Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Mợ Hai
Đoàn người rước dâu sắp về đến cửa, A Mỹ đột nhiên hốt hoảng kêu gào khắp nơi. Tôi ở trước nhà đợi cô dâu về, thấy náo loạn liền gọi bé Thà xuống sau xem chuyện gì. Bé Thà đi được một lát cũng liền gấp gáp chạy lên, con bé kề sát vào tai tôi, nói nhanh:
– Mợ Hai, cậu nhỏ chạy đâu mất tiêu rồi!
Tôi thoáng giật mình, quay sang nhìn con bé:
– A Mỹ đâu?
Bé Thà gấp giọng:
– Em cũng không biết nữa, nãy em chạy xuống hỏi thì thấy mọi người đang tủa nhau đi kiếm cậu nhỏ. Vú Lệ nói tìm cậu nhỏ nãy giờ mà không thấy đâu hết.
Tôi nhìn đồng hồ trên tường rồi lại nhìn ra phía cửa, giờ này chắc mọi người cũng sắp rước dâu về rồi… sao tự dưng lại có chuyện như này nữa?
Không nghĩ nhiều, tôi liền đứng dậy rời đi, chuyện gì thì chuyện, con trai nhỏ của chồng tôi vẫn là quan trọng nhất. Thấy tôi đi xuống, vú Lệ mặt mày tái xanh nói lấp ba lấp bấp:
– Mợ… cậu… mợ…
Tôi vỗ vai trấn an bà:
– Vú bình tĩnh đi, có gì cũng phải từ từ, vú nói như vậy đến mai con cũng không nghe được vú nói gì.
Vú Lệ gật gật, bà ấy hít vào một hơi rồi lại thở ra, bình tĩnh thêm mấy giây nữa, bà ấy mới hoảng loạn nói:
– Cậu nhỏ… cậu nhỏ đâu mất tiu rồi mợ Hai ơi… chết rồi… chết luôn rồi!
Tôi liếc mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn vú:
– A Mỹ đâu? Cô ấy đâu mà không trông cu Gin?
Vú Lệ có chút lúng túng:
– Tôi… tôi đi xuống bếp lấy cơm trưa cho cậu nhỏ… tôi có nói với A Mỹ là để ý tới cậu… vậy mà lúc đi lên thì nghe cổ nói… cậu nhỏ chạy đi đâu rồi. Tôi với A Mỹ chạy tìm khắp nơi mà không thấy, không biết cậu Gin chạy đi đâu nữa.
Tôi lại hỏi:
– Tìm trong vườn rồi tìm chỗ ông nội chưa?
Vú Lệ gật gật:
– Tìm hết rồi mợ, tụi tôi tủa nhau chạy kiếm tùm lum hết…
Bên ngoài tôi nghe tiếng kêu “cậu Gin… cậu Gin” vang vọng ở khắp nơi, coi bộ là cu Gin không có ở đây thật. Lại nhìn ra A Mỹ, thấy cô ta đang đứng chỉ đạo mọi người đi tìm, tôi lại thấy có chút không hợp lý. Bước vội ra sân, vừa hay thấy A Mỹ đang định gọi điện thoại cho ai đó, tôi liền lên tiếng hỏi:
– Cô gọi cho ai vậy?
A Mỹ nhìn tôi, cô ta trả lời:
– Em… em gọi cho cậu Hai.
Tôi nhìn cô ta, gằn giọng:
– Ai cho cô gọi cậu Hai? Có tôi ở đây sao cô không báo?
A Mỹ mặt tái đi một chút, cô ta vẫn ngoan cố muốn gọi:
– Cậu dặn em… chuyện gì liên quan tới cậu nhỏ thì phải gọi cho cậu biết trước.
Tôi giật lấy điện thoại trong tay cô ta, tôi hỏi lớn:
– Tôi là mợ Hai, là mẹ của cu Gin, thằng bé mất tích tại sao tôi không nghe cô lên báo với tôi? Hay cô định để cậu cô về… cô mới chịu nói? Hả?
A Mỹ cúi gằm mặt, cô ta nhỏ giọng:
– Em… em không có ý đó… em… em quên…
Tôi cười nhạt:
– Cô có quên hay không thì tự bản thân cô biết, đừng nghĩ là có thể qua mặt được tôi. Cô nghĩ cái gì trong đầu… tôi đoán chẳng thua cô đâu.
Thấy A Mỹ càng cúi càng thấp, tôi nhạt giọng ra lệnh:
– Đi mà tìm cậu nhỏ, dám lơ là không trông coi cậu cẩn thận… cô nghĩ cô thoát được tội à mà cố tình không báo cho tôi. Bữa nay là ngày cưới của cậu Ba… muốn đắc tội với Bà Hai?
Nghe nhắc đến bà Hai, A Mỹ có thoáng chốc run run, cô ta lắc đầu sợ sệt:
– Dạ em không có… không có…
– Không có vậy sao còn không đi tìm cậu nhỏ? Định để cậu Hai và mọi người về rồi mới tìm?
– Em đi ngay… đi ngay…
Đợi A Mỹ đi rồi, bé Thà mới gấp gáp quay sang hỏi tôi:
– Giờ tìm cậu nhỏ ở đâu đây mợ? Nhà rộng vậy vậy… biết tìm cậu ở đâu bây giờ?
Tôi nhìn bóng lưng mảnh khảnh của A Mỹ, nghĩ nghĩ, tôi chợt nhớ ra một nơi, vội vàng kéo theo bé Thà đi tìm. Chạy lên phòng làm việc của chồng tôi, mở cửa phòng tôi nhìn quanh một vòng, chưa kịp cất tiếng đã nghe giọng trẻ con ngọt ngào vang lên:
– Cô Mỹ, con ở đây…. mẹ… là mẹ ạ?
Tôi nhìn cu Gin đằng trước mặt, cu cậu mặc bộ vét nhỏ nhắn màu xám tro vừa vặn, gương mặt tròn tròn, trắng hồng phấn nộn. Trông cái bộ dạng này chắc chắn là đang chơi trốn tìm rồi, thấy tôi lại giống như là mất hứng, mặt xị ra còn có một mẫu. Tôi quay ra sau, nháy mắt cho bé Thà chạy xuống thông báo với vú Lệ và mọi người, sẵn tiện coi xem mọi người đã rước dâu về chưa. Đợi bé Thà đi rồi, tôi mới tiến tới gần chỗ cu Gin, ngồi xuống nắm lấy hai tay thằng bé, tôi cười dịu, hỏi:
– Không phải mẹ đã dặn con không được chạy lung tung rồi sao, bữa nay nhà mình có tiệc lớn mà.
Cu Gin ủy khuất nhìn tôi, môi cậu bé mím lại:
– Nhưng Gin đang chơi trốn tìm mà.
– Sao không ăn cơm trưa mà lại lên đây chơi trốn tìm? Con chơi trốn tìm với ai?
