-
Chương 22.Lụa trắng không dấu vết
Hậu Uyển Vân mị thái chọc người ép buộc hơn nửa đêm, nhưng Khương Viêm Châu bên kia chết sống không hề phản ứng, rồi sau đó không kiên nhẫn ném một câu: “Giờ ta mệt mỏi, ngủ đi, nàng cũng sớm đi nghỉ ngơi.” Rồi sau đó xoay người vù vù ngủ luôn, lưu Hậu Uyển Vân một người nằm thẳng tắp, nhìn màn trướng đỏ thẫm phía trên ngẩn người.
Hậu Uyển Vân đều không phải là không có gặp qua người lần đầu tiên, nàng ta nhìn ra được phu quân này là tâm lý có chút vấn đề. Nếu là ở hiện đại, nàng ta có thể quang minh chính đại ly hôn, hoặc là sau lưng trộm nhân, bị phát hiện tệ nhất cũng chính là ly hôn mà thôi. Nhưng nay là cổ đại, nàng ta lại là hoàng gia ban thưởng, chuyện ly hôn là tuyệt không có khả năng. Hơn nữa, nếu là để cho người khác biết nàng ta là vì việc này mà vợ chồng bất hòa, mấy cổ nhân ngoan cố ngu muội là tuyệt đối thiên hướng nam nhân, còn không chọc cột sống mắng nàng ta là dâm phụ sao? Mà bên trong cổ đại thâm trầm, trên có bà mẫu, dưới có thiếp thất, còn có một đống lớn bà tử nha hoàn, bao nhiêu ánh mắt nhìn ngó, nàng ta đi đâu trộm nhân (ngoại tình)?
Hậu Uyển Vân nhất thời cảm thấy nhụt chí, mới vừa rồi vừa cảm thấy chính mình lên thiên đường, quay đầu bị đánh một cây gậy đã đem nàng ta đánh vào địa ngục, chênh lệch này thật làm cho nàng ta khó chịu. Hậu Uyển Vân tức giận lật người lại, đưa lưng về phía Khương Viêm Châu, dùng chăn đem chính mình bao bọc không một kẽ hở, cưỡng chế tâm sự trùng điệp đi ngủ.
Mà cùng lúc đó, Cố Vãn Tình còn lại đang bị Khương Hằng tinh lực tràn đầy ép buộc hơn nửa đêm. Hôm nay tâm tình Khương Hằng phá lệ tốt, lại uống vào chút rượu, hảo hảo cùng thê tử ôn tồn một phen, đại chiến mấy trăm hiệp, xương sống thắt lưng của Cố Vãn Tình đã muốn đau rời rạc, mà Khương Hằng tựa hồ chưa thấy đủ.
Cảm giác được một đôi tay quen thuộc vuốt ve, Cố Vãn Tình hung hăng trừng mắt nhìn Khương Hằng liếc mắt một cái, thối nói: “Đều là làm tổ phụ người rồi, sao không biết tiết chế! Sáng mai không vào triều sớm?”
Khương Hằng lấy một tay ôm Cố Vãn Tình tiến trong lòng, cười nói: “Không sao, không sao, tiểu Vãn Tình mới vừa rồi không phải rất hưởng thụ sao, như thế nào còn vấn tội vi phu, thật sự là trở mặt vô tình.”
Mặt Cố Vãn Tình đỏ bừng, mấy năm nay nàng cùng Khương Hằng tình cảm vợ chồng càng khăng khít, ngọt ngào ân ái. Khương Hằng lại không ngủ trong phòng thiếp thất, một thân tinh lực dùng để ép buộc Cố Vãn Tình.
Lại là một phen dậy sóng quay cuồng, Khương Hằng cảm thấy mỹ mãn, ôm tiểu thê tử cùng đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Khương Hằng thần thanh khí sảng rời giường mặc quần áo, lưu Cố Vãn Tình nằm ở trên giường xoa thắt lưng mắng: “Đêm nay chàng đừng nghĩ vào phòng thiếp nữa!”
Khương Hằng mặc xong triều phục, quay đầu nhìn tiểu thê tử đang oán niệm mỉm cười, nói: “Được, hôm nay phu nhân đến ngủ tại thư phòng. Ta gọi Bích La Bích Viện đem án thư dọn dẹp, cất hết giấy bút.”
Cố Vãn Tình sửng sốt một chút, rồi sau đó từ trong con ngươi bỡn cợt của Khương Hằng nhìn ra ý nghĩa câu “đem án thư dọn dẹp, cất hết giấy bút” là cái gì, nhất thời mặt đỏ tai hồng, thuận tay lấy gối thêu hoa quăng ra ngoài, thối nói: “Còn không vào triều đi, coi chừng trễ canh giờ.”
“Vâng, phu nhân, tuân mệnh.” Tâm tình Khương Hằng rất tốt, cười ha ha rồi đi.
Buổi sáng hôm nay con dâu phải tới kính trà, Cố Vãn Tình muốn lười cũng không được. Khương Hằng đi rồi, Thúy Liên vào phòng tới hầu hạ Cố Vãn Tình. Thúy Liên nhìn thấy tiểu thư nhà mình mặt đầy hồng quang, làn da tinh tế, giữa mặt mày đều là quyến rũ, che miệng cười trộm, chế nhạo nói: “Nô tỳ nhìn hai năm nay khí sắc tiểu thư càng ngày càng tốt, nhìn như bạch ngọc dương chi, nhìn rất dễ chịu.” Thúy Liên cắn môi, nhấn mạnh hai chữ “dễ chịu”.
