Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6 Bí mật chiếc vòng gỗ trầm
Hạ Diệp Trầm nhìn màn đêm tối mịt ngoài kia, lại nhìn đĩa bánh trên bàn. Cô bất giác nhớ lại một ánh mắt đỏ lử.
Người đàn ông kia không được cho ăn.
Trầm Dư Niên thân là cậu chủ nhà giàu, nhưng cũng đâu có khác gì cô đâu. Vẫn có nguy cơ chết đói. Cánh cửa nhà giàu ẩn chứa nhiều bí mật, có những người vong mạng, cũng không ai biết được. Nhưng cách đối xử của Trầm Thế Sơn với Trầm Dư Niên, thật khiến cho người khác thấy lạnh lòng.
Hạ Diệp Trầm ngồi dậy, ánh mắt đăm đăm hướng về phía cửa. Cô biết Dụ Sơ Thần đêm nay không về. Hắn tia được một cô giúp việc xinh đẹp, có lẽ lúc này đang vui vẻ với những trò biến thái của mình rồi.
Vậy cũng tốt, ít ra hắn không hề động vào cô.
Nghĩ vậy, Hạ Diệp Trầm dứt khoát đứng lên, cầm theo hai chiếc bánh ngọt, khoanh tay trước ngực, lợi dụng phần áo lông ngỗng trắng tinh mà giấu đi chúng.
Tầng này không hề có người.
Đến khi Hạ Diệp Trầm lấy lại được lý trí, cô đã đứng trước cửa phòng Trầm Dư Niên từ lúc nào, một căn phòng nằm trong góc khuất, gần kho chứa đồ ẩm mốc.
Cửa chính bị khóa bên ngoài.
"Đúng là ma xui quỷ khiến!" Cô rủa thầm bản thân, không hiểu mình xuất hiện ở đây làm gì. Tên điên kia không có quan hệ gì với cô cả. Nếu bị Dụ Sơ Thần hoặc người nhà họ Trầm phát hiện mình mang bánh đến đây đưa cho anh ta, cô sẽ khó có thể giải thích.
Nhưng dù gì cũng đến đây rồi mà. Hạ Diệp Trầm tự biện hộ cho mình, đưa tay gõ lên cửa sổ.
Không có tiếng đáp lại. Cô nhẹ đẩy cánh cửa bằng gỗ ra. Cửa sổ có gắn song sắt, những ô tròn nhỏ không đủ để chui đầu ra.
Trầm Thế Sơn cũng thật độc, làm gì có ai sẽ nhốt con trai ruột của mình trong một chiếc lồng tăm tối không nhìn thấy ánh mặt trời thế này? Nhưng lại nhớ đến quá khứ của ông ta, bỏ mặc mẹ già, cô phụ người vợ nuôi mình ăn học, cũng không mấy lạ lẫm.
Qua những ô cửa bé bằng bàn tay, Hạ Diệp Trầm thấy Trầm Dư Niên đang ngồi tựa ở đầu giường. Cô cất tiếng gọi khe khẽ:
"Trầm thiếu, anh có nghe thấy gì không?"
Trầm Dư Niên vẫn thơ thẩn nhìn bức tường trước mặt, không hề phản ứng.
Cô nhìn xung quanh, chắc chắc không có ai mới lại gọi một tiếng lớn hơn:
"Trầm thiếu, anh có nghe thấy không? Ở đây có bánh ngọt."
Nơi xong, còn đưa tay vào trong, lắc lắc cổ tay.
Hạ Diệp Trầm hối hận vô cùng. Đáng ra cô không nên đến chỗ này, cuối cùng tiến không được, lùi cũng không xong. Trở về thì không cam lòng, mà vứt bánh lại, nếu Trầm Dư Niên không ăn, sáng mai nhất định sẽ bị phát hiện.
Hai chữ "đồng cảm" thật chó má. Nhưng nhớ đến cô của quá khứ, phải bới đồ ăn từ đống rác, lại không thể nào bỏ được hai chữ ấy.
Hạ Diệp Trầm kiên nhẫn lên tiếng, xoay đủ mọi cách:
"Trầm thiếu, Trầm Trầm, Dư Niên. Bánh rất ngọt. Anh mau ra ăn đi."
Giống như dỗ đứa trẻ vậy.
Ở góc mà cô không nhìn thấy, khóe miệng Trầm Dư Niên khẽ cong lên rất nhẹ, rồi lại trở về bình thường, nhanh đến nỗi không ai nhận ra. Anh nhìn sang cô gái thập thò bên ngoài song sắt, đôi con ngươi vẫn đỏ như máu.
Hạ Diệp Trầm sợ hãi lùi lại phía sau. Nhưng Trầm Dư Niên lại nhanh chóng xông đến như một con báo. Anh nắm lấy tay cô, kéo lại. Lực kéo mạnh đến mức cô phải nhe răng.
Thôi xong.
Làm sao cô có thể quên được kẻ này là một tên điên cắn người kia chứ? Vết thương ở trên vai vẫn còn ê ẩm, chỉ sợ lần này ngay cả ngón tay cũng bị cắn cụt mất.
Hạ Diệp Trầm sợ đánh động người khác, chỉ dám nấc lên khe khẽ:
"Xin anh đó, bánh rất ngọt, đừng cắn tôi mà. "
Trầm Dư Niên nhìn cánh tay trắng nõn nà trước mặt, cuối cùng quyết định cúi xuống hành động. Cô gái chỉ dám hé mắt nhìn miệng của người đàn ông càng ngày càng gần bàn tay mình. Thật may, Trầm Dư Niên chỉ ngậm vào miếng bánh ngọt thơm mềm, không hề để ý đến thứ khác.
Hạ Diệp Trầm thở phào, mở mắt ra theo dõi người trước mặt. Người đàn ông có một vầng trán rộng, trông rất thông minh. Cánh mũi cao, đường nét khuôn mặt tinh tế vô cùng. Chỉ có điều một bên má anh có vết sẹo gồ ghề, kéo dài từ đuôi mắt cho đến cằm, nhiều chỗ còn loét lở.
Thật đáng tiếc cho nhan sắc bậc này. Cũng không biết anh ta đã trải qua kiếp nạn gì, khiến cho gương mặt bị hủy hoại nghiêm trọng như vậy.
Điều kỳ lạ là Trầm Dư Niên khi nãy điên cuồng, nhưng lúc này lại ăn rất từ tốn, từng miếng từng miếng đều để lộ ra khí chất ung dung, tao nhã. Giống như không phải anh đang bị nhốt trong phòng chờ tiếp ứng, mà đang tận hưởng mĩ vị giữa không gian thiên nhiên khoáng đạt vậy.
"Ăn ngon không?" - Trong lòng không hiểu nghĩ gì, Hạ Diệp Trầm bất giác hỏi một tiếng.
Trầm Dư Niên liếc nhìn cô như một kẻ ngu ngốc. Tay anh vẫn nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô không buông.
Thật muốn khóc. Anh ta có thể cầm lấy miếng bánh là được rồi, đâu cần thiết phải giữ lấy tay người như thế. Hạ Diệp Trầm hoài nghi trong lòng, không biết chút nữa anh ta sẽ cắn đến ngón tay của mình hay không?
Trầm Dư Niên ăn rất sạch sẽ, đến miếng bánh cuối cùng cũng không bỏ phí. Khi cắn bánh, có đôi khi anh còn vô ý để môi lưỡi chạm vào đầu ngón tay tinh tế của Hạ Diệp Trầm, khiến cho coi run lên từng hồi. Cứ như vậy, một màn tra tấn kéo dài đến ba phút.
Ăn hết chiếc bánh đầu tiên, người đàn ông rốt cuộc buông tay ra. Cô ngay lập tức rụt tay lại, rồi ném chiếc bánh khác cho anh:
"Anh ăn nốt đi. Tôi phải trở về rồi. Đừng nói với ai tôi mang đồ ăn đến cho anh nhé!"
Nói xong, còn chưa để người bên trong phòng nghe rõ, cô đã chạy vụt đi.
Dụ Sơ Thần có thể trở về phòng bất cứ lúc nào. Hạ Diệp Trầm không dám mạo hiểm.
Trầm Dư Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đỏ đục dần lấy lại màu đen như hắc thạch. Anh chăm chú nghiên cứu chiếc bánh trên tay mình, ra vẻ ngẫm ngợi.
"Đúng là một người đàn bà ngốc nghếch thích xen vào chuyện của người khác."
Mặc dù nói như vậy, nhưng chiếc bánh đó vẫn được ăn bằng sạch.
Hạ Diệp Trầm trằn trọc hồi lâu trên giường. Cô theo thói quen lấy chiếc vòng gỗ trầm ở trong ngực áo mình ra, hít sâu một hơi.
Hương thơm của mẹ dịu dàng vỗ về linh hồn. Ánh đèn vàng dịu nhẹ bao phủ lên căn phòng, cô giơ chiếc vòng lên, sờ từng đường vân gỗ.
Bàn tay Hạ Diệp Trầm chợt dừng lại. Mấy năm nay cô chỉ dám cất chiếc vòng thật kỹ, sợ rằng chỉ cần sờ vào nó cũng khiến kỷ niệm bị mài mòn, nên không phát hiện ra trên những viên gỗ hình tròn có khắc chữ.
Dòng chữ rất nhỏ, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
May mà trong nhà họ Trầm có đặt nhiều đồ trên bàn để trang trí, trong đó có một chiếc kính lúp làm theo phong cách cổ Tây Dương. Cô với lấy nó, chăm chú đọc những gì khắc trên đó.
Trên mỗi viên gỗ chỉ khắc hai chữ duy nhất.
Diệp Lâm.
Diệp Lâm.
Hai chữ lồng vào nhau, giống như lời thề quấn quýt không rời.
Lồng ngực cô bỗng nhiên đập mạnh hơn, giống như có thứ gì đó không ngừng thôi thúc. Hoặc giả là, đã bị câu chuyện bi thương ẩn chứa trong từng dòng chữ cảm nhiễm.
Trong tên cô có một chữ Diệp, vậy còn Lâm ám chỉ điều gì, có liên quan đến mẹ cô không? Hạ Diệp Trầm thắc mắc thật lâu, còn mang câu hỏi đó vào tận trong mơ.
Chương 7 Nửa đêm bị xâm phạm
Đêm mùa đông lạnh lẽo. Đã rất nhiều năm như vậy, cứ đến mùa đông, Hạ Diệp Trầm lại phải chịu nỗi đau xương khớp co rút.
Cô cuộn tròn mình trong chăn, bờ vai run lên bần bật, miệng ú ớ những câu không rõ nghĩa.
"Phương Nam... Phương Nam..."
Cả một bầu ký ức chập chờn lay động, cô nhớ đến rất nhiều thứ trong quá khứ, những tháng ngày ở Đông Bắc, có mẹ, có cha.
Trong giấc mộng đó, mẹ cô cười hiền từ, gài lên mái tóc con gái mình một bông hoa diên vỹ màu tím.
"Trầm, sau này con gái của mẹ không cần làm một mỹ nhân, không cần gánh vác trách nhiệm to lớn gì cả. Chỉ cần làm một cô thôn nữ ngây thơ, cùng người đàn ông mình yêu thương già đi, như vậy đã đủ rồi"
Ước mơ bình dị đó của bà, Hạ Diệp Trầm vĩnh viễn không thực hiện được nữa. Cô bị ép gả vào hào môn, cánh đã bị bẻ gãy, tự tôn cũng bị giẫm đạp dưới chân rồi.
Không biết cha cô lúc này có hạnh phúc không?
Ông có nhớ đến cô con gái năm đó mới có tám tuổi đã vượt ngàn dặm đường bỏ nhà ra đi không?
Không đâu, ông đã có một đứa con trai, hạnh phúc bên vợ hiền. Thậm chí, có lẽ ông sẽ nguyền rủa cô vì đã bỏ trốn, khiến cho cả nhà ông rơi vào cảnh túng quẫn.
Trong giấc mơ, Hạ Diệp Trầm cũng phải bật cười. Đáng lắm, nếu như không có nhà họ Hoa xử lý các người, sau này tôi chết trong căn phòng lạnh lẽo của nhà họ Dụ rồi, cũng đêm đêm hiện hồn về báo thù các người trong cơn mộng mị.
Hạ Diệp Trầm còn đang chìm trong khoái cảm trả thù của mình, thân thể đột nhiên co rúm lại. Gió lạnh giống như cái lồng bao phủ toàn thân. Cô có thể cảm nhận một bàn tay đang để trên người mình, động tác càng ngày càng quá trớn.
Cô giãy giụa trong mơ, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cơn ác mộng kia, mở choàng hai mắt.
"Trầm, em tỉnh rồi."
Giọng cô hơi khàn khàn vì lạnh và mơ ngủ:
"Trầm nhị thiếu, anh gọi sai rồi thì phải? Tôi là chị dâu của anh, và đây là căn phòng mà anh không nên bước vào."
Người đang ở trong phòng lúc này đúng là Trầm Thiết Vỹ.
Hắn ta cười vang:
"Nếu như anh không tới, lẽ nào em vẫn mong đợi chồng mình sao? Hắn ta là một tên bất lực, có thể thoả mãn được em không? Hơn nữa bây giờ hắn đang chơi trò biến thái với một cô nàng nóng bỏng nào đó, em cũng biết mà."
