Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 304
<cổ thành di mộng> tức thì trở thành một quyển tiểu thuyết cực hot, kể về nữ chính Lâu Nhược một ngày nọ đi du ngoạn ở một tòa cổ thành, cô ở trong ngôi nhà lớn của một người bạn đã rời đi, tiếp theo gặp được một thanh niên bí ẩn tên là Thiển Mạch, Lâu Nhược bị hơi thở bí ẩn của Thiển Mạch hấp dẫn, vô tình chậm rãi cảm mến, cho đến khi cô ở trong tầng hầm ngầm phát hiện một bức họa, người được vẽ trong tranh và cô giống nhau như đúc, cô mới biết được thì ra Thiển Mạch đã khôngcòn là người, anh ta là một hồn ma, người anh ta phải đợi cũng chính là Lâu Nhược.
Câu chuyện này trải qua ba trăm năm, đề cập đến kiếp trước kiếp này, quá trình nam nữ chính ở chung cũng cực kỳ tốt đẹp, nhưng người và ma chung quy không cùng đường, cho nên vẫn lấy kết cục bi kịch cho xong việc, fan của quyển sách nàykhông ít, lúc vừa mới bắt đầu tuyển diễn viên đã phát động bỏ phiếu trên Internet, cuối cùng phiếu bầu cho Phong Quang đè ép một loạt các nữ minh tinh khác, cô trở thành diễn viên đóng vai Lâu Nhược, mà nam chính, nhân vật này tất nhiên là rơi vào tay của ảnh đế Ngu Thuật.
Ảnh hậu và ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử đóng tình nhân trong một bộ phim, nhóm thương nghiệp đầu tư trước mắt đã thấy lợi nhuận cuồn cuộn chảy về.
Phong Quang cũng không quên, nữ chính Lạc Thần Hi chính là nhờ bộ phim này mà trở thành diễn viên mới triển vọng và kết duyên cùng nam chính Mạc Diệc Vân, nhưng mà suy đi nghĩ lại, cô vẫn không thể đuổi Lạc Thần Hi đi, bởi vì nam phụ nhấtđịnh sẽ xuất hiện bên người nữ chính, trừ bỏ tên ra thì cô hoàn toàn không hề biết gì về nam phụ, cô phải ở bên cạnh Lạc Thần Hi mà nhìn chằm chằm, chỉ cần phát hiện đàn ông nào vẻ ngoài không tệ, hơn nữa còn thích Lạc Thần Hi, lại gạt bỏ các vệ tinh khác đi, xác định vững chắc đó chính là nam phụ!
Phong Quang khen ngợi trí thông minh của mình, nằm ngủ ở ghế sau một chiếc xe bảy chỗ, Liễu Hàn lái xe ở phía trước lắc lắc đầu, đóng cửa kính xe lại, nếu bị đội chó săn chụp được bộ dạng tùy tiện của Hạ Phong Quang như vậy, không biết sẽ viết như thế nào đây.
Nhanh chóng đến đích, Liễu Hàn đánh thức Phong Quang, lại để cô sửa sang lại tóc tai của mình, sau đó mới mang Phong Quang xuống xe cùng nhau.
Đạo diễn tên là Khâu Lương, năm nay cũng mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã tạo ra rất nhiều tác phẩm ai ai cũng thích, quan trọng là, bề ngoài của anh ta còn không tồi, nhưng vẫn luôn không có bạn gái, người ngoài đều đoán anh ta có lẽ thích đàn ông, nhưng mà dự đoán này rất nhanh sẽ bị phủ định, bởi vì anh ta sẽ thích Lạc Thần Hi.
Khâu Lương là một người nghiêm túc, vì có thể thể hiện cảnh tựng y như trong tiểu thuyết, anh ta đúng là dành rất nhiều thời gian tìm một tòa thành cổ, thành cổ này cũng phải có một tòa nhà cực kỳ xưa cũ, nghe đâu là phủ đệ của một vị trạng nguyên từ mấy trăm năm trước, từ đời của vị trạng nguyên kia, tòa nhà này vẫn luôn được truyền thừa cho hậu nhân của ông, đến nay, chủ nhân tòa nhà này là một người đàn ông còn trẻ tuổi, nghe nói là bạn bè của Khâu Lương, bạn của anh ta cũng không thường xuyên trở về đây, cho nên chỉ có một ông lão trông coi tòa nhà, ông cực kỳ nhiệt tình tiếp đón mọi người, giới thiệu chỗ có cảnh đẹp ở trong nhà này là ở đâu.
Nhà ở cổ kính hơn nữa Phong Quang cũng đã thấy qua, cho nên cô đối với sự kiện tham quan tòa nhà trong ngày làm việc đầu tiên này cũng không có hứng thú gì, quét mắt nhìn mọi người chung quanh cũng không thấy Lạc Thần Hi, vì thế nói với Liễu Hàn, lấy cớ mệt mỏi lại cự tuyệt yêu cầu đưa cô về khách sạn của Liễu Hàn, cô nói bản thân sẽ chờ bọn họ ở ngoài cửa, liền một mình trở về.
không khéo, dưới một tàng cây hòe, cô vừa vặn gặp được Lạc Thần Hi bộ dạng xinh xắn dễ thương, còn có hai người đàn ông mỗi người mỗi vẻ đứng cạnh.
Một người lạnh lùng, hơi thở bá đạo.
Một người dung nhan như họa, ôn nhuận như ngọc.
Người đầu tiên thì cô có biết, bởi vì đó chính là vị hôn phu ngầm của cô, Mạc Diệc Vân, còn người còn lại, cô đoán đó là ảnh đế Ngu Thuật.
Vì sao là đoán?
