Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 68
Đây là những ngày vui vẻ và yên tĩnh, hai người đều ăn ý không nói đến những chuyện phiền lòng, nhưng đến ngày sắp kết thúc mọi chuyện, ngày này tới một cách kì diệu, và mở đầu của nó cũng thật kỳ dị.die»ndٿanl«equ»yd«on
Hôm nay Vương Hiểu Thư vô cùng rối rắm, tìm được Z đang thay quần áo, cô đứng ngoài cửa đợi nửa giờ hắn cũng không đi ra, cô đành phải đi vào, tuy rằng bọn họ đã xem như "vợ chồng già", nhưng cô cảm thấy... Đây là lễ phép cơ bản nhất.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Bác sĩ mau ra xem cho em đây là có chuyện gì, đã hơn nửa tháng mà kinh nguyệt chưa đến!" Vương Hiểu Thư cầm một bao băng vệ sinh đặt trước mặ Z, hợp lí hợp tình nói, "Nhất định là nó có vấn đề!"die»ndٿanl«equ»yd«on
"....." Khóe miệng Z giật một cái, tay gạt bao băng vệ sinh trên tay cô ra một bên, nhìn cô thản nhiên nói, "Tính khí cáu kỉnh miên man suy nghĩ, nhìn dáng vẻ của em là biết nội tiết tố mất cân đối."
"Đó là thời mãn kinh." Vương Hiểu Thư lau mồ hôi, hỏi một vấn đề làm hắn trở tay không kịp, "Không phải là em mang thai rồi chứ?"
"....."
Hai mươi phút sau, hai người mặt đối mặt ngồi ở bên bàn nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không khí vô cùng trầm trọng.
Nhưng mà, Vương Hiểu Thư vừa mở miệng thì không khí trầm trọng đã vỡ tan.
"Em còn nghĩ rằng giống của anh có vấn đề, không ngờ thật sự mang thai rồi." Cô vui vẻ nói, "Anh không có vấn đề gì chứ? Anh thật sự có thể chứ?"
"....." Có lẽ không một người đàn ông nào muốn nghe người phụ nữ của mình nói bản thân không được, còn dùng giọng điệu không thể tin được như vậy.
Z cứng nhắc nói: "Thà em nghi ngờ kết quả kiểm tra của anh còn hơn."
Vương Hiểu Thư vô cùng nghĩa khí nắm hai vai hắn nói: "Vậy thì tốt lắm, cho dù anh chết cũng có con trai cùng em, ha ha."
Ngữ khí "Ta đây cuối cùng hết khổ cuối cùng xoay người rồi" là sao chứ?
Z nheo mắt, lạnh lùng nói: "Thật đáng tiếc, anh không chết được."
Vương Hiểu Thư không hề kinh ngạc: "Đương nhiên em biết anh không chết được, từ khi bắt đầu em đã không lo lắng vấn đề này."
"Anh có nên cảm tạ vì em thừa nhận năng lực của anh hay không?"
"Không cần, chúng ta quen thuộc như vậy, khách khí cái gì?" Vương Hiểu Thư đứng dậy, cao hứng rối tinh rối mù, vui vẻ đi xung quanh phòng thí nghiệm, "Thật tốt quá, vậy chúng ta về phòng thí nghiệm Lượng Tử đi, không phải anh nói việt quất đã mọc hết rồi sao? Chuyện anh đáp ứng vẫn còn nhớ chứ?"
Hai chân Z chồng lên nhau, một tay chống đầu, không có biểu cảm gì nhìn cô, cô cho rằng hắn muốn đổi ý, nhất thời khẩn trương, nhưng hắn chỉ dừng một lát rồi nói: "Được."
Trong khoảng thời gian này Z đối với cô có thể nói là ngàn theo trăm thuận, rất ít khi phản đối quyết định của cô, Vương Hiểu Thư có phần được sủng ái mà lo sợ, cũng có cảm giác không quá chân thật. Đúng vậy, ai có thể ngờ rằng người đàn ông trước kia sẽ không dừng bước chân vì bất cứ ai lại làm được như hiện tại? Vương Hiểu Thư vui mừng đi đến bên cạnh hắn, hai tay vòng qua cổ hắn, hạnh phúc rúc vào lòng hắn, Z nghiêng đầu nhìn mu bàn tay trắng nõn của cô, có thể nhìn thấy mạch máu rõ ràng, hắn hơi cúi đầu, hạ xuống một cái hôn.
