Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
- Đến bao giờ thì Trang mới tỉnh dậy ạ?
- Cái này… cũng không thể biết trước được vì đằng sau đầu của cô ấy bị chấn thương do bị tác động mạnh từ vật cứng, máu mất khá nhiều mà không kịp cầm sớm. Vả lại ở trong phòng lạnh sẽ làm máu bị khô lại nhanh, rất nguy hiểm. Cũng may là chỉ chấn thương nhẹ. Nếu mạnh thì có thể dễ dàng ảnh hưởng đến não bộ và dẫn đến mất trí nhớ!
- Vậy… bạn tôi… sẽ không sao chứ?
- Không sao! Vì nhẹ nên chỉ đau 1 thời gian ngắn rồi sẽ tự động lành lại. Còn việc tỉnh lại thì chỉ còn phụ thuộc vào thời gian. Có rất nhiều trường hợp tầm vài ngày là tỉnh dậy ngay nhưng cũng có nhiều trường hợp phải vài tuần, vài tháng mới tỉnh lại.
- …
- Hiện tại cô Huyền Anh còn rất yếu do mất sức. Vậy nên khi tỉnh lại thì phải bồi bổ cho cô ấy, không được để cô ấy bị stress không thì sẽ ảnh hưởng đến não bộ của cô ấy!
- Vâng! Tôi hiểu rồi! Cảm ơn bác sĩ!
- Nếu bệnh nhân có bất cứ triệu chứng gì bất thường thì hãy nói cho tôi!
- Vâng!
- Tôi xin phép!
- Chào bác sĩ!
Cạch…
Trang bước vào với túi đựng hoa quả trên tay. Duy đang ngồi đối diện để trông Huyền Anh. Suốt 2 ngày nay anh chỉ ở bên cô không rời dù chỉ 1 giây.
- Cậu nên ăn gì đó đi!
- …
- Mấy ngày nay cậu đã không ăn, không uống gì rồi! Cậu sẽ kiệt sức mất!
- …
Trang thở dài, đặt túi hoa quả lên bàn bên cạnh giường bệnh rồi bước ra ngoài.
“Huyền Anh à! 2 hôm nay cậu không tỉnh rồi! Cậu mau tỉnh lại đi chứ!”
Trang ra vườn cây ở trong bệnh viện và kiếm tạm cái ghế đá nào đó để ngồi cho đỡ mỏi.
Chợt có đôi bàn tay của ai đó che đi tầm nhìn của Trang, cô hoảng hốt gạt đôi bàn tay to lớn đó ra nhưng không thể làm được.
- Ai đó? Không đùa đâu!
- …
- Bỏ ra!- Cô hét lên.
- …
- Đừng trách tôi…
Bốp…
Trang tung thẳng nắm đấm ra đằng sau mình…
- Á!
Người đó rút tay lại và suýt xoa bên mặt vừa bị “dính chưởng”. Cô bật dậy, quay ra đằng sau để xem kẻ vừa bịt mắt mình là ai.
- Ơ…
- Em là con gái hay con trai vậy? Ôi đau quá!
- Sao… sao anh lại ở đây?- Cô ngạc nhiên.
- Ôi khuôn mặt đẹp trai của tôi!
- Sao anh lại ở đây hả?
- Anh không có quyền đến thăm bạn gái mình à?
- Cái gì?
- Đây là cách chào hỏi của em hả?
- Sao anh biết tôi ở đây? Anh theo dõi tôi phải không?
- …
- Sao anh dám?
- Ơ kìa! Bạn trai không có quyền đi theo giúp đỡ bạn gái à?- Anh tỉnh bơ.
- Tôi cần anh giúp à? Đúng là dở hơi!- Trang giận dỗi quay mặt sang chỗ khác.
- Thôi mà! Anh xin lỗi!
- …
- Em đến đây làm gì vậy? Em bị làm sao à?
- Không! Bạn tôi bị ốm, tôi đến chăm sóc!
- Thế sao không vào trong? Ở ngoài này làm gì?
- Có người ở trong đó rồi! Tôi ngồi đây đợi thôi!
- Em có thể đổi cách xưng hô được không?