Cu Gin nhìn tôi, thằng bé im lặng suy nghĩ một hồi, hồi sau mới chịu lên tiếng:
– Gin không nói cho mẹ biết đâu, hai cô sẽ la Gin.
Tôi chau mày, hỏi lại thằng bé:
– Hai cô nào?
Thằng bé lắc đầu:
– Mẹ không biết đâu…
Thấy thằng bé kiên quyết không chịu nói, tôi cũng thôi không hỏi nữa, nắm lấy tay cu Gin, tôi dịu giọng:
– Gin không nói, mẹ cũng không hỏi nữa… bây giờ mình xuống nhà xem cô dâu chú rể được chưa?
Nghe nhắc đến cô dâu chú rể, thằng bé nhướn mày thích thú:
– Nhà mình có cô dâu, chú rể nữa hả mẹ?
– Ừ, lát nữa sẽ có.
– Cô dâu giống mẹ… chú rể giống ba… hả mẹ?
Tôi gật gật:
– Gin có muốn xem không?
Cu cậu khoái chí gật gật:
– Muốn… mẹ dắt Gin đi coi cô dâu chú rể đi.
– Vậy giờ xuống ăn cơm rồi lát nữa xem cô dâu, chú rể… Gin chịu không?
Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu, tôi liền dắt cu cậu xuống nhà rồi giao lại cho vú Lệ và A Mỹ trông. A Mỹ lúc nhìn thấy cu Gin cũng chẳng có biểu cảm gì, không giống như vú Lệ gần như muốn khóc. Tôi nhìn A Mỹ, lại thấy cô ta len lén liếc nhìn tôi, thấy tôi nhìn lại ngó lơ sang chỗ khác. Cái cô gái này thiệt là kỳ lạ, mắt đảo quanh không ngay thẳng chút nào. Là bảo mẫu của cu Gin mà suốt ngày mắc lỗi, chả hiểu sao chồng tôi lại để cô ta làm việc đến tận bây giờ.
Tìm được cu Gin cũng vừa hay đoàn người đón dâu vừa về tới, nghe bé Thà thông báo, tôi liền nhanh chân đi lên trước đón tiếp. Đoàn người rước dâu vào đến cửa lớn, rồi tiếp tục cười cười nói nói tiến thẳng vào trong nhà. Tôi đứng bên cạnh tiếp đón khách khứa, chỉ có cười thôi cũng muốn mỏi hết cả miệng vì quá đông. Chú Ba dìu cô dâu mới bước vào phòng khách, thấy tôi đang đứng, chú ấy liền quay sang cô dâu rồi cười nói:
– Đây là chị Hai, vợ anh Quân.
Cô dâu nhìn tôi nhoẻn môi cười rồi gật đầu khuôn phép, nụ cười xinh đẹp tựa như nụ hoa vậy. Thường ngày cô ấy trông đã rất xinh, giờ lại càng lộng lẫy kiêu sa hơn trong bộ váy cưới. Cúi thấp đầu, cô ấy cất giọng dịu dàng chào tôi:
– Chị Hai.
Tôi gật gật đầu, vỗ vỗ vai cô ấy, cười tươi trả lời:
– Đừng khách sáo, mình là người một nhà cả mà.
Phía đằng kia, người lớn nôn nóng kêu cô dâu chú rể đến làm lễ nên bọn tôi cũng không nói được thêm gì. Tôi mới về đây làm dâu, đối với mợ Ba này cũng không có chút thông tin nào, chỉ biết là thiên kim đại tiểu thư được người người ca tụng. Ban đầu cứ nghĩ là cô ấy khó gần, giờ tiếp xúc cũng thấy lễ độ phép tắt, hy vọng sau này về sống chung bọn tôi sẽ hòa thuận không xích mích với nhau. Lại đứng nhìn chú Ba dìu tay vợ mình, sao trông kiểu nào cũng thấy xứng đôi vừa lứa vậy nhỉ? Chú Ba Vũ vừa dịu dàng, vừa đối xử ôn nhu với Châu Nhi, nhìn cái cách cô ấy cười thôi cũng biết là cô ấy đang rất hạnh phúc. Tôi đoán, chắc là bọn họ đã mến nhau từ trước rồi nên giờ mới thấy hạnh phúc đến như vậy. Eo ơi, hâm mộ quá đi thôi!
– Đứng đây thơ thẩn cái gì vậy?
Nghe tiếng hỏi, tôi liền xoay đầu nhìn lên, úi chà… chồng tôi đây rồi, từ nãy tới giờ mới nhìn thấy anh ta cơ đấy.
Tôi nhìn lên một cái rồi lại xoay sang chỗ khác, giọng nhàn nhạt:
– Nhìn chú thím Ba, em trai anh làm chú rể cũng không kém gì anh đâu.
Đằng sau cảm nhận được có người đứng sát gần bên, hơi thở người ấy lại phả ra tai làm tôi có chút buồn buồn ngượng ngượng, lại nghe được giọng trầm khe khẽ cất vào tai:
– Ý cô nói… tôi không đẹp trai bằng chú ấy?
Một chút da thịt chạm nhẹ vào nhau khiến tôi có chút không kích ứng kịp, nhích chân ra xa một chút lại bị anh ta kéo ngược về. Cả người tôi ngã dựa vào lồng ngực của Chính Quân, giọng anh ta lại nhè nhẹ phảng phất:
– Cô ở trước mặt tôi lại đi khen người đàn ông khác đẹp, cô có phải là vợ tôi không vậy?
Tim tôi có chút đập nhanh, phải công nhận là mỗi khi tiếp xúc với người đàn ông có gương mặt tỉ lệ vàng này, tôi cứ bị lỗi một nhịp, trông cứ chậm chậm nhút nhát kiểu gì ấy, khó tả lắm.
Lại thấy khách khứa quá đông, có vài người đã nhìn tới chỗ bọn tôi rồi xầm xì cười nói, thấy vậy, tôi lại quay mặt lại nhìn anh ta, mày chau lại:
– Chỗ đông người, anh định làm gì mà kéo tay kéo chân?
Chính Quân cong môi cười, chân mày anh ta khẽ nhíu, hai mắt nhìn thẳng vào tôi, giọng trầm dịu:
– Đông người thì cũng là nhà tôi, có gì phải sợ.
Tôi nhìn người đàn ông đang cười trước mặt mình, nhìn gương mặt với tỉ lệ vàng này thật khiến cho tôi có chút ganh tị. Sao trên đời này lại sinh ra một người có số hưởng đến như vậy nhỉ? Nhà thì siêu giàu, gương mặt siêu đẹp, thân hình lại siêu chuẩn… anh ta có chỗ nào để mà chê được nữa không vậy trời?
