Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 20
Miễn Cưỡng Kết Hôn
Phần 20
Khỏi phải nói câu này giống sét đánh giữa trời quang thế nào, cả tám cặp mắt của bốn người bọn tôi đồng loạt mở to đến mức không thể to hơn được nữa, đứa nào cũng kinh ngạc không sao khép miệng lại được.
Tự nhiên hai người đàn ông đứng đây giằng co tôi, rồi một gã nổi máu điên lên lại tuyên bố trước tất cả việc anh ta là chồng tôi, người còn lại thì bất ngờ đến đứng đực ra như tượng, không thốt được lời nào. Trước cảnh tượng này tôi cũng rối quá chẳng biết phải làm sao cả, cuối cùng đành giật giật ống tay áo của Duy:
– Anh nói gì vậy? Đừng nói linh tinh.
Anh ta hơi nhíu mày nhìn tôi, không trả lời câu vừa rồi mà lại hỏi ngược lại:
– Uống rượu à?
– Ơ…
Đang nói chuyện thì thấy Phong lại tiến lên định kéo tôi về, nhưng cậu ấy còn chưa kịp chạm đến tay tôi thì Duy lại bước lên phía trước một bước, chắn giữa tôi và Phong.
Phong thấy sắc mặt của chồng tôi lạnh lùng không suy chuyển như vậy thì động tác bất chợt khựng lại, có lẽ khi đó dù Duy không nói gì nhưng khí thế toát ra đủ lớn khiến Phong không dám tiếp tục nữa, chỉ mở miệng nói:
– Chắc anh nhầm lẫn gì với ai rồi, đây là bạn tôi.
– Bạn cậu nhưng là vợ tôi.
– Tôi đã nói là anh nhầm với ai rồi, bạn tôi chưa lấy chồng nên không thể là vợ anh được.
– Cần xem ảnh cưới không?
– Gì cơ ạ?
– Tính tôi hơi cổ hủ, bình thường không thích bạn bè khác giới đụng vào người vợ tôi. Lần sau cậu nhớ chú ý việc này.
Cái ngữ điệu này không thể lẫn đi đâu được, chính xác là ngữ điệu hồi trước tôi đã từng nghe một lần khi anh ta ngăn cậu Dũng đánh tôi. Không phải quát tháo, không phải đe dọa, nhưng rõ ràng mang hàm ý cảnh cáo khiến người khác dù không muốn cũng phải chùn bước.
Có điều Phong thì gan lì hơn cậu Dũng nhiều, cả bọn đang bình thường đi chơi mà bỗng nhiên có một gã nhảy ra bảo “đây là vợ tôi” thì cậu ấy khó chấp nhận được cũng đúng. Cậu ấy siết chặt tay thành quyền, gườm gườm nhìn Duy:
– Chẳng có gì chứng minh bạn tôi là vợ anh cả. Mà dù có phải thì nhìn mặt cậu ấy cũng biết Dương không hề muốn đi theo anh. Anh bỏ cô ấy ra.
– Không bỏ thì sao?
Hai cái gã này tự nhiên nổi xung lên như muốn đánh nhau đến nơi làm tôi hoảng. Tôi từng chứng kiến Duy đánh nhau một lần rồi, không có đủ bốn người kéo ra thì anh ta nhất định không chịu thôi. Hơn nữa, có nhìn thế nào cũng thấy Phong không thể đánh thắng được chồng tôi, cho nên để yên chuyện, tôi đành phải đẩy Duy ra rồi lao đến chắn giữa hai người họ. Tôi bảo:
– Đủ rồi. Hai người thôi đi.
– Dương, cậu quen người này à? Đây có đúng là chồng cậu không?
Tôi không biết phải trả lời sao cả, khi đó cuống, với cả chưa chuẩn bị tinh thần gì cho việc này nên không biết nói sao. May sao, đúng lúc này kéo tay Phong về:
– Chuyện dài lắm, để lúc nào tớ kể cậu sau. Ở đây đông người, đừng cãi nhau.
– Nhưng anh kia là ai? Tự nhiên kéo Dương đi thế lỡ bắt cóc thì định làm thế nào? Cậu bỏ tớ ra.
– Không phải bắt cóc đâu, cậu yên tâm đi.
– Không. Cậu ấy đi với người lạ thì sao mà yên tâm được, các cậu sao thế? Sao lại cản tớ?
