Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Ads Trên cánh đồng hoa bồ công anh quen thuộc, 1 chàng trai đang cố gắng tìm kiếm 1 người con gái bằng tất cả sức lực của mình. Không gian rộng rãi tối tăm bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc và lạnh lẽo của buổi đêm yên tĩnh cũng không thể ngăn cản anh tìm người con gái ấy.
Nhưng vô ích, người đó không hề có ở đây.
- Chết tiệt! Huyền Anh! Em đang ở đâu???- Anh hét lớn.
Đáp lại vẫn chỉ là sự yên lặng của nơi đây.
Duy sực nhớ ra căn nhà gỗ nhỏ gần đây. Anh quay đầu lại, chạy nhanh đến ngôi nhà đó.
Kétttt….
- Huyền Anh!
Không có tiếng trả lời, trong này hoàn toàn trống rỗng và tối om.
Duy bước vào với sự vô vọng, anh nằm lên chiếc giường gỗ nhỏ xinh ấy.
“Em đang ở đâu?”
Anh vắt tay lên trán, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
“Nhất định anh sẽ tìm được em!”
***
- Trang à! Con không đi học sao? Sắp muộn rồi đấy!
- Làm sao con có thể đi được trong khi Huyền Anh vẫn không biết đang ở đâu chứ?
- Con hãy đi học đi! Đừng nghỉ mà ảnh hưởng đến việc học!
- Sao mẹ lại có thể nói thế? Huyền Anh là bạn con! Con không thể bỏ mặc bạn ấy được!
- Cứ đến trường đi! Mẹ tin là chưa ai đả động đến trường con đâu!
Như hiểu được gì đó, Trang chạy lên gác cầm cặp rồi thay quần áo.
“Phải rồi! Mình chưa tìm ở trường! Chị Vy thì tìm ở công viên, siêu thị, trung tâm mua sắm. Tối qua muộn quá nên trường không cho phép ai vào, chắc chắn Duy không thể vào được! Vậy trường học là nơi chưa ai tìm đến!”
“Huyền Anh à! Chờ tớ! Tớ sẽ đến ngay!”
Bộp…
- Cái gì đây?
- Hôm nay đến phiên cậu và Minh Anh trực tuần đấy! Không nhớ à?
- Sao? Hôm nay ư?
- Chứ còn gì nữa? Mau đi đi, chuông rồi đấy! Nhớ phải quan sát kĩ nhé! Không thì lớp mình sẽ bị trừ điểm thi đua đấy! Mà sao giờ này Minh Anh vẫn chưa đến nhỉ?
- Khỏi đi! Tớ sẽ đi 1 mình!
- Cậu đi nổi không Trang? Lớp 12E quậy lắm đấy!
- Không sao! Tớ đi được mà! Đưa sổ trực tuần đây!
- Ừ nhanh lên nhé!
Trang cầm quyển sổ rồi chạy ra ngoài. Như tìm được manh mối gì đó, nơi đầu tiên cô đến chính là lớp 12E.
Sĩ số: 45
Vắng: 6: Thùy Dung, Hương Ly, Thảo My, Minh Phương, Trâm Anh, Quỳnh Anh.
“Đó chẳng phải là những người đợt nọ đánh Huyền Anh ư? Không thiếu 1 người!”
“Khoan đã! Thùy Dung? Chết tiệt! Lại là con nhỏ đó!”- Trang nghiến răng.
“Nhưng cũng chưa thể chứng tỏ được gì! Có thể do chúng nó đi muộn! Tý nữa mình sẽ lên kiểm tra lại!”
***
“Lạnh! Lạnh quá! Hừ hừ…”
Huyền Anh tỉnh dậy, bây giờ cô chẳng còn sức để ngồi dậy được nữa. Cô chợt phát hiện ra mình đang ở trong 1 căn phòng chứa đầy đá lạnh trong khi quần áo trên người cô bị rách tả tơi. Những vết thương trên người cô đều bị cái lạnh của căn phòng làm cho tím bầm lại.
“Lạnh! Ai cứu tôi với!”
Ngay đến cả giọng nói cô cũng không thể nói được, cô đã kiệt sức lắm rồi. Bị bỏ đói, bị đánh cho đến ngất, bị bỏ vào trong 1 căn phòng lạnh trong khi quần áo trên người chẳng che kín được bao nhiêu.
“Duy!”
Huyền Anh dùng hết sức bò đến cánh cửa ở trước mặt mình.
Cạch…
- Ồ! Vẫn chưa chết à?- Dung đứng trước mặt cô, khoanh tay trước ngực nhìn cô với ánh mắt khinh thường.
Cô chẳng còn quan tâm đến những gì tồn tại xung quanh mình nữa, vẫn tiếp tục bò đến chỗ cánh cửa, mong sao thoát ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Nhưng cái lạnh thấu xương trong căn phòng này làm cô không thể nào mà di chuyển được trong khi toàn thân đã tê cứng, chân tay không thể nhúc nhích.
