Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 1: "Vua y" chợ đen
Đồng hồ treo trên tường phát ra tiếng tích tắc, chợt "bịch" một tiếng, một túi du lịch màu đen nặng nề đặt trên khay trà chạm trổ bằng gỗ đào.
"Trong này có năm trăm vạn đô-la." Người đàn ông nhìn người ngồi trên salon, khom người mở túi du lịch trong tay rồi đặt xuống, tiếp tục nói: "Chỉ cần anh động dao cứu hội trưởng của chúng tôi, số tiền này đều là của anh."
Người ngồi trên ghế salon cho dù đứng lên cũng không phải là cao, vóc người hơi gầy, có một đầu tóc ngắn màu nâu, mắt kính gọng đen, khẩu trang che kín mặt, một thân quần áo màu trắng đơn giản, giờ phút này tư thái thản nhiên dựa vào thành ghế, hai chân nhỏ dài bắt chéo, một cái tay gác lên trên tay vịn, ngón tay gõ có tiết tấu theo thanh âm tích tắc của đồng hồ treo tường, chỉ thấy bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, sạch sẽ không nhiễm bụi bậm.
Sơn Nguyên Nhất thật sự không thể tin được, người hội trưởng tìm nửa tháng lại có bộ dáng này, thật không biết có lợi hại như trong truyền thuyết hay không.
Lúc này, người ngồi trên ghế salon ngừng tay lại, cầm một xấp đô-la lên, nhìn một chút mới chậm rãi mở miệng: "Mỗi thủ đô lâm thời đều có quy tắc, nếu Long Trạch tiên sinh mời tôi thì nên tuân thủ quy củ của tôi."
Một tràng tiếng Anh lưu loát, âm thanh trong trẻo hơi chút trầm thấp, một câu nói cũng không phải hướng về phía người đàn ông vừa nói với mình, vừa nói vừa giương mắt, xuyên thấu qua tròng kính nhìn về phía người đàn ông trung niên có địa vị nằm trên giường lớn giữa phòng, lão đại Tam Khẩu tổ Nhật Bản -Long Trạch Thu.
Anh không có chút sợ hãi, cho dù ông ta nắm giữ ngàn vạn của cải, nắm giữ quyền lực tối cao, nhưng anh chỉ nắm giữ tính mạng của ông ta.
Tiện tay đem một xấp đô-la ném vào trong cái túi màu đen, sau đó đẩy mắt kính gọng đen trên mặt một cái, đứng lên nói: "Nếu như không có thành ý, vậy thì mời cao minh khác."
"Mày chẳng qua chỉ là bác sỹ chợ đen, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày ——"
"Câm miệng!" Một tiếng quát lớn, thuộc hạ không dám nói chuyện, Long Trạch Thu ngước mắt nhìn người đàn ông có vóc dáng không cao trước mắt, anh ta đúng là người mà ông phái đi tìm nửa tháng nay, một tháng trước, ông kiểm tra đầu phát hiện một khối u, nhất định phải mau chóng giải phẫu, nếu không thì không sống qua một tháng, nhưng khối u này chỉ cách thần kinh não có 0.01 cm, dưới tình huống như vậy, không có bất kỳ bác sỹ ngoại khoa nào có thể bảo đảm giải phẫu mở não sẽ không làm tổn thương đến thần kinh não.
Vì vậy, ông liền nghĩ đến "Vua Y" danh tiếng vang dội bên trong chợ đen mấy năm nay, nghe nói y thuật cao siêu giống như Hoa Đà chuyển thế, đặc biệt là thủ thuật giải phẫu của anh ta, động dao mau lại rất chính xác, hơn nữa không sai chút nào.
Chỉ là vị vua y này cũng không phải ai cũng chịu chữa trị, cũng không có ai có thể trực tiếp liên lạc với anh ta, coi như liên lạc được, cho tới bây giờ cũng phải thu phí xem bệnh trước, nếu không phải vậy cho dù có mấy chục người chĩa súng về phía anh ta thì cũng sẽ không chữa bệnh cho người ta, dù sao người muốn tìm anh ta chữa bệnh thì tính mạng đều đang như ngàn cân treo sợi tóc, nếu giết anh ta rồi thì đồng nghĩa với việc đặt dấu chấm hết cho sinh mạng của mình, cho nên ông biết, uy hiếp không có tác dụng đối với vị vua y này.
"Vấn đề tiền có thể thương lượng, cho dù có hơn năm trăm vạn đô-la cũng không thành vấn đề." Đường đường chủ nhân nhà Long Trạch thế nhưng dùng giọng nói chuyện ôn hòa như thế, thật không có ai có thể thấy qua, chỉ có điều giọng điệu này của ông ta khiến tinh thần Trình Du Nhiên cảm thấy hết sức thoải mái, cất bước đi tới bên giường Long Trạch Thu.
