-
Quyển 3 - Chương 20: Lần đầu nắm tay
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quyển 3: Tình yêu là một môn vật lý học
"Dương Dương... Dương Dương..." Phan Thừa Hi vừa đuổi theo vừa gọi, trong lòng lại không nhịn được nghĩ, cô gái này trông bề ngoài nhỏ nhắn xinh xắn thế mà sao chạy nhanh vậy?
Cô tăng tốc, đôi giày cao gót đi đã quen cũng có thể bước đi như bay. Hừ, da mặt tên này đúng là dày! Cái gì mà Dương Dương là cô gái của Phan Thừa Hi? Cô đã đáp ứng chưa chứ? Người có da mặt dày đã gặp nhiều rồi nhưng dày đến vậy cũng là lần đầu tiên gặp được đó! Nhưng mà... Nhưng vì sao khi nghe được cái câu rất không biết xấu hổ ấy cô lại cảm thấy vui vui chứ ??
"Dương Dương!" Phan Thừa Hi rốt cục đuổi kịp cô, chạy vượt lên trước chặn cô lại.
Mặt cô tối sầm, mắt trừng lên, hừ một tiếng, sau đó lách sang bên trái, nhưng hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cũng theo cô sang trái, cô sang phải hắn cũng sang phải, cô xoay người chuẩn bị chạy, tôi không chọc nổi chẳng lẽ lại không trốn được?
Lại muốn chạy? Đâu có dễ thế! Tình yêu cũng đâu phải chạy như chạy Ma-ra-tông thế này a! Hắn duỗi tay ra, kéo cô lại.
"Bịch", cô không đứng vững liền đập đầu vào ngực hắn.
"Đau chết mất, làm gì mà ngực cứng thế chứ?" Cô xoa trán, bỉu môi khó chịu nói, thuận tiện nện lên ngực hắn mấy cái nhưng lại phát hiện làm vậy thì tay mình cũng chịu tội.
Hắn thật oan ức, xoa xoa ngực, "Nếu ngực anh mà mềm thì anh chẳng phải thành phụ nữ sao”
Cô không nhịn được "phì" một tiếng, sau đó thấy mặt trắng nhỏ cười nhìn cô, lại thấy không thích hợp, lập tức xệ mặt xuống.
"Đau lắm hả?"
"Anh thử đi!" Cô tức giận.
"Được thôi" Nói rồi làm bộ đụng vào ngực cô.
"Tử sắc lang!" Đánh hắn một nhát, cô lớn tiếng mắng.
"Không phải em kêu anh thử đó sao?" Hắn ra vẻ oan ức.
Cô trợn trắng mắt lườm hắn.
Hắn lấy lòng xoa giúp cô, nhẹ nhàng xoa bóp, có cảm giác nha. Cảm giác rất tốt đó, hèn chi mọi người đều nói phụ nữ là nước, sờ lên làn da này thật đúng là không tồi nha, Phan Thừa Hi cứ từ từ mà sờ, xoa, lại không nghĩ rằng động tác của mình đã trở thành chiếm tiện nghi của Dương Dương.
"Đáng ghét, buông ra, có người đang nhìn kìa" Cô đẩy tay hắn ra.
"Có sao đâu chứ, chúng ta làm chuyện của chúng ta, lão tiền bối Lỗ Tấn đã nói, đi con đường của mình, cứ để kẻ khác nói [1]."
"Không có học thức! Đó không phải Lỗ Tấn nói!" Cô cười mắng, nhưng nụ cười này đã kéo cái mặt nhăn nhó xuống.
"Không phải ư? Anh nhớ ông đã từng nói một câu danh ngôn có liên quan tới đường mà, chẳng lẽ nhớ lộn rồi?" Kỳ thực hắn không phải nhớ lộn mà là cố ý nói vậy, không nói như thế, vậy có thể khiến cô ấy cười sao? Hắn nhìn hai cái xoáy lê nhỏ trên má cô cũng cười theo, cô gái nhỏ này lúc nóng giận thật khó đối phó, xem ra sau này lúc lừa được vào tay thì phải cẩn thận hơn, bằng không chắc khó sống mất thôi.
