Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
- Duy đâu rồi? Nó đã chịu ăn gì chưa?- Kevin vừa tháo cà vạt vừa điềm tĩnh nói.
- Cậu Duy đi ra ngoài rồi ạ!
- Cái gì? Ra ngoài?- Kevin nhíu mày.
- Vâng! Cậu chủ vừa đi cách đây 10 phút.
- Trước khi đi nó có nói gì không?
- Dạ không ạ!
- Trong lúc nó đi, dọn dẹp phòng cho nó!
- Vâng thưa cậu chủ!- Đám người giúp việc cúi đầu lễ phép sau mỗi lần nói với anh.
Kevin lạnh lùng đi đến phòng của mình rồi đóng sầm cửa lại.
“Cái thằng này đi đâu rồi? Em lại định giở trò gì nữa?”
Anh chậm rãi cởi từng khuy áo, vứt cái áo sơ mi đen vừa mặc xuống dưới đất rồi vào trong phòng tắm.
***
- Chà chà! Cô em này làm gì ở đây 1 mình thế này!
Huyền Anh giật mình quay ra đằng sau, có tận 3 tên mặt mũi hung dữ đang đến gần cô.
- Woa! Xinh thế nhỉ?
- Các anh muốn gì?- Huyền anh bật dậy lùi ra đằng sau.
- Sao thế? Bọn anh có làm gì đâu mà sợ?
- Đại ca à! Con bé này xinh quá! Em “xử” nó nhé!- 1 tên để đầu trọc, má bên phải có vết sẹo dài, cả 2 cánh tay đều xăm trổ trông rất đáng sợ.
- Vội gì mày? Mà cấm tranh của tao nhé!- Tên khác chen vào.
- Chúng mày im hết đi!- Tên đại ca có thân hình lực lưỡng, làn da ngăm đen, bị chột 1 mắt lên tiếng.
Nghe thấy tên đại ca quát, 2 tên kia im lặng không dám nói gì nữa. Hắn quay sang nhìn Huyền Anh liếm mép rồi nói:
- Thôi thì hôm nay là ngày đen đủi của cưng rồi! Ngoan ngoãn chiều bọn này thì sẽ giảm áp lực cho!- Hắn nháy mắt với Huyền Anh.
- Đừng đụng vào tôi! Tránh xa tôi ra!- Huyền Anh hét lên.
- Ô kìa! Cô em nóng nảy quá! Sợ bọn anh mạnh tay à? Yên tâm đi! Bọn anh sẽ nhẹ nhàng mà!
- Tôi báo cảnh sát đấy! Đừng có chạm vào tôi!- Huyền Anh run run tay lấy điện thoại từ trong túi ra.
Tên cầm đầu lao đến giật mạnh cái điện thoại từ tay Huyền Anh. Hắn vứt xuống rồi dẫm mạnh làm chiếc điện thoại vỡ tan tành trong tích tắc.
- Trời!- Huyền Anh lấy 2 tay che miệng, kinh ngạc nhìn cái điện thoại yêu quý bị nát bét bởi bàn chân của tên dữ tợn kia.
- Vậy là hết báo cảnh sát nhé!- Tên đại ca nhếch mép cười.
- Hố hố, chúng ta có thể thoải mái rồi! Cô em, lại đây nào!- Tên đầu trọc đến gần Huyền Anh.
- Tránh xa ra!
- Sao phải sợ thế? Bọn anh có làm gì đâu nào?
Huyền Anh lùi ra sau rồi chạy thục mạng, 3 tên kia liền đuổi theo sau.
- Có chạy đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thoát khỏi bọn này đâu! Đừng cố!
Chúng đã theo sát cô, tên đại ca nhanh tay chộp lấy tóc cô rồi kéo mạnh lại.
- Á! Đau quá!- Cô hét lên.
- Giờ thì hết chạy nhé!
Cô dùng hết sức lực của mình cắn mạnh vào tay tên đại ca, đạp vào bụng hắn rồi lại tiếp tục chạy. Tên đại ca thì ôm bụng và xuýt xoa cái tay còn 2 tên đàn em kia thì khỏi cần nói cũng tự động chạy đuổi theo cô từ đằng sau.
Nhưng lần này cô cũng bị chúng tóm được. Sức 1 người con gái yếu đuối như cô sao có thể lại với sức 2 tên bặm trợn to lực lưỡng đang bị dục vọng lấn chiếm được.
- Con ranh! Lần này thì mày đừng hòng thoát!
