Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Editor: Bạch Diệp Thảo
Tình cảnh này thật kham ưu, chỉ sợ thù lớn chưa trả xong, mình đã chết đói.
Bắc Vũ Đường vội muốn thay đổi tình trạng cuộc sống hiện tại. Nàng hiểu được, mọi chuyện không thể nóng vội. Không thể để bản thân và Tử Mặc chết đói được!
Thân thể này vẫn có chút yếu, "hệ thống" không biết là thần hay quỷ kia cũng chỉ đồng ý cho nàng nghỉ ngơi một ngày, ngày mai phải bắt đầu làm nhiệm vụ, khoảng thời gian này cũng không biết phải làm gì. Chỉ có thể làm xong nhiệm vụ rồi nghĩ cách.
Nghĩ xong, Bắc Vũ Đường uống chén cháo có thể nhìn thấy đáy kia. Xong, nàng mở tủ đầu giường, lấy mười mấy đồng tiền còn lại trong nhà ra.
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn đứng bên, nghi hoặc nhìn mẫu thân đàn tìm đồ. Nó biết mẫu thân có đồ tốt đều giấu trong tủ kia. Chẳng lẽ mẫu thân nghi ngờ nó, nhân lúc mẫu thân hôn mê trộm đồ? Nó vẫn nhớ, hai năm trước, sau khi mẫu thân lục tủ, nói nó trộm hai văn tiền. Nhưng nó không trộm, hai văn tiền đó là bị mẫu thân tiêu hết.
Nghĩ vậy, bánh bao nhỏ lại run lên, quỳ sụp xuống, khuôn mặt nhỏ lại trắng bệch, "Nương, cẩu tử chưa từng động vào ngăn tủ đó."
Tiểu gia hoả khẩn trương, sợ hãi nhắc lại tên lúc trước.
Bắc Vũ Đường nhìn nó lại quỳ, đôi mắt đen nhánh sợ sệt, đáy lòng thở dài.
Mộc Chi Đào này rốt cục ác đến mức nào mà làm đứa nhỏ sợ đến nỗi này.
"Mặc Nhi, đứng lên." Bắc Vũ Đường nhẫn nại, mềm nhẹ gọi.
Bánh bao nhỏ rụt người không dám, nếu mẫu thân không tin, sẽ đánh chết nó.
Bắc Vũ Đường thấy nó không đứng dậy, chỉ có thể học thái độ hung ác của Mộc Chi Đào, lạnh lùng nói: "Lên, đừng để ta nói lần thứ ba."
Bánh bao nhỏ nghe thấy giọng điệu quen thuộc, run như cái sàng, nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt đen nhánh sợ hãi nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường vốn định lấy mười mấy đồng tiền bị giấu trong tủ ra, không ngờ lại sờ được một bao bột mì dưới đây tủ, một bao rất nhỏ, chắc Mộc Chi Đào quên rồi.
Uống một chén canh suông và một chén dược, bụng vẫn đói.
Bắc Vũ Đường xuống giường, bánh bao nhỏ khẩn trương: "Nương, nương muốn đi đâu?"
Bắc Vũ Đường giơ bọc bột mì lên, "Nấu ăn."
Thân thể này yếu, yếu vì đói...
Bắc Vũ Đường xuống phòng bếp trong ký ức, đó là một căn phòng lộn xộn cực kỳ. Rất nhiều chén đũa chưa rửa đặt trên bệ bếp, cả bệ phủ kín một lớp bụi dầy.
Nơi bẩn như vậy, nấu đồ có thể ăn à!
Bánh bao nhỏ theo sau thấy sắc mặt mẫu thân thay đổi, khuôn mặt nhỏ lại trắng, sợ hãi: "Nương, con đi rửa chén đũa."
Mấy ngày nay nó cầu xin thuốc, chăm sóc mẫu thân, cũng chưa kịp quét phòng bếp.
Bánh bao nhỏ vội vàng đến bên bệ bếp thu dọn. Có lẽ do quá khẩn trương, nó trượt tay, làm rơi một cái chén xuống đất, vỡ tan tành.
Bánh bao nhỏ bị doạ, cứng còng, không dám ngẩng đầu nhìn Bắc Vũ Đường.
Xong đời, lần này nhất định bị mẫu thân đánh chết.
Bánh bao nhỏ rụt cổ, nhắm chặt mắt, chờ bị đánh.