Nhưng vô ích, người đó không hề có ở đây.
- Chết tiệt! Huyền Anh! Em đang ở đâu???- Anh hét lớn.
Đáp lại vẫn chỉ là sự yên lặng của nơi đây.
Duy sực nhớ ra căn nhà gỗ nhỏ gần đây. Anh quay đầu lại, chạy nhanh đến ngôi nhà đó.
Kétttt….
- Huyền Anh!
Không có tiếng trả lời, trong này hoàn toàn trống rỗng và tối om.
Duy bước vào với sự vô vọng, anh nằm lên chiếc giường gỗ nhỏ xinh ấy.
“Em đang ở đâu?”
Anh vắt tay lên trán, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
“Nhất định anh sẽ tìm được em!”
***
- Trang à! Con không đi học sao? Sắp muộn rồi đấy!
- Làm sao con có thể đi được trong khi Huyền Anh vẫn không biết đang ở đâu chứ?
- Con hãy đi học đi! Đừng nghỉ mà ảnh hưởng đến việc học!
- Sao mẹ lại có thể nói thế? Huyền Anh là bạn con! Con không thể bỏ mặc bạn ấy được!
- Cứ đến trường đi! Mẹ tin là chưa ai đả động đến trường con đâu!
Như hiểu được gì đó, Trang chạy lên gác cầm cặp rồi thay quần áo.
“Phải rồi! Mình chưa tìm ở trường! Chị Vy thì tìm ở công viên, siêu thị, trung tâm mua sắm. Tối qua muộn quá nên trường không cho phép ai vào, chắc chắn Duy không thể vào được! Vậy trường học là nơi chưa ai tìm đến!”
“Huyền Anh à! Chờ tớ! Tớ sẽ đến ngay!”
Bộp…
- Cái gì đây?
- Hôm nay đến phiên cậu và Minh Anh trực tuần đấy! Không nhớ à?
- Sao? Hôm nay ư?
- Chứ còn gì nữa? Mau đi đi, chuông rồi đấy! Nhớ phải quan sát kĩ nhé! Không thì lớp mình sẽ bị trừ điểm thi đua đấy! Mà sao giờ này Minh Anh vẫn chưa đến nhỉ?
- Khỏi đi! Tớ sẽ đi 1 mình!
- Cậu đi nổi không Trang? Lớp 12E quậy lắm đấy!
- Không sao! Tớ đi được mà! Đưa sổ trực tuần đây!
- Ừ nhanh lên nhé!
Trang cầm quyển sổ rồi chạy ra ngoài. Như tìm được manh mối gì đó, nơi đầu tiên cô đến chính là lớp 12E.
Sĩ số: 45
Vắng: 6: Thùy Dung, Hương Ly, Thảo My, Minh Phương, Trâm Anh, Quỳnh Anh.
“Đó chẳng phải là những người đợt nọ đánh Huyền Anh ư? Không thiếu 1 người!”
“Khoan đã! Thùy Dung? Chết tiệt! Lại là con nhỏ đó!”- Trang nghiến răng.
“Nhưng cũng chưa thể chứng tỏ được gì! Có thể do chúng nó đi muộn! Tý nữa mình sẽ lên kiểm tra lại!”
***
“Lạnh! Lạnh quá! Hừ hừ…”
Huyền Anh tỉnh dậy, bây giờ cô chẳng còn sức để ngồi dậy được nữa. Cô chợt phát hiện ra mình đang ở trong 1 căn phòng chứa đầy đá lạnh trong khi quần áo trên người cô bị rách tả tơi. Những vết thương trên người cô đều bị cái lạnh của căn phòng làm cho tím bầm lại.
“Lạnh! Ai cứu tôi với!”
Ngay đến cả giọng nói cô cũng không thể nói được, cô đã kiệt sức lắm rồi. Bị bỏ đói, bị đánh cho đến ngất, bị bỏ vào trong 1 căn phòng lạnh trong khi quần áo trên người chẳng che kín được bao nhiêu.
“Duy!”
Huyền Anh dùng hết sức bò đến cánh cửa ở trước mặt mình.
Cạch…
- Ồ! Vẫn chưa chết à?- Dung đứng trước mặt cô, khoanh tay trước ngực nhìn cô với ánh mắt khinh thường.
Cô chẳng còn quan tâm đến những gì tồn tại xung quanh mình nữa, vẫn tiếp tục bò đến chỗ cánh cửa, mong sao thoát ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Nhưng cái lạnh thấu xương trong căn phòng này làm cô không thể nào mà di chuyển được trong khi toàn thân đã tê cứng, chân tay không thể nhúc nhích.