- Không thích!
- Đổi đi mà!
- Bây giờ tôi không rảnh để nói những chuyện đó đâu!
- Đổi đi mà! Em nhỏ tuổi hơn anh cơ mà! Quên rồi à?
- Không quan tâm!
- Thôi đê! Em không quan tâm nhưng đối với anh nó là cả 1 vấn đề đấy em có biết không?
- Thì sao hả? Mà thôi cũng muộn rồi! Tôi phải về thay đồ và làm bài tập Toán nữa!
- Để anh làm cho! Ngày xưa anh giỏi Toán lắm!- Đạt hí hửng.
- Bất đắc dĩ đường cùng tôi mới phải làm thôi! Tôi ghét môn Toán nhất trên đời và ghét những ai học giỏi Toán!
- Ơ kìa! Em ghét anh sao?
- Ờ đúng rồi đây! Tôi ghét anh! Có sao không?
- Thế hôm nọ em đồng ý làm bạn gái anh thì sao?
- À! Chẳng qua lúc đó anh nhốt tôi ở trong phòng anh nên tôi mới phải chấp nhận thôi!
- Em…
- Tôi làm sao?
- Em là đồ đáng ghét! Em gạt anh!
- Giờ anh mới biết à? Mà anh trẻ con ít thôi! Trong phòng thì toàn Doaremon với chả Superman!
- Thì sao chứ? Đó là sở thích của anh mà!
- Anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Sao còn thích những cái đó? Lại còn toàn băng đĩa hoạt hình với ảnh hoạt hình dán khắp phòng nữa! Anh có phải là người lớn không?
- Kệ anh chứ! Em ghen tỵ vì không được như anh à?
- Tôi…
- Đừng tưởng anh ngu ngơ không biết gì! Anh đã biết tất cả về em rồi! Thích trẻ con, ghét xem phim hoạt hình, thích ca sĩ Kindy và Justin Timberlake! Số đo 3 vòng 85-62-90, cao 1m62, nặng 48 cân và có 1 nốt ruồi ở…
Trang vội lao tới bịt miệng Đạt lại.
- Suỵt! Nói bé thôi!
- Sao thế? Cưng sợ lộ à?- Đạt cười nham hiểm.
- Anh im đi! Sao anh dám điều tra tôi?
- Đấy gọi là tìm hiểu cưng ạ!- Anh nhéo má cô.
- Bỏ ra đi! Bây giờ tôi bận rồi! Không có thời gian để đùa giỡn đâu!- Cô đứng phắt dậy.
- Em đi đâu?
- Tôi phải về nhà! Tý tôi lại quay lại bệnh viện để chăm sóc cho Huyền Anh!
Đạt nắm lấy tay Trang.
- Anh sẽ đưa em về!
- Không cần đâu! Tôi tự về được!
- Anh không quan tâm!
- Bỏ ra đi! Tôi phải về mà!
- Sao em cứng đầu thế nhỉ?
- Kệ tôi!
- Đã vậy…
Đạt nhấc bổng cô lên như nhấc 1 đứa trẻ con. Trang hoảng hốt giãy giụa, mặt cô đỏ bừng lên vì xấu hổ.
- Anh làm gì thế? Thả tôi ra! Yaaaaaaaaaa…- Cô đấm liên tục vào người anh.
- Em bị cân sai à? 48 cân gì mà nhẹ như 2 mấy cân thế?
- Thả tôi ra!
- Không nghe thấy gì cả!- Anh vênh mặt.
Đạt đưa cô vào trong xe. Anh nhìn cô rồi cười nham hiểm.
- Thả tôi ra!- Trang cố gắng mở cửa xe.
- Tốt nhất là em nên ngồi im! Nếu không muốn anh đưa về nhà anh và nhốt trong phòng cho đến đêm như hôm nọ!
Trang mím môi nhìn anh, bàn tay đang chạm vào cửa dần dần hạ xuống. Cô thở dài cúi mặt xuống, không dám ho he gì nữa.
Đạt khẽ nhếch mép cười.
- Ngoan đấy!
Cô bỗng rùng mình.
- Sao trong này lạnh thế?
