Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mẹ Ơi~ Diêu Tổng Đứng Ngoài Cửa! - Chương 1: Cô nhất định sẽ cố gắng xoay sở.
Gió lạnh khẽ gào rít trong đêm đen, một cơn gió xào xạc cuốn qua mang theo một vài chiếc lá khô rơi rụng xuống nền đường.
Đã nửa đêm, trên đường hoang vắng hơn một giờ đồng hồ không một bóng người, đúng lúc này lại có một người vội vã đạp trên những chiếc lá khô ấy, lê từng bước mệt mỏi trở về nhà, tiếng động vang lên nghe thê lương não nuột.
Người này chính là Phùng Dương Dao, cô vừa mới tan ca từ một cửa hàng bán thức ăn nhanh Nhật Úy ở đường X, hôm nay là ngày nghỉ nên khách đến rất đông, đến bây giờ cô mới có thể tan ca.
Cô còn là sinh viên đại học, chưa có bằng cấp, bây giờ thì lại không có tiền đóng học phí nên bắt buộc phải thôi học.
Không nghành, không bằng cấp, chỉ có thể làm việc chân tay nặng nhọc, công việc của cô là rửa chén trong cửa hàng, công việc nặng thì công việc nặng, dù nặng nhọc đến đâu cô cũng gắng sức làm.
Bình thường gia đình nhỏ của Phùng Dương Dao sống rất ấm no, nhưng rồi vào thời gian một hai trước, mẹ cô bị chẩn đoán là ung thư dạ dày, không khí trong nhà đều trở nên âm u, ba cô từ trước đến nay làm một tài xế nhỏ chở hàng hóa thuê, hôm nay vì chạy chữa cho bà liền ra sức làm việc, ông từ từ nhận những chuyến hàng vận chuyển xa.
Thời gian đó cô vừa mới bước vào đại học, cô tỏ ý định với cả nhà rằng bản thân mình cũng có thể kiếm tiền giúp gia đình, bố mẹ cô đều phản đối kịch liệt.
Bệnh của mẹ cô vẫn đang chữa trị, tình hình đã ổn định hơn một chút, chỉ mới 9 tháng trước... trong lúc ba cô đang giao chuyến rau củ đến bên ngoài ngoại thành, liền xảy ra rai nạn qua đời.
Nghĩ đến đây, Phùng Dương Dao nghẹn ngào nức nở, cô nghe cảnh sát thuật lại, hôm đó khi bố cô vận chuyển hàng, do trời mưa làm trơn đường, một chiếc xe lớn bị trượt bánh xe, đảo tay lái mà tông thẳng vào xe nhỏ của ông.
Sau khi mẹ cô biết tin, liền ngất xỉu, bệnh tình ngày càng tồi tệ.
Mẹ cô cần tiền để phẫu thuật, không thể không trị, nhà chỉ còn lại hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, vì sao lại....
Cô vừa lo hậu sự, vừa vào bệnh viện chăm sóc mẹ, bà vừa thấy cô liền khóc nức nở, hai mẹ con đều mắt đỏ như nhau, vì bệnh, bác sĩ khuyên cô hạn chế cho bà rời khỏi bệnh viện, cô cũng không dám cho bà đi dự lễ tang.
Ngày chôn cất ông, hôm đó trời cũng đổ một hồi mưa, cô tự hỏi trời, không biết có phải ông trời vô tình theo thời tiết mà đổ mưa hay là đang cố ý đồng cảm đây nữa.
Ba mẹ cô là người di cư, vì thế khi ông mất, chỉ có một vài hàng xóm quen thuộc đến viếng, người thân không có một ai, cô cũng không biết và cũng chưa bao giờ gặp bọn họ.
Lúc đó cô đã sút cân trầm trọng, cả người cao gầy, tiều tụy như một que củi, gặp gió e là có thể ngã.
Cô không nghĩ bản thân mình lại có thể gánh vác mọi thứ được như thế, khóc xong rồi lại ra ngoài gánh hết chuyện gia đình.... khi đó cô chỉ mới có 18 tuổi.
Số tiền bảo hiểm bồi thường cho cái chết của cha cô đều được quy vào tiền phẫu thuật, khi cô nhận lấy số tiền tính mạng này, cả người đều vô lực.
Cho mẹ cô, bà ấy dùng chính số tiền của chồng mình chữa bệnh, bà đã khóc rất nhiều, rất đau đớn.