"Vậy cũng nhớ lộn, đúng là đồ không học thức! Với cả câu ấy giờ cũng hết thời rồi" Cô xì mũi coi thường.
"Hết thời? Vậy phải nói thế nào mới thời thượng đây? Dương Dương tiểu thư có thể dạy tôi không đây, tôi cũng vừa mới lên thành phố thôi" Hắn giả bộ thật thà lương thiện.
Cô cười khì khì, "Phải nói là, đi đường của ngưu B, cứ để ngốc B nói [2]."
"À há, thì là nói vậy mới không bị coi là ngốc B, tôi hiểu rồi"
Cô che miệng cười khanh khách, thực ra cô sao lại không biết hắn vì chọc cô mới cố tình nói sai chứ? Nhưng lời thoại giữa những người yêu nhau ngây thơ vậy mà lại mang tới ngọt ngào, người yêu? Cô bị ý nghĩ này làm sợ hết hồn, thấy mặt trắng nhỏ còn đang nhìn cô, sợ hắn biết ý nghĩ của mình, lập tức quay mặt sang bên cạnh ngắm phong cảnh, tai đột nhiên nóng lên.
"Tôi đây là một tên nông dân không có học thức, cho nên Dương tiểu thư cô cũng đừng tức giận với tôi, có được không vậy?" Hắn xoay người qua đối mặt với cô, cúi đầu hỏi.
Lông mi hắn rất dài, nhìn từ khoảng cách này dường như còn dài hơn, y như mấy cánh bướm vậy, chớp chớp, lông mi con trai sao có thể dài vậy nhỉ? Da sao cũng tốt thế chứ? Mịn màng trắng nõn thật khiến phụ nữ phải ghen tị.
"Đang nhìn cái gì thế?" Cái chất giọng trầm thấp của hắn vang lên, hắn dường như rất vui vẻ khi thấy được vẻ say mê của cô gái nhỏ này lúc nhìn hắn.
"Ai cần anh lo!" Hai người ở quá gần, cô cũng có thể cảm giác được hơi thở của hắn sát trên mặt, sắc mặt cô đỏ hồng đẩy hắn ra, "Anh làm gì mà tới gần như vậy?"
"Anh xin lỗi em mà, tha thứ cho anh có được không, Dương Dương tiểu thư..." Phan Thừa Hi lắc lắc tay áo cô, đúng kiểu như rất tủi thân, đôi mắt xinh đẹp lóe lên, lông mi chớp động liên tục.
"Anh không có làm gì sai hà tất xin tôi tha lỗi chứ?" Cô muốn giựt lại tay áo nhưng hắn lại nắm rất chặt.
"Có mà, lần trước anh không nên lớn tiếng với Dương Dương tiểu thư, không nên phớt lờ Dương Dương tiểu thư rồi bỏ đi. Tha thứ cho anh nhé... Nhé? Nhé, có được không?"
"Anh sao vô lại thế hử? Đúng là không biết dơ!" Người đi đường vẫn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, một người đàn ông lại đi nhõng nhẽo trên đường, có biết xấu hổ không thế hử? Chỉ là lúc đó cô vẫn còn chưa hiểu được, một người đàn ông chịu vì một cô gái mà vứt đi thể diện như thế là bởi vì thực sự rung động, như một người đàn ông đồng ý thắt cổ chết trên một cái cây vậy, cũng là do người đó yêu quá ghê gớm nên mới có thể làm vậy.
"Người ta không có vô lại, ba anh nói anh là con cháu của Phan An, con cháu của đệ nhất mỹ nam trong lịch sử, cho nên không vô lại" Hắn đắc ý nói.
"Có mà xú mỹ ấy" [xú = xấu] Cô xì mũi.
"Chị Dương Dương không giận em nữa ư?"
