tự dưng tốt với tôi đột xuất, tôi có chút không quen:
– Chuyện con cái là ý trời… trời cho thì mình nhận thôi em, chị không cưỡng cầu đâu.
Châu Nhi nhìn tôi, ánh nhìn cũng không có quá nhiều thiện cảm.
– Thì biết là ý trời nhưng chị không sợ là trời bận rộn cũng quên mình luôn à? Em thì không thích với tư tưởng sống không cưỡng cầu đâu, nghe cứ thấy nhục chí thế nào ấy.
Tôi cười nhạt:
– Cũng đúng, chỉ là hai người hai cách sống khác nhau thôi…
Thấy tôi đã nói như vậy, Châu Nhi cũng không muốn nói nhiều với tôi. Bình thường thì tôi với cô ấy cũng không quá thân thiết, đại khái là vì có mối quan hệ nên vẫn còn nói chuyện với nhau mỗi ngày. Tính cách của tôi và cô ấy khác xa nhau, hoàn cảnh sống và môi trường sống cũng khác nhau, cơ bản là không hợp tính để nói chuyện với nhau được. Mà nói thật ra, đàn bà sống ở nhà họ Dương này, chỉ có mỗi mình tôi là có đời sống vật chất không được tốt, còn ngoài ra, các vị lớn nhỏ ở đây đều là công chúa được yêu thương từ nhỏ. Mà sinh ra đã là người giàu nên sự kiêu hãnh và ý chí chiến thắng mạnh hơn những đứa trẻ nghèo hơn tôi rất nhiều. Nói cho cùng, cũng vì tôi từ nhỏ đã không được dạy phải chiến đấu, thế nên tôi chỉ thích sống cuộc đời bình an, phúc phần có cho thì tôi nhận, vậy thôi…
Lúc Chính Quân về, tôi có nói đến chuyện của Má Nhỏ, nghe tôi nói, anh ấy cũng không nói gì, lại như trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì đó. Thấy anh ấy như vậy, tôi lấy làm khó hiểu, mới khẽ hỏi:
– Anh sao vậy? Có chuyện gì à?
Chính Quân khẽ lắc đầu, giọng cũng trầm xuống:
– Sao lại có sự trùng hợp như vậy…
– Sao chứ?
Nghe tôi hỏi, anh ấy mới quay lên nhìn tôi, nghiêm giọng nói:
– Ôn Nhàn… người khôn ngoan như bà ấy… sao lại bệnh nặng vào lúc này được…
Tôi có hơi ngạc nhiên, liền hỏi:
– Anh nói vậy… tức là nghi có chuyện gì đó mờ ám à?
Chính Quân thở ra một hơi:
– Cũng không chắc, anh chỉ thấy làm lạ thôi. Lúc này là lúc nhạy cảm nhất, bà Nhàn đột nhiên ngã bệnh… nếu đúng theo tính cách của bà ta thì dù có bệnh cũng sẽ vờ như không bệnh.
Chính Quân nói tôi mới suy nghĩ đến vấn đề này, đúng là khi Má Nhỏ ngã bệnh thì tất cả mũi dao đều chỉa thẳng vào bà ấy. Vì mọi người cũng quá quen với tính cách thích sân si nhưng sợ dính chuyện của Má Nhỏ nên chuyện bà ấy đột nhiên bệnh nặng vào lúc này thì lại thấy không hợp với tính cách của bà ấy lắm. Bởi vì ba chồng tôi, ông ấy đặc biệt tin vào chuyện nhóc Bin bị “ai đó” nhập nên kể từ sau vụ cháy, ông ấy cho người điều tra vô cùng gắt gao. Mà ba chồng tôi, ông ấy là mẫu người gia trưởng, chuyện gì cũng có thể được nhưng một khi đã dính đến vấn đề con cái, ông ấy nhất quyết không bao giờ bỏ qua. Cũng vì vậy nên khi biết Má Nhỏ đột nhiên ngã bệnh, ông ấy chỉ hỏi thăm Chính Vũ chứ cũng chưa từng lên phòng thăm bà ấy, mặc cho lúc trước Má Nhỏ được ông ấy cưng chiều như thế nào.
– Nhưng có khi nào… là bà ấy sợ quá nên sinh bệnh không?
Chính Quân gật gật:
– Cũng có thể, bởi vậy nên anh mới thấy phân vân…
Tôi nhìn anh, suy nghĩ thật kỹ, tôi mới quyết định hỏi:
– Chính Quân… anh cho rằng chuyện năm đó của Chính Thành… là do ai cố tình hại anh?