Bà càng ngày càng già, không phải do tuổi tác thúc đẩy mà nguyên nhân bởi vì tâm trạng càng ngày càng suy sụp.... bà nhiều lần muốn chết, nhưng cô làm sao cho phép chứ.... cô chỉ còn có một mình bà.
Phẫu thuật thành công, cô đừng tất cả số tiền này vào việc chữa bệnh, cứ tưởng mẹ cô sẽ khỏe lại, nhưng rồi tình hình lại chuyển biến xấu.... bắt buộc phải làm phẫu thuật lần hai, mà tiền thì đã không còn mấy đồng....
Cô tự hỏi tiền ở đâu ra?.
Cô nhìn bà thường xuyên lên cơn đau thắt liền không nhịn được, cô phải cứu bà, dù là cách gì đi chăng nữa.
Thời gian ấy cô đã đi làm được một thời gian rồi, khi từ bệnh viện trở về cô càng chạy tất bật hơn, một ngày có thể làm đến hai, ba nơi.
Dù có cực khổ, nhưng việc nào có tiền cô đều làm.
Cô thở dài rầu rĩ, khóc cũng đã khóc rồi, hết cả nước mắt, bây giờ thì chỉ biết cố gắng mà thôi.
Buổi sáng thì đến bệnh viện, buổi chiều thì đi làm, đến khuya mới trở về nhà, một ngày cô chỉ có thể nghỉ ngơi chưa tới 4 tiếng, không biết là khi nào thì cô sẽ chết....
Cơn gió lạnh lại xào xạc lướt qua, Phùng Dương Dao khẽ run rẩy, kéo lại áo khoác mỏng, chà sát hai tay tiếp tục bước đi.
Rẽ qua một hẻm nhỏ, ngôi nhà nằm sâu trong góc liền dần lộ ra, đó là nhà cô, chính là căn nhà ba cô để lại cho cô, chính là thứ duy nhất còn sót lại của ông.
Cô nhìn ngắm nó, ban đầu cô tính bán luôn nó để cho mẹ khám bệnh, nhưng không ngờ, mẹ cô dường như có thể đoán được ý định của cô, bà ngăn cản.
Bà nói, nếu cô bán nó, bà liền nhảy lầu tự sát ngay lập tức.
Cô bị bà dọa sợ, cuối cùng vẫn giữ nó lại.
Thôi đành vậy, cô sẽ cố gắng xoay sở.
Đã nửa đêm, trên đường hoang vắng hơn một giờ đồng hồ không một bóng người, đúng lúc này lại có một người vội vã đạp trên những chiếc lá khô ấy, lê từng bước mệt mỏi trở về nhà, tiếng động vang lên nghe thê lương não nuột.
Người này chính là Phùng Dương Dao, cô vừa mới tan ca từ một cửa hàng bán thức ăn nhanh Nhật Úy ở đường X, hôm nay là ngày nghỉ nên khách đến rất đông, đến bây giờ cô mới có thể tan ca.
Cô còn là sinh viên đại học, chưa có bằng cấp, bây giờ thì lại không có tiền đóng học phí nên bắt buộc phải thôi học.
Không nghành, không bằng cấp, chỉ có thể làm việc chân tay nặng nhọc, công việc của cô là rửa chén trong cửa hàng, công việc nặng thì công việc nặng, dù nặng nhọc đến đâu cô cũng gắng sức làm.
Bình thường gia đình nhỏ của Phùng Dương Dao sống rất ấm no, nhưng rồi vào thời gian một hai trước, mẹ cô bị chẩn đoán là ung thư dạ dày, không khí trong nhà đều trở nên âm u, ba cô từ trước đến nay làm một tài xế nhỏ chở hàng hóa thuê, hôm nay vì chạy chữa cho bà liền ra sức làm việc, ông từ từ nhận những chuyến hàng vận chuyển xa.
Thời gian đó cô vừa mới bước vào đại học, cô tỏ ý định với cả nhà rằng bản thân mình cũng có thể kiếm tiền giúp gia đình, bố mẹ cô đều phản đối kịch liệt.
Bệnh của mẹ cô vẫn đang chữa trị, tình hình đã ổn định hơn một chút, chỉ mới 9 tháng trước... trong lúc ba cô đang giao chuyến rau củ đến bên ngoài ngoại thành, liền xảy ra rai nạn qua đời.
