Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2
Chương 2: Anh họ hung ác
Tôi nghe anh ta vừa mở mồm đã mượn 10 vạn, tức đến phát run : “anh lại đi đánh bạc?”
“Anh vay lãi 10 vạn, nếu như tuần này không trả được, chúng muốn chặt tay anh…”- anh ta đáng thương mà cầu cứu tôi, “Khương Lâm, anh biết là em vừa kiếm được 10 vạn, em trước cho anh mượn đc ko ? Sau này anh nhất định sẽ trả lại cho em”
“10 vạn kia tôi đã sớm trả người khác rồi.” – tôi vội vàng nói.
Anh ta cũng gấp rút : “Khương Lâm, em thật sự muốn nhìn anh chết à? Em cũng đừng quên là lúc chú bệnh nặng, mẹ anh không tiếc gì mà đi vay 1 vạn đưa cho em đấy.”
Dì Hai đúng là lúc bố tôi bệnh nặng đã mượn tiền mà đưa cho tôi, nhưng lúc bố tôi còn khoẻ cũng giúp đỡ nhà dì tôi rất nhiều, lúc đó anh họ tôi suốt ngày ở bên ngoài đi đánh bạc, hết tiền thì lại mượn bố tôi, cũng không biết là mượn bao nhiêu rồi, anh ta cũng không nói sẽ trả.
Bố tôi là người trung thực, tính tình rất tốt, cũng không thèm chấp anh ta. Lúc bố lâm bệnh, tên anh họ này bóng dáng cũng không thấy, dì Hai lúc đó đưa cho tôi 1 vạn, nói đây là số tiền ít ỏi còn lại trong nhà dì.
Lúc đó tôi cũng tin tưởng, sau đó lại nghe phong phanh là nhà dì tôi kinh doanh thuỷ sản, lúc đó kiếm lời rất tốt, nhà dì kiếm được không ít tiền.
Vốn dĩ tôi nghĩ là chỉ cần người ta cho mình vay, thì cũng là người tốt cả rồi. Nhưng là sau này nhà họ lúc nào cũng kiếm cớ để đòi tiền tôi, 1 vạn kia tôi cũng sớm đã trả cho nhà họ rồi, sau này còn nhờ tôi mượn vụn vặt cho nhà họ tổng cũng đến mấy vạn, nếu không phải vì họ thì nợ của bố tôi sớm đã trả sạch rồi.
“Tôi nói không có tiền” – tôi thoát khỏi sự lôi kéo của anh ta – “Trong thẻ căn bản là không có một xu, không tin anh tự ra ngân hàng mà check.”
Anh ta biết tôi sẽ không cho mình vay, liền lộ vẻ hung ác, bóp cổ tôi mà gào lên : “Đồ vong ân bội nghĩa, nói đi, tiền đâu?”
Tôi liều mạng dãy dụa : “Không có tiền, thật sự không có, vừa kiếm được tiền cũng đem trả cho chủ nợ rồi, trên người chỉ còn mấy nghìn tệ thôi.”
Anh ta ném tôi ra so-pha, xoay người đi qua lục lọi túi của tôi, đồ hết đồ trong túi ra đất, chỉ tìm thấy vài trăm đồng tiền lẻ.
Anh ta hung dữ nhìn tôi, tôi cũng gọi là sợ vcl rồi, cả người co rúm lại. Đột nhiên thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi không đúng lắm, anh ta đi qua bắt lấy cằm tôi, cười lạnh : “không nghĩ đến dạo này em họ mình lại xinh đẹp như thế, dáng người này của mày, đi làm gái cũng kiếm được mấy nghìn 1 đêm đấy, chỉ cần mày đi nơi đó làm “công chúa”, không bao lâu là có thể trả đủ nợ cho anh mày rồi.”
“Anh bị điên à?” – tôi cố gắng thoát khỏi anh ta -“tôi là em họ của anh đấy.”
“Em họ cái con mẹ mài, tiền cũng không cho anh mày mượn, tao không có thứ em họ vong ân bội nghĩa như mày. Đi, cùng tao đi tìm anh Lý.” Anh ta túm lấy tay tôi, bị tôi đá cho 1 cước, nổi cáu mà chửi tôi tới tấp : “Lại dám đá tao, ông đây phải dạy mày lại mày cách làm người mới được.”