Nhìn cái mũi kìa, nó còn thẳng hơn cả giới tính siêu siêu vẹo vẹo của tôi nữa, một đường muốn đâm thẳng vào trái tim thiếu nữ non nớt của tôi luôn. Chưa hết, quả môi, quả môi trái tim hồng nhẹ tự nhiên, xin đính chính là không hề có chuyện đi làm hồng môi đâu nha, đây là tự nhiên, tự nhiên trăm phần trăm đó. Mà đặc biệt nhất phải nói đến đôi mắt, đôi mắt này vốn không phải của người thường mà, vì người bình thường làm sao có đôi mắt đẹp như vậy được. Mắt rồng chân mày tướng, đôi mắt này mà dùng để điều tra bọn tội phạm là chuẩn nhất. Vì chẳng cần anh ta mở miệng ra hỏi, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm bọn chúng chết khiếp rồi. Mà Chính Quân dùng đôi mắt này rất tốt, muốn ôn nhu có ôn nhu, muốn lạnh nhạt có lạnh nhạt. Mỗi khi anh ta tức giận lại khiến cô gái có tâm hồn đàn ông như tôi phải khiếp dè. Nghe bé Thà nói, đến cả ba chồng tôi cũng phải kiên dè đôi mắt này của chồng tôi đến vài phần, không phải vì sợ con trai mà là vì sợ ánh mắt giận dữ của con trai…
Càng nhìn càng bị cuống, tôi phải dời ánh mắt sang nơi khác mới tiếp tục nói chuyện được với anh ta:
– Nhưng đây là đám cưới chú Ba, thỉnh quý ông nên tự trọng một chút.
Chính Quân nhìn tôi, môi lại cười nhẹ:
– Được, tối tôi nói chuyện với cô sau. Vợ con vô phép tắt, định không coi chồng ra gì à?
Tôi chẳng thèm nhìn anh ta, lại thấy cu Gin đang đi đến, tôi liền bước nhanh đến nắm lấy tay thằng bé. Tôi nói vú Lệ cứ giao cu Gin lại cho tôi, tôi trông thằng bé giúp cho. Dắt cu Gin lại chỗ Chính Quân, nhìn cảnh anh ta bồng con trai lên cười đùa, chợt, tôi không biết trong lòng mình là đang vui vẻ hay là buồn bã nữa….
Cu Gin rất đáng yêu, rất ngoan và lễ phép nhưng thằng bé lại không phải là con trai của tôi và Chính Quân… cu cậu là con riêng của chồng tôi!
Mà nhắc đến con trai của chồng, tôi lại hoang mang không biết mẹ thằng bé là ai. Chính Quân không nói, bé Thà không biết, mà nhà họ Dương dường như cũng chẳng ai biết rõ hoặc cũng có thể là họ muốn giấu không nói cho tôi biết. Tôi thật sự rất tò mò nhưng lại không dám hỏi thẳng Chính Quân. Đúng là tôi với anh ta đã là vợ chồng nhưng với cái thể loại hôn nhân không tình yêu này thì cũng chịu. Tôi với anh ta mỗi ngày nói với nhau không quá 10 câu, nội dung cũng chỉ xoay quanh cu Gin ngủ chưa hoặc là đã ăn uống chưa thôi, chẳng có gì giống với vợ chồng người ta cả. Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng không có tình cảm với anh ta, cũng không trách được vì sao bọn tôi lại có khoảng cách quá lớn đến như vậy.
Oầy, nghĩ đến lại thấy buồn, số phận đẩy đưa, cuộc đời đưa đẩy kiểu gì tôi lại phải đi lấy chồng trong tình thế ép buộc thế này. Nếu không phải chị gái của tôi chết, tôi cũng không cần về lại thành phố, về lại nhà, rồi lại phải nghe theo sự sắp đặt của cha mà thay chị đến đây lấy chồng. Mà nhắc đến chị gái xấu số của tôi, tôi lại thấy thương chị không tả xiết. Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin, không thể tin được là chị tôi đã chết… thật không dám tin.
Thấy tôi cứ đứng nhìn trầm ngâm, Chính Quân một tay bồng cu Gin, tay còn lại nhè nhẹ xoa xoa sau gáy tôi khiến tôi giật mình. Tôi ngại ngùng rụt cổ về, anh ta vẫn không có chút biểu cảm gì khác lạ, giọng nhàn nhạt:
– Cô đưa cu Gin cho A Mỹ trông đi, lát nữa tôi với cô còn phải đi đón khách.
Tôi gật gật rồi với tay đón cu Gin, bồng thằng bé giao lại cho vú Lệ, tôi dặn dò vú:
– Vú trông thằng bé rồi cho nó ngủ đúng giờ nha vú, bữa nay nhà có tiệc, vú đừng cho thằng bé chạy lung tung, nguy hiểm lắm.
– Dạ tôi biết rồi mợ Hai.
Vú Lệ gật đầu rồi dắt cu Gin ra sau vườn chơi xích đu. Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của cu cậu, tôi bất giác lại sinh ra nhiều phần thương xót. Tội nghiệp, thằng bé sinh non, mẹ ruột lại không ở bên nên sức khỏe có phần yếu hơn so với các bạn đồng trang lứa. Lúc tôi đồng ý lấy Chính Quân, chuyện khiến tôi không hài lòng nhất là chuyện anh ta có con riêng. Vậy mà khi về đây làm dâu, sau đó gặp và tiếp xúc với cậu bé, tôi tự nhiên lại thấy chuyện chồng tôi có con riêng không còn là chuyện gì đó quá mức kinh khủng đối với tôi nữa. Cu Gin thật sự rất ngoan, rất hiểu chuyện, nó biết tôi không phải là mẹ nó nhưng miệng vẫn ngoan ngoãn gọi mẹ rất ngọt. Một đứa trẻ ngoan như vậy, hỏi tại sao lại không thương cho được. Coi như là có duyên với nhau đi, đã gọi tôi một tiếng mẹ, tôi sẽ xem thằng bé như con cháu của mình mà đối đãi thật tốt.
…………………..
Lúc tôi về lại phòng, hai chân như muốn nhừ ra vì đi quá nhiều, hôm nay mang giày cao gót cả ngày, gót chân dường như muốn sưng lên luôn rồi. Eo ơi, khách khứa gì mà đông khiếp, số lượng khách còn nhiều hơn cả ngày cưới của tôi. May là tôi không quen biết nhiều, chủ yếu là đi theo Chính Quân cho có, chứ nếu có cả khách của tôi, chắc tôi phải thay giày mà đi mới có thể trụ nổi quá.
Biết là hôm nay ai cũng mệt nên tôi không muốn nhờ vả bé Thà chuyện gì, nước cũng là tự tôi pha, quần áo cũng tự tôi chuẩn bị, không muốn làm phiền đến con bé, để cho con bé được nghỉ ngơi. Mới vừa nãy đi sang phòng của cu Gin, A Mỹ nói cu cậu đã ngủ rồi, tôi mới an tâm mà đi về phòng nghỉ ngơi. Mặc dù tôi không thích A Mỹ nhưng phải công nhận một điều là cô ta chăm sóc cu Gin rất tốt, thằng bé ở bên cạnh cô ta cũng rất ngoan. Nếu không phải cô ta có tâm tư khác, tôi đã không hà khắc với cô ta đến như vậy.