Duy lạnh lùng liếc Phong một cái:
– Có giỏi thì thử giữ lại đi.
Tôi quay sang bảo Duy:
– Anh cũng thôi đi. Tự nhiên đang yên đang lành chạy đến đây gây sự với người ta là sao? Phong chẳng làm gì có lỗi với anh cả.
Thấy tôi bênh Phong như thế, anh ta hơi khựng lại nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh kia dường như còn phảng phất cả một tia trào phúng, một chút ngạc nhiên, và cả một chút thất vọng nữa. Duy đột nhiên cười lạnh, nói đúng một chữ “Ừ” rồi không buồn đợi tôi nói thêm câu tiếp theo đã xoay người bỏ đi.
Tim tôi đột nhiên nhói lên một cái.
Tôi thấy mọi chuyện đã thế này thì chẳng còn hứng đi chơi nữa, vả lại tôi ngấm rượu nên cũng mệt lắm rồi, không muốn đứng đây đôi co nữa, tôi muốn chạy theo Duy, cho nên đành bảo với Phong:
– Tớ xin lỗi, tớ sẽ nói chuyện với cậu sau. Giờ tớ phải về đây.
– Dương, khoan đã. Anh kia dọa cậu đúng không? Sao cậu phải sợ anh ấy? Cậu sợ thì nói với tớ đi, tớ giúp cậu.
– Không phải. Cậu ở lại chơi với Hải, Nhạn đi, có gì ngày mai nói chuyện.
Sau đó, tôi chạy theo Duy lách khỏi đám đông đi ra khỏi nhà thờ, Phong thì bị Hải giữ lại nên không thể đuổi theo tôi được. Đi một quãng xa rồi vẫn nghe tiếng Phong bảo:
– Cậu bỏ tớ ra, sao cậu lại để Dương đi thế được? Bỏ tớ ra để tớ đi theo cậu ấy.
– Dương không sao thật mà, cậu đừng lo, nghe tớ đi.
Tôi biết, tự nhiên tự lành đang đi chơi vui vẻ lại xảy ra chuyện như thế thì Phong sẽ rất khó chấp nhận, ngay cả tôi là người trong cuộc, hiểu rõ nội tình thế mà cũng thấy khó chấp nhận, huống gì là cậu ấy.
Chỉ là tôi không hiểu tại sao cái tên Duy này lại vô lý đến thế, rõ ràng sớm biết chúng tôi kiểu gì cũng ly hôn mà sao vẫn cố ý làm khó tôi. Anh ta có mối quan hệ khác được thì tại sao lại ích kỷ không cho tôi gặp gỡ người đàn ông khác? Sao không cho tôi một con đường lùi để sau khi rời khỏi anh ta, tôi vẫn có được hạnh phúc?
Tôi chạy theo Duy ra đến xe, lúc anh ta ngồi vào ghế lái thì tôi cũng mở cửa ngồi lên ghế phụ. Duy không buồn nhìn tôi mà chỉ lạnh lùng nói:
– Xuống xe.
– Tôi không xuống. Anh đến phá hỏng việc đi chơi của tôi rồi còn đòi tôi xuống xe à? Xuống xe thì tôi biết đi gì về bây giờ?
– Đó là việc của cô.
Tôi ngồi lì không xuống, anh ta chờ mấy phút cũng không thấy tôi nhúc nhích nên không buồn đôi co nữa, nổ máy lái xe về. Trên đường đi, tôi thấy anh ta không buồn giải thích gì về chuyện hôm nay nên bực mình nói:
– Tự nhiên anh nổi điên gì thế?
– Cô không thấy à?
– Tôi hỏi anh tự nhiên đi nói với bạn bè tôi anh là chồng tôi làm gì?
– Sự thật không phải thế à?
– Nhưng tôi với anh kiểu gì cũng ly hôn, tôi không thích người ta biết tôi một đời chồng, anh hiểu không? Một đời chồng thì lấy ai được nữa hả?
– “Người ta” là thằng đó à?
– Gì?
Duy cũng có vẻ rất tức giận, dù giọng nói vẫn trầm trầm như bình thường nhưng tôi để ý thấy bờ môi anh ta mím rất chặt, ngón tay nắm vô lăng cũng dùng sức rất mạnh khiến các khớp xương hằn lên trắng bệch:
– Tôi nói cho cô biết, chừng nào tôi với cô còn là vợ chồng thì tốt nhất đừng để thằng khác đụng vào người.