Mới vừa rồi bị phu quân nhà mình trêu ghẹo, nay Thúy Liên lại vô giúp vui, Cố Vãn Tình bị náo loạn đỏ thẫm mặt, còn ra vẻ đứng đắn nói: “Em cô nàng này, một ngày không thu thập em, em liền da ngứa. Nay ta đã làm mẹ chồng rồi, sao có thể không lớn không nhỏ, để nàng dâu chế giễu.”
Thúy Liên cười hì hì nói: “Vâng, nô tỳ đã biết.”
Cố Vãn Tình ngồi xuống, Thúy Liên trang điểm cho nàng, Cố Vãn Tình nói: “Chuyện hỉ bà bên kia phân phó rồi sao? Chớ để ra sai lầm.”
Thúy Liên nói: “Đều là dựa theo tiểu thư phân phó làm, mẫu thân nô tỳ tự ở ngoài tân phòng gác đêm, nô tỳ sớm phái người đến hỏi qua, nương nô tỳ nói, nghe động tĩnh trong tân phòng, là ép buộc đến canh ba.” Thúy Liên lại nói tiếp: “Sáng sớm hôm nay nha môn bên kia phái người đến thỉnh đại công tử, nói là có việc gấp, đại công tử đi trước rồi, vừa phái người đến nói, nói chờ từ nha môn trở lại sẽ đến thỉnh an kính trà.”
Trong lòng Cố Vãn Tình lại nghĩ, chắc là trước kia bị chính mình đánh vỡ chuyện hắn cùng với Chu Quyết, Khương Viêm Châu có chút sợ thấy chính mình, nhân tiện nói: “Không sao, công sự trọng yếu.”
.
Trong phòng Khương Viêm Châu.
Hậu Uyển Vân nhìn chằm chằm một đôi mắt vành xanh đen ngồi ở trước bàn trang điểm, Tích Xuân đang thu thập giường, Tích Đông đang trang điểm cho Hậu Uyển Vân. Hậu Uyển Vân nhìn khăn hỉ vẫn còn trắng đó, trong lòng yên lặng thở dài. Vài nha hoàn cũng nhìn thấy khăn hỉ đó, trong lòng đều đổ mồ hôi hột.
Dựa theo quy củ triều đại, khăn hỉ này sẽ bị hỉ bà cầm trình cho bà mẫu, rồi sau đó đặt chỗ thấy được ở tân phòng. Nay khăn này vẫn sạch tinh như trước, mày của nàng ta ninh lên, nói với Tích Xuân đang bên cạnh thu thập này nọ: “Tích Xuân, lấy dao nhỏ đến đây.”
Tích Xuân lên tiếng, tìm dao nhỏ trong hộp châm tuyến.
Hậu Uyển Vân lại nói: “Cắt tay của mình, đem máu vẩy lên, mau chút.”
“A?” Tích Xuân ngơ ngác lăng lăng cầm dao nhỏ, tựa hồ thập phần khó hiểu.
Hậu Uyển Vân cau mày, nàng ta thấy Tích Xuân này là đứa thành thật bổn phận, làm việc lại chịu khó, mới để cho nàng làm nha đầu của hồi môn, nhưng đầu gỗ này cũng rất ngốc, nhưng lại không hiểu ý tứ của mình.
“Cắt tay ngươi, đem máu vẩy lên khăn hỉ! Mau chút, đừng cọ xát.”Hậu Uyển Vân không kiên nhẫn nói.
“Vâng, tiểu thư.” Tích Xuân mới vừa cắt một đường trên tay của mình, còn không có đi đến bên giường, một bà tử liền tiến vào cửa, cười tủm tỉm, hành lễ với Hậu Uyển Vân nói: “Thỉnh an đại thiếu phu nhân, nô tỳ là Tôn bà tử trong phòng đại phu nhân, là phu nhân phái nô tỳ tới lấy khăn hỉ.”
Hậu Uyển Vân sửng sốt một chút, đứng lên, ánh mắt phiêu phiêu Tích Xuân, cô nương đó vẻ mặt ngốc lăng đứng tại chỗ, một tay cầm dao, một tay duỗi ngón tay bị dao cắt nhỏ từng giọt máu.
Hậu Uyển Vân nhanh chóng tiến lên một bước giữ chặt tay Tôn bà tử, thân thiết đưa cho Tôn bà tử một cái hồng bao, ôn nhu cười nói: “Tôn ma ma vất vả, đây là thỉnh ngài dùng trà.”
Hậu Uyển Vân dùng thân mình ngăn trở Tôn bà tử, nhân cơ hội nháy mắt với Tích Xuân, Tích Xuân nhìn Hậu Uyển Vân liếc mắt một cái, trong mắt đều là thần sắc khó hiểu.
Tôn bà tử cười hớ hớ nhận lấy hồng bao, ánh mắt vượt qua Hậu Uyển Vân liếc về phía trên giường.
Hậu Uyển Vân nhìn thấy Tôn bà tử đang nhìn cái gì, lại thấy Tích Xuân đang đi đến bên giường, không khỏi thầm kêu không tốt: nếu là thừa dịp trước khi Tôn bà tử đến đem máu vẩy lên khăn hỉ, thì thật dễ nói; nếu là khăn hỉ vẫn trắng tinh, chính mình một hồi tại trước mặt mẹ chồng cũng có thể nói là đêm qua đại công tử uống say, hai người chưa có lễ vợ chồng, đợi cho đại công tử trở lại hai người đối chất là có thể làm sáng tỏ; nhưng hôm nay Tích Xuân cái đứa đó chết dầm kia, nhưng lại đúng lúc Tôn bà tử vừa tới, muốn đem máu vẩy lên khăn hỉ, điều này làm cho người nhìn thấy, thật sự là há miệng kiểu gì đều nói không rõ!
