Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 152: Xách tảng đá đập chân của mình
Mùa hè cực nóng vừa qua, mưa thu liên tiếp tập kích bầu trời Newyork, chưa đến mấy ngày, nhiệt độ đã giảm xuống mười độ, hơn nữa còn đang có xu hướng giảm xuống, chỉ là những thứ kia không có quan hệ gì cùng việc dưỡng thương của Trình Du Nhiên.
Gần đây cô có sức sống, không cần học bơi lội, không cần chạy ngược chạy xuôi, mỗi ngày lười biếng nằm trên giường, trừ ăn ra chính là ngủ, hưởng thụ hai sở thích cô yêu nhất đời đến trời đất mù mịt, đặc biệt là thủ nghệ của thím Vân còn chưa bị khai phá, để cho cô cảm thấy tìm thím Vân tới, là một chuyện anh minh nhất đời cô.
Viêm Dạ Tước cũng luôn vội, dĩ nhiên anh đem địa điểm làm việc dời đến biệt thự, trừ ngày đầu tiên nghiêm mặt giáo huấn Trình Du Nhiên một trận, sau mặc dù còn dáng vẻ lạnh lùng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, cả ngày đến đi vội vã.
Chuyện duy nhất khiến Trình Du Nhiên không thoải mái chính là tư thế giấc ngủ, Tiếu Chấn Vũ đáng chết rất biết mượn cơ hội trả thù hiềm nghi, nói chỉ có nằm lỳ ở trên giường mới lợi hơn cho khôi phục, khiến Trình Du Nhiên giận đến nghiến răng, đáng tiếc một câu nói của Viêm Dạ Tước trực tiếp đánh cô vào lãnh cung, không muốn nằm, sẽ trực tiếp trói cô lên trên giường.
Vui vẻ luôn ngắn ngủi, sau khi Tiếu Chấn Vũ kiểm tra toàn bộ, liền tuyên bố thương thế của cô hoàn toàn khôi phục, điều này cũng biểu thị những ngày nghỉ dưỡng thương tốt đẹp đã kết thúc, trong lòng suy nghĩ có phải tạo tai nạn lao động gì nữa hay không, dường như cuộc sống như thế thật sự là quá đã.
"Buổi chiều đi Nhật Bản với tôi." Giọng nói lạnh lẽo phá vỡ mơ ước của Trình Du Nhiên, đời này cô chính là mệnh vất vả, không biết lúc nào mới có thể hưởng thụ ngày nghỉ tốt đẹp thế này nữa.
Đối với Tokyo, Trình Du Nhiên cũng không xa lạ, trừ đã làm mấy giải phẫu ở chỗ này ra, còn đặc biệt cùng mẹ đến xem hoa anh đào, có điều khi đó là mùa xuân, mà bây giờ là mùa thu.
Giữa đồng quê, một đám tây đều xem hoa anh đào, mùa thu của Nhật Bản vẫn có thể tìm hoa cỏ đặc sắc giải trí giống như mùa xuân, người thích loại hoa này, bình thường lòng tự ái mạnh, con người vô cùng quật cường, rất rõ ràng Trình Du Nhiên là một người trong số đó.
"Trình tiểu thư vừa nhìn chính là người yêu hoa, có vài phần không biết đã từng nghe qua Yamaguchi Momoe thủ lĩnh 《 thu anh 》?" Tiếp đãi bọn họ còn là người quen cũ, Sơn Bản Nguyên Nhất đã từng đuổi giết Trình Du Nhiên lại không đuổi kịp, nhưng mà bây giờ coi như cho hắn mười đầu, hắn cũng không dám có chút bất kính đối với vị bạn cũ này, trước đó lão đại đã phân phó, nếu như phục vụ Viêm Dạ Tước không tốt, liền trực tiếp hy sinh tỏ lòng trung thành.