"Đã đến lúc này rồi." Z mở miệng, giọng điệu hờ hững, "Vậy em cũng trả lời anh một vấn đề đi."
"Vấn đề gì?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Vương Kiệt đã chết chưa?"
"....." Vương Hiểu Thư sửng sốt một chút, sau đó nói, "Em không muốn lừa anh, em không biết."
Z nghi hoặc nhìn cô, cô đứng dậy nghiêm túc nhìn hắn: "Em hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của ông ta, mở ra tất cả ô vuông cũng không thấy ông ta, bao gồm Tiêu Trà, hiện tại còn sống đều là người không có uy hiếp tới chúng ta, cùng với những kẻ đáng thương chờ anh tiêm vắc xin phòng bệnh."
"Vậy sao." Z nhàn nhạt gật đầu, "Có lẽ anh biết bọn họ đi đâu."
"Anh biết?" Vương Hiểu Thư nhếch mày, "Biết còn không mau giải quyết nhanh chút, để bên ngoài an toàn một chút được chứ? Em không hi vọng lúc trồng hoa hướng dương trong sân còn phải lo lắng có zombie xuất hiện hay không."
Z cười khẽ một tiếng: "Anh có thể thay đổi bệnh độc, làm cho bọn họ thấy em đều quỳ xuống thỉnh an."♥die»♥ndٿanl«equ»yd«on
"... Không biết vì sao bỗng nhớ tới zombie mặc đồ nữ hầu quét dọn phòng."
die»ndٿanl«equ»◘○yd«on
"Chủ ý không sai." Z tán thưởng nói.
Vương Hiểu Thư chết lặng nói: "Nhưng em còn cảm thấy thẩm mỹ của người càng hợp khẩu vị của mình."
"Một khi đã như vậy." Z nhếch miệng, dường như vô cùng không tình nguyện nói, "Vậy thì để mấy người kia sống tiếp là được."
"Hả?" Vương Hiểu Thư phát ra một tiếng nghi hoặc.
Z chỉ chỉ sau lưng cô, cô xoay qua, trên màn hình lớn chiếu tình cảnh trên mặt đất, Tiêu Trà và Tiêu Nhã Nhã đứng đó, dường như đang tìm cách xuống dưới, Tiêu Trà nhíu chặt mày, giống như rất đau đầu cũng rất bất đắc dĩ.
"Bọn họ muốn làm gì?" Vương Hiểu Thư đề phòng.
Z thật vừa lòng hiện tại cô có thể cảnh giác như vậy, dịu dàng trấn an nói: "Không sao cả, là anh gọi bọn họ đến."
"Anh?" Cô kinh ngạc nhìn hắn.
Ngón tay thon dài của Z vuốt qua cánh môi mỏng, ý vị sâu xa nói: "Có một số việc không nên để em ra tay, cho nên đành để hắn đến làm."
"Còn có chuyện gì là anh không nên ra tay à?" Vương Hiểu Thư vô cùng tò mò hỏi, cũng không giải thích được.
"Đương nhiên." Z đứng lên, ấn xuống chốt mở cửa, nhìn Tiêu Trà kéo tay Tiêu Nhã Nhã đi vào thang máy, ngoái đầu lại nhìn Vương Hiểu Thư, "Ví dụ như giết Vương Kiệt."
"....."
"Nếu em ra tay, em sẽ tự trách, anh ra tay, lại sợ em có khúc mắc." Hắn nhún vai, một bộ không sao cả, "Cho nên, để cho người khác tới làm chuyện này là được, em cho là lối vào vì sao không bị phát hiện?"
... A, thì ra hắn đã liên lạc với Tiêu Trà, Tiêu Trà cuối cùng tìm về em gái yêu quý của mình, tuy rằng bị hủy dung...
"Vậy hiện tại anh gọi bọn họ tới làm gì?" Vương Hiểu Thư hỏi.
Z khoanh tay dựa vào mép bàn, thản nhiên nói: "Kết thúc hết thảy."
... Có phải nên cám ơn một tiếng hay không? Hoặc là khen ngợi một chút?
Quên đi, dù sao đây là ba ba của đứa nhỏ, làm ba ba phải chịu trách nhiệm a.