Tôn bà tử nhìn thấy động tĩnh của Tích Xuân, nhanh tránh tay Hậu Uyển Vân ra, vọt tới bên giường quát ngừng Tích Xuân, nói: “Ngươi đang làm cái gì!?”
Tích Xuân ngẩn người, ánh mắt đầu tiên là nhìn khăn hỉ, lại nhìn nhìn máu trên tay chính mình, lại như cầu cứu nhìn về phía Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân nhất thời cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, bị Tích Xuân đầu gỗ đầu óc ngu xuẩn này làm tức giận muốn chết khiếp! Này không rõ ràng là nói cho Tôn bà tử, là chính mình chỉ thị nha hoàn gian lận trên khăn hỉ, vừa vặn bị hỉ bà bắt!
Tôn bà tử cầm khăn hỉ lên, lăn qua lộn lại xem một lần, thấy khăn hỉ thuần trắng một mảnh, cũng không lạc hồng, lập tức thay đổi sắc mặt, ra cửa gọi hai bà tử quát: “Ngươi, tiện tỳ này muốn gian lận? Các bà tử mau vào, bắt nha đầu kia lại!”
Hai bà tử tráng kiện khác lập tức vọt vào phòng ở, mỗi người cầm lấy một bàn tay Tích Xuân. Vẻ mặt Tích Xuân ngốc lăng như trước, giống như không rõ đã xảy ra cái gì.
Tôn bà tử đem khăn hỉ trải trên bàn, hai tay nâng lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Hậu Uyển Vân: “Đại thiếu phu nhân, việc này ngài có giải thích gì không?”
Vẻ mặt Hậu Uyển Vân ủy khuất nói: “Hôm qua phu quân uống say, cho nên…”
Tôn bà tử cười lạnh cầm lấy ngón tay đổ máu của Tích Xuân, nói: “Nô tỳ thấy, cũng không phải là chuyện như vậy phải không? Nếu là chưa làm lễ vợ chồng, sao phải sai nha hoàn cắt ngón tay? Đại thiếu phu nhân, khăn hỉ này nô tỳ thu, tiện tỳ này nô tỳ cũng mang đi trước, một hồi gặp đại phu nhân, ngài chính mình cùng đại phu nhân nói đi.”
“Ai, Tôn ma ma dừng bước!” Trong lòng Hậu Uyển Vân nghĩ việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ thành không có, chuyện nữ tử cổ đại mất trinh không khiết, không giống như chuyện đùa, đặc biệt tại đại môn nhà giàu như Khương gia vậy, nếu là truyền ra đồn đại gì có liên quan trong sạch chính mình, thì chính mình sẽ bị bất lợi rất lớn! Chỉ cần Tôn bà tử đi ra cánh cửa này, tương lai cho dù tra ra bản thân trong sạch, nhưng chuyện này làm mất lòng tin của mọi người, khó bảo toàn sẽ không ở sau lưng nói láo, nói Khương gia vì bảo trụ danh dự mới không thể không tuyên bố là con dâu thân trong sạch.
Tôn bà tử nhưng là người tâm phúc bên cạnh Cố Vãn Tình, không chỉ chính bà cùng Cố Vãn Tình có quan hệ họ hàng, nữ nhi Thúy Liên của bà vẫn là người tâm phúc nhất trước mặt Cố Vãn Tình, cho nên thường ngày Tôn bà tử khí thế thực thịnh, nay đối vị tân đại thiếu phu nhân này bà cũng không khách khí, lông mi Tôn bà tử nhíu lên, không chút khách khí nói: “Nô tỳ có chuyện trong người, đại thiếu phu nhân muốn cùng nô tỳ nói chuyện, chờ nô tỳ làm xong lại đến.” Bà là hỉ bà phu nhân đặc biệt công đạo nâng khăn hỉ, phu nhân đã sớm phân phó xong rồi, cầm khăn hỉ trở về phục mệnh, không thể cùng vị tân đại thiếu phu nhân kia dong dài.
Hậu Uyển Vân vừa thấy ngăn đón người ngăn không được, tức đến dậm chân. Nàng ta chính là tiểu thư ngày xưa ở trong phủ An Quốc hầu nói một không hai, nhưng hôm nay vào Khương gia, ở trên có mẹ chồng đè nặng, trừ bỏ nha hoàn, bà tử của hồi môn chính nàng ta mang đến, hạ nhân Khương phủ nhưng lại không có người mua cành ô liu của nàng ta.
Tôn bà tử đang cầm khăn hỉ trắng noãn, trở về viện Cố Vãn Tình phục mệnh, Tích Xuân bị hai bà tử to khỏe đè nặng đi theo phía sau.
Khi ra cửa viện của đại công tử, trùng hợp gặp bốn nha đầu thông phòng Cầm Kỳ Thư Họa, cùng Sắc Vi mang theo đại tôn tiểu thư đi thỉnh an Cố Vãn Tình.
Năm cô nương này đều là người lanh lợi, mắt sắc đều nhìn thấy khăn lụa trắng trong hộp, lại thấy phía sau đè nặng cô nương có ngón tay bị cắt đứt đang chảy máu, lại nhìn sắc mặt Tôn bà tử không tốt, trong đầu cũng đoán được vài phần, tám phần là chuyện vị tân đại thiếu phu nhân này.
Trong lòng Sắc Vi ôm tôn tiểu thư, bĩu môi, phiêu liếc mắt khăn hỉ một cái, nói: “Đây là có chuyện gì a?”