1789852_1_25,60
1789852_2_25,60
Tôi nghe anh ta vừa mở mồm đã mượn 10 vạn, tức đến phát run : “anh lại đi đánh bạc?”
“Anh vay lãi 10 vạn, nếu như tuần này không trả được, chúng muốn chặt tay anh…”- anh ta đáng thương mà cầu cứu tôi, “Khương Lâm, anh biết là em vừa kiếm được 10 vạn, em trước cho anh mượn đc ko ? Sau này anh nhất định sẽ trả lại cho em”
“10 vạn kia tôi đã sớm trả người khác rồi.” – tôi vội vàng nói.
Anh ta cũng gấp rút : “Khương Lâm, em thật sự muốn nhìn anh chết à? Em cũng đừng quên là lúc chú bệnh nặng, mẹ anh không tiếc gì mà đi vay 1 vạn đưa cho em đấy.”
Dì Hai đúng là lúc bố tôi bệnh nặng đã mượn tiền mà đưa cho tôi, nhưng lúc bố tôi còn khoẻ cũng giúp đỡ nhà dì tôi rất nhiều, lúc đó anh họ tôi suốt ngày ở bên ngoài đi đánh bạc, hết tiền thì lại mượn bố tôi, cũng không biết là mượn bao nhiêu rồi, anh ta cũng không nói sẽ trả.
Bố tôi là người trung thực, tính tình rất tốt, cũng không thèm chấp anh ta. Lúc bố lâm bệnh, tên anh họ này bóng dáng cũng không thấy, dì Hai lúc đó đưa cho tôi 1 vạn, nói đây là số tiền ít ỏi còn lại trong nhà dì.
Lúc đó tôi cũng tin tưởng, sau đó lại nghe phong phanh là nhà dì tôi kinh doanh thuỷ sản, lúc đó kiếm lời rất tốt, nhà dì kiếm được không ít tiền.
Vốn dĩ tôi nghĩ là chỉ cần người ta cho mình vay, thì cũng là người tốt cả rồi. Nhưng là sau này nhà họ lúc nào cũng kiếm cớ để đòi tiền tôi, 1 vạn kia tôi cũng sớm đã trả cho nhà họ rồi, sau này còn nhờ tôi mượn vụn vặt cho nhà họ tổng cũng đến mấy vạn, nếu không phải vì họ thì nợ của bố tôi sớm đã trả sạch rồi.
“Tôi nói không có tiền” – tôi thoát khỏi sự lôi kéo của anh ta – “Trong thẻ căn bản là không có một xu, không tin anh tự ra ngân hàng mà check.”
Anh ta biết tôi sẽ không cho mình vay, liền lộ vẻ hung ác, bóp cổ tôi mà gào lên : “Đồ vong ân bội nghĩa, nói đi, tiền đâu?”
Tôi liều mạng dãy dụa : “Không có tiền, thật sự không có, vừa kiếm được tiền cũng đem trả cho chủ nợ rồi, trên người chỉ còn mấy nghìn tệ thôi.”
Anh ta ném tôi ra so-pha, xoay người đi qua lục lọi túi của tôi, đồ hết đồ trong túi ra đất, chỉ tìm thấy vài trăm đồng tiền lẻ.
Anh ta hung dữ nhìn tôi, tôi cũng gọi là sợ vcl rồi, cả người co rúm lại. Đột nhiên thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi không đúng lắm, anh ta đi qua bắt lấy cằm tôi, cười lạnh : “không nghĩ đến dạo này em họ mình lại xinh đẹp như thế, dáng người này của mày, đi làm gái cũng kiếm được mấy nghìn 1 đêm đấy, chỉ cần mày đi nơi đó làm “công chúa”, không bao lâu là có thể trả đủ nợ cho anh mày rồi.”
“Anh bị điên à?” – tôi cố gắng thoát khỏi anh ta -“tôi là em họ của anh đấy.”
“Em họ cái con mẹ mài, tiền cũng không cho anh mày mượn, tao không có thứ em họ vong ân bội nghĩa như mày. Đi, cùng tao đi tìm anh Lý.” Anh ta túm lấy tay tôi, bị tôi đá cho 1 cước, nổi cáu mà chửi tôi tới tấp : “Lại dám đá tao, ông đây phải dạy mày lại mày cách làm người mới được.”
1789852_1_25,60
1789852_2_25,60