"Bỏ ngay cái kiểu giả vờ đáng yêu 38 [3] ấy đi." Cô mắng, mắng xong lại cười.
"Người ta không phải 38, người ta là đàn ông, có nói thì cũng phải là giả vờ đáng yêu tử bát công [?]" Hắn tiếp tục mặt dày nói.
Cô rốt cục không nhịn được cười phá lên, sau đó ôm bụng cười sặc sụa, cuối cùng cười đến đau cả bụng, ngồi xổm hẳn xuống.
Môi hắn cong lên nhìn cô, vươn tay kéo cô dậy, cô cười đến mức cả người mất hết sức lực, cơ hồ là mặc hắn đỡ dậy.
Hắn chưa bao giờ biết thì ra mình vậy mà có thể bao dung đến thế, vậy mà cũng biết dỗ con gái, vì một cô gái mà giả vờ đáng thương, lại còn giả vờ dễ thương nữa chứ, cái này mà để cho Minh Vũ thấy chắc cười đến bể bụng luôn mất, nghĩ vậy, hắn nhìn bốn phía, thấy không có người quen mới thở phào nhẹ nhõm. Chả trách lại nói phụ nữ như cọp, gặp thì phải chạy, tiếc là lúc hắn phát hiện ra thì cũng đã lọt vào "hố" rồi, cũng như hút thuốc vậy, cho dù nó không tốt cho cơ thể nhưng cũng không muốn bỏ, bởi vì đã "yêu".
Qua hồi lâu, cô mới phát hiện hắn đặt tay ở eo cô, mà cả người cô cơ hồ được hắn ôm hết, bên cạnh có hai cụ già đi qua, lắc đầu thở dài với cái hành vi "đồi phong bại tục" giữa ban ngày ban mặt ngày càng nhiều này, cô lúc này mới hốt hoảng đẩy hắn ra, đỏ mặt cứ nhằm thẳng phía trước mà đi.
Đèn đỏ sáng lên thế nhưng Dương Dương lại cúi đầu vọt thẳng, không có chú ý đèn xanh đã chuyển sang đỏ.
Một chiếc xe lao tới, mắt thấy sắp va chạm, lúc sau cô phát hiện ra thì đã muộn. Hơn nữa còn hoảng sợ đứng đờ người ra đó. Trong cảnh chỉ mành treo chuông ấy, tay Phan Thừa Hi kéo tay cô lại, kịp thời lôi cô về lề đường.
Tài xế ló đầu ra mắng một tiếng "Không muốn sống nữa hả" rồi tiếp tục phóng xe đi, hai người bọn họ đứng ở bên đường thở hồng hộc, mặt cô trắng nhợt, sắc mặt hắn còn trắng hơn cả cô.
"Đi ra đường mà không nhìn là sẽ xảy ra tai nạn chết người đó biết không hả! Em cho em là mèo có tới chín cái mạng sao hả?" Môi hắn trắng bợt, với lại không nhịn được còn run rẩy.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, trên trán vậy mà có hàng mồ hồi nhỏ xuất hiện, bức tường nào đó trong tim cứ vậy mà sụp đổ, đau lòng thật khiến cô muốn khóc, nhưng nước mắt lại không có hiện ra, ấy vậy mà cười khì khì.
"Em còn cười?" Hắn nghiêm mặt dữ tợn, mày kiếm dựng thẳng.
"Người ta không phải mèo, là cẩu cẩu." Cô tự biết đuối lý, cũng không còn lớn lối như vừa rồi mà cúi đầu thấp, bộ dáng rất giống như một cô dâu nhỏ.
"Cẩu cẩu?"
"Bởi vì người ta là Snoopy mà" Cô làm mặt quỷ, lần đầu tiên cười chủ động chấp nhận cái tước hiệu này.
"Em... Ha ha..." Nhìn cái mặt cô vậy nên hắn cũng không giận được nữa, "Nhưng không được phép có lần sau nữa"
"Ừm ừm..."
