-
Chương 29: Du thuyền (5)
Cô gái nhỏ xinh đẹp và người đàn ông anh tuấn hóng gió biển đêm khuya hẳn là một chuyện thật lãng mạn giống như Jack và Rose trong Titanic, không xảy ra chuyện gì thì thật có lỗi với gió biển lãng mạn này. Nhưng giờ phút này, không khí giữa Lâu Vũ Tranh và Cố An Nhiên hoàn toàn không liên quan gì đến lãng mạn cả, thậm chí có thể nói là áp lực.
Lâu Vũ Tranh cũng không phải là một cô gái cực kỳ thông minh, chỉ số thông minh còn thường xuyên bay mất. Nhưng nói từ ý nghĩa nào đó, cô quả thực là một nữ sinh cực kỳ lỗ m ãng, còn toàn hành động theo cảm tính. Rõ ràng là tính cách dễ làm chuyện xấu, dưới tình huống bạn bè xảy ra chuyện, cô thường thường sẽ phát huy ra lực lượng đặc biệt làm người ta giật mình!
Tựa như lần này, cô vốn bị thi thể và quái vật đầu người thân rắn dọa đến sợ muốn chết hơn nữa không có đầu mối đối với đủ loại ngoài ý muốn. Nhưng sau khi cô phát hiện Ba La mất tích thì ý chí chiến đấu đã hoàn toàn bị khơi dậy, vậy mà dám mạo hiểm ra ngoài một mình sau khi nghe thấy tiếng ca vào đêm khuya. Nói cô là một người không có mưu kế gì, nhưng cô lại dùng hành động thực tế làm trọng thương quái vật kia.
Tuy rằng, tiền đề cô làm trọng thương quái vật kia là một loại đánh cược. Tuy tất cả trước đó đều là suy đoán, nhưng phản ứng của Cố An Nhiên lại vừa lúc chứng thực suy đoán của cô là chính xác.
Trước đó Lâu Vũ Tranh phán đoán nguyên nhân mình không bị hút hồn phách giống người phụ nữ đáng thương bị giết kia là nhờ bùa bình an mà Lăng Hư đưa đã bảo vệ cô. Nhưng trước đó Lăng Hư lại nói anh hoàn toàn không có cách nào cảm nhận được yêu khí và quỷ khí, bản thân điều này chính là một loại mâu thuẫn!
Nhưng mà trong mâu thuẫn lại có một loại khả năng khác.
Một, là năng lực quái vật này quá mạnh, tựa như Siren trong thần thoại Hy Lạp ghi lại. Nhưng hiện tại bởi vì bị thương bất ngờ mà đi ra hấp thụ hồn phách chữa trị vết thương cho mình, mà phù chú của Lăng Hư nhân lúc yếu ớt đi vào làm nó thương càng thêm thương.
Hai: Quái vật này là nhân tạo, càng có lẽ là tà thuật tích lũy oán khí hoặc là thứ đồ gì đó khác.
So với loại khả năng đầu tiên, loại khả năng thứ hai rõ ràng càng thêm đáng tin cậy.
Sau khi xác nhận tiếng ca chính là quái vật này phát ra, suy nghĩ của Lâu Vũ Tranh sinh động hơn nhiều. Đầu tiên, tiếng ca trước đó và tiếng ca vừa rồi rõ ràng chỉ có cô và Cố An Nhiên có thể nghe được. Những người khác đều không có phản ứng với tiếng ca này, nếu không Lăng Hư và Lâm Giai cũng sẽ không thể không điều tra ra ngọn nguồn.
Nói cách khác, giữa cô và Cố An Nhiên có một điểm giống nhau. Nhờ vào điểm giống nhau này, làm cho hai người bọn họ có thể nghe được tiếng ca quái vật. Lúc này, Lâu Vũ Tranh nghĩ tới tin tức cô nhìn thấy lúc trước, mà hành vi quái vật hút đi hồn phách làm Lâu Vũ Tranh nhớ tới An Đế bị hút đi hồn phách. Tu luyện tà thuật hút hồn, chỉ cô và Cố An Nhiên có thể nghe được tiếng ca, tổng giám đốc tập đoàn Vương thị thu mua lại quán bar của ông chủ Tôn, cùng với đêm hôm đó cô lẻn vào nhà ông chủ Tôn thả hồn phách An Đế, nụ cười quái dị kia của ông chủ Tôn.
