Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 21
Vương Hiểu Thư im lặng nhìn Z, há mồm do dự có nên nói lời trong lòng mình hay không.
Z vuốt khóe mắt, thản nhiên nói: "Em có gì bất đồng thì có thể đề xuất, tôi lần đầu tiên thấy em muốn nói lại thôi."
Vương Hiểu Thư đi tới bên cạnh giường, khoanh chân ngồi xuống, im lặng một lúc rồi nói: "Tôi nói vậy có lẽ anh sẽ tức giận, nhưng tôi hi vọng anh có thể cân nhắc đề nghị của tôi một chút, lần này tôi thật lòng."
"Phải không?" Z cảm thấy hứng thú nhíu mày, "Em nói rồi tôi sẽ quyết định có cân nhắc hay không."
"....." Vương Hiểu Thư hết chỗ nói một chút, sau đó nói nhỏ, "Cá nhân tôi cho rằng cảm giác mà anh muốn, dù không sáng tạo một thế giới mới cũng có thể thực hiện, chỉ cần ở cùng người mình thích, cho dù đi đến đâu cũng có cảm giác này."
Z híp mắt nhìn cô, cô tiếp tục nói: "Anh xem, nghiên cứu của anh làm hại người vô tội trên thế giới, bọn họ đều có gia đình và người trong lòng, nếu cảm giác mà anh muốn thành lập trên sự thống khổ của bọn họ, vậy anh cũng không cảm thấy vui vẻ thực sự." Vương Hiểu Thư dè dặt nói, "Đây không phải là thế giới mới hoàn mỹ, nó vùi lấp nhiều thống khổ như vậy, một khi quá khứ phủ bụi bị mở ra, thế giới mới sẽ biến thành thế giới cũ, đến lúc đó anh định làm gì?"
"Vậy thì hủy nó đi rồi xây dựng lại." Z vô cảm nói.
Vương Hiểu Thư lắc đầu, cánh môi nhếch lên, không nói gì nữa.
Phong cách của cô khác với mọi người, vô cùng tươi mát, khí chất tốt, lúc không cười thì khóe miệng hơi cụp xuống, lúc cười thì đường cong khóe miệng trông vô cùng đẹp mắt, ngực cỡ 32C hoàn mỹ, nhưng đáng tiếc, cô đang từ từ già đi.
Z phát hiện có một sợi tóc bạc trên đầu Vương Hiểu Thư, hắn nâng tay cầm lấy, tách nó ra, làm cho Vương Hiểu Thư sững sờ.
"Em bao nhiêu tuổi mà đã có tóc bạc rồi?" Z nhỏ nhẹ hỏi, nhưng dường như hắn không cần câu trả lời, ngón tay thon dài tìm được chân tóc, nhổ sợi tóc bạc này xuống dưới.
Vương Hiểu Thư nhìn sợi tóc bạc trên ngón tay hắn, không sao cả nói: "Mọi người đều sẽ già, anh cũng vậy, dùng não quá độ sẽ làm chết rất nhiều tế bào não, tóc cũng dần dần bạc đi, không lâu sau anh cũng không thoát khỏi, đến lúc đó thế giới mới của anh sẽ ra sao?" Cô thành khẩn nói, "Tuy rằng chúng ta không đi trên cùng một con đường, nhưng tôi hi vọng nhân cơ hội này có thể nói ra ý tưởng của tôi và anh, tôi cho rằng chỉ cần cùng người mình thích, người mình để ý ở cùng nhau, dù đi tới đâu, đó cũng là thế giới tốt đẹp nhất."
"Phải không?" Z miết sợi tóc, cúi đầu xuống, dường như có suy nghĩ.
Vương Hiểu Thư nói: "Khó mà nói phải hay không phải, như tôi tin tưởng như vậy sẽ tốt hơn bây giờ. Anh nhìn bên ngoài, nơi nơi tử khí trầm trầm, người sống không ra được, người chết không được giải thoát, toàn bộ thế giới giống như tử thành." Cô nghiêm túc nhìn sâu vào mắt hắn, hỏi rõ, "Anh có thể tưởng tượng sao, đây là thứ mà anh xây dựng, đây là thế giới mới trong cảm nhận của anh?"
