-
Quyển 3 - Chương 27-2
:
Thấy cô vậy, hắn cũng mỉm cười, hôn một cái lên mái tóc cô, tiếp đó miệng co rút, "Em mấy ngày không có gội đầu vậy?"
"Cũng không lâu, ba ngày thôi"
"Lần sau không cho phép lâu vậy mới gội nữa" Miệng hắn lại hung hăng co rút lần thứ hai.
"Nếu không phải cắt nước, em sớm đã gội rồi". Cô cầm tóc mình lên ngửi, không thúi a, tên này, ai bảo hắn hôn chỗ nào không hôn lại cứ thích học mấy cái bộ phim truyền hình đi hôn tóc, tóc cho dù có gội sạch cũng vẫn dơ, mỗi ngày chạy tới chạy lui, có mồ hôi không nói, bản thân tóc cũng có cả gầu nhỏ nữa, cho nên nói là hắn đáng đời.
Nếu lúc này mà Phan Thừa Hi biết ý nghĩ của cô chắc rằng không thể không hộc máu. Hai người cứ ngồi ôm nhau một lúc rồi mới thu dọn đồ đạc trở về.
Có người nói, người đang yêu đều là những người ngốc nghếch, nếu như có thể vĩnh viễn như thế, hắn cũng không ngại cả đời làm kẻ ngu si.
"Trời ạ, rõ là chu môn tửu nhục xứ, lộ hữu đống tử cốt (cửa son rượu thịt thối, trên đường đầy xương trắng chết vì lạnh), đáng thương cho giai cấp những người nghèo khổ chúng ta, bị bóc lột cả đời nhưng chỉ có thể tới đây mua một phòng WC!" Xe vừa vào Bích Lâm Viên thì cô kêu lên.
"Ở đây cũng không phải chỉ bán WC"
"Em đương nhiên biết rồi, cho nên mới nói những người như bọn em bị giai cấp bóc lột rất bi ai, ra sức bán trí tuệ cho giai cấp bóc lột các anh, kết cục là ngay cả WC cũng không mua được!". Cô tức giận bất bình, lập tức đem tất cả mũi nhọn hướng về phía hắn.
Bích Lâm Viên là khu dân cư nổi danh nhất toàn thành phố, là mảnh đất hoàng kim, tấc đất tấc vàng danh phù kỳ thực, loại tiểu trí thức như cô không theo kịp.
"Anh cũng là giai cấp công nhân mà" Nhìn điệu bộ hận đời của cô, hắn không nhịn cười được.
Cũng đúng, cô ngây người ra, sau đó chuyển sang quan sát từ trên xuống dưới, từ trái sang phải khuôn mặt hắn, sau đó sách sách sách lắc lư đầu.
Hắn không biết cô có ý gì, nhưng nhìn vẻ mặt mộ đạo của cô cũng biết là có chuyện.
"Nói, anh có phải trong thời gian rảnh rỗi làm nghề tay trái gì đó nên mới có tiền mua phòng ở đây phải không?"
"Nghề tay trái cái gì?"
"Ví dụ như, làm mặt trắng nhỏ được phú bà bao nuôi, lại ví dụ như làm Ngưu Lang. Da dẻ trơn truột như sa tanh, môi hồng răng trắng, cơ ngực phát triển, đầu óc đơn giản, thích hợp nhất là làm mặt trắng nhỏ hoặc Ngưu Lang, hơn nữa vô luận là làm mặt trắng nhỏ hay là Ngưu Lang thế nào cũng có thể thu nhập tính bằng đấu vàng". Vừa nói, tay từ trên mặt hắn theo một đường thẳng đi xuống ngực, không nghiêm túc vuốt ve.
Cô gái này, hắn thực sự là vừa tức vừa buồn cười, hèn chi ngay từ đầu rất không muốn gặp hắn, còn gọi hắn là mặt trắng nhỏ, thì ra là như thế, xem ra cô gái này thiếu giáo huấn, tim ngứa ngáy muốn bị gãi đây mà.