Nghe lời của Lâu Vũ Tranh, Cố An Nhiên im lặng trong chốc lát: “Cô Lâu, cô nói tôi giết người. Nếu không có chứng cứ thì tôi có thể kiện cô tội vu khống.”
Cố An Nhiên dường như rất bình tĩnh đáp lại lời thăm dò của Lâu Vũ Tranh. Nhưng mà bàn tay anh ta nắm chặt đã mơ hồ chứng minh dường như anh ta không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Lâu Vũ Tranh vén mái tóc bị gió biển thổi tung ra sau tai, cười nói: “Được rồi, có lẽ tôi đã sai khi nói anh giết người. Dù sao ông chủ Tôn còn chưa chết, nếu ông ta đã chết thì sao có thể ở chỗ này dùng tà thuật hại người chứ!”
Cố An Nhiên nhíu mày, anh ta châm thuốc, dùng sức hít một hơi sau đó lạnh giọng nói: “Cô Lâu, bây giờ cô nói mấy thứ này với tôi rốt cuộc là có ý gì.”
Lâu Vũ Tranh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt Cố An Nhiên, như định tìm điều gì đó từ trên mặt anh ta. Nhưng rất hiển nhiên, người đàn ông rất giỏi về che giấu cảm xúc này không cho Lâu Vũ Tranh chút tình báo nào. Vì thế, Lâu Vũ Tranh chỉ có thể dùng miệng lưỡi càng thêm ác liệt nói: “Tôi muốn biết rốt cuộc anh là ai, đã làm gì với ông chủ Tôn mới có thể làm ông ta không thể tu dưỡng ở bên ngoài mà lấy thân vào nơi nguy hiểm theo lên thuyền này hại người. Tôi nghĩ mục tiêu của ông ta hẳn là anh mới đúng!”
“Đây đều là suy đoán của cô.” Cố An Nhiên không để bụng việc Lâu Vũ Tranh đưa cái chết của người phụ nữ kia trách lên người anh ta.
Lâu Vũ Tranh lộ ra một nụ cười cực kỳ trào phúng: “Không phải suy đoán đều là có căn cứ à? Tôi biết có lẽ anh không muốn nói với tôi, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là anh còn không thẳng thắn nói ra vài chuyện thì người trên thuyền này đều sẽ xảy ra chuyện!”
Cố An Nhiên cũng cười châm chọc nói với Lâu Vũ Tranh: “Nói lo lắng người trên thuyền gì chứ. Tôi thấy cô chỉ lo lắng cho người bạn mất tích của mình thôi!”
Phát hiện có lẽ đối phương biết tung tích của Ba La, lần này Lâu Vũ Tranh không thể bình tĩnh nữa. Cô giơ tay túm được cà vạt của Cố An Nhiên, bởi vì chênh lệch chiều cao nên cô nhón chân, động tác này cực kỳ giống muốn hôn, nhưng lại bị cô làm thành đằng đằng sát khí: “Anh vậy mà biết Ba La mất tích! Anh... Chẳng lẽ là anh đưa cậu ấy đi?”
Cà vạt bị túm làm cổ Cố An Nhiên hơi đau. Sau khi giải cứu cái cổ đáng thương của mình, anh ta cũng không thể duy trì bình tĩnh, tức giận nói: “Ồ, tôi mới không nhàm chán đến làm loại chuyện này. Lâu Vũ Tranh, tôi thừa nhận tôi xem thường cô, coi cô giống như những bình hoa kia. Nhưng mà tôi nói cho cô biết, đừng có đổ cái vọng tưởng kia của cô lên trên người tôi. Tà thuật hại người mà cô để ý, ở trong mắt tôi chẳng qua là chút tài mọn của vai hề giãy giụa trước kia chết thôi!”
Sau khi nói xong, Cố An Nhiên nổi giận đùng đùng rời đi, để lại Lâu Vũ Tranh ở lại một mình. Mãi đến khi bóng dáng Cố An Nhiên biến mất không thấy, Lâu Vũ Tranh dựa vào lan can chậm rãi ngồi xổm xuống. Hai tay cô ôm đầu gối, vùi đầu vào giữa hai tay, vô lực nói: “Ba La... Rốt cuộc cậu ở đâu, tớ phải làm sao mới tìm được cậu đây...”
