Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 155: Gặp tập kích trong cuộc thi
"Mẹ rời giường, mẹ mẹ rời giường. . . . . ." Viêm Dạ Tước không có ở đây, sáng sớm, giọng nói đòi mạng của Tiểu Nặc lại tới.
Lấy được tin tức của lão Văn, Viêm Dạ Tước lập tức dẫn người đi Châu Âu, Trình Du Nhiên bởi vì phải tham gia cuộc thi nên ở lại, đồng thời lưu lại còn có Bôn Lang mệnh khổ, sử dụng anh ta lại nói, đi theo chị dâu luôn bị đả kích.
"Con không thể để cho mẹ ngủ thêm một lát à." Trình Du Nhiên liên tiếp ngáp dài đi ra, cặp mắt xem ra cũng chưa có mở ra hoàn toàn, đứa con trai này một ngày cũng không để cho cô sống yên ổn.
"Mẹ, con chính là vì tốt cho mẹ, hôm nay là nhưng cơ hội cuối cùng cho mẹ thi, không qua được nữa, mẹ cũng chỉ có thể cùng thím Vân mở nhà hàng thôi." Tiểu Nặc chớp chớp mắt vô tội, tư thế oan uổng cho con, chỉ là khóe miệng không cẩn thận nở rộ nụ cười ác ma, bại lộ dụng tâm hiểm ác của cu cậu.
Cậu nhóc này lại vẫn nhớ chuyện này, mắt trợn trắng nhìn con trai, Trình Du Nhiên đặt mông ngồi ở trước bàn nói: "Mẹ thấy không phải là con lo lắng mẹ không lấy được bằng tốt nghiệp, mà sợ là chỉ vì quyền lợi mua sản phẩm khoa học kỹ thuật của con?"
"Vậy cũng không cần mẹ quan tâm." Tiểu Nặc cười hắc hắc, sảng khoái đem ly sữa bò uống một hơi cạn sạch, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn nói: "Nếu muốn đồ gì, con sẽ trực tiếp tìm lão đại muốn."
Đứa con trai hư hỏng, thật là có cha không cần mẹ, không được, nhất định phải quản cu cậu, nếu không sẽ lật trời, Trình Du Nhiên trừng mắt nói: "Viêm Dạ Tước cũng phải nghe mẹ."
Chỉ là cách nói của cô hình như thật sự không có lực thuyết phục, Tiểu Nặc lựa chọn không nhìn thẳng, lão đại sẽ nghe mẹ sao? Ngược lại gần như thế.
Tiểu Nặc thở dài bất đắc dĩ nói: "Mẹ vẫn nên quan tâm đến cuộc thi nhiều hơn, con sẽ cầu nguyện vì mẹ."
"Đần Lang đâu?" Nhìn chung quanh một chút, thế nhưng không phát hiện bóng dáng ranh con kia, dường như cậu ta không có thói quen ngủ nướng.
Tiểu Nặc buông tay ra bất đắc dĩ: "Chú ấy nói cần chuẩn bị một chút."
Đây rốt cuộc là người nào thi, cậu ta cần chuẩn bị gì? Theo phương hướng con trai chỉ, Trình Du Nhiên tìm được Bôn Lang đang nhét đồ vào trong xe, tốt lắm, súng máy, thuốc nổ, băng đạn, ước chừng chiếm một chỗ ngồi, còn đang không ngừng thêm.
Vỗ vỗ bả vai Bôn Lang, Trình Du Nhiên hồ nghi hỏi: "Tôi nói này người anh em, Viêm Dạ Tước bảo cậu ở lại có phải sắp xếp những nhiệm vụ khác hay không, chơi một cái tập kích kinh khủng nào đó?" Trước tiên cần phải hỏi rõ ràng, chớ đến lúc đó liên lụy đến mẹ con cô.
"Không có." Bôn Lang không qua đầu lại vẫn tiếp tục nhét vào xe: "Lão đại dặn dò, mặc kệ như thế nào cũng phải bảo vệ an toàn cho chị dâu và Tiểu Nặc."
Một xe súng ống đạn dược lắc lư ở trên đường, cô cũng không cảm thấy an toàn hơn, ngộ nhỡ bị phát hiện dấu súng, cuộc thi của cô thất bại triệt để: "Bảo cậu là Đần Lang cậu thật đúng là ngốc nghếch, cho dù mang theo đống đồ ngổn ngang này, đến lúc đó một mình cậu cũng không điều khiển hết, tôi đi thi chứ không phải đi đánh giặc, cho cậu năm phút đồng hồ, lập tức tháo bỏ xuống tất cả cho tôi."
"Lời này làm sao nghe quen tai như thế?" Bôn Lang lầm bầm một câu, cũng chỉ có thể đàng hoàng phục tùng mệnh lệnh, lưu lại một súng máy cùng mấy băng đạn, hơn nữa chỗ hông anh ta có hai khẩu súng, cũng đủ rồi.
Đi tới phòng làm việc khoa phụ sản, chỉ thấy Lưu Văn Hoa đã đem mặt đen phát huy đến cực hạn, không đợi Trình Du Nhiên đi tới liền lớn tiếng khiển trách: "Trình Du Nhiên, cô có còn muốn mình làm một bác sỹ nhân dân hay không?"