"Im lặng là chấp nhận?" Cô quyết không buông tha, mọi người đều là giai cấp công nhân, bằng cái gì mà hắn ở nơi cao cấp, cô lại phải ăn nhờ ở đậu, không công bằng, trong lòng thấy bất bình nghiêm trọng!
"Trong lòng thấy khó chịu, cảm thấy rất không công bằng sao?" Kéo lấy tay cô, cô gái này còn khiêu khích hắn vậy nữa, cẩn thận hắn xử cô ngay tại chỗ!
Cô ừ một tiếng gật mạnh đầu.
"Đưa tai lại đây, anh sẽ nói cho em biết". Hắn giả vờ thần bí.
Cô ngoan ngoãn đưa tới.
"Đây chính là điểm khác biệt giữa thiên tài và xuẩn tài đó". Nói xong cũng gõ một cái lên trán cô.
Cô tức khắc tức giận đến gào khóc, "Anh trá hình mắng em là ngốc nghếch!" Cúi đầu muốn cắn vào cánh tay hắn, nhưng hắn lại mặc áo dài, nhìn một chút lại vươn người tới trước cắn vào cằm hắn.
Hắn kêu đau, cô lại cực kỳ đắc ý, vẻ mặt rất toại nguyện: "Đáng đời, ai bảo anh mắng em ngốc"
Hắn uất ức sờ cằm, "Em muốn mưu sát ông xã tương lai hả!"
"Hừ, em mới không có ông xã không thương bà xã mình như thế!" Cô lầm bầm, vẫn còn rất bực bội.
"Vậy để ông xã thương em nhé". Xe vào ga ra liền ngừng lại, đầu hắn quay ra hôn một cái vào môi cô.
Cô một tay đánh bay hắn, sau đó hét "Sắc lang" rồi chạy xuống xe.
Hắn cũng cười xuống xe, cầm vali đuổi theo.
Thấy cô vậy, hắn cũng mỉm cười, hôn một cái lên mái tóc cô, tiếp đó miệng co rút, "Em mấy ngày không có gội đầu vậy?"
"Cũng không lâu, ba ngày thôi"
"Lần sau không cho phép lâu vậy mới gội nữa" Miệng hắn lại hung hăng co rút lần thứ hai.
"Nếu không phải cắt nước, em sớm đã gội rồi". Cô cầm tóc mình lên ngửi, không thúi a, tên này, ai bảo hắn hôn chỗ nào không hôn lại cứ thích học mấy cái bộ phim truyền hình đi hôn tóc, tóc cho dù có gội sạch cũng vẫn dơ, mỗi ngày chạy tới chạy lui, có mồ hôi không nói, bản thân tóc cũng có cả gầu nhỏ nữa, cho nên nói là hắn đáng đời.
Nếu lúc này mà Phan Thừa Hi biết ý nghĩ của cô chắc rằng không thể không hộc máu. Hai người cứ ngồi ôm nhau một lúc rồi mới thu dọn đồ đạc trở về.
Có người nói, người đang yêu đều là những người ngốc nghếch, nếu như có thể vĩnh viễn như thế, hắn cũng không ngại cả đời làm kẻ ngu si.
"Trời ạ, rõ là chu môn tửu nhục xứ, lộ hữu đống tử cốt (cửa son rượu thịt thối, trên đường đầy xương trắng chết vì lạnh), đáng thương cho giai cấp những người nghèo khổ chúng ta, bị bóc lột cả đời nhưng chỉ có thể tới đây mua một phòng WC!" Xe vừa vào Bích Lâm Viên thì cô kêu lên.
"Ở đây cũng không phải chỉ bán WC"
"Em đương nhiên biết rồi, cho nên mới nói những người như bọn em bị giai cấp bóc lột rất bi ai, ra sức bán trí tuệ cho giai cấp bóc lột các anh, kết cục là ngay cả WC cũng không mua được!". Cô tức giận bất bình, lập tức đem tất cả mũi nhọn hướng về phía hắn.
