-
Quyển 4 - Chương 39: Muốn rơi lệ
Mái tóc đen xõa ra trên chiếc giường trắng, chăn đệm lộn xộn bừa bãi, chỗ thì hõm vào chỗ thì rơi xuống đất.
Động tác của hắn gần như thô lỗ đến điên cuồng khiến cô đau, trần trụi hung dữ chiếm giữ làm cô cảm thấy xấu hổ và giận dữ, há miệng muốn cắn lên vai hắn để mình không phát ra bất cứ âm thanh rên rỉ nào, nhưng hết lần này tới lần khác thân thể như không thể điều khiển, từng đợt sóng khoái cảm lan tràn khiến cô không tự chủ đáp lại động tác của hắn...
"Chúng ta là không chia cắt được, Dương Dương, thân thể em không thể quên anh". Hắn cúi đầu nói bên tai cô, bên dưới lại gia tăng độ mạnh yếu.
Cô cắn mạnh lên vai hắn, từng đợt sóng triều ùn ùn kéo tới, nhịn không được hét lên, kèm theo tiếng rên rỉ động lòng người. Sự sung sướng kích thích ấy cũng thật dằn vặt người ta, vừa đau lại vừa sướng, lúc tới được cao trào, cô nghĩ, thứ tình yêu này, cả cuộc đời chỉ cần lĩnh hội một lần là đủ, quá mệt mỏi, quá giày vò người ta.
Trong bóng tối, đôi mắt hắn như ánh sao lóe sáng trên bầu trời, hai người nhìn nhau trong đêm, mãi cho đến khi mệt mỏi hết sức mới chìm vào giấc ngủ, mà hắn vẫn còn ở trong cơ thể cô.
Trước đây từng đọc qua một quyển sách, nói có một đôi tình nhân cãi nhau rồi lại làm lành, sau đó liền đi thuê một khách sạn, cả ngày lẫn đêm chỉ biết "yêu", lúc ấy chỉ coi như một câu chuyện hài mà thôi, nhưng không ngờ việc này lại có ngày xảy ra trên người cô. Ngày thứ hai bọn họ cũng không có đi làm, phần lớn thời gian chính là giành ở trên giường, "yêu" hết lần này tới lần khác, mặt trắng nhỏ dường như đang dùng phương thức này để chứng minh một việc - cô vẫn còn thuộc về hắn!
Hoa nở hoa tàn, khi mà đợt sóng triều tan đi, hắn gục xuống người cô thở nặng nhọc, những lúc hít thở ngửi thấy mùi hương sữa tắm của cô lại khiến trái tim hắn xao động: "Chúng ta tiếp tục đi". Sau đó mặt chôn sâu vào cổ cô, hưởng thụ hương vị từ trên người cô toát ra.
Cô nằm yên, hai gò má đỏ ửng, bộ ngực phập phồng, một lúc lâu, mới giơ tay lên luồn vào trong mái tóc hắn, kéo hắn vào sát mình hơn. Hắn nói rất đúng, bọn họ không phân ra, chỉ cần thấy đối phương ở cùng người khác, ngọn lửa ghen tỵ sẽ thiêu đốt chính bản thân thành tro tàn.
Thế là hai người lại đi cùng nhau, Dương Dương không có quay về nhà hắn, nhưng buổi tối thì hắn thường chạy qua chỗ cô.
Bánh răng thời gian vẫn quay đơn điệu, cô trả nhẫn lại cho Cố Phương Văn, hắn cũng cự tuyệt tất cả lời mời của Hác Đình. Hai người dường như trở về trước kia như chưa từng cãi nhau, tủ lạnh không còn đồ tích trữ, hắn sẽ cùng cô đi siêu thị mua đồ. Ngày nghỉ thì hai người sẽ cùng dắt tay nhau đi xem phim, tất cả tựa hồ trở về như cũ, nhưng có những thứ lại không giống nữa, không nói ra, không có nghĩa là không có.