Long Trạch Thu đường đường là lão đại Tam Khẩu tổ, hôm nay khiêm tốn đến mức này cũng là bất đắc dĩ, kể từ khi Viêm Thế Kiêu bị gia tộc phái đi Châu Á, đầu tiên liền hướng bọn họ giết, vừa bắt đầu Long Trạch Thu còn muốn dựa vào võ sĩ đạo cao thủ trong bang giải quyết anh ta, nhưng Viêm Thế Kiêu là ai, cho dù là anh em trong nhà họ Viêm, bản lĩnh cũng xếp thứ nhất, rất dễ dàng giết chết những cao thủ này.
Đánh cũng không đánh lại, so thế lực sau lưng người ta là cả Viêm bang, đối mặt khí thế hùng hổ dọa người của Viêm Thế Kiêu, Long Trạch Thu chỉ có thể đem hi vọng gửi gắm trên người Viêm Dạ Tước, nên mới dặn thuộc hạ hết sức lấy lòng.
Sơn Bản Nguyên Nhất quả thật rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, mới vừa rồi Trình Du Nhiên nghĩ đến, chính là thủ lĩnh 《 thu anh 》 mẹ à, ngài không biết bao nhiêu lần, nói với mình phải bảo trọng chú ý thân thể! Con gái kín đáo biểu đạt lòng biết ơn, con sẽ cố gắng, khai thác ra cuộc sống mới. Mùa thu tiết tháng mười trời trong nắng ấm, con gái của mẹ ở bên người mẹ ngồi một hồi, cho đến chia lìa.
"Sao vậy?" Nhìn sắc mặt Trình Du Nhiên không đúng, Viêm Dạ Tước quét Sơn Bản Nguyên Nhất một cái, lạnh lùng hỏi.
Bị mắt ưng của Viêm Dạ Tước nhìn chăm chú, Sơn Bản Nguyên Nhất nhất thời có loại cảm giác bị mãnh thú theo dõi, trước có chút không thoải mái đối với sắp xếp của lão đại, hiện tại trực tiếp tâm phục khẩu phục, không trách được có thể trở thành người nói chuyện đệ nhất thế giới Hắc bang, cho dù lão đại Long Trạch Thu của mình, cũng tuyệt đối không có loại khí thế này.
Trình Du Nhiên cười nhạt, tỉnh lại từ trong hồi ức, chuyện đã trải qua nhiều năm, cô hình như bắt đầu có chút đa sầu đa cảm, đây cũng không phải là hiện tượng tốt, nhất định phải ngăn chặn, lắc đầu một cái nói: "Không có việc gì."
Viêm Dạ Tước có chút tương tự Trình Du Nhiên, mẹ chết đi cũng không lâu lắm, tự nhiên biết cô mới vừa rồi đang suy nghĩ gì, nhưng mà anh cũng không có truy cứu tiếp nữa, chỉ dùng sức nắm trên tay cô, nói: "Đi thôi."
Tiểu Nặc vẫn lấm la lấm lét đi phía sau, đột nhiên suy nghĩ hiểu rõ, xoay người chui vào trong bụi hoa, tìm đóa anh đào lớn nhất hái xuống, hào hứng nhét vào trong ngực lão đại, ngay sau đó mặt cười xấu xa chạy ra.
Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, anh làm sao không biết trong đầu cậu nhóc này đang suy nghĩ gì, chỉ là anh đường đường là lão đại hắc bang lúc nào thì làm loại chuyện như vậy, tiện tay ném cho Bôn Lang nói: "Cầm."
Thật là không hiểu phong tình, Tiểu Nặc đã chuẩn bị máy chụp hình ống kính kinh điển, không thể nghĩ đến sẽ có kết cục như vậy, hướng về phía bóng lưng lão đại vừa lắc đầu vừa than thở, lại nhìn lướt qua người xấu bên cạnh anh, thật là hạng người gì cũng có trong đội ngũ, xem ra sau này không thể cùng lão đại lẫn vào, nếu không ngay cả vợ cũng không tìm được.