– Tôi cũng nói cho anh biết, chừng nào tôi với anh còn là vợ chồng thì anh ngoại tình kín kín thôi, đừng để tôi nhìn thấy, tôi ngứa mắt.
– Gì?
Trong lúc tức giận buột miệng nói thế, đến khi anh ta hỏi lại tôi mới biết mình bị lỡ lời, tự nhiên nhắc đến chuyện ngoại tình như vậy chẳng khác gì để lộ cho anh ta biết mình đang ghen cả.
Đúng là tôi ghen đấy, nhưng điều khiến tôi khó chịu nhất là mình làm vợ mà không được quyền ghen khi chồng mình ong bướm với đủ loại hoa thơm cỏ lạ bên ngoài.
Chính tôi ngay từ đầu đã chủ động đến tìm anh ta, đòi anh ta phải cưới tôi, cũng chính tôi đã cam đoan rằng: “sau này cuộc sống riêng của anh tôi sẽ không bao giờ can thiệp đến”, chính tôi làm vợ mà không được chồng mình yêu thương, nên tôi không thể nào ghen với chuyện Duy đi với Huệ được.
Cuối cùng không thể thốt ra lời nên tôi khó chịu quay đi chỗ khác, lặng lẽ đáp:
– Tôi với anh chẳng có gì cả, tôi cũng cần có những mối quan hệ riêng. Với cả đến tuổi này, tôi cũng muốn có một người đàn ông để dựa dẫm. Anh không thể cấm tôi được.
– Nếu không nhận lời ông chăm sóc cô thì các mối quan hệ của cô cũng không liên quan đến tôi.
Phải rồi… là anh ta nhận lời ông tôi chăm sóc tôi, vì ông nên mới ở bên cạnh tôi, bảo vệ tôi suốt thời gian qua. Nghe xong thực sự tôi cũng không biết nên khóc hay nên cười…
Lòng rất đau mà không có cách nào phát tiết được, cuối cùng tôi như một con nhím bị chọc xù lông lên, đáp trả lại:
– Cảm ơn nhé, nhưng không cần anh phải để tâm đâu. Người mà tôi đang quen là người tốt, cậu ấy chăm sóc tôi tốt hơn anh. Mong anh từ sau đừng can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi nữa.
Lần này anh ta im lặng, không lâu lắm nhưng cũng đủ cho không khí nóng rực trong xe trở nên nguội bớt, nguội đến mức lạnh thấu tim gan. Một lát sau, Duy mới chậm rãi nói:
– Nếu cô muốn thế thì tốt thôi.
Sau khi đưa tôi về đến chung cư, anh ta cũng không vào nhà mà nổ máy đi thẳng. Tôi lặc liễng đi lên nhà, không bật đèn mà chỉ lặng lẽ ngồi ở phòng khách, uống năm sáu cốc nước rồi mà cảm giác say rượu và đau lòng vẫn chưa hề tan đi.
Mở điện thoại ra thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Phong, cả tin nhắn của Nhạn và của cậu ấy. Phong nhắn:
– Chuyện hôm nay là sao hả Dương? Cậu sao rồi? Cậu nói cho tớ biết đi.
– Anh ấy là chồng cậu thật à?
– Tớ không tin.
Còn Nhạn hiểu rõ mọi chuyện hơn nên chỉ hỏi:
– Tình hình sao rồi chị? Nãy em thấy ông Duy có vẻ bực lắm, như kiểu muốn đánh nhau đến nơi ấy. Về có nói gì chị không? Có gì thì báo với em nhé.
Đọc hết một loạt tin nhắn kia, tôi chỉ biết thở dài. Tâm trạng không tốt nên không muốn trả lời bất kỳ ai cả, nhưng như một thói quen, tôi lại nhớ đến một người.
Giờ phút này thực sự tôi không muốn quan tâm Maybe có phải là Phong hay không, tôi đơn giản chỉ muốn coi cậu ấy như một người mình chưa từng biết mặt suốt thời gian dài qua, luôn ở bên tôi, luôn lắng nghe tôi, không gặp gỡ nên sẽ không nhìn thấy tôi đau buồn.
Tôi mở messenger nhắn cho Maybe một tin:
– Cậu không online à?