Đột nhiên, Lâu Vũ Tranh cảm thấy có một chiếc áo được khoác lên người mình, giúp cô ngăn cản gió biển rét lạnh thổi vào thân thể lạnh băng của mình. Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lăng Hư đứng ở trước mặt mình, bất đắc dĩ nhìn mình. Lâu Vũ Tranh thấy được đau lòng và quan tâm từ trong mắt anh. Lâu Vũ Tranh không nói gì, vẫn duy trì động tác đó lẳng lặng ngồi ở đó.
Lăng Hư rất bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ngồi xổm bên cạnh Lâu Vũ Tranh: “Ba La sẽ không có việc gì. Sau khi cô ấy trở về nhìn thấy em tra tấn chính mình như vậy thì sẽ rất đau lòng.”
Lâu Vũ Tranh tiếp tục trầm mặc. Một lát sau, cô khẽ nói: “Chân tê hết rồi.”
Lăng Hư sửng sốt, dường như hoài nghi có phải người bên cạnh anh nói câu kia không. Mãi đến khi Lâu Vũ Tranh lại lần nữa nhắc lại, Lăng Hư mới phản ứng lại đứng bật dậy, hoạt động cánh tay: “Hứ, cô nhóc em thật biết sai người khác.”
Lăng Hư bế Lâu Vũ Tranh ôm vào trong lòng, động tác ôm công chúa cực kỳ tiêu chuẩn.
Lâu Vũ Tranh nho nhỏ cuộn tròn ở trong ngực Lăng Hư, quả thực giống như một con búp bê cỡ lớn.
********************
Cố An Nhiên mới tách ra khỏi Lâu Vũ Tranh vào lúc này rất nóng nảy, rõ ràng chỉ là một cô gái có một con mắt bình thường từ khi nào lại có đầu óc như vậy. Thế mà từ tin tức trên ti vi và một vài chuyện nhỏ nhặt mà đoán được phần lớn sự thật!
Cố An Nhiên càng nghĩ càng tức giận, hoàn toàn không có cách nào đi vào giấc ngủ. Nửa đêm anh ta đánh úp Liễu Sinh... Khụ khụ, nửa đêm đánh úp không phải làm chuyện kia, chỉ là đơn thuần đánh thức Liễu Sinh ngủ say, dùng một vẻ mặt tủi thân nhìn đối phương.
Cho dù ngày thường tính tình Liễu Sinh có ôn hòa, bị đánh thức cũng sẽ phẫn nộ, thiếu chút nữa hắc hóa. Gọi là ‘thiếu chút nữa hắc hóa’ mà không phải ‘trực tiếp hắc hóa’ cũng không phải do tính tình Liễu Sinh cực kỳ tốt ngược lại là bởi vì vẻ mặt tủi thân của Cố An Nhiên đã lấy lòng anh ta. Lần đầu tiên Liễu Sinh biết, người đàn ông có thể dùng đẹp trai quyến rũ cool ngầu để hình dung, vậy mà sẽ lộ ra vẻ mặt trẻ con như vậy, thật là làm người ta muốn hung hăng bắt nạt mà!
Vì thế Liễu Sinh có lòng tốt rót cho Cố An Nhiên một cốc nước, hoàn toàn không che giấu bản tính tò mò của mình hỏi: “Này, rốt cuộc là ai bắt nạt anh? Là đạo sĩ kia hay là tên cảnh sát?”
Cố An Nhiên nhận cốc nước, một ngụm uống hết nửa cốc: “Không phải bọn họ! Là Lâu Vũ Tranh!”
Liễu Sinh giật mình. Anh ta đã tiếp xúc với Lâu Vũ Tranh không chỉ một lần. Cô bé kia rõ ràng cực kỳ đơn thuần, ngẫu nhiên sẽ có tính cách đáng yêu, sao có thể làm sếp tổng Cố An Nhiên tức thành như vậy? Chẳng lẽ ngốc tự nhiên đến cực hạn rồi sẽ biến thành ‘đen’ tự nhiên? Liễu Sinh không đáng tin suy đoán các loại khả năng ở trong lòng.