Cả người Hạ Diệp Trầm cứng đờ vì ngạc nhiên.
Dụ Sơ Thần nghĩ rằng mình có thể giấu được cả thiên hạ, thật không ngờ vẫn bị Trầm Thiết Vỹ phát hiện ra.
"Tôi không hiểu anh muốn nói gì hết. Trầm thiếu mời về cho, tôi là gái đã có chồng. Nếu như để hai nhà biết được, cả hai chúng ta đều không có kết cục tốt đâu."
Hạ Diệp Trầm cố trấn tĩnh bản thân, nhưng giọng đã hơi run run. Dù gì cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối. Trước ưu thế tuyệt đối về vũ lực, cô không chống lại được.
Trầm Thiết Vỹ làm như không quan tâm:
"Vậy thì em hét lên đi, để người bên ngoài biết rằng anh đang làm gì em. Nhưng Diệp Trầm, anh là người thừa kế của gia tộc, em chỉ là đứa con dâu có cũng được, không có cũng xong. Hà cớ gì phải đánh cược, mà không ngoan ngoãn hưởng thụ đâu?"
Hạ Diệp Trầm nhớ viên gạch của mình vô cùng. Ngày trước khi còn lang thang trên đường, mỗi ngày cô đều mang theo một cái túi đựng viên gạch nhỏ, sẵn sàng giáng vào mặt những kẻ biến thái.
"Anh tưởng tôi không dám?" - Cô hỏi lại, ngữ điệu mang tính thách thức.
Trầm Thiết Vỹ nhìn người con gái nằm trên giường. Đối diện với hắn ta, đôi mắt xinh đẹp kia chưa từng né tránh. Một đôi mắt quật cường hút hồn người.
"Anh..."
Hạ Diệp Trầm gân cổ lên muốn gọi người, nhưng miệng ngay lập tức đã bị bàn tay thô lỗ của Trầm Thiết Vỹ chặn lại. Hắn ta híp mắt lại, nhìn cô:
"Đúng là không biết tốt xấu, còn dám gọi người. Để xem dưới lãnh địa của anh, ai dám đến cứu nàng công chúa em đây?"
Hạ Diệp Trầm biết mình đã kích thích bản tính chinh phục của người đàn ông, âm thầm nguyền rủa bản thân. Xét cho cùng, cô vẫn không đủ kinh nghiệm để đối phó với dạng người như thế này.
Bàn tay của Trầm Thiết Vỹ bắt đầu di chuyển trên người Hạ Diệp Trầm, từng bước chậm rãi muốn bóc đi những lớp quần áo của cô. Hơi lạnh luồn vào trong áo, mơn trớn da thịt cùng với sự ghê tởm dâng lên tận cổ, khiến cô như muốn phun hết ra ngoài.
Hào môn là lưới sâu không thể thoát. Chưa bao giờ Hạ Diệp Trầm ý thức được điều đó như lúc này. Cô không hề phản kháng, chỉ chết lặng nhìn những cánh quạt quay tròn.
Mẹ! Con đã kéo dài cuộc sống chỉ còn hơi tàn này được mười hai năm. Nếu như con kết thúc nó tại đây, mẹ có chê con yếu đuối hèn kém hay không?
"Nực cười, ở bên dưới tôi vẫn còn có thể thất thần. Em đúng là gọi đòn rồi."
Trầm Thiết Vỹ cười man rợ. Cô tuyệt vọng thấy hắn ta từ từ cúi xuống.
Rầm!
Một tiếng động chói tai vang lên ngoài cửa. Hạ Diệp Trầm chậm chạp quay đầu sang, thấy một người đang đứng giữa khung cảnh hoang tàn.
Cánh cửa gãy đôi, một nửa vẫn còn mắc trên tường như một tấm áo rách.
Là Trầm Dư Niên.
Cô nghe Trầm Thiết Vỹ cười khàn:
"Đứa con hoang, đôi chân kia mày không cần nữa đúng không?"
Trầm Dư Niên không hề phản ứng với câu nói kia. Anh lao về phía giường như tia chớp, hung bạo kéo Trầm Thiết Vỹ xuống đất, nhanh đến nỗi hắn không cách nào tránh né kịp.
Hạ Diệp Trầm nhanh chóng ngồi dậy, khoác vội quần áo lên người.
Hai người dưới đất đã lăn thành một vòng. Trầm Dư Niên lúc này lại giống như dã thú, vừa tấn công vừa điên cuồng gào thét. Anh không hề dùng đến nắm đấm, mà dùng đến răng.
Giây phút cuối cùng, cô nhìn thấy vành tai của Trầm Thiết Vỹ bị Trầm Dư Niên ngậm vào trong miệng, kéo ra.
Một tiếng thét thảm thiết vang lên giữa căn phòng, đánh thức tất cả những ai còn say trong giấc ngủ.
Hạ Diệp Trầm biết không ổn, ngay lập tức đứng dậy, giả vờ đang tìm cách tách hai người kia ra. Nhưng bản chất, cô còn cố ý giẫm lên người Trầm Thiết Vỹ vài lần.
"Người đâu, kéo thằng súc vật này ra cho tôi."
Bà Nhậm Hạ Lan vừa mới vào trong phòng đã hốt hoảng sai người. Phải ba vệ sĩ lực lưỡng cao to mới có thể kéo được Trầm Dư Niên ra ngoài. Người đàn ông bị bắt nhưng vẫn còn đắc ý, nhổ thứ trong miệng ra.
Một bên tai của Trầm Thiết Vỹ đã bị kéo đứt, máu chảy ròng ròng trông thảm thương vô cùng.
Hạ Diệp Trầm cảm thấy thật cay mắt.
Cô ở trên đường phố không phải chưa từng thấy đánh nhau. Ngay cả chém nhau bằng mã tấu cũng có, nhưng tuyệt nhiên chưa thấy sợ hãi như vậy bao giờ.
Ông Trầm Thế Sơn đau lòng không thôi, vừa ho khụ khụ vào gào thét muốn nổ phổi:
"Thằng nghiệt chủng đen đủi nhà mày. Lần này tao không chỉ cho mày chết đói, mà còn đánh cho mày không còn hình người."
Ba tên vệ sĩ kia hiểu ý, muốn kéo người đi. Nhưng bước chân Trầm Dư Niên giống như gắn chặt với đất bằng xi măng, không tài nào di chuyển.
Lần đầu tiên, Hạ Diệp Trầm thấy anh ta cất tiếng nói. Âm thanh rành rọt, chậm rãi như nhả ngọc phun châu:
"Cảm ơn bố!"
Thanh âm này giống như một thứ ma chú, cả đời ám ảnh đối với cô. Một người điên cuồng, máu lạnh, tại sao lại có tiếng nói đẹp đến mức như vậy? Mà tại sao chỉ một câu giản đơn như thế, cô lại cảm nhận được bao nhiêu bi thương chất chứa đây?
Hạ Diệp Trầm không hiểu được, nhưng muốn dùng cả đời dài của mình để hiểu.
Trầm Dư Niên nói xong câu đó không hề phản kháng nữa. Anh được người đưa đi. Trầm Thiết Vỹ cũng phải nhờ bác sĩ đến sơ cứu.
Nghe nói, tai hắn nếu như phẫu thuật sớm có thể nối lại.
Đúng là có tiền, đồng nghĩa với việc có thêm nhiều sinh mệnh. Thứ gì cụt, thì gắn lại.
"Dụ thiếu phu nhân, cô có thể giải thích tại sao cả hai đứa con nhà chúng tôi đều xuất hiện trong phòng cô không?"
Hạ Diệp Trầm còn đang tiếc nuối tại sao vết thương kia không nặng thêm thì nghe tiếng bà Nhậm Hạ Lan chất vấn. Mà đi sau bà ta, chính là Dụ Sơ Thần.
Chương 8 Thân phận của Hạ Diệp Trầm
"Dụ thiếu phu nhân, cô có thể giải thích cho tôi biết tại sao hai đứa con của tôi đêm hôm khuya khoắt đều ở trong phòng của cô không?"
Hạ Nhậm Lan khi nãy còn là một vị phu nhân hoà nhã, dịu dàng, lúc này đã không cần phải nể nang ai nữa. Từ khoé mắt đến đầu mày của bà đều để lộ ra sự bức ép vô hình. Kiểu người ngồi trên cao đã quen, nhìn người khác giống như một con kiến.
Gió hơi lạnh.
Hạ Diệp Trầm chỉnh lại cổ áo, thản nhiên đối mặt với sự khinh bỉ kia:
"Trầm phu nhân, lời Diệp Trầm nói, bà nhất định sẽ không tin đâu. Tại sao không hỏi Trầm nhị thiếu gia, anh ta vẫn còn tỉnh táo, có lẽ sẽ có câu trả lời."
Nhậm Hạ Lan quắc mắt:
"Dụ thiếu phu nhân, ý cô là bà già này đang chèn ép cô, đúng không?"
Hạ Diệp Trầm còn chưa kịp phản bác lại, Dụ Sơ Thần đã kéo cô ra đằng sau mình:
"Dì, tính tình của Thiết Vỹ như thế nào không phải dì không biết. Tiểu Trầm ban đêm sợ lạnh, mười giờ tối đã đắp chăn trên giường không muốn xuống. Cô ấy sẽ không ra khỏi phòng đâu."
Ý rằng người không thể ra khỏi phòng, vậy chắc chắn có kẻ nửa đêm cạy cửa đột nhập rồi.
Hạ Diệp Trầm ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Dụ Sơ Thần. Hắn thực sự vì muốn nói tốt cho cô mà đối đầu với dì của mình, hơn nữa, đây còn là thế lực mà hắn muốn nhờ vả hay sao?
Hạ Diệp Trầm không có cách nào tiêu hoá được sự thật này.
Bà Nhậm Hạ Lan không vui vẻ gì.
"Sơ Thần, con có ý gì đây? Vì một ả đàn bà, con dám chống đối lại với dì sao?"
Dụ Sơ Thần ôn tồn lễ độ:
"Dì Lan, con kính dì, nhưng Tiểu Trầm là vợ của con mà. Cô ấy ngày đêm ở bên cạnh con. Tính cách cô ấy như thế nào con là người rõ nhất, cũng như dì chẳng lạ gì Trầm Thiết Vỹ nữa, đúng không?"
Trên đường về nhà, Hạ Diệp Trầm thấy mơ mơ màng màng. Dụ Sơ Thần thực sự bảo vệ cô, còn phản bác lại lời nói của Nhậm Hạ Lan.
Một chuyện chê cười.
Cô không hiểu hắn đang có ý nghĩ gì, hoặc đang muốn kéo cô vào trong âm mưu gì của mình nữa.
"Quỳ xuống!"
Vừa mới đóng cửa phòng lại, Dụ Sơ Thần đã lên tiếng.
Quỳ xuống? Hạ Diệp Trầm nhìn nền đất trải thảm nhung êm ái, sắc mặt nhàn nhạt. Biết ngay chồng của cô không có gì tốt. Hắn ta sợ mất mặt, lại lo lắng người ngoài biết được tình cảm vợ chồng giữa hai người không được hạnh phúc nên mới giả bộ che chở cho cô mà thôi.
Hạ Diệp Trầm không quỳ.
Trên đời này, cây trầm có thể gãy vì sóng gió nhiệt đới, nhưng chưa từng thấy nó cong người.
Sắc mặt của Dụ Sơ Thần trở nên khó coi vô cùng. Chân hắn chuyển động rất nhanh, đá vào khoeo chân của Hạ Diệp Trầm, khiến cô run rẩy ngã sấp xuống.
Cô nắm tay lại, chịu đựng sự nhục nhã.
"Hạ Diệp Trầm, cô đừng tưởng khoác lên người danh phận Dụ thiếu phu nhân rồi muốn làm gì thì làm. Cô nghĩ mình tài giỏi lắm hay sao? Để xem cô chịu đựng được đến bao giờ."
Dụ Sơ Thần nói rất chậm rãi, mỗi từ đều rành rọt. Mỗi khi hắn dùng âm điệu như vậy, chắc hẳn sẽ có một người phải bò lết ra khỏi đây.
Từ trước đến nay, mặc dù hắn có đánh cô, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc tát mặt, chưa bao giờ dùng đến ngữ điệu này.
Dụ Sơ Thần phất tay một cái, từ trong chỗ tối có bóng người xuất hiện, lôi Hạ Diệp Trầm đang quỳ sấp ở dưới đất đi. Cô không la hét, không giãy giụa, im lặng đón nhận sự trừng phạt đáng sợ.
***
Hạ Diệp Trầm đã ở trong phòng tối được ba ngày. Ba ngày không có một giọt nước, càng không đồ ăn, không ánh sáng. Trong không gian tối om như vậy, gián chuột hoành hành ngang ngược, thi thoảng còn chạy đến gậm ngón chân của thiếu nữ.
Cô không nhấc nổi đầu ngón tay nữa, chỉ có thể cười cười trước sự tự tin của Dụ Sơ Thần.
Hắn ta nghĩ rằng chút việc vặt vãnh này có thể khiến cô sợ hãi đến khuất phục ư?
"Đồ ngu dốt!"
Hạ Diệp Trầm rủa ra tiếng một câu.
Bóng tối, gián, chuột, đói, khát...