Bích Lâm Viên là khu dân cư nổi danh nhất toàn thành phố, là mảnh đất hoàng kim, tấc đất tấc vàng danh phù kỳ thực, loại tiểu trí thức như cô không theo kịp.
"Anh cũng là giai cấp công nhân mà" Nhìn điệu bộ hận đời của cô, hắn không nhịn cười được.
Cũng đúng, cô ngây người ra, sau đó chuyển sang quan sát từ trên xuống dưới, từ trái sang phải khuôn mặt hắn, sau đó sách sách sách lắc lư đầu.
Hắn không biết cô có ý gì, nhưng nhìn vẻ mặt mộ đạo của cô cũng biết là có chuyện.
"Nói, anh có phải trong thời gian rảnh rỗi làm nghề tay trái gì đó nên mới có tiền mua phòng ở đây phải không?"
"Nghề tay trái cái gì?"
"Ví dụ như, làm mặt trắng nhỏ được phú bà bao nuôi, lại ví dụ như làm Ngưu Lang. Da dẻ trơn truột như sa tanh, môi hồng răng trắng, cơ ngực phát triển, đầu óc đơn giản, thích hợp nhất là làm mặt trắng nhỏ hoặc Ngưu Lang, hơn nữa vô luận là làm mặt trắng nhỏ hay là Ngưu Lang thế nào cũng có thể thu nhập tính bằng đấu vàng". Vừa nói, tay từ trên mặt hắn theo một đường thẳng đi xuống ngực, không nghiêm túc vuốt ve.
Cô gái này, hắn thực sự là vừa tức vừa buồn cười, hèn chi ngay từ đầu rất không muốn gặp hắn, còn gọi hắn là mặt trắng nhỏ, thì ra là như thế, xem ra cô gái này thiếu giáo huấn, tim ngứa ngáy muốn bị gãi đây mà.
"Im lặng là chấp nhận?" Cô quyết không buông tha, mọi người đều là giai cấp công nhân, bằng cái gì mà hắn ở nơi cao cấp, cô lại phải ăn nhờ ở đậu, không công bằng, trong lòng thấy bất bình nghiêm trọng!
"Trong lòng thấy khó chịu, cảm thấy rất không công bằng sao?" Kéo lấy tay cô, cô gái này còn khiêu khích hắn vậy nữa, cẩn thận hắn xử cô ngay tại chỗ!
Cô ừ một tiếng gật mạnh đầu.
"Đưa tai lại đây, anh sẽ nói cho em biết". Hắn giả vờ thần bí.
Cô ngoan ngoãn đưa tới.
"Đây chính là điểm khác biệt giữa thiên tài và xuẩn tài đó". Nói xong cũng gõ một cái lên trán cô.
Cô tức khắc tức giận đến gào khóc, "Anh trá hình mắng em là ngốc nghếch!" Cúi đầu muốn cắn vào cánh tay hắn, nhưng hắn lại mặc áo dài, nhìn một chút lại vươn người tới trước cắn vào cằm hắn.
Hắn kêu đau, cô lại cực kỳ đắc ý, vẻ mặt rất toại nguyện: "Đáng đời, ai bảo anh mắng em ngốc"
Hắn uất ức sờ cằm, "Em muốn mưu sát ông xã tương lai hả!"
"Hừ, em mới không có ông xã không thương bà xã mình như thế!" Cô lầm bầm, vẫn còn rất bực bội.
"Vậy để ông xã thương em nhé". Xe vào ga ra liền ngừng lại, đầu hắn quay ra hôn một cái vào môi cô.
Cô một tay đánh bay hắn, sau đó hét "Sắc lang" rồi chạy xuống xe.
Hắn cũng cười xuống xe, cầm vali đuổi theo.