Trình Du Nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, tiền bối đã từng dạy cô, chống lại bác sỹ Lưu, ngàn vạn lần không được mạnh miệng, nếu không thì đừng mong tốt nghiệp.
Lưu Văn Hoa cũng không có bởi vì thái độ của Trình Du Nhiên mà dừng lại, tiếp tục dùng giọng nữ đặc hữu quát lên: "Đừng tưởng rằng có bác sỹ Tiếu giúp cô nói chuyện, là cô có thể muốn làm gì thì làm, bác sỹ là một nghề nghiệp thần thánh, mỗi một giây cũng có thể cứu vãn một sinh mạng, liên tục kéo dài cuộc thi giống như cô, dù thông qua cũng là lang băm, tôi vẫn nói câu kia, cô không thích hợp làm bác sỹ."
"Bà thín, thím nói xong chưa?" Bôn Lang cũng không có dễ nói chuyện như chị dâu, nghe người bên trong nói một câu cay nghiệt hơn câu trước, nhất thời không nhịn được vọt vào: "Chị dâu của chúng tôi tốn tiền tới dự thi, không phải tới chịu xỉ bám."
"Lại là anh." Lưu Văn Hoa ấn tượng tương đối khắc sâu đối với người đàn ông gọi cô là bà thím, lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng có tiền là được, ở chỗ Lưu Văn Hoa tôi, tuyệt không để bác sỹ không hợp cách tốt nghiệp."
"Không hợp cách?" Mặt Bôn Lang khinh bỉ nói: "Cô biết chị dâu chúng tôi là ai, chị ấy nhưng --"
Nói còn chưa dứt lời, Trình Du Nhiên đã chặn miệng cậu ta lại, thật nói Vua y chợ đen ra, cô chỉ có thể trực tiếp quay đầu rời đi, bác sĩ thực tập không có bằng tốt nghiệp xem bệnh cho người ta, đây chính là kiêng kỵ nhất của bác sỹ Lưu.
"Cậu cũng đừng làm tôi loạn thêm, ra bên ngoài đi." Tức giận đẩy Bôn Lang ra ngoài, Trình Du Nhiên mới lên trước trầm giọng nói: "Bác sỹ Lưu, mấy lần đúng là nhà tôi xảy ra chuyện, mới không có vượt qua kỳ thi, bằng không bác sỹ Tiếu cũng không dám để cho tôi đi làm trợ lý cho cậu ấy." Đối phó bác sỹ Lưu, không thể làm bừa được, tấm bảng Tiếu Chấn Vũ cũng còn tương đối khá.
"Nể mặt bác sỹ Tiếu, tôi sẽ cho cô một cơ hội." Hình như Lưu Văn Hoa cũng nhìn thấu thành ý phải làm bác sỹ của Trình Du Nhiên, gật đầu một cái nói: "Cô đi theo tôi."
Bôn Lang ở bên ngoài tức giận xoay qua xoay lại, bị chị dâu khi dễ, bị Tina khi dễ, anh ta đều chấp nhận, không ngờ bị bác sỹ bình thường khi dễ, nợ này anh ta nhất định phải đòi, chỉ là vừa muốn quay đầu vọt vào, cửa phòng đột nhiên mở ra, ngay sau đó giọng nói chị dâu truyền đến: "Cùng Tiểu Nặc chờ tôi ở chỗ này."
"Chú Đần Lang, chú hãy tỉnh lại đi." Tiểu Nặc vừa chơi trò chơi, vẫn không quên nhạo báng: "Chống lại phụ nữ, chú vĩnh vi thua thiệt."
"Đứa trẻ như cháu thì biết cái gì." Bôn Lang tức giận nhìn bóng lưng Lưu Văn Hoa nói: "Sớm muộn chú khiến khiến cô ta biết sự lợi hại của chú."
Tiểu Nặc im lặng lắc lắc đầu, lại đem tinh lực tập trung đến trò chơi, căn bản là không có tiếng nói chung với Đần Lang.
Bởi vì phải thi lại, yêu cầu của bác sỹ Lưu càng thêm nghiêm khắc, trừ thi viết ra, cô phải tăng thêm rất nhiều nội dung thực tế, thậm chí đi tất cả khoa bệnh viện một lượt, chờ đi tất cả xong, những người khác trong bệnh viện đã tan việc, chỉ là chuyến này, thái độ bác sỹ Lưu cũng tốt hơn rất nhiều.
"Trình Du Nhiên, cô quả thật không có tư chất đến bệnh viện thực tập." Trở lại phòng làm việc, bác sỹ Lưu nói không chút che giấu: "Mấy lần thực tế phía sau ngay cả tôi cũng không làm được đến hoàn mỹ, chính là bởi vì như vậy, yêu cầu của tôi đối với cô sẽ càng thêm nghiêm khắc, cho nên cô tốt nhất hãy chuẩn bị thất bại, bởi vì điểm ấn tượng của cô chính là 0."
