Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 382
Edit: Khanhlinhxxx
Beta: Meimoko
_____
Đường Hạo không ngờ chụp ảnh cưới lại có nhiều việc cần phải để tâm đến như vậy, ngoài chụp trong phòng còn có chụp ngoại cảnh, rất nhiều công đoạn cần phải tỉ mỉ chuẩn bị.
Trong mọi phân cảnh Đường Hạo đều thấy trong ánh mắt Tiểu Ngưng đong đầy hạnh phúc nên nhất quyết bắt mọi người toàn tâm để cảnh nào cũng thật đẹp. Thậm chí Đường Hạo còn quyết định đi cả Mont Karo lấy ngoại cảnh nhưng Tiểu Ngưng không đồng ý, một phần Tiểu Ngưng sợ ảnh hưởng đến công việc với lại cô muốn trong ablum cưới của mình có cả hình ảnh gắn liền với cuộc sống nơi này, cô thích nhất là bãi cỏ trong biệt thự. Đường Hạo cuối cùng đành phải chiều ý cô.
Đường Hạo nhớ Dương Dương đã từng nói qua “Mẹ muốn đi Nhật Bản xem hoa anh đào…” Hắn quyết định lần này đi hưởng tuần trăng mật nhất định phải đưa Tiểu Ngưng đến Kyoto mới được.
Sau những cảnh chụp ablum cưới thì cũng gần sáu giờ chiều, hai người mời cơm cả đoàn rồi cùng nhau ra về.
Trong thang máy, Đường Hạo đã bắt đầu không an phận vì trước đó trên xe Tiểu Ngưng đã làm lơ với hắn. “ Không được … có bảo vệ …” Tiểu Ngưng cố gắng đẩy cái người không đứng đắn đang bám chặt sau lưng cô, nhắc nhở “Chẳng lẽ anh muốn tất cả mọi người ở đây điều thấy?”
Hắn lại tiếp tục giở trò trên chiếc cổ của Tiểu Ngưng dùng sức hấp thụ sau một hồi mới lưu luyến ngẩng đầu lên, như thể đoán được đúng thời điểm cửa thang máy sẽ được mở ra.
Quả nhiên…..
” Keng”- Cửa thang máy bật ra.
Hai người vẫn không rời, thân mật đi vào nhà của Tiểu Ngưng, cửa vừa đóng Đường Hạo đã lập tức áp Tiểu Ngưng vào tường bên cạnh.
“Á…” Hưng phấn dâng lên làm cho cô không nhịn được cắn vào môi dưới, cô cũng không phân biệt được do đau nên cất thành tiếng hay là do khoái cảm tràn lên.
Tiểu Ngưng khẽ cười rồi rút vào bả vai của hắn trốn tránh sự khiêu khích. Nhiệt khí của hắn dâng cao không còn cách nào để khống chế, mạnh tay trút quần lót của cô đi, thẳng tới mắt cá chân…
“ Không … đừng quên mang bao …” Tiểu Ngưng kháng cự khi hắn tiến gần. Đường Hạo hơi bất mãn nghiêm mặt nhìn cô “ Không cần, chẳng lẽ em không nghĩ chúng ta cần có thêm tiểu bảo bối”
Tiểu Ngưng dùng sức lắc đầu.
“Cái gì, em thật không nghĩ?” Đường Hạo trong nháy mắt sắc mặt thay đổi hẳn, nghiêm nghị hỏi.
“ Không phải, không phải em không muốn chúng ta có thêm tiểu bảo bối mà!” Tiểu Ngưng giận dỗi giải thích.
“Thế sao em còn muốn anh mang cái kia cho thêm vướng bận?” Đường Hạo bực tức hỏi, vừa nói vừa tiếp tục tìm cách tiến vào Nàng.
“Em không muốn lúc kết hôn lại mang trong người tiểu bảo bối của anh, như vậy chẳng xinh đẹp chút nào!”
Kết hôn là chuyện trọng đại nhất trong đời, trong hôn lễ còn có cả hai cục cưng của hắn đã rất kỳ quái chẳng lẽ lại muốn có người ta nghi ngờ đang mang thêm một đứa. Trời ơi! Thế thì cô sẽ là cô dâu kỳ quái nhất .
Nghe xong lời của Tiểu Ngưng, Đường Hạo không biết nên khóc hay nên cười cô, nhẹ nhàng vỗ về: “Có lẽ chúng ta cũng đã có thêm tiểu bảo bối rồi cũng nên! Em còn muốn tránh thai bây giờ?”
“ Uhm, Em không an tâm lắm nên anh hay mang vào đi mà!” Tiểu Ngưng nhẹ nhàng khuyên Đường Hạo.
“Em có không?” Hắn hít sâu hỏi Tiểu Ngưng.
“Anh không có chuẩn bị sao?” Tiểu Ngưng hỏi ngược lại.