Vương Hiểu Thư đầy lòng chờ mong nhìn hắn giải quyết hết thảy như thế nào, nhưng Tiêu Trà và Tiêu Nhã Nhã sau khi xuống dưới chưa nói mấy câu đã bước đi, Z chỉ đưa cho bọn họ một lọ chất lỏng không rõ, cùng một hộp không biết đựng thuốc gì, bọn họ liền vui vẻ rời đi, đây là có chuyện gì?
Xin quan tâm người đang đứng bên phải Z là cô một chút được chứ? Đây là tiếng gọi tình yêu, đây là gió xuân trần gian, đây là nguồn suối sinh mệnh!
"Nhìn gì mà chuyên tâm như vậy?" Chẳng biết lúc nào Z đã đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng thở ra nói, "Hiện tại có thể tới nơi em muốn, em muốn đi đâu?"
"Đã xảy ra chuyện gì? Như vậy là xong rồi?" Vương Hiểu Thư không đáp, hỏi lại.
Z buồn cười khi nhìn vẻ ngây ngốc này của cô: "Em cho rằng rất phức tạp? Hiện tại những người còn sống đều biết tự hiểu lấy, ít nhất sẽ không ngu xuẩn đến quấy rầy cuộc sống của chúng ta."
"Vậy anh cho bọn họ cái gì?" Cô lại hỏi.die»ndٿanl«equ»yd«on
Z suy tư một lát, nói: "Một loại là em chờ mong, một loại... Chính là thuốc mỹ dung."
Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, có phần vui buồn đan xen: "Tức là anh đưa vắc xin phòng bệnh cho Tiêu Trà phải không?"
Z không trả lời, xoay người bắt đầu thu xếp này nọ: "Phải rời khỏi nơi này thật lâu, cần cái gì thì nhớ mang đi."
Vương Hiểu Thư tiến đến bên cạnh hắn hỏi: "Có phải hay không phải hay không? Rốt cuộc có phải hay không?"
Z cũng không quan tâm cô hỏi cái gì, chỉ nói điều mình muốn nói: "Anh đặt thời khóa biểu cho em, trước khi em sinh phải nghe theo anh." Hắn trực tiếp vỗ nhẹ một trang giấy vào mặt cô, cô nhìn vậy nhất thời uể oải.
"Đọc sách thì thôi, tại sao lại có đàn đàn dương cầm? Em chỉ kéo violon!" Vương Hiểu Thư giơ giấy hỏi, "Hơn nữa vì sao muốn em mỗi ngày nhìn anh ít nhất tám giờ? Đây là yêu cầu gì?"
Z cười lạnh nhìn cô: "Đương nhiên phải nhìn, nếu không đứa nhỏ sinh ra giống như em thì không được rồi."
"....." Vương Hiểu Thư đè nén lửa giận, trong mắt lóe ra con mèo lửa, "Em thật hiếu kỳ rốt cuộc em ở trong lòng anh là dạng gì, có thể phiền toái bác sĩ Trương hình dung một chút hình ảnh của em trong lòng anh sao?"
Z nhếch miệng, nhịn không được nở nụ cười, gật đầu nói ra hai chữ: "Của anh."
"....."
"Thất thần làm gì? Đi thôi." Z cầm lấy laptop, vừa ấn phím vừa gọi cô.
Vương Hiểu Thư không còn tức giận nữa, hắn có thể làm như bây giờ đã vô cùng khó được, cô còn muốn yêu cầu xa vời cái gì? Hai người bọn họ nhất định sẽ ở cùng nhau, bởi vì không ai trong bọn họ muốn xa rời đối phương...
Z rời đi cùng Vương Hiểu Thư, tới đón bọn họ là Megatron xa cách đã lâu, Megatron vẫn là Megatron, nhưng tại sao lại cảm thấy nó vô cùng đề phòng Vương Hiểu Thư, thường xuyên cách cô một khoảng xa, mới đầu Vương Hiểu Thư còn không cảm thấy, sau đó liền nhịn không được hỏi.
"Anh nói vì sao nó luôn trốn tránh em?" Vương Hiểu Thư hỏi Z đang nghiêm túc nghiên cứu 《 Kỹ thuật trồng cây ăn quả 》, Z ngẩng đầu lên, đuôi mắt sau mắt kính hẹp dài hơi run run, giọng điệu vô cùng đè nén nói, "Anh đã từng nói không chỉ một lần, đừng quấy rầy khi anh đang đọc sách."
