Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134: Cục cưng của anh trai quỷ súc (53)
Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Đường Tranh chạm vào mặt cô, thì thầm bên tai cô, "Tiểu Quả muốn kết hôn à?"
Anh gấp gáp. Đương nhiên, anh không đồng ý gả Tiểu Quả cho người khác.
"Anh muốn em kết hôn ạ?"
"Chẳng lẽ anh tìm thấy người phù hợp, muốn gả em đi rồi?"
Nhìn vẻ tủi thân trong mắt cô, lòng Đường Tranh mềm nhũn. Anh vội vàng phủ nhận, làm sao anh có thể gả cô cho người khác được chứ? Không ai xứng với Tiểu Quả nhà anh cả.
"Đương nhiên không phải."
"Vậy là tốt rồi." Đường Quả tự nhiên dựa đầu vào vai Đường Tranh, "Nếu anh muốn gả Tiểu Quả đi, Tiểu Quả sẽ không tha thứ cho anh. Đừng làm em thất vọng."
Đường Tranh vỗ vỗ mặt cô, nghiêm túc lại. Ham muốn trong lòng bất chợt bùng lên, anh áp xuống không nổi.
"Nếu là anh thì sao?" Anh nhẹ giọng hỏi, gần như nghe không ra.
Đường Quả cười lên, cúi đầu, rũ mi.
Biểu hiện của cô khiến Đường Tranh hồi hộp vô cùng. Rốt cuộc, anh cũng nói ra được câu này, một câu mà anh cứ ngỡ là cả đời không nói ra được.
Nghĩ lại những chuyện mình đã làm, anh chỉ thấy buồn cười. Cuối cùng vẫn là anh cam tâm tình nguyện thua trong tay cô.
"Tiểu Quả..."
"Anh, nếu là ngày trước, em thực sự rất muốn nghe thấy câu này, có thể sẽ đồng ý ngay lập tức." Đường Quả ngẩng đầu lên, cười tươi rói.
Đường Tranh vội vàng hỏi, "Vậy bây giờ?"
"Bây giờ ấy hả..." Đôi con ngươi hiện lên vẻ ác ý. Ác ý trực tiếp hiện lên trên mặt cô, nhưng cô vẫn không buông Đường Tranh ra, chỉ chớp mắt, "Em giận rồi, còn chưa có hết giận đâu, làm sao kết hôn với anh được."
"Tiểu Quả."
Đường Tranh biết cô thích anh. Cũng biết những việc kia anh làm quá mức đê tiện, đã xúc phạm cô.
Thực sự, anh có thể đoán được đáp án.
Anh không giận, không giận một chút nào.
"Em không muốn thì thôi." Anh chạm trán cô, đáy mắt hiện lên tia say đắm. Anh thấp giọng, "Anh bảo vệ em, mặc kệ em có thân phận gì."
Khóe mắt Đường Quả giật giật, nhưng cô vẫn bật cười, "Được."
"Nhưng mà, Tiểu Quả không thể thích người khác."
Tuy mắt Đường Tranh cười, nhưng cái cười đó cực kì nguy hiểm, "Anh sẽ không tổn thương em, nhưng người khác thì anh không chắc."
Giọng nói dịu dàng mà lời nói lại nguy hiểm.
Đường Quả không trả lời, Đường Tranh ghim. Anh thầm nghĩ, sau này có bất kì thằng nào khả nghi xuất hiện quanh Tiểu Quả, anh đều phải theo dõi cẩn thận.
"Anh, anh xem, bọn họ hạnh phúc quá." Đường Quả nhìn hai người trao nhẫn, "Bọn họ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."
Người không hiểu gì sẽ coi là công chúa nhỏ nhà họ Đường đang chúc phúc cho cô dâu chú rể.
Nhưng Đường Tranh không thấy thế. Anh nhìn ra, trong mắt Tiểu Quả nhà anh chỉ có ác ý. Anh đã sớm biết cô không phải một cô gái đơn thuần, đã hư rồi.
Nhưng thế thì sao?
Kể cả cô là ác ma, anh vẫn muốn bảo vệ cô.
Chắc chắn là anh điên rồi, lại còn tình nguyện bị điên.
...
Đường Quả quay lại trường học. Vẫn có nhiều người theo đuổi cô như cũ.
Cố Thanh Thanh cũng kết thúc kì nghỉ, về trường.
Thân phận đã khác trước. Ả thành vợ của Lâm Dật Thỉ, còn bị nói là chưa tốt nghiệp đã gả vào nhà giàu.
Mọi người nhìn Cố Thanh Thanh với con mắt khác.
Đương nhiên, ả cũng không thèm để ý. Cuối cùng thì ả cũng được ở cùng Lâm Dật Thỉ, mỗi ngày đều có người đưa đi đón về, không cần quan tâm đến ánh mắt của người ngoài nữa.
Chỉ cần ả và Lâm Dật Thỉ yêu nhau là được rồi.
