Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 345
Tất cả, nói ra thì đều chỉ mang tính tương đối, hắn yêu cô lại muốn giết cô, vì chuyện xích mích này, mà một linh hồn mới có thể chia thành hai nửa.
Khi phần tình cảm muốn giết cô bị An Ức chậm rãi hấp thu đi, tình yêu của hắn đối với cô bắt đầu thổi đến, hắn bắt đầukhông muốn cô chết, hắn muốn cô tồn tại thật tốt, cho dù thế giới này lại khiến người ta phải thất vọng, cho dù thế giới nàykhông còn sự tồn tại của hắn, nhưng hắn nghĩ, chỉ cần cô có thể sống vui vẻ là được, chết đi rất đau khổ, vốn không nên đểcô phải chịu đựng nó.
Phong Quang đứt quãng nói: “anh nói… anh nói khi anh ấy dần dần hấp thu anh, vậy anh ấy có phải… có phải bắt đầu muốn giết tôi?”
“Sợ sao?” Hắn từng chút từng chút vuốt đỉnh đầu cô, thoải mái nói mát, “Đừng sợ, lấy ra khí thế quăng một cái tát của em lần trước là được.”
“anh! Lúc đó tôi còn không phải bị anh bức đến nóng nảy!”
“Vậy em cứ yên tâm đi, có lẽ chờ đến lúc hắn bức em phải nóng nảy, em cũng sẽ có lúc to gan như vậy.” Thấy vẻ mặt cô tức giận đến đỏ bừng, hắn rốt cục vẫn không thể nhẫn tâm với cô, thở dài nói: “Em đã nói gì, làm gì với hắn, tôi không cần nhìnkhông cần nghe cũng sẽ biết, chúng tôi vốn là hai nhưng một, cho nên tôi cũng biết hắn yêu em đến chừng nào, em có thể tin tưởng bản thân mình, hắn sẽ không nỡ lòng nào mà động thủ, giống như tôi trước đây vậy.”
“anh nói nghe nhẹ nhàng thật.” Trong lòng Phong Quang loạn thành một cục, dù là ai đi nữa, khi biết bạn trai mình vì quáyêu mà muốn giết mình, tâm trạng đều không thể nào mà tốt nổi, huống chi người này, còn bởi vì yêu cô lại muốn giết cô mà chia linh hồn mình thành hai nửa, bệnh tâm thần cũng đã gặp qua, nhưng chưa thấy qua ai bệnh tâm thần đến như vậy!
Hắn suy yếu cong môi, “Phong Quang, thời gian của tôi đã sắp hết…”
cô ngẩng đầu, không biết nên biểu hiện như thế nào, lúc trước cô chỉ thấy sợ hãi hắn, cảm thấy hắn là một tên biến thái, nhưng bây giờ khi hắn không còn sát ý nữa, nhìn hắn, cô thấy được An Ức lúc mới quen, một An Ức có thể khiến cô sinh lòng thương hại, cũng có thể khiến cô động tâm.
“Rất nhanh, tôi hoàn chỉnh sẽ xuất hiện trước mặt em, trước đó, tôi muốn cảnh báo em, đừng đụng đến cái đồng hồ cát đó, trong đó có bom liquid, chỉ cần chạm vào nó, lập tức nổ mạnh…” Mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, âm lượng cũng càng lúc càng nhỏ.
“Bom liquid…” Mặt cô trắng bệch.
Hắn cười, “Là quà tặng mà tôi chuẩn bị cho em lúc còn sống, vì để làm em rời đi thế giới này.”
Khi phần tình cảm muốn giết cô bị An Ức chậm rãi hấp thu đi, tình yêu của hắn đối với cô bắt đầu thổi đến, hắn bắt đầukhông muốn cô chết, hắn muốn cô tồn tại thật tốt, cho dù thế giới này lại khiến người ta phải thất vọng, cho dù thế giới nàykhông còn sự tồn tại của hắn, nhưng hắn nghĩ, chỉ cần cô có thể sống vui vẻ là được, chết đi rất đau khổ, vốn không nên đểcô phải chịu đựng nó.
Phong Quang đứt quãng nói: “anh nói… anh nói khi anh ấy dần dần hấp thu anh, vậy anh ấy có phải… có phải bắt đầu muốn giết tôi?”
“Sợ sao?” Hắn từng chút từng chút vuốt đỉnh đầu cô, thoải mái nói mát, “Đừng sợ, lấy ra khí thế quăng một cái tát của em lần trước là được.”
“anh! Lúc đó tôi còn không phải bị anh bức đến nóng nảy!”
“Vậy em cứ yên tâm đi, có lẽ chờ đến lúc hắn bức em phải nóng nảy, em cũng sẽ có lúc to gan như vậy.” Thấy vẻ mặt cô tức giận đến đỏ bừng, hắn rốt cục vẫn không thể nhẫn tâm với cô, thở dài nói: “Em đã nói gì, làm gì với hắn, tôi không cần nhìnkhông cần nghe cũng sẽ biết, chúng tôi vốn là hai nhưng một, cho nên tôi cũng biết hắn yêu em đến chừng nào, em có thể tin tưởng bản thân mình, hắn sẽ không nỡ lòng nào mà động thủ, giống như tôi trước đây vậy.”
“anh nói nghe nhẹ nhàng thật.” Trong lòng Phong Quang loạn thành một cục, dù là ai đi nữa, khi biết bạn trai mình vì quáyêu mà muốn giết mình, tâm trạng đều không thể nào mà tốt nổi, huống chi người này, còn bởi vì yêu cô lại muốn giết cô mà chia linh hồn mình thành hai nửa, bệnh tâm thần cũng đã gặp qua, nhưng chưa thấy qua ai bệnh tâm thần đến như vậy!
Hắn suy yếu cong môi, “Phong Quang, thời gian của tôi đã sắp hết…”
cô ngẩng đầu, không biết nên biểu hiện như thế nào, lúc trước cô chỉ thấy sợ hãi hắn, cảm thấy hắn là một tên biến thái, nhưng bây giờ khi hắn không còn sát ý nữa, nhìn hắn, cô thấy được An Ức lúc mới quen, một An Ức có thể khiến cô sinh lòng thương hại, cũng có thể khiến cô động tâm.
“Rất nhanh, tôi hoàn chỉnh sẽ xuất hiện trước mặt em, trước đó, tôi muốn cảnh báo em, đừng đụng đến cái đồng hồ cát đó, trong đó có bom liquid, chỉ cần chạm vào nó, lập tức nổ mạnh…” Mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, âm lượng cũng càng lúc càng nhỏ.
“Bom liquid…” Mặt cô trắng bệch.
Hắn cười, “Là quà tặng mà tôi chuẩn bị cho em lúc còn sống, vì để làm em rời đi thế giới này.”