Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mẹ Ơi~ Diêu Tổng Đứng Ngoài Cửa! - Chương 19: Ánh mắt lạnh lùng của gia gia
Có trời mới biết bên trong lòng Tần Tâm Ly đã run rẩy đến lợi hại.
Áp sát vào, người hắn lạnh lẽo càng làm cô thêm rùng mình.
Hai người bước vào cửa chính liền Có người hầu đi đến đón.
" Xin chào cậu chủ. Cậu đã trở về".
Diêu Trì vươn tay ôm lấy cô, Tự nhiên nói với người giúp việc:"ông nội của tôi đâu?".
" cậu chủ, lão gia đang ở sau vườn".
" tôi biết rồi". Hắn nói:" cô đi làm việc của mình đi".
" vâng".
Người hầu giống như được đặc xá, vội vã rời đi, hình như bọn họ rất sợ hãi Diêu Trì, chỉ vừa mới được lệnh đặc xá xong, thì đã mất dạng.
Trước khi đi còn lén lút nhìn cô một cái.
Cô nghĩ những người này hẳn là tò mò về vị hôn thê mới của Diêu Trì đây mà, nói kết hôn là kết hôn ai lại không ngỡ ngàng cho được chứ.
Diêu Trì không quan tâm đến ánh mắt của người hầu, kéo tay cô miễn cưỡng rời đi.
Trước khi đi hắn còn cười với cô, Tần Tâm Ly thấy nụ cười của hắn đột nhiên hoang mang, cô cảm thấy mình giống như rơi vào gió xuân, ấm áp cực điểm mà hắn mang lại.
Tần Tâm Ly hơi ngượng ngùng, trừ tính cách của hắn ra, hắn đích thực là người đàn ông trong lòng bao thiếu nữ.
Cô nghĩ nghĩ, sau đó cứng đờ, cô sực nhớ ra là mình đang đóng kịch, lần đầu tiên hắn cười dịu dàng với cô như thế làm cô không quen một chút nào hết.... cũng xém chút là bị xoáy vào.
Đối diện với ánh mắt chân thành của hắn, cô đột nhiên tỉnh táo, Tự nhủ với bản thân rằng đó chỉ là một vở hài, xé bỏ bộ mặt là sẽ trở lại dáng vẻ vốn Có, vừa ngụy tạo cũng vừa gian xảo.
Tần Tâm Ly thu lại suy nghĩ miên man của mình, chỉ ừ một cái, đi theo hắn đến sân vườn.
Ngoài vườn có một cái đình rộng để hóng mát, bốn phía hoa lá xum xuê tươi tốt, trước mặt còn có một đám hoa thạch Lựu đỏ mơn mởn, khung cảnh dường như được điểm tô thêm sắc màu, trông tươi tắn hẳn lên, cũng làm cho tâm trạng Tần Tâm Ly thoải mái đôi chút.
Từ phía xa xa thấy giữa mái đình có một người đang ngồi, ông ấy hiện tại đang chơi cờ một mình. Người này đã cao tuổi, mà trong nhà này cô nghĩ chắc chỉ có một mình gia gia của Hoắc tiêu là người lớn tuổi nhất.
Có đúng là ông lão này chính là ra của hắn hay không ? Cô nghi hoặc.
Hắn dừng lại một chút rồi ôm lấy cô, đi đến giữa mái đình, trên miệng gọi ông cụ:" gia gia, con đến rồi ".
Quả nhiên Tần Tâm Ly suy nghĩ đúng.
Ông lão rất nghiêm nghị, nghe thấy tiếng nói thì quay đầu nhìn, lạnh nhạt nói:" đến rồi à ?"
" ngồi đi ".
Tần Tâm Ly bị dáng vẻ của ông ấy dọa sợ, ông ấy trong rất nghiêm túc, cô không biết.... Nhưng lỡ may mình bị vạch trần thì sẽ có hậu quả như thế nào....
Nhưng hi vọng, cho dù ra sao thì Diêu Trì cũng sẽ giúp cho cô.
Cô không muốn để cho ông ấy phát hiện ra thì tốt nhất là làm tốt bổn phận của mình.
Diêu Trì nghe lời, hắn kéo cô cùng ngồi xuống đối diện, lúc này Diêu gia gia liền rời mắt sang nhìn cô chăm chú.
Bị trưởng bối nhìn với ánh mắt suy tư khám xét như thế thì cô được tự nhiên mới là lạ đó, cô cứ thấp thỏm không thể ngồi yên.
" Cháu chào ông ạ". Cô nhẹ giọng nói, đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn thẳng vào ông cụ, không có ý nghĩ giả dối nào.
Ông cụ đánh giá xong thì thu lại ánh nhìn, gật đầu khen ngợi:" tốt... là một đứa bé ngoan".
Tần Tâm Ly liền thở phào một cái, còn Diêu Trì thì ngồi bên cạnh phẩy tay, hắn biết ông cụ sẽ không nhìn ra, lúc trước hắn chọn Tần Tâm Ly cũng bởi vì cô có một ánh mắt rất trong sáng, không giống như những người phụ nữ khác, cũng xém một chút trong đêm đó là bị cô thu luôn ánh mắt.