Nghĩ đến đây, Phùng Dương Dao nghẹn ngào nức nở, cô nghe cảnh sát thuật lại, hôm đó khi bố cô vận chuyển hàng, do trời mưa làm trơn đường, một chiếc xe lớn bị trượt bánh xe, đảo tay lái mà tông thẳng vào xe nhỏ của ông.
Sau khi mẹ cô biết tin, liền ngất xỉu, bệnh tình ngày càng tồi tệ.
Mẹ cô cần tiền để phẫu thuật, không thể không trị, nhà chỉ còn lại hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, vì sao lại....
Cô vừa lo hậu sự, vừa vào bệnh viện chăm sóc mẹ, bà vừa thấy cô liền khóc nức nở, hai mẹ con đều mắt đỏ như nhau, vì bệnh, bác sĩ khuyên cô hạn chế cho bà rời khỏi bệnh viện, cô cũng không dám cho bà đi dự lễ tang.
Ngày chôn cất ông, hôm đó trời cũng đổ một hồi mưa, cô tự hỏi trời, không biết có phải ông trời vô tình theo thời tiết mà đổ mưa hay là đang cố ý đồng cảm đây nữa.
Ba mẹ cô là người di cư, vì thế khi ông mất, chỉ có một vài hàng xóm quen thuộc đến viếng, người thân không có một ai, cô cũng không biết và cũng chưa bao giờ gặp bọn họ.
Lúc đó cô đã sút cân trầm trọng, cả người cao gầy, tiều tụy như một que củi, gặp gió e là có thể ngã.
Cô không nghĩ bản thân mình lại có thể gánh vác mọi thứ được như thế, khóc xong rồi lại ra ngoài gánh hết chuyện gia đình.... khi đó cô chỉ mới có 18 tuổi.
Số tiền bảo hiểm bồi thường cho cái chết của cha cô đều được quy vào tiền phẫu thuật, khi cô nhận lấy số tiền tính mạng này, cả người đều vô lực.
Cho mẹ cô, bà ấy dùng chính số tiền của chồng mình chữa bệnh, bà đã khóc rất nhiều, rất đau đớn.
Bà càng ngày càng già, không phải do tuổi tác thúc đẩy mà nguyên nhân bởi vì tâm trạng càng ngày càng suy sụp.... bà nhiều lần muốn chết, nhưng cô làm sao cho phép chứ.... cô chỉ còn có một mình bà.
Phẫu thuật thành công, cô đừng tất cả số tiền này vào việc chữa bệnh, cứ tưởng mẹ cô sẽ khỏe lại, nhưng rồi tình hình lại chuyển biến xấu.... bắt buộc phải làm phẫu thuật lần hai, mà tiền thì đã không còn mấy đồng....
Cô tự hỏi tiền ở đâu ra?.
Cô nhìn bà thường xuyên lên cơn đau thắt liền không nhịn được, cô phải cứu bà, dù là cách gì đi chăng nữa.
Thời gian ấy cô đã đi làm được một thời gian rồi, khi từ bệnh viện trở về cô càng chạy tất bật hơn, một ngày có thể làm đến hai, ba nơi.
Dù có cực khổ, nhưng việc nào có tiền cô đều làm.
Cô thở dài rầu rĩ, khóc cũng đã khóc rồi, hết cả nước mắt, bây giờ thì chỉ biết cố gắng mà thôi.
Buổi sáng thì đến bệnh viện, buổi chiều thì đi làm, đến khuya mới trở về nhà, một ngày cô chỉ có thể nghỉ ngơi chưa tới 4 tiếng, không biết là khi nào thì cô sẽ chết....
Cơn gió lạnh lại xào xạc lướt qua, Phùng Dương Dao khẽ run rẩy, kéo lại áo khoác mỏng, chà sát hai tay tiếp tục bước đi.
Rẽ qua một hẻm nhỏ, ngôi nhà nằm sâu trong góc liền dần lộ ra, đó là nhà cô, chính là căn nhà ba cô để lại cho cô, chính là thứ duy nhất còn sót lại của ông.
Cô nhìn ngắm nó, ban đầu cô tính bán luôn nó để cho mẹ khám bệnh, nhưng không ngờ, mẹ cô dường như có thể đoán được ý định của cô, bà ngăn cản.
Bà nói, nếu cô bán nó, bà liền nhảy lầu tự sát ngay lập tức.
Cô bị bà dọa sợ, cuối cùng vẫn giữ nó lại.
Thôi đành vậy, cô sẽ cố gắng xoay sở.