- Lạnh cái gì mà lạnh? Anh thấy bình thường mà!
- Tôi thấy lạnh!
- Đúng là…
Đạt cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người Trang. Mùi hương cùng hơi ấm của anh hòa quyện vào chiếc áo làm Trang cảm thấy dễ chịu. Cô thích mùi hương này.
“Thơm quá! Mình cũng phải mua cho anh mình 1 lọ nước hoa như thế này mới được!”
- Ê!
- Anh có tên!
- Ừ thì Đạt! Anh dùng nước hoa gì mà thơm thế?
- Em thích à?
- Ừ!- Cô gật đầu.
- Thích lắm không?
- Có!- Trang cười tít mắt.
- Anh không dùng nước hoa bao giờ! Chỉ khi đi đâu quan trọng mới dùng đến thôi!
- Điêu thế? Làm sao mà áo anh với người anh lại thơm như xịt nước hoa như thế được?
- Ơ kìa! Chả lẽ cứ thơm là xịt nước hoa à? Em vào phòng anh rồi đúng không? Có thấy chai nước hoa nào không?
- Không… không có!- Cô lí nhí.
- Vậy là rõ rồi nhé! Anh không dùng nước hoa! Dù sao cũng cảm ơn em đã khen anh!- Anh mỉm cười ẩn ý.
Trang xấu hổ cúi mặt xuống vì biết mình đã bị hố.
“Cứ tưởng dùng nước hoa, hóa ra không dùng! Làm mình cứ khen mãi từ nãy đến giờ! Ôi xấu hổ quá!”
- Sao thế?
- …
- Ơ kìa! Dỗi anh à? Anh có làm gì sai đâu?
- Không nói chuyện với anh nữa!- Trang bịt tai rồi hét lên.
Đạt lắc đầu ngao ngán.
“Mai sau tôi khổ rồi đây!”
Xe chuyển bánh, Trang tức giận quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cô lại nhớ đến Huyền Anh. Cứ mỗi lần nhắc đến Huyền Anh cô lại cảm thấy buồn, luôn tự dằn vặt mình.
Lẽ ra lúc đó mình nên ép Huyền Anh đi mua giày cùng.
Lẽ ra lúc đó mình nên giật mẩu giấy mà Huyền Anh giấu đằng sau lưng.
Lẽ ra mình nên cảm thấy nghi ngờ khi Huyền Anh từ chối không đi cùng.
Lẽ ra…
Hàng loạt những ý nghĩ vẩn vơ cứ mâu thuẫn với nhau trong đầu Trang. Gì thì gì tất cả cũng đã qua rồi, có nhớ lại cũng chẳng giải quyết được gì.
“Thôi! Huyền Anh về là may mắn lắm rồi! Quên hết đi! Quên hết đi!”
“Không được! Tất cả là tại mình! Sao lại có thể quên được cơ chứ? Mình sai mà! Mình đã không chú ý hơn đến Huyền Anh! Phải rồi! Là tại mình! Là tại mình!”
“Nhất định mình phải bù đắp cho Huyền Anh! Và phải xin lỗi Huyền Anh nữa!”
“Liệu Huyền Anh có tha thứ cho mình không? Mình lo quá!”
“Không sao! Huyền Anh là người tốt! Chắc chắn Huyền Anh sẽ tha thứ cho mình mà! Don’t worry!”
“Không được! Dù cho Huyền Anh có tha thứ thì mình cũng không thể tha thứ cho mình. Mình là đứa bạn tồi tệ!”
Trang tự cốc vào đầu mình vài phát để quên đi những ý nghĩ đó. Nhưng càng làm vậy thì sự dằn vặt bản thân càng lấn át cô nhiều hơn. Vậy nên bây giờ trong đầu cô chỉ toàn xuất hiện những câu hỏi cô tự đặt ra để trách chính mình mà thôi.
Đạt mỉm cười. Tuy đang lái xe nhưng nãy giờ anh đã nhìn thấy tất cả. Những hành động ngốc nghếch, dở hơi của cô đã lọt hết vào mắt anh.
Trang cứ mải đấu tranh với suy nghĩ của mình mà không biết rằng đã đến nơi từ lúc nào.