Cố An Nhiên tức giận cũng không biết trong lòng Liễu Sinh đang nghĩ gì, thẳng thắn kể lại một lượt chuyện mới xảy ra cho Liễu Sinh. Sau khi nói xong anh ta lại uống một ngụm nước, hiển nhiên là nội dung quá nhiều nên hơi khát nước. Sau khi buông cốc, Cố An Nhiên còn không quên bổ sung: “Coi như tôi đã phát hiện loại chuyện giả heo ăn thịt hổ này không chỉ có anh am hiểu, Lâu Vũ Tranh cũng làm khá tốt.”
Liễu Sinh híp mắt cười cười: “Mục tiêu thoạt nhìn không quá ngu, anh định thay đổi kế hoạch à?”
Cố An Nhiên không nói gì, nhưng cơn giận trong mắt lại biểu hiện ra không chút nào giấu giếm, chứng minh chuyện anh ta sắp làm.
********************
Mà Ba La được Lâu Vũ Tranh nhớ thương mãi đang ở đâu?
Không giống Lâu Vũ Tranh suy đoán là cô bị người ta bắt đi, cho dù không có nguy hiểm lại rất đau khổ. Nhưng trên thực tế, giờ phút này Ba La có thể nói là rơi vào một thế giới kỳ lạ. Cô như một du hồn đang nhìn một người mặc cổ trang có khuôn mặt giống mình như đúc, dường như là một cô gái mặc trung y đang ôm một con mèo nhỏ nhẹ nói chuyện. Mà con mèo này, bất ngờ chính là con mèo chút nữa bị thiến được cô ôm về nhà kia.
Cô gái này và con mèo có một đoạn thời gian vô cùng hạnh phúc, nhưng ngày tháng tốt đẹp luôn sẽ kết thúc.
Ba La thấy mình ra ngoài hái thuốc, ở vách núi gặp sơn tặc say rượu. Mà sơn tặc kia rõ ràng có ý xấu với cô gái này, cô gái vì giữ trong sạch cho mình mà nhảy xuống vách núi tự sát. Mà sự quyết liệt của cô làm con mèo vẫn luôn ở bên cạnh cô sửng sốt không thôi, sau một lát phát ra tiếng than khóc chói tai thì biến thành con người có tai mèo và cái đuôi.
Tiếp theo, chính là hình ảnh máu sơn tặc chảy lan tràn.
Lâu Vũ Tranh cũng không phải là một cô gái cực kỳ thông minh, chỉ số thông minh còn thường xuyên bay mất. Nhưng nói từ ý nghĩa nào đó, cô quả thực là một nữ sinh cực kỳ lỗ m ãng, còn toàn hành động theo cảm tính. Rõ ràng là tính cách dễ làm chuyện xấu, dưới tình huống bạn bè xảy ra chuyện, cô thường thường sẽ phát huy ra lực lượng đặc biệt làm người ta giật mình!
Tựa như lần này, cô vốn bị thi thể và quái vật đầu người thân rắn dọa đến sợ muốn chết hơn nữa không có đầu mối đối với đủ loại ngoài ý muốn. Nhưng sau khi cô phát hiện Ba La mất tích thì ý chí chiến đấu đã hoàn toàn bị khơi dậy, vậy mà dám mạo hiểm ra ngoài một mình sau khi nghe thấy tiếng ca vào đêm khuya. Nói cô là một người không có mưu kế gì, nhưng cô lại dùng hành động thực tế làm trọng thương quái vật kia.
Tuy rằng, tiền đề cô làm trọng thương quái vật kia là một loại đánh cược. Tuy tất cả trước đó đều là suy đoán, nhưng phản ứng của Cố An Nhiên lại vừa lúc chứng thực suy đoán của cô là chính xác.
Trước đó Lâu Vũ Tranh phán đoán nguyên nhân mình không bị hút hồn phách giống người phụ nữ đáng thương bị giết kia là nhờ bùa bình an mà Lăng Hư đưa đã bảo vệ cô. Nhưng trước đó Lăng Hư lại nói anh hoàn toàn không có cách nào cảm nhận được yêu khí và quỷ khí, bản thân điều này chính là một loại mâu thuẫn!
Nhưng mà trong mâu thuẫn lại có một loại khả năng khác.
