Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
- Tối nay mấy giờ chị đi?
- Tầm 6 giờ!
- Đi sớm thế? Chị đã đỡ mệt chưa?
- Đỡ rồi! Chị còn cảm thấy sảng khoái là đằng khác!
- Công nhận tối qua chị xinh thật đấy! Mà em thấy chị và cái chị cao cao gầy gầy hay đi sau chị ý, khuôn mặt của 2 người trang điểm rất khác so với mấy chị người mẫu kia!
- À! Đó là chị Ngân – người cùng tổ chị! Chị và chị ấy được người khác trang điểm riêng cho đấy! Víp chưa?- Vy nháy mắt.
- Điêu thế! Làm gì có chuyện được ưu ái đến mức đấy!
- Sao lại không?
- Thế ai trang điểm riêng cho 2 chị?
- À! 1 chị khác trong tổ chị làm đấy! Đẹp không?
- Có! Đẹp lắm ý! Công nhận mấy chị ý có nhiều tài lẻ thật đấy!
- Đương nhiên! Tổ chị toàn thiên tài đó nha!
- Trừ chị ra đúng không?
- Cái gì?- Vy trừng mắt nhìn Huyền Anh.
- Ơ em nói sai à? Chị Vy không có tài lẻ! Lêu lêu!- Huyền Anh le lưỡi.
- Không nói chuyện với em nữa! Hứ!
- Lêu lêu!
Kính coong…
- Ai đến thế nhỉ?
- Để em mở cửa cho!- Huyền Anh chạy ra trước.
- Khoan! Nhìn vào cái lỗ nhỏ xem là ai đã! Nhỡ là kẻ cướp thì sao?
- Ừ nhỉ? Quên mất! Tý thì chết!
Huyền Anh nhìn vào cái lỗ mà Vy vừa chỉ. Cô hoảng hốt lùi ra đằng sau.
- Sao thế? Kẻ cướp thật à?- Vy run sợ.
Huyền Anh chạy ra chỗ Vy.
- Chị Vy à! Bảo là em không có nhà nhé! Nhớ đấy!
- Sao lại thế?- Vy ngơ ngác.
- Chị ra mở cửa đi! Bằng mọi giá đừng bảo em đang ở nhà! Nha!- Huyền Anh mở tủ quần áo, chui vào trong đó rồi đóng cửa tủ lại.
“Ai mà nó có vẻ sợ thế nhỉ?”
Cạch…
- A!
- Chào bà chị!- Duy đứng dựa vào cửa, 2 tay đút túi quần, đôi mắt màu cà phê lạnh lẽo nhìn cô.
- Em trai Kevin! Cậu đến đây có chuyện gì vậy?
- Huyền Anh có nhà không?
- Huyền Anh á? À… Nó đi chơi với bạn rồi!
- Vậy… tôi vào được không?
- Hả? Vào á? Ơ… nhưng mà…
- Tôi không được vào đây à?
- À! Có! Có chứ! Cậu… cậu vào đi!- Vy cười trừ.
- Cảm ơn!- Duy cười mỉm.
Anh bước vào trong nhà, chậm rãi ngồi lên ghế.
- Cậu uống gì?
- Gì cũng được!
- Vậy chờ tôi chút nha!
Ở bên trong tủ quần áo…
“Chết tiệt! Sao anh ta lại vào đây thế này? Trời ơi! Trong này ngột ngạt quá! Hơ hơ! Muốn hắt xì quá! Không được! Nín đi!”- Huyền Anh lấy tay bịt mũi.
“Ối! Không nhịn được!”
- Ắt xìiiiiiiiiiiiiiiii!
Duy mỉm cười, anh đứng dậy, đút tay túi quần, thong thả đi đến phòng ngủ, nơi chứa cái tù gỗ đựng quần áo.
“Chết rồi! Trời ơi là trời!”- Huyền Anh lấy tay bịt miệng mình lại.
- Khoan đã!
Duy nhíu mày nhìn Vy đang hớt hải chạy vào.
- Cậu muốn làm gì?
- Tôi nghe thấy có tiếng động trong này!
- À! Đó là… đó là tiếng két két của mắc áo ý mà! Tại cái dây sắt nó cũ lắm rồi! Thỉnh thoảng nó hay kêu lắm!
- Vậy à? Tủ nhà chị cải tiến từ tiếng két két sang tiếng ắt xì à?
Vy đơ người nhìn Duy.
- À! Chắc cậu nghe nhầm ý mà! Làm gì có chuyện đó!
