-
Chương 10
Hạ bảo bối vừa sắp xếp vừa nói cho Hạ Thần Hi vị trí từng món đồ, Hạ Thần Hi còn đang nghe có chút hỗn loạn, thì con trai đã dọn dẹp xong.
Cô lập tức cảm thấy có con trai thật tốt biết bao.
"Hạ bảo bối, không có con mẹ không biết phải làm sao nha..."
Nhất định chuyện gì cũng làm không xong rất vô dụng.
Hạ bảo bối bình tĩnh sờ sờ đầu Hạ Thần Hi, như trưởng bối vuốt vãn bối, "Ngoan, mẹ là mẹ ruột con, cho nên phục vụ mẹ là phúc khí cùa con."
"Cho nên mẹ yên tâm thoải mái chà đạp con phải không?."
"Mẹ xinh đẹp, đó là vinh hạnh của bảo bối." Dáng vẻ Hạ bảo bối giống như quý ông lịch lãm, muốn nhiều ưu nhã thì có bấy nhiêu ưu nhã.
Hạ Thần Hi đột nhiên có một loại cảm giác không nói nên lời.
Vì chênh lệch múi giờ nên Hạ Thần Hi có chút uể oải không phấn chấn.
Hạ bảo bối cầm ipad tra bản đồ, tìm trung tâm mua sắm.
Hạ Thần Hi mặc dù rất yên tâm giao tất cả cho Hạ bảo bối, nhưng mà, bé còn quá nhỏ, cô không thực sự không yên tâm.
Thế là trên tinh thần là cô sẽ cùng Hạ bảo bối đi mua sắm.
"Mẹ, người ngủ đi, con tự mình đi được, mẹ còn lo lắng con bị người ta lừa sao?"
"Mẹ lo lắng con lừa người khác." Hạ Thần Hi bình tĩnh nói.
"Mẹ, người suy nghĩ nhiều quá, mặt con lương thiện như vậy, lại đi lừa người khác sao?"
Hạ Thần Hi, "..."
Lương thiện sao ?
Giống cáo già thì đúng hơn?
Cô là một thiên tài, xem như là thiên tài bình thường, nhưng cô lại sinh ra đứa nhỏ thiên tài bất thường như thế.
Nàng không lo lắng người khác sẽ lừa được bảo bối.
Tuy nhiên, cô cũng cần làm quen với hoàn cảnh.
Đi dạo một vòng cũng tốt .
Đường đến siêu thị cách bọn họ khoản mười phút, hai mẹ con đi đến đâu là huyên náo nơi đó, tinh thần Hạ Thần Hi cũng tốt hơn rất nhiều.
Tới siêu thị, Hạ Thần Hi đẩy xe, Hạ bảo bối mua sắm.
Trong chốc lát, tràn đầy một xe.
Hạ Thần Hi đem xe phóng tới khu vực để đồ, lại đẩy tới một chiếc, Hạ bảo bối trong đầu có một danh sách, dựa theo danh sách mua.
Có trật tự.
Không đầy một lát, xe thứ hai cũng đầy.
Hạ Thần Hi lại để qua một bên, đẩy ra chiếc xe thứ ba.
"Bảo bối, mẹ muốn đi toilet."
"Hảo, mẹ có gì cần phải mua không?"
"Băng vệ sinh."
"Dạ." Hạ bảo bối trả lời rất tự nhiên và bình tĩnh, "Mẹ, con thật khinh bỉ người."
Hạ Thần Hi bị con trai khinh bỉ thành thói quen, yên tâm thoải mái.
Bé mua hết đồ trong danh sách xong, muốn đẩy xe đến khu bán băng vệ sinh, xe đẩy cao, Hạ bảo bối có chút thấp, không cẩn thận đụng một người đang ông đang đi tới.
"Ai, xin lỗi, xin lỗi..." Hạ bảo bối vội vội vàng vàng xin lỗi, vô cùng thành khẩn, "Xin chú tha thứ cho cháu, nhất thời không chú ý."
Một lớn một nhỏ mở mắt to nhìn nhau, sửng sốt một chút.
Trầm mặc...
Trầm mặc.
Siêu thị quản lý vội vã chạy đến, nhặt đồ rơi dưới đất lên.
Đường Dạ Bạch trời sinh có một loại mạnh khí phách vương giả, mặc kệ anh ở đâu anh cũng đều là tiêu điểm.
"Đường tiên sinh, xin lỗi, xin lỗi, anh và con trai cùng đi mua sắm sao, anh lúc nào lại có con trai lớn như vậy ?"
Con trai sao?
Đường Dạ Bạch kinh ngạc, cái từ này với anh mà nói hoàn toàn mới mẻ.
Trước mặt đứa nhỏ có đôi mắt rất giống anh, đôi mắt đẹp mê hồn, phấn phấn nộn nộn, không giống như trẻ con.
Rất tinh xảo, rất đẹp, rất đáng yêu.
"Đường tiên sinh, xin lỗi, hi vọng chú bỏ qua cho cháu." Hạ bảo bối nho nhã lễ độ nói, giọng nói non nớt nhưng rất dễ nghe.