-
Chương 28: Du thuyền (4)
Tiếng ca cực kỳ linh hoạt kỳ ảo đột nhiên xuất hiện, mèo đen biến mất, người phụ nữ bị chết, quái vật đầu người thân rắn cùng với Ba La đã xác định mất tích.
Bởi vì trên người Ba La vẫn luôn đeo bùa hộ mệnh trước đó anh đưa, cho nên Lăng Hư có thể căn cứ linh lực trên bùa hộ mệnh mà phán đoán hiện tại Ba La vẫn an toàn. Thậm chí còn an toàn hơn bất kỳ ai trong số bọn họ, điều này làm Lâu Vũ Tranh vốn hoảng hồn yên tâm hơn không ít.
Nhưng mà hiện tại rất an toàn không đại biểu sau đó vẫn an toàn, cho nên nhất định phải bắt được hung thủ, biết rốt cuộc quái vật kia là thứ gì mới được.
Lâu Vũ Tranh hoàn toàn không có cách nào liên hệ mấy thứ này với nhau, nhưng trực giác nói cho cô biết tất cả những thứ này chắc chắn có liên hệ. Dưới đủ loại manh mối liên hệ, che giấu là một bí mật cực lớn làm người kinh hãi.
Lâu Vũ Tranh bực bội vò đầu bứt tai cho hả giận: “Em nghĩ quả nhiên em không nên thấy mình may mắn trúng thưởng là vì đổi vận gì đó. Thậm chí em cảm thấy, tất cả những thứ này chính là âm mưu xuất hiện nhằm vào em.”
Lăng Hư không nhìn nổi dáng vẻ Lâu Vũ Tranh đau khổ như thế, anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng xoa mái tóc rối tung của cô, dịu dàng an ủi: “Đừng suy nghĩ miên man, ít nhất em cũng không quen biết người đầu tiên bị chết.”
“Người đầu tiên chết...” Lăng Hư nhắc nhở làm Lâu Vũ Tranh trợn tròn mắt như nghĩ điều gì: “Lúc ấy em nhìn thấy quái vật đầu người thân rắn kia đang hút hồn phách người chết. Như vậy có phải đại biểu quái vật kia sẽ tiếp tục hại người vì hút hồn phách không?”
Suy đoán của Lâu Vũ Tranh làm Lăng Hư sầm mặt, bởi vì anh cảm thấy Lâu Vũ Tranh nói rất có lý! Mà giờ phút này Lâm Giai trấn an những người khác xong xuôi cũng về phòng này. Lăng Hư thẳng thắn (*) nói những thảo luận của mình và Lâu Vũ Tranh cho Lâm Giai nghe. Lâm Giai nghe xong có vài suy nghĩ kỳ lạ hiếm có hỏi: “Này, không phải anh là Thiên sư à? Chẳng lẽ không tính ra nơi nào trên thuyền này có yêu khí nặng nhất?”
(*) Nguyên văn倒豆子: Xuất phát từ câu đổ đậu vào ống tre, ẩn dụ cho sự thẳng thắn thành thật.
“Đây cũng chính là chuyện làm tôi vẫn thấy khó hiểu. Nếu mắt phải Tranh Tử có thể nhìn thấy, vậy nhất định là hồn phách hoặc là yêu quái không thể sai được. Nhưng mà tôi lại hoàn toàn không cảm nhận được chút khác thường nào.” Lăng Hư cau mày lắc lắc đầu, chuyện liên quan đến phi khoa học nhưng không có một chút dao động linh dị nào này làm anh buồn rầu: “Không thể nào là pháp thuật của tôi không nhạy. Tôi cũng không tin có quái vật nào có thể giấu giếm qua mắt tôi.”
“Chẳng lẽ... là ảo giác?” Lâu Vũ Tranh sâu kín phun ra một câu như vậy. Cô đột nhiên nghĩ đến trước khi mình mất đi tri giác đã nhìn thấy cô gái đầu người thân rắn kia nở nụ cười.
Cô gái kia không xấu, thậm chí có thể nói là đẹp, ngoài đầu người thân rắn hơi quái dị, gương mặt kia thậm chí có thể nói là mỹ nhân.