Về lại phòng, vừa ngã lưng chưa được bao lâu, tôi lại nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài, kèm theo đó là cửa phòng được đẩy vào. Chính Quân bước vào phòng với cơ thể nồng nặc mùi rượu bia, bước đi cũng xiêu vẹo không còn vững vàng. Anh ta đi tới ghế sô pha trong phòng rồi ngã xuống, chưa tới hai phút sau, tôi đã thấy anh ta ngủ say, chân vẫn mang giày da bóng loáng chưa kịp cởi. Chà, coi bộ là uống nhiều lắm rồi đây này, ban nãy lúc tôi lên phòng đã thấy anh ta khá là say nhưng tôi không nghĩ là lại say đến mức như vậy. Giờ làm thế nào nhỉ, có nên đi tới giúp anh ta cởi giày không? Cả bộ đồ kín bưng mà anh ta đang mặc trên người nữa… có nên giúp anh ta cởi ra vài chiếc cúc áo cho thoáng không?
Nghĩ nghĩ một hồi, tôi cũng nhịn không được mà bước xuống giường, đi tới gần ghế sô pha, tôi nhẹ nhàng hết sức giúp Chính Quân cởi giày ra trước. Cởi giày xong, tôi lại rón rén đi tới trước mặt anh ta để cởi cúc áo, lén nhìn anh ta, sao cái bộ dạng lúc ngủ cũng chau mày đầy khó chịu như vậy nhỉ? Có ai ăn hết của của anh ta à?
Cởi được hai chiếc cúc áo, đến chiếc cúc thứ ba, Chính Quân đột nhiên mở mắt ra nhìn tôi, tay anh ta giữ chặt lấy tay tôi, giọng khàn khàn đầy mùi rượu:
– Cô… đang làm cái gì vậy?
Tay tôi bị anh ta giữ chặt, lại có chút lúng túng giống như là bị bắt quả tang, tôi ấp a ấp úng nói không rõ chữ:
– Tôi… tôi giúp anh… cởi cúc áo cho thoáng khí dễ ngủ.
Anh ta nhìn tôi, mày chau lại:
– Sao cô tốt đột xuất vậy? Bình thường tôi không thấy cô quan tâm tới tôi?
Có chút chột dạ, tôi vội nói lẫy:
– Vậy… để tôi mang giày vào lại cho anh rồi cài cúc áo lại y nguyên như cũ cho anh. Thấy anh ngủ có chút nóng nực nên tôi giúp… vậy mà anh còn bắt bẻ tôi. Tôi thèm đụng tới anh chắc, tôi là sợ người ngoài vào đây đột xuất rồi nói là tôi không biết quan tâm đến chồng.
Nghe tôi phân bua, Chính Quân nheo nheo mày nhìn tôi, anh ta khẽ buông tay tôi ra rồi lại dùng tay xoa xoa thái dương, giọng khàn khàn:
– Tôi không có ý đó… giúp tôi cởϊ áσ ra đi… tôi hơi mệt.
Tôi nhìn anh ta, trông anh ta có vẻ mệt thật thì phải, đến thở cũng nặng nhọc hơn bình thường rất nhiều. Quào, đây là lần đầu tiên kể từ hơn một tháng về sống chung, tôi mới thấy được bộ dạng này của Chính Quân. Hoá ra cũng có lúc chồng tôi trở nên yếu mềm chứ không phải lúc nào cũng uy nghiêm lạnh lùng. Mà nhìn anh ta nghiêm nghị quen rồi, giờ nhìn thế này lại có chút không quen cho lắm…
Nghĩ là thế nhưng tôi vẫn nhanh tay giúp anh ta cởi thêm hai chiếc cúc áo nữa, cũng may là Chính Quân không dùng nịt lưng chứ không thì lại thêm một phen xử lý cồng kềnh. Xong xuôi, tôi điều chỉnh lại điều hòa rồi giúp anh ta đắp chăn mền đến ngang bụng. Cũng không có câu chúc ngủ ngon nào, mỗi người mỗi nơi, cả hai đều chìm vào giấc ngủ sâu sau một ngày đầy rẫy sự mệt mỏi.
Sáng hôm sau, tôi dậy trước Chính Quân, vệ sinh thay quần áo xong xuôi, tôi mới tiện tay kêu anh ta dậy. Ngước gương mặt còn say giấc lên nhìn tôi, tay anh ta xoa trán, giọng khàn khàn:
– Đã mấy giờ rồi?
Tôi liếc nhìn đồng hồ, trả lời:
– Gần 7 giờ sáng.
Chính Quân có chút cằn nhằn:
– Vẫn còn sớm… sao cô dậy sớm vậy? Mệt thì ngủ thêm đi.
Tôi đi tới bàn trang điểm tô thêm chút son, nhìn mình trong gương đã đủ rạng rỡ, tôi mới trả lời:
– Anh mệt thì cứ ngủ thêm, hôm nay là ngày đầu tiên thím Ba về làm dâu, tôi nên xuống nhà sớm hơn cô ấy… kẻo Má Nhỏ lại phân bì tôi với Châu Nhi cho Má Lớn nghe thì lại rắc rối.
Chính Quân lại hỏi:
– Bà ta thích gây chuyện với cô lắm à?
– Ý anh hỏi ai?
– Bà Nhàn.
Tôi hơi chau mày:
– Cũng không hẳn là gây chuyện với tôi, tôi cũng không làm gì để bà ta gây chuyện được. Có điều tôi và bà ta không hợp tính, khó nói chuyện.
Chính Quân ngồi thẳng dậy, anh ta rót một ly nước lọc uống cạn, yết hầu lên lên xuống xuống trông khá là linh hoạt. Uống xong, anh ta lại nói cho tôi nghe, ý tứ chán ghét, giọng lạnh đi:
– Vợ tôi thì không cần sợ đến ai, chỉ cần cô đúng, tôi bảo vệ cô.
Tôi khẽ liếc mắt nhìn sang anh ta, tôi biết là anh ta đang nói thật, nghe thì thấy cảm động đó… nhưng mà…
Tôi lại nhìn vào gương, lấy một ít kem dưỡng da tay thoa thoa đều, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là quyết định hỏi:
– Chính Quân, đêm qua anh ngủ… anh có nhớ mình đã nói gì không? Hoặc chẳng hạn là anh kêu tên ai… anh có nhớ không?
Tôi không nhìn anh ta nhưng vẫn nghe rõ được sự tò mò trong lời nói:
– Tôi… có nói gì à An Lâm?
