Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Editor: Fuurin
Tiếng xe chạy trở nên vô cùng to rõ trong không khí yên tĩnh xung quanh. Những con Zombie đang loạng choạng di chuyển trên đường không hẹn mà cùng xoay đầu sang nơi phát ra âm thanh, nhưng ngay sau đó liền giống như chưa nhìn thấy cái gì, để yên cho chiếc xe việt đã thoải mái một đường đi vào trong thôn.
"Dừng xe ở đây đi." Chọn một căn nhà nhìn qua tương đối sạch sẽ, A Hưng liền đỗ xe trước cửa.
Diệp Man mở cửa, xuống xe, Ân Việt thấy thế lập tức theo sát, sau đó cô thuận tay đóng cửa xe lại. "Các anh chờ trong xe, tôi đi trước nhìn thử xem trong nhà có Zombie hay không."
Đẩy cửa bước vào, bụi bặm xộc tới, Diệp Man một tay che mũi miệng một tay phẩy phẩy tản bớt bụi bặm xung quanh. Căn nhà rất nhỏ nhưng được cái lại có hai tầng rất độc đáo, trước cửa nhà có một cây lựu đã chết khô, đất đai vì thiếu nước mà trở nên nứt nẻ.
Trong phòng ngoại trừ bụi bặm do lâu ngày không có người ở ra thì nhìn qua cũng không có hư hao gì nhiều, vật dụng gia đình đều đầy đủ, ngay ngắn chỉnh tề, xem ra lúc Zombie đột kích đến đây thì người nhà này đã sớm trốn ra ngoài an toàn.
Diệp Man lắc đầu, dù cho có thể chạy khỏi nơi này, nhưng mà trên thế giới còn có nơi gọi là chân chính an toàn sao?
Xem xét hết từ trước ra sau, ngay cả các phòng đóng cửa cũng mở ra xem hết một lượt, Diệp Man xác định không hề có mối nguy hiểm nào thì mới yên tâm để Ân Việt đi gọi nhóm Lâm Uy vào nhà.
Sau một phen bận rộn quét tước căn nhà, mấy người bọn họ liền ngồi quanh chiếc bàn trong phòng khách. Diệp Man nghiêm túc nói cho mọi người nghe những gì cô đã nghe thấy, nhìn thấy và phán đoán được.
"Xem ra, trụ sở đó tuyệt đối không đơn giản." Lâm Uy trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Dễ dàng thả cho cô vào trong như vậy, ngay cả lộ phí cũng không thu, nhìn qua rất giống bọn họ không quá để ý việc người sống có bị nhiễm bệnh hay không vậy. Điều này rất kỳ quái, chẳng lẽ bọn họ không sợ bị lây nhiễm sao, người sau khi nhiễm bệnh sẽ biến thành Zombie đi cắn xé người sống đó. Điều này chỉ có thể nói lên hai khả năng, một là người phụ trách trụ sở hoặc nên nói là người xây nên trụ sở có tự tin tuyệt đối rằng bọn họ sẽ không bị lây nhiễm bệnh độc. Hai là bọn họ căn bản là có ý đồ khác, có lẽ, thứ bọn họ cần chính là người bị lây bệnh tiến vào trụ sở." Dừng một chút, nói tiếp: "Cá nhân tôi thiên về giả thiết thứ hai hơn."
"Nhưng như vậy thì có lợi gì cho bọn họ chứ?" Vết Đao gãi gãi đầu, vẫn chưa hiểu ra sao.
"Đây cũng là vấn đề mà tôi muốn làm rõ." Diệp Man tiếp lời.
"Hay là những người bị lây nhiễm đó có tác dụng gì cũng nên? Nếu thật sự là vậy, tại sao hắn không bắt Zombie về mà nghiên cứu ấy? Đầy đường ngoài kia toàn là Zombie, bắt vài con chắc chắn là rất dễ mà nhỉ?" A Hưng nói: "Cũng không phải chỉ có người bị lây nhiễm mới được phải không?"
Bỗng dưng có gì đó xẹt qua, Diệp Man bỗng nhiên nói: " Có lẽ thứ bọn họ cần chính là những người bị lây nhiễm vốn mang theo mầm bệnh nhưng lại không hoàn toàn biến thành Zombie chăng?" Vừa dứt lời, Diệp Man liền nghe những tiếng đồng ý lần lượt vang lên, cô nhìn Lâm Uy, Lâm Uy cũng khẽ mỉm cười, nhìn như đã gặp được người cùng chí hướng vậy, trong ánh mắt lộ vẻ khen ngợi.
"Nhưng mà," nghi vấn mới lại xuất hiện, Vết Đao nói: "Người bị lây nhiễm và Zombie thì khác nhau chỗ nào? Vì sao lại không phải là người bị lây nhiễm thì không được? Bọn hắn rồi cũng sẽ thành Zombie cả mà? Cũng không thể bị nhiễm bệnh rồi mà lại không sao, vẫn sinh sống như người bình thường được chứ?" Khó như lên trời nha."
Còn chưa dứt lời, hai cặp mắt đều nhìn về phía Vết Đao, ánh mắt nóng rực khiến hắn nổi da gà.