Tuy rằng Lâu Vũ Tranh nhát gan, cũng sợ rắn nhưng mà trăm triệu lần không thể nào cứ như vậy mà bị dọa đến mất hồn phách được! Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là cái gì? Tư duy lập tức kẹt lại, loại cảm giác này làm Lâu Vũ Tranh cực kỳ không thoải mái dường như mình rõ ràng muốn nói ra một chuyện nhưng lúc mở miệng nói thì lại không thể nào nghĩ ra nổi. Loại cảm giác kìm nén này làm cả người ngứa ngáy đến muốn phát cuồng.
Lâu Vũ Tranh dùng sức lắc đầu, muốn làm cảm giác khó chịu này rời khỏi thân thể của mình. Tuy rằng cô không phải chòm sao Xử Nữ, nhưng chứng cưỡng bách còn nghiêm trọng hơn cả Xử Nữ.
Lăng Hư và Lâm Giai thấy trạng thái của Lâu Vũ Tranh không quá tốt bèn an ủi cô trong chốc lát rồi rời khỏi phòng đi tìm Ba La mất tích. Trước khi đi, Lăng Hư không quên dán một lá phù trừ tà ở mỗi một chỗ thông gió trong phòng Lâu Vũ Tranh. Mà động tác của Lăng Hư làm ánh mắt Lâu Vũ Tranh sáng lên, sờ phù chú mình treo trên cổ.
Sau khi Lâm Giai và Lăng Hư rời khỏi, Lâu Vũ Tranh vội vàng mở phù chú được bọc bởi vải đỏ kia ra. Đúng như cô suy đoán, phù chú viết bằng máu và chu sa trên vải vàng biến mất, miếng vải màu vàng kia thậm chí không lưu lại một chút dấu vết nào. Điều này đương nhiên không phải nói lên có người thay đổi đạo phù của cô, ngược lại chứng minh đạo phù bởi vì nguyên nhân nào đó đã mất đi pháp thuật... Ví dụ như, chạm vào pháp lực của những người khác, hết sạch linh lực.
Chẳng lẽ, lúc quái vật đầu người thân rắn muốn làm gì cô thì đã bị đạo phù triệt tiêu một phần công kích, cho nên cuối cùng biến thành hồn phách rời khỏi cơ thể, mà không phải bị chết như người phụ nữ đáng thương kia.
Rốt cuộc, có người nào muốn lấy được thứ gì từ cô đây? Giờ phút này Lâu Vũ Tranh nghĩ thầm trong lòng. Người nghe được tiếng ca chính là cô, người đầu tiên nhìn thấy thi thể chính là cô, nhìn thấy quái vật kia chính là cô, bị dọa đến mất hồn cũng là cô. Tuy rằng từ đầu đến bây giờ cô không chịu bất kỳ tổn thương gì, nhưng từng chuyện từng chuyện đều có Lâu Vũ Tranh cô tham dự.
*******************
Lâu Vũ Tranh nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu đều khuôn mặt oán độc của người phụ nữ bị chết cùng với đuôi rắn thật lớn.
Cô gái đuôi rắn kia cười với cô, cô ta nói: …
Nói cái gì? Cô ta nói gì đó? Lâu Vũ Tranh dường như nhớ lại miệng cô gái kia mấp máy nói gì đó, nhưng cho dù thế nào cũng không nhớ nổi. Mạnh mẽ tự hỏi làm đầu cô đau đến muốn nứt ra, mãi đến... Bên ngoài truyền đến tiếng ca dễ nghe.
Giống như lúc yến hội, một mình cô ở phòng nghe được âm thanh mỹ diệu lại linh hoạt kỳ ảo.
Lâu Vũ Tranh ngồi dậy, tạm dừng một lát rồi cô xé phù chú trên cửa xuống, tiện tay đặt vào trong túi, lung lay đi ra ngoài. Rõ ràng cảm thấy tiếng ca kia là từ bốn phương tám hướng truyền đến, nhưng Lâu Vũ Tranh lại biết người đang ca hát kia ở ngay chỗ trước đó Cố An Nhiên và cô đã gặp mặt. Cô ta ở nơi nào, cô phải biết rốt cuộc là ai, là ai ca hát ở trên thuyền sau đó cô và Cố An Nhiên mới có thể nghe được ca.