Sắc Vi là nha đầu trong phòng đại phu nhân đi ra ngoài, Tôn bà tử vẫn cho Sắc Vi vài phần mặt mũi, nói: “Bà già ta là phụng mệnh phu nhân tới lấy khăn hỉ. Vài vị cô nương nhanh đi thỉnh an phu nhân đi, một hồi phu nhân chúng ta còn muốn cùng đại thiếu phu nhân nói chuyện đó.”
Vài nha đầu thông phòng gật gật đầu, cũng đi theo Tôn bà tử một đường đi về phía viện của Cố Vãn Tình.
Vài nha đầu thỉnh an, Cố Vãn Tình lại đùa cháu gái một hồi, nói với các nàng: “Các ngươi đi thiên thính trước chờ, một hồi ta tìm các ngươi nói chuyện.”
Mấy người cung kính hành lễ lui ra. Ở cửa Hạnh Hoa lại bưng canh gà ô hầm nhân sâm bỏ thêm dược liệu đến, Thúy Liên tiếp canh vào nhà, vừa muốn đem canh hắt vào trong bồn cầu, lại bị Cố Vãn Tình ngăn lại.
Thúy Liên nghi hoặc nói: “Tiểu thư, canh này nham hiểm như vậy, như thế nào không hắt, còn muốn lưu trữ?”
Cố Vãn Tình cười ý vị thâm trường: “Hắt canh hơn hai năm, lãng phí nhiều bạc, từ nay về sau, canh này không được hắt, lưu trữ cho ta.”
Thúy Liên hoảng sợ, nói: “Tiểu, tiểu thư, ngài cũng không thể uống canh này a!”
Cố Vãn Tình cười nhéo Thúy Liên một phen, nói: “Em cô nương ngốc này, ai nói ta muốn uống vào? Em đem canh này đi xuống, tự mình xuống bếp, đem canh này cùng cháo bổ khí huyết hầm cùng một chỗ, bỏ vào chút dược liệu hương vị nồng, cần phải làm cho người ta không biết đây là canh gà ô, nấu một hồi bưng tới cho ta, trăm ngàn đừng để cho người khác uống vào.”
Trong lòng Thúy Liên mặc dù nghi hoặc, nhưng nàng luôn luôn đối với Cố Vãn Tình thập phần phục tùng, liền bưng canh đi xuống.
Thúy Liên mới ra cửa, Tôn bà tử liền tức giận đã trở lại, phía sau còn đi theo hai bà tử lực lưỡng, mang theo một nha hoàn ủ rũ.
Cố Vãn Tình phiêu liếc mắt tấm lụa trắng đó một cái, lại nhìn nhìn ngón tay nha hoàn đó, liền hiểu được là chuyện gì xảy ra.
“Đi đem tiểu thư Hậu gia đó mang đến.” Sắc mặt Cố Vãn Tình trở nên lạnh lẽo, cũng không nói Hậu Uyển Vân là “đại thiếu phu nhân”, mà đổi tên là tiểu thư Hậu gia.
“Vâng, nô tỳ đi ngay.”Tôn bà tử buông khăn hỉ, lại chạy một chuyến.
Từ khi Tôn bà tử mang Tích Xuân đi, Hậu Uyển Vân ở trong phòng hận nghiến răng ngứa lợi, sớm biết rằng Tích Xuân là đứa ngốc đầu gỗ, nàng ta đã kêu Xảo Hạnh thông minh làm chuyện này, thật sự là từng bước sai, từng bước sai!
Lần này Tôn bà tử đến kêu nàng ta, Hậu Uyển Vân đành phải đi theo, nay nàng ta đang ở dưới mái hiên nhà người ta, đi hay không đi không phải do nàng ta.
Vào chính sảnh viện Cố Vãn Tình, Hậu Uyển Vân nhìn thấy mẹ chồng trẻ tuổi của nàng ta ngồi nghiêm chỉnh tại chủ vị, sắc mặt lạnh lùng, trong tay cầm cái khăn, cười mà không cười nhìn chính mình.
“Con dâu thỉnh an mẫu thân.” Hậu Uyển Vân quỳ rạp xuống đất.
Cố Vãn Tình cưỡng chế lửa giận, hỏi Tôn bà tử: “Bà nói, mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”
Tôn bà tử nói: “Nô tỳ mới vừa rồi phụng mệnh đi lấy khăn hỉ, ai biết khăn cũng không có lạc hồng, lại nhìn thấy tiểu thư Hậu gia sai sử nha hoàn của nàng ta vấy máu lên khăn hỉ, bị đám nô tỳ vừa vặn bắt được.”
Cố Vãn Tình lạnh lùng nhìn mỹ nhân như hoa như ngọc nũng nịu quỳ gối dưới chân mình, một màn chuyện cũ không khỏi nổi lên trong lòng, nhớ tới mẫu thân chết, nhớ tới chính mình kiếp trước, Cố Vãn Tình nhất thời cảm thấy khí huyết một trận cuồn cuộn, mắt nhìn Hậu Uyển Vân, đều có thể phun ra lửa.
Nàng cọ một chút đứng lên, tiến lên một bước, hung hăng một cước đá vào ngực Hậu Uyển Vân. Cố Vãn Tình mấy năm nay tập võ đánh quyền, vóc người lại cao ráo, cường tráng, một cước này trực tiếp đem Hậu Uyển Vân lăn về phía sau vài bước, ngã chỏng bốn vó nằm trên mặt đất.
Cố Vãn Tình lại đi tới một bước, trên mặt nàng hung hăng thối một ngụm, mắng: “Ngươi đồ dâm phụ, còn có mặt mũi gọi ta là mẫu thân! Khương gia ta không có con dâu như ngươi vậy! Không đem ngươi tẩm lồng heo chính là xem mặt mũi An Quốc Hầu, ngươi còn có mặt mũi đến thỉnh an cái gì? Ngươi là đang rắp tâm cái gì?”