"Mấy, mấy người sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi chứ?" Vết Đao không nhịn được mà dịch mông ngồi sang ghế khác, vẻ mặt hoảng sợ: "Tôi nói cho mấy người biết, tuy rằng bây giờ phụ nữ ít đi, nhưng tôi sẽ không vì vậy mà từ thẳng biến thành cong đâu nha! Tôi không có bất kỳ hứng thú gì với mấy người hết..."
Mấy vạch đen đồng loạt chảy xuống, Lâm Uy mặt mũi tối sầm tát một cái lên trán hắn: "Trong cái đầu của cậu chứa ba cái thứ tầm bậy tầm bạ gì vậy hả! Vừa định khen cậu hôm nay biến thân thành vua sự thật, có tiến bộ, nhìn xem cậu nói linh tinh cái gì kìa!" A Hưng thì không nói gì, nhưng cũng đánh giá Vết Đao từ trên xuống dưới một phen, mắt hơi nhướng, ý khinh thường trong đó không cần nói cũng biết.
"Vua sự thật cái gì á?" Vết Đao ngốc nghếch sờ sờ đầu.
Lâm Uy không có trả lời câu hỏi của Vết Đao, ánh mắt có chút suy nghĩ chuyển hướng sang Diệp Man nãy giờ vẫn im lặng không biết đang nghĩ điều gì, ý dò hỏi trong mắt rất rõ ràng.
"Không cần nhìn nữa, giống như anh nghĩ đó." Diệp Man không cần Lâm Uy hỏi ra miệng, liền nói luôn: "Chẳng lẽ, Vết Đao cũng đã từng bị lây nhiễm sao?" Từ thái độ nãy giờ của bọn họ, không khó mà phát hiện chuyện này.
Lâm Uy gật gật đầu, nói ra toàn bộ: "Từ khi Vết Đao bị lây nhiễm mà không biến thành Zombie, sau đó hình thành kháng thể, thì hình như liền trở nên không giống trước, cô có lẽ cũng nhận thấy đúng không. Bây giờ Vết Đao mạnh như trâu, hơn nữa còn cứng chắc như tường đồng vách sắt, đao kiếm bình thường căn bản sẽ không gây tổn thương được, về phần súng, thì tôi không muốn thử."
"Tôi từng bị Zombie cắn, sau khi bị cắn thì có năng lực kì dị, là về phương diện tinh thần, tôi gọi đó là dị năng." Diệp Man cũng không giấu diếm, nói: "Tôi có thể giao lưu với Zombie, trong mắt bọn chúng tôi và Ân Việt đều là đồng loại. Zombie đều là những đứa trẻ rất ngây thơ, tôi chỉ cần bảo chúng nó nơi này không có đồ ăn, chúng nó liền sẽ không tới đây."
Zombie = đứa trẻ ngây thơ ? !
Vết Đao vừa định tỏ vẻ ngạc nhiên hâm mộ với dị năng của Diệp Man, nghe thấy câu nói, thiếu chút đập bàn ngay tại chỗ, ngụm nước vừa định nuốt xuống xém chút là phun lên mặt cô! Mẹ nó, cái gì mà đứa trẻ ngây thơ chứ, Zombie mà ngây thơ á? Nói giỡn chắc, đùa chắc? !
Lâm Uy cười khổ, thật sự không dám gật bừa hai từ "ngây thơ" này. Nhưng sự cố chấp và cuồng nhiệt của Zombie đối với đồ ăn lại là thật, không biết tại sao chúng nó lại có khẩu vị lớn như vậy, giống như một cái động không đáy, ăn thế nào cũng không lấp đầy nổi.
"Tình huống hiện tại đã rất rõ ràng, lộ phí của trụ sở đó rộng rãi như vậy, mục đích căn bản chính là những người bị lây nhiễm nhưng không biến thành Zombie, mà ngược lại còn có dị năng kia. Tôi nghi ngờ người đứng đằng sau những trụ sở này từ đầu đã biết rõ trong số những người bị lây nhiễm sẽ có một bộ phận người trải qua sự cải tạo của bệnh độc, cơ thể phát triển theo chiều hướng tốt, có được đủ loại năng lực kỳ diệu! Nhưng rất hiển nhiên, những người này chiếm tỉ lệ rất ít, có điều bọn họ muốn những người đó đến cùng là để làm gì chứ?" Lâm Uy phân tích, "Theo đạo lý, dù có dị năng đi nữa, thì cũng chưa chắc có bao nhiêu tác dụng, quan trọng hơn là hắn tất nhiên cũng có khả năng mời chào được bọn họ cơ mà."
"Có lẽ mục đích của bọn hắn không phải là mời chào thì sao?" Diệp Man hỏi ngược lại.
Lâm Uy nhăn trán, tất cả những điều nghi vấn đều không có một chút đầu mối nào, nhưng những điểm sai thì cứ lần lượt nối nhau xuất hiện. Trong phòng nhất thời trở nên trầm lặng.