Đàn ông kỳ thực còn hay ghen hơn cả phụ nữ, hơn nữa càng để bụng vấn đề bị cắm sừng, chỉ là ngoài mặt không tiện phát tác, nhưng không phát tác không có nghĩa là chẳng quan tâm, bọn họ bình thường sẽ kỳ quái nói bóng nói gió xung quanh đề tài kia, sau đó làm bộ vô tình hỏi, nói là, anh chỉ muốn biết rõ thôi cũng không tức giận đâu, bạn bất đắc dĩ không lay chuyển được sự "chấp nhất" ấy của hắn cho nên sẽ nói ra mọi chuyện, lúc này hắn sẽ quên cái câu hắn sẽ không tức giận kia đi, quan hệ của hai người sẽ lại ầm ĩ lần nữa, không khéo chính là, mặt trắng nhỏ chính là một trong số đó.
"Dương Dương, đêm hôm đó sau khi anh bỏ đi, em có phải rất đau lòng không?"
Cô liếc hắn, không thương tâm mới là lạ đấy!
"Anh sai rồi, đừng tức giận nữa mà". Nói rồi cọ cọ vào người cô.
"Biết rồi, đừng có làm như vậy nữa, thật buồn nôn". Cô đẩy hắn ra, tiếp tục xem ti vi.
Mặt trắng nhỏ há có thể bị xua dễ dàng như vậy? Ôm cô vào trong lòng, lấy cằm ma sát mái tóc cô, nói ra đủ thứ chuyện tạp nham, sau đó hỏi, "Sau khi anh bỏ đi thì em làm gì?"
Cô đang để tâm đến ti vi nên cũng không nghĩ nhiều, "Còn có thể làm gì, khóc xong thì đi ngủ thôi"
"Sau đó thì sao?"
"Cái gì mà sau đó, mau tránh ra đi, đừng có cản trở em"
"Cũng đã xem đến mấy lần rồi, sao mà em vẫn còn muốn xem thế?"
"Ai cần anh lo!"
"Nào, nói cho anh biết đi, hôm sau em đi đâu?"
"Ở nhà anh, sau đó cùng Mộc Mộc đi uống rượu... Anh rốt cuộc muốn biết cái gì?". Chợt cô ngừng lại, cũng không xem ti vi nữa.
Hắn bỗng im lặng, không dám nhìn vào mắt cô.
"Anh muốn biết em và Cố Phương Văn lên giường thế nào chứ gì?" Cô cười nhạt.
Hắn tiếp tục im lặng, sau đó hút thuốc, khói thuốc lan tỏa khắp nơi, hết điếu này đến điếu khác, trước đây hắn không có hút thuốc trước mặt cô.
Dương Dương cười lạnh nhìn hắn, thu dọn đồ đạc quay về phòng ngủ, cửa phòng cô còn chưa kịp đóng, hắn liền theo vào, không nói lời nào đã đẩy cô ngã lên giường, cúi người gặm mút cổ cô, vào những lúc này, động tác của hắn liền trở nên rất thô lỗ, rất mạnh mẽ, hết lần này tới lần khác, phảng phất như không bao giờ muốn ngừng lại. Thế nhưng lúc hắn tiến vào thân thể cô, cô tựa hồ mới có cảm giác bọn họ thuộc về nhau, cô nghĩ, ý nghĩ này không chỉ thuộc về một mình cô, hắn cũng có thể như vậy, cho nên mới hết lần này đến lần khác đặt lên người cô ấn ký của riêng hắn.
Yêu, chính là một nhà tù, giam giữ hai trái tim, có nên mở cửa lao để trả cho nhau tự do, hay là tiếp tục giày vò lẫn nhau, tiếp tục yêu, tiếp tục đau?
Lúc mà cô nói ra sự thực với hắn, hắn chỉ đen mặt lại không nói lời nào, gân xanh trên cổ nổi hết lên, tay siết chặt lại.
Hắn đau, cô cũng đau, hắn rất tức giận, cô cũng rất bất đắc dĩ.