“Anh không có thói quen dùng nó”. Ngoài Tiểu Ngưng ra thì hắn không có người con gái ở bên ngoài, hắn cũng không có ý định là tránh thai và cho tới bây giờ hắn chưa từng có ý định dùng qua.
“Chỗ của em cũng không có, hay là anh mau đi mua.” Tiểu Ngưng cong môi lên phản ứng.
Đường Hạo nhăn mặt: “ Đã trễ như vậy mà em còn muốn anh ra ngoài mua …?”
“ Chưa trễ mà, dưới đó có cửa hàng bán rẻ lại không xa lắm, em sẽ chờ mà!” Tiểu Ngưng nhẹ hôn Đường Hạo trấn an.
Biết không lay chuyển được Tiểu Ngưng, hắn quyến luyến nhưng vẫn phải sửa soạn rời đi mua đồ.
“ Anh nhanh đi đi!” Lục Giai Ngưng cúi đầu sửa soạn lại quần áo, đẩy Đường Hạo hướng ra cửa.
“Em có thật muốn đẩy anh ra hay là nóng lòng muốn đây!” Đường Hạo trêu Tiểu Ngưng.
“ Không nói cho anh biết, anh mau đi đi!” Tiểu Ngưng làm nũng.
Đường Hạo vừa bước ra cửa, trong phòng yên tĩnh hẳn, lợi dụng lúc này Tiểu Ngưng định bụng uống một ly sữa.
Reng…reng…
Cô vừa uống được ngụm sữa thì chuông cửa vang lên.
“ Chưa gì mà anh đã trở về sao?” Tiểu Ngưng nghi hoặc.
“Trời ơi sao hai bác ấy lại đến đây lúc này?” Tiểu Ngưng hết thảy ngạc nhiên khi nhìn vào camera. Chuông cửa không ngừng vang lên nhắc nhở Tiểu Ngưng mở cửa đón khách, cô hơi do dự rồi sửa lại quần áo. Dù sao thì đây cũng là ba mẹ của Đường Hạo làm sao có thể không tiếp đón, nhưng trong lúc này đây thì nàng thật sự căng thẳng không biết tiếp đón thế nào cho phải. Phải mất vài giây cô đi xuống lầu được.
Ăn mặc sạch sẽ, cô tiến đến cửa chính, cửa vừa mở cũng đúng lúc vợ chồng Đường thị từ thang máy đi ra “ Lục tiểu thư” Hàn Tú chủ động hỏi.
“Đường tiên sinh, Đường phu nhân, xin chào hai vị!” Tiểu Ngưng chân tay luống cuống khẩn trương mỉm cười đáp.
About these ads
Beta: Meimoko
_____
Đường Hạo không ngờ chụp ảnh cưới lại có nhiều việc cần phải để tâm đến như vậy, ngoài chụp trong phòng còn có chụp ngoại cảnh, rất nhiều công đoạn cần phải tỉ mỉ chuẩn bị.
Trong mọi phân cảnh Đường Hạo đều thấy trong ánh mắt Tiểu Ngưng đong đầy hạnh phúc nên nhất quyết bắt mọi người toàn tâm để cảnh nào cũng thật đẹp. Thậm chí Đường Hạo còn quyết định đi cả Mont Karo lấy ngoại cảnh nhưng Tiểu Ngưng không đồng ý, một phần Tiểu Ngưng sợ ảnh hưởng đến công việc với lại cô muốn trong ablum cưới của mình có cả hình ảnh gắn liền với cuộc sống nơi này, cô thích nhất là bãi cỏ trong biệt thự. Đường Hạo cuối cùng đành phải chiều ý cô.
Đường Hạo nhớ Dương Dương đã từng nói qua “Mẹ muốn đi Nhật Bản xem hoa anh đào…” Hắn quyết định lần này đi hưởng tuần trăng mật nhất định phải đưa Tiểu Ngưng đến Kyoto mới được.
Sau những cảnh chụp ablum cưới thì cũng gần sáu giờ chiều, hai người mời cơm cả đoàn rồi cùng nhau ra về.
Trong thang máy, Đường Hạo đã bắt đầu không an phận vì trước đó trên xe Tiểu Ngưng đã làm lơ với hắn. “ Không được … có bảo vệ …” Tiểu Ngưng cố gắng đẩy cái người không đứng đắn đang bám chặt sau lưng cô, nhắc nhở “Chẳng lẽ anh muốn tất cả mọi người ở đây điều thấy?”
Hắn lại tiếp tục giở trò trên chiếc cổ của Tiểu Ngưng dùng sức hấp thụ sau một hồi mới lưu luyến ngẩng đầu lên, như thể đoán được đúng thời điểm cửa thang máy sẽ được mở ra.
Quả nhiên…..
” Keng”- Cửa thang máy bật ra.
Hai người vẫn không rời, thân mật đi vào nhà của Tiểu Ngưng, cửa vừa đóng Đường Hạo đã lập tức áp Tiểu Ngưng vào tường bên cạnh.