Được nửa buổi,Vết Đao không chịu nổi bầu không khí trầm trọng này nữa, võ bàn một cái, nói: "Mấy người quản nhiều như vậy làm gì, dù sao giờ chúng ta cũng bình an vô sự, mặc kệ mấy cái âm mưu gì đó của trụ sở đi, bọn họ cũng có biết chúng ta miễn dịch với bệnh độc đâu, cả dị năng nữa, vậy là đủ! Người khác thì có liên quan gì tới chúng ta chứ."
Dứt lời, tất cả mọi người ở đây không hẹn mà cùng quay sang nhìn Vết Đao, Vết Đao gãi gãi trán, lại không biết mình đã nói sai chỗ nào.
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, A Hưng nói: "Vết Đao nói không sai, chúng ta đây không phải là đang tự thêm phiền cho mình sao, nghĩ nhiều làm gì?"
Lâm Uy trầm giọng nói: "Sự việc chỉ sợ không đơn giản như vậy, bọn họ gióng trống khua chiêng xây dựng trụ sở, tìm dị năng giả, trong đó ắt có lý do không muốn để người khác biết được." Trầm ngâm trong khoảnh khắc, nói tiếp: "Nhưng Vết Đao nói cũng có đạo lý, dù sao bọn họ cũng không biết chuyện của cậu và Diệp Man, chắc sẽ không tính lên đầu chúng ta đâu."
"Nói thì nói vậy, nhưng tôi..." Cứ cảm thấy có chút bất an. Diệp Man thở dài.
"Thôi, cứ như vậy đã. Mọi người nhất định phải đề cao cảnh giác, sau này làm việc nhất định phải cẩn thận vạn phần, tránh dễ dàng để lộ dị năng, nhất là năng lực của Diệp Man." Lâm Uy kết luận, nhấn mạnh nhắc nhở Diệp Man, dù sao năng lực của cô cũng rất nghịch thiên, "Về phần còn lại, thì cứ binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn đi, dù trụ sở có mục đích gì, thì cũng sẽ có một ngày bị phát hiện thôi."
Diệp Man nghe vậy thì gật đầu, tạm thời buông xuống một tảng đá trong lòng, nhưng có điều chuyện này một ngày còn chưa được giải quyết, thì cô vẫn không thể buông bỏ hoàn toàn được.
"Được rồi, đã không có chuyện gì, vậy thì ăn cơm được chưa nào?" Vết Đao giơ tay: "Bữa sáng nay chưa được ăn gì, bụng tôi đang réo đây này."
"Cái tên tham ăn này!" Lâm Uy vừa cười vừa đấm vào ngực Vết Đao một cái.
"Vậy tôi đi nấu cơm, món ăn thì là canh cải trắng, thịt gà đóng hộp kho củ cải và khoai tây xào chua cay, các anh thấy sao? Có muốn thêm món gì nữa không?" Diệp Man đứng lên, hỏi ý kiến.
"Có phụ nữ thật là tốt." Vết Đao nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, cười hắc hắc, nói: "Cô cứ xem mà làm thôi, anh đây đã lâu lắm rồi chưa được ăn cơm tẻ với thức ăn nóng hầm hập đó."
Diệp Man thấy bộ dạng vô thức liếm môi nuốt nước bọt của mọi người, cũng cười cười đi vào bếp.
Ân Việt thấy vậy, lập tức vèo một tiếng theo sau lưng Diệp Man lủi vào trong bếp. Cùng lúc, Vết Đao đang nằm bò ra bàn bỗng dưng nở một nụ cười kì quái thô tục.
Trong bếp.
Diệp Man lấy từ trong xe ra mấy cây cải trắng có chút héo, khoai tây, củ cải không còn tươi rửa sạch, gọt vỏ, chuẩn bị cắt miếng. Ân Việt nãy giờ theo sau thấy thế, liền duỗi tay ra, thế là con dao liền rơi vào tay hắn.
Diệp Man bị bất ngờ nên không kịp đề phòng, thấy con dao đã đổi chủ, lập tức nói: "Ân Việt, tôi phải nấu cơm, anh đi ra ngoài tìm Vết Đao chơi đi." Nói xong định lấy lại con dao trong tay Ân Việt.
Ân Việt linh hoạt tránh thoạt tay Diệp Man, ánh mắt ngược lại nhắm vào củ cai đang nằm trên thớt gỗ, hắn hướng về Diệp Man nhếch miệng cười đắc ý, vung dao lên. Xẹt xẹt -- con dao xoay tròn giữa không trung, ánh dao loang loáng như gió cuốn mây tan, sau mấy lượt, Diệp Man trợn mắt há mồm nhìn một mâm củ cải cắt khúc, sợi khoai tây, rau cải trắng đều tăm tắp. Càng khiến Diệp Man kinh ngạc hơn là có chút củ cải còn được Ân Việt tùy ý điêu khắc thành hoa hồng tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật nữa! Cánh hoa chia thành từng tầng rõ rệt, kiều diễm ướt át, sinh động như thật vậy.
Kỹ năng quá tốt! Nếu như giờ không phải mạt thế, Ân Việt hoàn toàn có thể dựa vào bản lĩnh này mà đi làm ở nhà hàng được luôn ấy chứ.