- Đúng! Có lẽ tôi nghe nhầm!
- Đấy! Tôi bảo mà! Thôi ra ngoài uống nước đi!
- Thôi! Tôi phải về rồi!
- Về sớm thế?
- Cũng muộn rồi! Tôi có rất nhiều việc phải làm!
- À.. ừ! Vậy cậu về đi! Khi nào Huyền Anh về thì tôi sẽ chuyển lời cho nó!
- Không cần đâu! Tự tôi sẽ có cách! Tạm biệt!- Anh quay lưng bước đi.
Đợi Duy đi khuất, Vy đập tay vào cánh tủ, Huyền Anh từ từ mở cửa tủ bước ra.
- Phù! May quá! Sợ thật đấy! Tý thì chết!- Huyền Anh thở phào nhẹ nhõm.
- Chị ghét em lắm! Sao em lại phải trốn tránh như thế? Em sợ cậu ta à?
- Không! Chỉ là em không thích gặp anh ta thôi!
- Đúng là…- Vy lắc đầu ngao ngán.
- Cảm ơn chị đã giúp em nha! May quá! Xin lỗi tại ban nãy em không chịu được nên mới hắt xì!
- Không sao đâu! Cậu ta không biết là được rồi!
Bên cạnh chiếc BMW hạng sang là chàng trai mặc vét đen, 2 tay đút túi quần, mái tóc hung đỏ ánh lên trong nắng. Anh ngẩng mặt nhìn lên, đôi mắt màu cà phê khẽ nhắm lại.
“Em to gan quá rồi đấy! Dám trốn anh à? Phải trừng phạt em rồi!”- Anh mỉm cười.
- Bây giờ em phải sang nhà Trang!
- Sang nhà Trang?
- Hôm qua về nhà luôn mà không nói sớm với cô ấy, bây giờ em phải sang không thì Trang sẽ lo lắng cho em lắm! Tiện thể sang chơi luôn! Có thể tối nay em sẽ về muộn!
- Thế à? Vậy thì em đi đi! Tối nay chị cũng sẽ về muộn mà! Chị đi ăn liên hoan với tổ của chị!
- Uầy! Đúng là xong rồi có khác! Sướng ghê!
- Hi hi! Thành công mỹ mãn mà em!- Vy nháy mắt.
***
- Tầm 6 giờ!
- Đi sớm thế? Chị đã đỡ mệt chưa?
- Đỡ rồi! Chị còn cảm thấy sảng khoái là đằng khác!
- Công nhận tối qua chị xinh thật đấy! Mà em thấy chị và cái chị cao cao gầy gầy hay đi sau chị ý, khuôn mặt của 2 người trang điểm rất khác so với mấy chị người mẫu kia!
- À! Đó là chị Ngân – người cùng tổ chị! Chị và chị ấy được người khác trang điểm riêng cho đấy! Víp chưa?- Vy nháy mắt.
- Điêu thế! Làm gì có chuyện được ưu ái đến mức đấy!
- Sao lại không?
- Thế ai trang điểm riêng cho 2 chị?
- À! 1 chị khác trong tổ chị làm đấy! Đẹp không?
- Có! Đẹp lắm ý! Công nhận mấy chị ý có nhiều tài lẻ thật đấy!
- Đương nhiên! Tổ chị toàn thiên tài đó nha!
- Trừ chị ra đúng không?
- Cái gì?- Vy trừng mắt nhìn Huyền Anh.
- Ơ em nói sai à? Chị Vy không có tài lẻ! Lêu lêu!- Huyền Anh le lưỡi.
- Không nói chuyện với em nữa! Hứ!
- Lêu lêu!
Kính coong…
- Ai đến thế nhỉ?
- Để em mở cửa cho!- Huyền Anh chạy ra trước.
- Khoan! Nhìn vào cái lỗ nhỏ xem là ai đã! Nhỡ là kẻ cướp thì sao?
- Ừ nhỉ? Quên mất! Tý thì chết!
Huyền Anh nhìn vào cái lỗ mà Vy vừa chỉ. Cô hoảng hốt lùi ra đằng sau.
- Sao thế? Kẻ cướp thật à?- Vy run sợ.
Huyền Anh chạy ra chỗ Vy.
- Chị Vy à! Bảo là em không có nhà nhé! Nhớ đấy!
- Sao lại thế?- Vy ngơ ngác.
- Chị ra mở cửa đi! Bằng mọi giá đừng bảo em đang ở nhà! Nha!- Huyền Anh mở tủ quần áo, chui vào trong đó rồi đóng cửa tủ lại.