- Thả tôi ra! Cứu tôi với!- Huyền Anh hét lên trong sợ hãi.
- Mày có kêu trời thì cũng không ai cứu mày đâu!
- Cứu tôi với!- Huyền Anh ra sức vùng vẫy, la hét.
Chát…
Cái tát nảy lửa giáng xuống Huyền Anh, cô chao đảo, 1 dòng máu đỏ tươi tràn ra từ khóe miệng của cô.
- Dám cắn tao à! Con ranh khốn kiếp! Tao sẽ cho mày 1 bài học!- Tên đại ca tức giận, mắt hắn hằn lên những tia đỏ, tay hắn vẫn còn in rõ vết cắn của Huyền Anh.
Rồi hắn nhìn 2 tên đàn em:
- Xử nó đi! Tao cho chúng mày đấy!
- Vâng thưa đại ca!
2 tên đàn em chỉ chờ có thể, chúng liếm mép rồi lao tới, Huyền Anh sợ hãi hét càng lúc càng lớn hơn. Chiếc áo sơ mi của cô đã bị xé ra bởi bàn tay thô bạo của chúng. Cô khóc, 2 tay ôm lấy người. Bọn chúng không thèm để ý đến cô, ý nghĩ của bọn chúng bây giờ chỉ là chiếm đoạt cô, ngay bây giờ. Huyền Anh nhắm tịt mắt lại, đành phó mặc cho số phận, những giọt nước mắt rơi xuống làm ướt 1 khoảng cỏ bé nhỏ mà cô đang ngồi lên.
Bốp… bốp… bốp…
Huyền Anh từ từ mở mắt, 2 tên đàn em đang nằm xuống dưới đất từ lúc nào, tên thì ôm bụng, tên thì ôm mặt, mắt chúng nhắm tịt lại vì đau. Cô hướng mặt lên nhìn. Là anh, anh vừa cứu cô sao?
- Thằng ranh con! Mày dám!- Tên đại ca trừng mắt nhìn anh.
Anh không nói gì, chỉ từ từ đến bên tên đại ca. Hắn gầm lên 1 tiếng rồi lao về phía anh, giơ tay lên đấm thì anh né được. Anh chộp lấy tay hắn bẻ ngược ra sau 1 cách nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm cho hắn cảm thấy đau đớn. Hắn hét lên, vùng vẫy nhưng anh vẫn không chịu bỏ tay ra, càng vùng vẫy anh càng bẻ mạnh hơn đến mức nghe thấy cả tiếng “rắc” giòn giã.
- Xin anh… tha cho bọn em ạ… Bọn em chừa rồi!- 2 tên đàn em quỳ xuống nài nỉ.
Anh quay sang nhìn chúng, mặt không chút cảm xúc. Sau đó anh đẩy mạnh tên đại ca ra làm hắn ngã phịch xuống đất.
- Tao cho chúng mày 3 giây!- Anh lạnh lùng nói.
Chả cần phải đếm thì 3 tên đầu gấu đã kéo nhau cao chạy xa bay rồi. Huyền Anh ngồi đó, áo của cô đã bị xé rách gần hết. Cô xấu hổ cúi mặt xuống, không dám nhìn anh, đôi mắt cô ngấn lệ. Cô lại khóc.
Anh đến bên cô, cởi ngay chiếc áo sơ mi ra rồi khoác vào người cô. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh rồi lại cúi xuống cài vội cúc áo sơ mi mà anh vừa đưa cho cô.
- Cảm ơn anh!
Anh không nói gì, chỉ đỡ cô đứng dậy.
- Không cần đâu! Tôi có thể tự về!- Cô đẩy nhẹ anh ra, từ chối.
- Trong bộ dạng này?- Anh hơi nhíu mày nhìn cô.
Cô nhìn xuống, trông cô lúc này thật thảm hại, áo thì dài gần đến đầu gối, che hết cả cái váy kẻ caro đồng phục trường cô, đầu tóc thì bù xù. Để thế này mà ra ngoài đường, người ta cười cho chết.
- Vậy… phiền anh!- Cô lí nhí.
Anh đưa cô vào trong xe rồi phóng đi rất nhanh. Trên đường, họ chẳng nói gì với nhau. Huyền Anh nhìn Duy, anh vẫn đang tập trung lái xe. Bỗng nhiên anh quay sang nhìn cô, Huyền Anh giật mình quay sang chỗ khác, không để ý thấy khóe miệng anh đang khẽ nhấc lên từ lúc nào.