Ân Việt buông dao ra, nhìn chằm chằm cô, bàn tay vừa duỗi ra liền có một đóa hoa xuất hiện, hắn dâng đóa hoa cho Diệp Man như hiến vật quý, đồng thời còn cúi đầu làm một động tác cực kỳ phong độ: "Bông hoa đặc biệt dành tặng cho người đặc biệt, Man Man, Man Man em là đóa hoa hồng trong lòng anh..."
Trên trán Diệp Man nổi lên mấy vạch đen, đến cùng là Vết Đao đã nói gì với Ân Việt vậy, anh ta sao lại trở thành như thế chứ...Chuyện như vậy nếu mà đổi người khác đến làm, Diệp Man có lẽ sẽ còn cảm thấy ngại ngùng, nhân tiện cũng từ chối luôn, nhưng đây lại là Ân Việt, Diệp Man chỉ có một loại cảm giác: tên này lại đang đùa giỡn mà thôi!
Ơ, Ân Việt xoay người mong chờ nửa ngày cũng không thấy Diệp Man nói năng gì, nhất thời nghi ngờ chớp chớp mắt mấy cái, Vết Đao nói phụ nữ thích lãng mạn, nếu như hắn lãng mạn một chút, Diệp Man tuyệt đối sẽ thích, nói không chừng sẽ ôm hắn hôn hắn...Nghĩ đến đây trong lòng hắn liền nhảy nhót, nhưng ngay sau đó sự thật khác hoàn toàn trong tưởng tượng khiến hắn ngột ngạt hết sức, chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ lãng mạn sao? Ừ, nhất định là như vậy đó.
Ân Việt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trích lời Vết Đao thì: thứ nhất, phụ nữ thích những người đàn ông biết lãng mạn. Trong đó hoa hồng, nhẫn là được lòng họ nhất. Thứ hai, phụ nữ cũng thích đàn ông hát tình ca cho họ nghe. Phương án thứ nhất đã không được, chắc phải thực hiện phương án hai thôi.
"Ân Việt, đừng đùa nữa, tôi còn phải nấu cơm..." Diệp Man đau đầu nhìn Ân Việt đang bưng mâm. Bên ngoài còn có mấy người đói bụng đang chờ, anh không thể chờ cô xong việc rồi hẵng khoe à?
Diệp Man còn chưa dứt lời, liền bị một loạt tiếng kêu rên kinh thiên động địa làm cho hết hồn, cả người bị dọa cho run rẩy, vậy mà mặt đất hình như cũng thấy khó chống đỡ nổi mà bắt đầu rung động!
"Em là đóa hoa hồng của anh là của anh..." Ân Việt lớn giọng gào rú, từng tiếng ca hùng hồn phun ra, âm thanh thê thảm như vượn hú, một bài tình ca cảm động lòng người, qua miệng hắn liền biến thành thê lương như hát cho người tình đã chết! Tiếng hát vừa vang lên, liền ám ảnh khắp nơi, dư âm quanh quẩn mãi, thê thảm đến độ khiến đám Zombie đang đi tới đi lui tìm kiếm thức ăn trong xóm cũng phải run rẩy chạy biến.
Vài con Zombie có trí tuệ cấp thấp trong lòng đối với đồng loại đang phát ra tiếng tru thê lương trước nay chưa từng có tỏ vẻ đồng cảm mười vạn lần, các người nói xem, phải thê thảm biết bao, bị thương nghiêm trọng thế nào mới có thể phát ra âm thanh ngay cả Zombie cũng thấy khổ sở như thế chứ, thế là chúng nó cũng không nhịn được mà tru lên đầy thắm thiết đồng cảm sâu sắc!
Cùng lúc đó, ở phòng khách chỉ cách bếp có một bức tường, Lâm Uy và A Hưng ngơ ngác bịt lỗ tai nhìn nhau, trong lòng cảm thấy buồn bực hết sức, đại ca bị làm sao vậy, chẳng lẽ bị Diệp Man cho ăn chảo lỗ đầu rồi? Nhưng mà dù có bị đánh đầu, cũng không cần phải tru lên thảm thiết như vậy chứ? Chỉ có Vết Đao là nhào ra đấm bàn cười sặc sụa, nước mắt nước mũi tèm lem.
Nhìn Ân Việt trông sáng sủa vậy thôi, chứ thực ra thì âm nhạc chính là điểm yếu của anh đó. Đại ca làm gì cũng vô cùng tốt, chỉ riêng phương diện âm nhạc, không ngờ sau khi thành Zombie không những không có cải thiện mà công lực phá hoại lại còn tăng vọt, hú một cái là kinh thiên động địa uy chấn bốn bề luôn!
Vết Đao không hề đồng tình mà suy nghĩ, biểu cảm trên mặt cực kỳ thô tục âm hiểm, đáng đời, ai bảo mới đầu anh còn muốn cắn ông đây! Đừng nghĩ là một câu biến thành Zombie thì có thể thoát khỏi trừng phạt, dấu răng của anh vẫn còn tồn tại trong lòng ông đây đây này! Hắc hắc, cho anh trọng sắc khinh bạn này, cho anh đầu óc toàn là Diệp Man này, dù có là anh em ông đây cũng đếch nhận, anh cứ ở đó mà chịu ngược chết đi...