Lâu Vũ Tranh không hiểu ca từ đang nói về điều gì, bởi vì đó là ca từ tiếng Đức cổ, phiên dịch thành Hán ngữ đại khái là như này…
“Hải vực phụ cận đảo Sicily có một hòn đảo SIERENS.
SIERENS là nữ yêu trong biển, xinh đẹp lại nguy hiểm.
Nàng có mái tóc dài phấp phới ngồi ở trong biển hoa tươi nở rộ trên biển trong quần đảo,
Lấy tiếng ca ngọt ngào xinh đẹp dụ hoặc thủy thủ qua đường,
Khiến cho bọn họ buông mái chèo trong tay, để mặc sóng biển lôi kéo, đâm nát ở rặng đá ngầm.”
Đây là tiếng ca Siren, Siren dùng tiếng ca dụ dỗ thuyền viên đi chịu chết ở trên biển rộng.
Lâu Vũ Tranh mặc váy màu trắng, cô tóc dài tung bay, vẻ mặt cô hoảng hốt như là một nữ quỷ bò ra từ địa ngục.
Nơi này ngoài Lâu Vũ Tranh ra thì không có ai. Cô nghĩ cho dù Cố An Nhiên cũng nghe thấy tiếng ca thì cũng chưa chắc sẽ đi qua đây. Đã xảy ra chuyện như vậy, tiếng ca trước đó rõ ràng đại biểu cho điềm xấu. Có phải mỗi lần tiếng ca xuất hiện đều sẽ có người chết không?
Lâu Vũ Tranh cũng biết mình tùy tiện ra ngoài như vậy thật sự rất nguy hiểm, nhưng cô đã không thể chịu đựng được cảm giác ngờ vực sợ hãi, cho nên cô không chút do dự chạy ra. Cô không thể để Ba La sống trong nguy hiểm được!
Cho nên, cô đưa bản thân mình vào trong nguy hiểm.
Bởi vì cô nhìn thấy trên biển có một cô gái xinh đẹp đang đứng. Cô gái kia có mái tóc dài như rong biển, đuôi như đuôi rắn, giống như mỹ nhân ngư trong sách miêu tả, chẳng qua trong mắt không có hạnh phúc của mỹ nhân ngư, có chỉ là ác ý giết chóc và có thể nói là dụ hoặc tình · dục.
Cô ta mỉm cười với Lâu Vũ Tranh, cũng ngoắc ngón tay với Lâu Vũ Tranh.
Lâu Vũ Tranh lắc đầu, cô vẫy tay ngược với cô gái kia.
Cô gái kia dường như hơi sửng sốt, sau đó cô ta lướt về phía Lâu Vũ Tranh. Trong quá trình di động, cái đuôi của cô ta không động như là đứng trên thứ gì đó có thể chuyển động, từng chút được đẩy đến trước mặt Lâu Vũ Tranh.
Lâu Vũ Tranh mỉm cười nhìn cô ta. Vào lúc cô ta còn cách mình khoảng một mét, cô đột nhiên vươn tay dán ở trên mặt cô gái kia. Cô gái kia không nghĩ tới Lâu Vũ Tranh sẽ ra chiêu này, phù chú giấu ở trong tay bị dán ở trên mặt làm cô ta phát ra âm thanh đau đớn. Sau đó cô ta hóa thành không khí chậm rãi biến mất, chỉ có đoạn tóc để lại trong tay Lâu Vũ Tranh chứng minh tất cả những gì xuất hiện vừa rồi không phải là ảo giác.
Thật kỳ lạ, mái tóc vốn thật dài thật dày xinh đẹp như rong biển, hiện giờ cầm trong tay lại biến thành tóc ngắn kỳ lạ.
Lâu Vũ Tranh không về phòng, ngược lại dựa vào lan can, ngâm nga học theo làn điệu cô gái kia vừa hát. Cô cảm thấy hiện tại mình như một bệnh nhận tâm thần, phòng an toàn không ở, nhất định phải chạy ra ngoài làm loại chuyện động kinh này.
Nếu hành vi bốc đồng vừa rồi của cô làm cô chết ở đây, sẽ có ai nhớ cô đây?
