Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Em có yêu anh không?
[ Cốc.Cốc. Cốc]
- Thiếu Gia, Lão Phu Nhân gọi cậu xuống ăn tối..
Hạnh Nham đứng ngoài cửa vừa gõ vừa nói vọng vào trong, không lâu sau cửa phòng mở ra anh nhìn bà rồi hỏi
- Phu Nhân đã ăn tối chưa?
- Dạ vẫn chưa..
- Dì xuống mang hai phần lên đây, mẹ tôi có hỏi thì nói là tôi không khỏe..
- Dạ.
Hàn Bách không trở vào trong mà anh đóng cửa rồi đi lên phòng vẽ tìm Tống Vi..
Anh vặn nắm đấm cửa mở ra đi vào,trong phòng tối om không có đèn chỉ le lói chút tia sáng từ ánh răng rọi vào qua khung cửa sổ.
Hàn Bách nhíu mày nhìn về phía Tống Vi đang nằm gục trên bàn anh nhanh chóng đi đến chạm vào vai cô..
- Tiểu Vi.. Tiểu Vi..
Tống Vi khẽ cựa mình tiếng anh vang bên tai làm cô mơ màng thức giấc, ngước lên nhìn anh giọng ngái ngủ hỏi anh..
- Có chuyện gì vậy?
- Sao em không về phòng ngủ..
Tống Vi dụi dụi mắt...
- Tôi ngủ quên.
- Mau về phòng rửa mặt rồi ăn tối thôi..
- Tôi không đói.. anh ăn một mình đi.
Tống Vi đã tỉnh táo hơn cô đứng dậy lạnh nhạt trả lời anh, thái độ thờ ơ thoáng chốc làm Hàn Bách hụt hẫng nhìn theo bóng lưng cô đang bước đến giá vẽ anh khẽ hỏi..
- Còn giận tôi chuyện tối qua sao?
- Tôi quên hết rồi..
Hàn Bách im lặng gương mặt điển trai lúc này đã lộ rõ nét mặt buồn bã.. Bạn đang đọc ruện ại ﹏ TrTru en.vn ﹏
- Tối nay em về phòng ngủ đi, ở đây không có máy sưởi rất dễ cảm lạnh. Tôi sẽ qua thư phòng ngủ.
- Hàn Bách..liệu tiếp tục kết quả vẫn không như ý anh muốn thì thế nào?
- Tôi vẫn không hối hận. Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ tình yêu của mình..
Anh dứt khoác trả lời câu hỏi của cô mà không một chút đắn đo hay chần chừ suy nghĩ rồi rời khỏi phòng vẽ..
Tống Vi thất thần ngồi đó, câu nói cuối cùng của anh vẫn văng vẳng bên tai cô, bất giác từ khóe mi lại rơi ra một giọt nước mắt..
Cô hiểu.. những chuyện anh làm những câu anh nói, tất cả cô đều hiểu rõ nhưng cô không dám đối mặt.
Cô yêu anh? Điều đó có chứ.. Anh là một người đàn ông tốt là người có thể cho người khác một điểm tựa vững chắc nhưng cũng chính vì những điều đó mà cô không dám bên cạnh anh, cô không xứng với anh.. Anh ở vị trí quá cao, cô không thể nào với tới..
[ Cốc.Cốc. Cốc]
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ, cô lau nước mắt rồi ra mở cửa..
- Phu Nhân mời người về phòng nghỉ ngơi.. Thiếu Gia trước khi ra ngoài đã dặn tôi nhất định phải đưa người về phòng.. Thời tiết đã ngày càng lạnh rồi Phu Nhân nên chú ý đến sức khỏe..
Hạnh Nham nói rất nhiều nhưng lọt vào tai Tống Vi chỉ có một câu nói là Hàn Bách đã ra ngoài..
- Đã muộn vậy rồi anh ấy còn đi đâu?
- Tôi không biết.. nhưng khi nãy nhìn sắc mặt của Thiếu Gia hình như không được vui cho lắm còn tự lái xe đi chứ không gọi tài xế..
- Tôi biết rồi dì cũng về phòng nghỉ ngơi đi..
- Nhưng mà..
- Dì yên tâm tôi sẽ về phòng ngay..
- Dạ.
Hạnh Nham cúi đầu rồi lui xuống, Tống Vi cũng trở về phòng ngủ.