Tiếng xe chạy trở nên vô cùng to rõ trong không khí yên tĩnh xung quanh. Những con Zombie đang loạng choạng di chuyển trên đường không hẹn mà cùng xoay đầu sang nơi phát ra âm thanh, nhưng ngay sau đó liền giống như chưa nhìn thấy cái gì, để yên cho chiếc xe việt đã thoải mái một đường đi vào trong thôn.
"Dừng xe ở đây đi." Chọn một căn nhà nhìn qua tương đối sạch sẽ, A Hưng liền đỗ xe trước cửa.
Diệp Man mở cửa, xuống xe, Ân Việt thấy thế lập tức theo sát, sau đó cô thuận tay đóng cửa xe lại. "Các anh chờ trong xe, tôi đi trước nhìn thử xem trong nhà có Zombie hay không."
Đẩy cửa bước vào, bụi bặm xộc tới, Diệp Man một tay che mũi miệng một tay phẩy phẩy tản bớt bụi bặm xung quanh. Căn nhà rất nhỏ nhưng được cái lại có hai tầng rất độc đáo, trước cửa nhà có một cây lựu đã chết khô, đất đai vì thiếu nước mà trở nên nứt nẻ.
Trong phòng ngoại trừ bụi bặm do lâu ngày không có người ở ra thì nhìn qua cũng không có hư hao gì nhiều, vật dụng gia đình đều đầy đủ, ngay ngắn chỉnh tề, xem ra lúc Zombie đột kích đến đây thì người nhà này đã sớm trốn ra ngoài an toàn.
Diệp Man lắc đầu, dù cho có thể chạy khỏi nơi này, nhưng mà trên thế giới còn có nơi gọi là chân chính an toàn sao?
Xem xét hết từ trước ra sau, ngay cả các phòng đóng cửa cũng mở ra xem hết một lượt, Diệp Man xác định không hề có mối nguy hiểm nào thì mới yên tâm để Ân Việt đi gọi nhóm Lâm Uy vào nhà.
Sau một phen bận rộn quét tước căn nhà, mấy người bọn họ liền ngồi quanh chiếc bàn trong phòng khách. Diệp Man nghiêm túc nói cho mọi người nghe những gì cô đã nghe thấy, nhìn thấy và phán đoán được.
"Xem ra, trụ sở đó tuyệt đối không đơn giản." Lâm Uy trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Dễ dàng thả cho cô vào trong như vậy, ngay cả lộ phí cũng không thu, nhìn qua rất giống bọn họ không quá để ý việc người sống có bị nhiễm bệnh hay không vậy. Điều này rất kỳ quái, chẳng lẽ bọn họ không sợ bị lây nhiễm sao, người sau khi nhiễm bệnh sẽ biến thành Zombie đi cắn xé người sống đó. Điều này chỉ có thể nói lên hai khả năng, một là người phụ trách trụ sở hoặc nên nói là người xây nên trụ sở có tự tin tuyệt đối rằng bọn họ sẽ không bị lây nhiễm bệnh độc. Hai là bọn họ căn bản là có ý đồ khác, có lẽ, thứ bọn họ cần chính là người bị lây bệnh tiến vào trụ sở." Dừng một chút, nói tiếp: "Cá nhân tôi thiên về giả thiết thứ hai hơn."
"Nhưng như vậy thì có lợi gì cho bọn họ chứ?" Vết Đao gãi gãi đầu, vẫn chưa hiểu ra sao.
"Đây cũng là vấn đề mà tôi muốn làm rõ." Diệp Man tiếp lời.
"Hay là những người bị lây nhiễm đó có tác dụng gì cũng nên? Nếu thật sự là vậy, tại sao hắn không bắt Zombie về mà nghiên cứu ấy? Đầy đường ngoài kia toàn là Zombie, bắt vài con chắc chắn là rất dễ mà nhỉ?" A Hưng nói: "Cũng không phải chỉ có người bị lây nhiễm mới được phải không?"
Bỗng dưng có gì đó xẹt qua, Diệp Man bỗng nhiên nói: " Có lẽ thứ bọn họ cần chính là những người bị lây nhiễm vốn mang theo mầm bệnh nhưng lại không hoàn toàn biến thành Zombie chăng?" Vừa dứt lời, Diệp Man liền nghe những tiếng đồng ý lần lượt vang lên, cô nhìn Lâm Uy, Lâm Uy cũng khẽ mỉm cười, nhìn như đã gặp được người cùng chí hướng vậy, trong ánh mắt lộ vẻ khen ngợi.
"Nhưng mà," nghi vấn mới lại xuất hiện, Vết Đao nói: "Người bị lây nhiễm và Zombie thì khác nhau chỗ nào? Vì sao lại không phải là người bị lây nhiễm thì không được? Bọn hắn rồi cũng sẽ thành Zombie cả mà? Cũng không thể bị nhiễm bệnh rồi mà lại không sao, vẫn sinh sống như người bình thường được chứ?" Khó như lên trời nha."
Còn chưa dứt lời, hai cặp mắt đều nhìn về phía Vết Đao, ánh mắt nóng rực khiến hắn nổi da gà.