_
- Cái này… cũng không thể biết trước được vì đằng sau đầu của cô ấy bị chấn thương do bị tác động mạnh từ vật cứng, máu mất khá nhiều mà không kịp cầm sớm. Vả lại ở trong phòng lạnh sẽ làm máu bị khô lại nhanh, rất nguy hiểm. Cũng may là chỉ chấn thương nhẹ. Nếu mạnh thì có thể dễ dàng ảnh hưởng đến não bộ và dẫn đến mất trí nhớ!
- Vậy… bạn tôi… sẽ không sao chứ?
- Không sao! Vì nhẹ nên chỉ đau 1 thời gian ngắn rồi sẽ tự động lành lại. Còn việc tỉnh lại thì chỉ còn phụ thuộc vào thời gian. Có rất nhiều trường hợp tầm vài ngày là tỉnh dậy ngay nhưng cũng có nhiều trường hợp phải vài tuần, vài tháng mới tỉnh lại.
- …
- Hiện tại cô Huyền Anh còn rất yếu do mất sức. Vậy nên khi tỉnh lại thì phải bồi bổ cho cô ấy, không được để cô ấy bị stress không thì sẽ ảnh hưởng đến não bộ của cô ấy!
- Vâng! Tôi hiểu rồi! Cảm ơn bác sĩ!
- Nếu bệnh nhân có bất cứ triệu chứng gì bất thường thì hãy nói cho tôi!
- Vâng!
- Tôi xin phép!
- Chào bác sĩ!
Cạch…
Trang bước vào với túi đựng hoa quả trên tay. Duy đang ngồi đối diện để trông Huyền Anh. Suốt 2 ngày nay anh chỉ ở bên cô không rời dù chỉ 1 giây.
- Cậu nên ăn gì đó đi!
- …
- Mấy ngày nay cậu đã không ăn, không uống gì rồi! Cậu sẽ kiệt sức mất!
- …
Trang thở dài, đặt túi hoa quả lên bàn bên cạnh giường bệnh rồi bước ra ngoài.
“Huyền Anh à! 2 hôm nay cậu không tỉnh rồi! Cậu mau tỉnh lại đi chứ!”
Trang ra vườn cây ở trong bệnh viện và kiếm tạm cái ghế đá nào đó để ngồi cho đỡ mỏi.
Chợt có đôi bàn tay của ai đó che đi tầm nhìn của Trang, cô hoảng hốt gạt đôi bàn tay to lớn đó ra nhưng không thể làm được.
- Ai đó? Không đùa đâu!
- …
- Bỏ ra!- Cô hét lên.
- …
- Đừng trách tôi…
Bốp…
Trang tung thẳng nắm đấm ra đằng sau mình…
- Á!
Người đó rút tay lại và suýt xoa bên mặt vừa bị “dính chưởng”. Cô bật dậy, quay ra đằng sau để xem kẻ vừa bịt mắt mình là ai.
- Ơ…
- Em là con gái hay con trai vậy? Ôi đau quá!
- Sao… sao anh lại ở đây?- Cô ngạc nhiên.
- Ôi khuôn mặt đẹp trai của tôi!
- Sao anh lại ở đây hả?
- Anh không có quyền đến thăm bạn gái mình à?
- Cái gì?
- Đây là cách chào hỏi của em hả?
- Sao anh biết tôi ở đây? Anh theo dõi tôi phải không?
- …
- Sao anh dám?
- Ơ kìa! Bạn trai không có quyền đi theo giúp đỡ bạn gái à?- Anh tỉnh bơ.
- Tôi cần anh giúp à? Đúng là dở hơi!- Trang giận dỗi quay mặt sang chỗ khác.
- Thôi mà! Anh xin lỗi!
- …
- Em đến đây làm gì vậy? Em bị làm sao à?
- Không! Bạn tôi bị ốm, tôi đến chăm sóc!
- Thế sao không vào trong? Ở ngoài này làm gì?
- Có người ở trong đó rồi! Tôi ngồi đây đợi thôi!
- Em có thể đổi cách xưng hô được không?
- Không thích!
- Đổi đi mà!