Gai đâm vào thịt, nếu không nhổ sớm rất có thể sẽ thành chai, cảm tình kỳ thực cũng giống vậy, nếu như trong lòng có những cái không nói ra, vậy trái tim sẽ không thấy thoải mái.
Rốt cục có một ngày cô không nhịn được, Lỗ Tấn nói thật hay, không phải bạo phát trong im lặng thì chính là chết trong im lặng, cho nên hôm nay cô bạo phát.
Lúc đó bọn họ đang tản bộ trong công viên, đi tới đi lui, trong lúc bất chợt hắn lại đề cập tới chuyện này, cô dừng lại, hất tay hắn ra.
"Phan Thừa Hi, chúng ta vẫn nên chia tay đi". Cố gắng để mình thật bình tĩnh, nhưng vẫn có thể phát hiện âm cuối đã run rẩy.
"Vì sao? Em có biết em đang nói cái gì không?"
"Ạnh còn hỏi em là vì sao ư?". Cô bất đắc dĩ cười nhạt.
Hắn liền im lặng, đốt một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, chân mày hắn chau lại, trong khoảng thời gian này hắn hút thuốc rất thường xuyên.
"Đừng hút nữa". Vứt điếu thuốc của hắn xuống dẫm lên, "Anh đã không thể chấp nhận chuyện này vậy thì chúng ta chia tay, cho đôi bên được tự do, em không hi vọng sau này em sống với anh mà trong lòng anh vẫn còn một cây gai, nếu cứ sống trong sự ghen tỵ ấy thì có ngày anh sẽ lấy chính cái gai ấy đâm vào tim em, cuộc sống như thế em chịu đủ rồi, anh đau khổ, em cũng khổ, nếu không thể quên, vậy thì chia tay, em không trách anh, đổi lại là em, em cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra cả, chúc anh tìm được người con gái thuần khiết hơn em". Nói xong xoay người bỏ đi, chính lúc ấy những giọt nước mắt liền rơi xuống tí tách, cả người run lẩy bẩy như bị rơi vào hầm băng.
Phan Thừa Hi không có đuổi theo, mặt trời chiếu lên người cô, bóng lưng cô trông thật cô đơn làm sao, đôi vai nhỏ gầy yếu đuối run run, nhưng hắn vẫn không di động nửa bước.
Đúng vậy, hắn đang ghen, đố kị tới sắp điên rồi, hắn có thể không so đo quá khứ trước đây của bọn họ, nhưng hắn không thể chấp nhận được việc khi chưa chia tay mà cô đã cùng người đàn ông khác cho hắn đội nón xanh, mỗi lần nhớ tới cô ở bên dưới hắn rên rỉ cũng như trong lòng người đàn ông khác, ngọn lửa ghen ghét như đốt hắn thành tro, mà lúc này hắn tựu không khống chế được chính lời nói lạnh nhạt trào phúng cô, dằn vặt cô, cũng dằn vặt bản thân.
Hắn biết như vậy là sai, nhưng hắn không khống chế được bản thân, đốt một điếu thuốc khác rít một hơi thật sâu, hắn chán nản ngồi dưới tàng cây, một mình ngồi rất lâu trên ghế băng ở công viên mới quay về.
Ngày thứ hai, hắn liền cầm đồ đạc của mình quay về nhà.
Nhìn bóng lưng quen thuộc của hắn qua cửa sổ, bóng lưng ấy sau này không còn thuộc về cô nữa, nước mắt liền chảy ra, cô biết, giờ đây, bọn họ là thực sự chia tay, bọn họ thực sự không cách nào trở lại như trước được nữa...
Chúng ta có còn quay lại nữa không đây
Cho dù đã từng có được hạnh phúc hoàn mỹ của mình
Trái tim anh liệu có còn trở về không...
Cho dù đã từng có được hạnh phúc hoàn mỹ của mình
Trái tim anh có còn trở về không
Người anh muốn đã không còn là em
Chúng ta liệu có quay về được không
Bỏ mặc để cho lòng đầy hối hận vì yêu...