Tin nhắn gửi đi, chờ đợi rất lâu cũng không thấy cậu ấy đọc. Lòng tôi nặng trĩu mà không biết trút vào đâu nên lại tiếp tục gõ bàn phím trên màn hình:
– Tự nhiên bây giờ lại chẳng biết nên làm gì cả. Nếu mà có cậu ở đây thì tốt nhỉ? Nhà tớ có mấy bình rượu mơ hay ho lắm, có cậu ở đây thì tớ với cậu uống rượu chúc mừng Noel.
– …
– Noel này một mình tớ buồn chết.
– …
– Ước gì có cậu ở đây…
Tôi gửi một dãy tin nhắn rất dài, chờ mãi không ai trả lời nên ngủ thiếp đi lúc nào không biết, đến nửa đêm bỗng nhiên lại thấy có người chạm vào người mình, sau đó bế tôi lên.
Giật mình mở mắt ra thấy gương mặt quen thuộc của Duy ở gần thật gần, hình như ban nãy anh ta vừa đi uống rượu cho nên ngoài mùi thơm bình thường ra còn phảng phất cả mùi whisky nữa.
Tôi không nghĩ anh ta đột nhiên lại trở về vào giờ này nên hơi ngạc nhiên, nhưng ngoài ngạc nhiên ra còn cảm thấy rất xúc động, giống như đáy lòng đang âm ỉ đau của mình đang được người ấy an ủi vỗ về…
Phải rồi, có muộn mấy thì anh ta cũng quay về với tôi, ở bên tôi, thấy tôi ngủ quên ở sofa nên dù giận vẫn bế tôi về phòng. Một người không phải chỉ nói chuyện thông qua màn hình máy tính mà là một người đàn ông chân thực, luôn xuất hiện khi tôi cần.
Sống mũi tôi hay cay cay, run run hỏi anh ta:
– Sao anh lại về?
– Về nhà thì cần gì lý do.
Tôi biết, lý do duy nhất mà Duy thường xuyên trở về nhà chính là sợ tôi gặp chuyện. Từ lần tôi bị đánh lúc trước đến giờ, chưa có đêm nào anh ta không về.
Tôi chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh ta, lí nhí nói:
– Lúc nãy tôi không nên nói thế với anh. Tôi xin lỗi.
– Không cần.
– Thật ra, anh chăm sóc tôi tốt lắm. Từ khi cưới nhau đến giờ tôi không có gì phải phàn nàn về anh cả.
– …
– Chỉ là… tôi cũng là phụ nữ, bình thường xông pha thế thôi chứ thực ra nhiều khi cũng muốn có một người ở bên cạnh chia sẻ mấy chuyện linh tinh với mình.
– Tôi biết.
Duy lặng lẽ hít sâu vào một hơi, chậm rãi nói thêm một câu:
– Về sau chuyện của cô tôi không can thiệp nữa.
– Không phải, mà là…
– Không cần phải giải thích với tôi.
Sau đó, anh ta đặt tôi xuống giường rồi chậm rãi gỡ từng ngón tay của tôi ra, giống như muốn dứt bỏ đi mối quan hệ mà chúng tôi đã mất rất lâu mới gây dựng được như bây giờ.
Chăn đệm bên dưới mát lạnh, khi tôi nằm xuống không hiểu sao tự nhiên lại rất nhớ cảm giác được nằm cạnh anh ta, nhớ đến da diết và nao lòng. Tôi buột miệng nói:
– Anh định đi à?
– Ừ.
– Ở lại thêm một lúc… chờ tôi ngủ rồi hãy đi, được không?
Anh ta khẽ thở dài, sau đó lại nói một câu chẳng hề liên quan:
– Hôm nay tôi uống rượu.
– Ừ. Thì… sao?
– Tôi không biết tôi làm gì đâu. Ngủ đi.
– …
– Về sau đừng uống rượu nhiều như thế nữa, nhất là với đàn ông. Xảy ra chuyện gì thì người thiệt chỉ là cô thôi.
– Anh lo cho tôi à?
– Từ giờ sẽ không.
Tim tôi lại bỗng nhiên như bị một ai cầm dao đâm vào, đau đến nhầy nhụa máu. Tôi biết Duy muốn nói đến Phong. Hôm nay tôi uống rượu mà lại đi với đàn ông như thế, anh ta lo tôi gặp chuyện nên mới kéo tôi về. Thế mà tôi lại vì bảo vệ cậu ấy mà nổi khùng lên mắng anh ta, còn bảo Phong chăm sóc cho tôi tốt hơn. Tôi đúng là bị điên rồi.
– Cảm ơn.