- Bây giờ tôi không rảnh để nói những chuyện đó đâu!
- Đổi đi mà! Em nhỏ tuổi hơn anh cơ mà! Quên rồi à?
- Không quan tâm!
- Thôi đê! Em không quan tâm nhưng đối với anh nó là cả 1 vấn đề đấy em có biết không?
- Thì sao hả? Mà thôi cũng muộn rồi! Tôi phải về thay đồ và làm bài tập Toán nữa!
- Để anh làm cho! Ngày xưa anh giỏi Toán lắm!- Đạt hí hửng.
- Bất đắc dĩ đường cùng tôi mới phải làm thôi! Tôi ghét môn Toán nhất trên đời và ghét những ai học giỏi Toán!
- Ơ kìa! Em ghét anh sao?
- Ờ đúng rồi đây! Tôi ghét anh! Có sao không?
- Thế hôm nọ em đồng ý làm bạn gái anh thì sao?
- À! Chẳng qua lúc đó anh nhốt tôi ở trong phòng anh nên tôi mới phải chấp nhận thôi!
- Em…
- Tôi làm sao?
- Em là đồ đáng ghét! Em gạt anh!
- Giờ anh mới biết à? Mà anh trẻ con ít thôi! Trong phòng thì toàn Doaremon với chả Superman!
- Thì sao chứ? Đó là sở thích của anh mà!
- Anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Sao còn thích những cái đó? Lại còn toàn băng đĩa hoạt hình với ảnh hoạt hình dán khắp phòng nữa! Anh có phải là người lớn không?
- Kệ anh chứ! Em ghen tỵ vì không được như anh à?
- Tôi…
- Đừng tưởng anh ngu ngơ không biết gì! Anh đã biết tất cả về em rồi! Thích trẻ con, ghét xem phim hoạt hình, thích ca sĩ Kindy và Justin Timberlake! Số đo 3 vòng 85-62-90, cao 1m62, nặng 48 cân và có 1 nốt ruồi ở…
Trang vội lao tới bịt miệng Đạt lại.
- Suỵt! Nói bé thôi!
- Sao thế? Cưng sợ lộ à?- Đạt cười nham hiểm.
- Anh im đi! Sao anh dám điều tra tôi?
- Đấy gọi là tìm hiểu cưng ạ!- Anh nhéo má cô.
- Bỏ ra đi! Bây giờ tôi bận rồi! Không có thời gian để đùa giỡn đâu!- Cô đứng phắt dậy.
- Em đi đâu?
- Tôi phải về nhà! Tý tôi lại quay lại bệnh viện để chăm sóc cho Huyền Anh!
Đạt nắm lấy tay Trang.
- Anh sẽ đưa em về!
- Không cần đâu! Tôi tự về được!
- Anh không quan tâm!
- Bỏ ra đi! Tôi phải về mà!
- Sao em cứng đầu thế nhỉ?
- Kệ tôi!
- Đã vậy…
Đạt nhấc bổng cô lên như nhấc 1 đứa trẻ con. Trang hoảng hốt giãy giụa, mặt cô đỏ bừng lên vì xấu hổ.
- Anh làm gì thế? Thả tôi ra! Yaaaaaaaaaa…- Cô đấm liên tục vào người anh.
- Em bị cân sai à? 48 cân gì mà nhẹ như 2 mấy cân thế?
- Thả tôi ra!
- Không nghe thấy gì cả!- Anh vênh mặt.
Đạt đưa cô vào trong xe. Anh nhìn cô rồi cười nham hiểm.
- Thả tôi ra!- Trang cố gắng mở cửa xe.
- Tốt nhất là em nên ngồi im! Nếu không muốn anh đưa về nhà anh và nhốt trong phòng cho đến đêm như hôm nọ!
Trang mím môi nhìn anh, bàn tay đang chạm vào cửa dần dần hạ xuống. Cô thở dài cúi mặt xuống, không dám ho he gì nữa.
Đạt khẽ nhếch mép cười.
- Ngoan đấy!
Cô bỗng rùng mình.
- Sao trong này lạnh thế?
- Lạnh cái gì mà lạnh? Anh thấy bình thường mà!