"Được rồi." Z ngắt lời cô, "Tôi hiểu ý tứ của em."
"... Vậy thì tốt quá."
"Nhưng cũng không phải hiểu rõ, chỉ là không hoang mang và khó hiểu mà thôi." Hắn tiêu cực nói, "Em ôm ảo tưởng quá mức tốt đẹp về thế giới này."
"Đây không phải ảo tưởng." Vương Hiểu Thư thở dài, "Nói như vậy đi, khi còn nhỏ cái nhìn của anh với thế giới này nhất định không giống như hiện tại, không có ai không có quá khứ, khi đó anh hẳn có thể lý giải được cách nói của tôi."
"Quá khứ?" Z nhếch miệng, hắn nhìn Vương Hiểu Thư, nói từng chữ, "Em nói sai rồi, có người không có quá khứ, người kia chính là tôi, tôi không có quá khứ, cũng không có tương lai, cho nên tôi muốn sáng tạo một tương lai cho mình." Hắn nhếch cằm lên, thoạt nhìn vô cùng ngạo mạn, tóc mái dài lướt qua gọng kính, ánh mắt lạnh lùng, "Z, đó là số thứ tự của tôi."
"... Số thứ tự?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn, trong nguyên tác quả thực không viết quá khứ của Z, hắn xuất hiện không nhiều lắm, vừa lên sân đã kết thúc, kết cục lại là OE, ngay cả hắn có ở cùng Y Ninh không cũng chưa nói, về việc này thì thông tin của cô khá ít...
Cô hoảng hốt ý thức được rằng ý tưởng lúc trước của mình hơi lý tưởng hóa, cô dùng thái độ của người đứng xem với những người nơi này, mỗi người đối với cô đều giống như NPC, cô chưa từng nghĩ sẽ thực sự nói ra ý nghĩ của mình cùng ai, cũng không nghĩ sẽ dung nhập vào thế giới này.
Nhưng hiện tại cô sâu sắc hiểu được, bọn họ đều là những người thực sự sống, mà cô không có cơ hội trở lại thế giới của mình, nơi này chính là nơi nửa đời sau cô phải sinh sống, mà cô đối mặt không phải là một nhân vật tưởng tượng trong sách, mà là một con người có máu có thịt, sẽ khóc sẽ cười.
"Em biết không, đó là kĩ thuật tiên tiến nhất, lựa chọn tinh trùng và trứng của hai người ưu tú nhất, bồi dưỡng ra một "người" sở hữu gien tốt nhất, thêm vào những thứ ở mức độ cao nhất vào thứ gọi là "người", trong tất cả những thí nghiệm, tôi chính là cái cuối cùng, cũng là cái duy nhất thành công." Hắn nói đến đây, nở nụ cười, "Có 26 cái, em biết bảng chữ cái chứ?"
Vương Hiểu Thư giật giật khóe miệng, không biết nói như thế nào, đành phải gật đầu.
Z nhìn cô, hơi há mồm, lời muốn nói lại không nói ra được, hắn học qua rất nhiều thứ, nhưng không có cách nào dùng chúng trên mặt tình cảm, những lời "Anh nhớ em" hoặc là "Anh thích em" hay là "Anh muốn ở bên cạnh em, cảm thụ thế giới theo lời của em", đánh chết hắn cũng không thể nói ra.
Cuối cùng, Z nhẹ giọng nói: "Về luận điệu kia của em, em muốn chứng minh mình đúng như thế nào? Đừng dùng loại nam nữ nội tiết tố tràn đầy để làm ví dụ, điều đó chỉ càng làm thế giới này diệt vong nhanh hơn mà thôi."
Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ hắn thật sự nghiêm túc cân nhắc lời của cô, quá khứ của hắn làm cô chú ý hơn khi đối mặt với hắn, lo lắng lời nói của mình có chọc vào chỗ đau của hắn hay không.