Những thứ này là một phần quá khứ của cô, nó quen thuộc giống như hơi thở vậy. Khi gặp lại không thấy sợ hãi, mà lại bùi ngùi.
Cô bất giác nhớ đến quá khứ nhiều năm về trước.
Khi đó, Hạ Diệp Trầm là một cô bé xinh đẹp. Nhà cô nằm tựa vào chân núi Đại Hưng An, thuộc một thôn nhỏ phía Bắc tỉnh Bắc Hải Giang. Bắc Hải Giang, hè chỉ giống như ánh đom đóm lập loè, còn lại là mùa đông lạnh lẽo vô hạn.
Mỗi khi hè đến, cô bé sẽ cùng mẹ mang theo khung cửi ra trước cửa nhà, ngồi dệt nên những tấm vải thổ cẩm tràn đầy màu sắc. Bà sẽ kể cho cô câu chuyện về một mảnh đất phương Nam ấm áp, những con sông không bao giờ đóng băng, rừng rậm bốn mùa xanh mượt.
Trong những câu chuyện đó, có một loài cây cứ được lặp đi lặp lại.
Cây trầm.
"Phương Nam có cây lớn, tên gọi là Trầm."
Hạ Diệp Trầm chưa từng thấy loài cây ấy, vốn tưởng nó có tán cây to lớn có thể che cả một góc trời. Nhưng sau này mới biết không phải.
Đó là một loài cây yếu đuối khẳng khiu đến đáng thương. Cây lớn ở phương Nam, lúc đó, cô bé chỉ trộm cười, nghĩ rằng mẹ mình nói sai rồi.
Mà nhớ lại, Hạ Diệp Trầm không biết tên mẹ mình, chỉ nghe những người hàng xóm gọi bà là U Lan.
Không hiểu sao, cô biết đó không phải tên của bà.
U Lan, trong truyền thuyết là đoá hoa tím nở trên vách đá, kết tinh từ tình yêu thánh khiết và tuyệt vọng.
Hai chữ U Lan đó ám ảnh Hạ Diệp Trầm rất lâu về sau.
Nhưng rồi, đến năm cô bé lên sáu, trong một đêm tuyết rơi trắng xoá, mẹ cô nằm bên giường, ngủ yên không dậy nữa. Lần đầu tiên trong đời, Hạ Diệp Trầm biết chết là thế nào.
Chết, hoá ra an tường đến thế! Mọi đau khổ lần vui buồn của thế gian đều sẽ không liên quan đến mình nữa.
"Con gái, sau này chỉ còn hai người chúng ta rồi!" - Người bố của cô khi đó đã nói vậy.
Nhưng rồi, sau khi mẹ U Lan mất được nửa tháng, ông bắt đầu chìm trong men rượu. Hạ Diệp Trầm phải nghỉ cả học vì không có người đóng học phí. Lại thêm ba tháng nữa, ông lấy một người vợ ở làng bên, tám tháng sau sinh một đứa con trai.
Toàn bộ đồ đạc của mẹ cô bị mẹ kế Đào Hoa đốt bằng sạch. Hạ Diệp Trầm giãy đành đạch giữa sân khóc lóc nhưng không được ai bênh vực. Cô mới cắn vào tay người mẹ kế kia đến bật máu.
Đào Hoa tát cho cô rỉ máu miệng, đôi mắt long lên:
"Mày nhất định sẽ không xong với tao đâu. Mày và mẹ mày sẽ biến mất khỏi căn nhà này, chỉ có Hạ Tư Vũ mới là đứa con duy nhất của nhà họ Hạ mà thôi."
Mấy ngày sau, có một ông thầy bói già đi ngang qua làng. Ông ta chỉ vào Hạ Diệp Trầm, phán rằng:
"Cô bé mày trên người mang phúc, nếu gả vào nhà ai, không chỉ có thể vượng phu, mà còn giúp cho nhà chồng có phúc trạch an khang."
Ánh mắt của những người khác cứ như vậy nhằm vào cô bé. Được ba ngày, Hạ Diệp Trầm bị kéo vào trong phòng của Đào Hoa. Bà ta đưa cho cô một bộ quần áo màu đỏ, hỏi:
"Mày có muốn được ăn ngon mặc đẹp không?"
Cô bé mới có gần tám tuổi, nhưng không phải loại dễ bị lừa.
"Vậy để lại cho dì đi. Diệp Trầm sống như cây như cỏ đã quen rồi."
Đào Hoa cười gằn, không hề nói thêm câu nào nữa, mà trực tiếp trói Hạ Diệp Trầm lại, ép cô mặc áo hỉ, đi lấy chồng.
Người chồng đầu tiên của cô là con trai duy nhất của điền phú họ Hoa. Cậu bé từ nhỏ đã mang bệnh trong người, nên khi nghe thấy lời phán của thầy bói già kia, lão Hoa mới tức tốc đến nhà họ Hạ, muốn dùng số tiền lớn để "cưới dâu".
Hạ Diệp Trầm bị đưa lên kiệu đỏ. Lúc khăn trùm đầu bị gió thổi bay lên, hình ảnh cuối cùng cô thấy được là ông Hạ Huyền cha mình đang đếm từng đồng tiền mà quản gia của nhà chú rể mang đến, ánh mắt toả sáng.
Cô bé đóng rèm cửa lại, tựa vào thành kiệu. Một giọt nước mắt cuối cùng khóc thương cho tình cảm gia đình rẻ mạt này rơi xuống, ngấm vào chất vải đỏ bừng vui vẻ.
Chương 9 Bò từ mồ mà trở về
Ngoài cửa gió đập vào cửa sổ thành những tiếng lớn. Hạ Diệp Trầm nằm co ro trong góc, thân thể nhỏ nhắn lại run lên từng hồi.
Cô sợ lạnh.
Mười hai năm trước, cũng vào khoảng thời gian này…
Cũng vào khoảng thời gian này.
Hạ Diệp Trầm về nhà họ Hoa, trở thành con dâu nhỏ trong nhà. Cô không cần phải ở trong căn nhà gỗ đơn sơ của người nghèo nữa, mà được ở trong nhà gạch, ngủ giường ấm. Ngoại trừ việc hàng ngày phải bị nhốt chung với con trai nhà họ Hoa bệnh tật, mọi chuyện vẫn rất ổn.
Cơm nước ba bữa, áo mặc bốn mùa. Người trong nhà biết cô có thể mang đến phúc trạch cho gia đình chồng, cũng cung kính vô cùng.
Đông Bắc từng là mảnh đất rừng thiêng nước độc. Cái thời đó, sống như Hạ Diệp Trầm đã là sung sướng lắm.
Người chồng đầu tiên của cô là Hoa Tiểu Mặc, một cái tên nửa lãng tử nửa quê mùa. Tiểu Mặc, nghe thì trầm mặc kiệm lời, nhưng chỉ có Hạ Diệp Trầm biết rằng cậu ấy không hề kiệm lời chút nào.
Thiếu niên mười hai tuổi, má lúm đồng tiền khi cười rất đẹp. Hai đứa trẻ ở cạnh nhau, chẳng mấy chốc mà trở nên thân thiết.
Năm ấy, tuyết cũng rơi dày như năm nay. Chỉ có điều Đông Bắc không có lò sưởi điện như Thiên Tân, cũng không có hệ thống điện hiện đại. Gần dãy Đại Hưng An này, tháng sáu tuyết rơi là chuyện bình thường.
Hạ Diệp Trầm từ sau khi mẹ mất rất sợ lạnh. Là cậu thiếu niên kia đã dùng hơi ấm của mình, giúp cô vượt qua những ngày đầu mùa đông lạnh giá.
Người Hạ Diệp Trầm, nhiều lúc lạnh như một khối băng vậy, có ôm thế nào cũng không thể ấm áp hơn. Nhưng cô rất vui vẻ, muốn ở bên cạnh Tiểu Mặc mãi mãi. Thà cùng cậu ấy như vậy một đời, cũng không muốn trở về nhà nhìn người cha vô lương tâm bán con gái kia.
Tiểu Mặc nói với cô:
"Đợi anh khỏe rồi, cha sẽ mời thầy giáo về nhà dạy chữ. Đến lúc đó, buổi tối anh sẽ dạy em."
"Anh không có em gái, sau này, em sẽ là cô gái được anh đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương đó."
Nhưng ông trời...
Cũng nhiều lúc chẳng chiều lòng người đâu.
Tiểu Mặc chết.
Hạ Diệp Trầm vẫn nhớ đêm ấy, ngọn lửa nhỏ bên người cô chợt mất đi hơi ấm. Nhưng cô bé chỉ lầm bầm vài tiếng trách móc, sau đó chìm vào giấc ngủ bất an của mình.
Để rồi sáng dậy rồi, thiếu niên bên cạnh đã biến thành thi thể lạnh lẽo. Mắt cậu ấy nhắm nghiền, khóe môi vẫn nở nụ cười dịu dàng với má lúm đồng tiền. Vòng tay yếu ớt ôm cả thân người cô bé vào lòng trong tư thế che chở.
Tiểu Mặc chết rồi.
Tiếng khóc vang trời của mẹ cậu ấy đánh thức Hạ Diệp Trầm, khiến cô bé ngã lăn xuống đất.
Bà ấy chỉ vào cô mà mắng rằng:
"Mày đúng là đồ sao chổi. Sức khỏe của Tiểu Mặc đang rất tốt. Nhưng vừa cưới mày vào cửa chưa được một tháng đã chết rồi. Mày phải chôn cùng nó."
Hạ Diệp Trầm chết lặng. Cô vốn tưởng mình thực sự mang phúc trạch an khang, có thể cứu sống thiếu niên như ngọc này.
Nhưng rồi…
Cậu ấy chết rồi.
Trong tiếng kèn trống vang trời, Hạ Diệp Trầm mặc theo áo tang được đưa về phía nghĩa địa. Người đứng bên cạnh chỉ trỏ thương hại, nhưng sẽ không có ai đứng ra nói một lời bênh vực.
Ở nơi xa xôi hẻo lánh này, công lý à, lẽ phải à, đều nằm trong tay những kẻ có tiền. Không có tiền, vậy nên luồn cúi như một con chó. Hạ Diệp Trầm bị trói lại, tuyệt vọng cảm nhận đất lạnh dần dần che đi sự tồn tại của mình. Cô bé khắc chết chồng, không được ở trong quan tài, cũng không được bố thí một manh chiếu rách nào, phải nằm vùi trong đất lạnh lẽo, bầu bạn với Tiểu Mặc đời đời kiếp kiếp.
"Thiếu phu nhân, cô sao rồi?"
Một tiếng gọi khe khẽ đánh thức Hạ Diệp Trầm khỏi cơn ác mộng kinh hoàng. Cô mở bừng hai mắt, phải mất một lúc lâu mới thích nghi được với bóng tối.
Người đến là A Nhiễm. Cả biệt thự Vịnh Phong Ngâm này, chỉ có A Nhiễm coi cô là con người. Cũng phải thôi, hai người suýt chết, bám víu lấy nhau là phải.
Năm đó A Nhiễm đắc tội với Dụ Sơ Thần, bị hắn xua con chó săn Đại Vương của mình ra cắn. Hạ Diệp Trầm ngày thường không để tâm đến mấy chuyện trong nhà, nhưng vào lúc nhìn thấy Đại Vương sắp cắn vào người cô gái kia rồi, vội lên tiếng:
"Đại Vương, quay lại!"
Đại Vương là con chó Dụ Sơ Thần nuôi, nhưng không hiểu sao lại nghe lời cô vô cùng. Mà cũng kì lạ là, thấy cô cứu A Nhiễm mà làm trái lời mình, hắn ta cũng không trách phạt.
"Thiếu phu nhân, ở đây có bánh bao nóng. Cô mau ăn đi."
Cô bé mở gói giấy ra, đưa cho cô một chiếc bánh bao nóng hầm hập.
Hạ Diệp Trầm không đón lấy, mà trực tiếp ngoạm một miếng to trên chiếc bánh kia. A Nhiễm thấy vậy khóc nấc lên:
"Thiếu phu nhân, A Nhiễm còn rất nhiều, cô cứ ăn từ từ thôi. Cẩn thận bỏng."
Nhưng mặc kệ cô ấy khuyên nhủ thế nào, Hạ Diệp Trầm vẫn ăn như hổ đói, giống như sợ ngày mai không còn nữa. Đời đã dạy cho cô một bài học, nếu muốn sống lâu hơn một chút, tuyệt đối không thể lãng phí đồ ăn.
Đến chiếc bánh thứ hai mới tạm no bụng. Hạ Diệp Trầm nhớ ra việc quan trọng, hỏi A Nhiễm:
"Sao em lại vào đây? Nếu như để cho thiếu gia biết chuyện, em nhất định sẽ bị ăn đòn đủ đó."
A Nhiễm cười cười:
"Cậu chủ đi ra ngoài rồi, còn dặn dò người trong nhà rằng hôm nay mình sẽ không về, là đi dự tiệc thì phải."
Hạ Diệp Trầm lẩm bẩm tính ngày. Hôm nay là lễ hội của vùng này, hội "đốt lửa".
Cả vùng Thiên Tân hôm nay sẽ được thắp bởi những ánh đèn, ánh lửa sáng rực, nhìn từ trên cao xuống giống như một biển lửa đang hừng hực cháy.