"Mấy, mấy người sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi chứ?" Vết Đao không nhịn được mà dịch mông ngồi sang ghế khác, vẻ mặt hoảng sợ: "Tôi nói cho mấy người biết, tuy rằng bây giờ phụ nữ ít đi, nhưng tôi sẽ không vì vậy mà từ thẳng biến thành cong đâu nha! Tôi không có bất kỳ hứng thú gì với mấy người hết..."
Mấy vạch đen đồng loạt chảy xuống, Lâm Uy mặt mũi tối sầm tát một cái lên trán hắn: "Trong cái đầu của cậu chứa ba cái thứ tầm bậy tầm bạ gì vậy hả! Vừa định khen cậu hôm nay biến thân thành vua sự thật, có tiến bộ, nhìn xem cậu nói linh tinh cái gì kìa!" A Hưng thì không nói gì, nhưng cũng đánh giá Vết Đao từ trên xuống dưới một phen, mắt hơi nhướng, ý khinh thường trong đó không cần nói cũng biết.
"Vua sự thật cái gì á?" Vết Đao ngốc nghếch sờ sờ đầu.
Lâm Uy không có trả lời câu hỏi của Vết Đao, ánh mắt có chút suy nghĩ chuyển hướng sang Diệp Man nãy giờ vẫn im lặng không biết đang nghĩ điều gì, ý dò hỏi trong mắt rất rõ ràng.
"Không cần nhìn nữa, giống như anh nghĩ đó." Diệp Man không cần Lâm Uy hỏi ra miệng, liền nói luôn: "Chẳng lẽ, Vết Đao cũng đã từng bị lây nhiễm sao?" Từ thái độ nãy giờ của bọn họ, không khó mà phát hiện chuyện này.
Lâm Uy gật gật đầu, nói ra toàn bộ: "Từ khi Vết Đao bị lây nhiễm mà không biến thành Zombie, sau đó hình thành kháng thể, thì hình như liền trở nên không giống trước, cô có lẽ cũng nhận thấy đúng không. Bây giờ Vết Đao mạnh như trâu, hơn nữa còn cứng chắc như tường đồng vách sắt, đao kiếm bình thường căn bản sẽ không gây tổn thương được, về phần súng, thì tôi không muốn thử."
"Tôi từng bị Zombie cắn, sau khi bị cắn thì có năng lực kì dị, là về phương diện tinh thần, tôi gọi đó là dị năng." Diệp Man cũng không giấu diếm, nói: "Tôi có thể giao lưu với Zombie, trong mắt bọn chúng tôi và Ân Việt đều là đồng loại. Zombie đều là những đứa trẻ rất ngây thơ, tôi chỉ cần bảo chúng nó nơi này không có đồ ăn, chúng nó liền sẽ không tới đây."
Zombie = đứa trẻ ngây thơ ? !
Vết Đao vừa định tỏ vẻ ngạc nhiên hâm mộ với dị năng của Diệp Man, nghe thấy câu nói, thiếu chút đập bàn ngay tại chỗ, ngụm nước vừa định nuốt xuống xém chút là phun lên mặt cô! Mẹ nó, cái gì mà đứa trẻ ngây thơ chứ, Zombie mà ngây thơ á? Nói giỡn chắc, đùa chắc? !
Lâm Uy cười khổ, thật sự không dám gật bừa hai từ "ngây thơ" này. Nhưng sự cố chấp và cuồng nhiệt của Zombie đối với đồ ăn lại là thật, không biết tại sao chúng nó lại có khẩu vị lớn như vậy, giống như một cái động không đáy, ăn thế nào cũng không lấp đầy nổi.
"Tình huống hiện tại đã rất rõ ràng, lộ phí của trụ sở đó rộng rãi như vậy, mục đích căn bản chính là những người bị lây nhiễm nhưng không biến thành Zombie, mà ngược lại còn có dị năng kia. Tôi nghi ngờ người đứng đằng sau những trụ sở này từ đầu đã biết rõ trong số những người bị lây nhiễm sẽ có một bộ phận người trải qua sự cải tạo của bệnh độc, cơ thể phát triển theo chiều hướng tốt, có được đủ loại năng lực kỳ diệu! Nhưng rất hiển nhiên, những người này chiếm tỉ lệ rất ít, có điều bọn họ muốn những người đó đến cùng là để làm gì chứ?" Lâm Uy phân tích, "Theo đạo lý, dù có dị năng đi nữa, thì cũng chưa chắc có bao nhiêu tác dụng, quan trọng hơn là hắn tất nhiên cũng có khả năng mời chào được bọn họ cơ mà."
"Có lẽ mục đích của bọn hắn không phải là mời chào thì sao?" Diệp Man hỏi ngược lại.
Lâm Uy nhăn trán, tất cả những điều nghi vấn đều không có một chút đầu mối nào, nhưng những điểm sai thì cứ lần lượt nối nhau xuất hiện. Trong phòng nhất thời trở nên trầm lặng.