Trên bàn là khay thức ăn dành cho hai người, lúc nãy anh có nói là về phòng ăn tối cùng anh.. Chắc anh không muốn đối mặt với hai người kia nên mới sai người mang thức ăn lên đây..
Trầm ngâm một lúc rồi cô mới vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước ấm khiến cô thoải mái đầu óc cũng thư giãn hơn rất nhiều.
Tắm xong cũng đã hơn 10 giờ tối, mang khay thức ăn xuống phòng bếp rồi trở lên. Đêm qua cô đã thức trắng đêm vì nụ hôn của Hàn Bách vốn định đêm nay sẽ là một đêm ngon giấc nhưng nằm trên giường cứ trằn trọc mãi chẳng thể nào đi vào giấc ngủ được loay hoay tới lui lúc nhìn lại đồng hồ cũng đã qua 12 giờ.. rồi lại nhìn ra cửa phòng..
Cô không ngủ được là vì đang lo cho một người, lí trí lúc này đã không ngừng thôi thúc cô xuống giường.. và kết quả là lí trí vẫn chiến thắng.
Rời khỏi phòng ngủ, Tống Vi đến thư phòng tìm Hàn Bách, cô hi vọng rằng anh đã quay về.
Căn phòng không bật đèn chỉ le lói chút tia sáng mờ nhạt từ ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ, Hàn Bách nằm trên sa long người anh nồng nặc mùi rượu có lẽ là đã uống rất nhiều..
- Tiểu Vi... Tiểu Vi..
Hai từ Tiểu Vi trầm khàn vang lên trong màn đêm tĩnh lặng làm bờ vai nhỏ khẽ rung lên, nơi ngực trái đang truyền đến từng cơn đau nhói, cô không nghĩ đến chỉ trong một thời gian ngắn Hàn Bách lại dành nhiều tình cảm cho mình như vậy, liệu trái tim cô có thể lạnh lùng được bao lâu nữa đây khi ngày ngày phải chứng kiến anh vì mình mà dằn vặt bản thân..
[ Khụ.. khụ.. ]
Hàn Bách ho khan vài tiếng rồi nôn ra sàn nhà toàn là rượu, Tống Vi liền đi đến vuốt vuốt lưng cho anh..
Bàn tay nhỏ bất ngờ bị anh giữ lại, trong màn đêm cô không thể nhìn rõ nét mặt anh lúc này nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của anh ngày càng đang gần đến mình..
Mùi hương trên người Tống Vi khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều và cũng ngày càng thôi thúc ham muốn trong anh.
Tống Vi rất có sức quyến rũ, từ ánh mắt đôi môi đều làm người ta mê đắm nhưng thứ khiến người ta trở nên quyến luyến không muốn rời chính là hương thơm tỏa ra từ người cô.
Nhận thấy điều khác thường từ anh, cô khẽ lên tiếng..
- Hàn Bách anh say rồi, mau về phòng ngủ thôi..
Hàn Bách khẽ cười rồi nhẹ nhàng hỏi..
- Em ngủ với anh được không?
Tống Vi không trả lời mà xoay mặt sang hướng khác trốn tránh ánh mắt mong đợi từ anh đang nhìn mình..
Hàn Bách đặt hai tay lên vai cô, để cô nhìn mình anh nghiêm túc nói..
- Anh yêu em.. Anh không biết tại sao lại yêu em. Nhưng vắng em một ngày anh cảm thấy rất nhạt nhẽo. Tiểu Vi.. Em cho anh một cơ hội được không?
- Anh say rồi..
Vừa dứt lời cũng là lúc cô cảm nhận được đôi môi mình đã bị anh nuốt chững, một tay đặt sau gáy giữ chặt đầu cô lại anh không ngừng mút từng cái mạnh mẽ đến khi bờ môi cô sưng lên mới tiến sâu vào trong khoang miệng nuốt hết tất cả những dư vị ngọt ngào trong miệng cô, chiếc lưỡi tinh ranh lùa đến đâu khiến cô rùng mình đến đó.
Tống Vi không phản kháng cũng không vùng vẫy cô mặc cho anh trút giận đến khi nào anh cảm thấy thỏa mãn thì thôi..
Nụ hôn kéo dài đến khi cảm nhận được hô hấp của cô đã trở nên khó khăn Hàn Bách mới buông tha cho đôi môi mang đầy mật ngọt kia..
Anh nhìn sâu vào mắt cô trầm giọng hỏi..