- Tôi thấy lạnh!
- Đúng là…
Đạt cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người Trang. Mùi hương cùng hơi ấm của anh hòa quyện vào chiếc áo làm Trang cảm thấy dễ chịu. Cô thích mùi hương này.
“Thơm quá! Mình cũng phải mua cho anh mình 1 lọ nước hoa như thế này mới được!”
- Ê!
- Anh có tên!
- Ừ thì Đạt! Anh dùng nước hoa gì mà thơm thế?
- Em thích à?
- Ừ!- Cô gật đầu.
- Thích lắm không?
- Có!- Trang cười tít mắt.
- Anh không dùng nước hoa bao giờ! Chỉ khi đi đâu quan trọng mới dùng đến thôi!
- Điêu thế? Làm sao mà áo anh với người anh lại thơm như xịt nước hoa như thế được?
- Ơ kìa! Chả lẽ cứ thơm là xịt nước hoa à? Em vào phòng anh rồi đúng không? Có thấy chai nước hoa nào không?
- Không… không có!- Cô lí nhí.
- Vậy là rõ rồi nhé! Anh không dùng nước hoa! Dù sao cũng cảm ơn em đã khen anh!- Anh mỉm cười ẩn ý.
Trang xấu hổ cúi mặt xuống vì biết mình đã bị hố.
“Cứ tưởng dùng nước hoa, hóa ra không dùng! Làm mình cứ khen mãi từ nãy đến giờ! Ôi xấu hổ quá!”
- Sao thế?
- …
- Ơ kìa! Dỗi anh à? Anh có làm gì sai đâu?
- Không nói chuyện với anh nữa!- Trang bịt tai rồi hét lên.
Đạt lắc đầu ngao ngán.
“Mai sau tôi khổ rồi đây!”
Xe chuyển bánh, Trang tức giận quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cô lại nhớ đến Huyền Anh. Cứ mỗi lần nhắc đến Huyền Anh cô lại cảm thấy buồn, luôn tự dằn vặt mình.
Lẽ ra lúc đó mình nên ép Huyền Anh đi mua giày cùng.
Lẽ ra lúc đó mình nên giật mẩu giấy mà Huyền Anh giấu đằng sau lưng.
Lẽ ra mình nên cảm thấy nghi ngờ khi Huyền Anh từ chối không đi cùng.
Lẽ ra…
Hàng loạt những ý nghĩ vẩn vơ cứ mâu thuẫn với nhau trong đầu Trang. Gì thì gì tất cả cũng đã qua rồi, có nhớ lại cũng chẳng giải quyết được gì.
“Thôi! Huyền Anh về là may mắn lắm rồi! Quên hết đi! Quên hết đi!”
“Không được! Tất cả là tại mình! Sao lại có thể quên được cơ chứ? Mình sai mà! Mình đã không chú ý hơn đến Huyền Anh! Phải rồi! Là tại mình! Là tại mình!”
“Nhất định mình phải bù đắp cho Huyền Anh! Và phải xin lỗi Huyền Anh nữa!”
“Liệu Huyền Anh có tha thứ cho mình không? Mình lo quá!”
“Không sao! Huyền Anh là người tốt! Chắc chắn Huyền Anh sẽ tha thứ cho mình mà! Don’t worry!”
“Không được! Dù cho Huyền Anh có tha thứ thì mình cũng không thể tha thứ cho mình. Mình là đứa bạn tồi tệ!”
Trang tự cốc vào đầu mình vài phát để quên đi những ý nghĩ đó. Nhưng càng làm vậy thì sự dằn vặt bản thân càng lấn át cô nhiều hơn. Vậy nên bây giờ trong đầu cô chỉ toàn xuất hiện những câu hỏi cô tự đặt ra để trách chính mình mà thôi.
Đạt mỉm cười. Tuy đang lái xe nhưng nãy giờ anh đã nhìn thấy tất cả. Những hành động ngốc nghếch, dở hơi của cô đã lọt hết vào mắt anh.
Trang cứ mải đấu tranh với suy nghĩ của mình mà không biết rằng đã đến nơi từ lúc nào.
_