"Ngoan" Hắn sờ đầu cô, cô nhíu mũi cọ cọ, y hệt một con chó con, hắn lắc đầu nở nụ cười.
Đèn xanh sáng lên
"Đi thôi"
"Ừ". Đáp xong lại phát hiện tay của mình vẫn còn ở trong tay của hắn, mà hắn dường như không có ỵ́ buông ra, thử rút lại thấy hắn nắm thật chặt.
Muốn hắn thả tay ư? Không có cửa đâu! Cô càng giãy dụa, hắn càng nắm chặt, rốt cục sau vài lần từ chối, cô bất động, mặc hắn nắm lấy.
"Còn không đi thì lại tới đèn đỏ đấy" Nói xong không đợi cô phản ứng liền kéo cô băng qua đường.
Cô cứ vậy bị lôi đi, trong lúc cúi đầu không nhịn được nhìn cái tay đang nắm lấy tay cô kia, tay hắn rất thon dài, rất lớn, lại ấm nữa, nắm vào rất thoải mái, trái tim được khêu gợi thật nhẹ nhàng, cô hé miệng cười, ngẩng đầu lại thấy hắn đang nhìn cô, lập tức cúi đầu, nhưng không giấu được niềm vui sướng cùng hạnh phúc ngọt ngào tràn đầy trong lòng.
Hắn cười, khóe mắt cong cong.
Hai người sóng vai cùng đi, bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, tay phải nắm tay trái, bên tay phải của hắn là tay trái của cô, một dòng suối ngọt ngào tuôn chảy trong lòng hai người.
Trong một cửa hàng bán hoa bên đường vang ra tiếng nhạc, là "Tứ Diệp Thảo" của Lý Dịch Phong:
Hắn nói hắn là người bảo vệ cỏ bốn lá
...
Trong truyền thuyết nói người nào tìm được cỏ bốn lá sẽ được ban cho niềm sung sướng vô tận
...
Tình yêu là màu gì nếu như u buồn là màu xanh nhạt
Hạnh phúc là màu gì, nếu như cô đơn lạnh lẽo là màu xám tro;
Bầu trời là màu gì, nếu như đại dương mênh mông là màu xanh nhạt;
Tôi nói bầu trời cũng là màu xanh nhạt, bởi vì đây đó hai bên yêu nhau
...
Trong suốt là màu gì, nếu như gió là hạnh phúc;
Mắt lá cây là trong suốt, trái tim là hạnh phúc
*Chú thích*
[1] Đi con đường của mình, cứ để kẻ khác nói: Là một câu danh ngôn trong kiệt tác trường ca "Thần Khúc" của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri.
Lỗ Tấn nói: trên mặt đất vốn làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.
[2] ngưu B: ~ trâu bò
ngốc B: ~ đầu đất, ngốc nghếch...
[3] 38 - tam bát:
+ Tục ngữ Đài Loan: từ chuyên môn dùng để mắng phụ nữ, ý là "Cô gái này cử chỉ lỗ mãng, làm việc thô lỗ, điên điên khùng khùng, không đứng đắn
+ Tục ngữ Mân Nam: câu tục ngữ mắng người, ý là chỉ những hành vi không đứng đắn, ngôn từ không hợp lễ nghi, quy phạm đạo đức.
[?] = chịu
_________________
Chào Google [Bot], nhóm tụi mình đang tham gia một trò chơi, tụi mình cần Google [Bot] trợ giúp một chút ^^
Đây là list truyện nhóm tụi mình đang edit, Google [Bot] vào link truyện và bấm nút "Chia sẻ" (không phải Fshare) giúp tụi mình nha, đây là ^^
Đây là list truyện tụi mình cần Google [Bot] giúp đỡ:
1.
2.
3.
4.
5.
6.
7.
8.
9.
10.
11.
12.
Chân thành cảm ơn Google [Bot] rất nhiều ^^
Đã sửa bởi lúc CN T08 03, 2014 1:42 am.