Một, là năng lực quái vật này quá mạnh, tựa như Siren trong thần thoại Hy Lạp ghi lại. Nhưng hiện tại bởi vì bị thương bất ngờ mà đi ra hấp thụ hồn phách chữa trị vết thương cho mình, mà phù chú của Lăng Hư nhân lúc yếu ớt đi vào làm nó thương càng thêm thương.
Hai: Quái vật này là nhân tạo, càng có lẽ là tà thuật tích lũy oán khí hoặc là thứ đồ gì đó khác.
So với loại khả năng đầu tiên, loại khả năng thứ hai rõ ràng càng thêm đáng tin cậy.
Sau khi xác nhận tiếng ca chính là quái vật này phát ra, suy nghĩ của Lâu Vũ Tranh sinh động hơn nhiều. Đầu tiên, tiếng ca trước đó và tiếng ca vừa rồi rõ ràng chỉ có cô và Cố An Nhiên có thể nghe được. Những người khác đều không có phản ứng với tiếng ca này, nếu không Lăng Hư và Lâm Giai cũng sẽ không thể không điều tra ra ngọn nguồn.
Nói cách khác, giữa cô và Cố An Nhiên có một điểm giống nhau. Nhờ vào điểm giống nhau này, làm cho hai người bọn họ có thể nghe được tiếng ca quái vật. Lúc này, Lâu Vũ Tranh nghĩ tới tin tức cô nhìn thấy lúc trước, mà hành vi quái vật hút đi hồn phách làm Lâu Vũ Tranh nhớ tới An Đế bị hút đi hồn phách. Tu luyện tà thuật hút hồn, chỉ cô và Cố An Nhiên có thể nghe được tiếng ca, tổng giám đốc tập đoàn Vương thị thu mua lại quán bar của ông chủ Tôn, cùng với đêm hôm đó cô lẻn vào nhà ông chủ Tôn thả hồn phách An Đế, nụ cười quái dị kia của ông chủ Tôn.
Nghe lời của Lâu Vũ Tranh, Cố An Nhiên im lặng trong chốc lát: “Cô Lâu, cô nói tôi giết người. Nếu không có chứng cứ thì tôi có thể kiện cô tội vu khống.”
Cố An Nhiên dường như rất bình tĩnh đáp lại lời thăm dò của Lâu Vũ Tranh. Nhưng mà bàn tay anh ta nắm chặt đã mơ hồ chứng minh dường như anh ta không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Lâu Vũ Tranh vén mái tóc bị gió biển thổi tung ra sau tai, cười nói: “Được rồi, có lẽ tôi đã sai khi nói anh giết người. Dù sao ông chủ Tôn còn chưa chết, nếu ông ta đã chết thì sao có thể ở chỗ này dùng tà thuật hại người chứ!”
Cố An Nhiên nhíu mày, anh ta châm thuốc, dùng sức hít một hơi sau đó lạnh giọng nói: “Cô Lâu, bây giờ cô nói mấy thứ này với tôi rốt cuộc là có ý gì.”
Lâu Vũ Tranh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt Cố An Nhiên, như định tìm điều gì đó từ trên mặt anh ta. Nhưng rất hiển nhiên, người đàn ông rất giỏi về che giấu cảm xúc này không cho Lâu Vũ Tranh chút tình báo nào. Vì thế, Lâu Vũ Tranh chỉ có thể dùng miệng lưỡi càng thêm ác liệt nói: “Tôi muốn biết rốt cuộc anh là ai, đã làm gì với ông chủ Tôn mới có thể làm ông ta không thể tu dưỡng ở bên ngoài mà lấy thân vào nơi nguy hiểm theo lên thuyền này hại người. Tôi nghĩ mục tiêu của ông ta hẳn là anh mới đúng!”
“Đây đều là suy đoán của cô.” Cố An Nhiên không để bụng việc Lâu Vũ Tranh đưa cái chết của người phụ nữ kia trách lên người anh ta.
Lâu Vũ Tranh lộ ra một nụ cười cực kỳ trào phúng: “Không phải suy đoán đều là có căn cứ à? Tôi biết có lẽ anh không muốn nói với tôi, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là anh còn không thẳng thắn nói ra vài chuyện thì người trên thuyền này đều sẽ xảy ra chuyện!”