– Ngủ đi.
Sau đó, anh ta mở cửa đi ra khỏi phòng, không nhìn lại một lần cũng không chần chừ lấy một khắc. Tôi nhìn căn phòng mình trống trơn không còn người đó ở đây nữa thì bỗng nhiên nước mắt lại lăn dài.
Tôi không hiểu tại sao mình lại khóc, nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng nhận ra tôi đã thay đổi thật rồi, không còn chờ đợi gặp mặt một người trên mạng nữa mà vì đã thích một người ở thế giới thực, một người mà có lẽ tôi không nên thích. Cảm giác giằng xé đau khổ giữa bờ vực con tim và lý trí khiến tôi đau khổ khóc như một đứa trẻ.
Có lẽ, tôi thích Duy nhưng không dám thừa nhận, tôi ghen khi anh ta đi với người phụ nữ khác nhưng cũng không dám thừa nhận, tôi đau lòng khi anh ta từ chối tôi, tôi lại càng không dám thừa nhận. Không dám thắng thắn với chính mình là loại chuyện bi ai nhất trên đời, giống như sa chân vào một vũng bùn tăm tối, rõ ràng trước mắt nhìn thấy một lối đi nhưng lại cứ chần chừ đứng chơi vơi giữa ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng.
Bởi vì không cam tâm với sự thay đổi của trái tim mình nên tôi đã tự giày vò bản thân mình rất lâu, không ngủ được, rượu càng ngấm càng nồng, đêm càng muộn càng say, lòng khó chịu đến hoang hoải.
Đang rấm rứt khóc thì bỗng nhiên cửa phòng lại mở ra lần nữa, thấy Duy bước vào, tôi sợ anh ta biết mình khóc nên vội vàng trùm chăn lên kín đầu để tránh đi. Thế nhưng một lát sau đó anh ta lại nhẹ nhàng kéo chăn của tôi xuống, nhẹ nhàng hỏi một câu:
– Sao lại khóc?
– Không sao cả. Uống rượu vào, nghĩ đến mấy chuyện không vui nên khóc.
– Trẻ con.
– Kệ tôi.
Duy thở dài, im lặng một lúc rồi chậm rãi nói một câu khiến tôi không thể ngờ được:
– Nằm xích vào.
Tôi ngơ ngác mất mấy giây mới nhận ra anh ta định nằm ngủ cùng tôi, thế là lúng túng dịch người vào bên trong.
Duy nhẹ nhàng lật chăn nằm xuống bên cạnh tôi, không nói gì cũng chẳng làm gì cả, chỉ yên lặng như vậy thôi. Tôi thì ngửi thấy mùi hương thân thương của người đó, đột nhiên lại cảm thấy đáy lòng được vỗ về một cách kỳ lạ, giống như bản thân đang được ai đó chiều chuộng vô điều kiện.
Hai chúng tôi im lặng rất lâu, rất lâu, mãi sau tôi đoán anh ta đã ngủ rồi nên mới lí nhí nói một tiếng:
– Xin lỗi.
Một giây sau, Duy chậm rãi đáp:
– Vì cái gì?
– Vì… tôi nói sai rồi. Anh mới chăm sóc tôi tốt hơn. Tôi chưa từng gặp anh tốt hơn anh cả.
Anh ta đột nhiên im lặng, tôi có cảm giác như Duy muốn nói gì đó nhưng đắn đo một lúc rồi lại thôi. Cuối cùng, người ấy thở hắt ra một tiếng:
– Không nên nói với người vừa uống rượu câu này đâu.
– Tại sao?
– Khi không kiểm soát được rất dễ làm những điều phải hối hận, biết không?
– Không biết.
– …
– Lúc say, muốn nói gì thì nói nấy, cảm thấy muốn nói thế thì nói thế thôi.
Duy xoay người lại nhìn tôi, lúc này tôi mới để ý khoảng cách giữa cả hai gần đến nỗi có thể nghe được cả tiếng hít thở của đối phương, thậm sống mũi cao cao của anh chỉ cách trán tôi chưa đầy mười centi mà thôi.
Gần thế này, tôi hay nghĩ bậy lắm.
Trong lúc má tôi đang nóng ran lên thì anh nói:
– Khóc kiểu gì mà nước mắt nước mũi tùm lum thế kia?
– Hả? À….
