Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Tống vi được cứu?
Mày qua coi nó còn sống không?
Tên đàn em cũng run lên cầm cập đối với lũ giang hồ cóc ké như tụi nó chỉ giỏi làm mấy chuyện hù dọa người khác để kím chút tiền chứ nào dám nghĩ đến chuyện giết người.. Đôi chân một tên trong số hai người không ngừng run rẫy đi đến đưa tay sờ trước mũi Tống Vi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô đang phà nhè nhẹ đến ngón tay mình hắn mới thở phào nhẹ nhõm
- Chị hai cô ta vẫn còn sống..
- Mặc kệ ả. Mau chống rút, còn tiền tao sẽ chuyển sau nhận được tiền xong mỗi đứa một nơi biến khỏi cái thành phố này cho tao.
- Dạ dạ.
Nói xong hai tên lập tức co chân chạy đi
- Con đàn bà đê tiện, tao không tin với cái bộ dàng người không ra người ma không ra ma này mày lại dám quay về tìm Hàn Bách.
Giai Tuyết Ny nhếch môi đắc ý nói rồi cũng nhanh chóng ra ngoài lái xe đi..
Màn đêm ngày càng khuya tiếng côn trùng vang lên càng khiến căn nhà trở nên quỷ dị..
...----------------...
Hàn Bách ngồi trước máy tính trong thư phòng suốt 3 tiếng nhưng vẫn không thể định vị được vị trí của Tống Vi. Sắc mặc anh lúc này đã trở nên vô cùng khó coi, những ngón tay lướt bàn phím ngày càng nhanh hơn nhưng kết quả vẫn hiển thị 6 từ "không xác định được vị trí"..
[ Bộp]
Hàn Bách giận dữ anh đấm mạnh xuống bàn một phát rồi đi xuống lầu..
Vừa xuống tới phòng khách đã chạm mặt Giai Tuyết Ny cũng vừa về tới.
Nhìn thấy gương mặt như quỷ dữ đang nhìn mình khiến Giai Tuyết Ny dè dặt lui về sau cúi gầm mặt xuống chẳng dám nhìn anh lắp bắp nói..
- Sao..sao..sao anh nhìn em như vậy?
- Tiểu Vi đâu?
Chỉ vỏn vẹn 3 từ nhưng lại mang theo luồng hàn khí muốn đóng băng cả đối phương..
- Hôm nay em về nhà mà..Làm sao em biết được cô ta đi đâu chứ..
Hàn Bách trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Giai Tuyết Ny anh tiến tới bóp cổ cô gằn từng chữ một
- Cô có biết kết quả thế nào khi đụng vào người của tôi không?
- Khụ..khụ.. aa.khụ.. Em..em thật sự không biết gì mà.. anh buông em ra..em sắp ngạt chết rồi..
Giai Tuyết Ny vùng vẫy cố đẩy tay Hàn Bách ra khỏi cổ mình nhưng vẫn không lung lay được chút nào cảm giác nơi lồng ngực đã ngày một nặng nề càng làm cô hoảng sợ..
- Hàn Bách con làm gì vậy? Mau bỏ Tuyết Ny ra mau..
Lâm Tú Như nghe tiếng động lớn bà chạy xuống thì thấy cảnh tượng trước mắt vội chạy đến kéo tay Hàn Bách ra..
- Mẹ... cứu.. con..
- Hàn Bách con mau bỏ tay ra..
Nhìn thấy Giai Tuyết Ny sắp không chịu nổi nữa Hàn Bách mới buông tay ra giọng nói tàn khốc vang lên
- Các người nên cầu mong Tiểu Vi bình an trở về.. nếu không thì hậu quả thế nào tôi không dám bảo đảm.
Dứt lời anh lao ra ngoài lên xe phóng như điên ra đường.
Giai Tuyết Ny ôm cổ ngồi bệch dưới sàn nhà ho sặc sụa, mãi một lúc hơi thở mới đều đặn trở lại..
- Con đã làm gì Tống Vi rồi?
- Con chỉ dạy cho cô ta một bài học mà thôi, để xem với bộ dạng đó cô ta có dám quay về tìm anh Bách không.
- Mẹ chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như con nghĩ..
...----------------...
Tống Vi nhíu chặt mày mơ màng tỉnh dậy, cảm giác đau rát tột cùng từ bàn tay truyền đến giúp cô tỉnh táo hơn. Gắng gượng ngồi dậy đưa tay sờ lên cổ tìm sợi dây chuyền Hàn Bách đã đeo cho cô nhưng vùng cổ trống không cô mơ hồ nhớ lại chắc có lẽ trong lúc dằn co đã rơi mất..
Nhìn bàn tay đã bong lên từng lớp da nhăn nheo trông vô cùng kinh khủng. Tống Vi vẫn không lộ chút biểu cảm cô đứng dậy loạng choạng đi ra ngoài suốt một đoạn đường dài vắng vẻ cuối cùng cũng tới được đường lớn.
