Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Chương 7:
Tô Tuệ Anh im lặng thò đầu ra, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Trình Thiên, ôm theo chăn bọc quanh người chạy thẳng vào phòng vệ sinh, bởi vì cô không mặc quần áo, trần truồng ngủ cả một buổi tối.
Nhìn hành động ngượng ngùng đáng yêu của Tô Tuệ Anh, Sở Trình Thiên không nhịn được, thoải mái cười lớn tiếng.
Tô Tuệ Anh ở nhà vệ sinh sửa sang rất lâu, rửa mặt, chải đầu, mấy chục phút sau mới quấn áo choàng tắm màu trắng từ bên trong chậm rãi đi ra.
“Sao lâu vậy, bữa sáng nguội hết cả rồi, nhanh tới đây!”
Sở Trình Thiên nghênh đón cô, rất tự nhiên ôm lấy eo cô, cùng cô đi đến bàn ăn, sau đó anh còn lịch sự kéo cho cô một chiếc ghế, mỉm cười làm tư thế mời ngồi, ngôn ngữ cử chỉ và hành động đều thể hiện rõ sự cao quý trang nhã.
Nhìn người đàn ông ưu tú có tu dưỡng trước mặt, Tô Tuệ Anh không khỏi ngây người, tối hôm qua cô chỉ cảm thấy anh ta dịu dàng chu đáo, không ngờ khi không ở trên giường, anh ta cũng khiến người khác cảm thấy thoải mái như vậy.
Hai người ngồi ăn sáng đối diện nhau, sau khi ăn xong, Tô Tuệ Anh đang muốn hỏi Sở Trình Thiên bao giờ rời đi, không ngờ Sở Trình Thiên lại đột nhiên dùng một tay ôm lấy cô, sau đó đi đến giường lớn cách đó không xa.
“Anh muốn làm gì?”
Tô Tuệ Anh khẽ run lên, níu chặt lấy vạt áo của Sở Trình Thiên, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ kinh hãi.
“Đương nhiên là bôi thuốc cho cô rồi.”
Vừa nói chuyện, Sở Trình Thiên vừa đặt Tô Tuệ Anh nằm ngang trên giường lớn.
“Bôi thuốc gì cơ?”
Tô Tuệ Anh nhanh chóng lùi về phía sau, cô không bị thương chỗ nào cả, cần gì phải bôi thuốc chứ?
“Ngoan nào!”
Sở Trình Thiên dùng tay trái túm lấy mắt cá chân Tô Tuệ Anh, tay phải vén vạt áo choàng tắm của cô lên.
Bây giờ Tô Tuệ Anh mới hiểu được, thì ra anh ta muốn bôi thuốc ở chỗ đó cho cô, nhất thời, cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên vì xấu hổ, hận không thể có một chiếc lỗ để chui xuống.
Vội vàng túm lấy tay phải của Sở Trình Thiên, Tô Tuệ Anh đỏ mặt lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi… tôi tự mình bôi.”
“Không, để tôi!”
Sở Trình Thiên vươn tay lấy một bình thuốc từ đầu giường xuống, nhìn ánh mắt của Tô Tuệ Anh, gương mặt tuấn tú nhã nhặn nở một nụ cười xấu xa: “Tối hôm qua, sau khi cô hôn mê tôi đã bôi thuốc cho cô hai lần rồi, đã quen tay từ lâu rồi, yên tâm, sẽ không làm cô đau đâu.”
Tô Tuệ Anh vừa nghe thấy liền xấu hổ không thôi, trong lòng lại có chút cảm động.
Không nghĩ tới anh lại nghĩ cho cô cẩn thận như vậy, chẳng trách sáng sớm hôm nay cô ngủ dậy chỉ cảm thấy chút xíu không khỏe, không hề xuất hiện loại đau đớn như bị xé làm hai sau một đêm kia giống những cô gái khác.
Lẽ nào, làm nghề như bọn họ đều sẽ che chở yêu thương cho khách hàng vậy sao?
Nghĩ đến đây, bỗng Tô Tuệ Anh cảm thấy buồn.
Sở Trình Thiên không hề biết suy nghĩ trong lòng của Tô Tuệ Anh, anh thấy cô cúi đầu không nói, chỉ nghĩ rằng cô đã ngầm thừa nhận, vì vậy liền bò lên giường, cởi bỏ áo choàng tắm của Tô Tuệ Anh xuống, đang muốn cởi luôn quần nhỏ của Tô Tuệ Anh xuống.
“Đừng…”
Tô Tuệ Anh lập tức bị hành động mạnh bạo của anh làm cho hoàn hồn, vội vàng kẹp chặt hai chân lại, hai tai đỏ lên vì xấu hổ.