4 thành viên đã gởi lời cảm ơn về bài viết trên: , , ,
T7 T08 31, 2013 7 9 am
Quyển 3: Tình yêu là một môn vật lý học
"Dương Dương... Dương Dương..." Phan Thừa Hi vừa đuổi theo vừa gọi, trong lòng lại không nhịn được nghĩ, cô gái này trông bề ngoài nhỏ nhắn xinh xắn thế mà sao chạy nhanh vậy?
Cô tăng tốc, đôi giày cao gót đi đã quen cũng có thể bước đi như bay. Hừ, da mặt tên này đúng là dày! Cái gì mà Dương Dương là cô gái của Phan Thừa Hi? Cô đã đáp ứng chưa chứ? Người có da mặt dày đã gặp nhiều rồi nhưng dày đến vậy cũng là lần đầu tiên gặp được đó! Nhưng mà... Nhưng vì sao khi nghe được cái câu rất không biết xấu hổ ấy cô lại cảm thấy vui vui chứ ??
"Dương Dương!" Phan Thừa Hi rốt cục đuổi kịp cô, chạy vượt lên trước chặn cô lại.
Mặt cô tối sầm, mắt trừng lên, hừ một tiếng, sau đó lách sang bên trái, nhưng hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cũng theo cô sang trái, cô sang phải hắn cũng sang phải, cô xoay người chuẩn bị chạy, tôi không chọc nổi chẳng lẽ lại không trốn được?
Lại muốn chạy? Đâu có dễ thế! Tình yêu cũng đâu phải chạy như chạy Ma-ra-tông thế này a! Hắn duỗi tay ra, kéo cô lại.
"Bịch", cô không đứng vững liền đập đầu vào ngực hắn.
"Đau chết mất, làm gì mà ngực cứng thế chứ?" Cô xoa trán, bỉu môi khó chịu nói, thuận tiện nện lên ngực hắn mấy cái nhưng lại phát hiện làm vậy thì tay mình cũng chịu tội.
Hắn thật oan ức, xoa xoa ngực, "Nếu ngực anh mà mềm thì anh chẳng phải thành phụ nữ sao”
Cô không nhịn được "phì" một tiếng, sau đó thấy mặt trắng nhỏ cười nhìn cô, lại thấy không thích hợp, lập tức xệ mặt xuống.
"Đau lắm hả?"
"Anh thử đi!" Cô tức giận.
"Được thôi" Nói rồi làm bộ đụng vào ngực cô.
"Tử sắc lang!" Đánh hắn một nhát, cô lớn tiếng mắng.
"Không phải em kêu anh thử đó sao?" Hắn ra vẻ oan ức.
Cô trợn trắng mắt lườm hắn.
Hắn lấy lòng xoa giúp cô, nhẹ nhàng xoa bóp, có cảm giác nha. Cảm giác rất tốt đó, hèn chi mọi người đều nói phụ nữ là nước, sờ lên làn da này thật đúng là không tồi nha, Phan Thừa Hi cứ từ từ mà sờ, xoa, lại không nghĩ rằng động tác của mình đã trở thành chiếm tiện nghi của Dương Dương.
"Đáng ghét, buông ra, có người đang nhìn kìa" Cô đẩy tay hắn ra.
"Có sao đâu chứ, chúng ta làm chuyện của chúng ta, lão tiền bối Lỗ Tấn đã nói, đi con đường của mình, cứ để kẻ khác nói [1]."
"Không có học thức! Đó không phải Lỗ Tấn nói!" Cô cười mắng, nhưng nụ cười này đã kéo cái mặt nhăn nhó xuống.
"Không phải ư? Anh nhớ ông đã từng nói một câu danh ngôn có liên quan tới đường mà, chẳng lẽ nhớ lộn rồi?" Kỳ thực hắn không phải nhớ lộn mà là cố ý nói vậy, không nói như thế, vậy có thể khiến cô ấy cười sao? Hắn nhìn hai cái xoáy lê nhỏ trên má cô cũng cười theo, cô gái nhỏ này lúc nóng giận thật khó đối phó, xem ra sau này lúc lừa được vào tay thì phải cẩn thận hơn, bằng không chắc khó sống mất thôi.
