-
Chương 25: 25: Phiên Ngoại - Nắm Tay Em Đi Đến Hết Cuộc Đời
Kính coong!
Tiếng chuông ngoài cổng nhà vang lên.
Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế.
Cái đầu cua cạo trọc, gương mặt vẫn tràn đầy uy nghi khí phách tựa những năm tháng tuổi trẻ.
Ông ta nheo mắt lại, không giận mà tự uy.
Trầm giọng nói với quản gia bên cạnh: "Là ai?"
Quản gia nhòm qua hệ thống giám sát: "Ông chủ, là cậu chủ và cô chủ nhỏ ạ."
"Hả?" Ba Khương nhíu mày: "Khương Trạch? Thằng nhóc đó chưa đi sao? Mấy giờ nó bay?"
"Dạ, còn một tiếng nữa ạ."
Ba Khương gật đầu, đem tờ báo đặt xuống: "Cho cháu gái của ta vào đi."
Quản gia: "..." Cho cháu gái ngài vào?
Ơ, thế con trai ngài thì sao giờ?
Bắt gặp ánh mắt áp bức của ông chủ.
Quản gia mở cổng biệt thự ra.
Lão nhanh chóng ra ngoài tiếp đón hai ba con cậu chủ.
Khương Trạch xách con gái đi vào nhà chính.
Mà đứa con gái dường như cũng không ưa thích gì lão ba của nó lắm.
Vừa mới được thả xuống cái là bèn nhảy tót lên, sà vào lòng ông nội làm nũng.
"Ông nội ơi! Con nhớ ông nội nhiều lắm.
Đợi mãi, hôm nay pa pa mới chịu đưa con đến gặp ông."
Ba Khương cũng rất vui, bế con bé vào lòng mà ôm, thơm thơm má bé.
"Ngoan, ông nội tí mua bánh ngọt cho Lục Lạc nhỏ ăn.
Cho con đi chơi nữa nhé."
(*)Linh Đương được ông nội chiều, cái mặt nhỏ bèn vênh lên, có chút đắc ý trẻ con nhìn pa pa.
(*) Linh Đương: Có nghĩa là lục lạc, Bạch Lạp Sa đẻ ra con nhóc này và lấy cái tên đấy.
=)))
Nha, vẫn là ông nội chiều bé nhất.
Mẹ Khương từ tầng hai đi xuống, nhìn cháu gái của mình, mặt bà cũng mềm mại hẳn đi.
"Lục Lạc nhỏ, lại đây ôm bà nội."
Bà hiền hoà cười, cảm nhận thân thể mềm mại của nữ hài trong ngực.
Bế nó lên tầng, đánh ánh mắt ra hiệu cho hai ba con ở dưới.
Hai người có gì mau nói riêng đi.
Con gái vừa được mẹ ôm đi, Khương Trạch ngồi thả người trên ghế sô pha.
Anh mỉm cười: "Lần này con với Lạp Sa muốn hưởng thụ tuần trăng mật, một thế giới chỉ có hai người thôi.
Ba à, ba giúp con trông coi Lục Lạc nhỏ nhé!"
Lúc khi mới kết hôn xong ( là hôn lễ chính thức, hôn lễ xịn xò ấy), Bạch Lạp Sa tự dưng có mang, chưa kể sức khỏe của cô ấy vốn rất yếu nhược.
Bọn họ đành hủy kế hoạch đi tuần trăng mật, ở nhà cho cô dưỡng thai.
Thế nên bây giờ, sau khi Bạch Lạp Sa hết ở cữ một năm, hai người họ mới có thể nắm tay nhau đi chơi được.
Ba Khương hừ lạnh: "Nó là cháu của ta, ta đương nhiên sẽ chăm sóc con bé thật tốt."
Ông dùng ánh mắt phán xét nhìn con trai bại hoại của mình: "Hai đứa già rồi, còn học theo đám trẻ hưởng thụ cái gì."
Khương Trạch cũng không quan tâm lắm.
Anh nói qua kế hoạch đi chơi của hai người.
Dặn ba Khương một câu "Ba cứ yên tâm!"
Rồi xách mông dời đi luôn.
...
"Lục Lạc nhỏ đâu?"
Bạch Lạp Sa đang ngồi ở phòng chờ sân bay đợi hai chồng con.
Nhưng không ngờ, lại chỉ có mình Khương Trạch tới.
Cô hạ kính râm xuống, hoang mang hỏi.
Họ Khương cúi đầu, mổ lên môi cô một miếng.