Lâu Vũ Tranh còn đang miên man suy nghĩ, thật sự không biết là lá gan cô quá lớn, hay bản thân cô là người không có mưu kế gì.
“Cô nói không sai, tiếng ca của cô thật sự có thể đưa sói tới.” Người đột nhiên lên tiếng là Cố An Nhiên. Anh ta bước ra từ trong bóng tối, Lâu Vũ Tranh không biết anh ta ở chỗ này đã bao lâu, càng không biết anh ta có nhìn thấy tất cả những chuyện vừa rồi không.
Bị trào phúng giọng hát, Lâu Vũ Tranh bình tĩnh nhún vai: “Ừm... Không ngờ lại đưa anh đến.”
Đây không phải tương đương với nói Cố An Nhiên là sói à? Cố An Nhiên bị châm chọc trầm mặc một phút: “Một mình cô ở đây làm gì? Vừa có án mạng mà còn dám một mình chạy ra ngoài.”
Lâu Vũ Tranh không trả lời câu hỏi của Cố An Nhiên, ngược lại đột nhiên lộ ra một nụ cười tinh nghịch, cô nói: “Này, anh có tin trên thế giới này có quỷ không?”
Trong phút chốc, Cố An Nhiên cảm thấy có phải Lâu Vũ Tranh bị thành tâm thần rồi không, nhưng anh ta luôn bình tĩnh nhàn nhạt nói: “Quỷ? Tin thì sao, không tin thì thế nào.”
Cố An Nhiên không thú vị làm Lâu Vũ Tranh có chút bất đắc dĩ. Cho nên cô cũng chỉ làm ra vẻ không thèm để ý: “Tin thì là tin, không tin thì là không tin. Đêm dài không ngủ được, chẳng qua là tùy ý tìm đề tài mà thôi.”
“Đáng tiếc đề tài mà cô tìm không giống việc một cô gái nên nói trong hoàn cảnh này.” Sắc mặt Cố An Nhiên lạnh dần, tựa như Lâu Vũ Tranh chạm vào vảy ngược của anh ta, làm anh ta lười cả ngụy trang.
Mà Lâu Vũ Tranh lại không sợ hãi, ngược lại hứng thú bừng bừng hỏi: “Vậy anh có tin tưởng năng lực đặc thù không? Tin tưởng trên thế giới này có pháp thuật chứ? Anh... lại có thể có không?”
Nghe được hai chữ pháp thuật, Lâu Vũ Tranh vẫn luôn quan sát Cố An Nhiên phát hiện thế mà anh ta hơi nhíu mày dường như không biết nên trả lời ra sao, cuối cùng chỉ có thể nói ba phải cái nào cũng được: “Tin thì thế nào, không tin thì sao?”
Lâu Vũ Tranh nháy mắt lập tức chán ghét loại này hành vi loanh quanh này. Cho nên cô nói trắng ra: “Tin hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu anh tin... Như vậy, tôi đã biết rốt cuộc người phía sau màn là ai.”
“Ồ?” Lúc này, cuối cùng Cố An Nhiên cũng có chút hứng thú. Anh ta cũng muốn biết thiếu nữ trông có vẻ bốc đồng không có mưu kế, rốt cuộc có thể nghĩ ra cái gì, hoặc là rốt cuộc cô đã biết cái gì!
Lâu Vũ Tranh đắc ý cười: “Tôi nghĩ lúc anh giết ông chủ Tôn, không nghĩ tới ông ta sẽ để lại thứ gì trên người anh, cũng mượn thứ này không ngừng dây dưa nhỉ. Hoặc là, anh đã sớm biết, chỉ là lợi dụng điểm này mà hoàn thành chuyện anh muốn làm?”
Bởi vì trên người Ba La vẫn luôn đeo bùa hộ mệnh trước đó anh đưa, cho nên Lăng Hư có thể căn cứ linh lực trên bùa hộ mệnh mà phán đoán hiện tại Ba La vẫn an toàn. Thậm chí còn an toàn hơn bất kỳ ai trong số bọn họ, điều này làm Lâu Vũ Tranh vốn hoảng hồn yên tâm hơn không ít.
Nhưng mà hiện tại rất an toàn không đại biểu sau đó vẫn an toàn, cho nên nhất định phải bắt được hung thủ, biết rốt cuộc quái vật kia là thứ gì mới được.