- Cậu Duy đi ra ngoài rồi ạ!
- Cái gì? Ra ngoài?- Kevin nhíu mày.
- Vâng! Cậu chủ vừa đi cách đây 10 phút.
- Trước khi đi nó có nói gì không?
- Dạ không ạ!
- Trong lúc nó đi, dọn dẹp phòng cho nó!
- Vâng thưa cậu chủ!- Đám người giúp việc cúi đầu lễ phép sau mỗi lần nói với anh.
Kevin lạnh lùng đi đến phòng của mình rồi đóng sầm cửa lại.
“Cái thằng này đi đâu rồi? Em lại định giở trò gì nữa?”
Anh chậm rãi cởi từng khuy áo, vứt cái áo sơ mi đen vừa mặc xuống dưới đất rồi vào trong phòng tắm.
***
- Chà chà! Cô em này làm gì ở đây 1 mình thế này!
Huyền Anh giật mình quay ra đằng sau, có tận 3 tên mặt mũi hung dữ đang đến gần cô.
- Woa! Xinh thế nhỉ?
- Các anh muốn gì?- Huyền anh bật dậy lùi ra đằng sau.
- Sao thế? Bọn anh có làm gì đâu mà sợ?
- Đại ca à! Con bé này xinh quá! Em “xử” nó nhé!- 1 tên để đầu trọc, má bên phải có vết sẹo dài, cả 2 cánh tay đều xăm trổ trông rất đáng sợ.
- Vội gì mày? Mà cấm tranh của tao nhé!- Tên khác chen vào.
- Chúng mày im hết đi!- Tên đại ca có thân hình lực lưỡng, làn da ngăm đen, bị chột 1 mắt lên tiếng.
Nghe thấy tên đại ca quát, 2 tên kia im lặng không dám nói gì nữa. Hắn quay sang nhìn Huyền Anh liếm mép rồi nói:
- Thôi thì hôm nay là ngày đen đủi của cưng rồi! Ngoan ngoãn chiều bọn này thì sẽ giảm áp lực cho!- Hắn nháy mắt với Huyền Anh.
- Đừng đụng vào tôi! Tránh xa tôi ra!- Huyền Anh hét lên.
- Ô kìa! Cô em nóng nảy quá! Sợ bọn anh mạnh tay à? Yên tâm đi! Bọn anh sẽ nhẹ nhàng mà!
- Tôi báo cảnh sát đấy! Đừng có chạm vào tôi!- Huyền Anh run run tay lấy điện thoại từ trong túi ra.
Tên cầm đầu lao đến giật mạnh cái điện thoại từ tay Huyền Anh. Hắn vứt xuống rồi dẫm mạnh làm chiếc điện thoại vỡ tan tành trong tích tắc.
- Trời!- Huyền Anh lấy 2 tay che miệng, kinh ngạc nhìn cái điện thoại yêu quý bị nát bét bởi bàn chân của tên dữ tợn kia.
- Vậy là hết báo cảnh sát nhé!- Tên đại ca nhếch mép cười.
- Hố hố, chúng ta có thể thoải mái rồi! Cô em, lại đây nào!- Tên đầu trọc đến gần Huyền Anh.
- Tránh xa ra!
- Sao phải sợ thế? Bọn anh có làm gì đâu nào?
Huyền Anh lùi ra sau rồi chạy thục mạng, 3 tên kia liền đuổi theo sau.
- Có chạy đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thoát khỏi bọn này đâu! Đừng cố!
Chúng đã theo sát cô, tên đại ca nhanh tay chộp lấy tóc cô rồi kéo mạnh lại.
- Á! Đau quá!- Cô hét lên.
- Giờ thì hết chạy nhé!
Cô dùng hết sức lực của mình cắn mạnh vào tay tên đại ca, đạp vào bụng hắn rồi lại tiếp tục chạy. Tên đại ca thì ôm bụng và xuýt xoa cái tay còn 2 tên đàn em kia thì khỏi cần nói cũng tự động chạy đuổi theo cô từ đằng sau.
Nhưng lần này cô cũng bị chúng tóm được. Sức 1 người con gái yếu đuối như cô sao có thể lại với sức 2 tên bặm trợn to lực lưỡng đang bị dục vọng lấn chiếm được.
- Con ranh! Lần này thì mày đừng hòng thoát!