Vương Hiểu Thư che miệng cười: "Ha ha ha, thật ngại, quên mất ~"
"... Cho nên?"
"Cho nên? Mau trả lời vấn đề của em." Cô thản nhiên nói.
Z rũ mắt xuống nhìn phần bụng đã hiện hơi rõ của cô, kìm nén nói: "Có lẽ là kho số liệu của nó chứa một ít ký ức không tốt về em ở Nguyên Tử."
"... Ha ha." Vương Hiểu Thư xấu hổ cười, "Phải vậy không? Em có thể xóa sạch chúng sao? Để thế giới này tốt đẹp một chút không được sao?"
Z ngẩng đầu nhìn mặt trời, ánh nắng tươi sáng dưới trời xanh, trong khu vườn nhỏ là hoa hướng dương nở rộ, đã là mùa xuân ấm áp, thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát bọn họ đã quen biết lâu như vậy, hơn nữa sắp có một bé con khỏe mạnh.
Z nhàn nhạt nói: "Thế giới vẫn luôn rất tốt đẹp."
"Hả?"
"Em có thể tùy ý điều chỉnh nó, không cần hỏi anh." Z một lần nữa cúi đầu đọc sách, giống như vừa rồi chưa từng nói lời gì vô cùng kinh người.
Vương Hiểu Thư nở nụ cười, rời khỏi ghế nằm, đi giày vào, tới gần Megatron ngồi ở bên kia, khi đi ngang qua Z thì nhỏ giọng nói: "Cám ơn."
Cám ơn? Với hắn sao?
Z không ngẩng đầu, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, từ này có lẽ nên là hắn nói với cô, thể thí nghiệm chưa từng có thời thơ ấu bình thường và tam quan bình thường làm sao có thể biết đến dáng vẻ vốn có của thế giới, có câu nói "Bạn thấy cái gì bạn chính là cái đó", thấy những nhà khoa học điên cuồng và thể thí nghiệm thiếu hụt thơ ấu, làm sao hắn có thể bình thường được chứ?
Nói ngắn gọn lại là, thiếu hụt gì đó có thể tận lực bù lại, về phần Vương Hiểu Thư và đứa nhỏ của bọn họ, hắn sẽ cho mẹ con cô hậu thuẫn mạnh mẽ và tương lai tươi sáng, đây là mục tiêu duy nhất trong quãng đời còn lại của hắn.
Ý tưởng này hắn cũng không nói cho cô nghe, hắn thậm chí không cần cô biết, hắn chỉ yên lặng hành động, đối với cảm tình cũng là như vậy.
Giống như cho đến nay, hắn chưa từng chủ động nói lời biểu đạt tình yêu như "Anh yêu em", nhưng nó đã không còn quan trọng. Nếu một giây sau chính là tận thế, có lẽ hắn sẽ nghiêm túc nói cho cô hắn yêu cô, nhưng với tính cách của hắn, nếu còn có ngày mai, hắn không có cách nào mở miệng được, lại càng không để ngày tận thế xảy ra.
Ít nhất, cho dù hắn không ngăn cản được thế giới này hủy diệt, hắn còn có thể mang cô rời khỏi đây.
Z nhìn Vương Hiểu Thư, cô đứng dưới ánh mặt trời, mặc váy ngắn rộng rãi, bên cạnh là Megatron bị cô chắn không có chỗ để đi, gió nhẹ phơ phất thổi qua tóc dài bên hông cô, dường như Z có thể nghe thấy một tiếng ca trong trẻo.
Giống như rất nhiều thứ đều là như vậy.die»ndٿanl«equu»yd«on
Bạn tin tưởng trước, bạn mới có thể có được, về phần hiện tại bạn có cần hay không, bạn ở một bên, bởi vì bạn tin, chính mình sẽ nhận ra, bạn vô cùng cần cô ấy.die»ndٿanl«equ»yd«onn
Một đoạn tình cảm ổn định, song phương có được thế giới nhỏ của mình, không chiều theo đối phương, cũng không ỷ lại đối phương, không có ca ngợi phù phiếm và nói dối, cũng không oán giận và giấu giếm, nhưng kì lạ là toàn bộ thế giới của hai người đều muốn hòa cùng nhau.
