Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 325: Rối như tơ vò
Lại Minh Nguyệt mở cửa phòng, đi vào rồi khóa trái cửa, nhốt Võ Quế Sơn ở bên ngoài.
"Minh Nguyệt, mở cửa cho anh! Lại Minh Nguyệt!"
Võ Quế Sơn vừa đập cửa vừa gọi.
Không đáp lời Võ Quế Sơn, Lại Minh Nguyệt đi thẳng vào phòng, thả cả cơ thể rơi tự do xuống chiếc đệm êm ái, cô lăn qua lăn lại.
Cô tự chất vấn bản thân sao lại không thể kiềm chế trước sức quyến rũ của Võ Quế Sơn? Tại sao cô lại nhào vào anh như một con hổ đói? Càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
Lại Minh Nguyệt nghiêm túc tự hỏi bản thân mình, cô phản ứng như vậy là vì lâu rồi không gân đàn ông, hay bởi thật sự có tình cảm với Võ Quế Sơn? Câu trả lời nghiêng về vế thứ hai.
Thôi xong.
Quả này coi như tiêu rôi.
Lại Minh Nguyệt vò đầu bứt tai tiếp tục lăn qua lăn lại trên giường.
"Điên mất thôi, điên mất thôi, điên mất thôi..."
Võ Quế Sơn biết Lại Minh Nguyệt đang từng bước nhận ra tình cảm thật sự của mình đối với anh, nên đã không làm phiền cô nữa.
Anh chủ động cho cô khoảng không gian riêng tư để suy nghĩ.
Vừa lên ô tô, Võ Quế Sơn gọi điện cho Chúng Thanh Phong.
Đại boss vừa nhấc máy, Quế Sơn nói luôn: "Đại boss, anh mắng em đi."
Ở đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi cuối cùng Chúng Thanh Phong cũng lên tiếng: "Nếu Ngô Chí Kiên đã có ý định bắt Mỹ Vân thì hôm qua không bắt, ngày mai hẳn sẽ cũng sẽ bắt cô ấy thôi."
"Tất cả đều tại em..."
Võ Quế Sơn tự trách bản thân.
Anh cho rằng nếu khi đó anh không đùng đùng nổi giận, không đưa Lại Minh Nguyệt rời khỏi quán bar, bỏ lại một mình Trương Mỹ Vân thì cô đã không bị Ngô Chí Kiên bát đi như vậy.
Thà rằng đại boss cứ trách mắng Võ Quế Sơn còn cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
Đằng này Chúng Thanh Phong cứ cư xử nhẹ nhàng, lịch sự như không có chuyện gì xảy ra càng khiến Quế Sơn khổ tâm, tự dẫn vặt chính mình.
Đương nhiên Chúng Thanh Phong hiểu được tâm trạng của Võ Quế Sơn.
Vì vậy anh an ủi: "Không có chuyện gì xảy ra với Mỹ Vân đâu.
Nhất định chúng ta sẽ tìm được cô ấy về"
VietWriter
Chúng Thanh Phong thật sự hi vọng mọi điều sẽ diễn ra đúng như lời mình nói.
"Anh đang ở chỗ Khả Hân à?"
"Ừ! Anh vừa tới trước cửa nhà em thì em gọi.
Chỗ Minh Nguyệt thế nào rồi?"
"Minh Nguyệt về nhà rồi! Cô ấy là kiểu người ruột để ngoài ra, nói xong rôi thôi.
Anh đừng để bụng nhé."
"Anh biết! Thời gian này em hỗ trợ ông và cậu Thời Giang việc ở tập đoàn giúp anh nhé."
"Anh cứ yên tâm!"
Mặc dù Võ Quế Sơn là trợ lý đặc biệt của Chúng Thanh Phong nhưng anh vẫn cảm thấy khá ngại vì đã làm phiền cậu.
Cuộc đời sẽ dễ dàng biết mấy nếu ta đặt mình vào vị trí của nhau.
Trước khi làm ông chủ, Chúng Thanh Phong cũng có thời gian dài đi làm thuê nên anh hiểu cảm giác của kẻ làm công ăn lương.
Ngoài công việc, họ cũng có cuộc sống riêng tư.