Dụ Sơ Thần chắc chắn sẽ không đi chơi hội, nhưng mỗi năm vào giờ này, hắn sẽ trở về nhà, suốt đêm không về.
Không biết để làm gì. Mỗi năm hắn đều ra ngoài vào giờ này, thần thần bí bí, không cho ai đi cùng.
Vậy là lại qua một năm. Hạ Diệp Trầm nhớ rằng tám năm trước mình bị bắt về nhà họ Dụ cũng khoảng thời gian này.
A Nhiễm thấy cô bần thần một lúc lâu, bỗng nhiên lên tiếng:
"Thiếu phu nhân, cô có muốn đi chơi không?"
Đi chơi? Hạ Diệp Trầm lại ngẩn người. Từ ngày cô gả cho Dụ Sơ Thần, chưa từng lúc nào được ra ngoài một mình mà không có sự theo dõi của hắn cũng như đám vệ sĩ. Cả nhà họ Dụ đều sợ hãi mất đi thứ "báu vật" là cô.
"Thôi đi, đi chơi thì thích thật, nhưng chị không có can đảm để giải quyết rắc rối sau khi Dụ Sơ Thần biết được đâu."
A Nhiễm hồng hồng hai mắt:
"Thiếu phu nhân, em biết rằng chị rất muốn đi chơi. Chị yên tâm đi, dạo này em là người giữ chìa khóa cổng. Chỉ cần chị về trước rạng sáng ngày mai, cậu chủ nhất định không biết được đâu."
Hạ Diệp Trầm ngạc nhiên nhìn cô bé:
"Em không sợ chị chạy mất à? Chị mà chạy mất, em nhất định sẽ bị đánh chết đó."
"Chị sẽ không chạy đâu. Nếu như chị chạy đi, cũng là em trả ơn cho chị. Mà chị cũng không phải sống trong cái lồng ngột ngạt này nữa."
Hai người im lặng nhìn nhau. Hạ Diệp Trầm nhắm mắt lại, mường tượng ra không khí vui vẻ ngoài kia.
"Được, vậy em ở nhà đợi. Chị chỉ đi trong hai tiếng, nhất định sẽ về sớm để giả vờ bị nhốt trong phòng này."
Chị chỉ đi trong hai tiếng thôi…
Nếu thời gian quay trở lại, Hạ Diệp Trầm nhất định sẽ không nói ra câu này, cũng không rời Vịnh Phong Ngâm nửa bước.
Chương 10 Nụ hôn bất ngờ
Hạ Diệp Trầm chỉnh lại chiếc áo lông ngỗng trên người, rảo bước đi giữa trời tuyết rơi như mưa bụi. Hôm nay tuyết không quá nhiều, nhưng cũng quá lạnh lẽo.
Mùa đông ở thành phố Thiên Tân thường xuống dưới âm độ, hôm nay nhờ vào lửa với đèn đuốc sáng rực mới ấm lên một chút.
Trên mặt cô đeo một chiếc mặt nạ hình con hổ. Những người tham gia lễ hội đều phải đeo mặt nạ che đi hai mắt.
Hạ Diệp Trầm ngồi xuống hàng quán bên đường, dùng số tiền mà A Nhiễm đưa mua một bắp ngô nướng nóng hổi. Ngô nếp dẻo, được nướng trên than hồng, ăn vào bụng vừa ấm vừa chắc dạ.
"Cô gái đi một mình nờ?"
Người bán ngô hỏi thành tiếng.
Hạ Diệp Trầm hơi ngạc nhiên:
"Nghe khẩu âm của ông, hình như không phải người Thiên Tân."
"Lão ở Đông Bắc."
Đông Bắc, cô lẩm bẩm trong lòng, kí ức không cần phải khơi dậy cũng ùa về như sóng thủy triều.
"Hắc Hải Giang đó cô có biết không? Nhà lão ở chân núi Đại Hưng An. Vì con trai lên thành phố học mà mới lên đây kiếm sống đó."
Hạ Diệp Trầm gật đầu:
"Không chỉ là biết."
Mà còn gắn bó rất sâu đậm, tám năm, hơn một ba quãng đời của mình. Cô bỗng nhiên muốn biết những con người quen thuộc ở đó sống như thế nào rồi.
"Bá có biết nhà nào họ Hạ ở đó không?" - Lần này, cô dùng hoàn toàn khẩu âm Đông Bắc.
Ông lão ngạc nhiên:
"Thì ra con cũng người Đông Bắc. Bá biết, nhà họ Hạ mấy năm nay sống thảm. Tưởng bán được con gái cho nhà giàu để xung hỉ, nào ngờ thiếu gia của người ta chết luôn. Con bé bị mang đi chôn sống, sau đó nửa đêm bò ra khỏi mồ chạy trốn. Nhà giàu kia mới đến dỡ nhà của lão Hạ ra, đòi bồi thường tiền."
Ngừng một chút, ông lão lại thở dài:
"Là nhân quả báo ứng đó. Chỉ có điều bá rời Đông Bắc cũng được bảy năm rồi. Giờ nhà họ thế nào, bá không biết nữa đâu. Con quen nhà đó hả?"
Khi ông lão hỏi Hạ Diệp Trầm, đã thấy trước mặt mình đặt mấy tờ tiền, còn người không hề thấy nữa.
Hạ Diệp Trầm lại lần nữa hòa vào dòng người náo nhiệt của phố cổ, trên mặt lạnh nhạt như tiền.
Mười ba năm trước, quả thực cô đã đào mồ sống dậy.
Ngày chôn sống cô, nhà họ Hoa chỉ trói cô bằng một sợi dây thừng, tưởng rằng với sức lực của một đứa trẻ không thể làm gì, nhưng cô lại trốn thoát được. Đến khi trên tay đã khứa thành vệt máu sâu, cô bé đã tự cởi trói cho mình.
Mùa đông năm đó có dị tượng, trong ngày lạnh giá như vậy lại có mưa lớn, sét rạch ngang trời.
Nước bùn trôi vào mũi vào miệng, nhưng cũng giúp cho nền đất bên trên trở nên mềm nhũn hơn. Hạ Diệp Trầm dùng sức nín thở, từng bước từng bước, cuối cùng cũng bò ra khỏi hố đất chôn mình.
Cô bé chạy một mạch về ngôi nhà tranh bên dưới dãy núi Đại Hưng An. Đèn đóm trong nhà sáng rực. Qua tấm phên mỏng, cô nghe thấy Đào Hoa ca thán:
"Thật tức chết. Con bé đó chết rồi, sau này làm sao chúng ta có thể đào được tiền của nhà họ Hoa đây. Nó đúng là số đen đủi, khắc chết mẹ lại khắc chết chồng. Cũng may, chúng ta ném thứ đen đủi kia đi sớm đấy."
Trong lòng Hạ Diệp Trầm nghẹt thở, không biết đang mong đợi điều gì, lại sợ hãi điều gì.
Nhưng rồi, câu nói của ông Hạ Thiếu Huyền đẩy cô vào tận đáy cốc tuyệt vọng:
"Được rồi, dù gì nó cũng chết rồi. May mà tiền của chúng ta không bị đòi. Nhà họ Hoa dám chôn sống người, lại còn dám đòi tiền chúng ta chắc."
Nhà họ Hoa chôn sống người, nên không thể đòi tiền.
Sấm sét rền vang trên nền trời, tạo thành những tia sáng lóe từng hồi rạch ngang đêm đen. Con ngươi của Hạ Diệp Trầm phản chiếu ánh sáng lập lòe, nguy hiểm như một con sói săn.
Ha!
Hạ Diệp Trầm cười một tiếng, ngón tay hơi run run.
Nếu như cô đào mồ sống dậy, nhà họ Hoa chưa chôn sống được người vậy thì làm sao đây? Không biết lão địa chủ kia sẽ làm gì với gia đình mạt kiếp này nhỉ?
Cô thực sự tò mò, nhưng cũng không dám ở lại lâu.
Trong đêm đó, Hạ Diệp Trầm ra sau nhà họ Hạ, dưới gốc cây quế đào được một hũ tiền. Cô cuỗm bằng sạch, trốn lên một chiếc xe chở lúa mì, xuôi về Thiên Tân.
Rầm!
Vẫn còn đang mải suy nghĩ mông lung, Hạ Diệp Trầm cảm thấy thân thể mình bị đụng mạnh. Sau đó, một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, đẩy vào một ngõ nhỏ.
Tên biến thái này!
Cô còn chưa kịp chửi tiếng nào cả đã bị một bờ môi lành lạnh phủ lên. Đôi môi mỏng, lạnh như băng, không hiểu là lạnh bởi gió rét Thiên Tân, hay là sự khắc nghiệt vô tình từ tận trong tâm hồn.
Bờ môi của một người đàn ông cao lớn, đeo mặt nạ hồ ly.
Tay Hạ Diệp Trầm bị kiềm chế, không thể nào cử động dù chỉ một chút. Đôi môi hai người trằn trọc dây dưa, độ ấm càng ngày càng tăng lên. Gã đàn ông giống như trầm mê, còn cô chỉ thấy ghê tởm.
Hàm răng nhỏ tinh tế cắn xuống. Trong khoang miệng ngay lập tức ngập tràn vị máu tanh nồng, nhưng đối tác của cô giống như không biết đau, vẫn tiếp tục tận hưởng.
Phải một lúc sau, anh mới buông cô ra, lấy tay lau khóe miệng đã bị cắn rách, lẩm bẩm:
"Con cáo nhỏ, cắn người cũng đau đấy chứ!"
Tiếng nói thanh sạch, lại có phần bất cần trêu chọc. Không hiểu sao cô cảm thấy tiếng nói này rất mê người, mà lại quen thuộc vô cùng.
Lại liếc nhìn người trước mặt, hai mắt đã bị che đi, chỉ để lộ sống mũi cao cùng với sườn mặt góc cạnh. Cả người toát ra khí chất quỷ dị, vừa độc địa, lại vừa phóng túng. Hạ Diệp Trầm biết mình không phải đối thủ của người này, an phận thủ thường mà lùi ra đằng sau, ý định quay người đi thẳng.
Bàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt, cô mất đà suýt ngã xuống, nhưng lại được vòng tay mạnh mẽ kéo vào trong lòng, không cho cơ hội từ chối.
Cô lạnh giọng:
"Tiên sinh, tôi không muốn đắc tội anh, cũng không có ý định bắt đền bù. Anh có ý gì đây?"
Người đàn ông thần bí đưa tay ra trước mặt cô. Trên ngón tay dài hơi thô có chút máu đỏ.
Thật nhỏ nhen!
Hạ Diệp Trầm thầm rủa trong đầu. Rõ ràng hắn ta là kẻ háo sắc bắt nạt con nhà lành, nhưng lại làm như cô là người có lỗi.
"Tôi là người nhỏ nhen, thích trêu chọc con gái nhà lành, thì sao đây?"
Trong lòng Hạ Diệp Trầm sửng sốt. Tên điên này không phải có thuật đọc tâm đấy chứ. Bây giờ cô chửi hắn là con chó, hắn ta có nghe thấy không?
"Chó rất thông minh, cô có chửi tôi là chó tôi cũng không trách cô!" - Tiếng nói trầm ấm lại vang lên ngay sát bên tai, khiến từng sợi chân lông của cô đều dựng đứng.
Lúc này Hạ Diệp Trầm quay đầu lại. Cô chỉ cao đến ngang vai người đàn ông, từ xa nhìn lại nhỏ bé vô cùng, giống như chim nhỏ nép vào bên dưới cánh lớn đại bàng vậy. Mặc dù phải ngước nhìn, nhưng khí thế trong ánh mắt cô gái lại không hề thua kém.
"Anh muốn gì đây?" - Giọng nói cô nhàn nhạt, không phân ra sắc thái.
"Muốn cô? Thế nào?"
Hạ Diệp Trầm khẽ nhếch khóe miệng, phong thái lẳng lơ tựa vào người của người đàn ông. Tiếng gió lướt qua vành tai, ánh sáng lạnh xẹt trong đáy mắt. Người kia đẩy cô ra, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ. Bàn tay mềm mại không dính nước mùa xuân kia lúc này đang cầm một con dao nhọn hoắt, mũi dao chỉ cách ổ bụng của hắn một milimet.
"Cô cũng quá hung tàn!"
Hạ Diệp Trầm tức gần chết, nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh:
"Quá khen rồi. Tôi chỉ đùa một chút thôi. Xem ra năng lực của anh cũng không tệ lắm nhỉ? Chúng ta đùa như thế là đủ, giờ tôi đi được chưa?"
Vốn tưởng rằng người đàn ông sẽ làm khó, nhưng hắn lại chợt mở miệng:
"Được rồi! Đi đi!"
Đi đi?
Hạ Diệp Trầm hơi nhíu mày, không quá tin tưởng. Tên điên rồ này có bệnh, không thể nào dễ dàng buông tha cô như vậy.
Nhưng hắn đã nói thả cô đi, cũng không thể nào chủ động ở lại mặc người ta trêu đùa được. Hạ Diệp Trầm cắn môi xoay người bước đi.
Một…
Hai…
Ba…
Chưa được ba bước, những hình ảnh trước mặt cô mờ đi. Mọi ánh sáng cũng bị tước đoạt hoàn toàn.