Tại quá khứ cảnh còn người mất, anh yêu em nhất.
Hôm nay Vương Hiểu Thư vô cùng rối rắm, tìm được Z đang thay quần áo, cô đứng ngoài cửa đợi nửa giờ hắn cũng không đi ra, cô đành phải đi vào, tuy rằng bọn họ đã xem như "vợ chồng già", nhưng cô cảm thấy... Đây là lễ phép cơ bản nhất.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Bác sĩ mau ra xem cho em đây là có chuyện gì, đã hơn nửa tháng mà kinh nguyệt chưa đến!" Vương Hiểu Thư cầm một bao băng vệ sinh đặt trước mặ Z, hợp lí hợp tình nói, "Nhất định là nó có vấn đề!"die»ndٿanl«equ»yd«on
"....." Khóe miệng Z giật một cái, tay gạt bao băng vệ sinh trên tay cô ra một bên, nhìn cô thản nhiên nói, "Tính khí cáu kỉnh miên man suy nghĩ, nhìn dáng vẻ của em là biết nội tiết tố mất cân đối."
"Đó là thời mãn kinh." Vương Hiểu Thư lau mồ hôi, hỏi một vấn đề làm hắn trở tay không kịp, "Không phải là em mang thai rồi chứ?"
"....."
Hai mươi phút sau, hai người mặt đối mặt ngồi ở bên bàn nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không khí vô cùng trầm trọng.
Nhưng mà, Vương Hiểu Thư vừa mở miệng thì không khí trầm trọng đã vỡ tan.
"Em còn nghĩ rằng giống của anh có vấn đề, không ngờ thật sự mang thai rồi." Cô vui vẻ nói, "Anh không có vấn đề gì chứ? Anh thật sự có thể chứ?"
"....." Có lẽ không một người đàn ông nào muốn nghe người phụ nữ của mình nói bản thân không được, còn dùng giọng điệu không thể tin được như vậy.
Z cứng nhắc nói: "Thà em nghi ngờ kết quả kiểm tra của anh còn hơn."
Vương Hiểu Thư vô cùng nghĩa khí nắm hai vai hắn nói: "Vậy thì tốt lắm, cho dù anh chết cũng có con trai cùng em, ha ha."
Ngữ khí "Ta đây cuối cùng hết khổ cuối cùng xoay người rồi" là sao chứ?
Z nheo mắt, lạnh lùng nói: "Thật đáng tiếc, anh không chết được."
Vương Hiểu Thư không hề kinh ngạc: "Đương nhiên em biết anh không chết được, từ khi bắt đầu em đã không lo lắng vấn đề này."
"Anh có nên cảm tạ vì em thừa nhận năng lực của anh hay không?"
"Không cần, chúng ta quen thuộc như vậy, khách khí cái gì?" Vương Hiểu Thư đứng dậy, cao hứng rối tinh rối mù, vui vẻ đi xung quanh phòng thí nghiệm, "Thật tốt quá, vậy chúng ta về phòng thí nghiệm Lượng Tử đi, không phải anh nói việt quất đã mọc hết rồi sao? Chuyện anh đáp ứng vẫn còn nhớ chứ?"
Hai chân Z chồng lên nhau, một tay chống đầu, không có biểu cảm gì nhìn cô, cô cho rằng hắn muốn đổi ý, nhất thời khẩn trương, nhưng hắn chỉ dừng một lát rồi nói: "Được."
Trong khoảng thời gian này Z đối với cô có thể nói là ngàn theo trăm thuận, rất ít khi phản đối quyết định của cô, Vương Hiểu Thư có phần được sủng ái mà lo sợ, cũng có cảm giác không quá chân thật. Đúng vậy, ai có thể ngờ rằng người đàn ông trước kia sẽ không dừng bước chân vì bất cứ ai lại làm được như hiện tại? Vương Hiểu Thư vui mừng đi đến bên cạnh hắn, hai tay vòng qua cổ hắn, hạnh phúc rúc vào lòng hắn, Z nghiêng đầu nhìn mu bàn tay trắng nõn của cô, có thể nhìn thấy mạch máu rõ ràng, hắn hơi cúi đầu, hạ xuống một cái hôn.