Tôi xấu hổ lấy tay quệt quệt, nhưng lau mãi mà chẳng hết được, còn dây ra đầy mặt. Đang loay hoay thì bỗng nhiên Duy lại vươn tay ôm tôi vào lòng, khàn giọng bảo:
– Lau nước mũi vào đây đi.
Tôi đang sụt sịt nghe xong cũng phải phì cười, lúc ấy chẳng nghĩ được nhiều, chỉ thấy cảm xúc bỗng dưng từ đâu kéo đến như thác lũ, thổi quét vào tâm can tôi. Rượu làm tôi say, mùi hương của người đàn ông này cũng làm tôi say, hôm nay tôi thật sự đã say rồi…
Tôi lẩm bẩm nói:
– Người anh có mùi thích lắm.
– Thật không?
– Thật.
Để minh chứng cho việc mình không nói dối, tôi còn ngẩng lên dùng ánh mắt kiên định nhìn Duy. Nhưng khi hai mắt giao nhau, tôi lại phát hiện ra dường như sự lạnh lùng sắc bén của người đó đột nhiên lại trở nên dịu dàng như sông sâu biển cả, lại như thả vào đó một chút ánh sáng của buổi sớm bình minh, thâm tình như trời như bể.
Lúc ấy tôi thật sự rất muốn hỏi anh một câu rằng: Chúng ta liệu có sau này hay không?. Nhưng lời còn chưa nói ra thì Duy đã từ từ cúi xuống, khẽ chạm trán mình vào trán tôi:
– Đừng nhìn tôi như thế. Tôi đã nói khi say rất dễ làm những điều thiếu kiểm soát.
– Tôi… đang thiếu kiểm soát rồi.
Nói xong câu này, tôi hơi rướn người lên một chút, mà người ở bên cạnh cũng dịch môi xuống một chút, anh kéo sát tôi vào lòng, sau đó một nụ hôn ấm nóng rơi như mưa xuống bờ môi tôi.
Lần này không chỉ giống như nụ hôn chuồn chuồn đạp nước lúc trước mà rất ngọt ngào, say đắm tưởng như dời non lấp bể. Môi anh miết trên cánh môi tôi, lan truyền sự ấm nóng đặc trưng của người đó đến cơ thể tôi, sau đó đầu lưỡi nhẹ nhàng tiến vào, đem theo cả vị ngọt ngào cùng cay cay riêng biệt của rượu Whisky mà Duy vừa uống.
Hương vị này quá quyến rũ, quá hấp dẫn, khiến tôi không nhịn được cứ muốn nếm mãi, giống như uống xong một ly rượu vẫn cảm thấy chưa đủ, lại muốn uống thêm chén thứ hai.
Hóa ra đây là vị môi của người đàn ông mà tôi thích, đúng như tôi đã từng tưởng tượng, ngọt và cay, say và trầm mê, có tính xâm lược đến mạnh mẽ. Ngay cả cách hôn cũng giống hệt như con người Duy vậy, quyết đoán dứt khoát đến mức khiến tôi vừa thử qua đã bị cuốn vào trong đó.
Thế nhưng, giữa lúc tôi cảm thấy như chỉ hôn thôi là chưa đủ nỗi khát khao của mình thì bỗng nhiên anh lại buông tôi ra. Nhìn chằm chằm tôi, lần này ánh mắt không còn thâm tình nữa mà giống như trong đó đang chất chứa một ngọn lửa sắp bùng cháy:
– Khi không kiềm chế được sẽ làm như thế đấy.
Cách một lớp áo ngủ có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập của ai đó, những âm thanh trầm ổn, ấm áp, mạnh mẽ, và có cả một chút hỗn loạn. Tôi hít sâu vào một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh trong khi đáy lòng không ngừng run rẩy:
– Giờ tôi mới biết, hóa ra mượn rượu có thể làm bậy được.
– Nếu muốn làm bậy thì không cần đến rượu, tôi vẫn có thể làm như thường.
– Thế thì phải thử xem.
Tôi nói xong, không buồn đợi trả lời đã giơ tay lên vòng qua cổ anh, kéo Duy xuống tiếp tục hôn. Hai chúng tôi là hai kẻ say rượu vừa được tháo xiềng xích, lập tức lao vào nhau hôn đến hỗn loạn, hôn đến dời non lấp bể.
