Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặt Trời Trong Tim Anh - Chương 39: Phí đền bù thanh xuân
Trương Mỹ Vân và Thẩm Toàn Đức đứng nhìn nhau trong im lặng.
Mãi cô mới thốt lên lời.
"Anh đến đây làm gì?"
"Đương nhiên để gặp cô rồi"
Thẩm Toàn Đức trả lời với giọng điệu khó chịu giống như Trương Mỹ Vân vừa mới hỏi một câu vô cùng thừa thãi vậy.
"Tôi với anh đâu còn chuyện gì để nói với nhau?"
"Cô không có nhưng tôi có."
Nói dứt câu Thẩm Toàn Đức tự ý đi thẳng vào trong nhà.
Anh ta đưa mắt quan sát một lượt khắp căn nhà, nhếch môi giêu cợt.
"Tưởng cô bản lĩnh thế nào, thì ra cũng chỉ đến thế này...
"Nghèo cho sạch, rách cho thơm.
Dù sao tôi cũng cảm thấy tự hào vì có thể sống khoẻ, sống có ích bằng chính năng lực của mình, chứ không phải như một số người, phải nhẫn nhục, cam chịu dùng thân thế mua vui cho người ta"
Trương Mỹ Vân đáp lại với chất giọng mỉa mai sâu cay không kém.
Thẩm Toàn Đức tái mặt, không nói lên lời.
Anh ta chẳng thể ngờ một cô gái trước giờ luôn vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn lễ phép như Trương Mỹ Vân lại có ngày bật lại mình tanh tách như vậy.
"Từ bao giờ cô lại trở thành người đàn bà chua ngoa như vậy? Hay từ trước tới nay cô vẫn luôn thế mà tôi không nhận ra?"
"Anh có bao giờ quan tâm tôi đủ nhiều để biết tôi là người như thế nào đâu..."
Trương Mỹ Vân chua xót nói.
"Tôi nghĩ cô nên chuyển sang làm diễn viên, có khi lại trở nên nổi tiếng cũng không biết chừng..."
"Tôi sẽ cân nhắc về lời khuyên của anh"
"Thật đáng sợ, sao cô có thể diễn tròn vai con nai vàng ngơ ngác quần chết bác thợ săn trong 4 năm liền cơ chứ"
Thẩm Toàn Đức tặc lưỡi.
"So với người cùng lúc có thể bắt cá hai tay như anh, thì tôi vẫn còn non và xanh lắm"
Câu nói của Trương Mỹ Vân nghe thì có vẻ đang tự hạ thấp bản thân mình, nhưng thực chất lại là ngâm đá đểu Thẩm Toàn Đức.
"Cô...
cô...
"Đăng nào hôm nay anh cũng vác mặt tới đây thì tôi tiện thể nói luôn, anh về nhắc nhở bà nội anh, nếu ba ngày sau không trả đủ 1 tỷ cho tôi thì tôi sẽ không để bà ta yên đâu"
"Không để bà tôi yên thì cô định làm gì bà tôi?"
"Cứ đợi tới lúc đó sẽ biết"
"Tôi tới gặp cô cũng là vì chuyện đó"
"Anh mang tiền tới trả cho tôi hả? Không ngờ lần này hai bà cháu anh lại nhanh nhẹn tới thế.."
Trương Mỹ Vân tỏ thái độ bất ngờ ra mặt.
Nhưng mọi việc hoàn toàn trái ngược với suy đoán của Trương Mỹ Vân.
Những kẻ tham lam, không bao giờ biết đủ như Đặng Thúy Hằng và Thẩm Toàn Đức chỉ biết nuốt vào làm gì có chuyện nhả ra? Một khi tiền đã ở trong tay chúng thì cứ xác định sẽ mất trắng mà thôi.
"Để tôi nói rõ đầu đuôi chuyện này cho cô hiểu.
Tiền là cô tự nguyện mang đến đưa cho bà nội tôi.
Bà tôi không hề hỏi xin hay mượn của cô"
Thẩm Toàn Đức phân tích.
Vừa rồi Trương Mỹ Vân còn bất ngờ vì tưởng Đặng Thúy Hằng và Thẩm Toàn Đức còn sót lại chút lương tâm, mang tiền trả lại cho cô.
Nhưng qua mấy câu nói của Thẩm Toàn Đức, dường như Mỹ Vân đã hiểu ra ý định của bà cháu hắn.
"Đúng là do tôi ngu dại, đặt lòng tốt sai chỗ.."
Trương Mỹ Vân tự trách bản thân mình.