"Đã đến lúc này rồi." Z mở miệng, giọng điệu hờ hững, "Vậy em cũng trả lời anh một vấn đề đi."
"Vấn đề gì?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Vương Kiệt đã chết chưa?"
"....." Vương Hiểu Thư sửng sốt một chút, sau đó nói, "Em không muốn lừa anh, em không biết."
Z nghi hoặc nhìn cô, cô đứng dậy nghiêm túc nhìn hắn: "Em hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của ông ta, mở ra tất cả ô vuông cũng không thấy ông ta, bao gồm Tiêu Trà, hiện tại còn sống đều là người không có uy hiếp tới chúng ta, cùng với những kẻ đáng thương chờ anh tiêm vắc xin phòng bệnh."
"Vậy sao." Z nhàn nhạt gật đầu, "Có lẽ anh biết bọn họ đi đâu."
"Anh biết?" Vương Hiểu Thư nhếch mày, "Biết còn không mau giải quyết nhanh chút, để bên ngoài an toàn một chút được chứ? Em không hi vọng lúc trồng hoa hướng dương trong sân còn phải lo lắng có zombie xuất hiện hay không."
Z cười khẽ một tiếng: "Anh có thể thay đổi bệnh độc, làm cho bọn họ thấy em đều quỳ xuống thỉnh an."♥die»♥ndٿanl«equ»yd«on
"... Không biết vì sao bỗng nhớ tới zombie mặc đồ nữ hầu quét dọn phòng."
die»ndٿanl«equ»◘○yd«on
"Chủ ý không sai." Z tán thưởng nói.
Vương Hiểu Thư chết lặng nói: "Nhưng em còn cảm thấy thẩm mỹ của người càng hợp khẩu vị của mình."
"Một khi đã như vậy." Z nhếch miệng, dường như vô cùng không tình nguyện nói, "Vậy thì để mấy người kia sống tiếp là được."
"Hả?" Vương Hiểu Thư phát ra một tiếng nghi hoặc.
Z chỉ chỉ sau lưng cô, cô xoay qua, trên màn hình lớn chiếu tình cảnh trên mặt đất, Tiêu Trà và Tiêu Nhã Nhã đứng đó, dường như đang tìm cách xuống dưới, Tiêu Trà nhíu chặt mày, giống như rất đau đầu cũng rất bất đắc dĩ.
"Bọn họ muốn làm gì?" Vương Hiểu Thư đề phòng.
Z thật vừa lòng hiện tại cô có thể cảnh giác như vậy, dịu dàng trấn an nói: "Không sao cả, là anh gọi bọn họ đến."
"Anh?" Cô kinh ngạc nhìn hắn.
Ngón tay thon dài của Z vuốt qua cánh môi mỏng, ý vị sâu xa nói: "Có một số việc không nên để em ra tay, cho nên đành để hắn đến làm."
"Còn có chuyện gì là anh không nên ra tay à?" Vương Hiểu Thư vô cùng tò mò hỏi, cũng không giải thích được.
"Đương nhiên." Z đứng lên, ấn xuống chốt mở cửa, nhìn Tiêu Trà kéo tay Tiêu Nhã Nhã đi vào thang máy, ngoái đầu lại nhìn Vương Hiểu Thư, "Ví dụ như giết Vương Kiệt."
"....."
"Nếu em ra tay, em sẽ tự trách, anh ra tay, lại sợ em có khúc mắc." Hắn nhún vai, một bộ không sao cả, "Cho nên, để cho người khác tới làm chuyện này là được, em cho là lối vào vì sao không bị phát hiện?"
... A, thì ra hắn đã liên lạc với Tiêu Trà, Tiêu Trà cuối cùng tìm về em gái yêu quý của mình, tuy rằng bị hủy dung...
"Vậy hiện tại anh gọi bọn họ tới làm gì?" Vương Hiểu Thư hỏi.
Z khoanh tay dựa vào mép bàn, thản nhiên nói: "Kết thúc hết thảy."
... Có phải nên cám ơn một tiếng hay không? Hoặc là khen ngợi một chút?
Quên đi, dù sao đây là ba ba của đứa nhỏ, làm ba ba phải chịu trách nhiệm a.