Bà tử, nha hoàn chung quanh đều sợ tới mức đều cúi đầu, đều nghĩ đến Cố Vãn Tình là vì con dâu mất trinh mà phát hỏa, mỗi người đều sợ tới mức thở mạnh cũng không dám thở.
Hậu Uyển Vân đều không phải là không có gặp qua người lần đầu tiên, nàng ta nhìn ra được phu quân này là tâm lý có chút vấn đề. Nếu là ở hiện đại, nàng ta có thể quang minh chính đại ly hôn, hoặc là sau lưng trộm nhân, bị phát hiện tệ nhất cũng chính là ly hôn mà thôi. Nhưng nay là cổ đại, nàng ta lại là hoàng gia ban thưởng, chuyện ly hôn là tuyệt không có khả năng. Hơn nữa, nếu là để cho người khác biết nàng ta là vì việc này mà vợ chồng bất hòa, mấy cổ nhân ngoan cố ngu muội là tuyệt đối thiên hướng nam nhân, còn không chọc cột sống mắng nàng ta là dâm phụ sao? Mà bên trong cổ đại thâm trầm, trên có bà mẫu, dưới có thiếp thất, còn có một đống lớn bà tử nha hoàn, bao nhiêu ánh mắt nhìn ngó, nàng ta đi đâu trộm nhân (ngoại tình)?
Hậu Uyển Vân nhất thời cảm thấy nhụt chí, mới vừa rồi vừa cảm thấy chính mình lên thiên đường, quay đầu bị đánh một cây gậy đã đem nàng ta đánh vào địa ngục, chênh lệch này thật làm cho nàng ta khó chịu. Hậu Uyển Vân tức giận lật người lại, đưa lưng về phía Khương Viêm Châu, dùng chăn đem chính mình bao bọc không một kẽ hở, cưỡng chế tâm sự trùng điệp đi ngủ.
Mà cùng lúc đó, Cố Vãn Tình còn lại đang bị Khương Hằng tinh lực tràn đầy ép buộc hơn nửa đêm. Hôm nay tâm tình Khương Hằng phá lệ tốt, lại uống vào chút rượu, hảo hảo cùng thê tử ôn tồn một phen, đại chiến mấy trăm hiệp, xương sống thắt lưng của Cố Vãn Tình đã muốn đau rời rạc, mà Khương Hằng tựa hồ chưa thấy đủ.
Cảm giác được một đôi tay quen thuộc vuốt ve, Cố Vãn Tình hung hăng trừng mắt nhìn Khương Hằng liếc mắt một cái, thối nói: “Đều là làm tổ phụ người rồi, sao không biết tiết chế! Sáng mai không vào triều sớm?”
Khương Hằng lấy một tay ôm Cố Vãn Tình tiến trong lòng, cười nói: “Không sao, không sao, tiểu Vãn Tình mới vừa rồi không phải rất hưởng thụ sao, như thế nào còn vấn tội vi phu, thật sự là trở mặt vô tình.”
Mặt Cố Vãn Tình đỏ bừng, mấy năm nay nàng cùng Khương Hằng tình cảm vợ chồng càng khăng khít, ngọt ngào ân ái. Khương Hằng lại không ngủ trong phòng thiếp thất, một thân tinh lực dùng để ép buộc Cố Vãn Tình.
Lại là một phen dậy sóng quay cuồng, Khương Hằng cảm thấy mỹ mãn, ôm tiểu thê tử cùng đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Khương Hằng thần thanh khí sảng rời giường mặc quần áo, lưu Cố Vãn Tình nằm ở trên giường xoa thắt lưng mắng: “Đêm nay chàng đừng nghĩ vào phòng thiếp nữa!”
Khương Hằng mặc xong triều phục, quay đầu nhìn tiểu thê tử đang oán niệm mỉm cười, nói: “Được, hôm nay phu nhân đến ngủ tại thư phòng. Ta gọi Bích La Bích Viện đem án thư dọn dẹp, cất hết giấy bút.”
Cố Vãn Tình sửng sốt một chút, rồi sau đó từ trong con ngươi bỡn cợt của Khương Hằng nhìn ra ý nghĩa câu “đem án thư dọn dẹp, cất hết giấy bút” là cái gì, nhất thời mặt đỏ tai hồng, thuận tay lấy gối thêu hoa quăng ra ngoài, thối nói: “Còn không vào triều đi, coi chừng trễ canh giờ.”
“Vâng, phu nhân, tuân mệnh.” Tâm tình Khương Hằng rất tốt, cười ha ha rồi đi.
Buổi sáng hôm nay con dâu phải tới kính trà, Cố Vãn Tình muốn lười cũng không được. Khương Hằng đi rồi, Thúy Liên vào phòng tới hầu hạ Cố Vãn Tình. Thúy Liên nhìn thấy tiểu thư nhà mình mặt đầy hồng quang, làn da tinh tế, giữa mặt mày đều là quyến rũ, che miệng cười trộm, chế nhạo nói: “Nô tỳ nhìn hai năm nay khí sắc tiểu thư càng ngày càng tốt, nhìn như bạch ngọc dương chi, nhìn rất dễ chịu.” Thúy Liên cắn môi, nhấn mạnh hai chữ “dễ chịu”.
Mới vừa rồi bị phu quân nhà mình trêu ghẹo, nay Thúy Liên lại vô giúp vui, Cố Vãn Tình bị náo loạn đỏ thẫm mặt, còn ra vẻ đứng đắn nói: “Em cô nàng này, một ngày không thu thập em, em liền da ngứa. Nay ta đã làm mẹ chồng rồi, sao có thể không lớn không nhỏ, để nàng dâu chế giễu.”