Cô suy nghĩ một chút, biết đôi nam nữ trong lời hắn hẳn là Y Ninh và Âu Dương, hơi do dự, đề nghị: "Nếu không anh tới nơi không có bọn họ thử xem? Trên thế giới vẫn có rất nhiều người tốt, không phải anh biết lừa người khác sao? Anh cứ trà trộn vào căn cứ khác để làm việc tốt, tôi cam đoan anh có thể gặp được người khiến anh thay đổi suy nghĩ."
Z cố nén để không hừ lạnh, ngữ điệu kỳ quái hỏi: "Em chắc chắn?"
"Đương nhiên!"
"Được rồi." Z vỗ cửa, "Vì tránh em muốn tôi đi mà lừa tôi, em phải đi cùng."
"Hả?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn, "Sao lại thế này? Tại sao lại lôi tôi vào?"
"Đây là đề nghị của em, em phải chịu trách nhiệm, nếu em đúng, vậy thì tất cả đều vui, nếu không..." Z lạnh lùng nhếch miệng, nằm lên giường, giọng nói mang theo sự thương hại, "Vậy em phải nỗ lực hơn để sáng tạo thế giới mới."
Khóe miệng Vương Hiểu Thư run run nhìn Z đang nằm trên giường: "Anh nằm ở đây, chắc là không đi nữa?"
Đầu Z gối vào hai tay, đôi mắt hẹp dài nhìn cô: "Em không cần lo lắng, thái độ của em với tôi làm tôi hiểu rõ quan hệ của chúng ta là gì, bây giờ còn tốt một chút, nhưng không sao cả, dù sao đó là bản tính của con người, có thể là tri kỷ, có thể không là gì cả, tôi sẽ không chạm vào em, yên tâm ngủ đi."
"Nhưng..."
"Vương Hiểu Thư, chờ tới khi sự nhẫn nại của tôi bị em mài mòn, tôi sẽ rời khỏi em, đừng nóng vội." Hắn nghiêng đầu nhìn cô, "Ngủ đi?"
"... Tôi thật sự không hiểu nổi anh." Vương Hiểu Thư nói nhỏ, kéo chăn quấn người mình thật chặt, chỉ lộ ra một cái đầu, rầu rĩ quay lưng về phía hắn, im lặng giống như đang ngủ.
Z nằm nghiêng ở sau lưng cô, đây xem như lần đầu tiên bọn họ ngủ yên cùng nhau, nếu may mắn thì có thể sống hòa bình tới khi trời sáng, nhưng lòng hắn luôn ngứa ngáy, không nhịn được mà muốn làm gì đó.
Z là người thực tế, hắn có thói quen biến ý tưởng thành hành động, cho nên hắn vụng trộm luồn tay vào trong chăn của Vương Hiểu Thư, ngón tay tiến vào trong quần áo cù cô, đầu tiên cô ngấm ngầm chịu đựng, sau đó bắt đầu giãy giụa, vừa giãy giụa vừa cười ha ha, bị cù khiến cô cười đến mức chảy nước mắt, Z bất giác nhếch miệng, nghiêng người hôn vào môi cô.
Hắn bỏ mắt kính ra, hôn nhẹ lên cánh môi cô, không xâm nhập cũng không có hành vi nào khác, chỉ nhẹ mân cánh môi mềm, tay ôm cô vào trong lòng, khẽ hôn lên trên, lướt qua chóp mũi, cái trán rồi đến đỉnh đầu, dịu dàng giống như người đàn ông cay nghiệt thường ngày không phải là hắn.
Vương Hiểu Thư trợn tròn mắt, thở nhẹ khi bị hắn ôm vào lòng. Cô nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn, ngửi mùi xà phòng từ áo sơ mi và áo dài trắng, bỗng nhiên gọi hắn một tiếng.
"Z?"
"Hả?" Giọng nói khàn khàn mang theo âm mũi của hắn vô cùng gợi cảm.
Tim Vương Hiểu Thư đập rất nhanh, cô giật mình, lại bị hắn ôm chặt hơn, cô nhịn không được run rẩy, hắn xoa nhẹ lưng cô, giảm bớt lực khi ôm cô, cô ngẩn người, bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn: "Làm sao em có thể ngủ yên chứ?"