Đưa tay vuốt vuốt tóc, hai mắt nhìn thẳng vào mình trong gương, chân mày chau vào nhau, giọng kiên quyết không hề do dự, tôi thẳng thắn hỏi:
– Tôi muốn biết… Tiểu Kiều từ trong miệng của anh… là ai?!
____________________
– Mợ Hai, cậu nhỏ chạy đâu mất tiêu rồi!
Tôi thoáng giật mình, quay sang nhìn con bé:
– A Mỹ đâu?
Bé Thà gấp giọng:
– Em cũng không biết nữa, nãy em chạy xuống hỏi thì thấy mọi người đang tủa nhau đi kiếm cậu nhỏ. Vú Lệ nói tìm cậu nhỏ nãy giờ mà không thấy đâu hết.
Tôi nhìn đồng hồ trên tường rồi lại nhìn ra phía cửa, giờ này chắc mọi người cũng sắp rước dâu về rồi… sao tự dưng lại có chuyện như này nữa?
Không nghĩ nhiều, tôi liền đứng dậy rời đi, chuyện gì thì chuyện, con trai nhỏ của chồng tôi vẫn là quan trọng nhất. Thấy tôi đi xuống, vú Lệ mặt mày tái xanh nói lấp ba lấp bấp:
– Mợ… cậu… mợ…
Tôi vỗ vai trấn an bà:
– Vú bình tĩnh đi, có gì cũng phải từ từ, vú nói như vậy đến mai con cũng không nghe được vú nói gì.
Vú Lệ gật gật, bà ấy hít vào một hơi rồi lại thở ra, bình tĩnh thêm mấy giây nữa, bà ấy mới hoảng loạn nói:
– Cậu nhỏ… cậu nhỏ đâu mất tiu rồi mợ Hai ơi… chết rồi… chết luôn rồi!
Tôi liếc mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn vú:
– A Mỹ đâu? Cô ấy đâu mà không trông cu Gin?
Vú Lệ có chút lúng túng:
– Tôi… tôi đi xuống bếp lấy cơm trưa cho cậu nhỏ… tôi có nói với A Mỹ là để ý tới cậu… vậy mà lúc đi lên thì nghe cổ nói… cậu nhỏ chạy đi đâu rồi. Tôi với A Mỹ chạy tìm khắp nơi mà không thấy, không biết cậu Gin chạy đi đâu nữa.
Tôi lại hỏi:
– Tìm trong vườn rồi tìm chỗ ông nội chưa?
Vú Lệ gật gật:
– Tìm hết rồi mợ, tụi tôi tủa nhau chạy kiếm tùm lum hết…
Bên ngoài tôi nghe tiếng kêu “cậu Gin… cậu Gin” vang vọng ở khắp nơi, coi bộ là cu Gin không có ở đây thật. Lại nhìn ra A Mỹ, thấy cô ta đang đứng chỉ đạo mọi người đi tìm, tôi lại thấy có chút không hợp lý. Bước vội ra sân, vừa hay thấy A Mỹ đang định gọi điện thoại cho ai đó, tôi liền lên tiếng hỏi:
– Cô gọi cho ai vậy?
A Mỹ nhìn tôi, cô ta trả lời:
– Em… em gọi cho cậu Hai.
Tôi nhìn cô ta, gằn giọng:
– Ai cho cô gọi cậu Hai? Có tôi ở đây sao cô không báo?
A Mỹ mặt tái đi một chút, cô ta vẫn ngoan cố muốn gọi:
– Cậu dặn em… chuyện gì liên quan tới cậu nhỏ thì phải gọi cho cậu biết trước.
Tôi giật lấy điện thoại trong tay cô ta, tôi hỏi lớn:
– Tôi là mợ Hai, là mẹ của cu Gin, thằng bé mất tích tại sao tôi không nghe cô lên báo với tôi? Hay cô định để cậu cô về… cô mới chịu nói? Hả?
A Mỹ cúi gằm mặt, cô ta nhỏ giọng:
– Em… em không có ý đó… em… em quên…
Tôi cười nhạt:
– Cô có quên hay không thì tự bản thân cô biết, đừng nghĩ là có thể qua mặt được tôi. Cô nghĩ cái gì trong đầu… tôi đoán chẳng thua cô đâu.
Thấy A Mỹ càng cúi càng thấp, tôi nhạt giọng ra lệnh:
– Đi mà tìm cậu nhỏ, dám lơ là không trông coi cậu cẩn thận… cô nghĩ cô thoát được tội à mà cố tình không báo cho tôi. Bữa nay là ngày cưới của cậu Ba… muốn đắc tội với Bà Hai?
Nghe nhắc đến bà Hai, A Mỹ có thoáng chốc run run, cô ta lắc đầu sợ sệt:
– Dạ em không có… không có…
– Không có vậy sao còn không đi tìm cậu nhỏ? Định để cậu Hai và mọi người về rồi mới tìm?
– Em đi ngay… đi ngay…
Đợi A Mỹ đi rồi, bé Thà mới gấp gáp quay sang hỏi tôi:
– Giờ tìm cậu nhỏ ở đâu đây mợ? Nhà rộng vậy vậy… biết tìm cậu ở đâu bây giờ?
Tôi nhìn bóng lưng mảnh khảnh của A Mỹ, nghĩ nghĩ, tôi chợt nhớ ra một nơi, vội vàng kéo theo bé Thà đi tìm. Chạy lên phòng làm việc của chồng tôi, mở cửa phòng tôi nhìn quanh một vòng, chưa kịp cất tiếng đã nghe giọng trẻ con ngọt ngào vang lên:
– Cô Mỹ, con ở đây…. mẹ… là mẹ ạ?
Tôi nhìn cu Gin đằng trước mặt, cu cậu mặc bộ vét nhỏ nhắn màu xám tro vừa vặn, gương mặt tròn tròn, trắng hồng phấn nộn. Trông cái bộ dạng này chắc chắn là đang chơi trốn tìm rồi, thấy tôi lại giống như là mất hứng, mặt xị ra còn có một mẫu. Tôi quay ra sau, nháy mắt cho bé Thà chạy xuống thông báo với vú Lệ và mọi người, sẵn tiện coi xem mọi người đã rước dâu về chưa. Đợi bé Thà đi rồi, tôi mới tiến tới gần chỗ cu Gin, ngồi xuống nắm lấy hai tay thằng bé, tôi cười dịu, hỏi:
– Không phải mẹ đã dặn con không được chạy lung tung rồi sao, bữa nay nhà mình có tiệc lớn mà.
Cu Gin ủy khuất nhìn tôi, môi cậu bé mím lại:
– Nhưng Gin đang chơi trốn tìm mà.
– Sao không ăn cơm trưa mà lại lên đây chơi trốn tìm? Con chơi trốn tìm với ai?
Cu Gin nhìn tôi, thằng bé im lặng suy nghĩ một hồi, hồi sau mới chịu lên tiếng:
– Gin không nói cho mẹ biết đâu, hai cô sẽ la Gin.