Lần này ông cụ rất hài lòng, thu hồi lại dáng vẻ nghiêm mặt, lúc này mới mở nụ cười chân chính hỏi hai người:"các con trước khi đến đây đã ăn chưa ?".
Tần Tâm Ly đương nhiên vẫn chưa ăn, bởi vì khi hắn đến, cô mới có chuẩn bị nấu ăn mà thôi, trong lòng nghĩ như thế nhưng ngoài mặt thì cô lại gật đầu:" ăn rồi ạ, cháu cảm ơn ông".
Ông cụ lúc này lại cười lớn:" cháu đừng lừa dối ta, ta biết cháu vẫn chưa ăn".
Cô ngạc nhiên cũng bị ngượng ngập mặt.
"...Vì sao....vì sao ông biết ạ ?"
Ông cụ thản nhiên nói:" bởi vì trong mắt cháu đã nói ra tất cả".
Tần Tâm Ly hoang mang, ông cụ lại cười cười, không nói.
Vì sao à, ông tỏ ra bí ẩn, trước khi trả lời ông, cô đã làm ra vẻ tiếc nuối, biểu hiện rõ rệt như thế, có ai mà lại không nhìn ra chứ, huống hồ là một ông lão rành đời như ông.
Diêu Trì thấy cô bị ngượng chín mặt, cũng lên tiếng:" Ông à, Cháu đã dẫn cô ấy đến rồi, như thế thì xong rồi có phải không ?, Cháu đưa cô ấy về nhé ".
" Vội vàng cái gì ". Ông cụ trợn mắt nhìn hắn rồi quay sang nói với cô:" con vào nhà ăn với ta một bữa cơm đi".
Cung kính không bằng tuân lệnh, Tần Tâm Ly bất đắc dĩ nghe theo.
Thực tế, Cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, bên eo là đôi bàn tay của Diêu Trì, cả một vòng eo đều bị ôm chặt, cô cảm thấy không được tự nhiên.
Trong suốt một quá trình, hắn rất thân mật với cô, Tần Tâm Ly cũng bị hắn làm cho ngạc nhiên nhiều lần....
Ba người chuyển dời địa điểm từ mái đình hóng mát vào trong nhà.
Ông Cụ đã già, trước khi đứng lên phải chống gậy, nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn.
Cô thấy ông đứng lên thì tiến đến đỡ ông, mà ông cụ cũng vui vẻ cầm tay cô đi vào nhà.
Áp sát vào, người hắn lạnh lẽo càng làm cô thêm rùng mình.
Hai người bước vào cửa chính liền Có người hầu đi đến đón.
" Xin chào cậu chủ. Cậu đã trở về".
Diêu Trì vươn tay ôm lấy cô, Tự nhiên nói với người giúp việc:"ông nội của tôi đâu?".
" cậu chủ, lão gia đang ở sau vườn".
" tôi biết rồi". Hắn nói:" cô đi làm việc của mình đi".
" vâng".
Người hầu giống như được đặc xá, vội vã rời đi, hình như bọn họ rất sợ hãi Diêu Trì, chỉ vừa mới được lệnh đặc xá xong, thì đã mất dạng.
Trước khi đi còn lén lút nhìn cô một cái.
Cô nghĩ những người này hẳn là tò mò về vị hôn thê mới của Diêu Trì đây mà, nói kết hôn là kết hôn ai lại không ngỡ ngàng cho được chứ.
Diêu Trì không quan tâm đến ánh mắt của người hầu, kéo tay cô miễn cưỡng rời đi.
Trước khi đi hắn còn cười với cô, Tần Tâm Ly thấy nụ cười của hắn đột nhiên hoang mang, cô cảm thấy mình giống như rơi vào gió xuân, ấm áp cực điểm mà hắn mang lại.
Tần Tâm Ly hơi ngượng ngùng, trừ tính cách của hắn ra, hắn đích thực là người đàn ông trong lòng bao thiếu nữ.
Cô nghĩ nghĩ, sau đó cứng đờ, cô sực nhớ ra là mình đang đóng kịch, lần đầu tiên hắn cười dịu dàng với cô như thế làm cô không quen một chút nào hết.... cũng xém chút là bị xoáy vào.
Đối diện với ánh mắt chân thành của hắn, cô đột nhiên tỉnh táo, Tự nhủ với bản thân rằng đó chỉ là một vở hài, xé bỏ bộ mặt là sẽ trở lại dáng vẻ vốn Có, vừa ngụy tạo cũng vừa gian xảo.
Tần Tâm Ly thu lại suy nghĩ miên man của mình, chỉ ừ một cái, đi theo hắn đến sân vườn.