Thúy Liên cười hì hì nói: “Vâng, nô tỳ đã biết.”
Cố Vãn Tình ngồi xuống, Thúy Liên trang điểm cho nàng, Cố Vãn Tình nói: “Chuyện hỉ bà bên kia phân phó rồi sao? Chớ để ra sai lầm.”
Thúy Liên nói: “Đều là dựa theo tiểu thư phân phó làm, mẫu thân nô tỳ tự ở ngoài tân phòng gác đêm, nô tỳ sớm phái người đến hỏi qua, nương nô tỳ nói, nghe động tĩnh trong tân phòng, là ép buộc đến canh ba.” Thúy Liên lại nói tiếp: “Sáng sớm hôm nay nha môn bên kia phái người đến thỉnh đại công tử, nói là có việc gấp, đại công tử đi trước rồi, vừa phái người đến nói, nói chờ từ nha môn trở lại sẽ đến thỉnh an kính trà.”
Trong lòng Cố Vãn Tình lại nghĩ, chắc là trước kia bị chính mình đánh vỡ chuyện hắn cùng với Chu Quyết, Khương Viêm Châu có chút sợ thấy chính mình, nhân tiện nói: “Không sao, công sự trọng yếu.”
.
Trong phòng Khương Viêm Châu.
Hậu Uyển Vân nhìn chằm chằm một đôi mắt vành xanh đen ngồi ở trước bàn trang điểm, Tích Xuân đang thu thập giường, Tích Đông đang trang điểm cho Hậu Uyển Vân. Hậu Uyển Vân nhìn khăn hỉ vẫn còn trắng đó, trong lòng yên lặng thở dài. Vài nha hoàn cũng nhìn thấy khăn hỉ đó, trong lòng đều đổ mồ hôi hột.
Dựa theo quy củ triều đại, khăn hỉ này sẽ bị hỉ bà cầm trình cho bà mẫu, rồi sau đó đặt chỗ thấy được ở tân phòng. Nay khăn này vẫn sạch tinh như trước, mày của nàng ta ninh lên, nói với Tích Xuân đang bên cạnh thu thập này nọ: “Tích Xuân, lấy dao nhỏ đến đây.”
Tích Xuân lên tiếng, tìm dao nhỏ trong hộp châm tuyến.
Hậu Uyển Vân lại nói: “Cắt tay của mình, đem máu vẩy lên, mau chút.”
“A?” Tích Xuân ngơ ngác lăng lăng cầm dao nhỏ, tựa hồ thập phần khó hiểu.
Hậu Uyển Vân cau mày, nàng ta thấy Tích Xuân này là đứa thành thật bổn phận, làm việc lại chịu khó, mới để cho nàng làm nha đầu của hồi môn, nhưng đầu gỗ này cũng rất ngốc, nhưng lại không hiểu ý tứ của mình.
“Cắt tay ngươi, đem máu vẩy lên khăn hỉ! Mau chút, đừng cọ xát.”Hậu Uyển Vân không kiên nhẫn nói.
“Vâng, tiểu thư.” Tích Xuân mới vừa cắt một đường trên tay của mình, còn không có đi đến bên giường, một bà tử liền tiến vào cửa, cười tủm tỉm, hành lễ với Hậu Uyển Vân nói: “Thỉnh an đại thiếu phu nhân, nô tỳ là Tôn bà tử trong phòng đại phu nhân, là phu nhân phái nô tỳ tới lấy khăn hỉ.”
Hậu Uyển Vân sửng sốt một chút, đứng lên, ánh mắt phiêu phiêu Tích Xuân, cô nương đó vẻ mặt ngốc lăng đứng tại chỗ, một tay cầm dao, một tay duỗi ngón tay bị dao cắt nhỏ từng giọt máu.
Hậu Uyển Vân nhanh chóng tiến lên một bước giữ chặt tay Tôn bà tử, thân thiết đưa cho Tôn bà tử một cái hồng bao, ôn nhu cười nói: “Tôn ma ma vất vả, đây là thỉnh ngài dùng trà.”
Hậu Uyển Vân dùng thân mình ngăn trở Tôn bà tử, nhân cơ hội nháy mắt với Tích Xuân, Tích Xuân nhìn Hậu Uyển Vân liếc mắt một cái, trong mắt đều là thần sắc khó hiểu.
Tôn bà tử cười hớ hớ nhận lấy hồng bao, ánh mắt vượt qua Hậu Uyển Vân liếc về phía trên giường.
Hậu Uyển Vân nhìn thấy Tôn bà tử đang nhìn cái gì, lại thấy Tích Xuân đang đi đến bên giường, không khỏi thầm kêu không tốt: nếu là thừa dịp trước khi Tôn bà tử đến đem máu vẩy lên khăn hỉ, thì thật dễ nói; nếu là khăn hỉ vẫn trắng tinh, chính mình một hồi tại trước mặt mẹ chồng cũng có thể nói là đêm qua đại công tử uống say, hai người chưa có lễ vợ chồng, đợi cho đại công tử trở lại hai người đối chất là có thể làm sáng tỏ; nhưng hôm nay Tích Xuân cái đứa đó chết dầm kia, nhưng lại đúng lúc Tôn bà tử vừa tới, muốn đem máu vẩy lên khăn hỉ, điều này làm cho người nhìn thấy, thật sự là há miệng kiểu gì đều nói không rõ!
Tôn bà tử nhìn thấy động tĩnh của Tích Xuân, nhanh tránh tay Hậu Uyển Vân ra, vọt tới bên giường quát ngừng Tích Xuân, nói: “Ngươi đang làm cái gì!?”