- Thả tôi ra! Cứu tôi với!- Huyền Anh hét lên trong sợ hãi.
- Mày có kêu trời thì cũng không ai cứu mày đâu!
- Cứu tôi với!- Huyền Anh ra sức vùng vẫy, la hét.
Chát…
Cái tát nảy lửa giáng xuống Huyền Anh, cô chao đảo, 1 dòng máu đỏ tươi tràn ra từ khóe miệng của cô.
- Dám cắn tao à! Con ranh khốn kiếp! Tao sẽ cho mày 1 bài học!- Tên đại ca tức giận, mắt hắn hằn lên những tia đỏ, tay hắn vẫn còn in rõ vết cắn của Huyền Anh.
Rồi hắn nhìn 2 tên đàn em:
- Xử nó đi! Tao cho chúng mày đấy!
- Vâng thưa đại ca!
2 tên đàn em chỉ chờ có thể, chúng liếm mép rồi lao tới, Huyền Anh sợ hãi hét càng lúc càng lớn hơn. Chiếc áo sơ mi của cô đã bị xé ra bởi bàn tay thô bạo của chúng. Cô khóc, 2 tay ôm lấy người. Bọn chúng không thèm để ý đến cô, ý nghĩ của bọn chúng bây giờ chỉ là chiếm đoạt cô, ngay bây giờ. Huyền Anh nhắm tịt mắt lại, đành phó mặc cho số phận, những giọt nước mắt rơi xuống làm ướt 1 khoảng cỏ bé nhỏ mà cô đang ngồi lên.
Bốp… bốp… bốp…
Huyền Anh từ từ mở mắt, 2 tên đàn em đang nằm xuống dưới đất từ lúc nào, tên thì ôm bụng, tên thì ôm mặt, mắt chúng nhắm tịt lại vì đau. Cô hướng mặt lên nhìn. Là anh, anh vừa cứu cô sao?
- Thằng ranh con! Mày dám!- Tên đại ca trừng mắt nhìn anh.
Anh không nói gì, chỉ từ từ đến bên tên đại ca. Hắn gầm lên 1 tiếng rồi lao về phía anh, giơ tay lên đấm thì anh né được. Anh chộp lấy tay hắn bẻ ngược ra sau 1 cách nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm cho hắn cảm thấy đau đớn. Hắn hét lên, vùng vẫy nhưng anh vẫn không chịu bỏ tay ra, càng vùng vẫy anh càng bẻ mạnh hơn đến mức nghe thấy cả tiếng “rắc” giòn giã.
- Xin anh… tha cho bọn em ạ… Bọn em chừa rồi!- 2 tên đàn em quỳ xuống nài nỉ.
Anh quay sang nhìn chúng, mặt không chút cảm xúc. Sau đó anh đẩy mạnh tên đại ca ra làm hắn ngã phịch xuống đất.
- Tao cho chúng mày 3 giây!- Anh lạnh lùng nói.
Chả cần phải đếm thì 3 tên đầu gấu đã kéo nhau cao chạy xa bay rồi. Huyền Anh ngồi đó, áo của cô đã bị xé rách gần hết. Cô xấu hổ cúi mặt xuống, không dám nhìn anh, đôi mắt cô ngấn lệ. Cô lại khóc.
Anh đến bên cô, cởi ngay chiếc áo sơ mi ra rồi khoác vào người cô. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh rồi lại cúi xuống cài vội cúc áo sơ mi mà anh vừa đưa cho cô.
- Cảm ơn anh!
Anh không nói gì, chỉ đỡ cô đứng dậy.
- Không cần đâu! Tôi có thể tự về!- Cô đẩy nhẹ anh ra, từ chối.
- Trong bộ dạng này?- Anh hơi nhíu mày nhìn cô.
Cô nhìn xuống, trông cô lúc này thật thảm hại, áo thì dài gần đến đầu gối, che hết cả cái váy kẻ caro đồng phục trường cô, đầu tóc thì bù xù. Để thế này mà ra ngoài đường, người ta cười cho chết.
- Vậy… phiền anh!- Cô lí nhí.
Anh đưa cô vào trong xe rồi phóng đi rất nhanh. Trên đường, họ chẳng nói gì với nhau. Huyền Anh nhìn Duy, anh vẫn đang tập trung lái xe. Bỗng nhiên anh quay sang nhìn cô, Huyền Anh giật mình quay sang chỗ khác, không để ý thấy khóe miệng anh đang khẽ nhấc lên từ lúc nào.