Tôi chau mày, hỏi lại thằng bé:
– Hai cô nào?
Thằng bé lắc đầu:
– Mẹ không biết đâu…
Thấy thằng bé kiên quyết không chịu nói, tôi cũng thôi không hỏi nữa, nắm lấy tay cu Gin, tôi dịu giọng:
– Gin không nói, mẹ cũng không hỏi nữa… bây giờ mình xuống nhà xem cô dâu chú rể được chưa?
Nghe nhắc đến cô dâu chú rể, thằng bé nhướn mày thích thú:
– Nhà mình có cô dâu, chú rể nữa hả mẹ?
– Ừ, lát nữa sẽ có.
– Cô dâu giống mẹ… chú rể giống ba… hả mẹ?
Tôi gật gật:
– Gin có muốn xem không?
Cu cậu khoái chí gật gật:
– Muốn… mẹ dắt Gin đi coi cô dâu chú rể đi.
– Vậy giờ xuống ăn cơm rồi lát nữa xem cô dâu, chú rể… Gin chịu không?
Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu, tôi liền dắt cu cậu xuống nhà rồi giao lại cho vú Lệ và A Mỹ trông. A Mỹ lúc nhìn thấy cu Gin cũng chẳng có biểu cảm gì, không giống như vú Lệ gần như muốn khóc. Tôi nhìn A Mỹ, lại thấy cô ta len lén liếc nhìn tôi, thấy tôi nhìn lại ngó lơ sang chỗ khác. Cái cô gái này thiệt là kỳ lạ, mắt đảo quanh không ngay thẳng chút nào. Là bảo mẫu của cu Gin mà suốt ngày mắc lỗi, chả hiểu sao chồng tôi lại để cô ta làm việc đến tận bây giờ.
Tìm được cu Gin cũng vừa hay đoàn người đón dâu vừa về tới, nghe bé Thà thông báo, tôi liền nhanh chân đi lên trước đón tiếp. Đoàn người rước dâu vào đến cửa lớn, rồi tiếp tục cười cười nói nói tiến thẳng vào trong nhà. Tôi đứng bên cạnh tiếp đón khách khứa, chỉ có cười thôi cũng muốn mỏi hết cả miệng vì quá đông. Chú Ba dìu cô dâu mới bước vào phòng khách, thấy tôi đang đứng, chú ấy liền quay sang cô dâu rồi cười nói:
– Đây là chị Hai, vợ anh Quân.
Cô dâu nhìn tôi nhoẻn môi cười rồi gật đầu khuôn phép, nụ cười xinh đẹp tựa như nụ hoa vậy. Thường ngày cô ấy trông đã rất xinh, giờ lại càng lộng lẫy kiêu sa hơn trong bộ váy cưới. Cúi thấp đầu, cô ấy cất giọng dịu dàng chào tôi:
– Chị Hai.
Tôi gật gật đầu, vỗ vỗ vai cô ấy, cười tươi trả lời:
– Đừng khách sáo, mình là người một nhà cả mà.
Phía đằng kia, người lớn nôn nóng kêu cô dâu chú rể đến làm lễ nên bọn tôi cũng không nói được thêm gì. Tôi mới về đây làm dâu, đối với mợ Ba này cũng không có chút thông tin nào, chỉ biết là thiên kim đại tiểu thư được người người ca tụng. Ban đầu cứ nghĩ là cô ấy khó gần, giờ tiếp xúc cũng thấy lễ độ phép tắt, hy vọng sau này về sống chung bọn tôi sẽ hòa thuận không xích mích với nhau. Lại đứng nhìn chú Ba dìu tay vợ mình, sao trông kiểu nào cũng thấy xứng đôi vừa lứa vậy nhỉ? Chú Ba Vũ vừa dịu dàng, vừa đối xử ôn nhu với Châu Nhi, nhìn cái cách cô ấy cười thôi cũng biết là cô ấy đang rất hạnh phúc. Tôi đoán, chắc là bọn họ đã mến nhau từ trước rồi nên giờ mới thấy hạnh phúc đến như vậy. Eo ơi, hâm mộ quá đi thôi!
– Đứng đây thơ thẩn cái gì vậy?
Nghe tiếng hỏi, tôi liền xoay đầu nhìn lên, úi chà… chồng tôi đây rồi, từ nãy tới giờ mới nhìn thấy anh ta cơ đấy.
Tôi nhìn lên một cái rồi lại xoay sang chỗ khác, giọng nhàn nhạt:
– Nhìn chú thím Ba, em trai anh làm chú rể cũng không kém gì anh đâu.
Đằng sau cảm nhận được có người đứng sát gần bên, hơi thở người ấy lại phả ra tai làm tôi có chút buồn buồn ngượng ngượng, lại nghe được giọng trầm khe khẽ cất vào tai:
– Ý cô nói… tôi không đẹp trai bằng chú ấy?
Một chút da thịt chạm nhẹ vào nhau khiến tôi có chút không kích ứng kịp, nhích chân ra xa một chút lại bị anh ta kéo ngược về. Cả người tôi ngã dựa vào lồng ngực của Chính Quân, giọng anh ta lại nhè nhẹ phảng phất:
– Cô ở trước mặt tôi lại đi khen người đàn ông khác đẹp, cô có phải là vợ tôi không vậy?
Tim tôi có chút đập nhanh, phải công nhận là mỗi khi tiếp xúc với người đàn ông có gương mặt tỉ lệ vàng này, tôi cứ bị lỗi một nhịp, trông cứ chậm chậm nhút nhát kiểu gì ấy, khó tả lắm.
Lại thấy khách khứa quá đông, có vài người đã nhìn tới chỗ bọn tôi rồi xầm xì cười nói, thấy vậy, tôi lại quay mặt lại nhìn anh ta, mày chau lại:
– Chỗ đông người, anh định làm gì mà kéo tay kéo chân?
Chính Quân cong môi cười, chân mày anh ta khẽ nhíu, hai mắt nhìn thẳng vào tôi, giọng trầm dịu:
– Đông người thì cũng là nhà tôi, có gì phải sợ.
Tôi nhìn người đàn ông đang cười trước mặt mình, nhìn gương mặt với tỉ lệ vàng này thật khiến cho tôi có chút ganh tị. Sao trên đời này lại sinh ra một người có số hưởng đến như vậy nhỉ? Nhà thì siêu giàu, gương mặt siêu đẹp, thân hình lại siêu chuẩn… anh ta có chỗ nào để mà chê được nữa không vậy trời?