Lâu Vũ Tranh hoàn toàn không có cách nào liên hệ mấy thứ này với nhau, nhưng trực giác nói cho cô biết tất cả những thứ này chắc chắn có liên hệ. Dưới đủ loại manh mối liên hệ, che giấu là một bí mật cực lớn làm người kinh hãi.
Lâu Vũ Tranh bực bội vò đầu bứt tai cho hả giận: “Em nghĩ quả nhiên em không nên thấy mình may mắn trúng thưởng là vì đổi vận gì đó. Thậm chí em cảm thấy, tất cả những thứ này chính là âm mưu xuất hiện nhằm vào em.”
Lăng Hư không nhìn nổi dáng vẻ Lâu Vũ Tranh đau khổ như thế, anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng xoa mái tóc rối tung của cô, dịu dàng an ủi: “Đừng suy nghĩ miên man, ít nhất em cũng không quen biết người đầu tiên bị chết.”
“Người đầu tiên chết...” Lăng Hư nhắc nhở làm Lâu Vũ Tranh trợn tròn mắt như nghĩ điều gì: “Lúc ấy em nhìn thấy quái vật đầu người thân rắn kia đang hút hồn phách người chết. Như vậy có phải đại biểu quái vật kia sẽ tiếp tục hại người vì hút hồn phách không?”
Suy đoán của Lâu Vũ Tranh làm Lăng Hư sầm mặt, bởi vì anh cảm thấy Lâu Vũ Tranh nói rất có lý! Mà giờ phút này Lâm Giai trấn an những người khác xong xuôi cũng về phòng này. Lăng Hư thẳng thắn (*) nói những thảo luận của mình và Lâu Vũ Tranh cho Lâm Giai nghe. Lâm Giai nghe xong có vài suy nghĩ kỳ lạ hiếm có hỏi: “Này, không phải anh là Thiên sư à? Chẳng lẽ không tính ra nơi nào trên thuyền này có yêu khí nặng nhất?”
(*) Nguyên văn倒豆子: Xuất phát từ câu đổ đậu vào ống tre, ẩn dụ cho sự thẳng thắn thành thật.
“Đây cũng chính là chuyện làm tôi vẫn thấy khó hiểu. Nếu mắt phải Tranh Tử có thể nhìn thấy, vậy nhất định là hồn phách hoặc là yêu quái không thể sai được. Nhưng mà tôi lại hoàn toàn không cảm nhận được chút khác thường nào.” Lăng Hư cau mày lắc lắc đầu, chuyện liên quan đến phi khoa học nhưng không có một chút dao động linh dị nào này làm anh buồn rầu: “Không thể nào là pháp thuật của tôi không nhạy. Tôi cũng không tin có quái vật nào có thể giấu giếm qua mắt tôi.”
“Chẳng lẽ... là ảo giác?” Lâu Vũ Tranh sâu kín phun ra một câu như vậy. Cô đột nhiên nghĩ đến trước khi mình mất đi tri giác đã nhìn thấy cô gái đầu người thân rắn kia nở nụ cười.
Cô gái kia không xấu, thậm chí có thể nói là đẹp, ngoài đầu người thân rắn hơi quái dị, gương mặt kia thậm chí có thể nói là mỹ nhân.
Tuy rằng Lâu Vũ Tranh nhát gan, cũng sợ rắn nhưng mà trăm triệu lần không thể nào cứ như vậy mà bị dọa đến mất hồn phách được! Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là cái gì? Tư duy lập tức kẹt lại, loại cảm giác này làm Lâu Vũ Tranh cực kỳ không thoải mái dường như mình rõ ràng muốn nói ra một chuyện nhưng lúc mở miệng nói thì lại không thể nào nghĩ ra nổi. Loại cảm giác kìm nén này làm cả người ngứa ngáy đến muốn phát cuồng.
Lâu Vũ Tranh dùng sức lắc đầu, muốn làm cảm giác khó chịu này rời khỏi thân thể của mình. Tuy rằng cô không phải chòm sao Xử Nữ, nhưng chứng cưỡng bách còn nghiêm trọng hơn cả Xử Nữ.