“Á…” Hưng phấn dâng lên làm cho cô không nhịn được cắn vào môi dưới, cô cũng không phân biệt được do đau nên cất thành tiếng hay là do khoái cảm tràn lên.
Tiểu Ngưng khẽ cười rồi rút vào bả vai của hắn trốn tránh sự khiêu khích. Nhiệt khí của hắn dâng cao không còn cách nào để khống chế, mạnh tay trút quần lót của cô đi, thẳng tới mắt cá chân…
“ Không … đừng quên mang bao …” Tiểu Ngưng kháng cự khi hắn tiến gần. Đường Hạo hơi bất mãn nghiêm mặt nhìn cô “ Không cần, chẳng lẽ em không nghĩ chúng ta cần có thêm tiểu bảo bối”
Tiểu Ngưng dùng sức lắc đầu.
“Cái gì, em thật không nghĩ?” Đường Hạo trong nháy mắt sắc mặt thay đổi hẳn, nghiêm nghị hỏi.
“ Không phải, không phải em không muốn chúng ta có thêm tiểu bảo bối mà!” Tiểu Ngưng giận dỗi giải thích.
“Thế sao em còn muốn anh mang cái kia cho thêm vướng bận?” Đường Hạo bực tức hỏi, vừa nói vừa tiếp tục tìm cách tiến vào Nàng.
“Em không muốn lúc kết hôn lại mang trong người tiểu bảo bối của anh, như vậy chẳng xinh đẹp chút nào!”
Kết hôn là chuyện trọng đại nhất trong đời, trong hôn lễ còn có cả hai cục cưng của hắn đã rất kỳ quái chẳng lẽ lại muốn có người ta nghi ngờ đang mang thêm một đứa. Trời ơi! Thế thì cô sẽ là cô dâu kỳ quái nhất .
Nghe xong lời của Tiểu Ngưng, Đường Hạo không biết nên khóc hay nên cười cô, nhẹ nhàng vỗ về: “Có lẽ chúng ta cũng đã có thêm tiểu bảo bối rồi cũng nên! Em còn muốn tránh thai bây giờ?”
“ Uhm, Em không an tâm lắm nên anh hay mang vào đi mà!” Tiểu Ngưng nhẹ nhàng khuyên Đường Hạo.
“Em có không?” Hắn hít sâu hỏi Tiểu Ngưng.
“Anh không có chuẩn bị sao?” Tiểu Ngưng hỏi ngược lại.
“Anh không có thói quen dùng nó”. Ngoài Tiểu Ngưng ra thì hắn không có người con gái ở bên ngoài, hắn cũng không có ý định là tránh thai và cho tới bây giờ hắn chưa từng có ý định dùng qua.
“Chỗ của em cũng không có, hay là anh mau đi mua.” Tiểu Ngưng cong môi lên phản ứng.
Đường Hạo nhăn mặt: “ Đã trễ như vậy mà em còn muốn anh ra ngoài mua …?”
“ Chưa trễ mà, dưới đó có cửa hàng bán rẻ lại không xa lắm, em sẽ chờ mà!” Tiểu Ngưng nhẹ hôn Đường Hạo trấn an.
Biết không lay chuyển được Tiểu Ngưng, hắn quyến luyến nhưng vẫn phải sửa soạn rời đi mua đồ.
“ Anh nhanh đi đi!” Lục Giai Ngưng cúi đầu sửa soạn lại quần áo, đẩy Đường Hạo hướng ra cửa.
“Em có thật muốn đẩy anh ra hay là nóng lòng muốn đây!” Đường Hạo trêu Tiểu Ngưng.
“ Không nói cho anh biết, anh mau đi đi!” Tiểu Ngưng làm nũng.
Đường Hạo vừa bước ra cửa, trong phòng yên tĩnh hẳn, lợi dụng lúc này Tiểu Ngưng định bụng uống một ly sữa.
Reng…reng…
Cô vừa uống được ngụm sữa thì chuông cửa vang lên.
“ Chưa gì mà anh đã trở về sao?” Tiểu Ngưng nghi hoặc.
“Trời ơi sao hai bác ấy lại đến đây lúc này?” Tiểu Ngưng hết thảy ngạc nhiên khi nhìn vào camera. Chuông cửa không ngừng vang lên nhắc nhở Tiểu Ngưng mở cửa đón khách, cô hơi do dự rồi sửa lại quần áo. Dù sao thì đây cũng là ba mẹ của Đường Hạo làm sao có thể không tiếp đón, nhưng trong lúc này đây thì nàng thật sự căng thẳng không biết tiếp đón thế nào cho phải. Phải mất vài giây cô đi xuống lầu được.
Ăn mặc sạch sẽ, cô tiến đến cửa chính, cửa vừa mở cũng đúng lúc vợ chồng Đường thị từ thang máy đi ra “ Lục tiểu thư” Hàn Tú chủ động hỏi.
“Đường tiên sinh, Đường phu nhân, xin chào hai vị!” Tiểu Ngưng chân tay luống cuống khẩn trương mỉm cười đáp.
About these ads