Vương Hiểu Thư đầy lòng chờ mong nhìn hắn giải quyết hết thảy như thế nào, nhưng Tiêu Trà và Tiêu Nhã Nhã sau khi xuống dưới chưa nói mấy câu đã bước đi, Z chỉ đưa cho bọn họ một lọ chất lỏng không rõ, cùng một hộp không biết đựng thuốc gì, bọn họ liền vui vẻ rời đi, đây là có chuyện gì?
Xin quan tâm người đang đứng bên phải Z là cô một chút được chứ? Đây là tiếng gọi tình yêu, đây là gió xuân trần gian, đây là nguồn suối sinh mệnh!
"Nhìn gì mà chuyên tâm như vậy?" Chẳng biết lúc nào Z đã đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng thở ra nói, "Hiện tại có thể tới nơi em muốn, em muốn đi đâu?"
"Đã xảy ra chuyện gì? Như vậy là xong rồi?" Vương Hiểu Thư không đáp, hỏi lại.
Z buồn cười khi nhìn vẻ ngây ngốc này của cô: "Em cho rằng rất phức tạp? Hiện tại những người còn sống đều biết tự hiểu lấy, ít nhất sẽ không ngu xuẩn đến quấy rầy cuộc sống của chúng ta."
"Vậy anh cho bọn họ cái gì?" Cô lại hỏi.die»ndٿanl«equ»yd«on
Z suy tư một lát, nói: "Một loại là em chờ mong, một loại... Chính là thuốc mỹ dung."
Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, có phần vui buồn đan xen: "Tức là anh đưa vắc xin phòng bệnh cho Tiêu Trà phải không?"
Z không trả lời, xoay người bắt đầu thu xếp này nọ: "Phải rời khỏi nơi này thật lâu, cần cái gì thì nhớ mang đi."
Vương Hiểu Thư tiến đến bên cạnh hắn hỏi: "Có phải hay không phải hay không? Rốt cuộc có phải hay không?"
Z cũng không quan tâm cô hỏi cái gì, chỉ nói điều mình muốn nói: "Anh đặt thời khóa biểu cho em, trước khi em sinh phải nghe theo anh." Hắn trực tiếp vỗ nhẹ một trang giấy vào mặt cô, cô nhìn vậy nhất thời uể oải.
"Đọc sách thì thôi, tại sao lại có đàn đàn dương cầm? Em chỉ kéo violon!" Vương Hiểu Thư giơ giấy hỏi, "Hơn nữa vì sao muốn em mỗi ngày nhìn anh ít nhất tám giờ? Đây là yêu cầu gì?"
Z cười lạnh nhìn cô: "Đương nhiên phải nhìn, nếu không đứa nhỏ sinh ra giống như em thì không được rồi."
"....." Vương Hiểu Thư đè nén lửa giận, trong mắt lóe ra con mèo lửa, "Em thật hiếu kỳ rốt cuộc em ở trong lòng anh là dạng gì, có thể phiền toái bác sĩ Trương hình dung một chút hình ảnh của em trong lòng anh sao?"
Z nhếch miệng, nhịn không được nở nụ cười, gật đầu nói ra hai chữ: "Của anh."
"....."
"Thất thần làm gì? Đi thôi." Z cầm lấy laptop, vừa ấn phím vừa gọi cô.
Vương Hiểu Thư không còn tức giận nữa, hắn có thể làm như bây giờ đã vô cùng khó được, cô còn muốn yêu cầu xa vời cái gì? Hai người bọn họ nhất định sẽ ở cùng nhau, bởi vì không ai trong bọn họ muốn xa rời đối phương...
Z rời đi cùng Vương Hiểu Thư, tới đón bọn họ là Megatron xa cách đã lâu, Megatron vẫn là Megatron, nhưng tại sao lại cảm thấy nó vô cùng đề phòng Vương Hiểu Thư, thường xuyên cách cô một khoảng xa, mới đầu Vương Hiểu Thư còn không cảm thấy, sau đó liền nhịn không được hỏi.
"Anh nói vì sao nó luôn trốn tránh em?" Vương Hiểu Thư hỏi Z đang nghiêm túc nghiên cứu 《 Kỹ thuật trồng cây ăn quả 》, Z ngẩng đầu lên, đuôi mắt sau mắt kính hẹp dài hơi run run, giọng điệu vô cùng đè nén nói, "Anh đã từng nói không chỉ một lần, đừng quấy rầy khi anh đang đọc sách."
