Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Phong Quang phớt lờ tất cả mọi người, cô lập tức đi tới trước mặt Bạch Trí, đoan trang tươi cười thanh lịch, “Chào mừng đến với buổi tiệc của tôi.”
Hôm qua nàng nhìn như hoa hồng bốc lửa, hôm nay lại trở nên hoa hồng trắng không gai vô hại.
“Hạ tiểu thư, chào mừng về nước.” Bạch Trí lịch sự nhã nhặn đáp lại, ai cũng không nhìn ra hắn trước đây có quen biết qua tiểu thư nhà họ Hạ.
Mọi người đều nhìn bọn họ trao đổi với nhau, tuy rằng cả hai đều tươi cười nhưng có một loại không kí kỳ lạ lưu chuyển xung quanh họ.
Hạ Triều cảm thấy không đúng lắm, tự nghĩ chẳng lẽ Phong Quang nhận nhầm Bạch Trí là Tống Mạch, ông đi qua nói: “Phong Quang, người này là…”
“Được rồi, buổi tiệc con đã tham gia, bây giờ con có thể làm chuyện riêng chứ.” Phong Quang trực tiếp ngắt lời Hạ Triều, kéo tay Bạch Trí, “Vậy thì, cha à, gặp sau nha.”
Dứt lời, cũng không đợi người khác kịp phản ứng, cô lôi kéo tay Bạch Trí bỏ đi khỏi đại sảnh.
Hạ Triều đen mặt, nhưng nơi này nhiều khách mới như vậy, ông còn không có cơ hội gọi người đem con gái lớn áp giải quay lại!
Phong Quang sau khi rời khỏi đại sảnh liền đi thẳng ra cửa, biệt thự Hạ gia rất lớn, đi từ đại sảnh tới cửa còn phải đi mất vài phút, cho nên bắt đầu chạy đi đến giờ, Phong Quang bắt đầu nhẹ nhàng nắm tay Bạch Trí mà đi.
“Hạ tiểu thư.” Khi phát hiện cô cầm chặt lấy tay mình đến khó mà rút ra, Bạch Trí luôn luôn bình tĩnh chậm rãi mở miệng: “Tôi không phải vị hôn phu của cô.”
Cho nên cô kéo sai người rồi.
“Tôi biết anh không phải anh ta, nhưng anh tốt hơn anh ta nhiều.” Phong Quang nhìn đường phía trước, trắng trợn nói ra.
“Hạ tiểu thư hiện tại trở về còn có thể cứu vãn thanh danh.”
“Hư danh, cũng chỉ là hưu danh mà thôi.” Cô quay đầu cười, “Tôi thấy anh so với hư danh đó còn quan trọng hơn.”
Bạch Trí không cảm xúc nói: “Vinh hạnh cho tôi.”
Phong Quang lại cười hì hì, khi đi tới cửa, cô bỗng dưng ngừng lại, yên lặng không nói, nhưng vẫn như trước không buông tay Bạch Trí.
Bạch Trí trở nên tức giận, chỉ cần đối phương vẫn yên lặng thì hắn còn có thể bảo trì sự bình tĩnh của mình.
Nhưng Phong Quang chỉ yên lặng vài giây ngắn ngủi, cô ngẩng đầu, trong mắt như có vì sao lóe sáng chớp tắt, “Đôi giày cao gót nàng mang thật đau chân, phải làm sao bây giờ?”
Bạch Trí: “…”
Làm sao là làm sao?
Hắn làm sao biết được nên làm sao?
Tại sao phụ nữ đều thích mang giày không vừa chân?
Hắn không nói gì đáp lại, không có người nói tiếp, Phong Quang lại không biết xấu hổ mà thoải mái đá đôi giày ra ngoài, khi tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo, cô nghiêng mình về phía trước, một đôi chân nho nhỏ đạp lên giày da của hắn, cơ thể hai người cũng nháy mắt áp sát vào nhau.
Bạch Trí không ngờ được cô đột nhiên dựa lên người mình, bản năng muốn nhấc chân lui về sau, Phong Quang hai tay liền vòng qua lưng hắn, cô kiễng mũi chân ngẩng đầu, áp vào lỗ tai hắng nhẹ giọng: “Anh muốn hại tôi ngã sấp xuống sao, tôi mà ngã tàn phế anh liền phải chăm sóc nửa đời sau của tôi nha.”
Bạch Trí bỗng nhiên nghĩ, nếu trước mặt là một tên đàn ông, hắn nhất định sẽ một cước đá hắn văng xa, lại hung hăng bồi thêm mấy đá, cho đến khi hắn gãy cả xương sườn mới thôi.
Nhưng thật đáng tiếc, trước mặt hắn là thiên kim của nhà họ Hạ.
“Gia giáo của Hạ gia không có dạy tiểu thư phải rụt rè khiêm tốn sao?” Hắn châm chọc, nhưng sắc mặt vẫn ôn hòa không đổi, ngược lại khiến người khác cảm thấy là bản thân nghe nhầm hắn vốn không có ý châm chọc.
Nhất là đối với một người mặt dày như Phong Quang.
“Dù sao chúng ta hôn đã hôn, ôm đã ôm, còn cùng đi khách sạn, quan hệ mật thiết như vậy, loại cư xử rụt rè dối trá đó đều chỉ để cho người ta nhìn thôi.” Lúc này, cô cười hì gì tựa đầu lên ngực hắn.