Nhìn cái mũi kìa, nó còn thẳng hơn cả giới tính siêu siêu vẹo vẹo của tôi nữa, một đường muốn đâm thẳng vào trái tim thiếu nữ non nớt của tôi luôn. Chưa hết, quả môi, quả môi trái tim hồng nhẹ tự nhiên, xin đính chính là không hề có chuyện đi làm hồng môi đâu nha, đây là tự nhiên, tự nhiên trăm phần trăm đó. Mà đặc biệt nhất phải nói đến đôi mắt, đôi mắt này vốn không phải của người thường mà, vì người bình thường làm sao có đôi mắt đẹp như vậy được. Mắt rồng chân mày tướng, đôi mắt này mà dùng để điều tra bọn tội phạm là chuẩn nhất. Vì chẳng cần anh ta mở miệng ra hỏi, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm bọn chúng chết khiếp rồi. Mà Chính Quân dùng đôi mắt này rất tốt, muốn ôn nhu có ôn nhu, muốn lạnh nhạt có lạnh nhạt. Mỗi khi anh ta tức giận lại khiến cô gái có tâm hồn đàn ông như tôi phải khiếp dè. Nghe bé Thà nói, đến cả ba chồng tôi cũng phải kiên dè đôi mắt này của chồng tôi đến vài phần, không phải vì sợ con trai mà là vì sợ ánh mắt giận dữ của con trai…
Càng nhìn càng bị cuống, tôi phải dời ánh mắt sang nơi khác mới tiếp tục nói chuyện được với anh ta:
– Nhưng đây là đám cưới chú Ba, thỉnh quý ông nên tự trọng một chút.
Chính Quân nhìn tôi, môi lại cười nhẹ:
– Được, tối tôi nói chuyện với cô sau. Vợ con vô phép tắt, định không coi chồng ra gì à?
Tôi chẳng thèm nhìn anh ta, lại thấy cu Gin đang đi đến, tôi liền bước nhanh đến nắm lấy tay thằng bé. Tôi nói vú Lệ cứ giao cu Gin lại cho tôi, tôi trông thằng bé giúp cho. Dắt cu Gin lại chỗ Chính Quân, nhìn cảnh anh ta bồng con trai lên cười đùa, chợt, tôi không biết trong lòng mình là đang vui vẻ hay là buồn bã nữa….
Cu Gin rất đáng yêu, rất ngoan và lễ phép nhưng thằng bé lại không phải là con trai của tôi và Chính Quân… cu cậu là con riêng của chồng tôi!
Mà nhắc đến con trai của chồng, tôi lại hoang mang không biết mẹ thằng bé là ai. Chính Quân không nói, bé Thà không biết, mà nhà họ Dương dường như cũng chẳng ai biết rõ hoặc cũng có thể là họ muốn giấu không nói cho tôi biết. Tôi thật sự rất tò mò nhưng lại không dám hỏi thẳng Chính Quân. Đúng là tôi với anh ta đã là vợ chồng nhưng với cái thể loại hôn nhân không tình yêu này thì cũng chịu. Tôi với anh ta mỗi ngày nói với nhau không quá 10 câu, nội dung cũng chỉ xoay quanh cu Gin ngủ chưa hoặc là đã ăn uống chưa thôi, chẳng có gì giống với vợ chồng người ta cả. Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng không có tình cảm với anh ta, cũng không trách được vì sao bọn tôi lại có khoảng cách quá lớn đến như vậy.
Oầy, nghĩ đến lại thấy buồn, số phận đẩy đưa, cuộc đời đưa đẩy kiểu gì tôi lại phải đi lấy chồng trong tình thế ép buộc thế này. Nếu không phải chị gái của tôi chết, tôi cũng không cần về lại thành phố, về lại nhà, rồi lại phải nghe theo sự sắp đặt của cha mà thay chị đến đây lấy chồng. Mà nhắc đến chị gái xấu số của tôi, tôi lại thấy thương chị không tả xiết. Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin, không thể tin được là chị tôi đã chết… thật không dám tin.
Thấy tôi cứ đứng nhìn trầm ngâm, Chính Quân một tay bồng cu Gin, tay còn lại nhè nhẹ xoa xoa sau gáy tôi khiến tôi giật mình. Tôi ngại ngùng rụt cổ về, anh ta vẫn không có chút biểu cảm gì khác lạ, giọng nhàn nhạt:
– Cô đưa cu Gin cho A Mỹ trông đi, lát nữa tôi với cô còn phải đi đón khách.
Tôi gật gật rồi với tay đón cu Gin, bồng thằng bé giao lại cho vú Lệ, tôi dặn dò vú:
– Vú trông thằng bé rồi cho nó ngủ đúng giờ nha vú, bữa nay nhà có tiệc, vú đừng cho thằng bé chạy lung tung, nguy hiểm lắm.
– Dạ tôi biết rồi mợ Hai.
Vú Lệ gật đầu rồi dắt cu Gin ra sau vườn chơi xích đu. Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của cu cậu, tôi bất giác lại sinh ra nhiều phần thương xót. Tội nghiệp, thằng bé sinh non, mẹ ruột lại không ở bên nên sức khỏe có phần yếu hơn so với các bạn đồng trang lứa. Lúc tôi đồng ý lấy Chính Quân, chuyện khiến tôi không hài lòng nhất là chuyện anh ta có con riêng. Vậy mà khi về đây làm dâu, sau đó gặp và tiếp xúc với cậu bé, tôi tự nhiên lại thấy chuyện chồng tôi có con riêng không còn là chuyện gì đó quá mức kinh khủng đối với tôi nữa. Cu Gin thật sự rất ngoan, rất hiểu chuyện, nó biết tôi không phải là mẹ nó nhưng miệng vẫn ngoan ngoãn gọi mẹ rất ngọt. Một đứa trẻ ngoan như vậy, hỏi tại sao lại không thương cho được. Coi như là có duyên với nhau đi, đã gọi tôi một tiếng mẹ, tôi sẽ xem thằng bé như con cháu của mình mà đối đãi thật tốt.
…………………..
Lúc tôi về lại phòng, hai chân như muốn nhừ ra vì đi quá nhiều, hôm nay mang giày cao gót cả ngày, gót chân dường như muốn sưng lên luôn rồi. Eo ơi, khách khứa gì mà đông khiếp, số lượng khách còn nhiều hơn cả ngày cưới của tôi. May là tôi không quen biết nhiều, chủ yếu là đi theo Chính Quân cho có, chứ nếu có cả khách của tôi, chắc tôi phải thay giày mà đi mới có thể trụ nổi quá.
Biết là hôm nay ai cũng mệt nên tôi không muốn nhờ vả bé Thà chuyện gì, nước cũng là tự tôi pha, quần áo cũng tự tôi chuẩn bị, không muốn làm phiền đến con bé, để cho con bé được nghỉ ngơi. Mới vừa nãy đi sang phòng của cu Gin, A Mỹ nói cu cậu đã ngủ rồi, tôi mới an tâm mà đi về phòng nghỉ ngơi. Mặc dù tôi không thích A Mỹ nhưng phải công nhận một điều là cô ta chăm sóc cu Gin rất tốt, thằng bé ở bên cạnh cô ta cũng rất ngoan. Nếu không phải cô ta có tâm tư khác, tôi đã không hà khắc với cô ta đến như vậy.