Vương Hiểu Thư che miệng cười: "Ha ha ha, thật ngại, quên mất ~"
"... Cho nên?"
"Cho nên? Mau trả lời vấn đề của em." Cô thản nhiên nói.
Z rũ mắt xuống nhìn phần bụng đã hiện hơi rõ của cô, kìm nén nói: "Có lẽ là kho số liệu của nó chứa một ít ký ức không tốt về em ở Nguyên Tử."
"... Ha ha." Vương Hiểu Thư xấu hổ cười, "Phải vậy không? Em có thể xóa sạch chúng sao? Để thế giới này tốt đẹp một chút không được sao?"
Z ngẩng đầu nhìn mặt trời, ánh nắng tươi sáng dưới trời xanh, trong khu vườn nhỏ là hoa hướng dương nở rộ, đã là mùa xuân ấm áp, thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát bọn họ đã quen biết lâu như vậy, hơn nữa sắp có một bé con khỏe mạnh.
Z nhàn nhạt nói: "Thế giới vẫn luôn rất tốt đẹp."
"Hả?"
"Em có thể tùy ý điều chỉnh nó, không cần hỏi anh." Z một lần nữa cúi đầu đọc sách, giống như vừa rồi chưa từng nói lời gì vô cùng kinh người.
Vương Hiểu Thư nở nụ cười, rời khỏi ghế nằm, đi giày vào, tới gần Megatron ngồi ở bên kia, khi đi ngang qua Z thì nhỏ giọng nói: "Cám ơn."
Cám ơn? Với hắn sao?
Z không ngẩng đầu, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, từ này có lẽ nên là hắn nói với cô, thể thí nghiệm chưa từng có thời thơ ấu bình thường và tam quan bình thường làm sao có thể biết đến dáng vẻ vốn có của thế giới, có câu nói "Bạn thấy cái gì bạn chính là cái đó", thấy những nhà khoa học điên cuồng và thể thí nghiệm thiếu hụt thơ ấu, làm sao hắn có thể bình thường được chứ?
Nói ngắn gọn lại là, thiếu hụt gì đó có thể tận lực bù lại, về phần Vương Hiểu Thư và đứa nhỏ của bọn họ, hắn sẽ cho mẹ con cô hậu thuẫn mạnh mẽ và tương lai tươi sáng, đây là mục tiêu duy nhất trong quãng đời còn lại của hắn.
Ý tưởng này hắn cũng không nói cho cô nghe, hắn thậm chí không cần cô biết, hắn chỉ yên lặng hành động, đối với cảm tình cũng là như vậy.
Giống như cho đến nay, hắn chưa từng chủ động nói lời biểu đạt tình yêu như "Anh yêu em", nhưng nó đã không còn quan trọng. Nếu một giây sau chính là tận thế, có lẽ hắn sẽ nghiêm túc nói cho cô hắn yêu cô, nhưng với tính cách của hắn, nếu còn có ngày mai, hắn không có cách nào mở miệng được, lại càng không để ngày tận thế xảy ra.
Ít nhất, cho dù hắn không ngăn cản được thế giới này hủy diệt, hắn còn có thể mang cô rời khỏi đây.
Z nhìn Vương Hiểu Thư, cô đứng dưới ánh mặt trời, mặc váy ngắn rộng rãi, bên cạnh là Megatron bị cô chắn không có chỗ để đi, gió nhẹ phơ phất thổi qua tóc dài bên hông cô, dường như Z có thể nghe thấy một tiếng ca trong trẻo.
Giống như rất nhiều thứ đều là như vậy.die»ndٿanl«equu»yd«on
Bạn tin tưởng trước, bạn mới có thể có được, về phần hiện tại bạn có cần hay không, bạn ở một bên, bởi vì bạn tin, chính mình sẽ nhận ra, bạn vô cùng cần cô ấy.die»ndٿanl«equ»yd«onn
Một đoạn tình cảm ổn định, song phương có được thế giới nhỏ của mình, không chiều theo đối phương, cũng không ỷ lại đối phương, không có ca ngợi phù phiếm và nói dối, cũng không oán giận và giấu giếm, nhưng kì lạ là toàn bộ thế giới của hai người đều muốn hòa cùng nhau.
Tại quá khứ cảnh còn người mất, anh yêu em nhất.