"Số tiền 1 tỷ đó, coi như tiền đền bù phí tốn tôi đã lãng phí tuổi thanh xuân bên cạnh một người như cô.."
Mãi cô mới thốt lên lời.
"Anh đến đây làm gì?"
"Đương nhiên để gặp cô rồi"
Thẩm Toàn Đức trả lời với giọng điệu khó chịu giống như Trương Mỹ Vân vừa mới hỏi một câu vô cùng thừa thãi vậy.
"Tôi với anh đâu còn chuyện gì để nói với nhau?"
"Cô không có nhưng tôi có."
Nói dứt câu Thẩm Toàn Đức tự ý đi thẳng vào trong nhà.
Anh ta đưa mắt quan sát một lượt khắp căn nhà, nhếch môi giêu cợt.
"Tưởng cô bản lĩnh thế nào, thì ra cũng chỉ đến thế này...
"Nghèo cho sạch, rách cho thơm.
Dù sao tôi cũng cảm thấy tự hào vì có thể sống khoẻ, sống có ích bằng chính năng lực của mình, chứ không phải như một số người, phải nhẫn nhục, cam chịu dùng thân thế mua vui cho người ta"
Trương Mỹ Vân đáp lại với chất giọng mỉa mai sâu cay không kém.
Thẩm Toàn Đức tái mặt, không nói lên lời.
Anh ta chẳng thể ngờ một cô gái trước giờ luôn vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn lễ phép như Trương Mỹ Vân lại có ngày bật lại mình tanh tách như vậy.
"Từ bao giờ cô lại trở thành người đàn bà chua ngoa như vậy? Hay từ trước tới nay cô vẫn luôn thế mà tôi không nhận ra?"
"Anh có bao giờ quan tâm tôi đủ nhiều để biết tôi là người như thế nào đâu..."
Trương Mỹ Vân chua xót nói.
"Tôi nghĩ cô nên chuyển sang làm diễn viên, có khi lại trở nên nổi tiếng cũng không biết chừng..."
"Tôi sẽ cân nhắc về lời khuyên của anh"
"Thật đáng sợ, sao cô có thể diễn tròn vai con nai vàng ngơ ngác quần chết bác thợ săn trong 4 năm liền cơ chứ"
Thẩm Toàn Đức tặc lưỡi.
"So với người cùng lúc có thể bắt cá hai tay như anh, thì tôi vẫn còn non và xanh lắm"
Câu nói của Trương Mỹ Vân nghe thì có vẻ đang tự hạ thấp bản thân mình, nhưng thực chất lại là ngâm đá đểu Thẩm Toàn Đức.
"Cô...
cô...
"Đăng nào hôm nay anh cũng vác mặt tới đây thì tôi tiện thể nói luôn, anh về nhắc nhở bà nội anh, nếu ba ngày sau không trả đủ 1 tỷ cho tôi thì tôi sẽ không để bà ta yên đâu"
"Không để bà tôi yên thì cô định làm gì bà tôi?"
"Cứ đợi tới lúc đó sẽ biết"
"Tôi tới gặp cô cũng là vì chuyện đó"
"Anh mang tiền tới trả cho tôi hả? Không ngờ lần này hai bà cháu anh lại nhanh nhẹn tới thế.."
Trương Mỹ Vân tỏ thái độ bất ngờ ra mặt.
Nhưng mọi việc hoàn toàn trái ngược với suy đoán của Trương Mỹ Vân.
Những kẻ tham lam, không bao giờ biết đủ như Đặng Thúy Hằng và Thẩm Toàn Đức chỉ biết nuốt vào làm gì có chuyện nhả ra? Một khi tiền đã ở trong tay chúng thì cứ xác định sẽ mất trắng mà thôi.
"Để tôi nói rõ đầu đuôi chuyện này cho cô hiểu.
Tiền là cô tự nguyện mang đến đưa cho bà nội tôi.
Bà tôi không hề hỏi xin hay mượn của cô"
Thẩm Toàn Đức phân tích.
Vừa rồi Trương Mỹ Vân còn bất ngờ vì tưởng Đặng Thúy Hằng và Thẩm Toàn Đức còn sót lại chút lương tâm, mang tiền trả lại cho cô.
Nhưng qua mấy câu nói của Thẩm Toàn Đức, dường như Mỹ Vân đã hiểu ra ý định của bà cháu hắn.
"Đúng là do tôi ngu dại, đặt lòng tốt sai chỗ.."
Trương Mỹ Vân tự trách bản thân mình.
"Số tiền 1 tỷ đó, coi như tiền đền bù phí tốn tôi đã lãng phí tuổi thanh xuân bên cạnh một người như cô.."