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Đường Tranh chạm vào mặt cô, thì thầm bên tai cô, "Tiểu Quả muốn kết hôn à?"
Anh gấp gáp. Đương nhiên, anh không đồng ý gả Tiểu Quả cho người khác.
"Anh muốn em kết hôn ạ?"
"Chẳng lẽ anh tìm thấy người phù hợp, muốn gả em đi rồi?"
Nhìn vẻ tủi thân trong mắt cô, lòng Đường Tranh mềm nhũn. Anh vội vàng phủ nhận, làm sao anh có thể gả cô cho người khác được chứ? Không ai xứng với Tiểu Quả nhà anh cả.
"Đương nhiên không phải."
"Vậy là tốt rồi." Đường Quả tự nhiên dựa đầu vào vai Đường Tranh, "Nếu anh muốn gả Tiểu Quả đi, Tiểu Quả sẽ không tha thứ cho anh. Đừng làm em thất vọng."
Đường Tranh vỗ vỗ mặt cô, nghiêm túc lại. Ham muốn trong lòng bất chợt bùng lên, anh áp xuống không nổi.
"Nếu là anh thì sao?" Anh nhẹ giọng hỏi, gần như nghe không ra.
Đường Quả cười lên, cúi đầu, rũ mi.
Biểu hiện của cô khiến Đường Tranh hồi hộp vô cùng. Rốt cuộc, anh cũng nói ra được câu này, một câu mà anh cứ ngỡ là cả đời không nói ra được.
Nghĩ lại những chuyện mình đã làm, anh chỉ thấy buồn cười. Cuối cùng vẫn là anh cam tâm tình nguyện thua trong tay cô.
"Tiểu Quả..."
"Anh, nếu là ngày trước, em thực sự rất muốn nghe thấy câu này, có thể sẽ đồng ý ngay lập tức." Đường Quả ngẩng đầu lên, cười tươi rói.
Đường Tranh vội vàng hỏi, "Vậy bây giờ?"
"Bây giờ ấy hả..." Đôi con ngươi hiện lên vẻ ác ý. Ác ý trực tiếp hiện lên trên mặt cô, nhưng cô vẫn không buông Đường Tranh ra, chỉ chớp mắt, "Em giận rồi, còn chưa có hết giận đâu, làm sao kết hôn với anh được."
"Tiểu Quả."
Đường Tranh biết cô thích anh. Cũng biết những việc kia anh làm quá mức đê tiện, đã xúc phạm cô.
Thực sự, anh có thể đoán được đáp án.
Anh không giận, không giận một chút nào.
"Em không muốn thì thôi." Anh chạm trán cô, đáy mắt hiện lên tia say đắm. Anh thấp giọng, "Anh bảo vệ em, mặc kệ em có thân phận gì."
Khóe mắt Đường Quả giật giật, nhưng cô vẫn bật cười, "Được."
"Nhưng mà, Tiểu Quả không thể thích người khác."
Tuy mắt Đường Tranh cười, nhưng cái cười đó cực kì nguy hiểm, "Anh sẽ không tổn thương em, nhưng người khác thì anh không chắc."
Giọng nói dịu dàng mà lời nói lại nguy hiểm.
Đường Quả không trả lời, Đường Tranh ghim. Anh thầm nghĩ, sau này có bất kì thằng nào khả nghi xuất hiện quanh Tiểu Quả, anh đều phải theo dõi cẩn thận.
"Anh, anh xem, bọn họ hạnh phúc quá." Đường Quả nhìn hai người trao nhẫn, "Bọn họ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."
Người không hiểu gì sẽ coi là công chúa nhỏ nhà họ Đường đang chúc phúc cho cô dâu chú rể.
Nhưng Đường Tranh không thấy thế. Anh nhìn ra, trong mắt Tiểu Quả nhà anh chỉ có ác ý. Anh đã sớm biết cô không phải một cô gái đơn thuần, đã hư rồi.
Nhưng thế thì sao?
Kể cả cô là ác ma, anh vẫn muốn bảo vệ cô.
Chắc chắn là anh điên rồi, lại còn tình nguyện bị điên.
...
Đường Quả quay lại trường học. Vẫn có nhiều người theo đuổi cô như cũ.
Cố Thanh Thanh cũng kết thúc kì nghỉ, về trường.
Thân phận đã khác trước. Ả thành vợ của Lâm Dật Thỉ, còn bị nói là chưa tốt nghiệp đã gả vào nhà giàu.
Mọi người nhìn Cố Thanh Thanh với con mắt khác.
Đương nhiên, ả cũng không thèm để ý. Cuối cùng thì ả cũng được ở cùng Lâm Dật Thỉ, mỗi ngày đều có người đưa đi đón về, không cần quan tâm đến ánh mắt của người ngoài nữa.
Chỉ cần ả và Lâm Dật Thỉ yêu nhau là được rồi.