Anh nhẹ nhàng cười: "Ba mẹ chúng ta muốn cho Lục Lạc nhỏ ở bên.
Anh mang con bé đi rồi."
Bạch Lạp Sa không hài lòng: "Gì chứ, không phải nói lần này đi du lịch gia đình sao?"
Nha, cục cưng của cô sao lại không có rồi?
Mắt thấy Bạch Lạp Sa sắp đưa ra quyết định đi về.
Khương Trạch bèn vội vàng trấn an cô.
"Lạp Sa à, Lục Lạc ở chỗ ba mẹ cũng không sao mà.
Với lại, lần này, anh muốn cùng em, hai ta hưởng thụ thế giới của hai người thôi, được không?"
Bạch Lạp Sa: "..."
Ôi, chồng iem! Em không muốn đề cập đến hình thức ở chung quái dị của đôi ta đâu.
Vẫn là có thêm bé cưng ở cạnh dễ chịu hơn.
Nha, nhưng Bạch Lạp Sa cũng không thể nào ngờ tới.
Cuộc hôn nhân của họ đã duy trì bền vững năm năm rồi.
Năm năm, tình cảm không cần phải quá cuồng nhiệt.
Chỉ là mỗi lần cô quay đầu, vẫn sẽ luôn có một người đàn ông lặng lẽ đứng sau cô.
Thôi được, ở thế giới này, quyết định gả cho nam chủ cũng không tồi.
Vì anh ta là nam chủ nha, ngoại trừ đợt đó anh đòi tự tử ra, thì còn lại nhân cách của anh vẫn rất tốt.
Khương Trạch đem lòng bàn tay mềm mềm của cô cọ với gò má mình, làm nũng: "Lạp Sa~, lần này em có thể đưa anh đến những nơi em từng đi qua được không? Đưa anh ăn những món em từng ăn được không? Anh muốn làm tất cả những việc em từng làm, cùng em trải nghiệm mọi điều tuyệt vời nhất thế gian này, được không, đi mà~!"
Điệp từ "được không" được lặp lại ba lần...
Bạch Lạp Sa hồi tưởng...
Cô với Khương Trạch...chưa bao giờ đi hẹn hò cả.
Ôi, hồi kết hôn, cô đã bảo anh là lấy cô là một sự xui xẻo rồi.
Thậm chí khi ấy, anh ta còn nói: "Nếu em là sự xui xẻo, vậy tôi tình nguyện bị xui xẻo cả đời.
À không, là đời đời kiếp kiếp..."
Người đàn ông này, ở trước mặt người khác, anh lạnh lùng mà cao quý.
Đối diện với cô, hành vi anh lại y đứa trẻ to xác.
Bạch Lạp Sa đã sớm không còn nỗi chán ghét với gương mặt giống Phất Lai Minh của anh.
Nhìn ánh mắt như cún con lấy lòng kia, tâm cô đều muốn chảy nước.
Cô nhẹ giọng, bất đắc dĩ cười: "Được rồi.
Chỉ lần này thôi, lần sau anh phải đưa Lục Lạc nhỏ theo đấy."
"Hì hì..." Khương Trạch vẫy đuôi: "Vợ thích anh nhất, phải hông?"
Bạch Lạp Sa: "(ب_ب)"
"Không biết xấu hổ, đem chính mình so sánh cùng con nít."
...
Sáu mươi năm sau.
Bên tàng cây hoa rẻ quạt trong hoa viên nhà họ Khương.
Có hai bóng dáng cùng ngồi dưới đó.
Bọn họ ngước mắt, ngắm nhìn từng làn hoa rơi...
Ông lão nghiêng đầu, bàn tay gầy gộc nhăn nheo nắm lấy tay bà lão cạnh mình.
"Bà nó ơi..."
"Ơi..." Bạch Lạp Sa thở một hơi, ánh mắt mông lung không rõ nhìn vào hư không.
Một kiếp người...
Trọn vẹn!
Hoá ra cảm giác yêu thương nhau đến già là như thế này.
Nhân sinh chưa bao giờ thỏa mãn đến thế.
Kiếp trước của cô, quá thảm.
Mà kiếp này của cô, lại quá tuyệt vời.
Thực không muốn dời đi...
Nhưng sinh lão bệnh tử, là quy tắc mà thần linh cũng không cản được.
Khương Trạch hôn nhẹ lên mi mắt cô...
Cười một tiếng: "Kiếp sau, lại như thế này nhé."
"Ừ.
Kiếp sau chúng ta sẽ tiếp tục."
Vốn dĩ, bọn họ không có kiếp sau.
Nhưng chẳng sao cả...