Cố An Nhiên cũng cười châm chọc nói với Lâu Vũ Tranh: “Nói lo lắng người trên thuyền gì chứ. Tôi thấy cô chỉ lo lắng cho người bạn mất tích của mình thôi!”
Phát hiện có lẽ đối phương biết tung tích của Ba La, lần này Lâu Vũ Tranh không thể bình tĩnh nữa. Cô giơ tay túm được cà vạt của Cố An Nhiên, bởi vì chênh lệch chiều cao nên cô nhón chân, động tác này cực kỳ giống muốn hôn, nhưng lại bị cô làm thành đằng đằng sát khí: “Anh vậy mà biết Ba La mất tích! Anh... Chẳng lẽ là anh đưa cậu ấy đi?”
Cà vạt bị túm làm cổ Cố An Nhiên hơi đau. Sau khi giải cứu cái cổ đáng thương của mình, anh ta cũng không thể duy trì bình tĩnh, tức giận nói: “Ồ, tôi mới không nhàm chán đến làm loại chuyện này. Lâu Vũ Tranh, tôi thừa nhận tôi xem thường cô, coi cô giống như những bình hoa kia. Nhưng mà tôi nói cho cô biết, đừng có đổ cái vọng tưởng kia của cô lên trên người tôi. Tà thuật hại người mà cô để ý, ở trong mắt tôi chẳng qua là chút tài mọn của vai hề giãy giụa trước kia chết thôi!”
Sau khi nói xong, Cố An Nhiên nổi giận đùng đùng rời đi, để lại Lâu Vũ Tranh ở lại một mình. Mãi đến khi bóng dáng Cố An Nhiên biến mất không thấy, Lâu Vũ Tranh dựa vào lan can chậm rãi ngồi xổm xuống. Hai tay cô ôm đầu gối, vùi đầu vào giữa hai tay, vô lực nói: “Ba La... Rốt cuộc cậu ở đâu, tớ phải làm sao mới tìm được cậu đây...”
Đột nhiên, Lâu Vũ Tranh cảm thấy có một chiếc áo được khoác lên người mình, giúp cô ngăn cản gió biển rét lạnh thổi vào thân thể lạnh băng của mình. Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lăng Hư đứng ở trước mặt mình, bất đắc dĩ nhìn mình. Lâu Vũ Tranh thấy được đau lòng và quan tâm từ trong mắt anh. Lâu Vũ Tranh không nói gì, vẫn duy trì động tác đó lẳng lặng ngồi ở đó.
Lăng Hư rất bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ngồi xổm bên cạnh Lâu Vũ Tranh: “Ba La sẽ không có việc gì. Sau khi cô ấy trở về nhìn thấy em tra tấn chính mình như vậy thì sẽ rất đau lòng.”
Lâu Vũ Tranh tiếp tục trầm mặc. Một lát sau, cô khẽ nói: “Chân tê hết rồi.”
Lăng Hư sửng sốt, dường như hoài nghi có phải người bên cạnh anh nói câu kia không. Mãi đến khi Lâu Vũ Tranh lại lần nữa nhắc lại, Lăng Hư mới phản ứng lại đứng bật dậy, hoạt động cánh tay: “Hứ, cô nhóc em thật biết sai người khác.”
Lăng Hư bế Lâu Vũ Tranh ôm vào trong lòng, động tác ôm công chúa cực kỳ tiêu chuẩn.
Lâu Vũ Tranh nho nhỏ cuộn tròn ở trong ngực Lăng Hư, quả thực giống như một con búp bê cỡ lớn.
********************
Cố An Nhiên mới tách ra khỏi Lâu Vũ Tranh vào lúc này rất nóng nảy, rõ ràng chỉ là một cô gái có một con mắt bình thường từ khi nào lại có đầu óc như vậy. Thế mà từ tin tức trên ti vi và một vài chuyện nhỏ nhặt mà đoán được phần lớn sự thật!
Cố An Nhiên càng nghĩ càng tức giận, hoàn toàn không có cách nào đi vào giấc ngủ. Nửa đêm anh ta đánh úp Liễu Sinh... Khụ khụ, nửa đêm đánh úp không phải làm chuyện kia, chỉ là đơn thuần đánh thức Liễu Sinh ngủ say, dùng một vẻ mặt tủi thân nhìn đối phương.