Hạ Diệp Trầm nhìn màn đêm tối mịt ngoài kia, lại nhìn đĩa bánh trên bàn. Cô bất giác nhớ lại một ánh mắt đỏ lử.
Người đàn ông kia không được cho ăn.
Trầm Dư Niên thân là cậu chủ nhà giàu, nhưng cũng đâu có khác gì cô đâu. Vẫn có nguy cơ chết đói. Cánh cửa nhà giàu ẩn chứa nhiều bí mật, có những người vong mạng, cũng không ai biết được. Nhưng cách đối xử của Trầm Thế Sơn với Trầm Dư Niên, thật khiến cho người khác thấy lạnh lòng.
Hạ Diệp Trầm ngồi dậy, ánh mắt đăm đăm hướng về phía cửa. Cô biết Dụ Sơ Thần đêm nay không về. Hắn tia được một cô giúp việc xinh đẹp, có lẽ lúc này đang vui vẻ với những trò biến thái của mình rồi.
Vậy cũng tốt, ít ra hắn không hề động vào cô.
Nghĩ vậy, Hạ Diệp Trầm dứt khoát đứng lên, cầm theo hai chiếc bánh ngọt, khoanh tay trước ngực, lợi dụng phần áo lông ngỗng trắng tinh mà giấu đi chúng.
Tầng này không hề có người.
Đến khi Hạ Diệp Trầm lấy lại được lý trí, cô đã đứng trước cửa phòng Trầm Dư Niên từ lúc nào, một căn phòng nằm trong góc khuất, gần kho chứa đồ ẩm mốc.
Cửa chính bị khóa bên ngoài.
"Đúng là ma xui quỷ khiến!" Cô rủa thầm bản thân, không hiểu mình xuất hiện ở đây làm gì. Tên điên kia không có quan hệ gì với cô cả. Nếu bị Dụ Sơ Thần hoặc người nhà họ Trầm phát hiện mình mang bánh đến đây đưa cho anh ta, cô sẽ khó có thể giải thích.
Nhưng dù gì cũng đến đây rồi mà. Hạ Diệp Trầm tự biện hộ cho mình, đưa tay gõ lên cửa sổ.
Không có tiếng đáp lại. Cô nhẹ đẩy cánh cửa bằng gỗ ra. Cửa sổ có gắn song sắt, những ô tròn nhỏ không đủ để chui đầu ra.
Trầm Thế Sơn cũng thật độc, làm gì có ai sẽ nhốt con trai ruột của mình trong một chiếc lồng tăm tối không nhìn thấy ánh mặt trời thế này? Nhưng lại nhớ đến quá khứ của ông ta, bỏ mặc mẹ già, cô phụ người vợ nuôi mình ăn học, cũng không mấy lạ lẫm.
Qua những ô cửa bé bằng bàn tay, Hạ Diệp Trầm thấy Trầm Dư Niên đang ngồi tựa ở đầu giường. Cô cất tiếng gọi khe khẽ:
"Trầm thiếu, anh có nghe thấy gì không?"
Trầm Dư Niên vẫn thơ thẩn nhìn bức tường trước mặt, không hề phản ứng.
Cô nhìn xung quanh, chắc chắc không có ai mới lại gọi một tiếng lớn hơn:
"Trầm thiếu, anh có nghe thấy không? Ở đây có bánh ngọt."
Nơi xong, còn đưa tay vào trong, lắc lắc cổ tay.
Hạ Diệp Trầm hối hận vô cùng. Đáng ra cô không nên đến chỗ này, cuối cùng tiến không được, lùi cũng không xong. Trở về thì không cam lòng, mà vứt bánh lại, nếu Trầm Dư Niên không ăn, sáng mai nhất định sẽ bị phát hiện.
Hai chữ "đồng cảm" thật chó má. Nhưng nhớ đến cô của quá khứ, phải bới đồ ăn từ đống rác, lại không thể nào bỏ được hai chữ ấy.
Hạ Diệp Trầm kiên nhẫn lên tiếng, xoay đủ mọi cách:
"Trầm thiếu, Trầm Trầm, Dư Niên. Bánh rất ngọt. Anh mau ra ăn đi."
Giống như dỗ đứa trẻ vậy.
Ở góc mà cô không nhìn thấy, khóe miệng Trầm Dư Niên khẽ cong lên rất nhẹ, rồi lại trở về bình thường, nhanh đến nỗi không ai nhận ra. Anh nhìn sang cô gái thập thò bên ngoài song sắt, đôi con ngươi vẫn đỏ như máu.
Hạ Diệp Trầm sợ hãi lùi lại phía sau. Nhưng Trầm Dư Niên lại nhanh chóng xông đến như một con báo. Anh nắm lấy tay cô, kéo lại. Lực kéo mạnh đến mức cô phải nhe răng.
Thôi xong.
Làm sao cô có thể quên được kẻ này là một tên điên cắn người kia chứ? Vết thương ở trên vai vẫn còn ê ẩm, chỉ sợ lần này ngay cả ngón tay cũng bị cắn cụt mất.
Hạ Diệp Trầm sợ đánh động người khác, chỉ dám nấc lên khe khẽ:
"Xin anh đó, bánh rất ngọt, đừng cắn tôi mà. "
Trầm Dư Niên nhìn cánh tay trắng nõn nà trước mặt, cuối cùng quyết định cúi xuống hành động. Cô gái chỉ dám hé mắt nhìn miệng của người đàn ông càng ngày càng gần bàn tay mình. Thật may, Trầm Dư Niên chỉ ngậm vào miếng bánh ngọt thơm mềm, không hề để ý đến thứ khác.
Hạ Diệp Trầm thở phào, mở mắt ra theo dõi người trước mặt. Người đàn ông có một vầng trán rộng, trông rất thông minh. Cánh mũi cao, đường nét khuôn mặt tinh tế vô cùng. Chỉ có điều một bên má anh có vết sẹo gồ ghề, kéo dài từ đuôi mắt cho đến cằm, nhiều chỗ còn loét lở.
Thật đáng tiếc cho nhan sắc bậc này. Cũng không biết anh ta đã trải qua kiếp nạn gì, khiến cho gương mặt bị hủy hoại nghiêm trọng như vậy.
Điều kỳ lạ là Trầm Dư Niên khi nãy điên cuồng, nhưng lúc này lại ăn rất từ tốn, từng miếng từng miếng đều để lộ ra khí chất ung dung, tao nhã. Giống như không phải anh đang bị nhốt trong phòng chờ tiếp ứng, mà đang tận hưởng mĩ vị giữa không gian thiên nhiên khoáng đạt vậy.
"Ăn ngon không?" - Trong lòng không hiểu nghĩ gì, Hạ Diệp Trầm bất giác hỏi một tiếng.
Trầm Dư Niên liếc nhìn cô như một kẻ ngu ngốc. Tay anh vẫn nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô không buông.
Thật muốn khóc. Anh ta có thể cầm lấy miếng bánh là được rồi, đâu cần thiết phải giữ lấy tay người như thế. Hạ Diệp Trầm hoài nghi trong lòng, không biết chút nữa anh ta sẽ cắn đến ngón tay của mình hay không?
Trầm Dư Niên ăn rất sạch sẽ, đến miếng bánh cuối cùng cũng không bỏ phí. Khi cắn bánh, có đôi khi anh còn vô ý để môi lưỡi chạm vào đầu ngón tay tinh tế của Hạ Diệp Trầm, khiến cho coi run lên từng hồi. Cứ như vậy, một màn tra tấn kéo dài đến ba phút.
Ăn hết chiếc bánh đầu tiên, người đàn ông rốt cuộc buông tay ra. Cô ngay lập tức rụt tay lại, rồi ném chiếc bánh khác cho anh:
"Anh ăn nốt đi. Tôi phải trở về rồi. Đừng nói với ai tôi mang đồ ăn đến cho anh nhé!"
Nói xong, còn chưa để người bên trong phòng nghe rõ, cô đã chạy vụt đi.
Dụ Sơ Thần có thể trở về phòng bất cứ lúc nào. Hạ Diệp Trầm không dám mạo hiểm.
Trầm Dư Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đỏ đục dần lấy lại màu đen như hắc thạch. Anh chăm chú nghiên cứu chiếc bánh trên tay mình, ra vẻ ngẫm ngợi.
"Đúng là một người đàn bà ngốc nghếch thích xen vào chuyện của người khác."
Mặc dù nói như vậy, nhưng chiếc bánh đó vẫn được ăn bằng sạch.
Hạ Diệp Trầm trằn trọc hồi lâu trên giường. Cô theo thói quen lấy chiếc vòng gỗ trầm ở trong ngực áo mình ra, hít sâu một hơi.
Hương thơm của mẹ dịu dàng vỗ về linh hồn. Ánh đèn vàng dịu nhẹ bao phủ lên căn phòng, cô giơ chiếc vòng lên, sờ từng đường vân gỗ.
Bàn tay Hạ Diệp Trầm chợt dừng lại. Mấy năm nay cô chỉ dám cất chiếc vòng thật kỹ, sợ rằng chỉ cần sờ vào nó cũng khiến kỷ niệm bị mài mòn, nên không phát hiện ra trên những viên gỗ hình tròn có khắc chữ.
Dòng chữ rất nhỏ, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
May mà trong nhà họ Trầm có đặt nhiều đồ trên bàn để trang trí, trong đó có một chiếc kính lúp làm theo phong cách cổ Tây Dương. Cô với lấy nó, chăm chú đọc những gì khắc trên đó.
Trên mỗi viên gỗ chỉ khắc hai chữ duy nhất.
Diệp Lâm.
Diệp Lâm.
Hai chữ lồng vào nhau, giống như lời thề quấn quýt không rời.
Lồng ngực cô bỗng nhiên đập mạnh hơn, giống như có thứ gì đó không ngừng thôi thúc. Hoặc giả là, đã bị câu chuyện bi thương ẩn chứa trong từng dòng chữ cảm nhiễm.
Trong tên cô có một chữ Diệp, vậy còn Lâm ám chỉ điều gì, có liên quan đến mẹ cô không? Hạ Diệp Trầm thắc mắc thật lâu, còn mang câu hỏi đó vào tận trong mơ.
Chương 7 Nửa đêm bị xâm phạm
Đêm mùa đông lạnh lẽo. Đã rất nhiều năm như vậy, cứ đến mùa đông, Hạ Diệp Trầm lại phải chịu nỗi đau xương khớp co rút.
Cô cuộn tròn mình trong chăn, bờ vai run lên bần bật, miệng ú ớ những câu không rõ nghĩa.
"Phương Nam... Phương Nam..."
Cả một bầu ký ức chập chờn lay động, cô nhớ đến rất nhiều thứ trong quá khứ, những tháng ngày ở Đông Bắc, có mẹ, có cha.
Trong giấc mộng đó, mẹ cô cười hiền từ, gài lên mái tóc con gái mình một bông hoa diên vỹ màu tím.
"Trầm, sau này con gái của mẹ không cần làm một mỹ nhân, không cần gánh vác trách nhiệm to lớn gì cả. Chỉ cần làm một cô thôn nữ ngây thơ, cùng người đàn ông mình yêu thương già đi, như vậy đã đủ rồi"
Ước mơ bình dị đó của bà, Hạ Diệp Trầm vĩnh viễn không thực hiện được nữa. Cô bị ép gả vào hào môn, cánh đã bị bẻ gãy, tự tôn cũng bị giẫm đạp dưới chân rồi.
Không biết cha cô lúc này có hạnh phúc không?
Ông có nhớ đến cô con gái năm đó mới có tám tuổi đã vượt ngàn dặm đường bỏ nhà ra đi không?
Không đâu, ông đã có một đứa con trai, hạnh phúc bên vợ hiền. Thậm chí, có lẽ ông sẽ nguyền rủa cô vì đã bỏ trốn, khiến cho cả nhà ông rơi vào cảnh túng quẫn.
Trong giấc mơ, Hạ Diệp Trầm cũng phải bật cười. Đáng lắm, nếu như không có nhà họ Hoa xử lý các người, sau này tôi chết trong căn phòng lạnh lẽo của nhà họ Dụ rồi, cũng đêm đêm hiện hồn về báo thù các người trong cơn mộng mị.
Hạ Diệp Trầm còn đang chìm trong khoái cảm trả thù của mình, thân thể đột nhiên co rúm lại. Gió lạnh giống như cái lồng bao phủ toàn thân. Cô có thể cảm nhận một bàn tay đang để trên người mình, động tác càng ngày càng quá trớn.
Cô giãy giụa trong mơ, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cơn ác mộng kia, mở choàng hai mắt.
"Trầm, em tỉnh rồi."
Giọng cô hơi khàn khàn vì lạnh và mơ ngủ:
"Trầm nhị thiếu, anh gọi sai rồi thì phải? Tôi là chị dâu của anh, và đây là căn phòng mà anh không nên bước vào."
Người đang ở trong phòng lúc này đúng là Trầm Thiết Vỹ.
Hắn ta cười vang:
"Nếu như anh không tới, lẽ nào em vẫn mong đợi chồng mình sao? Hắn ta là một tên bất lực, có thể thoả mãn được em không? Hơn nữa bây giờ hắn đang chơi trò biến thái với một cô nàng nóng bỏng nào đó, em cũng biết mà."