Buổi tối này bọn họ không làm gì cả, đây là lần đầu tiên bọn họ ở cùng nhau cả đêm mà không làm gì, chỉ ôm nhau ngủ. Nhưng sau khi tỉnh lại, Vương Hiểu Thư biết hết thảy đều thay đổi.
Z không phải là người sẽ thổ lộ, nhưng hắn sẽ biến tất cả hứa hẹn và ý tưởng thành thực tế, lúc sáng sớm hắn đã bắt đầu bận việc, không để cô làm gì cả, cô chờ trong phòng, mà hắn rời đi một giờ liền trở lại, duỗi tay về phía cô, mỉm cười nói: "Đều tốt lắm, đến đây đi."
Vương Hiểu Thư cắn môi, do dự nhìn hắn, cô không biết là hắn lừa mình hay thật sự muốn trở thành người tốt, nhưng qua chuyện tối hôm qua, cô muốn thử tin tưởng hắn, dần dần bỏ đi thói quen phản bác hắn.
Cô đưa tay cho hắn, đi theo hắn rời khỏi phòng, bọn họ đi thẳng tới cửa căn cứ, lúc này cửa căn cứ Phân Tử đã rộng mở, cha con Miyazaki chẳng những không vì đầu độc mà hạn chế hành động của bọn họ mà còn nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn, Z dưới ánh mắt của cha con Miyazaki và những người khác, lạnh nhạt cầm vali đi ra ngoài.
"Lên xe đi." Hắn đưa cô vào một chiếc xe hơi Lexus màu đen, sau đó cũng tiến vào, dáng người cao gầy khi ngồi ở chỗ lái không duỗi chân ra được, cô nhìn hắn đẩy chỗ ngồi lùi về sau, luôn luôn im lặng.
Dưới sự im lặng quỷ dị, Z bỗng nhìn về phía cô, cảnh cáo: "Em đừng nghĩ rời khỏi tôi, hiện tại tôi thật sự muốn thử làm theo ý em, nếu em chạy tôi sẽ trả thù."
"Anh thật sự nghĩ như vậy thì tốt rồi." Vương Hiểu Thư thở phào nhẹ nhõm, "Anh không nên gạt tôi, chỉ cần anh thật sự muốn cải tà quy chính, nguyện ý bù lại sai lầm của mình, tôi sẽ cùng anh làm chuyện này."
Cải tà quy chính? Hắn không thấy mình không đúng chỗ nào, ngoại trừ chuyện nếu cô rời đi hắn sẽ trả thù, những việc khác đều là hắn lừa cô, bởi vì hắn rất muốn giữ cô lại.
Z nghiêm túc đứng đắn nói: "Đương nhiên, tôi sẽ thử tin những lời này."
Vương Hiểu Thư vui vẻ, cảm thấy mình kéo một tên khốn như vậy về chính đạo là quá vĩ đại, nói không chừng một thời gian sau còn có thể khiến hắn nghĩ ra biện pháp chế tạo loại thuốc biến zombie thành người, không phải hắn tập hợp gien ưu tú nhất của nhân loại sao? Vậy thì không có chuyện gì là không có khả năng, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cứ như vậy, mỗi người đều có mưu đồ riêng đi trên con đường không đường về "Ngươi bịp bợm ta lừa ngươi", nhưng bọn họ đều không biết, con đường này thật sự đảo điên và thay đổi suy nghĩ của bọn họ, người quyết giữ ý mình lại không quyết giữ ý mình, người xấu cũng không lại là người hoàn toàn xấu, bọn họ đều kiên trì vững vàng, bởi vì ở cùng nhau và những kinh nghiệm khó quên mà hoàn toàn thay đổi.
"Đúng rồi." Vương Hiểu Thư bỗng nhìn về phía hắn, "Vừa rồi anh nói nếu tôi đi sẽ trả thù tôi, vậy anh muốn trả thù tôi thế nào? Lại đến tìm tôi?"