Ngoài cửa Bôn Lang bĩu môi khinh thường, biết chị dâu lợi hại còn như vậy mạnh miệng, thật là lợn chết không sợ phỏng nước sôi, ngày nào đó bảo thằng ranh Tiếu Chấn Vũ tìm một chút phiền toái cho cô ta.
Bác sỹ Lưu cũng không biết Bôn Lang bên ngoài độc kế, tiếp tục nói: "Thành tích cuộc thi của cô chờ sau khi ra bệnh viện sẽ thông báo cho cô, bây giờ có thể đi về, chỉ là xin nhớ lời tôi nói, một bác sỹ hợp cách, thà đến sớm một giờ, cũng tuyệt không thể tới trễ một giây."
Đúng lúc này, Tiểu Nặc ở cửa đột nhiên nói: "Không xong, có người đuổi tới."
Buổi sáng chơi trò chơi một lát, buổi chiều rảnh rỗi nhàm chán, có Ngải Sâm đưa cho cu cậu trình tự trước đó, hơn nữa với kiến thức máy vi tính của cu cậu, dễ như trở bàn tay liền xâm nhập vào hệ thống theo dõi của bệnh viện, không thể nghĩ đến lại có chút công dụng.
Nghe được giọng nói, Trình Du Nhiên đi ra, quả nhiên là chạy tới chỗ họ, chiếc xe hơi kia đã bị hủy thành linh kiện, bây giờ đã đi tới cửa bệnh viện rồi.
"Chị dâu, Tiểu Nặc đi mau, em yểm hộ cho hai người." Bôn Lang nhanh chóng móc ra hai khẩu súng, thật may là mấy băng đạn đều ở ngang hông, nếu không ném ở trên xe như súng máy, cũng chỉ còn lại có súng lục vài viên đạn.
Bác sỹ Lưu đang muốn tan việc, thấy Bôn Lang móc súng ra, cau mày nói: "Anh là xã hội đen?"
"Ha ha, sợ chưa." Bôn Lang không ngờ súng cư nhiên tốt như vậy, sớm biết thế lúc nãy đã lấy ra, mặt hả hê chơi ở trên tay.
"Ngay cả phụ nữ và trẻ con cũng không bỏ qua cho, anh cũng có mặt mũi nói." Thấy Tiểu Nặc sáu bảy tuổi thế nhưng không có một chút bài xích đối với súng, dáng vẻ hình như rất hưng phấn, bác sỹ Lưu thầm mắng anh dạy hư đứa bé.
"Được rồi, hai người cũng đừng cãi nữa." Trình Du Nhiên trực tiếp cắt đứt Bôn Lang còn muốn lên tiếng, đối đầu kẻ địch mạnh, hai người thế nhưng vì chút chuyện này cãi đi cãi lại: "Trước hết nghĩ biện pháp rời đi, nếu không người bệnh viện sẽ xui xẻo."
Mặc dù đã tan việc, nhưng còn có rất nhiều bệnh nhân nằm viện và bác sỹ trực, nếu để cho những người đó giết tận, tuyệt đối là một tai nạn.
Mặc dù bác sỹ Lưu bất mãn đối với xã hội đen, nhưng không thể thấy chết không cứu, lại nói trong bệnh viện còn có nhiều người vô tội như vậy, lạnh lùng nói: "Tôi có chiếc xe ở cửa sau, tất cả đi theo tôi."
Vừa nói xong, bước nhanh chân đi tới đường hầm khẩn cấp.
"Còn thất thần làm gì, mau lên." Thấy Bôn Lang còn có dáng vẻ mi cưỡng, Trình Du Nhiên đột nhiên kéo nói: "Chế tạo chút động tĩnh, dẫn những người này tới đây, có thể giải quyết bọn họ hay không thì trông vào cậu đấy."
Trình Du Nhiên không phải người tốt, những người này dù sao cũng vì cô mà đến, nếu như hại đến người vô tội, trong lòng cô cũng day dứt, quan trọng hơn là, bằng tốt nghiệp cũng khẳng định là không có rồi.
Vội vã vọt tới lầu dưới, những người đó hình như không ngờ tới Trình Du Nhiên sẽ phản ứng nhanh như vậy, cửa sau còn chưa kịp chặn, bác sỹ Lưu nhanh chóng tìm được chiếc xe màu xám bạc của mình, hướng mọi người kêu lên: "Lập tức lên xe."
Mấy người sớm đã có kinh nghiệm, không đợi cô ta nói xong đều đã chui vào trong xe rồi, Bôn Lang lập tức nhảy lên vị trí kế bên tài xế, giơ tay lên mấy phát làm cửa xe vỡ, nhất thời khiến bác sỹ Lưu trợn mắt nhìn.
"Không phải một chiếc xe con à, chờ an toàn sẽ cho cô mười chiếc." Bôn Lang bĩu môi không sao cả, hai súng bắn không hề dừng lại, mỗi một viên đạn bắn ra, lập tức sẽ có một người ngã xuống.
Một người đã sớm chú ý tới tình huống bên bọn họ, dùng tiếng Anh gốc lớn tiếng quát: "Bọn họ ở cửa phía sau, lập tức đuổi theo cho tôi."