"Theo quy củ cũ, không thu tiền mặt, chi phiếu hay tiếp nhận chuyển khoản bất kỳ ngân hàng nào, muốn tôi làm giải phẫu cho ông rất đơn giản, lấy ra một châu báu mà tôi để ý." Mang theo tiền mặt thì quá phiền toái, chi phiếu cùng chuyển khoản cũng rất dễ dàng bị người tìm được đầu mối thân phận của cô, cho nên cho tới bây giờ cô đều lựa chọn phương thức tương đối nhẹ mà lại an toàn.
Hóa ra chỉ đơn giản thế này, Long Trạch Thu vừa nghe xong rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, "Đương nhiên không có vấn đề, trong phòng tôi đây đều cất giấu bảo bối quý giá của tôi, mọi vật đều giá trị liên thành, cậu tha hồ chọn, cầm tùy thích, kiểu dáng cũng hoàn toàn có thể." Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của ông, những thứ này cũng không tính là cái gì.
Trình Du Nhiên cười cười, hơi khom thân thể xuống, tay hết sức mau lẹ cầm một hộp gỗ tuyệt đẹp ở trên tủ đầu giường lên, thuộc hạ bên người đang muốn tiến lên, chỉ thấy Long Trạch Thu liếc bọn họ một cái, ai cũng không dám cử động nữa, nhưng đều nhìn đồ cô cầm trong tay, Trình Du Nhiên liếc vẻ mặt của bọn họ một cái, khóe miệng nhỏ hơi nâng lên, không để ý tới giờ phút này sắc mặt Long Trạch Thu có bao nhiêu khó coi, mở miệng nói trước: "Cái này thôi."
Cô nói nhẹ như nước chảy, nhưng lại có thể xác định, cô lấy được tuyệt đối là đồ tốt.
Đây chính là châu báu cực kỳ quan trọng đối với Long Trạch Thu, tốn sức trăm nghìn cay đắng mới lấy được từ Newyork.
Long Trạch Thu nhăn mày lại, đáy lòng tính toán một phen, hiện tại quan trọng là phải vỗ về vua y làm phẫu thuật cho mình, chờ sau này sẽ giết người đoạt lại đồ về, nghĩ tới đây, ông gật đầu nói: "Được, chỉ cần có thể giúp tôi loại bỏ khối u này."
Khóe miệng Trình Du Nhiên nhẹ nhàng nâng lên nụ cười yếu ớt, nếu đối phương dứt khoát như vậy, cô cũng không thích kéo dài, đem cái hộp đặt ở trong túi áo mình, ánh mắt thu lại, xoay người mặc bộ áo blouse trắng, trên mặt nghiêm chỉnh trước nay chưa có, mở miệng nói: "Bắt đầu đi!"
Nghe được câu này, cuối cùng Long Trạch Thu cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó bị y tá đẩy vào trong phòng giải phẫu sát vách đã sớm chuẩn bị xong.
Trong phòng giải phẫu mùi nước sát trùng tràn khắp bốn phía, thiết bị không hề kém hơn so với phòng giải phẫu của bệnh viện cao cấp, mặt khác còn có hai bác sỹ gia đình được Long Trạch Thu mời tới, như vậy có thể thấy được, ông ta khẩn trương dường nào đối với lần giải phẫu này, thật ra thì, hai người bác sỹ gia đình càng khẩn trương hơn, bởi vì bọn họ đều rất rõ, lần giải phẫu này mà xảy ra sai sót gì thì bọn họ sẽ phải mất mạng.
Khi đèn giải phẫu sáng lên, máy móc chung quanh lập tức vang lên, Trình Du Nhiên hết sức trấn định, cầm dao lên mổ, bắt đầu lưu loát, không dừng lại giây nào.
Ca giải phẫu dài đến hai giờ, sau khi kết thúc, Trình Du Nhiên cởi bao tay tràn đầy máu tươi xuống, cởi áo khoác, lưu lại một câu đơn giản rõ ràng: "Thuốc tê hết sẽ hết chuyện."
Sau đó bỏ lại áo blouse dính vết máu, tiêu sái rời đi, cũng không quay đầu lại.
Cô mới vừa đi mấy bước, chỉ thấy người đàn ông nhìn theo Trình Du Nhiên bắt đầu khoát tay áo ra hiệu với mấy người, mấy thuộc hạ mặc tây trang màu đen cung kính đi tới, người đàn ông trầm giọng nói: "Hội trưởng có giao phó, cầm đồ vật về, không lưu người sống!"
Nói xong, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm lạnh lẽo.
Cô đương nhiên biết sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, khi cô vừa ra khỏi nhà Long Trạch thì đã cảm thấy có người theo dõi sau lưng, cho nên cô nhanh chóng xuyên qua đường cái, đi tới Ginza rực rỡ thúc giục sống về đêm ở Tokyo, khắp nơi tràn ngập buông thả trụy lạc, hơi thở tráng lệ mê người.