"Vậy cũng nhớ lộn, đúng là đồ không học thức! Với cả câu ấy giờ cũng hết thời rồi" Cô xì mũi coi thường.
"Hết thời? Vậy phải nói thế nào mới thời thượng đây? Dương Dương tiểu thư có thể dạy tôi không đây, tôi cũng vừa mới lên thành phố thôi" Hắn giả bộ thật thà lương thiện.
Cô cười khì khì, "Phải nói là, đi đường của ngưu B, cứ để ngốc B nói [2]."
"À há, thì là nói vậy mới không bị coi là ngốc B, tôi hiểu rồi"
Cô che miệng cười khanh khách, thực ra cô sao lại không biết hắn vì chọc cô mới cố tình nói sai chứ? Nhưng lời thoại giữa những người yêu nhau ngây thơ vậy mà lại mang tới ngọt ngào, người yêu? Cô bị ý nghĩ này làm sợ hết hồn, thấy mặt trắng nhỏ còn đang nhìn cô, sợ hắn biết ý nghĩ của mình, lập tức quay mặt sang bên cạnh ngắm phong cảnh, tai đột nhiên nóng lên.
"Tôi đây là một tên nông dân không có học thức, cho nên Dương tiểu thư cô cũng đừng tức giận với tôi, có được không vậy?" Hắn xoay người qua đối mặt với cô, cúi đầu hỏi.
Lông mi hắn rất dài, nhìn từ khoảng cách này dường như còn dài hơn, y như mấy cánh bướm vậy, chớp chớp, lông mi con trai sao có thể dài vậy nhỉ? Da sao cũng tốt thế chứ? Mịn màng trắng nõn thật khiến phụ nữ phải ghen tị.
"Đang nhìn cái gì thế?" Cái chất giọng trầm thấp của hắn vang lên, hắn dường như rất vui vẻ khi thấy được vẻ say mê của cô gái nhỏ này lúc nhìn hắn.
"Ai cần anh lo!" Hai người ở quá gần, cô cũng có thể cảm giác được hơi thở của hắn sát trên mặt, sắc mặt cô đỏ hồng đẩy hắn ra, "Anh làm gì mà tới gần như vậy?"
"Anh xin lỗi em mà, tha thứ cho anh có được không, Dương Dương tiểu thư..." Phan Thừa Hi lắc lắc tay áo cô, đúng kiểu như rất tủi thân, đôi mắt xinh đẹp lóe lên, lông mi chớp động liên tục.
"Anh không có làm gì sai hà tất xin tôi tha lỗi chứ?" Cô muốn giựt lại tay áo nhưng hắn lại nắm rất chặt.
"Có mà, lần trước anh không nên lớn tiếng với Dương Dương tiểu thư, không nên phớt lờ Dương Dương tiểu thư rồi bỏ đi. Tha thứ cho anh nhé... Nhé? Nhé, có được không?"
"Anh sao vô lại thế hử? Đúng là không biết dơ!" Người đi đường vẫn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, một người đàn ông lại đi nhõng nhẽo trên đường, có biết xấu hổ không thế hử? Chỉ là lúc đó cô vẫn còn chưa hiểu được, một người đàn ông chịu vì một cô gái mà vứt đi thể diện như thế là bởi vì thực sự rung động, như một người đàn ông đồng ý thắt cổ chết trên một cái cây vậy, cũng là do người đó yêu quá ghê gớm nên mới có thể làm vậy.
"Người ta không có vô lại, ba anh nói anh là con cháu của Phan An, con cháu của đệ nhất mỹ nam trong lịch sử, cho nên không vô lại" Hắn đắc ý nói.
"Có mà xú mỹ ấy" [xú = xấu] Cô xì mũi.
"Chị Dương Dương không giận em nữa ư?"