Z cười lạnh: "Lại đi tìm em? Đó là trả thù chính tôi mới đúng."
"....."
Z vuốt khóe mắt, thản nhiên nói: "Em có gì bất đồng thì có thể đề xuất, tôi lần đầu tiên thấy em muốn nói lại thôi."
Vương Hiểu Thư đi tới bên cạnh giường, khoanh chân ngồi xuống, im lặng một lúc rồi nói: "Tôi nói vậy có lẽ anh sẽ tức giận, nhưng tôi hi vọng anh có thể cân nhắc đề nghị của tôi một chút, lần này tôi thật lòng."
"Phải không?" Z cảm thấy hứng thú nhíu mày, "Em nói rồi tôi sẽ quyết định có cân nhắc hay không."
"....." Vương Hiểu Thư hết chỗ nói một chút, sau đó nói nhỏ, "Cá nhân tôi cho rằng cảm giác mà anh muốn, dù không sáng tạo một thế giới mới cũng có thể thực hiện, chỉ cần ở cùng người mình thích, cho dù đi đến đâu cũng có cảm giác này."
Z híp mắt nhìn cô, cô tiếp tục nói: "Anh xem, nghiên cứu của anh làm hại người vô tội trên thế giới, bọn họ đều có gia đình và người trong lòng, nếu cảm giác mà anh muốn thành lập trên sự thống khổ của bọn họ, vậy anh cũng không cảm thấy vui vẻ thực sự." Vương Hiểu Thư dè dặt nói, "Đây không phải là thế giới mới hoàn mỹ, nó vùi lấp nhiều thống khổ như vậy, một khi quá khứ phủ bụi bị mở ra, thế giới mới sẽ biến thành thế giới cũ, đến lúc đó anh định làm gì?"
"Vậy thì hủy nó đi rồi xây dựng lại." Z vô cảm nói.
Vương Hiểu Thư lắc đầu, cánh môi nhếch lên, không nói gì nữa.
Phong cách của cô khác với mọi người, vô cùng tươi mát, khí chất tốt, lúc không cười thì khóe miệng hơi cụp xuống, lúc cười thì đường cong khóe miệng trông vô cùng đẹp mắt, ngực cỡ 32C hoàn mỹ, nhưng đáng tiếc, cô đang từ từ già đi.
Z phát hiện có một sợi tóc bạc trên đầu Vương Hiểu Thư, hắn nâng tay cầm lấy, tách nó ra, làm cho Vương Hiểu Thư sững sờ.
"Em bao nhiêu tuổi mà đã có tóc bạc rồi?" Z nhỏ nhẹ hỏi, nhưng dường như hắn không cần câu trả lời, ngón tay thon dài tìm được chân tóc, nhổ sợi tóc bạc này xuống dưới.
Vương Hiểu Thư nhìn sợi tóc bạc trên ngón tay hắn, không sao cả nói: "Mọi người đều sẽ già, anh cũng vậy, dùng não quá độ sẽ làm chết rất nhiều tế bào não, tóc cũng dần dần bạc đi, không lâu sau anh cũng không thoát khỏi, đến lúc đó thế giới mới của anh sẽ ra sao?" Cô thành khẩn nói, "Tuy rằng chúng ta không đi trên cùng một con đường, nhưng tôi hi vọng nhân cơ hội này có thể nói ra ý tưởng của tôi và anh, tôi cho rằng chỉ cần cùng người mình thích, người mình để ý ở cùng nhau, dù đi tới đâu, đó cũng là thế giới tốt đẹp nhất."
"Phải không?" Z miết sợi tóc, cúi đầu xuống, dường như có suy nghĩ.
Vương Hiểu Thư nói: "Khó mà nói phải hay không phải, như tôi tin tưởng như vậy sẽ tốt hơn bây giờ. Anh nhìn bên ngoài, nơi nơi tử khí trầm trầm, người sống không ra được, người chết không được giải thoát, toàn bộ thế giới giống như tử thành." Cô nghiêm túc nhìn sâu vào mắt hắn, hỏi rõ, "Anh có thể tưởng tượng sao, đây là thứ mà anh xây dựng, đây là thế giới mới trong cảm nhận của anh?"