“Ai mà nó có vẻ sợ thế nhỉ?”
Cạch…
- A!
- Chào bà chị!- Duy đứng dựa vào cửa, 2 tay đút túi quần, đôi mắt màu cà phê lạnh lẽo nhìn cô.
- Em trai Kevin! Cậu đến đây có chuyện gì vậy?
- Huyền Anh có nhà không?
- Huyền Anh á? À… Nó đi chơi với bạn rồi!
- Vậy… tôi vào được không?
- Hả? Vào á? Ơ… nhưng mà…
- Tôi không được vào đây à?
- À! Có! Có chứ! Cậu… cậu vào đi!- Vy cười trừ.
- Cảm ơn!- Duy cười mỉm.
Anh bước vào trong nhà, chậm rãi ngồi lên ghế.
- Cậu uống gì?
- Gì cũng được!
- Vậy chờ tôi chút nha!
Ở bên trong tủ quần áo…
“Chết tiệt! Sao anh ta lại vào đây thế này? Trời ơi! Trong này ngột ngạt quá! Hơ hơ! Muốn hắt xì quá! Không được! Nín đi!”- Huyền Anh lấy tay bịt mũi.
“Ối! Không nhịn được!”
- Ắt xìiiiiiiiiiiiiiiii!
Duy mỉm cười, anh đứng dậy, đút tay túi quần, thong thả đi đến phòng ngủ, nơi chứa cái tù gỗ đựng quần áo.
“Chết rồi! Trời ơi là trời!”- Huyền Anh lấy tay bịt miệng mình lại.
- Khoan đã!
Duy nhíu mày nhìn Vy đang hớt hải chạy vào.
- Cậu muốn làm gì?
- Tôi nghe thấy có tiếng động trong này!
- À! Đó là… đó là tiếng két két của mắc áo ý mà! Tại cái dây sắt nó cũ lắm rồi! Thỉnh thoảng nó hay kêu lắm!
- Vậy à? Tủ nhà chị cải tiến từ tiếng két két sang tiếng ắt xì à?
Vy đơ người nhìn Duy.
- À! Chắc cậu nghe nhầm ý mà! Làm gì có chuyện đó!
- Đúng! Có lẽ tôi nghe nhầm!
- Đấy! Tôi bảo mà! Thôi ra ngoài uống nước đi!
- Thôi! Tôi phải về rồi!
- Về sớm thế?
- Cũng muộn rồi! Tôi có rất nhiều việc phải làm!
- À.. ừ! Vậy cậu về đi! Khi nào Huyền Anh về thì tôi sẽ chuyển lời cho nó!
- Không cần đâu! Tự tôi sẽ có cách! Tạm biệt!- Anh quay lưng bước đi.
Đợi Duy đi khuất, Vy đập tay vào cánh tủ, Huyền Anh từ từ mở cửa tủ bước ra.
- Phù! May quá! Sợ thật đấy! Tý thì chết!- Huyền Anh thở phào nhẹ nhõm.
- Chị ghét em lắm! Sao em lại phải trốn tránh như thế? Em sợ cậu ta à?
- Không! Chỉ là em không thích gặp anh ta thôi!
- Đúng là…- Vy lắc đầu ngao ngán.
- Cảm ơn chị đã giúp em nha! May quá! Xin lỗi tại ban nãy em không chịu được nên mới hắt xì!
- Không sao đâu! Cậu ta không biết là được rồi!
Bên cạnh chiếc BMW hạng sang là chàng trai mặc vét đen, 2 tay đút túi quần, mái tóc hung đỏ ánh lên trong nắng. Anh ngẩng mặt nhìn lên, đôi mắt màu cà phê khẽ nhắm lại.
“Em to gan quá rồi đấy! Dám trốn anh à? Phải trừng phạt em rồi!”- Anh mỉm cười.
- Bây giờ em phải sang nhà Trang!
- Sang nhà Trang?
- Hôm qua về nhà luôn mà không nói sớm với cô ấy, bây giờ em phải sang không thì Trang sẽ lo lắng cho em lắm! Tiện thể sang chơi luôn! Có thể tối nay em sẽ về muộn!
- Thế à? Vậy thì em đi đi! Tối nay chị cũng sẽ về muộn mà! Chị đi ăn liên hoan với tổ của chị!
- Uầy! Đúng là xong rồi có khác! Sướng ghê!
- Hi hi! Thành công mỹ mãn mà em!- Vy nháy mắt.
***