- Em có yêu anh không?
- Thiếu Gia, Lão Phu Nhân gọi cậu xuống ăn tối..
Hạnh Nham đứng ngoài cửa vừa gõ vừa nói vọng vào trong, không lâu sau cửa phòng mở ra anh nhìn bà rồi hỏi
- Phu Nhân đã ăn tối chưa?
- Dạ vẫn chưa..
- Dì xuống mang hai phần lên đây, mẹ tôi có hỏi thì nói là tôi không khỏe..
- Dạ.
Hàn Bách không trở vào trong mà anh đóng cửa rồi đi lên phòng vẽ tìm Tống Vi..
Anh vặn nắm đấm cửa mở ra đi vào,trong phòng tối om không có đèn chỉ le lói chút tia sáng từ ánh răng rọi vào qua khung cửa sổ.
Hàn Bách nhíu mày nhìn về phía Tống Vi đang nằm gục trên bàn anh nhanh chóng đi đến chạm vào vai cô..
- Tiểu Vi.. Tiểu Vi..
Tống Vi khẽ cựa mình tiếng anh vang bên tai làm cô mơ màng thức giấc, ngước lên nhìn anh giọng ngái ngủ hỏi anh..
- Có chuyện gì vậy?
- Sao em không về phòng ngủ..
Tống Vi dụi dụi mắt...
- Tôi ngủ quên.
- Mau về phòng rửa mặt rồi ăn tối thôi..
- Tôi không đói.. anh ăn một mình đi.
Tống Vi đã tỉnh táo hơn cô đứng dậy lạnh nhạt trả lời anh, thái độ thờ ơ thoáng chốc làm Hàn Bách hụt hẫng nhìn theo bóng lưng cô đang bước đến giá vẽ anh khẽ hỏi..
- Còn giận tôi chuyện tối qua sao?
- Tôi quên hết rồi..
Hàn Bách im lặng gương mặt điển trai lúc này đã lộ rõ nét mặt buồn bã.. Bạn đang đọc ruện ại ﹏ TrTru en.vn ﹏
- Tối nay em về phòng ngủ đi, ở đây không có máy sưởi rất dễ cảm lạnh. Tôi sẽ qua thư phòng ngủ.
- Hàn Bách..liệu tiếp tục kết quả vẫn không như ý anh muốn thì thế nào?
- Tôi vẫn không hối hận. Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ tình yêu của mình..
Anh dứt khoác trả lời câu hỏi của cô mà không một chút đắn đo hay chần chừ suy nghĩ rồi rời khỏi phòng vẽ..
Tống Vi thất thần ngồi đó, câu nói cuối cùng của anh vẫn văng vẳng bên tai cô, bất giác từ khóe mi lại rơi ra một giọt nước mắt..
Cô hiểu.. những chuyện anh làm những câu anh nói, tất cả cô đều hiểu rõ nhưng cô không dám đối mặt.
Cô yêu anh? Điều đó có chứ.. Anh là một người đàn ông tốt là người có thể cho người khác một điểm tựa vững chắc nhưng cũng chính vì những điều đó mà cô không dám bên cạnh anh, cô không xứng với anh.. Anh ở vị trí quá cao, cô không thể nào với tới..
[ Cốc.Cốc. Cốc]
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ, cô lau nước mắt rồi ra mở cửa..
- Phu Nhân mời người về phòng nghỉ ngơi.. Thiếu Gia trước khi ra ngoài đã dặn tôi nhất định phải đưa người về phòng.. Thời tiết đã ngày càng lạnh rồi Phu Nhân nên chú ý đến sức khỏe..
Hạnh Nham nói rất nhiều nhưng lọt vào tai Tống Vi chỉ có một câu nói là Hàn Bách đã ra ngoài..
- Đã muộn vậy rồi anh ấy còn đi đâu?
- Tôi không biết.. nhưng khi nãy nhìn sắc mặt của Thiếu Gia hình như không được vui cho lắm còn tự lái xe đi chứ không gọi tài xế..
- Tôi biết rồi dì cũng về phòng nghỉ ngơi đi..
- Nhưng mà..
- Dì yên tâm tôi sẽ về phòng ngay..
- Dạ.
Hạnh Nham cúi đầu rồi lui xuống, Tống Vi cũng trở về phòng ngủ.