"Được rồi." Z ngắt lời cô, "Tôi hiểu ý tứ của em."
"... Vậy thì tốt quá."
"Nhưng cũng không phải hiểu rõ, chỉ là không hoang mang và khó hiểu mà thôi." Hắn tiêu cực nói, "Em ôm ảo tưởng quá mức tốt đẹp về thế giới này."
"Đây không phải ảo tưởng." Vương Hiểu Thư thở dài, "Nói như vậy đi, khi còn nhỏ cái nhìn của anh với thế giới này nhất định không giống như hiện tại, không có ai không có quá khứ, khi đó anh hẳn có thể lý giải được cách nói của tôi."
"Quá khứ?" Z nhếch miệng, hắn nhìn Vương Hiểu Thư, nói từng chữ, "Em nói sai rồi, có người không có quá khứ, người kia chính là tôi, tôi không có quá khứ, cũng không có tương lai, cho nên tôi muốn sáng tạo một tương lai cho mình." Hắn nhếch cằm lên, thoạt nhìn vô cùng ngạo mạn, tóc mái dài lướt qua gọng kính, ánh mắt lạnh lùng, "Z, đó là số thứ tự của tôi."
"... Số thứ tự?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn, trong nguyên tác quả thực không viết quá khứ của Z, hắn xuất hiện không nhiều lắm, vừa lên sân đã kết thúc, kết cục lại là OE, ngay cả hắn có ở cùng Y Ninh không cũng chưa nói, về việc này thì thông tin của cô khá ít...
Cô hoảng hốt ý thức được rằng ý tưởng lúc trước của mình hơi lý tưởng hóa, cô dùng thái độ của người đứng xem với những người nơi này, mỗi người đối với cô đều giống như NPC, cô chưa từng nghĩ sẽ thực sự nói ra ý nghĩ của mình cùng ai, cũng không nghĩ sẽ dung nhập vào thế giới này.
Nhưng hiện tại cô sâu sắc hiểu được, bọn họ đều là những người thực sự sống, mà cô không có cơ hội trở lại thế giới của mình, nơi này chính là nơi nửa đời sau cô phải sinh sống, mà cô đối mặt không phải là một nhân vật tưởng tượng trong sách, mà là một con người có máu có thịt, sẽ khóc sẽ cười.
"Em biết không, đó là kĩ thuật tiên tiến nhất, lựa chọn tinh trùng và trứng của hai người ưu tú nhất, bồi dưỡng ra một "người" sở hữu gien tốt nhất, thêm vào những thứ ở mức độ cao nhất vào thứ gọi là "người", trong tất cả những thí nghiệm, tôi chính là cái cuối cùng, cũng là cái duy nhất thành công." Hắn nói đến đây, nở nụ cười, "Có 26 cái, em biết bảng chữ cái chứ?"
Vương Hiểu Thư giật giật khóe miệng, không biết nói như thế nào, đành phải gật đầu.
Z nhìn cô, hơi há mồm, lời muốn nói lại không nói ra được, hắn học qua rất nhiều thứ, nhưng không có cách nào dùng chúng trên mặt tình cảm, những lời "Anh nhớ em" hoặc là "Anh thích em" hay là "Anh muốn ở bên cạnh em, cảm thụ thế giới theo lời của em", đánh chết hắn cũng không thể nói ra.
Cuối cùng, Z nhẹ giọng nói: "Về luận điệu kia của em, em muốn chứng minh mình đúng như thế nào? Đừng dùng loại nam nữ nội tiết tố tràn đầy để làm ví dụ, điều đó chỉ càng làm thế giới này diệt vong nhanh hơn mà thôi."
Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ hắn thật sự nghiêm túc cân nhắc lời của cô, quá khứ của hắn làm cô chú ý hơn khi đối mặt với hắn, lo lắng lời nói của mình có chọc vào chỗ đau của hắn hay không.