Giờ đã hơn 2 giờ sáng con đường cũng vắng vẻ không một bóng người, cô kiên trì tiếp tục lê từng bước chân nặng nề về phía trước sau một lúc cũng nhìn thấy đèn từ phía xa dần tiến đến, cô đành cược một lần đi ra giữa đường hi vọng chiếc xe có thể dừng lại giúp đỡ.
Trong xe tài xế buồn ngủ ngáp dài ngáp ngắn phần vì chủ quan đường vắng nên lơ đãng đến khi nhìn về phía trước thấy một cô gái máu me bê bết trên người làm anh giật mình đạp mạnh thắng tiếng bánh xe ma sát với mặt đường âm thanh chói tai vang lên.
Tác động bất ngờ trong xe khiến người phía sau không khỏi hiếu kì, anh cau mày lên tiếng..
- Tiểu Bạch có chuyện gì vậy?
Tài xế là một chàng trai trẻ chừng 26-27 tuổi sắc mặt đã trắng bệch run run nói..
- Thiếu...thiếu gia hình như em đâm phải người ta rồi..
Người đàn ông ngồi phía sau vội xuống xe đi đến đầu xe nhìn thấy Tống Vi đã nằm dưới mặt đường bất tỉnh, anh vội bế cô lên xe rồi nói với tài xế
- Mau về biệt thự..
- Thiếu gia.. lỡ cô ta chết rồi sao? Là xe chúng ta đâm phải cô ấy đó..
Tiểu Bạch chẳng dám quay xuống nhìn vì bộ dạng Tống Vi lúc này thật sự rất đáng sợ, tóc tái rối ren cả người toàn là máu, bàn tay còn loang lổ vô cùng đáng sợ..
- Xe chúng ta không có đụng trúng. Cô ấy cần giúp đỡ.. mau đưa về biệt thự, gọi luôn bác sĩ Triệu qua.
- Dạ dạ..
Nghe người đàn ông nói vậy Tiểu Bạch mới vơi đi nổi lo trong lòng vội nổ máy rồi lái xe rời đi..
Cùng lúc này làn đường bên cạnh xe của Hàn Bách cũng lao nhanh qua.
Rõ ràng là ngay bên cạnh nhưng lại chẳng nhận ra và rồi vô tình lướt qua nhau..
Tên đàn em cũng run lên cầm cập đối với lũ giang hồ cóc ké như tụi nó chỉ giỏi làm mấy chuyện hù dọa người khác để kím chút tiền chứ nào dám nghĩ đến chuyện giết người.. Đôi chân một tên trong số hai người không ngừng run rẫy đi đến đưa tay sờ trước mũi Tống Vi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô đang phà nhè nhẹ đến ngón tay mình hắn mới thở phào nhẹ nhõm
- Chị hai cô ta vẫn còn sống..
- Mặc kệ ả. Mau chống rút, còn tiền tao sẽ chuyển sau nhận được tiền xong mỗi đứa một nơi biến khỏi cái thành phố này cho tao.
- Dạ dạ.
Nói xong hai tên lập tức co chân chạy đi
- Con đàn bà đê tiện, tao không tin với cái bộ dàng người không ra người ma không ra ma này mày lại dám quay về tìm Hàn Bách.
Giai Tuyết Ny nhếch môi đắc ý nói rồi cũng nhanh chóng ra ngoài lái xe đi..
Màn đêm ngày càng khuya tiếng côn trùng vang lên càng khiến căn nhà trở nên quỷ dị..
...----------------...
Hàn Bách ngồi trước máy tính trong thư phòng suốt 3 tiếng nhưng vẫn không thể định vị được vị trí của Tống Vi. Sắc mặc anh lúc này đã trở nên vô cùng khó coi, những ngón tay lướt bàn phím ngày càng nhanh hơn nhưng kết quả vẫn hiển thị 6 từ "không xác định được vị trí"..
[ Bộp]
Hàn Bách giận dữ anh đấm mạnh xuống bàn một phát rồi đi xuống lầu..
Vừa xuống tới phòng khách đã chạm mặt Giai Tuyết Ny cũng vừa về tới.
Nhìn thấy gương mặt như quỷ dữ đang nhìn mình khiến Giai Tuyết Ny dè dặt lui về sau cúi gầm mặt xuống chẳng dám nhìn anh lắp bắp nói..
- Sao..sao..sao anh nhìn em như vậy?
- Tiểu Vi đâu?
Chỉ vỏn vẹn 3 từ nhưng lại mang theo luồng hàn khí muốn đóng băng cả đối phương..
- Hôm nay em về nhà mà..Làm sao em biết được cô ta đi đâu chứ..