Sơn Bản Nguyên Nhất mới khôi phục như cũ từ cái nhìn của Viêm Dạ Tước, như có điều suy nghĩ nhìn bóng dáng Trình Du Nhiên, xem ra phải mau sớm báo cáo với lão đại, chỉ cần bắt được Trình Du Nhiên, vấn đề của Tam Khẩu tổ cũng không khó giải quyết.
Trước cửa tổng bộ Tam Khẩu tổ, Long Trạch Thu mang theo một đám thuộc hạ, đứng lẳng lặng ở tại cửa ra vào, hướng nơi xa nhìn ra, mặc dù bề ngoài ông ta bình tĩnh, trong lòng hy vọng càng ngày càng kịch liệt, trong lòng bàn tay đã sớm thấm đầy mồ hôi, tin tức Viêm Dạ Tước muốn tới Nhật Bản đã sớm truyền ra, làm anh cả, Viêm Thế Kiêu không thể nào không biết. So với Viêm Dạ Tước không theo lẽ thường, Viêm Thế Kiêu chính là một kẻ điên, ông ta cũng không muốn lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Mặc dù thủ vệ giữ cửa không có tư cách biết tin tức như thế, nhìn tình hình ở cửa cũng biết, hôm nay nhất định có nhân vật lớn nào đó, lưng eo ưỡn lên thẳng tắp, nói không chừng được một lão đại khích lệ đôi câu, cuộc sống sau này của bọn họ cũng không cần buồn.
Đúng lúc này, một chiếc xe sang trọng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, trong đội xe đều là xe sang trọng bình thường khó gặp, chính giữa là chiếc xe dễ thấy nhất, lại là xe chuyên dụng Hoàng thất Nhật Bản, rốt cuộc lai lịch người này lớn đến đâu?
Cửa xe mở ra, một người giống băng cứng đi ra, bóng dáng cao lớn cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo, mắt ưng sắc bén bất luận quét qua ở trên thân ai, đều có loại cảm giác nhiệt độ chợt giảm xuống.
Sau khi người đàn ông xuống xe cũng không có trực tiếp đi lên trước, chỉ hướng về một bên kia cửa xe nhìn, ngay sau đó, hai cái bóng dáng một lớn một nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nhìn dáng dấp như mẹ con, vẻ mặt cô gái lạnh nhạt, phong cách hơn người nhất thời khiến mọi người sinh ra một loại tâm tư không cho phép kẻ khác khinh nhờn, đứa bé đẹp trai đáng yêu, bất luận kẻ nào nhìn cũng sẽ thích.
Long Trạch Thu nhiệt tình đi tới cười nói: "Lão đại Viêm, cậu rốt cuộc tới."
Đây là lão đại nói năng thận trọng?
Chỉ là bọn đàn em còn chưa kịp phản ứng, người tới càng thêm cường hãn, chỉ thấy anh thế nhưng làm ngơ đối với nhiệt tình của lão đại, gương mặt tựa như băng, giọng nói lạnh lẽo chậm rãi khạc ra: "Đi vào lại nói."
Bọn đàn em há to miệng, mặc dù lão đại bọn họ bình thường khó gặp, nhưng trong bang còn lưu truyền truyền thuyết phong phú về lão đại, dẫu cho lão đại Hắc bang nào nhìn thấy ông cũng là một mực cung kính, người đàn ông này cuồng ngạo như thế này, đây không phải là muốn tìm chết sao?
Chỉ là chuyện để cho bọn họ mở rộng tầm mắt hơn vẫn còn ở phía sau, lão đại thế nhưng không chút tức giận đối với giọng điệu này, mà lập tức dẫn đường theo lời người trước mặt nói, giống như chậm người nọ sẽ đi.
Chờ mọi người rời đi, một người trong đó hỏi ra lời: "Mới vừa rồi. . . . . . Không phải là ảo giác chứ?"