Về lại phòng, vừa ngã lưng chưa được bao lâu, tôi lại nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài, kèm theo đó là cửa phòng được đẩy vào. Chính Quân bước vào phòng với cơ thể nồng nặc mùi rượu bia, bước đi cũng xiêu vẹo không còn vững vàng. Anh ta đi tới ghế sô pha trong phòng rồi ngã xuống, chưa tới hai phút sau, tôi đã thấy anh ta ngủ say, chân vẫn mang giày da bóng loáng chưa kịp cởi. Chà, coi bộ là uống nhiều lắm rồi đây này, ban nãy lúc tôi lên phòng đã thấy anh ta khá là say nhưng tôi không nghĩ là lại say đến mức như vậy. Giờ làm thế nào nhỉ, có nên đi tới giúp anh ta cởi giày không? Cả bộ đồ kín bưng mà anh ta đang mặc trên người nữa… có nên giúp anh ta cởi ra vài chiếc cúc áo cho thoáng không?
Nghĩ nghĩ một hồi, tôi cũng nhịn không được mà bước xuống giường, đi tới gần ghế sô pha, tôi nhẹ nhàng hết sức giúp Chính Quân cởi giày ra trước. Cởi giày xong, tôi lại rón rén đi tới trước mặt anh ta để cởi cúc áo, lén nhìn anh ta, sao cái bộ dạng lúc ngủ cũng chau mày đầy khó chịu như vậy nhỉ? Có ai ăn hết của của anh ta à?
Cởi được hai chiếc cúc áo, đến chiếc cúc thứ ba, Chính Quân đột nhiên mở mắt ra nhìn tôi, tay anh ta giữ chặt lấy tay tôi, giọng khàn khàn đầy mùi rượu:
– Cô… đang làm cái gì vậy?
Tay tôi bị anh ta giữ chặt, lại có chút lúng túng giống như là bị bắt quả tang, tôi ấp a ấp úng nói không rõ chữ:
– Tôi… tôi giúp anh… cởi cúc áo cho thoáng khí dễ ngủ.
Anh ta nhìn tôi, mày chau lại:
– Sao cô tốt đột xuất vậy? Bình thường tôi không thấy cô quan tâm tới tôi?
Có chút chột dạ, tôi vội nói lẫy:
– Vậy… để tôi mang giày vào lại cho anh rồi cài cúc áo lại y nguyên như cũ cho anh. Thấy anh ngủ có chút nóng nực nên tôi giúp… vậy mà anh còn bắt bẻ tôi. Tôi thèm đụng tới anh chắc, tôi là sợ người ngoài vào đây đột xuất rồi nói là tôi không biết quan tâm đến chồng.
Nghe tôi phân bua, Chính Quân nheo nheo mày nhìn tôi, anh ta khẽ buông tay tôi ra rồi lại dùng tay xoa xoa thái dương, giọng khàn khàn:
– Tôi không có ý đó… giúp tôi cởϊ áσ ra đi… tôi hơi mệt.
Tôi nhìn anh ta, trông anh ta có vẻ mệt thật thì phải, đến thở cũng nặng nhọc hơn bình thường rất nhiều. Quào, đây là lần đầu tiên kể từ hơn một tháng về sống chung, tôi mới thấy được bộ dạng này của Chính Quân. Hoá ra cũng có lúc chồng tôi trở nên yếu mềm chứ không phải lúc nào cũng uy nghiêm lạnh lùng. Mà nhìn anh ta nghiêm nghị quen rồi, giờ nhìn thế này lại có chút không quen cho lắm…
Nghĩ là thế nhưng tôi vẫn nhanh tay giúp anh ta cởi thêm hai chiếc cúc áo nữa, cũng may là Chính Quân không dùng nịt lưng chứ không thì lại thêm một phen xử lý cồng kềnh. Xong xuôi, tôi điều chỉnh lại điều hòa rồi giúp anh ta đắp chăn mền đến ngang bụng. Cũng không có câu chúc ngủ ngon nào, mỗi người mỗi nơi, cả hai đều chìm vào giấc ngủ sâu sau một ngày đầy rẫy sự mệt mỏi.
Sáng hôm sau, tôi dậy trước Chính Quân, vệ sinh thay quần áo xong xuôi, tôi mới tiện tay kêu anh ta dậy. Ngước gương mặt còn say giấc lên nhìn tôi, tay anh ta xoa trán, giọng khàn khàn:
– Đã mấy giờ rồi?
Tôi liếc nhìn đồng hồ, trả lời:
– Gần 7 giờ sáng.
Chính Quân có chút cằn nhằn:
– Vẫn còn sớm… sao cô dậy sớm vậy? Mệt thì ngủ thêm đi.
Tôi đi tới bàn trang điểm tô thêm chút son, nhìn mình trong gương đã đủ rạng rỡ, tôi mới trả lời:
– Anh mệt thì cứ ngủ thêm, hôm nay là ngày đầu tiên thím Ba về làm dâu, tôi nên xuống nhà sớm hơn cô ấy… kẻo Má Nhỏ lại phân bì tôi với Châu Nhi cho Má Lớn nghe thì lại rắc rối.
Chính Quân lại hỏi:
– Bà ta thích gây chuyện với cô lắm à?
– Ý anh hỏi ai?
– Bà Nhàn.
Tôi hơi chau mày:
– Cũng không hẳn là gây chuyện với tôi, tôi cũng không làm gì để bà ta gây chuyện được. Có điều tôi và bà ta không hợp tính, khó nói chuyện.
Chính Quân ngồi thẳng dậy, anh ta rót một ly nước lọc uống cạn, yết hầu lên lên xuống xuống trông khá là linh hoạt. Uống xong, anh ta lại nói cho tôi nghe, ý tứ chán ghét, giọng lạnh đi:
– Vợ tôi thì không cần sợ đến ai, chỉ cần cô đúng, tôi bảo vệ cô.
Tôi khẽ liếc mắt nhìn sang anh ta, tôi biết là anh ta đang nói thật, nghe thì thấy cảm động đó… nhưng mà…
Tôi lại nhìn vào gương, lấy một ít kem dưỡng da tay thoa thoa đều, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là quyết định hỏi:
– Chính Quân, đêm qua anh ngủ… anh có nhớ mình đã nói gì không? Hoặc chẳng hạn là anh kêu tên ai… anh có nhớ không?
Tôi không nhìn anh ta nhưng vẫn nghe rõ được sự tò mò trong lời nói:
– Tôi… có nói gì à An Lâm?
Đưa tay vuốt vuốt tóc, hai mắt nhìn thẳng vào mình trong gương, chân mày chau vào nhau, giọng kiên quyết không hề do dự, tôi thẳng thắn hỏi:
– Tôi muốn biết… Tiểu Kiều từ trong miệng của anh… là ai?!
____________________