Hàn Bách trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Giai Tuyết Ny anh tiến tới bóp cổ cô gằn từng chữ một
- Cô có biết kết quả thế nào khi đụng vào người của tôi không?
- Khụ..khụ.. aa.khụ.. Em..em thật sự không biết gì mà.. anh buông em ra..em sắp ngạt chết rồi..
Giai Tuyết Ny vùng vẫy cố đẩy tay Hàn Bách ra khỏi cổ mình nhưng vẫn không lung lay được chút nào cảm giác nơi lồng ngực đã ngày một nặng nề càng làm cô hoảng sợ..
- Hàn Bách con làm gì vậy? Mau bỏ Tuyết Ny ra mau..
Lâm Tú Như nghe tiếng động lớn bà chạy xuống thì thấy cảnh tượng trước mắt vội chạy đến kéo tay Hàn Bách ra..
- Mẹ... cứu.. con..
- Hàn Bách con mau bỏ tay ra..
Nhìn thấy Giai Tuyết Ny sắp không chịu nổi nữa Hàn Bách mới buông tay ra giọng nói tàn khốc vang lên
- Các người nên cầu mong Tiểu Vi bình an trở về.. nếu không thì hậu quả thế nào tôi không dám bảo đảm.
Dứt lời anh lao ra ngoài lên xe phóng như điên ra đường.
Giai Tuyết Ny ôm cổ ngồi bệch dưới sàn nhà ho sặc sụa, mãi một lúc hơi thở mới đều đặn trở lại..
- Con đã làm gì Tống Vi rồi?
- Con chỉ dạy cho cô ta một bài học mà thôi, để xem với bộ dạng đó cô ta có dám quay về tìm anh Bách không.
- Mẹ chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như con nghĩ..
...----------------...
Tống Vi nhíu chặt mày mơ màng tỉnh dậy, cảm giác đau rát tột cùng từ bàn tay truyền đến giúp cô tỉnh táo hơn. Gắng gượng ngồi dậy đưa tay sờ lên cổ tìm sợi dây chuyền Hàn Bách đã đeo cho cô nhưng vùng cổ trống không cô mơ hồ nhớ lại chắc có lẽ trong lúc dằn co đã rơi mất..
Nhìn bàn tay đã bong lên từng lớp da nhăn nheo trông vô cùng kinh khủng. Tống Vi vẫn không lộ chút biểu cảm cô đứng dậy loạng choạng đi ra ngoài suốt một đoạn đường dài vắng vẻ cuối cùng cũng tới được đường lớn.
Giờ đã hơn 2 giờ sáng con đường cũng vắng vẻ không một bóng người, cô kiên trì tiếp tục lê từng bước chân nặng nề về phía trước sau một lúc cũng nhìn thấy đèn từ phía xa dần tiến đến, cô đành cược một lần đi ra giữa đường hi vọng chiếc xe có thể dừng lại giúp đỡ.
Trong xe tài xế buồn ngủ ngáp dài ngáp ngắn phần vì chủ quan đường vắng nên lơ đãng đến khi nhìn về phía trước thấy một cô gái máu me bê bết trên người làm anh giật mình đạp mạnh thắng tiếng bánh xe ma sát với mặt đường âm thanh chói tai vang lên.
Tác động bất ngờ trong xe khiến người phía sau không khỏi hiếu kì, anh cau mày lên tiếng..
- Tiểu Bạch có chuyện gì vậy?
Tài xế là một chàng trai trẻ chừng 26-27 tuổi sắc mặt đã trắng bệch run run nói..
- Thiếu...thiếu gia hình như em đâm phải người ta rồi..
Người đàn ông ngồi phía sau vội xuống xe đi đến đầu xe nhìn thấy Tống Vi đã nằm dưới mặt đường bất tỉnh, anh vội bế cô lên xe rồi nói với tài xế
- Mau về biệt thự..
- Thiếu gia.. lỡ cô ta chết rồi sao? Là xe chúng ta đâm phải cô ấy đó..
Tiểu Bạch chẳng dám quay xuống nhìn vì bộ dạng Tống Vi lúc này thật sự rất đáng sợ, tóc tái rối ren cả người toàn là máu, bàn tay còn loang lổ vô cùng đáng sợ..
- Xe chúng ta không có đụng trúng. Cô ấy cần giúp đỡ.. mau đưa về biệt thự, gọi luôn bác sĩ Triệu qua.
- Dạ dạ..
Nghe người đàn ông nói vậy Tiểu Bạch mới vơi đi nổi lo trong lòng vội nổ máy rồi lái xe rời đi..
Cùng lúc này làn đường bên cạnh xe của Hàn Bách cũng lao nhanh qua.
Rõ ràng là ngay bên cạnh nhưng lại chẳng nhận ra và rồi vô tình lướt qua nhau..