Chính Quân nhíu mày lại nhìn tôi, mỗi lần nhắc đến chuyện cũ của Chính Thành, anh ấy lại lộ ra biểu cảm lạnh lẽo kỳ lạ. Tôi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo kia của anh, bất giác trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi run run. Phải là thù hận như thế nào thì anh ấy mới toát ra vẻ ngoài đáng sợ tới như vậy?
Thấy tôi thoáng run, Chính Quân vội điều chỉnh lại cảm xúc của mình, anh thở nhẹ ra một hơi, cố dịu giọng, nói:
– Anh vẫn đang điều tra, là bà Nhàn hay là bà Tuệ… là ai thì cũng đều tàn ác như nhau. Chính Thành năm xưa chỉ là đứa trẻ chưa hiểu chuyện… vậy mà bọn chúng cũng nhẫn tâm ra tay tàn ác như vậy…
– Nói như vậy… chuyện của Chính Thành năm xưa… không phải là tai nạn?
Chính Quân khẽ nhếch môi cười khẩy, anh ấy gằn giọng:
– Bà vú chết có thể là tai nạn, Chính Thành chết… cũng có thể là tai nạn, nhưng chuyện có người nhìn thấy anh đi theo sau Chính Thành… thì đó đã không còn là tai nạn nữa rồi.
Tôi nhìn anh, tự dưng trong lòng sinh ra cảm giác đau lòng khó tả, tôi đi tới gần anh, siết chặt vai anh, tôi dịu giọng, an ủi:
– Rồi mình sẽ tìm ra được sự thật thôi, sự minh bạch cuối cùng cũng phải trả lại cho anh. Kẻ âm mưu gϊếŧ chết Chính Thành… kẻ đó sẽ không bao giờ được sống tốt đâu, anh yên tâm đi.
Chính Quân nắm lấy tay tôi, giọng anh vừa trầm lại vừa lạnh đến thấu xương:
– Anh thì sợ gì, chỉ tội cho Chính Thành phải nằm lại dưới hồ lạnh lẽo. Đã hơn hai mươi năm trôi qua, người chết đến xương cũng sắp rã… vậy mà kẻ ác lại cứ sống an nhàn nhởn nhơ, trong khi đó anh… anh lại phải thay kẻ đó chịu tội. Cũng may năm đó vú Hiền tìm ra anh kịp thời trước lúc mụ Phương tế sống anh. Nếu năm đó anh đã không chết, vậy thì bọn họ cứ đợi đi… gà thả vườn chạy quanh thì thịt càng ngon mà em.
– Nhưng… người thấy anh đi theo sau Chính Thành năm đó… ông ta đâu rồi?
Nghe tôi nhắc đến người này, Chính Quân lại chau mày:
– Ông ấy vẫn còn sống tốt…
– Vậy sao mình không đến tìm ông ta để hỏi chuyện?
Chính Quân nhìn tôi, giọng anh vô cùng nặng nề:
– Anh gặp ông ta rồi, dù là trước đó hay bây giờ, ông ta vẫn khẳng định là nhìn thấy anh đi theo sau Chính Thành. Dù là không thấy rõ mặt nhưng vóc dáng với quần áo anh mặc thì không sai vào đâu được.
– Có khi nào là có người mua chuộc ông ấy nói như vậy không?
– Anh không nghĩ là có người mua chuộc được ông ấy, đến ông nội cũng từng nói với anh… chú Bá không phải là người xấu, là lính dưới trướng của ông thì ông hiểu rõ hơn ai hết. Cũng bởi vì đã từng nhìn thấy anh rồi lại thấy anh bị hiểu lầm là gϊếŧ Chính Thành… nên sau khi Chính Thành chết, ông ấy cũng xin nghỉ việc cho tới tận hôm nay. Trong suốt thời gian đó, ông nội chưa bao giờ thôi việc điều tra kinh tế riêng của chú Bá… nhưng cho tới bây giờ, chú Bá vẫn sống một đời lam lũ như vậy, đến vợ bệnh cũng không có tiền thuốc thang.
Tôi nghe Chính Quân nói một hồi, trong đầu lại bắt đầu rơi vào khủng hoảng. Nếu chú Bá không bị mua chuộc, vậy chuyện ông ấy nhìn thấy Chính Quân đi theo sau Chính Thành… rốt cuộc là như thế nào?