Tích Xuân ngẩn người, ánh mắt đầu tiên là nhìn khăn hỉ, lại nhìn nhìn máu trên tay chính mình, lại như cầu cứu nhìn về phía Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân nhất thời cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, bị Tích Xuân đầu gỗ đầu óc ngu xuẩn này làm tức giận muốn chết khiếp! Này không rõ ràng là nói cho Tôn bà tử, là chính mình chỉ thị nha hoàn gian lận trên khăn hỉ, vừa vặn bị hỉ bà bắt!
Tôn bà tử cầm khăn hỉ lên, lăn qua lộn lại xem một lần, thấy khăn hỉ thuần trắng một mảnh, cũng không lạc hồng, lập tức thay đổi sắc mặt, ra cửa gọi hai bà tử quát: “Ngươi, tiện tỳ này muốn gian lận? Các bà tử mau vào, bắt nha đầu kia lại!”
Hai bà tử tráng kiện khác lập tức vọt vào phòng ở, mỗi người cầm lấy một bàn tay Tích Xuân. Vẻ mặt Tích Xuân ngốc lăng như trước, giống như không rõ đã xảy ra cái gì.
Tôn bà tử đem khăn hỉ trải trên bàn, hai tay nâng lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Hậu Uyển Vân: “Đại thiếu phu nhân, việc này ngài có giải thích gì không?”
Vẻ mặt Hậu Uyển Vân ủy khuất nói: “Hôm qua phu quân uống say, cho nên…”
Tôn bà tử cười lạnh cầm lấy ngón tay đổ máu của Tích Xuân, nói: “Nô tỳ thấy, cũng không phải là chuyện như vậy phải không? Nếu là chưa làm lễ vợ chồng, sao phải sai nha hoàn cắt ngón tay? Đại thiếu phu nhân, khăn hỉ này nô tỳ thu, tiện tỳ này nô tỳ cũng mang đi trước, một hồi gặp đại phu nhân, ngài chính mình cùng đại phu nhân nói đi.”
“Ai, Tôn ma ma dừng bước!” Trong lòng Hậu Uyển Vân nghĩ việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ thành không có, chuyện nữ tử cổ đại mất trinh không khiết, không giống như chuyện đùa, đặc biệt tại đại môn nhà giàu như Khương gia vậy, nếu là truyền ra đồn đại gì có liên quan trong sạch chính mình, thì chính mình sẽ bị bất lợi rất lớn! Chỉ cần Tôn bà tử đi ra cánh cửa này, tương lai cho dù tra ra bản thân trong sạch, nhưng chuyện này làm mất lòng tin của mọi người, khó bảo toàn sẽ không ở sau lưng nói láo, nói Khương gia vì bảo trụ danh dự mới không thể không tuyên bố là con dâu thân trong sạch.
Tôn bà tử nhưng là người tâm phúc bên cạnh Cố Vãn Tình, không chỉ chính bà cùng Cố Vãn Tình có quan hệ họ hàng, nữ nhi Thúy Liên của bà vẫn là người tâm phúc nhất trước mặt Cố Vãn Tình, cho nên thường ngày Tôn bà tử khí thế thực thịnh, nay đối vị tân đại thiếu phu nhân này bà cũng không khách khí, lông mi Tôn bà tử nhíu lên, không chút khách khí nói: “Nô tỳ có chuyện trong người, đại thiếu phu nhân muốn cùng nô tỳ nói chuyện, chờ nô tỳ làm xong lại đến.” Bà là hỉ bà phu nhân đặc biệt công đạo nâng khăn hỉ, phu nhân đã sớm phân phó xong rồi, cầm khăn hỉ trở về phục mệnh, không thể cùng vị tân đại thiếu phu nhân kia dong dài.
Hậu Uyển Vân vừa thấy ngăn đón người ngăn không được, tức đến dậm chân. Nàng ta chính là tiểu thư ngày xưa ở trong phủ An Quốc hầu nói một không hai, nhưng hôm nay vào Khương gia, ở trên có mẹ chồng đè nặng, trừ bỏ nha hoàn, bà tử của hồi môn chính nàng ta mang đến, hạ nhân Khương phủ nhưng lại không có người mua cành ô liu của nàng ta.
Tôn bà tử đang cầm khăn hỉ trắng noãn, trở về viện Cố Vãn Tình phục mệnh, Tích Xuân bị hai bà tử to khỏe đè nặng đi theo phía sau.
Khi ra cửa viện của đại công tử, trùng hợp gặp bốn nha đầu thông phòng Cầm Kỳ Thư Họa, cùng Sắc Vi mang theo đại tôn tiểu thư đi thỉnh an Cố Vãn Tình.
Năm cô nương này đều là người lanh lợi, mắt sắc đều nhìn thấy khăn lụa trắng trong hộp, lại thấy phía sau đè nặng cô nương có ngón tay bị cắt đứt đang chảy máu, lại nhìn sắc mặt Tôn bà tử không tốt, trong đầu cũng đoán được vài phần, tám phần là chuyện vị tân đại thiếu phu nhân này.
Trong lòng Sắc Vi ôm tôn tiểu thư, bĩu môi, phiêu liếc mắt khăn hỉ một cái, nói: “Đây là có chuyện gì a?”
Sắc Vi là nha đầu trong phòng đại phu nhân đi ra ngoài, Tôn bà tử vẫn cho Sắc Vi vài phần mặt mũi, nói: “Bà già ta là phụng mệnh phu nhân tới lấy khăn hỉ. Vài vị cô nương nhanh đi thỉnh an phu nhân đi, một hồi phu nhân chúng ta còn muốn cùng đại thiếu phu nhân nói chuyện đó.”