Cả người Hạ Diệp Trầm cứng đờ vì ngạc nhiên.
Dụ Sơ Thần nghĩ rằng mình có thể giấu được cả thiên hạ, thật không ngờ vẫn bị Trầm Thiết Vỹ phát hiện ra.
"Tôi không hiểu anh muốn nói gì hết. Trầm thiếu mời về cho, tôi là gái đã có chồng. Nếu như để hai nhà biết được, cả hai chúng ta đều không có kết cục tốt đâu."
Hạ Diệp Trầm cố trấn tĩnh bản thân, nhưng giọng đã hơi run run. Dù gì cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối. Trước ưu thế tuyệt đối về vũ lực, cô không chống lại được.
Trầm Thiết Vỹ làm như không quan tâm:
"Vậy thì em hét lên đi, để người bên ngoài biết rằng anh đang làm gì em. Nhưng Diệp Trầm, anh là người thừa kế của gia tộc, em chỉ là đứa con dâu có cũng được, không có cũng xong. Hà cớ gì phải đánh cược, mà không ngoan ngoãn hưởng thụ đâu?"
Hạ Diệp Trầm nhớ viên gạch của mình vô cùng. Ngày trước khi còn lang thang trên đường, mỗi ngày cô đều mang theo một cái túi đựng viên gạch nhỏ, sẵn sàng giáng vào mặt những kẻ biến thái.
"Anh tưởng tôi không dám?" - Cô hỏi lại, ngữ điệu mang tính thách thức.
Trầm Thiết Vỹ nhìn người con gái nằm trên giường. Đối diện với hắn ta, đôi mắt xinh đẹp kia chưa từng né tránh. Một đôi mắt quật cường hút hồn người.
"Anh..."
Hạ Diệp Trầm gân cổ lên muốn gọi người, nhưng miệng ngay lập tức đã bị bàn tay thô lỗ của Trầm Thiết Vỹ chặn lại. Hắn ta híp mắt lại, nhìn cô:
"Đúng là không biết tốt xấu, còn dám gọi người. Để xem dưới lãnh địa của anh, ai dám đến cứu nàng công chúa em đây?"
Hạ Diệp Trầm biết mình đã kích thích bản tính chinh phục của người đàn ông, âm thầm nguyền rủa bản thân. Xét cho cùng, cô vẫn không đủ kinh nghiệm để đối phó với dạng người như thế này.
Bàn tay của Trầm Thiết Vỹ bắt đầu di chuyển trên người Hạ Diệp Trầm, từng bước chậm rãi muốn bóc đi những lớp quần áo của cô. Hơi lạnh luồn vào trong áo, mơn trớn da thịt cùng với sự ghê tởm dâng lên tận cổ, khiến cô như muốn phun hết ra ngoài.
Hào môn là lưới sâu không thể thoát. Chưa bao giờ Hạ Diệp Trầm ý thức được điều đó như lúc này. Cô không hề phản kháng, chỉ chết lặng nhìn những cánh quạt quay tròn.
Mẹ! Con đã kéo dài cuộc sống chỉ còn hơi tàn này được mười hai năm. Nếu như con kết thúc nó tại đây, mẹ có chê con yếu đuối hèn kém hay không?
"Nực cười, ở bên dưới tôi vẫn còn có thể thất thần. Em đúng là gọi đòn rồi."
Trầm Thiết Vỹ cười man rợ. Cô tuyệt vọng thấy hắn ta từ từ cúi xuống.
Rầm!
Một tiếng động chói tai vang lên ngoài cửa. Hạ Diệp Trầm chậm chạp quay đầu sang, thấy một người đang đứng giữa khung cảnh hoang tàn.
Cánh cửa gãy đôi, một nửa vẫn còn mắc trên tường như một tấm áo rách.
Là Trầm Dư Niên.
Cô nghe Trầm Thiết Vỹ cười khàn:
"Đứa con hoang, đôi chân kia mày không cần nữa đúng không?"
Trầm Dư Niên không hề phản ứng với câu nói kia. Anh lao về phía giường như tia chớp, hung bạo kéo Trầm Thiết Vỹ xuống đất, nhanh đến nỗi hắn không cách nào tránh né kịp.
Hạ Diệp Trầm nhanh chóng ngồi dậy, khoác vội quần áo lên người.
Hai người dưới đất đã lăn thành một vòng. Trầm Dư Niên lúc này lại giống như dã thú, vừa tấn công vừa điên cuồng gào thét. Anh không hề dùng đến nắm đấm, mà dùng đến răng.
Giây phút cuối cùng, cô nhìn thấy vành tai của Trầm Thiết Vỹ bị Trầm Dư Niên ngậm vào trong miệng, kéo ra.
Một tiếng thét thảm thiết vang lên giữa căn phòng, đánh thức tất cả những ai còn say trong giấc ngủ.
Hạ Diệp Trầm biết không ổn, ngay lập tức đứng dậy, giả vờ đang tìm cách tách hai người kia ra. Nhưng bản chất, cô còn cố ý giẫm lên người Trầm Thiết Vỹ vài lần.
"Người đâu, kéo thằng súc vật này ra cho tôi."
Bà Nhậm Hạ Lan vừa mới vào trong phòng đã hốt hoảng sai người. Phải ba vệ sĩ lực lưỡng cao to mới có thể kéo được Trầm Dư Niên ra ngoài. Người đàn ông bị bắt nhưng vẫn còn đắc ý, nhổ thứ trong miệng ra.
Một bên tai của Trầm Thiết Vỹ đã bị kéo đứt, máu chảy ròng ròng trông thảm thương vô cùng.
Hạ Diệp Trầm cảm thấy thật cay mắt.
Cô ở trên đường phố không phải chưa từng thấy đánh nhau. Ngay cả chém nhau bằng mã tấu cũng có, nhưng tuyệt nhiên chưa thấy sợ hãi như vậy bao giờ.
Ông Trầm Thế Sơn đau lòng không thôi, vừa ho khụ khụ vào gào thét muốn nổ phổi:
"Thằng nghiệt chủng đen đủi nhà mày. Lần này tao không chỉ cho mày chết đói, mà còn đánh cho mày không còn hình người."
Ba tên vệ sĩ kia hiểu ý, muốn kéo người đi. Nhưng bước chân Trầm Dư Niên giống như gắn chặt với đất bằng xi măng, không tài nào di chuyển.
Lần đầu tiên, Hạ Diệp Trầm thấy anh ta cất tiếng nói. Âm thanh rành rọt, chậm rãi như nhả ngọc phun châu:
"Cảm ơn bố!"
Thanh âm này giống như một thứ ma chú, cả đời ám ảnh đối với cô. Một người điên cuồng, máu lạnh, tại sao lại có tiếng nói đẹp đến mức như vậy? Mà tại sao chỉ một câu giản đơn như thế, cô lại cảm nhận được bao nhiêu bi thương chất chứa đây?
Hạ Diệp Trầm không hiểu được, nhưng muốn dùng cả đời dài của mình để hiểu.
Trầm Dư Niên nói xong câu đó không hề phản kháng nữa. Anh được người đưa đi. Trầm Thiết Vỹ cũng phải nhờ bác sĩ đến sơ cứu.
Nghe nói, tai hắn nếu như phẫu thuật sớm có thể nối lại.
Đúng là có tiền, đồng nghĩa với việc có thêm nhiều sinh mệnh. Thứ gì cụt, thì gắn lại.
"Dụ thiếu phu nhân, cô có thể giải thích tại sao cả hai đứa con nhà chúng tôi đều xuất hiện trong phòng cô không?"
Hạ Diệp Trầm còn đang tiếc nuối tại sao vết thương kia không nặng thêm thì nghe tiếng bà Nhậm Hạ Lan chất vấn. Mà đi sau bà ta, chính là Dụ Sơ Thần.
Chương 8 Thân phận của Hạ Diệp Trầm
"Dụ thiếu phu nhân, cô có thể giải thích cho tôi biết tại sao hai đứa con của tôi đêm hôm khuya khoắt đều ở trong phòng của cô không?"
Hạ Nhậm Lan khi nãy còn là một vị phu nhân hoà nhã, dịu dàng, lúc này đã không cần phải nể nang ai nữa. Từ khoé mắt đến đầu mày của bà đều để lộ ra sự bức ép vô hình. Kiểu người ngồi trên cao đã quen, nhìn người khác giống như một con kiến.
Gió hơi lạnh.
Hạ Diệp Trầm chỉnh lại cổ áo, thản nhiên đối mặt với sự khinh bỉ kia:
"Trầm phu nhân, lời Diệp Trầm nói, bà nhất định sẽ không tin đâu. Tại sao không hỏi Trầm nhị thiếu gia, anh ta vẫn còn tỉnh táo, có lẽ sẽ có câu trả lời."
Nhậm Hạ Lan quắc mắt:
"Dụ thiếu phu nhân, ý cô là bà già này đang chèn ép cô, đúng không?"
Hạ Diệp Trầm còn chưa kịp phản bác lại, Dụ Sơ Thần đã kéo cô ra đằng sau mình:
"Dì, tính tình của Thiết Vỹ như thế nào không phải dì không biết. Tiểu Trầm ban đêm sợ lạnh, mười giờ tối đã đắp chăn trên giường không muốn xuống. Cô ấy sẽ không ra khỏi phòng đâu."
Ý rằng người không thể ra khỏi phòng, vậy chắc chắn có kẻ nửa đêm cạy cửa đột nhập rồi.
Hạ Diệp Trầm ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Dụ Sơ Thần. Hắn thực sự vì muốn nói tốt cho cô mà đối đầu với dì của mình, hơn nữa, đây còn là thế lực mà hắn muốn nhờ vả hay sao?
Hạ Diệp Trầm không có cách nào tiêu hoá được sự thật này.
Bà Nhậm Hạ Lan không vui vẻ gì.
"Sơ Thần, con có ý gì đây? Vì một ả đàn bà, con dám chống đối lại với dì sao?"
Dụ Sơ Thần ôn tồn lễ độ:
"Dì Lan, con kính dì, nhưng Tiểu Trầm là vợ của con mà. Cô ấy ngày đêm ở bên cạnh con. Tính cách cô ấy như thế nào con là người rõ nhất, cũng như dì chẳng lạ gì Trầm Thiết Vỹ nữa, đúng không?"
Trên đường về nhà, Hạ Diệp Trầm thấy mơ mơ màng màng. Dụ Sơ Thần thực sự bảo vệ cô, còn phản bác lại lời nói của Nhậm Hạ Lan.
Một chuyện chê cười.
Cô không hiểu hắn đang có ý nghĩ gì, hoặc đang muốn kéo cô vào trong âm mưu gì của mình nữa.
"Quỳ xuống!"
Vừa mới đóng cửa phòng lại, Dụ Sơ Thần đã lên tiếng.
Quỳ xuống? Hạ Diệp Trầm nhìn nền đất trải thảm nhung êm ái, sắc mặt nhàn nhạt. Biết ngay chồng của cô không có gì tốt. Hắn ta sợ mất mặt, lại lo lắng người ngoài biết được tình cảm vợ chồng giữa hai người không được hạnh phúc nên mới giả bộ che chở cho cô mà thôi.
Hạ Diệp Trầm không quỳ.
Trên đời này, cây trầm có thể gãy vì sóng gió nhiệt đới, nhưng chưa từng thấy nó cong người.
Sắc mặt của Dụ Sơ Thần trở nên khó coi vô cùng. Chân hắn chuyển động rất nhanh, đá vào khoeo chân của Hạ Diệp Trầm, khiến cô run rẩy ngã sấp xuống.
Cô nắm tay lại, chịu đựng sự nhục nhã.
"Hạ Diệp Trầm, cô đừng tưởng khoác lên người danh phận Dụ thiếu phu nhân rồi muốn làm gì thì làm. Cô nghĩ mình tài giỏi lắm hay sao? Để xem cô chịu đựng được đến bao giờ."
Dụ Sơ Thần nói rất chậm rãi, mỗi từ đều rành rọt. Mỗi khi hắn dùng âm điệu như vậy, chắc hẳn sẽ có một người phải bò lết ra khỏi đây.
Từ trước đến nay, mặc dù hắn có đánh cô, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc tát mặt, chưa bao giờ dùng đến ngữ điệu này.
Dụ Sơ Thần phất tay một cái, từ trong chỗ tối có bóng người xuất hiện, lôi Hạ Diệp Trầm đang quỳ sấp ở dưới đất đi. Cô không la hét, không giãy giụa, im lặng đón nhận sự trừng phạt đáng sợ.
***
Hạ Diệp Trầm đã ở trong phòng tối được ba ngày. Ba ngày không có một giọt nước, càng không đồ ăn, không ánh sáng. Trong không gian tối om như vậy, gián chuột hoành hành ngang ngược, thi thoảng còn chạy đến gậm ngón chân của thiếu nữ.
Cô không nhấc nổi đầu ngón tay nữa, chỉ có thể cười cười trước sự tự tin của Dụ Sơ Thần.
Hắn ta nghĩ rằng chút việc vặt vãnh này có thể khiến cô sợ hãi đến khuất phục ư?
"Đồ ngu dốt!"
Hạ Diệp Trầm rủa ra tiếng một câu.
Bóng tối, gián, chuột, đói, khát...