Vì vậy ngoại trừ những trường hợp bất khả kháng, Chúng Thanh Phong luôn hạn chế tối đa chuyển giao công việc ngoài giờ làm cho Võ Quế Sơn nói riêng, các nhân viên trong công ty nói chung.
Lần này vì không nghĩ được nơi nào an toàn hơn nên Chúng Thanh Phong mới nảy ra ý nghĩ giấu Phạm Khả Hân ở nhà Võ Quế Sơn một vài ngày.
"Em chuyển qua căn hộ của anh ở tạm mấy hôm.
Đợi Khả Hân khoẻ hơn anh sẽ tìm chỗ khác cho cô ấy."
Chúng Thanh Phong mệt mỏi nói thêm.
"Dù sao em cũng chỉ có một thân một mình, nhà em anh muốn để Khả Hân ở lại bao lâu thì ở."
"Muộn rồi, chợp mắt chút đi!"
"Em luôn ở phía sau anh, sẵn sàng hỗ trợ anh bất cứ việc gì."
Võ Quế Sơn biết Chúng Thanh Phong đang muốn một mình xử lý việc này, nhưng vẫn có ý nhắc nhở người mà mình coi như người thân.
"Anh biết chứ Khi nào có việc anh sẽ gọi."
"Ok anhl"
"Cảm ơn em trai!"
Hai từ "em trai"
mà Chúng Thanh Phong nói ra khiến Võ Quế Sơn vô cùng xúc động.
Trước giờ đại boss luôn đối xử với anh rất tốt.
Trong mấy ngàn nhân viên của tập đoàn, Quế Sơn là người được trả lương cao nhất.
Anh cũng được hưởng những phúc lợi tốt nhất.
Nhưng đây là lần đầu tiên Quế Sơn được Thanh Phong gọi bằng hai từ "em trai"
thân thương.
Anh nghẹn ngào đáp: "Anh không phải khách sáo với em."
Ánh mắt rực lửa của ngùn ngụt thù hận của Chúng Thanh Phong nhìn vào khoảng không vô định.
Anh nói: "Em hãy dốc toàn lực tìm ra bằng chứng phạm pháp của Ngô Chí Kiên cho anh."
"Anh yên tâm, với những gì em đang nắm trong tay thì dù hắn có xuống địa ngục cũng không hết tội."
Võ Quế Sơn tự tin khẳng định.
Tắt điện thoại, Chúng Thanh Phong mở cửa đi vào.
Anh nhớ từng đọc được ở đâu đó viết rằng: "Đừng ước mơ có người hiểu mình, người không dựng chuyện tạo tin đồn về mình, ấy đã có thể xem là tri kỷ tri âm rồi."
Chúng Thanh Phong cảm thấy thật may mắn vì có được những người bạn trung thành, sẵn sàng làm bất cứ việc gì vì mình.
Không chỉ Võ Quế Sơn mà Trịnh Xuân Quang cũng đều hết mình với anh em như vậy.
Đổi ngược lại là Chúng Thanh Phong, anh cũng sẽ không quản gian truân, nguy hiểm một khi bạn mình xảy ra sự cố.
Sợ cắt ngang giấc ngủ của Trịnh Xuân Quang nên Chúng Thanh Phong âm thầm đi vào, không bật đèn.
Ai ngờ lúc này Trịnh Xuân Quang vẫn đang ngồi đọc truyện tranh trên điện thoại di động.
Mỗi người có cách giải tỏa stress, áp lực trong công việc và cuộc sống khác nhau.
Người thì đi hát karaoke, người đi xem phim, người tìm tới đồ ăn thức uống, người lại đảm đuối trong những chuyển du lịch...
còn Trịnh Xuân Quang thì vùi mình vào đống truyện tranh.
Sở thích này của Trịnh Xuân Quang khiến Chúng Thanh Phong nhớ ngay tới Trương Mỹ Vân.
Cô cũng yêu thích truyện tranh và có bộ sưu tập đủ những bộ truyện tranh kinh điển như Đảo hải tặc, Bảy viên ngọc rồng, Doraemon, Connan thám tử lừng danh...