"Ảo giác cái rắm?" Một người thoạt nhìn tùy tiện nói: "Chẳng lẽ mọi người đều có ảo giác à, lai lịch người này tuyệt đối không nhỏ, lão đại chẳng những tự mình nghênh đón, còn dùng tiếng Anh mà ngài ấy căn bản không quen nói chuyện, cậu thấy người nào có đối xử như vậy chưa?"
"Đúng vậy, dù là người nhà họ Viêm đánh mấy ngày trước cũng không có, Viêm bang được xưng là đệ nhất thế giới Hắc bang."
"Cậu không nói tôi còn quên." Người nói chuyện vừa nãy đột nhiên nói: "Tại sao tôi cảm giác dáng dấp người này có chút tương tự với người kia nhỉ?"
"Câm miệng." Một tiếng gầm lên truyền tới từ phía bên cạnh, tiểu Đầu Mục vẫn không nói gì bỗng nhỏ giọng mắng: "Mấy tên ngu ngốc các cậu có mấy đầu, muốn chết cũng đừng liên lụy tôi, tất cả đều canh kỹ cửa đàng hoàng cho tôi."
Long Trạch Thu cũng không biết phía ngoài ngờ vực, bây giờ sự chú ý của ông ta mới từ Viêm Dạ Tước chuyển dời đến Trình Du Nhiên, mặc dù ông ta đã sớm từ trong hắc đạo biết được chân tướng, trong lòng vẫn hơi xúc động, ai có thể nghĩ tới bác sỹ ban đầu cứu ông ta có vóc dáng thấp chính là phụ nữ, hơn nữa còn là người phụ nữ bên cạnh Đế Vương hắc đạo Viêm Dạ Tước, sớm biết như vậy, ban đầu cho ông ta 1000 lá gan ông ta cũng không dám phái người đuổi giết, may mà ban đầu chưa thành công, nếu không Tam Khẩu tổ đã sớm xoá tên rồi.
Thật ra thì Tam Khẩu tổ cũng là một tổ chức có thực lực không kém, Long Trạch Thu có thể trở thành là long đầu quản bang, quyết đoán và uy danh dĩ nhiên không nhỏ, chỉ là gần đây thật sự là bị cái người điên Viêm Thế Kiêu dọa cho sợ, người ta căn bản không đàm phán mưu mô cùng ông ta, không đồng ý liền trực tiếp khai chiến, không phục đánh ông ta tới phục mới thôi.
Song Long Trạch Thu không hổ là kiêu hùng một phương, lúc Sơn Bản Nguyên Nhất hướng ông ta hồi báo phát hiện, lập tức đem mục tiêu chuyển hướng Trình Du Nhiên, bày ra khuôn mặt tươi cười, giọng mang theo cảm kích: "Không ngờ Trình tiểu thư lại chính là Vua y, sớm biết như vậy, ban đầu cho dù có hiểu lầm lớn hơn nữa tôi cũng không dám để cho thuộc hạ theo dõi cô."
Đổi lại là người bình thường, tuyệt sẽ không đem chuyện này nói ra, đặc biệt là thời điểm khẩn yếu như thế này, nhưng Long Trạch Thu không chút cố kỵ, ông ta biết rõ, nếu như chuyện này do Viêm Dạ Tước nói ra, vậy hôm nay căn bản không cần đàm phán, Tam Khẩu tổ cứ chờ diệt vong đi, Viêm Dạ Tước chịu đồng ý mình, đoán chừng cũng chừa cho ông ta một cơ hội, cho nên ông ta nhất định phải nắm lấy.
Tuy nhiên Long Trạch Thu không biết là, Trình Du Nhiên làm bác sỹ chợ đen, chuyện như vậy đã trải qua không biết bao nhiêu lần, đã sớm tập mãi thành thói quen rồi, cho nên chuyện này cô căn bản chưa từng nói qua với bất kỳ kẻ nào, hôm nay Long Trạch Thu tự mình nói ra, quả thật là đang xách tảng đá đập chân của mình.