Cô suy nghĩ một chút, biết đôi nam nữ trong lời hắn hẳn là Y Ninh và Âu Dương, hơi do dự, đề nghị: "Nếu không anh tới nơi không có bọn họ thử xem? Trên thế giới vẫn có rất nhiều người tốt, không phải anh biết lừa người khác sao? Anh cứ trà trộn vào căn cứ khác để làm việc tốt, tôi cam đoan anh có thể gặp được người khiến anh thay đổi suy nghĩ."
Z cố nén để không hừ lạnh, ngữ điệu kỳ quái hỏi: "Em chắc chắn?"
"Đương nhiên!"
"Được rồi." Z vỗ cửa, "Vì tránh em muốn tôi đi mà lừa tôi, em phải đi cùng."
"Hả?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn, "Sao lại thế này? Tại sao lại lôi tôi vào?"
"Đây là đề nghị của em, em phải chịu trách nhiệm, nếu em đúng, vậy thì tất cả đều vui, nếu không..." Z lạnh lùng nhếch miệng, nằm lên giường, giọng nói mang theo sự thương hại, "Vậy em phải nỗ lực hơn để sáng tạo thế giới mới."
Khóe miệng Vương Hiểu Thư run run nhìn Z đang nằm trên giường: "Anh nằm ở đây, chắc là không đi nữa?"
Đầu Z gối vào hai tay, đôi mắt hẹp dài nhìn cô: "Em không cần lo lắng, thái độ của em với tôi làm tôi hiểu rõ quan hệ của chúng ta là gì, bây giờ còn tốt một chút, nhưng không sao cả, dù sao đó là bản tính của con người, có thể là tri kỷ, có thể không là gì cả, tôi sẽ không chạm vào em, yên tâm ngủ đi."
"Nhưng..."
"Vương Hiểu Thư, chờ tới khi sự nhẫn nại của tôi bị em mài mòn, tôi sẽ rời khỏi em, đừng nóng vội." Hắn nghiêng đầu nhìn cô, "Ngủ đi?"
"... Tôi thật sự không hiểu nổi anh." Vương Hiểu Thư nói nhỏ, kéo chăn quấn người mình thật chặt, chỉ lộ ra một cái đầu, rầu rĩ quay lưng về phía hắn, im lặng giống như đang ngủ.
Z nằm nghiêng ở sau lưng cô, đây xem như lần đầu tiên bọn họ ngủ yên cùng nhau, nếu may mắn thì có thể sống hòa bình tới khi trời sáng, nhưng lòng hắn luôn ngứa ngáy, không nhịn được mà muốn làm gì đó.
Z là người thực tế, hắn có thói quen biến ý tưởng thành hành động, cho nên hắn vụng trộm luồn tay vào trong chăn của Vương Hiểu Thư, ngón tay tiến vào trong quần áo cù cô, đầu tiên cô ngấm ngầm chịu đựng, sau đó bắt đầu giãy giụa, vừa giãy giụa vừa cười ha ha, bị cù khiến cô cười đến mức chảy nước mắt, Z bất giác nhếch miệng, nghiêng người hôn vào môi cô.
Hắn bỏ mắt kính ra, hôn nhẹ lên cánh môi cô, không xâm nhập cũng không có hành vi nào khác, chỉ nhẹ mân cánh môi mềm, tay ôm cô vào trong lòng, khẽ hôn lên trên, lướt qua chóp mũi, cái trán rồi đến đỉnh đầu, dịu dàng giống như người đàn ông cay nghiệt thường ngày không phải là hắn.
Vương Hiểu Thư trợn tròn mắt, thở nhẹ khi bị hắn ôm vào lòng. Cô nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn, ngửi mùi xà phòng từ áo sơ mi và áo dài trắng, bỗng nhiên gọi hắn một tiếng.
"Z?"
"Hả?" Giọng nói khàn khàn mang theo âm mũi của hắn vô cùng gợi cảm.
Tim Vương Hiểu Thư đập rất nhanh, cô giật mình, lại bị hắn ôm chặt hơn, cô nhịn không được run rẩy, hắn xoa nhẹ lưng cô, giảm bớt lực khi ôm cô, cô ngẩn người, bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn: "Làm sao em có thể ngủ yên chứ?"