Coi như cô lừa anh lần cuối vậy..
Tiếng chuông ngoài cổng nhà vang lên.
Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế.
Cái đầu cua cạo trọc, gương mặt vẫn tràn đầy uy nghi khí phách tựa những năm tháng tuổi trẻ.
Ông ta nheo mắt lại, không giận mà tự uy.
Trầm giọng nói với quản gia bên cạnh: "Là ai?"
Quản gia nhòm qua hệ thống giám sát: "Ông chủ, là cậu chủ và cô chủ nhỏ ạ."
"Hả?" Ba Khương nhíu mày: "Khương Trạch? Thằng nhóc đó chưa đi sao? Mấy giờ nó bay?"
"Dạ, còn một tiếng nữa ạ."
Ba Khương gật đầu, đem tờ báo đặt xuống: "Cho cháu gái của ta vào đi."
Quản gia: "..." Cho cháu gái ngài vào?
Ơ, thế con trai ngài thì sao giờ?
Bắt gặp ánh mắt áp bức của ông chủ.
Quản gia mở cổng biệt thự ra.
Lão nhanh chóng ra ngoài tiếp đón hai ba con cậu chủ.
Khương Trạch xách con gái đi vào nhà chính.
Mà đứa con gái dường như cũng không ưa thích gì lão ba của nó lắm.
Vừa mới được thả xuống cái là bèn nhảy tót lên, sà vào lòng ông nội làm nũng.
"Ông nội ơi! Con nhớ ông nội nhiều lắm.
Đợi mãi, hôm nay pa pa mới chịu đưa con đến gặp ông."
Ba Khương cũng rất vui, bế con bé vào lòng mà ôm, thơm thơm má bé.
"Ngoan, ông nội tí mua bánh ngọt cho Lục Lạc nhỏ ăn.
Cho con đi chơi nữa nhé."
(*)Linh Đương được ông nội chiều, cái mặt nhỏ bèn vênh lên, có chút đắc ý trẻ con nhìn pa pa.
(*) Linh Đương: Có nghĩa là lục lạc, Bạch Lạp Sa đẻ ra con nhóc này và lấy cái tên đấy.
=)))
Nha, vẫn là ông nội chiều bé nhất.
Mẹ Khương từ tầng hai đi xuống, nhìn cháu gái của mình, mặt bà cũng mềm mại hẳn đi.
"Lục Lạc nhỏ, lại đây ôm bà nội."
Bà hiền hoà cười, cảm nhận thân thể mềm mại của nữ hài trong ngực.
Bế nó lên tầng, đánh ánh mắt ra hiệu cho hai ba con ở dưới.
Hai người có gì mau nói riêng đi.
Con gái vừa được mẹ ôm đi, Khương Trạch ngồi thả người trên ghế sô pha.
Anh mỉm cười: "Lần này con với Lạp Sa muốn hưởng thụ tuần trăng mật, một thế giới chỉ có hai người thôi.
Ba à, ba giúp con trông coi Lục Lạc nhỏ nhé!"
Lúc khi mới kết hôn xong ( là hôn lễ chính thức, hôn lễ xịn xò ấy), Bạch Lạp Sa tự dưng có mang, chưa kể sức khỏe của cô ấy vốn rất yếu nhược.
Bọn họ đành hủy kế hoạch đi tuần trăng mật, ở nhà cho cô dưỡng thai.
Thế nên bây giờ, sau khi Bạch Lạp Sa hết ở cữ một năm, hai người họ mới có thể nắm tay nhau đi chơi được.
Ba Khương hừ lạnh: "Nó là cháu của ta, ta đương nhiên sẽ chăm sóc con bé thật tốt."
Ông dùng ánh mắt phán xét nhìn con trai bại hoại của mình: "Hai đứa già rồi, còn học theo đám trẻ hưởng thụ cái gì."
Khương Trạch cũng không quan tâm lắm.
Anh nói qua kế hoạch đi chơi của hai người.
Dặn ba Khương một câu "Ba cứ yên tâm!"
Rồi xách mông dời đi luôn.
...
"Lục Lạc nhỏ đâu?"
Bạch Lạp Sa đang ngồi ở phòng chờ sân bay đợi hai chồng con.
Nhưng không ngờ, lại chỉ có mình Khương Trạch tới.
Cô hạ kính râm xuống, hoang mang hỏi.
Họ Khương cúi đầu, mổ lên môi cô một miếng.
Anh nhẹ nhàng cười: "Ba mẹ chúng ta muốn cho Lục Lạc nhỏ ở bên.