Động tác của hắn gần như thô lỗ đến điên cuồng khiến cô đau, trần trụi hung dữ chiếm giữ làm cô cảm thấy xấu hổ và giận dữ, há miệng muốn cắn lên vai hắn để mình không phát ra bất cứ âm thanh rên rỉ nào, nhưng hết lần này tới lần khác thân thể như không thể điều khiển, từng đợt sóng khoái cảm lan tràn khiến cô không tự chủ đáp lại động tác của hắn...
"Chúng ta là không chia cắt được, Dương Dương, thân thể em không thể quên anh". Hắn cúi đầu nói bên tai cô, bên dưới lại gia tăng độ mạnh yếu.
Cô cắn mạnh lên vai hắn, từng đợt sóng triều ùn ùn kéo tới, nhịn không được hét lên, kèm theo tiếng rên rỉ động lòng người. Sự sung sướng kích thích ấy cũng thật dằn vặt người ta, vừa đau lại vừa sướng, lúc tới được cao trào, cô nghĩ, thứ tình yêu này, cả cuộc đời chỉ cần lĩnh hội một lần là đủ, quá mệt mỏi, quá giày vò người ta.
Trong bóng tối, đôi mắt hắn như ánh sao lóe sáng trên bầu trời, hai người nhìn nhau trong đêm, mãi cho đến khi mệt mỏi hết sức mới chìm vào giấc ngủ, mà hắn vẫn còn ở trong cơ thể cô.
Trước đây từng đọc qua một quyển sách, nói có một đôi tình nhân cãi nhau rồi lại làm lành, sau đó liền đi thuê một khách sạn, cả ngày lẫn đêm chỉ biết "yêu", lúc ấy chỉ coi như một câu chuyện hài mà thôi, nhưng không ngờ việc này lại có ngày xảy ra trên người cô. Ngày thứ hai bọn họ cũng không có đi làm, phần lớn thời gian chính là giành ở trên giường, "yêu" hết lần này tới lần khác, mặt trắng nhỏ dường như đang dùng phương thức này để chứng minh một việc - cô vẫn còn thuộc về hắn!
Hoa nở hoa tàn, khi mà đợt sóng triều tan đi, hắn gục xuống người cô thở nặng nhọc, những lúc hít thở ngửi thấy mùi hương sữa tắm của cô lại khiến trái tim hắn xao động: "Chúng ta tiếp tục đi". Sau đó mặt chôn sâu vào cổ cô, hưởng thụ hương vị từ trên người cô toát ra.
Cô nằm yên, hai gò má đỏ ửng, bộ ngực phập phồng, một lúc lâu, mới giơ tay lên luồn vào trong mái tóc hắn, kéo hắn vào sát mình hơn. Hắn nói rất đúng, bọn họ không phân ra, chỉ cần thấy đối phương ở cùng người khác, ngọn lửa ghen tỵ sẽ thiêu đốt chính bản thân thành tro tàn.
Thế là hai người lại đi cùng nhau, Dương Dương không có quay về nhà hắn, nhưng buổi tối thì hắn thường chạy qua chỗ cô.
Bánh răng thời gian vẫn quay đơn điệu, cô trả nhẫn lại cho Cố Phương Văn, hắn cũng cự tuyệt tất cả lời mời của Hác Đình. Hai người dường như trở về trước kia như chưa từng cãi nhau, tủ lạnh không còn đồ tích trữ, hắn sẽ cùng cô đi siêu thị mua đồ. Ngày nghỉ thì hai người sẽ cùng dắt tay nhau đi xem phim, tất cả tựa hồ trở về như cũ, nhưng có những thứ lại không giống nữa, không nói ra, không có nghĩa là không có.