Bước chân mấy người áo đen sau lưng càng lúc càng nhanh, Trình Du Nhiên biết không thích hợp, lập tức chạy, khóe miệng cô cười cười, những người này cũng không biết, ngoài việc cô vươn tay giải phẫu nhanh ra, công phu chạy bộ còn nhanh hơn, thuộc hạ của Long Trạch Thu đuổi theo một đường, nhưng vẫn chú ý tới người ta lui tới nơi này.
Trình Du Nhiên đã sớm tính đến điểm này, vì vậy, ở trước mặt nhiều người lập tức cua quẹo tiến vào, thuộc hạ của Long Trạch Thu đuổi kịp tới nơi khúc quanh thì cũng đã không thấy người.
"Người đâu? Thật là mấy tên phế vật." Sơn Nguyên Nhất tức giận quát mấy thuộc hạ: "Còn không mau chóng tìm kiếm chung quanh!"
Anh cũng gấp hỏng, nếu không tìm được người, vật kia sẽ không được lấy trở lại, chuyện sẽ lớn.
Vậy mà trong lúc anh đang phân phó thuộc hạ tìm kiếm chung quanh, liền thấy một bóng dáng lung linh đi tới phía mình, tóc quăn tự nhiên bên dưới là khuôn mặt hoàn mỹ và tinh sảo như nữ thần Hy Lạp, dưới ánh đèn lờ mờ, da thịt mềm mại hơi phiếm hồng, hoàn toàn không có bất kỳ tỳ vết nào, giẫm giày cao gót đi lướt qua bên người anh, anh nhìn dáng vẻ nóng bỏng này, khóe miệng nhếch miệng lên cười tà khí.
Rất nhanh tiến vào xe việt dã màu đen dừng ở ven đường, xe khởi động, trong nháy mắt hòa vào đêm tối, biến mất ở đầu đường Ginza phồn hoa, tiếp đó, nghĩ cũng không cần nghĩ, sợ rằng cả Ginza cũng bị thuộc hạ của Long Trạch Thu lật tung, dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra cô gái mới vừa đi qua bên người Sơn Nguyên Nhất chính là vị vua y trong truyền thuyết.
Xe đi ngược chiều gió, dưới ánh đèn nê-ông Trình Du Nhiên ngồi ở ghế cạnh tài xế, khuỷu tay nhàn nhã chống trên cửa sổ xe, gió đêm thổi vào, nhẹ lướt qua tóc cô, ở dưới bóng đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng sáng long lanh, thật là mê người.
"Tìm một chỗ uống một ly? Lâu rồi chúng ta không ước hẹn." Người đàn ông trên ghế lái toàn thân đồ thể thao, tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan thâm thúy, nhếch miệng lên nụ cười đẹp mắt, quay đầu nhìn về phía Trình Du Nhiên.
Trình Du Nhiên cho Ngải Sâm - người liên hệ với chợ đen một cái xem thường, nói: "Thôi đi, tôi không muốn bị một đám phụ nữ đuổi giết."
Anh biết, cô lại cự tuyệt một lần nữa, dù sao, bọn họ đã hợp tác nhiều năm, đối với tính tình của Trình Du Nhiên còn hiểu rõ ít nhiều.
Ngải Sâm thở dài một cái, mặt uất ức nói: "Em đã cự tuyệt tôi nhiều năm rồi, tôi thật đau lòng."
"Dù sao cũng có phụ nữ nguyện ý tới vuốt lòng của anh lên" Trình Du Nhiên đã sớm biết Ngải Sâm sẽ giả bộ uất ức, lần tặng anh một ánh mắt trắng, đưa tay cầm vé máy bay một bên lên nói: "Dừng ở ven đường đi, tự tôi đi phi trường."
Xe dừng ở ven đường, Ngải Sâm quay đầu nói: "Lần sau nhất định phải ước hẹn cùng tôi."
"Lần sau, làm phiền anh nhận việc thì nói rõ tình huống, đừng làm cho tôi lại phí miệng lưỡi như thế." Căn cứ vào ngày thường, cô cũng sẽ không nói nhiều như vậy, làm trễ nải thời gian cô về nhà với con trai, Trình Du Nhiên nhanh chóng xuống xe, tiếp tục nói: "Tiền kia gửi vào tài khoản của tôi, đừng quên, gần đây tạm thời không nhận việc."
Gần đây cô có việc lớn phải bận rộn, còn việc tư nên hết thảy không nhận, nói xong, đóng cửa xe, xuyên qua đường cái, nhanh chóng bắt một chiếc taxi, đi hướng phi trường.
Ngải Sâm nhìn người tiêu sái rời đi, thở dài một cái, đưa tay lấy chiếc túi ghế sau cô vừa bỏ lại, bên trong trừ một bộ y phục, tóc giả màu nâu cùng mắt kính gọng đen ra còn có một cái hộp tinh sảo, thấy đây chính là đồ hôm nay lấy được, nhìn chạm trổ của cái hộp này, xem ra nhất định là đồ tốt.
Vì vậy, anh mở ra xem, nhất thời, gương mặt tuấn tú cứng đờ, này, đây là. . . . . .