"Bỏ ngay cái kiểu giả vờ đáng yêu 38 [3] ấy đi." Cô mắng, mắng xong lại cười.
"Người ta không phải 38, người ta là đàn ông, có nói thì cũng phải là giả vờ đáng yêu tử bát công [?]" Hắn tiếp tục mặt dày nói.
Cô rốt cục không nhịn được cười phá lên, sau đó ôm bụng cười sặc sụa, cuối cùng cười đến đau cả bụng, ngồi xổm hẳn xuống.
Môi hắn cong lên nhìn cô, vươn tay kéo cô dậy, cô cười đến mức cả người mất hết sức lực, cơ hồ là mặc hắn đỡ dậy.
Hắn chưa bao giờ biết thì ra mình vậy mà có thể bao dung đến thế, vậy mà cũng biết dỗ con gái, vì một cô gái mà giả vờ đáng thương, lại còn giả vờ dễ thương nữa chứ, cái này mà để cho Minh Vũ thấy chắc cười đến bể bụng luôn mất, nghĩ vậy, hắn nhìn bốn phía, thấy không có người quen mới thở phào nhẹ nhõm. Chả trách lại nói phụ nữ như cọp, gặp thì phải chạy, tiếc là lúc hắn phát hiện ra thì cũng đã lọt vào "hố" rồi, cũng như hút thuốc vậy, cho dù nó không tốt cho cơ thể nhưng cũng không muốn bỏ, bởi vì đã "yêu".
Qua hồi lâu, cô mới phát hiện hắn đặt tay ở eo cô, mà cả người cô cơ hồ được hắn ôm hết, bên cạnh có hai cụ già đi qua, lắc đầu thở dài với cái hành vi "đồi phong bại tục" giữa ban ngày ban mặt ngày càng nhiều này, cô lúc này mới hốt hoảng đẩy hắn ra, đỏ mặt cứ nhằm thẳng phía trước mà đi.
Đèn đỏ sáng lên thế nhưng Dương Dương lại cúi đầu vọt thẳng, không có chú ý đèn xanh đã chuyển sang đỏ.
Một chiếc xe lao tới, mắt thấy sắp va chạm, lúc sau cô phát hiện ra thì đã muộn. Hơn nữa còn hoảng sợ đứng đờ người ra đó. Trong cảnh chỉ mành treo chuông ấy, tay Phan Thừa Hi kéo tay cô lại, kịp thời lôi cô về lề đường.
Tài xế ló đầu ra mắng một tiếng "Không muốn sống nữa hả" rồi tiếp tục phóng xe đi, hai người bọn họ đứng ở bên đường thở hồng hộc, mặt cô trắng nhợt, sắc mặt hắn còn trắng hơn cả cô.
"Đi ra đường mà không nhìn là sẽ xảy ra tai nạn chết người đó biết không hả! Em cho em là mèo có tới chín cái mạng sao hả?" Môi hắn trắng bợt, với lại không nhịn được còn run rẩy.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, trên trán vậy mà có hàng mồ hồi nhỏ xuất hiện, bức tường nào đó trong tim cứ vậy mà sụp đổ, đau lòng thật khiến cô muốn khóc, nhưng nước mắt lại không có hiện ra, ấy vậy mà cười khì khì.
"Em còn cười?" Hắn nghiêm mặt dữ tợn, mày kiếm dựng thẳng.
"Người ta không phải mèo, là cẩu cẩu." Cô tự biết đuối lý, cũng không còn lớn lối như vừa rồi mà cúi đầu thấp, bộ dáng rất giống như một cô dâu nhỏ.
"Cẩu cẩu?"
"Bởi vì người ta là Snoopy mà" Cô làm mặt quỷ, lần đầu tiên cười chủ động chấp nhận cái tước hiệu này.
"Em... Ha ha..." Nhìn cái mặt cô vậy nên hắn cũng không giận được nữa, "Nhưng không được phép có lần sau nữa"
"Ừm ừm..."