Đàn ông kỳ thực còn hay ghen hơn cả phụ nữ, hơn nữa càng để bụng vấn đề bị cắm sừng, chỉ là ngoài mặt không tiện phát tác, nhưng không phát tác không có nghĩa là chẳng quan tâm, bọn họ bình thường sẽ kỳ quái nói bóng nói gió xung quanh đề tài kia, sau đó làm bộ vô tình hỏi, nói là, anh chỉ muốn biết rõ thôi cũng không tức giận đâu, bạn bất đắc dĩ không lay chuyển được sự "chấp nhất" ấy của hắn cho nên sẽ nói ra mọi chuyện, lúc này hắn sẽ quên cái câu hắn sẽ không tức giận kia đi, quan hệ của hai người sẽ lại ầm ĩ lần nữa, không khéo chính là, mặt trắng nhỏ chính là một trong số đó.
"Dương Dương, đêm hôm đó sau khi anh bỏ đi, em có phải rất đau lòng không?"
Cô liếc hắn, không thương tâm mới là lạ đấy!
"Anh sai rồi, đừng tức giận nữa mà". Nói rồi cọ cọ vào người cô.
"Biết rồi, đừng có làm như vậy nữa, thật buồn nôn". Cô đẩy hắn ra, tiếp tục xem ti vi.
Mặt trắng nhỏ há có thể bị xua dễ dàng như vậy? Ôm cô vào trong lòng, lấy cằm ma sát mái tóc cô, nói ra đủ thứ chuyện tạp nham, sau đó hỏi, "Sau khi anh bỏ đi thì em làm gì?"
Cô đang để tâm đến ti vi nên cũng không nghĩ nhiều, "Còn có thể làm gì, khóc xong thì đi ngủ thôi"
"Sau đó thì sao?"
"Cái gì mà sau đó, mau tránh ra đi, đừng có cản trở em"
"Cũng đã xem đến mấy lần rồi, sao mà em vẫn còn muốn xem thế?"
"Ai cần anh lo!"
"Nào, nói cho anh biết đi, hôm sau em đi đâu?"
"Ở nhà anh, sau đó cùng Mộc Mộc đi uống rượu... Anh rốt cuộc muốn biết cái gì?". Chợt cô ngừng lại, cũng không xem ti vi nữa.
Hắn bỗng im lặng, không dám nhìn vào mắt cô.
"Anh muốn biết em và Cố Phương Văn lên giường thế nào chứ gì?" Cô cười nhạt.
Hắn tiếp tục im lặng, sau đó hút thuốc, khói thuốc lan tỏa khắp nơi, hết điếu này đến điếu khác, trước đây hắn không có hút thuốc trước mặt cô.
Dương Dương cười lạnh nhìn hắn, thu dọn đồ đạc quay về phòng ngủ, cửa phòng cô còn chưa kịp đóng, hắn liền theo vào, không nói lời nào đã đẩy cô ngã lên giường, cúi người gặm mút cổ cô, vào những lúc này, động tác của hắn liền trở nên rất thô lỗ, rất mạnh mẽ, hết lần này tới lần khác, phảng phất như không bao giờ muốn ngừng lại. Thế nhưng lúc hắn tiến vào thân thể cô, cô tựa hồ mới có cảm giác bọn họ thuộc về nhau, cô nghĩ, ý nghĩ này không chỉ thuộc về một mình cô, hắn cũng có thể như vậy, cho nên mới hết lần này đến lần khác đặt lên người cô ấn ký của riêng hắn.
Yêu, chính là một nhà tù, giam giữ hai trái tim, có nên mở cửa lao để trả cho nhau tự do, hay là tiếp tục giày vò lẫn nhau, tiếp tục yêu, tiếp tục đau?
Lúc mà cô nói ra sự thực với hắn, hắn chỉ đen mặt lại không nói lời nào, gân xanh trên cổ nổi hết lên, tay siết chặt lại.
Hắn đau, cô cũng đau, hắn rất tức giận, cô cũng rất bất đắc dĩ.