Thấy tôi trầm ngâm, Chính Quân mới nắm lấy tay tôi, anh dịu giọng nói:
– Em đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện cứ để anh giải quyết… yên tâm, anh không sao.
Tôi khẽ gật, tôi biết là anh không sao, tôi biết là anh đủ mạnh mẽ và bản lĩnh để điều tra ra được chuyện này. Chỉ là, nhìn anh mệt nhọc với quá nhiều chuyện mà tôi lại không giúp gì được, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác buồn bã bất lực.
Tối đó Chính Quân ngủ lại phòng tôi, tôi với anh ấy vẫn giống như trước kia, người ngủ trên giường, người lại ngủ ở sô pha. Mà việc ngủ riêng này là do Chính Quân tự đề nghị, anh nói với tôi, trước khi anh giải quyết xong mọi chuyện, luôn cả chuyện của Trâm, anh vẫn ngủ riêng với tôi như thế này. Mà tôi cũng hoàn toàn đồng ý với ý kiến này, thật tình, mặc dù chấp nhận chuyện Chính Quân có thêm vợ nhưng tôi lại không nghĩ thoáng được vấn đề anh ấy phải abcxyz với Trâm. Mỗi lần nghĩ đến là lòng tôi lại thấy khó chịu, dù là trước kia hay bây giờ, tôi đều không muốn. Thế thôi, nếu bản thân đã ưa “sạch” đến thế thì tạm thời đừng ngoan cố đi thêm bước nữa, kẻo lại tự mình làm mình đau…
Đêm xuống, tôi cứ trằn trọc suy nghĩ mãi mà không ngủ được, một phần nghĩ đến chuyện của Chính Quân, phần lại nghĩ đến chuyện của chị Như ở nhà. Ba tôi có gọi cho tôi, ông ấy nói tình hình của chị Như không còn tốt như truớc nữa, thời gian còn lại của chị ấy cũng không còn nhiều nữa. Nghe ba tôi nói như vậy, tôi thiệt tình không biết phải làm như thế nào mới có thể cứu sống được chị Như. Nếu tôi nói hết chuyện này cho Chính Quân nghe, liệu anh ấy có hiểu lầm tôi hay không? Vả lại, anh ấy đã có quá nhiều mệt mỏi rồi, tôi không muốn tôi lại đem thêm mệt mỏi đến cho anh ấy. Anh ấy không xót cho bản thân mình… nhưng mà tôi, tôi xót cho anh ấy!
Ngủ không được, tôi mới đứng dậy rồi khoác áo ra ban công nhâm nhi chút trà ấm. Trời giờ này lạnh rồi, mới ngồi có chút đã thấy muốn run lên, đang định đứng dậy đi vào trong thì bỗng dưng tầm mắt dừng lại ở vườn cây, tay tôi bất giác run rẩy xém chút nữa là làm rơi tách trà xuống đất. Trời ơi… dưới kia… là ai vậy? Ai lại mặc đồ đỏ giữa đêm vậy? Ai vậy?
Tôi nhìn người đó, người đó cũng ngước mặt lên nhìn tôi, bất giác, tôi thấy người ở dưới… nhoẻn môi cười… nụ cười hết sức quái dị. Vì người kia đội mũ rộng vành nên tôi không nhìn được rõ mặt, chỉ nhìn được mỗi khuôn miệng kinh dị kia mà thôi. Cả hai cùng nhìn nhau, tay chân tôi lúc này run hết cả lên nhưng trong lòng vẫn cố trấn an mình phải thật bình tĩnh. Nghĩ thật nhanh, tôi mới hít vào một hơi rồi lấy hết can đảm gọi to tên Chính Quân…
– Chính Quân… Chính Quân!
Người kia nghe thấy tôi gọi Chính Quân, người đó liền quay phắt người chạy thoắt ẩn thoắt hiện rồi biến mất vào trong màn đêm tịch mịch. Thấy người kia chạy mất, tôi vừa mừng lại vừa tiếc, nếu tôi là đàn ông, chắc tôi đã phi xuống chạy theo rồi, tiếc là gan tôi nhỏ quá đi mất.
– Chuyện gì vậy? Em có sao không An Lâm?
Lúc Chính Quân chạy ra, tay chân tôi vẫn đang còn run, phải đợi đến khi uống hết ly nước lọc, tôi mới bình tĩnh kể lại được chuyện vừa nãy. Nghe xong, Chính Quân liền gấp gáp hỏi tôi:
– Người mặc đồ đỏ? Là nam hay nữ?