Những thứ này là một phần quá khứ của cô, nó quen thuộc giống như hơi thở vậy. Khi gặp lại không thấy sợ hãi, mà lại bùi ngùi.
Cô bất giác nhớ đến quá khứ nhiều năm về trước.
Khi đó, Hạ Diệp Trầm là một cô bé xinh đẹp. Nhà cô nằm tựa vào chân núi Đại Hưng An, thuộc một thôn nhỏ phía Bắc tỉnh Bắc Hải Giang. Bắc Hải Giang, hè chỉ giống như ánh đom đóm lập loè, còn lại là mùa đông lạnh lẽo vô hạn.
Mỗi khi hè đến, cô bé sẽ cùng mẹ mang theo khung cửi ra trước cửa nhà, ngồi dệt nên những tấm vải thổ cẩm tràn đầy màu sắc. Bà sẽ kể cho cô câu chuyện về một mảnh đất phương Nam ấm áp, những con sông không bao giờ đóng băng, rừng rậm bốn mùa xanh mượt.
Trong những câu chuyện đó, có một loài cây cứ được lặp đi lặp lại.
Cây trầm.
"Phương Nam có cây lớn, tên gọi là Trầm."
Hạ Diệp Trầm chưa từng thấy loài cây ấy, vốn tưởng nó có tán cây to lớn có thể che cả một góc trời. Nhưng sau này mới biết không phải.
Đó là một loài cây yếu đuối khẳng khiu đến đáng thương. Cây lớn ở phương Nam, lúc đó, cô bé chỉ trộm cười, nghĩ rằng mẹ mình nói sai rồi.
Mà nhớ lại, Hạ Diệp Trầm không biết tên mẹ mình, chỉ nghe những người hàng xóm gọi bà là U Lan.
Không hiểu sao, cô biết đó không phải tên của bà.
U Lan, trong truyền thuyết là đoá hoa tím nở trên vách đá, kết tinh từ tình yêu thánh khiết và tuyệt vọng.
Hai chữ U Lan đó ám ảnh Hạ Diệp Trầm rất lâu về sau.
Nhưng rồi, đến năm cô bé lên sáu, trong một đêm tuyết rơi trắng xoá, mẹ cô nằm bên giường, ngủ yên không dậy nữa. Lần đầu tiên trong đời, Hạ Diệp Trầm biết chết là thế nào.
Chết, hoá ra an tường đến thế! Mọi đau khổ lần vui buồn của thế gian đều sẽ không liên quan đến mình nữa.
"Con gái, sau này chỉ còn hai người chúng ta rồi!" - Người bố của cô khi đó đã nói vậy.
Nhưng rồi, sau khi mẹ U Lan mất được nửa tháng, ông bắt đầu chìm trong men rượu. Hạ Diệp Trầm phải nghỉ cả học vì không có người đóng học phí. Lại thêm ba tháng nữa, ông lấy một người vợ ở làng bên, tám tháng sau sinh một đứa con trai.
Toàn bộ đồ đạc của mẹ cô bị mẹ kế Đào Hoa đốt bằng sạch. Hạ Diệp Trầm giãy đành đạch giữa sân khóc lóc nhưng không được ai bênh vực. Cô mới cắn vào tay người mẹ kế kia đến bật máu.
Đào Hoa tát cho cô rỉ máu miệng, đôi mắt long lên:
"Mày nhất định sẽ không xong với tao đâu. Mày và mẹ mày sẽ biến mất khỏi căn nhà này, chỉ có Hạ Tư Vũ mới là đứa con duy nhất của nhà họ Hạ mà thôi."
Mấy ngày sau, có một ông thầy bói già đi ngang qua làng. Ông ta chỉ vào Hạ Diệp Trầm, phán rằng:
"Cô bé mày trên người mang phúc, nếu gả vào nhà ai, không chỉ có thể vượng phu, mà còn giúp cho nhà chồng có phúc trạch an khang."
Ánh mắt của những người khác cứ như vậy nhằm vào cô bé. Được ba ngày, Hạ Diệp Trầm bị kéo vào trong phòng của Đào Hoa. Bà ta đưa cho cô một bộ quần áo màu đỏ, hỏi:
"Mày có muốn được ăn ngon mặc đẹp không?"
Cô bé mới có gần tám tuổi, nhưng không phải loại dễ bị lừa.
"Vậy để lại cho dì đi. Diệp Trầm sống như cây như cỏ đã quen rồi."
Đào Hoa cười gằn, không hề nói thêm câu nào nữa, mà trực tiếp trói Hạ Diệp Trầm lại, ép cô mặc áo hỉ, đi lấy chồng.
Người chồng đầu tiên của cô là con trai duy nhất của điền phú họ Hoa. Cậu bé từ nhỏ đã mang bệnh trong người, nên khi nghe thấy lời phán của thầy bói già kia, lão Hoa mới tức tốc đến nhà họ Hạ, muốn dùng số tiền lớn để "cưới dâu".
Hạ Diệp Trầm bị đưa lên kiệu đỏ. Lúc khăn trùm đầu bị gió thổi bay lên, hình ảnh cuối cùng cô thấy được là ông Hạ Huyền cha mình đang đếm từng đồng tiền mà quản gia của nhà chú rể mang đến, ánh mắt toả sáng.
Cô bé đóng rèm cửa lại, tựa vào thành kiệu. Một giọt nước mắt cuối cùng khóc thương cho tình cảm gia đình rẻ mạt này rơi xuống, ngấm vào chất vải đỏ bừng vui vẻ.
Chương 9 Bò từ mồ mà trở về
Ngoài cửa gió đập vào cửa sổ thành những tiếng lớn. Hạ Diệp Trầm nằm co ro trong góc, thân thể nhỏ nhắn lại run lên từng hồi.
Cô sợ lạnh.
Mười hai năm trước, cũng vào khoảng thời gian này…
Cũng vào khoảng thời gian này.
Hạ Diệp Trầm về nhà họ Hoa, trở thành con dâu nhỏ trong nhà. Cô không cần phải ở trong căn nhà gỗ đơn sơ của người nghèo nữa, mà được ở trong nhà gạch, ngủ giường ấm. Ngoại trừ việc hàng ngày phải bị nhốt chung với con trai nhà họ Hoa bệnh tật, mọi chuyện vẫn rất ổn.
Cơm nước ba bữa, áo mặc bốn mùa. Người trong nhà biết cô có thể mang đến phúc trạch cho gia đình chồng, cũng cung kính vô cùng.
Đông Bắc từng là mảnh đất rừng thiêng nước độc. Cái thời đó, sống như Hạ Diệp Trầm đã là sung sướng lắm.
Người chồng đầu tiên của cô là Hoa Tiểu Mặc, một cái tên nửa lãng tử nửa quê mùa. Tiểu Mặc, nghe thì trầm mặc kiệm lời, nhưng chỉ có Hạ Diệp Trầm biết rằng cậu ấy không hề kiệm lời chút nào.
Thiếu niên mười hai tuổi, má lúm đồng tiền khi cười rất đẹp. Hai đứa trẻ ở cạnh nhau, chẳng mấy chốc mà trở nên thân thiết.
Năm ấy, tuyết cũng rơi dày như năm nay. Chỉ có điều Đông Bắc không có lò sưởi điện như Thiên Tân, cũng không có hệ thống điện hiện đại. Gần dãy Đại Hưng An này, tháng sáu tuyết rơi là chuyện bình thường.
Hạ Diệp Trầm từ sau khi mẹ mất rất sợ lạnh. Là cậu thiếu niên kia đã dùng hơi ấm của mình, giúp cô vượt qua những ngày đầu mùa đông lạnh giá.
Người Hạ Diệp Trầm, nhiều lúc lạnh như một khối băng vậy, có ôm thế nào cũng không thể ấm áp hơn. Nhưng cô rất vui vẻ, muốn ở bên cạnh Tiểu Mặc mãi mãi. Thà cùng cậu ấy như vậy một đời, cũng không muốn trở về nhà nhìn người cha vô lương tâm bán con gái kia.
Tiểu Mặc nói với cô:
"Đợi anh khỏe rồi, cha sẽ mời thầy giáo về nhà dạy chữ. Đến lúc đó, buổi tối anh sẽ dạy em."
"Anh không có em gái, sau này, em sẽ là cô gái được anh đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương đó."
Nhưng ông trời...
Cũng nhiều lúc chẳng chiều lòng người đâu.
Tiểu Mặc chết.
Hạ Diệp Trầm vẫn nhớ đêm ấy, ngọn lửa nhỏ bên người cô chợt mất đi hơi ấm. Nhưng cô bé chỉ lầm bầm vài tiếng trách móc, sau đó chìm vào giấc ngủ bất an của mình.
Để rồi sáng dậy rồi, thiếu niên bên cạnh đã biến thành thi thể lạnh lẽo. Mắt cậu ấy nhắm nghiền, khóe môi vẫn nở nụ cười dịu dàng với má lúm đồng tiền. Vòng tay yếu ớt ôm cả thân người cô bé vào lòng trong tư thế che chở.
Tiểu Mặc chết rồi.
Tiếng khóc vang trời của mẹ cậu ấy đánh thức Hạ Diệp Trầm, khiến cô bé ngã lăn xuống đất.
Bà ấy chỉ vào cô mà mắng rằng:
"Mày đúng là đồ sao chổi. Sức khỏe của Tiểu Mặc đang rất tốt. Nhưng vừa cưới mày vào cửa chưa được một tháng đã chết rồi. Mày phải chôn cùng nó."
Hạ Diệp Trầm chết lặng. Cô vốn tưởng mình thực sự mang phúc trạch an khang, có thể cứu sống thiếu niên như ngọc này.
Nhưng rồi…
Cậu ấy chết rồi.
Trong tiếng kèn trống vang trời, Hạ Diệp Trầm mặc theo áo tang được đưa về phía nghĩa địa. Người đứng bên cạnh chỉ trỏ thương hại, nhưng sẽ không có ai đứng ra nói một lời bênh vực.
Ở nơi xa xôi hẻo lánh này, công lý à, lẽ phải à, đều nằm trong tay những kẻ có tiền. Không có tiền, vậy nên luồn cúi như một con chó. Hạ Diệp Trầm bị trói lại, tuyệt vọng cảm nhận đất lạnh dần dần che đi sự tồn tại của mình. Cô bé khắc chết chồng, không được ở trong quan tài, cũng không được bố thí một manh chiếu rách nào, phải nằm vùi trong đất lạnh lẽo, bầu bạn với Tiểu Mặc đời đời kiếp kiếp.
"Thiếu phu nhân, cô sao rồi?"
Một tiếng gọi khe khẽ đánh thức Hạ Diệp Trầm khỏi cơn ác mộng kinh hoàng. Cô mở bừng hai mắt, phải mất một lúc lâu mới thích nghi được với bóng tối.
Người đến là A Nhiễm. Cả biệt thự Vịnh Phong Ngâm này, chỉ có A Nhiễm coi cô là con người. Cũng phải thôi, hai người suýt chết, bám víu lấy nhau là phải.
Năm đó A Nhiễm đắc tội với Dụ Sơ Thần, bị hắn xua con chó săn Đại Vương của mình ra cắn. Hạ Diệp Trầm ngày thường không để tâm đến mấy chuyện trong nhà, nhưng vào lúc nhìn thấy Đại Vương sắp cắn vào người cô gái kia rồi, vội lên tiếng:
"Đại Vương, quay lại!"
Đại Vương là con chó Dụ Sơ Thần nuôi, nhưng không hiểu sao lại nghe lời cô vô cùng. Mà cũng kì lạ là, thấy cô cứu A Nhiễm mà làm trái lời mình, hắn ta cũng không trách phạt.
"Thiếu phu nhân, ở đây có bánh bao nóng. Cô mau ăn đi."
Cô bé mở gói giấy ra, đưa cho cô một chiếc bánh bao nóng hầm hập.
Hạ Diệp Trầm không đón lấy, mà trực tiếp ngoạm một miếng to trên chiếc bánh kia. A Nhiễm thấy vậy khóc nấc lên:
"Thiếu phu nhân, A Nhiễm còn rất nhiều, cô cứ ăn từ từ thôi. Cẩn thận bỏng."
Nhưng mặc kệ cô ấy khuyên nhủ thế nào, Hạ Diệp Trầm vẫn ăn như hổ đói, giống như sợ ngày mai không còn nữa. Đời đã dạy cho cô một bài học, nếu muốn sống lâu hơn một chút, tuyệt đối không thể lãng phí đồ ăn.
Đến chiếc bánh thứ hai mới tạm no bụng. Hạ Diệp Trầm nhớ ra việc quan trọng, hỏi A Nhiễm:
"Sao em lại vào đây? Nếu như để cho thiếu gia biết chuyện, em nhất định sẽ bị ăn đòn đủ đó."
A Nhiễm cười cười:
"Cậu chủ đi ra ngoài rồi, còn dặn dò người trong nhà rằng hôm nay mình sẽ không về, là đi dự tiệc thì phải."
Hạ Diệp Trầm lẩm bẩm tính ngày. Hôm nay là lễ hội của vùng này, hội "đốt lửa".
Cả vùng Thiên Tân hôm nay sẽ được thắp bởi những ánh đèn, ánh lửa sáng rực, nhìn từ trên cao xuống giống như một biển lửa đang hừng hực cháy.