Mặc dù trước đây Trương Mỹ Vân đã giải thích với Chúng Thanh Phong lợi ích của việc đọc truyện tranh, nhưng cá nhân anh vẫn cảm thấy sở thích này của Trương Mỹ Vân và Trịnh Xuân Quang hơi trẻ con, nhưng cũng không kém phần thú vị.
Tuy nhiên đây là sở thích cá nhân, nên anh không có quyền phán xét.
Không phải vì mỗi khi gặp áp lực, Chúng Thanh Phong đều tới phòng tập gym thì những người khác khi căng thẳng, stress cũng phải làm như anh mới là đúng.
Mỗi người có một suy nghĩ, quan điểm sống và lựa chọn khác nhau.
Có như vậy mới tạo nên một xã hội đa dạng, và phong phú.
Và Chúng Thanh Phong tôn trọng điều đó.
Chợt Chúng Thanh Phong nảy ra ý định sau này tìm được Trương Mỹ Vân anh sẽ giới thiệu cô và Trịnh Xuân Quang với nhau, để hai người cùng giao lưu, trao đổi về sở thích đọc truyện tranh.
Vừa thả mình ngồi xuống ghế, Chúng Thanh Phong đã hỏi thăm về tình hình của Phạm Khả Hân: "Cô ấy thế nào rồi?"
"Vẫn đang ngủ."
"Không gặp ác mộng gì chứ?"
"Không! Bạn vẫn chưa giải quyết xong công việc à?"
Trịnh Xuân Quang hỏi.
Chúng Thanh Phong lắc đầu chán nản.
"Có cần mình giúp gì không?"
"Vẫn chưa tìm ra manh mối gì cả.
Mọi việc liên quan tới Ngô Chí Kiên phải xử lý thật cẩn thận và tuyệt đối không được để xảy ra sai sót."
Chúng Thanh Phong nói.
Trịnh Xuân Quang đặt điện thoại xuống, anh quay sang nhìn Chúng Thanh Phong hỏi: "Rốt cuộc tên điên đó đã làm gì Khả Hân khiến cô ấy có dấu hiệu tâm thần như thế?"
"Không biết!"
Chúng Thanh Phong lắc đầu.
"Minh Nguyệt, mở cửa cho anh! Lại Minh Nguyệt!"
Võ Quế Sơn vừa đập cửa vừa gọi.
Không đáp lời Võ Quế Sơn, Lại Minh Nguyệt đi thẳng vào phòng, thả cả cơ thể rơi tự do xuống chiếc đệm êm ái, cô lăn qua lăn lại.
Cô tự chất vấn bản thân sao lại không thể kiềm chế trước sức quyến rũ của Võ Quế Sơn? Tại sao cô lại nhào vào anh như một con hổ đói? Càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
Lại Minh Nguyệt nghiêm túc tự hỏi bản thân mình, cô phản ứng như vậy là vì lâu rồi không gân đàn ông, hay bởi thật sự có tình cảm với Võ Quế Sơn? Câu trả lời nghiêng về vế thứ hai.
Thôi xong.
Quả này coi như tiêu rôi.
Lại Minh Nguyệt vò đầu bứt tai tiếp tục lăn qua lăn lại trên giường.
"Điên mất thôi, điên mất thôi, điên mất thôi..."
Võ Quế Sơn biết Lại Minh Nguyệt đang từng bước nhận ra tình cảm thật sự của mình đối với anh, nên đã không làm phiền cô nữa.
Anh chủ động cho cô khoảng không gian riêng tư để suy nghĩ.
Vừa lên ô tô, Võ Quế Sơn gọi điện cho Chúng Thanh Phong.
Đại boss vừa nhấc máy, Quế Sơn nói luôn: "Đại boss, anh mắng em đi."
Ở đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi cuối cùng Chúng Thanh Phong cũng lên tiếng: "Nếu Ngô Chí Kiên đã có ý định bắt Mỹ Vân thì hôm qua không bắt, ngày mai hẳn sẽ cũng sẽ bắt cô ấy thôi."
"Tất cả đều tại em..."
Võ Quế Sơn tự trách bản thân.