Tôi quýnh quáng:
– Là nam… à không là nữ… à không phải không phải… là nam. Trời ơi, em không biết nữa, em sợ quá… nên không còn phân biệt được là nam hay nữ…
Nói đến đây, tôi chợt reo lên:
– Anh có nhớ lần trước lúc nói chuyện điện thoại với em, em nói đã thấy một người kỳ lạ không?
– Nhớ…
– Là một, hai người kia là một, chính xác là một.
Chính Quân nhíu mày trầm ngâm, anh hỏi lại lần nữa:
– Em chắc chưa?
Tôi gật đầu lia lịa:
– Chắc, em chắc mà.
Nghe tôi khẳng định, Chính Quân suy nghĩ một lát rồi mới dắt tay tôi xuống dưới nhà. Ngay trong đêm đó, anh điều động hết nhân lực đi tìm người mặc đồ đỏ kia. Chỉ là dù cho có lục lọi đến từng ngóc ngách vẫn không tìm được người mặc đồ đỏ. Chính Vũ với mọi người đứng cạnh bọn tôi, chú ấy khàn giọng, nghi ngờ hỏi:
– Chị Hai… có khi nào chị nhìn nhầm không?
Tôi cũng thấy hơi hoang mang một chút, có khi nào là vì tôi hoa mắt nên nhìn nhầm hay không?
Đang định trả lời thì Chính Quân đã nhàn nhạt cất giọng:
– Chị chú không nhìn nhầm đâu, cô ấy đã thấy đến hai lần rồi… không thể nào nhầm được.
Chính Vũ lại nói:
– Nhưng nếu là thật, vậy sao vẫn tìm không ra người? Nhà mình tường cao vách dày… nói không tìm được một người ở ngay chính trong Dương gia… thiệt tình có hơi vô lý.
Anh Cả cũng lên tiếng:
– Chính Vũ nói cũng đúng…
Chính Quân hai tay đút vào túi quần, môi anh hơi cong lên, giọng chắc nịch:
– Có gì mà hai người khó hiểu, nếu người ở đây mà vẫn không tìm ra thì tức là người đã trốn hoặc cũng có khi… người đó vốn dĩ chưa từng rời đi.
Tôi nhìn anh, trong lòng bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề mà anh nói. Có khi nào đúng như những gì anh nói hay không, là người đó… vẫn còn ở đây… vẫn đang trà trộn vào người làm ở nhà này?
Tất cả đều im lặng, mỗi người bắt đầu lại rơi vào suy nghĩ của riêng mình. Tôi nhìn vào màn đêm tối đen, cảm nhận cái lạnh của sương xuống, trong lòng lại như thanh tĩnh hơn rất nhiều. Âm mưu thủ đoạn của nhà họ Dương cũng giống như vườn cây này vào ban đêm vậy, mặc dù nhìn thấy được rõ được sự nguy hiểm nhưng tìm mãi tìm mãi… vẫn chưa tìm ra được nơi an toàn. Người mặc đồ đỏ kia rốt cuộc là ai… người đó… đang có âm mưu đen tối gì với nhà họ Dương?!
…………………………
Qua mấy ngày sau, tình hình sức khỏe của Má Nhỏ cũng được ổn định hơn, bà ấy đã có thể xuống nhà đi dạo rồi uống trà sáng. Vết thương của chị Loan cũng đỡ hơn phần nào, chị ấy đi lại cũng thuận tiện hơn trước. Kể từ sau vụ hoả hoạn đó thì đến hôm nay, cả nhà mới có dịp ngồi xuống ăn với nhau bữa cơm đầy đủ mặt. Mọi chuyện đáng lý sẽ kết thúc trong im đẹp nếu như Chính Vũ không ra ngoài nghe điện thoại, cuộc điện thoại kia, dường như biến mọi thứ đảo ngược lại hoàn toàn…
Cả nhà đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên Chính Vũ đi thẳng vào, chú ấy đi thẳng đến chỗ Chính Quân rồi lớn tiếng quát to, giọng điệu tức giận đến cực điểm:
– Anh Hai… anh nói đi, nhà cúng bị cháy… có phải là do anh làm hay không? Hả?
Tôi cả kinh, lại không dám tin vào câu mà Chính Vũ vừa hỏi. Làm sao… làm sao lại là Chính Quân chủ mưu phóng hỏa… làm sao lại có chuyện như vậy được?!