Được nửa buổi,Vết Đao không chịu nổi bầu không khí trầm trọng này nữa, võ bàn một cái, nói: "Mấy người quản nhiều như vậy làm gì, dù sao giờ chúng ta cũng bình an vô sự, mặc kệ mấy cái âm mưu gì đó của trụ sở đi, bọn họ cũng có biết chúng ta miễn dịch với bệnh độc đâu, cả dị năng nữa, vậy là đủ! Người khác thì có liên quan gì tới chúng ta chứ."
Dứt lời, tất cả mọi người ở đây không hẹn mà cùng quay sang nhìn Vết Đao, Vết Đao gãi gãi trán, lại không biết mình đã nói sai chỗ nào.
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, A Hưng nói: "Vết Đao nói không sai, chúng ta đây không phải là đang tự thêm phiền cho mình sao, nghĩ nhiều làm gì?"
Lâm Uy trầm giọng nói: "Sự việc chỉ sợ không đơn giản như vậy, bọn họ gióng trống khua chiêng xây dựng trụ sở, tìm dị năng giả, trong đó ắt có lý do không muốn để người khác biết được." Trầm ngâm trong khoảnh khắc, nói tiếp: "Nhưng Vết Đao nói cũng có đạo lý, dù sao bọn họ cũng không biết chuyện của cậu và Diệp Man, chắc sẽ không tính lên đầu chúng ta đâu."
"Nói thì nói vậy, nhưng tôi..." Cứ cảm thấy có chút bất an. Diệp Man thở dài.
"Thôi, cứ như vậy đã. Mọi người nhất định phải đề cao cảnh giác, sau này làm việc nhất định phải cẩn thận vạn phần, tránh dễ dàng để lộ dị năng, nhất là năng lực của Diệp Man." Lâm Uy kết luận, nhấn mạnh nhắc nhở Diệp Man, dù sao năng lực của cô cũng rất nghịch thiên, "Về phần còn lại, thì cứ binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn đi, dù trụ sở có mục đích gì, thì cũng sẽ có một ngày bị phát hiện thôi."
Diệp Man nghe vậy thì gật đầu, tạm thời buông xuống một tảng đá trong lòng, nhưng có điều chuyện này một ngày còn chưa được giải quyết, thì cô vẫn không thể buông bỏ hoàn toàn được.
"Được rồi, đã không có chuyện gì, vậy thì ăn cơm được chưa nào?" Vết Đao giơ tay: "Bữa sáng nay chưa được ăn gì, bụng tôi đang réo đây này."
"Cái tên tham ăn này!" Lâm Uy vừa cười vừa đấm vào ngực Vết Đao một cái.
"Vậy tôi đi nấu cơm, món ăn thì là canh cải trắng, thịt gà đóng hộp kho củ cải và khoai tây xào chua cay, các anh thấy sao? Có muốn thêm món gì nữa không?" Diệp Man đứng lên, hỏi ý kiến.
"Có phụ nữ thật là tốt." Vết Đao nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, cười hắc hắc, nói: "Cô cứ xem mà làm thôi, anh đây đã lâu lắm rồi chưa được ăn cơm tẻ với thức ăn nóng hầm hập đó."
Diệp Man thấy bộ dạng vô thức liếm môi nuốt nước bọt của mọi người, cũng cười cười đi vào bếp.
Ân Việt thấy vậy, lập tức vèo một tiếng theo sau lưng Diệp Man lủi vào trong bếp. Cùng lúc, Vết Đao đang nằm bò ra bàn bỗng dưng nở một nụ cười kì quái thô tục.
Trong bếp.
Diệp Man lấy từ trong xe ra mấy cây cải trắng có chút héo, khoai tây, củ cải không còn tươi rửa sạch, gọt vỏ, chuẩn bị cắt miếng. Ân Việt nãy giờ theo sau thấy thế, liền duỗi tay ra, thế là con dao liền rơi vào tay hắn.
Diệp Man bị bất ngờ nên không kịp đề phòng, thấy con dao đã đổi chủ, lập tức nói: "Ân Việt, tôi phải nấu cơm, anh đi ra ngoài tìm Vết Đao chơi đi." Nói xong định lấy lại con dao trong tay Ân Việt.
Ân Việt linh hoạt tránh thoạt tay Diệp Man, ánh mắt ngược lại nhắm vào củ cai đang nằm trên thớt gỗ, hắn hướng về Diệp Man nhếch miệng cười đắc ý, vung dao lên. Xẹt xẹt -- con dao xoay tròn giữa không trung, ánh dao loang loáng như gió cuốn mây tan, sau mấy lượt, Diệp Man trợn mắt há mồm nhìn một mâm củ cải cắt khúc, sợi khoai tây, rau cải trắng đều tăm tắp. Càng khiến Diệp Man kinh ngạc hơn là có chút củ cải còn được Ân Việt tùy ý điêu khắc thành hoa hồng tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật nữa! Cánh hoa chia thành từng tầng rõ rệt, kiều diễm ướt át, sinh động như thật vậy.
Kỹ năng quá tốt! Nếu như giờ không phải mạt thế, Ân Việt hoàn toàn có thể dựa vào bản lĩnh này mà đi làm ở nhà hàng được luôn ấy chứ.