Vài nha đầu thông phòng gật gật đầu, cũng đi theo Tôn bà tử một đường đi về phía viện của Cố Vãn Tình.
Vài nha đầu thỉnh an, Cố Vãn Tình lại đùa cháu gái một hồi, nói với các nàng: “Các ngươi đi thiên thính trước chờ, một hồi ta tìm các ngươi nói chuyện.”
Mấy người cung kính hành lễ lui ra. Ở cửa Hạnh Hoa lại bưng canh gà ô hầm nhân sâm bỏ thêm dược liệu đến, Thúy Liên tiếp canh vào nhà, vừa muốn đem canh hắt vào trong bồn cầu, lại bị Cố Vãn Tình ngăn lại.
Thúy Liên nghi hoặc nói: “Tiểu thư, canh này nham hiểm như vậy, như thế nào không hắt, còn muốn lưu trữ?”
Cố Vãn Tình cười ý vị thâm trường: “Hắt canh hơn hai năm, lãng phí nhiều bạc, từ nay về sau, canh này không được hắt, lưu trữ cho ta.”
Thúy Liên hoảng sợ, nói: “Tiểu, tiểu thư, ngài cũng không thể uống canh này a!”
Cố Vãn Tình cười nhéo Thúy Liên một phen, nói: “Em cô nương ngốc này, ai nói ta muốn uống vào? Em đem canh này đi xuống, tự mình xuống bếp, đem canh này cùng cháo bổ khí huyết hầm cùng một chỗ, bỏ vào chút dược liệu hương vị nồng, cần phải làm cho người ta không biết đây là canh gà ô, nấu một hồi bưng tới cho ta, trăm ngàn đừng để cho người khác uống vào.”
Trong lòng Thúy Liên mặc dù nghi hoặc, nhưng nàng luôn luôn đối với Cố Vãn Tình thập phần phục tùng, liền bưng canh đi xuống.
Thúy Liên mới ra cửa, Tôn bà tử liền tức giận đã trở lại, phía sau còn đi theo hai bà tử lực lưỡng, mang theo một nha hoàn ủ rũ.
Cố Vãn Tình phiêu liếc mắt tấm lụa trắng đó một cái, lại nhìn nhìn ngón tay nha hoàn đó, liền hiểu được là chuyện gì xảy ra.
“Đi đem tiểu thư Hậu gia đó mang đến.” Sắc mặt Cố Vãn Tình trở nên lạnh lẽo, cũng không nói Hậu Uyển Vân là “đại thiếu phu nhân”, mà đổi tên là tiểu thư Hậu gia.
“Vâng, nô tỳ đi ngay.”Tôn bà tử buông khăn hỉ, lại chạy một chuyến.
Từ khi Tôn bà tử mang Tích Xuân đi, Hậu Uyển Vân ở trong phòng hận nghiến răng ngứa lợi, sớm biết rằng Tích Xuân là đứa ngốc đầu gỗ, nàng ta đã kêu Xảo Hạnh thông minh làm chuyện này, thật sự là từng bước sai, từng bước sai!
Lần này Tôn bà tử đến kêu nàng ta, Hậu Uyển Vân đành phải đi theo, nay nàng ta đang ở dưới mái hiên nhà người ta, đi hay không đi không phải do nàng ta.
Vào chính sảnh viện Cố Vãn Tình, Hậu Uyển Vân nhìn thấy mẹ chồng trẻ tuổi của nàng ta ngồi nghiêm chỉnh tại chủ vị, sắc mặt lạnh lùng, trong tay cầm cái khăn, cười mà không cười nhìn chính mình.
“Con dâu thỉnh an mẫu thân.” Hậu Uyển Vân quỳ rạp xuống đất.
Cố Vãn Tình cưỡng chế lửa giận, hỏi Tôn bà tử: “Bà nói, mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”
Tôn bà tử nói: “Nô tỳ mới vừa rồi phụng mệnh đi lấy khăn hỉ, ai biết khăn cũng không có lạc hồng, lại nhìn thấy tiểu thư Hậu gia sai sử nha hoàn của nàng ta vấy máu lên khăn hỉ, bị đám nô tỳ vừa vặn bắt được.”
Cố Vãn Tình lạnh lùng nhìn mỹ nhân như hoa như ngọc nũng nịu quỳ gối dưới chân mình, một màn chuyện cũ không khỏi nổi lên trong lòng, nhớ tới mẫu thân chết, nhớ tới chính mình kiếp trước, Cố Vãn Tình nhất thời cảm thấy khí huyết một trận cuồn cuộn, mắt nhìn Hậu Uyển Vân, đều có thể phun ra lửa.
Nàng cọ một chút đứng lên, tiến lên một bước, hung hăng một cước đá vào ngực Hậu Uyển Vân. Cố Vãn Tình mấy năm nay tập võ đánh quyền, vóc người lại cao ráo, cường tráng, một cước này trực tiếp đem Hậu Uyển Vân lăn về phía sau vài bước, ngã chỏng bốn vó nằm trên mặt đất.
Cố Vãn Tình lại đi tới một bước, trên mặt nàng hung hăng thối một ngụm, mắng: “Ngươi đồ dâm phụ, còn có mặt mũi gọi ta là mẫu thân! Khương gia ta không có con dâu như ngươi vậy! Không đem ngươi tẩm lồng heo chính là xem mặt mũi An Quốc Hầu, ngươi còn có mặt mũi đến thỉnh an cái gì? Ngươi là đang rắp tâm cái gì?”
Bà tử, nha hoàn chung quanh đều sợ tới mức đều cúi đầu, đều nghĩ đến Cố Vãn Tình là vì con dâu mất trinh mà phát hỏa, mỗi người đều sợ tới mức thở mạnh cũng không dám thở.