Trên bàn là khay thức ăn dành cho hai người, lúc nãy anh có nói là về phòng ăn tối cùng anh.. Chắc anh không muốn đối mặt với hai người kia nên mới sai người mang thức ăn lên đây..
Trầm ngâm một lúc rồi cô mới vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước ấm khiến cô thoải mái đầu óc cũng thư giãn hơn rất nhiều.
Tắm xong cũng đã hơn 10 giờ tối, mang khay thức ăn xuống phòng bếp rồi trở lên. Đêm qua cô đã thức trắng đêm vì nụ hôn của Hàn Bách vốn định đêm nay sẽ là một đêm ngon giấc nhưng nằm trên giường cứ trằn trọc mãi chẳng thể nào đi vào giấc ngủ được loay hoay tới lui lúc nhìn lại đồng hồ cũng đã qua 12 giờ.. rồi lại nhìn ra cửa phòng..
Cô không ngủ được là vì đang lo cho một người, lí trí lúc này đã không ngừng thôi thúc cô xuống giường.. và kết quả là lí trí vẫn chiến thắng.
Rời khỏi phòng ngủ, Tống Vi đến thư phòng tìm Hàn Bách, cô hi vọng rằng anh đã quay về.
Căn phòng không bật đèn chỉ le lói chút tia sáng mờ nhạt từ ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ, Hàn Bách nằm trên sa long người anh nồng nặc mùi rượu có lẽ là đã uống rất nhiều..
- Tiểu Vi... Tiểu Vi..
Hai từ Tiểu Vi trầm khàn vang lên trong màn đêm tĩnh lặng làm bờ vai nhỏ khẽ rung lên, nơi ngực trái đang truyền đến từng cơn đau nhói, cô không nghĩ đến chỉ trong một thời gian ngắn Hàn Bách lại dành nhiều tình cảm cho mình như vậy, liệu trái tim cô có thể lạnh lùng được bao lâu nữa đây khi ngày ngày phải chứng kiến anh vì mình mà dằn vặt bản thân..
[ Khụ.. khụ.. ]
Hàn Bách ho khan vài tiếng rồi nôn ra sàn nhà toàn là rượu, Tống Vi liền đi đến vuốt vuốt lưng cho anh..
Bàn tay nhỏ bất ngờ bị anh giữ lại, trong màn đêm cô không thể nhìn rõ nét mặt anh lúc này nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của anh ngày càng đang gần đến mình..
Mùi hương trên người Tống Vi khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều và cũng ngày càng thôi thúc ham muốn trong anh.
Tống Vi rất có sức quyến rũ, từ ánh mắt đôi môi đều làm người ta mê đắm nhưng thứ khiến người ta trở nên quyến luyến không muốn rời chính là hương thơm tỏa ra từ người cô.
Nhận thấy điều khác thường từ anh, cô khẽ lên tiếng..
- Hàn Bách anh say rồi, mau về phòng ngủ thôi..
Hàn Bách khẽ cười rồi nhẹ nhàng hỏi..
- Em ngủ với anh được không?
Tống Vi không trả lời mà xoay mặt sang hướng khác trốn tránh ánh mắt mong đợi từ anh đang nhìn mình..
Hàn Bách đặt hai tay lên vai cô, để cô nhìn mình anh nghiêm túc nói..
- Anh yêu em.. Anh không biết tại sao lại yêu em. Nhưng vắng em một ngày anh cảm thấy rất nhạt nhẽo. Tiểu Vi.. Em cho anh một cơ hội được không?
- Anh say rồi..
Vừa dứt lời cũng là lúc cô cảm nhận được đôi môi mình đã bị anh nuốt chững, một tay đặt sau gáy giữ chặt đầu cô lại anh không ngừng mút từng cái mạnh mẽ đến khi bờ môi cô sưng lên mới tiến sâu vào trong khoang miệng nuốt hết tất cả những dư vị ngọt ngào trong miệng cô, chiếc lưỡi tinh ranh lùa đến đâu khiến cô rùng mình đến đó.
Tống Vi không phản kháng cũng không vùng vẫy cô mặc cho anh trút giận đến khi nào anh cảm thấy thỏa mãn thì thôi..
Nụ hôn kéo dài đến khi cảm nhận được hô hấp của cô đã trở nên khó khăn Hàn Bách mới buông tha cho đôi môi mang đầy mật ngọt kia..
Anh nhìn sâu vào mắt cô trầm giọng hỏi..
- Em có yêu anh không?