Ngoài vườn có một cái đình rộng để hóng mát, bốn phía hoa lá xum xuê tươi tốt, trước mặt còn có một đám hoa thạch Lựu đỏ mơn mởn, khung cảnh dường như được điểm tô thêm sắc màu, trông tươi tắn hẳn lên, cũng làm cho tâm trạng Tần Tâm Ly thoải mái đôi chút.
Từ phía xa xa thấy giữa mái đình có một người đang ngồi, ông ấy hiện tại đang chơi cờ một mình. Người này đã cao tuổi, mà trong nhà này cô nghĩ chắc chỉ có một mình gia gia của Hoắc tiêu là người lớn tuổi nhất.
Có đúng là ông lão này chính là ra của hắn hay không ? Cô nghi hoặc.
Hắn dừng lại một chút rồi ôm lấy cô, đi đến giữa mái đình, trên miệng gọi ông cụ:" gia gia, con đến rồi ".
Quả nhiên Tần Tâm Ly suy nghĩ đúng.
Ông lão rất nghiêm nghị, nghe thấy tiếng nói thì quay đầu nhìn, lạnh nhạt nói:" đến rồi à ?"
" ngồi đi ".
Tần Tâm Ly bị dáng vẻ của ông ấy dọa sợ, ông ấy trong rất nghiêm túc, cô không biết.... Nhưng lỡ may mình bị vạch trần thì sẽ có hậu quả như thế nào....
Nhưng hi vọng, cho dù ra sao thì Diêu Trì cũng sẽ giúp cho cô.
Cô không muốn để cho ông ấy phát hiện ra thì tốt nhất là làm tốt bổn phận của mình.
Diêu Trì nghe lời, hắn kéo cô cùng ngồi xuống đối diện, lúc này Diêu gia gia liền rời mắt sang nhìn cô chăm chú.
Bị trưởng bối nhìn với ánh mắt suy tư khám xét như thế thì cô được tự nhiên mới là lạ đó, cô cứ thấp thỏm không thể ngồi yên.
" Cháu chào ông ạ". Cô nhẹ giọng nói, đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn thẳng vào ông cụ, không có ý nghĩ giả dối nào.
Ông cụ đánh giá xong thì thu lại ánh nhìn, gật đầu khen ngợi:" tốt... là một đứa bé ngoan".
Tần Tâm Ly liền thở phào một cái, còn Diêu Trì thì ngồi bên cạnh phẩy tay, hắn biết ông cụ sẽ không nhìn ra, lúc trước hắn chọn Tần Tâm Ly cũng bởi vì cô có một ánh mắt rất trong sáng, không giống như những người phụ nữ khác, cũng xém một chút trong đêm đó là bị cô thu luôn ánh mắt.
Lần này ông cụ rất hài lòng, thu hồi lại dáng vẻ nghiêm mặt, lúc này mới mở nụ cười chân chính hỏi hai người:"các con trước khi đến đây đã ăn chưa ?".
Tần Tâm Ly đương nhiên vẫn chưa ăn, bởi vì khi hắn đến, cô mới có chuẩn bị nấu ăn mà thôi, trong lòng nghĩ như thế nhưng ngoài mặt thì cô lại gật đầu:" ăn rồi ạ, cháu cảm ơn ông".
Ông cụ lúc này lại cười lớn:" cháu đừng lừa dối ta, ta biết cháu vẫn chưa ăn".
Cô ngạc nhiên cũng bị ngượng ngập mặt.
"...Vì sao....vì sao ông biết ạ ?"
Ông cụ thản nhiên nói:" bởi vì trong mắt cháu đã nói ra tất cả".
Tần Tâm Ly hoang mang, ông cụ lại cười cười, không nói.
Vì sao à, ông tỏ ra bí ẩn, trước khi trả lời ông, cô đã làm ra vẻ tiếc nuối, biểu hiện rõ rệt như thế, có ai mà lại không nhìn ra chứ, huống hồ là một ông lão rành đời như ông.
Diêu Trì thấy cô bị ngượng chín mặt, cũng lên tiếng:" Ông à, Cháu đã dẫn cô ấy đến rồi, như thế thì xong rồi có phải không ?, Cháu đưa cô ấy về nhé ".
" Vội vàng cái gì ". Ông cụ trợn mắt nhìn hắn rồi quay sang nói với cô:" con vào nhà ăn với ta một bữa cơm đi".
Cung kính không bằng tuân lệnh, Tần Tâm Ly bất đắc dĩ nghe theo.
Thực tế, Cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, bên eo là đôi bàn tay của Diêu Trì, cả một vòng eo đều bị ôm chặt, cô cảm thấy không được tự nhiên.
Trong suốt một quá trình, hắn rất thân mật với cô, Tần Tâm Ly cũng bị hắn làm cho ngạc nhiên nhiều lần....
Ba người chuyển dời địa điểm từ mái đình hóng mát vào trong nhà.
Ông Cụ đã già, trước khi đứng lên phải chống gậy, nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn.
Cô thấy ông đứng lên thì tiến đến đỡ ông, mà ông cụ cũng vui vẻ cầm tay cô đi vào nhà.