Buổi tối này bọn họ không làm gì cả, đây là lần đầu tiên bọn họ ở cùng nhau cả đêm mà không làm gì, chỉ ôm nhau ngủ. Nhưng sau khi tỉnh lại, Vương Hiểu Thư biết hết thảy đều thay đổi.
Z không phải là người sẽ thổ lộ, nhưng hắn sẽ biến tất cả hứa hẹn và ý tưởng thành thực tế, lúc sáng sớm hắn đã bắt đầu bận việc, không để cô làm gì cả, cô chờ trong phòng, mà hắn rời đi một giờ liền trở lại, duỗi tay về phía cô, mỉm cười nói: "Đều tốt lắm, đến đây đi."
Vương Hiểu Thư cắn môi, do dự nhìn hắn, cô không biết là hắn lừa mình hay thật sự muốn trở thành người tốt, nhưng qua chuyện tối hôm qua, cô muốn thử tin tưởng hắn, dần dần bỏ đi thói quen phản bác hắn.
Cô đưa tay cho hắn, đi theo hắn rời khỏi phòng, bọn họ đi thẳng tới cửa căn cứ, lúc này cửa căn cứ Phân Tử đã rộng mở, cha con Miyazaki chẳng những không vì đầu độc mà hạn chế hành động của bọn họ mà còn nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn, Z dưới ánh mắt của cha con Miyazaki và những người khác, lạnh nhạt cầm vali đi ra ngoài.
"Lên xe đi." Hắn đưa cô vào một chiếc xe hơi Lexus màu đen, sau đó cũng tiến vào, dáng người cao gầy khi ngồi ở chỗ lái không duỗi chân ra được, cô nhìn hắn đẩy chỗ ngồi lùi về sau, luôn luôn im lặng.
Dưới sự im lặng quỷ dị, Z bỗng nhìn về phía cô, cảnh cáo: "Em đừng nghĩ rời khỏi tôi, hiện tại tôi thật sự muốn thử làm theo ý em, nếu em chạy tôi sẽ trả thù."
"Anh thật sự nghĩ như vậy thì tốt rồi." Vương Hiểu Thư thở phào nhẹ nhõm, "Anh không nên gạt tôi, chỉ cần anh thật sự muốn cải tà quy chính, nguyện ý bù lại sai lầm của mình, tôi sẽ cùng anh làm chuyện này."
Cải tà quy chính? Hắn không thấy mình không đúng chỗ nào, ngoại trừ chuyện nếu cô rời đi hắn sẽ trả thù, những việc khác đều là hắn lừa cô, bởi vì hắn rất muốn giữ cô lại.
Z nghiêm túc đứng đắn nói: "Đương nhiên, tôi sẽ thử tin những lời này."
Vương Hiểu Thư vui vẻ, cảm thấy mình kéo một tên khốn như vậy về chính đạo là quá vĩ đại, nói không chừng một thời gian sau còn có thể khiến hắn nghĩ ra biện pháp chế tạo loại thuốc biến zombie thành người, không phải hắn tập hợp gien ưu tú nhất của nhân loại sao? Vậy thì không có chuyện gì là không có khả năng, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cứ như vậy, mỗi người đều có mưu đồ riêng đi trên con đường không đường về "Ngươi bịp bợm ta lừa ngươi", nhưng bọn họ đều không biết, con đường này thật sự đảo điên và thay đổi suy nghĩ của bọn họ, người quyết giữ ý mình lại không quyết giữ ý mình, người xấu cũng không lại là người hoàn toàn xấu, bọn họ đều kiên trì vững vàng, bởi vì ở cùng nhau và những kinh nghiệm khó quên mà hoàn toàn thay đổi.
"Đúng rồi." Vương Hiểu Thư bỗng nhìn về phía hắn, "Vừa rồi anh nói nếu tôi đi sẽ trả thù tôi, vậy anh muốn trả thù tôi thế nào? Lại đến tìm tôi?"
Z cười lạnh: "Lại đi tìm em? Đó là trả thù chính tôi mới đúng."
"....."