Gai đâm vào thịt, nếu không nhổ sớm rất có thể sẽ thành chai, cảm tình kỳ thực cũng giống vậy, nếu như trong lòng có những cái không nói ra, vậy trái tim sẽ không thấy thoải mái.
Rốt cục có một ngày cô không nhịn được, Lỗ Tấn nói thật hay, không phải bạo phát trong im lặng thì chính là chết trong im lặng, cho nên hôm nay cô bạo phát.
Lúc đó bọn họ đang tản bộ trong công viên, đi tới đi lui, trong lúc bất chợt hắn lại đề cập tới chuyện này, cô dừng lại, hất tay hắn ra.
"Phan Thừa Hi, chúng ta vẫn nên chia tay đi". Cố gắng để mình thật bình tĩnh, nhưng vẫn có thể phát hiện âm cuối đã run rẩy.
"Vì sao? Em có biết em đang nói cái gì không?"
"Ạnh còn hỏi em là vì sao ư?". Cô bất đắc dĩ cười nhạt.
Hắn liền im lặng, đốt một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, chân mày hắn chau lại, trong khoảng thời gian này hắn hút thuốc rất thường xuyên.
"Đừng hút nữa". Vứt điếu thuốc của hắn xuống dẫm lên, "Anh đã không thể chấp nhận chuyện này vậy thì chúng ta chia tay, cho đôi bên được tự do, em không hi vọng sau này em sống với anh mà trong lòng anh vẫn còn một cây gai, nếu cứ sống trong sự ghen tỵ ấy thì có ngày anh sẽ lấy chính cái gai ấy đâm vào tim em, cuộc sống như thế em chịu đủ rồi, anh đau khổ, em cũng khổ, nếu không thể quên, vậy thì chia tay, em không trách anh, đổi lại là em, em cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra cả, chúc anh tìm được người con gái thuần khiết hơn em". Nói xong xoay người bỏ đi, chính lúc ấy những giọt nước mắt liền rơi xuống tí tách, cả người run lẩy bẩy như bị rơi vào hầm băng.
Phan Thừa Hi không có đuổi theo, mặt trời chiếu lên người cô, bóng lưng cô trông thật cô đơn làm sao, đôi vai nhỏ gầy yếu đuối run run, nhưng hắn vẫn không di động nửa bước.
Đúng vậy, hắn đang ghen, đố kị tới sắp điên rồi, hắn có thể không so đo quá khứ trước đây của bọn họ, nhưng hắn không thể chấp nhận được việc khi chưa chia tay mà cô đã cùng người đàn ông khác cho hắn đội nón xanh, mỗi lần nhớ tới cô ở bên dưới hắn rên rỉ cũng như trong lòng người đàn ông khác, ngọn lửa ghen ghét như đốt hắn thành tro, mà lúc này hắn tựu không khống chế được chính lời nói lạnh nhạt trào phúng cô, dằn vặt cô, cũng dằn vặt bản thân.
Hắn biết như vậy là sai, nhưng hắn không khống chế được bản thân, đốt một điếu thuốc khác rít một hơi thật sâu, hắn chán nản ngồi dưới tàng cây, một mình ngồi rất lâu trên ghế băng ở công viên mới quay về.
Ngày thứ hai, hắn liền cầm đồ đạc của mình quay về nhà.
Nhìn bóng lưng quen thuộc của hắn qua cửa sổ, bóng lưng ấy sau này không còn thuộc về cô nữa, nước mắt liền chảy ra, cô biết, giờ đây, bọn họ là thực sự chia tay, bọn họ thực sự không cách nào trở lại như trước được nữa...
Chúng ta có còn quay lại nữa không đây
Cho dù đã từng có được hạnh phúc hoàn mỹ của mình
Trái tim anh liệu có còn trở về không...
Cho dù đã từng có được hạnh phúc hoàn mỹ của mình
Trái tim anh có còn trở về không
Người anh muốn đã không còn là em
Chúng ta liệu có quay về được không
Bỏ mặc để cho lòng đầy hối hận vì yêu...