Tôi biết, có lẽ trong giờ phút ấy cảm xúc của tôi đã không còn chỗ cho Maybe nữa…
Từng lớp, từng lớp quần áo trên người tôi được cởi ra. Tôi cũng thấy bộ đồ ngủ của người đàn ông đang đè trên người mình quá vướng víu nên đưa tay kéo thắt lưng áo của anh. Khi hai thân thể không còn một mảnh vải, cả người tôi đã chi chít những dấu hôn xanh đỏ. Dưới ánh đèn ngủ hiu hắt mờ nhạt, tôi nghe tiếng người đó thì thầm bên tai mình:
– Ôm lấy anh.
Tôi ngoan ngoãn nghe lời, ôm lấy thắt lưng của anh, tiếp theo một cảm giác đau đớn vì bị xé rách dội đến khiến cả người tôi oằn mình cong lên.
Duy có lẽ cũng phát hiện ra điều đó nên hốt hoảng dừng lại, nhìn tôi chằm chằm giống như vừa chứng kiến chuyện gì đó kinh khủng lắm. Lần đầu tiên tôi thấy anh lắp bắp:
– Em… em…
– Đau quá, anh đừng dừng lại giữa chừng như thế, đau lắm.
– Sao không nói với anh đây là lần đầu tiên?
– Nếu nói thì anh sẽ không làm nữa à?
Tôi đau đến tái mét mặt mày, nhưng cái gã kia thì cứ im lặng nhìn nhìn, một lát sau không hiểu nghĩ gì mà bỗng nhiên lại nhoẻn miệng cười một cái, tiếp theo nhẹ nhàng ấn hông sâu vào người tôi:
– Vẫn. Nhưng… sẽ làm nhẹ hơn.
– …
Thực ra ban đầu động tác của Duy đã rất nhẹ rồi, chỉ là lần đầu tiên của phụ nữ không thể nào không đau được, tôi biết rất rõ điều đó nhưng bởi vì cảm giác đó quá kinh khủng nên mới phản ứng như thế.
– Thả lỏng người. Đừng sợ.
Tôi hít sâu một hơi rồi thả lỏng người, khi cơ thể bắt đầu tiếp nhận thì người bên trên tôi mới chậm chạp chuyển động. Khi hai cơ thể giao hòa, tôi có thể cảm nhận từng lần luật động rất nhẹ nhàng của người đó, dần dần sự đau đớn cũng tan đi dưới sự dịu dàng của anh, sau đó toàn thân bắt đầu xuất hiện một niềm khoái cảm kỳ lạ chưa từng có.
Tôi ôm chặt lấy thắt lưng Duy, hơi thở hỗn loạn, anh cũng siết chặt lấy thân thể tôi, trầm luân một bể. Trong cơn hoan lạc, tôi nghe thấy tiếng người ấy nói:
– Đừng để anh bắt gặp người khác đụng vào em lần nữa, biết không?
Tai tôi ù đặc, thực ra lúc ấy có nghe cũng không hiểu gì, không thể phân tích được tại sao anh lại không cho người khác đụng vào người tôi, chỉ biết gật gật đầu đồng ý.
Duy khẽ cười, tấm lưng lên xuống bắt đầu nhanh hơn, đem thật nhiều khát khao mãnh liệt đến cho tôi, khiến tôi có thể cảm nhận anh ở bên trong mình chân thực nhất.
Phải rồi… người đàn ông này mới là người xuất hiện khi tôi cần, không ngại ràng buộc cuộc đời mình với tôi, không ngại chăm sóc tôi, khi tôi cần cũng chỉ có người ấy xuất hiện, khi tôi đau cũng chỉ có anh chìa tay ra, lúc tôi gặp nguy hiểm chỉ có anh đến…
Maybe không thể làm được những điều như vậy, cậu ấy không thể ở bên tôi và càng không thể cho tôi được những cảm giác giống như Duy, đặc biệt là trong lúc này.
Tôi đã yêu một người không nên yêu… thích một người không nên thích… một người xung quanh có cả tá phụ nữ xinh đẹp bu quanh nhưng tôi vẫn cứ muốn ở bên cạnh người ấy. Không ân hận cũng chẳng muốn tính đến tương lai, trước mắt là hiện thực đã đủ rồi…
Không rõ đêm đó đã trải qua bao lâu, bao nhiêu, chỉ biết rằng rượu làm chúng tôi say rồi, ái tình cũng làm cho tôi say rồi. Giờ phút đó tôi chỉ nhìn thấy mỗi Duy thôi… Không còn người nào khác nữa!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!