Hôm qua nàng nhìn như hoa hồng bốc lửa, hôm nay lại trở nên hoa hồng trắng không gai vô hại.
“Hạ tiểu thư, chào mừng về nước.” Bạch Trí lịch sự nhã nhặn đáp lại, ai cũng không nhìn ra hắn trước đây có quen biết qua tiểu thư nhà họ Hạ.
Mọi người đều nhìn bọn họ trao đổi với nhau, tuy rằng cả hai đều tươi cười nhưng có một loại không kí kỳ lạ lưu chuyển xung quanh họ.
Hạ Triều cảm thấy không đúng lắm, tự nghĩ chẳng lẽ Phong Quang nhận nhầm Bạch Trí là Tống Mạch, ông đi qua nói: “Phong Quang, người này là…”
“Được rồi, buổi tiệc con đã tham gia, bây giờ con có thể làm chuyện riêng chứ.” Phong Quang trực tiếp ngắt lời Hạ Triều, kéo tay Bạch Trí, “Vậy thì, cha à, gặp sau nha.”
Dứt lời, cũng không đợi người khác kịp phản ứng, cô lôi kéo tay Bạch Trí bỏ đi khỏi đại sảnh.
Hạ Triều đen mặt, nhưng nơi này nhiều khách mới như vậy, ông còn không có cơ hội gọi người đem con gái lớn áp giải quay lại!
Phong Quang sau khi rời khỏi đại sảnh liền đi thẳng ra cửa, biệt thự Hạ gia rất lớn, đi từ đại sảnh tới cửa còn phải đi mất vài phút, cho nên bắt đầu chạy đi đến giờ, Phong Quang bắt đầu nhẹ nhàng nắm tay Bạch Trí mà đi.
“Hạ tiểu thư.” Khi phát hiện cô cầm chặt lấy tay mình đến khó mà rút ra, Bạch Trí luôn luôn bình tĩnh chậm rãi mở miệng: “Tôi không phải vị hôn phu của cô.”
Cho nên cô kéo sai người rồi.
“Tôi biết anh không phải anh ta, nhưng anh tốt hơn anh ta nhiều.” Phong Quang nhìn đường phía trước, trắng trợn nói ra.
“Hạ tiểu thư hiện tại trở về còn có thể cứu vãn thanh danh.”
“Hư danh, cũng chỉ là hưu danh mà thôi.” Cô quay đầu cười, “Tôi thấy anh so với hư danh đó còn quan trọng hơn.”
Bạch Trí không cảm xúc nói: “Vinh hạnh cho tôi.”
Phong Quang lại cười hì hì, khi đi tới cửa, cô bỗng dưng ngừng lại, yên lặng không nói, nhưng vẫn như trước không buông tay Bạch Trí.
Bạch Trí trở nên tức giận, chỉ cần đối phương vẫn yên lặng thì hắn còn có thể bảo trì sự bình tĩnh của mình.
Nhưng Phong Quang chỉ yên lặng vài giây ngắn ngủi, cô ngẩng đầu, trong mắt như có vì sao lóe sáng chớp tắt, “Đôi giày cao gót nàng mang thật đau chân, phải làm sao bây giờ?”
Bạch Trí: “…”
Làm sao là làm sao?
Hắn làm sao biết được nên làm sao?
Tại sao phụ nữ đều thích mang giày không vừa chân?
Hắn không nói gì đáp lại, không có người nói tiếp, Phong Quang lại không biết xấu hổ mà thoải mái đá đôi giày ra ngoài, khi tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo, cô nghiêng mình về phía trước, một đôi chân nho nhỏ đạp lên giày da của hắn, cơ thể hai người cũng nháy mắt áp sát vào nhau.
Bạch Trí không ngờ được cô đột nhiên dựa lên người mình, bản năng muốn nhấc chân lui về sau, Phong Quang hai tay liền vòng qua lưng hắn, cô kiễng mũi chân ngẩng đầu, áp vào lỗ tai hắng nhẹ giọng: “Anh muốn hại tôi ngã sấp xuống sao, tôi mà ngã tàn phế anh liền phải chăm sóc nửa đời sau của tôi nha.”
Bạch Trí bỗng nhiên nghĩ, nếu trước mặt là một tên đàn ông, hắn nhất định sẽ một cước đá hắn văng xa, lại hung hăng bồi thêm mấy đá, cho đến khi hắn gãy cả xương sườn mới thôi.
Nhưng thật đáng tiếc, trước mặt hắn là thiên kim của nhà họ Hạ.
“Gia giáo của Hạ gia không có dạy tiểu thư phải rụt rè khiêm tốn sao?” Hắn châm chọc, nhưng sắc mặt vẫn ôn hòa không đổi, ngược lại khiến người khác cảm thấy là bản thân nghe nhầm hắn vốn không có ý châm chọc.
Nhất là đối với một người mặt dày như Phong Quang.
“Dù sao chúng ta hôn đã hôn, ôm đã ôm, còn cùng đi khách sạn, quan hệ mật thiết như vậy, loại cư xử rụt rè dối trá đó đều chỉ để cho người ta nhìn thôi.” Lúc này, cô cười hì gì tựa đầu lên ngực hắn.