Ân Việt buông dao ra, nhìn chằm chằm cô, bàn tay vừa duỗi ra liền có một đóa hoa xuất hiện, hắn dâng đóa hoa cho Diệp Man như hiến vật quý, đồng thời còn cúi đầu làm một động tác cực kỳ phong độ: "Bông hoa đặc biệt dành tặng cho người đặc biệt, Man Man, Man Man em là đóa hoa hồng trong lòng anh..."
Trên trán Diệp Man nổi lên mấy vạch đen, đến cùng là Vết Đao đã nói gì với Ân Việt vậy, anh ta sao lại trở thành như thế chứ...Chuyện như vậy nếu mà đổi người khác đến làm, Diệp Man có lẽ sẽ còn cảm thấy ngại ngùng, nhân tiện cũng từ chối luôn, nhưng đây lại là Ân Việt, Diệp Man chỉ có một loại cảm giác: tên này lại đang đùa giỡn mà thôi!
Ơ, Ân Việt xoay người mong chờ nửa ngày cũng không thấy Diệp Man nói năng gì, nhất thời nghi ngờ chớp chớp mắt mấy cái, Vết Đao nói phụ nữ thích lãng mạn, nếu như hắn lãng mạn một chút, Diệp Man tuyệt đối sẽ thích, nói không chừng sẽ ôm hắn hôn hắn...Nghĩ đến đây trong lòng hắn liền nhảy nhót, nhưng ngay sau đó sự thật khác hoàn toàn trong tưởng tượng khiến hắn ngột ngạt hết sức, chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ lãng mạn sao? Ừ, nhất định là như vậy đó.
Ân Việt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trích lời Vết Đao thì: thứ nhất, phụ nữ thích những người đàn ông biết lãng mạn. Trong đó hoa hồng, nhẫn là được lòng họ nhất. Thứ hai, phụ nữ cũng thích đàn ông hát tình ca cho họ nghe. Phương án thứ nhất đã không được, chắc phải thực hiện phương án hai thôi.
"Ân Việt, đừng đùa nữa, tôi còn phải nấu cơm..." Diệp Man đau đầu nhìn Ân Việt đang bưng mâm. Bên ngoài còn có mấy người đói bụng đang chờ, anh không thể chờ cô xong việc rồi hẵng khoe à?
Diệp Man còn chưa dứt lời, liền bị một loạt tiếng kêu rên kinh thiên động địa làm cho hết hồn, cả người bị dọa cho run rẩy, vậy mà mặt đất hình như cũng thấy khó chống đỡ nổi mà bắt đầu rung động!
"Em là đóa hoa hồng của anh là của anh..." Ân Việt lớn giọng gào rú, từng tiếng ca hùng hồn phun ra, âm thanh thê thảm như vượn hú, một bài tình ca cảm động lòng người, qua miệng hắn liền biến thành thê lương như hát cho người tình đã chết! Tiếng hát vừa vang lên, liền ám ảnh khắp nơi, dư âm quanh quẩn mãi, thê thảm đến độ khiến đám Zombie đang đi tới đi lui tìm kiếm thức ăn trong xóm cũng phải run rẩy chạy biến.
Vài con Zombie có trí tuệ cấp thấp trong lòng đối với đồng loại đang phát ra tiếng tru thê lương trước nay chưa từng có tỏ vẻ đồng cảm mười vạn lần, các người nói xem, phải thê thảm biết bao, bị thương nghiêm trọng thế nào mới có thể phát ra âm thanh ngay cả Zombie cũng thấy khổ sở như thế chứ, thế là chúng nó cũng không nhịn được mà tru lên đầy thắm thiết đồng cảm sâu sắc!
Cùng lúc đó, ở phòng khách chỉ cách bếp có một bức tường, Lâm Uy và A Hưng ngơ ngác bịt lỗ tai nhìn nhau, trong lòng cảm thấy buồn bực hết sức, đại ca bị làm sao vậy, chẳng lẽ bị Diệp Man cho ăn chảo lỗ đầu rồi? Nhưng mà dù có bị đánh đầu, cũng không cần phải tru lên thảm thiết như vậy chứ? Chỉ có Vết Đao là nhào ra đấm bàn cười sặc sụa, nước mắt nước mũi tèm lem.
Nhìn Ân Việt trông sáng sủa vậy thôi, chứ thực ra thì âm nhạc chính là điểm yếu của anh đó. Đại ca làm gì cũng vô cùng tốt, chỉ riêng phương diện âm nhạc, không ngờ sau khi thành Zombie không những không có cải thiện mà công lực phá hoại lại còn tăng vọt, hú một cái là kinh thiên động địa uy chấn bốn bề luôn!
Vết Đao không hề đồng tình mà suy nghĩ, biểu cảm trên mặt cực kỳ thô tục âm hiểm, đáng đời, ai bảo mới đầu anh còn muốn cắn ông đây! Đừng nghĩ là một câu biến thành Zombie thì có thể thoát khỏi trừng phạt, dấu răng của anh vẫn còn tồn tại trong lòng ông đây đây này! Hắc hắc, cho anh trọng sắc khinh bạn này, cho anh đầu óc toàn là Diệp Man này, dù có là anh em ông đây cũng đếch nhận, anh cứ ở đó mà chịu ngược chết đi...
----- Hết chương 35 -----