Dụ Sơ Thần chắc chắn sẽ không đi chơi hội, nhưng mỗi năm vào giờ này, hắn sẽ trở về nhà, suốt đêm không về.
Không biết để làm gì. Mỗi năm hắn đều ra ngoài vào giờ này, thần thần bí bí, không cho ai đi cùng.
Vậy là lại qua một năm. Hạ Diệp Trầm nhớ rằng tám năm trước mình bị bắt về nhà họ Dụ cũng khoảng thời gian này.
A Nhiễm thấy cô bần thần một lúc lâu, bỗng nhiên lên tiếng:
"Thiếu phu nhân, cô có muốn đi chơi không?"
Đi chơi? Hạ Diệp Trầm lại ngẩn người. Từ ngày cô gả cho Dụ Sơ Thần, chưa từng lúc nào được ra ngoài một mình mà không có sự theo dõi của hắn cũng như đám vệ sĩ. Cả nhà họ Dụ đều sợ hãi mất đi thứ "báu vật" là cô.
"Thôi đi, đi chơi thì thích thật, nhưng chị không có can đảm để giải quyết rắc rối sau khi Dụ Sơ Thần biết được đâu."
A Nhiễm hồng hồng hai mắt:
"Thiếu phu nhân, em biết rằng chị rất muốn đi chơi. Chị yên tâm đi, dạo này em là người giữ chìa khóa cổng. Chỉ cần chị về trước rạng sáng ngày mai, cậu chủ nhất định không biết được đâu."
Hạ Diệp Trầm ngạc nhiên nhìn cô bé:
"Em không sợ chị chạy mất à? Chị mà chạy mất, em nhất định sẽ bị đánh chết đó."
"Chị sẽ không chạy đâu. Nếu như chị chạy đi, cũng là em trả ơn cho chị. Mà chị cũng không phải sống trong cái lồng ngột ngạt này nữa."
Hai người im lặng nhìn nhau. Hạ Diệp Trầm nhắm mắt lại, mường tượng ra không khí vui vẻ ngoài kia.
"Được, vậy em ở nhà đợi. Chị chỉ đi trong hai tiếng, nhất định sẽ về sớm để giả vờ bị nhốt trong phòng này."
Chị chỉ đi trong hai tiếng thôi…
Nếu thời gian quay trở lại, Hạ Diệp Trầm nhất định sẽ không nói ra câu này, cũng không rời Vịnh Phong Ngâm nửa bước.
Chương 10 Nụ hôn bất ngờ
Hạ Diệp Trầm chỉnh lại chiếc áo lông ngỗng trên người, rảo bước đi giữa trời tuyết rơi như mưa bụi. Hôm nay tuyết không quá nhiều, nhưng cũng quá lạnh lẽo.
Mùa đông ở thành phố Thiên Tân thường xuống dưới âm độ, hôm nay nhờ vào lửa với đèn đuốc sáng rực mới ấm lên một chút.
Trên mặt cô đeo một chiếc mặt nạ hình con hổ. Những người tham gia lễ hội đều phải đeo mặt nạ che đi hai mắt.
Hạ Diệp Trầm ngồi xuống hàng quán bên đường, dùng số tiền mà A Nhiễm đưa mua một bắp ngô nướng nóng hổi. Ngô nếp dẻo, được nướng trên than hồng, ăn vào bụng vừa ấm vừa chắc dạ.
"Cô gái đi một mình nờ?"
Người bán ngô hỏi thành tiếng.
Hạ Diệp Trầm hơi ngạc nhiên:
"Nghe khẩu âm của ông, hình như không phải người Thiên Tân."
"Lão ở Đông Bắc."
Đông Bắc, cô lẩm bẩm trong lòng, kí ức không cần phải khơi dậy cũng ùa về như sóng thủy triều.
"Hắc Hải Giang đó cô có biết không? Nhà lão ở chân núi Đại Hưng An. Vì con trai lên thành phố học mà mới lên đây kiếm sống đó."
Hạ Diệp Trầm gật đầu:
"Không chỉ là biết."
Mà còn gắn bó rất sâu đậm, tám năm, hơn một ba quãng đời của mình. Cô bỗng nhiên muốn biết những con người quen thuộc ở đó sống như thế nào rồi.
"Bá có biết nhà nào họ Hạ ở đó không?" - Lần này, cô dùng hoàn toàn khẩu âm Đông Bắc.
Ông lão ngạc nhiên:
"Thì ra con cũng người Đông Bắc. Bá biết, nhà họ Hạ mấy năm nay sống thảm. Tưởng bán được con gái cho nhà giàu để xung hỉ, nào ngờ thiếu gia của người ta chết luôn. Con bé bị mang đi chôn sống, sau đó nửa đêm bò ra khỏi mồ chạy trốn. Nhà giàu kia mới đến dỡ nhà của lão Hạ ra, đòi bồi thường tiền."
Ngừng một chút, ông lão lại thở dài:
"Là nhân quả báo ứng đó. Chỉ có điều bá rời Đông Bắc cũng được bảy năm rồi. Giờ nhà họ thế nào, bá không biết nữa đâu. Con quen nhà đó hả?"
Khi ông lão hỏi Hạ Diệp Trầm, đã thấy trước mặt mình đặt mấy tờ tiền, còn người không hề thấy nữa.
Hạ Diệp Trầm lại lần nữa hòa vào dòng người náo nhiệt của phố cổ, trên mặt lạnh nhạt như tiền.
Mười ba năm trước, quả thực cô đã đào mồ sống dậy.
Ngày chôn sống cô, nhà họ Hoa chỉ trói cô bằng một sợi dây thừng, tưởng rằng với sức lực của một đứa trẻ không thể làm gì, nhưng cô lại trốn thoát được. Đến khi trên tay đã khứa thành vệt máu sâu, cô bé đã tự cởi trói cho mình.
Mùa đông năm đó có dị tượng, trong ngày lạnh giá như vậy lại có mưa lớn, sét rạch ngang trời.
Nước bùn trôi vào mũi vào miệng, nhưng cũng giúp cho nền đất bên trên trở nên mềm nhũn hơn. Hạ Diệp Trầm dùng sức nín thở, từng bước từng bước, cuối cùng cũng bò ra khỏi hố đất chôn mình.
Cô bé chạy một mạch về ngôi nhà tranh bên dưới dãy núi Đại Hưng An. Đèn đóm trong nhà sáng rực. Qua tấm phên mỏng, cô nghe thấy Đào Hoa ca thán:
"Thật tức chết. Con bé đó chết rồi, sau này làm sao chúng ta có thể đào được tiền của nhà họ Hoa đây. Nó đúng là số đen đủi, khắc chết mẹ lại khắc chết chồng. Cũng may, chúng ta ném thứ đen đủi kia đi sớm đấy."
Trong lòng Hạ Diệp Trầm nghẹt thở, không biết đang mong đợi điều gì, lại sợ hãi điều gì.
Nhưng rồi, câu nói của ông Hạ Thiếu Huyền đẩy cô vào tận đáy cốc tuyệt vọng:
"Được rồi, dù gì nó cũng chết rồi. May mà tiền của chúng ta không bị đòi. Nhà họ Hoa dám chôn sống người, lại còn dám đòi tiền chúng ta chắc."
Nhà họ Hoa chôn sống người, nên không thể đòi tiền.
Sấm sét rền vang trên nền trời, tạo thành những tia sáng lóe từng hồi rạch ngang đêm đen. Con ngươi của Hạ Diệp Trầm phản chiếu ánh sáng lập lòe, nguy hiểm như một con sói săn.
Ha!
Hạ Diệp Trầm cười một tiếng, ngón tay hơi run run.
Nếu như cô đào mồ sống dậy, nhà họ Hoa chưa chôn sống được người vậy thì làm sao đây? Không biết lão địa chủ kia sẽ làm gì với gia đình mạt kiếp này nhỉ?
Cô thực sự tò mò, nhưng cũng không dám ở lại lâu.
Trong đêm đó, Hạ Diệp Trầm ra sau nhà họ Hạ, dưới gốc cây quế đào được một hũ tiền. Cô cuỗm bằng sạch, trốn lên một chiếc xe chở lúa mì, xuôi về Thiên Tân.
Rầm!
Vẫn còn đang mải suy nghĩ mông lung, Hạ Diệp Trầm cảm thấy thân thể mình bị đụng mạnh. Sau đó, một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, đẩy vào một ngõ nhỏ.
Tên biến thái này!
Cô còn chưa kịp chửi tiếng nào cả đã bị một bờ môi lành lạnh phủ lên. Đôi môi mỏng, lạnh như băng, không hiểu là lạnh bởi gió rét Thiên Tân, hay là sự khắc nghiệt vô tình từ tận trong tâm hồn.
Bờ môi của một người đàn ông cao lớn, đeo mặt nạ hồ ly.
Tay Hạ Diệp Trầm bị kiềm chế, không thể nào cử động dù chỉ một chút. Đôi môi hai người trằn trọc dây dưa, độ ấm càng ngày càng tăng lên. Gã đàn ông giống như trầm mê, còn cô chỉ thấy ghê tởm.
Hàm răng nhỏ tinh tế cắn xuống. Trong khoang miệng ngay lập tức ngập tràn vị máu tanh nồng, nhưng đối tác của cô giống như không biết đau, vẫn tiếp tục tận hưởng.
Phải một lúc sau, anh mới buông cô ra, lấy tay lau khóe miệng đã bị cắn rách, lẩm bẩm:
"Con cáo nhỏ, cắn người cũng đau đấy chứ!"
Tiếng nói thanh sạch, lại có phần bất cần trêu chọc. Không hiểu sao cô cảm thấy tiếng nói này rất mê người, mà lại quen thuộc vô cùng.
Lại liếc nhìn người trước mặt, hai mắt đã bị che đi, chỉ để lộ sống mũi cao cùng với sườn mặt góc cạnh. Cả người toát ra khí chất quỷ dị, vừa độc địa, lại vừa phóng túng. Hạ Diệp Trầm biết mình không phải đối thủ của người này, an phận thủ thường mà lùi ra đằng sau, ý định quay người đi thẳng.
Bàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt, cô mất đà suýt ngã xuống, nhưng lại được vòng tay mạnh mẽ kéo vào trong lòng, không cho cơ hội từ chối.
Cô lạnh giọng:
"Tiên sinh, tôi không muốn đắc tội anh, cũng không có ý định bắt đền bù. Anh có ý gì đây?"
Người đàn ông thần bí đưa tay ra trước mặt cô. Trên ngón tay dài hơi thô có chút máu đỏ.
Thật nhỏ nhen!
Hạ Diệp Trầm thầm rủa trong đầu. Rõ ràng hắn ta là kẻ háo sắc bắt nạt con nhà lành, nhưng lại làm như cô là người có lỗi.
"Tôi là người nhỏ nhen, thích trêu chọc con gái nhà lành, thì sao đây?"
Trong lòng Hạ Diệp Trầm sửng sốt. Tên điên này không phải có thuật đọc tâm đấy chứ. Bây giờ cô chửi hắn là con chó, hắn ta có nghe thấy không?
"Chó rất thông minh, cô có chửi tôi là chó tôi cũng không trách cô!" - Tiếng nói trầm ấm lại vang lên ngay sát bên tai, khiến từng sợi chân lông của cô đều dựng đứng.
Lúc này Hạ Diệp Trầm quay đầu lại. Cô chỉ cao đến ngang vai người đàn ông, từ xa nhìn lại nhỏ bé vô cùng, giống như chim nhỏ nép vào bên dưới cánh lớn đại bàng vậy. Mặc dù phải ngước nhìn, nhưng khí thế trong ánh mắt cô gái lại không hề thua kém.
"Anh muốn gì đây?" - Giọng nói cô nhàn nhạt, không phân ra sắc thái.
"Muốn cô? Thế nào?"
Hạ Diệp Trầm khẽ nhếch khóe miệng, phong thái lẳng lơ tựa vào người của người đàn ông. Tiếng gió lướt qua vành tai, ánh sáng lạnh xẹt trong đáy mắt. Người kia đẩy cô ra, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ. Bàn tay mềm mại không dính nước mùa xuân kia lúc này đang cầm một con dao nhọn hoắt, mũi dao chỉ cách ổ bụng của hắn một milimet.
"Cô cũng quá hung tàn!"
Hạ Diệp Trầm tức gần chết, nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh:
"Quá khen rồi. Tôi chỉ đùa một chút thôi. Xem ra năng lực của anh cũng không tệ lắm nhỉ? Chúng ta đùa như thế là đủ, giờ tôi đi được chưa?"
Vốn tưởng rằng người đàn ông sẽ làm khó, nhưng hắn lại chợt mở miệng:
"Được rồi! Đi đi!"
Đi đi?
Hạ Diệp Trầm hơi nhíu mày, không quá tin tưởng. Tên điên rồ này có bệnh, không thể nào dễ dàng buông tha cô như vậy.
Nhưng hắn đã nói thả cô đi, cũng không thể nào chủ động ở lại mặc người ta trêu đùa được. Hạ Diệp Trầm cắn môi xoay người bước đi.
Một…
Hai…
Ba…
Chưa được ba bước, những hình ảnh trước mặt cô mờ đi. Mọi ánh sáng cũng bị tước đoạt hoàn toàn.