Anh cho rằng nếu khi đó anh không đùng đùng nổi giận, không đưa Lại Minh Nguyệt rời khỏi quán bar, bỏ lại một mình Trương Mỹ Vân thì cô đã không bị Ngô Chí Kiên bát đi như vậy.
Thà rằng đại boss cứ trách mắng Võ Quế Sơn còn cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
Đằng này Chúng Thanh Phong cứ cư xử nhẹ nhàng, lịch sự như không có chuyện gì xảy ra càng khiến Quế Sơn khổ tâm, tự dẫn vặt chính mình.
Đương nhiên Chúng Thanh Phong hiểu được tâm trạng của Võ Quế Sơn.
Vì vậy anh an ủi: "Không có chuyện gì xảy ra với Mỹ Vân đâu.
Nhất định chúng ta sẽ tìm được cô ấy về"
VietWriter
Chúng Thanh Phong thật sự hi vọng mọi điều sẽ diễn ra đúng như lời mình nói.
"Anh đang ở chỗ Khả Hân à?"
"Ừ! Anh vừa tới trước cửa nhà em thì em gọi.
Chỗ Minh Nguyệt thế nào rồi?"
"Minh Nguyệt về nhà rồi! Cô ấy là kiểu người ruột để ngoài ra, nói xong rôi thôi.
Anh đừng để bụng nhé."
"Anh biết! Thời gian này em hỗ trợ ông và cậu Thời Giang việc ở tập đoàn giúp anh nhé."
"Anh cứ yên tâm!"
Mặc dù Võ Quế Sơn là trợ lý đặc biệt của Chúng Thanh Phong nhưng anh vẫn cảm thấy khá ngại vì đã làm phiền cậu.
Cuộc đời sẽ dễ dàng biết mấy nếu ta đặt mình vào vị trí của nhau.
Trước khi làm ông chủ, Chúng Thanh Phong cũng có thời gian dài đi làm thuê nên anh hiểu cảm giác của kẻ làm công ăn lương.
Ngoài công việc, họ cũng có cuộc sống riêng tư.
Vì vậy ngoại trừ những trường hợp bất khả kháng, Chúng Thanh Phong luôn hạn chế tối đa chuyển giao công việc ngoài giờ làm cho Võ Quế Sơn nói riêng, các nhân viên trong công ty nói chung.
Lần này vì không nghĩ được nơi nào an toàn hơn nên Chúng Thanh Phong mới nảy ra ý nghĩ giấu Phạm Khả Hân ở nhà Võ Quế Sơn một vài ngày.
"Em chuyển qua căn hộ của anh ở tạm mấy hôm.
Đợi Khả Hân khoẻ hơn anh sẽ tìm chỗ khác cho cô ấy."
Chúng Thanh Phong mệt mỏi nói thêm.
"Dù sao em cũng chỉ có một thân một mình, nhà em anh muốn để Khả Hân ở lại bao lâu thì ở."
"Muộn rồi, chợp mắt chút đi!"
"Em luôn ở phía sau anh, sẵn sàng hỗ trợ anh bất cứ việc gì."
Võ Quế Sơn biết Chúng Thanh Phong đang muốn một mình xử lý việc này, nhưng vẫn có ý nhắc nhở người mà mình coi như người thân.
"Anh biết chứ Khi nào có việc anh sẽ gọi."
"Ok anhl"
"Cảm ơn em trai!"
Hai từ "em trai"
mà Chúng Thanh Phong nói ra khiến Võ Quế Sơn vô cùng xúc động.
Trước giờ đại boss luôn đối xử với anh rất tốt.
Trong mấy ngàn nhân viên của tập đoàn, Quế Sơn là người được trả lương cao nhất.
Anh cũng được hưởng những phúc lợi tốt nhất.
Nhưng đây là lần đầu tiên Quế Sơn được Thanh Phong gọi bằng hai từ "em trai"
thân thương.
Anh nghẹn ngào đáp: "Anh không phải khách sáo với em."
Ánh mắt rực lửa của ngùn ngụt thù hận của Chúng Thanh Phong nhìn vào khoảng không vô định.
Anh nói: "Em hãy dốc toàn lực tìm ra bằng chứng phạm pháp của Ngô Chí Kiên cho anh."