“Đừng sợ, ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Tô Tuệ Anh im lặng thò đầu ra, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Trình Thiên, ôm theo chăn bọc quanh người chạy thẳng vào phòng vệ sinh, bởi vì cô không mặc quần áo, trần truồng ngủ cả một buổi tối.
Nhìn hành động ngượng ngùng đáng yêu của Tô Tuệ Anh, Sở Trình Thiên không nhịn được, thoải mái cười lớn tiếng.
Tô Tuệ Anh ở nhà vệ sinh sửa sang rất lâu, rửa mặt, chải đầu, mấy chục phút sau mới quấn áo choàng tắm màu trắng từ bên trong chậm rãi đi ra.
“Sao lâu vậy, bữa sáng nguội hết cả rồi, nhanh tới đây!”
Sở Trình Thiên nghênh đón cô, rất tự nhiên ôm lấy eo cô, cùng cô đi đến bàn ăn, sau đó anh còn lịch sự kéo cho cô một chiếc ghế, mỉm cười làm tư thế mời ngồi, ngôn ngữ cử chỉ và hành động đều thể hiện rõ sự cao quý trang nhã.
Nhìn người đàn ông ưu tú có tu dưỡng trước mặt, Tô Tuệ Anh không khỏi ngây người, tối hôm qua cô chỉ cảm thấy anh ta dịu dàng chu đáo, không ngờ khi không ở trên giường, anh ta cũng khiến người khác cảm thấy thoải mái như vậy.
Hai người ngồi ăn sáng đối diện nhau, sau khi ăn xong, Tô Tuệ Anh đang muốn hỏi Sở Trình Thiên bao giờ rời đi, không ngờ Sở Trình Thiên lại đột nhiên dùng một tay ôm lấy cô, sau đó đi đến giường lớn cách đó không xa.
“Anh muốn làm gì?”
Tô Tuệ Anh khẽ run lên, níu chặt lấy vạt áo của Sở Trình Thiên, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ kinh hãi.
“Đương nhiên là bôi thuốc cho cô rồi.”
Vừa nói chuyện, Sở Trình Thiên vừa đặt Tô Tuệ Anh nằm ngang trên giường lớn.
“Bôi thuốc gì cơ?”
Tô Tuệ Anh nhanh chóng lùi về phía sau, cô không bị thương chỗ nào cả, cần gì phải bôi thuốc chứ?
“Ngoan nào!”
Sở Trình Thiên dùng tay trái túm lấy mắt cá chân Tô Tuệ Anh, tay phải vén vạt áo choàng tắm của cô lên.
Bây giờ Tô Tuệ Anh mới hiểu được, thì ra anh ta muốn bôi thuốc ở chỗ đó cho cô, nhất thời, cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên vì xấu hổ, hận không thể có một chiếc lỗ để chui xuống.
Vội vàng túm lấy tay phải của Sở Trình Thiên, Tô Tuệ Anh đỏ mặt lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi… tôi tự mình bôi.”
“Không, để tôi!”
Sở Trình Thiên vươn tay lấy một bình thuốc từ đầu giường xuống, nhìn ánh mắt của Tô Tuệ Anh, gương mặt tuấn tú nhã nhặn nở một nụ cười xấu xa: “Tối hôm qua, sau khi cô hôn mê tôi đã bôi thuốc cho cô hai lần rồi, đã quen tay từ lâu rồi, yên tâm, sẽ không làm cô đau đâu.”
Tô Tuệ Anh vừa nghe thấy liền xấu hổ không thôi, trong lòng lại có chút cảm động.
Không nghĩ tới anh lại nghĩ cho cô cẩn thận như vậy, chẳng trách sáng sớm hôm nay cô ngủ dậy chỉ cảm thấy chút xíu không khỏe, không hề xuất hiện loại đau đớn như bị xé làm hai sau một đêm kia giống những cô gái khác.
Lẽ nào, làm nghề như bọn họ đều sẽ che chở yêu thương cho khách hàng vậy sao?
Nghĩ đến đây, bỗng Tô Tuệ Anh cảm thấy buồn.
Sở Trình Thiên không hề biết suy nghĩ trong lòng của Tô Tuệ Anh, anh thấy cô cúi đầu không nói, chỉ nghĩ rằng cô đã ngầm thừa nhận, vì vậy liền bò lên giường, cởi bỏ áo choàng tắm của Tô Tuệ Anh xuống, đang muốn cởi luôn quần nhỏ của Tô Tuệ Anh xuống.
“Đừng…”
Tô Tuệ Anh lập tức bị hành động mạnh bạo của anh làm cho hoàn hồn, vội vàng kẹp chặt hai chân lại, hai tai đỏ lên vì xấu hổ.
“Đừng sợ, ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng.”