Anh mang con bé đi rồi."
Bạch Lạp Sa không hài lòng: "Gì chứ, không phải nói lần này đi du lịch gia đình sao?"
Nha, cục cưng của cô sao lại không có rồi?
Mắt thấy Bạch Lạp Sa sắp đưa ra quyết định đi về.
Khương Trạch bèn vội vàng trấn an cô.
"Lạp Sa à, Lục Lạc ở chỗ ba mẹ cũng không sao mà.
Với lại, lần này, anh muốn cùng em, hai ta hưởng thụ thế giới của hai người thôi, được không?"
Bạch Lạp Sa: "..."
Ôi, chồng iem! Em không muốn đề cập đến hình thức ở chung quái dị của đôi ta đâu.
Vẫn là có thêm bé cưng ở cạnh dễ chịu hơn.
Nha, nhưng Bạch Lạp Sa cũng không thể nào ngờ tới.
Cuộc hôn nhân của họ đã duy trì bền vững năm năm rồi.
Năm năm, tình cảm không cần phải quá cuồng nhiệt.
Chỉ là mỗi lần cô quay đầu, vẫn sẽ luôn có một người đàn ông lặng lẽ đứng sau cô.
Thôi được, ở thế giới này, quyết định gả cho nam chủ cũng không tồi.
Vì anh ta là nam chủ nha, ngoại trừ đợt đó anh đòi tự tử ra, thì còn lại nhân cách của anh vẫn rất tốt.
Khương Trạch đem lòng bàn tay mềm mềm của cô cọ với gò má mình, làm nũng: "Lạp Sa~, lần này em có thể đưa anh đến những nơi em từng đi qua được không? Đưa anh ăn những món em từng ăn được không? Anh muốn làm tất cả những việc em từng làm, cùng em trải nghiệm mọi điều tuyệt vời nhất thế gian này, được không, đi mà~!"
Điệp từ "được không" được lặp lại ba lần...
Bạch Lạp Sa hồi tưởng...
Cô với Khương Trạch...chưa bao giờ đi hẹn hò cả.
Ôi, hồi kết hôn, cô đã bảo anh là lấy cô là một sự xui xẻo rồi.
Thậm chí khi ấy, anh ta còn nói: "Nếu em là sự xui xẻo, vậy tôi tình nguyện bị xui xẻo cả đời.
À không, là đời đời kiếp kiếp..."
Người đàn ông này, ở trước mặt người khác, anh lạnh lùng mà cao quý.
Đối diện với cô, hành vi anh lại y đứa trẻ to xác.
Bạch Lạp Sa đã sớm không còn nỗi chán ghét với gương mặt giống Phất Lai Minh của anh.
Nhìn ánh mắt như cún con lấy lòng kia, tâm cô đều muốn chảy nước.
Cô nhẹ giọng, bất đắc dĩ cười: "Được rồi.
Chỉ lần này thôi, lần sau anh phải đưa Lục Lạc nhỏ theo đấy."
"Hì hì..." Khương Trạch vẫy đuôi: "Vợ thích anh nhất, phải hông?"
Bạch Lạp Sa: "(ب_ب)"
"Không biết xấu hổ, đem chính mình so sánh cùng con nít."
...
Sáu mươi năm sau.
Bên tàng cây hoa rẻ quạt trong hoa viên nhà họ Khương.
Có hai bóng dáng cùng ngồi dưới đó.
Bọn họ ngước mắt, ngắm nhìn từng làn hoa rơi...
Ông lão nghiêng đầu, bàn tay gầy gộc nhăn nheo nắm lấy tay bà lão cạnh mình.
"Bà nó ơi..."
"Ơi..." Bạch Lạp Sa thở một hơi, ánh mắt mông lung không rõ nhìn vào hư không.
Một kiếp người...
Trọn vẹn!
Hoá ra cảm giác yêu thương nhau đến già là như thế này.
Nhân sinh chưa bao giờ thỏa mãn đến thế.
Kiếp trước của cô, quá thảm.
Mà kiếp này của cô, lại quá tuyệt vời.
Thực không muốn dời đi...
Nhưng sinh lão bệnh tử, là quy tắc mà thần linh cũng không cản được.
Khương Trạch hôn nhẹ lên mi mắt cô...
Cười một tiếng: "Kiếp sau, lại như thế này nhé."
"Ừ.
Kiếp sau chúng ta sẽ tiếp tục."
Vốn dĩ, bọn họ không có kiếp sau.
Nhưng chẳng sao cả...
Coi như cô lừa anh lần cuối vậy..