"Anh yên tâm, với những gì em đang nắm trong tay thì dù hắn có xuống địa ngục cũng không hết tội."
Võ Quế Sơn tự tin khẳng định.
Tắt điện thoại, Chúng Thanh Phong mở cửa đi vào.
Anh nhớ từng đọc được ở đâu đó viết rằng: "Đừng ước mơ có người hiểu mình, người không dựng chuyện tạo tin đồn về mình, ấy đã có thể xem là tri kỷ tri âm rồi."
Chúng Thanh Phong cảm thấy thật may mắn vì có được những người bạn trung thành, sẵn sàng làm bất cứ việc gì vì mình.
Không chỉ Võ Quế Sơn mà Trịnh Xuân Quang cũng đều hết mình với anh em như vậy.
Đổi ngược lại là Chúng Thanh Phong, anh cũng sẽ không quản gian truân, nguy hiểm một khi bạn mình xảy ra sự cố.
Sợ cắt ngang giấc ngủ của Trịnh Xuân Quang nên Chúng Thanh Phong âm thầm đi vào, không bật đèn.
Ai ngờ lúc này Trịnh Xuân Quang vẫn đang ngồi đọc truyện tranh trên điện thoại di động.
Mỗi người có cách giải tỏa stress, áp lực trong công việc và cuộc sống khác nhau.
Người thì đi hát karaoke, người đi xem phim, người tìm tới đồ ăn thức uống, người lại đảm đuối trong những chuyển du lịch...
còn Trịnh Xuân Quang thì vùi mình vào đống truyện tranh.
Sở thích này của Trịnh Xuân Quang khiến Chúng Thanh Phong nhớ ngay tới Trương Mỹ Vân.
Cô cũng yêu thích truyện tranh và có bộ sưu tập đủ những bộ truyện tranh kinh điển như Đảo hải tặc, Bảy viên ngọc rồng, Doraemon, Connan thám tử lừng danh...
Mặc dù trước đây Trương Mỹ Vân đã giải thích với Chúng Thanh Phong lợi ích của việc đọc truyện tranh, nhưng cá nhân anh vẫn cảm thấy sở thích này của Trương Mỹ Vân và Trịnh Xuân Quang hơi trẻ con, nhưng cũng không kém phần thú vị.
Tuy nhiên đây là sở thích cá nhân, nên anh không có quyền phán xét.
Không phải vì mỗi khi gặp áp lực, Chúng Thanh Phong đều tới phòng tập gym thì những người khác khi căng thẳng, stress cũng phải làm như anh mới là đúng.
Mỗi người có một suy nghĩ, quan điểm sống và lựa chọn khác nhau.
Có như vậy mới tạo nên một xã hội đa dạng, và phong phú.
Và Chúng Thanh Phong tôn trọng điều đó.
Chợt Chúng Thanh Phong nảy ra ý định sau này tìm được Trương Mỹ Vân anh sẽ giới thiệu cô và Trịnh Xuân Quang với nhau, để hai người cùng giao lưu, trao đổi về sở thích đọc truyện tranh.
Vừa thả mình ngồi xuống ghế, Chúng Thanh Phong đã hỏi thăm về tình hình của Phạm Khả Hân: "Cô ấy thế nào rồi?"
"Vẫn đang ngủ."
"Không gặp ác mộng gì chứ?"
"Không! Bạn vẫn chưa giải quyết xong công việc à?"
Trịnh Xuân Quang hỏi.
Chúng Thanh Phong lắc đầu chán nản.
"Có cần mình giúp gì không?"
"Vẫn chưa tìm ra manh mối gì cả.
Mọi việc liên quan tới Ngô Chí Kiên phải xử lý thật cẩn thận và tuyệt đối không được để xảy ra sai sót."
Chúng Thanh Phong nói.
Trịnh Xuân Quang đặt điện thoại xuống, anh quay sang nhìn Chúng Thanh Phong hỏi: "Rốt cuộc tên điên đó đã làm gì Khả Hân khiến cô ấy có dấu hiệu tâm thần như thế?"
"Không biết!"
Chúng Thanh Phong lắc đầu.