Là vì cô chưa từng gặp Ngu Thuật, bọn họ chưa từng hợp tác với nhau, ở trong công ty cũng chưa từng đụng mặt, huống chi trừ bỏ quảng cáo ra thì cô chỉ nghĩ cách tìm được Ôn Quỳnh, còn nam phụ thứ tư như Ngu Thuật, cô hoàn toàn không có hứng thú đi tìm hiểu.
Câu chuyện này trải qua ba trăm năm, đề cập đến kiếp trước kiếp này, quá trình nam nữ chính ở chung cũng cực kỳ tốt đẹp, nhưng người và ma chung quy không cùng đường, cho nên vẫn lấy kết cục bi kịch cho xong việc, fan của quyển sách nàykhông ít, lúc vừa mới bắt đầu tuyển diễn viên đã phát động bỏ phiếu trên Internet, cuối cùng phiếu bầu cho Phong Quang đè ép một loạt các nữ minh tinh khác, cô trở thành diễn viên đóng vai Lâu Nhược, mà nam chính, nhân vật này tất nhiên là rơi vào tay của ảnh đế Ngu Thuật.
Ảnh hậu và ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử đóng tình nhân trong một bộ phim, nhóm thương nghiệp đầu tư trước mắt đã thấy lợi nhuận cuồn cuộn chảy về.
Phong Quang cũng không quên, nữ chính Lạc Thần Hi chính là nhờ bộ phim này mà trở thành diễn viên mới triển vọng và kết duyên cùng nam chính Mạc Diệc Vân, nhưng mà suy đi nghĩ lại, cô vẫn không thể đuổi Lạc Thần Hi đi, bởi vì nam phụ nhấtđịnh sẽ xuất hiện bên người nữ chính, trừ bỏ tên ra thì cô hoàn toàn không hề biết gì về nam phụ, cô phải ở bên cạnh Lạc Thần Hi mà nhìn chằm chằm, chỉ cần phát hiện đàn ông nào vẻ ngoài không tệ, hơn nữa còn thích Lạc Thần Hi, lại gạt bỏ các vệ tinh khác đi, xác định vững chắc đó chính là nam phụ!
Phong Quang khen ngợi trí thông minh của mình, nằm ngủ ở ghế sau một chiếc xe bảy chỗ, Liễu Hàn lái xe ở phía trước lắc lắc đầu, đóng cửa kính xe lại, nếu bị đội chó săn chụp được bộ dạng tùy tiện của Hạ Phong Quang như vậy, không biết sẽ viết như thế nào đây.
Nhanh chóng đến đích, Liễu Hàn đánh thức Phong Quang, lại để cô sửa sang lại tóc tai của mình, sau đó mới mang Phong Quang xuống xe cùng nhau.
Đạo diễn tên là Khâu Lương, năm nay cũng mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã tạo ra rất nhiều tác phẩm ai ai cũng thích, quan trọng là, bề ngoài của anh ta còn không tồi, nhưng vẫn luôn không có bạn gái, người ngoài đều đoán anh ta có lẽ thích đàn ông, nhưng mà dự đoán này rất nhanh sẽ bị phủ định, bởi vì anh ta sẽ thích Lạc Thần Hi.
Khâu Lương là một người nghiêm túc, vì có thể thể hiện cảnh tựng y như trong tiểu thuyết, anh ta đúng là dành rất nhiều thời gian tìm một tòa thành cổ, thành cổ này cũng phải có một tòa nhà cực kỳ xưa cũ, nghe đâu là phủ đệ của một vị trạng nguyên từ mấy trăm năm trước, từ đời của vị trạng nguyên kia, tòa nhà này vẫn luôn được truyền thừa cho hậu nhân của ông, đến nay, chủ nhân tòa nhà này là một người đàn ông còn trẻ tuổi, nghe nói là bạn bè của Khâu Lương, bạn của anh ta cũng không thường xuyên trở về đây, cho nên chỉ có một ông lão trông coi tòa nhà, ông cực kỳ nhiệt tình tiếp đón mọi người, giới thiệu chỗ có cảnh đẹp ở trong nhà này là ở đâu.
Nhà ở cổ kính hơn nữa Phong Quang cũng đã thấy qua, cho nên cô đối với sự kiện tham quan tòa nhà trong ngày làm việc đầu tiên này cũng không có hứng thú gì, quét mắt nhìn mọi người chung quanh cũng không thấy Lạc Thần Hi, vì thế nói với Liễu Hàn, lấy cớ mệt mỏi lại cự tuyệt yêu cầu đưa cô về khách sạn của Liễu Hàn, cô nói bản thân sẽ chờ bọn họ ở ngoài cửa, liền một mình trở về.
không khéo, dưới một tàng cây hòe, cô vừa vặn gặp được Lạc Thần Hi bộ dạng xinh xắn dễ thương, còn có hai người đàn ông mỗi người mỗi vẻ đứng cạnh.
Một người lạnh lùng, hơi thở bá đạo.
Một người dung nhan như họa, ôn nhuận như ngọc.
Người đầu tiên thì cô có biết, bởi vì đó chính là vị hôn phu ngầm của cô, Mạc Diệc Vân, còn người còn lại, cô đoán đó là ảnh đế Ngu Thuật.
Vì sao là đoán?
Là vì cô chưa từng gặp Ngu Thuật, bọn họ chưa từng hợp tác với nhau, ở trong công ty cũng chưa từng đụng mặt, huống chi trừ bỏ quảng cáo ra thì cô chỉ nghĩ cách tìm được Ôn Quỳnh, còn nam phụ thứ tư như Ngu Thuật, cô hoàn toàn không có hứng thú đi tìm hiểu.