Tình cảnh này thật kham ưu, chỉ sợ thù lớn chưa trả xong, mình đã chết đói.
Bắc Vũ Đường vội muốn thay đổi tình trạng cuộc sống hiện tại. Nàng hiểu được, mọi chuyện không thể nóng vội. Không thể để bản thân và Tử Mặc chết đói được!
Thân thể này vẫn có chút yếu, "hệ thống" không biết là thần hay quỷ kia cũng chỉ đồng ý cho nàng nghỉ ngơi một ngày, ngày mai phải bắt đầu làm nhiệm vụ, khoảng thời gian này cũng không biết phải làm gì. Chỉ có thể làm xong nhiệm vụ rồi nghĩ cách.
Nghĩ xong, Bắc Vũ Đường uống chén cháo có thể nhìn thấy đáy kia. Xong, nàng mở tủ đầu giường, lấy mười mấy đồng tiền còn lại trong nhà ra.
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn đứng bên, nghi hoặc nhìn mẫu thân đàn tìm đồ. Nó biết mẫu thân có đồ tốt đều giấu trong tủ kia. Chẳng lẽ mẫu thân nghi ngờ nó, nhân lúc mẫu thân hôn mê trộm đồ? Nó vẫn nhớ, hai năm trước, sau khi mẫu thân lục tủ, nói nó trộm hai văn tiền. Nhưng nó không trộm, hai văn tiền đó là bị mẫu thân tiêu hết.
Nghĩ vậy, bánh bao nhỏ lại run lên, quỳ sụp xuống, khuôn mặt nhỏ lại trắng bệch, "Nương, cẩu tử chưa từng động vào ngăn tủ đó."
Tiểu gia hoả khẩn trương, sợ hãi nhắc lại tên lúc trước.
Bắc Vũ Đường nhìn nó lại quỳ, đôi mắt đen nhánh sợ sệt, đáy lòng thở dài.
Mộc Chi Đào này rốt cục ác đến mức nào mà làm đứa nhỏ sợ đến nỗi này.
"Mặc Nhi, đứng lên." Bắc Vũ Đường nhẫn nại, mềm nhẹ gọi.
Bánh bao nhỏ rụt người không dám, nếu mẫu thân không tin, sẽ đánh chết nó.
Bắc Vũ Đường thấy nó không đứng dậy, chỉ có thể học thái độ hung ác của Mộc Chi Đào, lạnh lùng nói: "Lên, đừng để ta nói lần thứ ba."
Bánh bao nhỏ nghe thấy giọng điệu quen thuộc, run như cái sàng, nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt đen nhánh sợ hãi nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường vốn định lấy mười mấy đồng tiền bị giấu trong tủ ra, không ngờ lại sờ được một bao bột mì dưới đây tủ, một bao rất nhỏ, chắc Mộc Chi Đào quên rồi.
Uống một chén canh suông và một chén dược, bụng vẫn đói.
Bắc Vũ Đường xuống giường, bánh bao nhỏ khẩn trương: "Nương, nương muốn đi đâu?"
Bắc Vũ Đường giơ bọc bột mì lên, "Nấu ăn."
Thân thể này yếu, yếu vì đói...
Bắc Vũ Đường xuống phòng bếp trong ký ức, đó là một căn phòng lộn xộn cực kỳ. Rất nhiều chén đũa chưa rửa đặt trên bệ bếp, cả bệ phủ kín một lớp bụi dầy.
Nơi bẩn như vậy, nấu đồ có thể ăn à!
Bánh bao nhỏ theo sau thấy sắc mặt mẫu thân thay đổi, khuôn mặt nhỏ lại trắng, sợ hãi: "Nương, con đi rửa chén đũa."
Mấy ngày nay nó cầu xin thuốc, chăm sóc mẫu thân, cũng chưa kịp quét phòng bếp.
Bánh bao nhỏ vội vàng đến bên bệ bếp thu dọn. Có lẽ do quá khẩn trương, nó trượt tay, làm rơi một cái chén xuống đất, vỡ tan tành.
Bánh bao nhỏ bị doạ, cứng còng, không dám ngẩng đầu nhìn Bắc Vũ Đường.
Xong đời, lần này nhất định bị mẫu thân đánh chết.
Bánh bao nhỏ rụt cổ, nhắm chặt mắt, chờ bị đánh.