Cho dù ngày thường tính tình Liễu Sinh có ôn hòa, bị đánh thức cũng sẽ phẫn nộ, thiếu chút nữa hắc hóa. Gọi là ‘thiếu chút nữa hắc hóa’ mà không phải ‘trực tiếp hắc hóa’ cũng không phải do tính tình Liễu Sinh cực kỳ tốt ngược lại là bởi vì vẻ mặt tủi thân của Cố An Nhiên đã lấy lòng anh ta. Lần đầu tiên Liễu Sinh biết, người đàn ông có thể dùng đẹp trai quyến rũ cool ngầu để hình dung, vậy mà sẽ lộ ra vẻ mặt trẻ con như vậy, thật là làm người ta muốn hung hăng bắt nạt mà!
Vì thế Liễu Sinh có lòng tốt rót cho Cố An Nhiên một cốc nước, hoàn toàn không che giấu bản tính tò mò của mình hỏi: “Này, rốt cuộc là ai bắt nạt anh? Là đạo sĩ kia hay là tên cảnh sát?”
Cố An Nhiên nhận cốc nước, một ngụm uống hết nửa cốc: “Không phải bọn họ! Là Lâu Vũ Tranh!”
Liễu Sinh giật mình. Anh ta đã tiếp xúc với Lâu Vũ Tranh không chỉ một lần. Cô bé kia rõ ràng cực kỳ đơn thuần, ngẫu nhiên sẽ có tính cách đáng yêu, sao có thể làm sếp tổng Cố An Nhiên tức thành như vậy? Chẳng lẽ ngốc tự nhiên đến cực hạn rồi sẽ biến thành ‘đen’ tự nhiên? Liễu Sinh không đáng tin suy đoán các loại khả năng ở trong lòng.
Cố An Nhiên tức giận cũng không biết trong lòng Liễu Sinh đang nghĩ gì, thẳng thắn kể lại một lượt chuyện mới xảy ra cho Liễu Sinh. Sau khi nói xong anh ta lại uống một ngụm nước, hiển nhiên là nội dung quá nhiều nên hơi khát nước. Sau khi buông cốc, Cố An Nhiên còn không quên bổ sung: “Coi như tôi đã phát hiện loại chuyện giả heo ăn thịt hổ này không chỉ có anh am hiểu, Lâu Vũ Tranh cũng làm khá tốt.”
Liễu Sinh híp mắt cười cười: “Mục tiêu thoạt nhìn không quá ngu, anh định thay đổi kế hoạch à?”
Cố An Nhiên không nói gì, nhưng cơn giận trong mắt lại biểu hiện ra không chút nào giấu giếm, chứng minh chuyện anh ta sắp làm.
********************
Mà Ba La được Lâu Vũ Tranh nhớ thương mãi đang ở đâu?
Không giống Lâu Vũ Tranh suy đoán là cô bị người ta bắt đi, cho dù không có nguy hiểm lại rất đau khổ. Nhưng trên thực tế, giờ phút này Ba La có thể nói là rơi vào một thế giới kỳ lạ. Cô như một du hồn đang nhìn một người mặc cổ trang có khuôn mặt giống mình như đúc, dường như là một cô gái mặc trung y đang ôm một con mèo nhỏ nhẹ nói chuyện. Mà con mèo này, bất ngờ chính là con mèo chút nữa bị thiến được cô ôm về nhà kia.
Cô gái này và con mèo có một đoạn thời gian vô cùng hạnh phúc, nhưng ngày tháng tốt đẹp luôn sẽ kết thúc.
Ba La thấy mình ra ngoài hái thuốc, ở vách núi gặp sơn tặc say rượu. Mà sơn tặc kia rõ ràng có ý xấu với cô gái này, cô gái vì giữ trong sạch cho mình mà nhảy xuống vách núi tự sát. Mà sự quyết liệt của cô làm con mèo vẫn luôn ở bên cạnh cô sửng sốt không thôi, sau một lát phát ra tiếng than khóc chói tai thì biến thành con người có tai mèo và cái đuôi.
Tiếp theo, chính là hình ảnh máu sơn tặc chảy lan tràn.