"Ngoan" Hắn sờ đầu cô, cô nhíu mũi cọ cọ, y hệt một con chó con, hắn lắc đầu nở nụ cười.
Đèn xanh sáng lên
"Đi thôi"
"Ừ". Đáp xong lại phát hiện tay của mình vẫn còn ở trong tay của hắn, mà hắn dường như không có ỵ́ buông ra, thử rút lại thấy hắn nắm thật chặt.
Muốn hắn thả tay ư? Không có cửa đâu! Cô càng giãy dụa, hắn càng nắm chặt, rốt cục sau vài lần từ chối, cô bất động, mặc hắn nắm lấy.
"Còn không đi thì lại tới đèn đỏ đấy" Nói xong không đợi cô phản ứng liền kéo cô băng qua đường.
Cô cứ vậy bị lôi đi, trong lúc cúi đầu không nhịn được nhìn cái tay đang nắm lấy tay cô kia, tay hắn rất thon dài, rất lớn, lại ấm nữa, nắm vào rất thoải mái, trái tim được khêu gợi thật nhẹ nhàng, cô hé miệng cười, ngẩng đầu lại thấy hắn đang nhìn cô, lập tức cúi đầu, nhưng không giấu được niềm vui sướng cùng hạnh phúc ngọt ngào tràn đầy trong lòng.
Hắn cười, khóe mắt cong cong.
Hai người sóng vai cùng đi, bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, tay phải nắm tay trái, bên tay phải của hắn là tay trái của cô, một dòng suối ngọt ngào tuôn chảy trong lòng hai người.
Trong một cửa hàng bán hoa bên đường vang ra tiếng nhạc, là "Tứ Diệp Thảo" của Lý Dịch Phong:
Hắn nói hắn là người bảo vệ cỏ bốn lá
...
Trong truyền thuyết nói người nào tìm được cỏ bốn lá sẽ được ban cho niềm sung sướng vô tận
...
Tình yêu là màu gì nếu như u buồn là màu xanh nhạt
Hạnh phúc là màu gì, nếu như cô đơn lạnh lẽo là màu xám tro;
Bầu trời là màu gì, nếu như đại dương mênh mông là màu xanh nhạt;
Tôi nói bầu trời cũng là màu xanh nhạt, bởi vì đây đó hai bên yêu nhau
...
Trong suốt là màu gì, nếu như gió là hạnh phúc;
Mắt lá cây là trong suốt, trái tim là hạnh phúc
*Chú thích*
[1] Đi con đường của mình, cứ để kẻ khác nói: Là một câu danh ngôn trong kiệt tác trường ca "Thần Khúc" của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri.
Lỗ Tấn nói: trên mặt đất vốn làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.
[2] ngưu B: ~ trâu bò
ngốc B: ~ đầu đất, ngốc nghếch...
[3] 38 - tam bát:
+ Tục ngữ Đài Loan: từ chuyên môn dùng để mắng phụ nữ, ý là "Cô gái này cử chỉ lỗ mãng, làm việc thô lỗ, điên điên khùng khùng, không đứng đắn
+ Tục ngữ Mân Nam: câu tục ngữ mắng người, ý là chỉ những hành vi không đứng đắn, ngôn từ không hợp lễ nghi, quy phạm đạo đức.
[?] = chịu
_________________
Chào Google [Bot], nhóm tụi mình đang tham gia một trò chơi, tụi mình cần Google [Bot] trợ giúp một chút ^^
Đây là list truyện nhóm tụi mình đang edit, Google [Bot] vào link truyện và bấm nút "Chia sẻ" (không phải Fshare) giúp tụi mình nha, đây là ^^
Đây là list truyện tụi mình cần Google [Bot] giúp đỡ:
1.
2.
3.
4.
5.
6.
7.
8.
9.
10.
11.
12.
Chân thành cảm ơn Google [Bot] rất nhiều ^^
Đã sửa bởi lúc CN T08 03, 2014 1:42 am.
4 thành viên đã gởi lời cảm ơn về bài viết trên: , , ,