Lăng Hư và Lâm Giai thấy trạng thái của Lâu Vũ Tranh không quá tốt bèn an ủi cô trong chốc lát rồi rời khỏi phòng đi tìm Ba La mất tích. Trước khi đi, Lăng Hư không quên dán một lá phù trừ tà ở mỗi một chỗ thông gió trong phòng Lâu Vũ Tranh. Mà động tác của Lăng Hư làm ánh mắt Lâu Vũ Tranh sáng lên, sờ phù chú mình treo trên cổ.
Sau khi Lâm Giai và Lăng Hư rời khỏi, Lâu Vũ Tranh vội vàng mở phù chú được bọc bởi vải đỏ kia ra. Đúng như cô suy đoán, phù chú viết bằng máu và chu sa trên vải vàng biến mất, miếng vải màu vàng kia thậm chí không lưu lại một chút dấu vết nào. Điều này đương nhiên không phải nói lên có người thay đổi đạo phù của cô, ngược lại chứng minh đạo phù bởi vì nguyên nhân nào đó đã mất đi pháp thuật... Ví dụ như, chạm vào pháp lực của những người khác, hết sạch linh lực.
Chẳng lẽ, lúc quái vật đầu người thân rắn muốn làm gì cô thì đã bị đạo phù triệt tiêu một phần công kích, cho nên cuối cùng biến thành hồn phách rời khỏi cơ thể, mà không phải bị chết như người phụ nữ đáng thương kia.
Rốt cuộc, có người nào muốn lấy được thứ gì từ cô đây? Giờ phút này Lâu Vũ Tranh nghĩ thầm trong lòng. Người nghe được tiếng ca chính là cô, người đầu tiên nhìn thấy thi thể chính là cô, nhìn thấy quái vật kia chính là cô, bị dọa đến mất hồn cũng là cô. Tuy rằng từ đầu đến bây giờ cô không chịu bất kỳ tổn thương gì, nhưng từng chuyện từng chuyện đều có Lâu Vũ Tranh cô tham dự.
*******************
Lâu Vũ Tranh nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu đều khuôn mặt oán độc của người phụ nữ bị chết cùng với đuôi rắn thật lớn.
Cô gái đuôi rắn kia cười với cô, cô ta nói: …
Nói cái gì? Cô ta nói gì đó? Lâu Vũ Tranh dường như nhớ lại miệng cô gái kia mấp máy nói gì đó, nhưng cho dù thế nào cũng không nhớ nổi. Mạnh mẽ tự hỏi làm đầu cô đau đến muốn nứt ra, mãi đến... Bên ngoài truyền đến tiếng ca dễ nghe.
Giống như lúc yến hội, một mình cô ở phòng nghe được âm thanh mỹ diệu lại linh hoạt kỳ ảo.
Lâu Vũ Tranh ngồi dậy, tạm dừng một lát rồi cô xé phù chú trên cửa xuống, tiện tay đặt vào trong túi, lung lay đi ra ngoài. Rõ ràng cảm thấy tiếng ca kia là từ bốn phương tám hướng truyền đến, nhưng Lâu Vũ Tranh lại biết người đang ca hát kia ở ngay chỗ trước đó Cố An Nhiên và cô đã gặp mặt. Cô ta ở nơi nào, cô phải biết rốt cuộc là ai, là ai ca hát ở trên thuyền sau đó cô và Cố An Nhiên mới có thể nghe được ca.
Lâu Vũ Tranh không hiểu ca từ đang nói về điều gì, bởi vì đó là ca từ tiếng Đức cổ, phiên dịch thành Hán ngữ đại khái là như này…
“Hải vực phụ cận đảo Sicily có một hòn đảo SIERENS.
SIERENS là nữ yêu trong biển, xinh đẹp lại nguy hiểm.
Nàng có mái tóc dài phấp phới ngồi ở trong biển hoa tươi nở rộ trên biển trong quần đảo,
Lấy tiếng ca ngọt ngào xinh đẹp dụ hoặc thủy thủ qua đường,
Khiến cho bọn họ buông mái chèo trong tay, để mặc sóng biển lôi kéo, đâm nát ở rặng đá ngầm.”
Đây là tiếng ca Siren, Siren dùng tiếng ca dụ dỗ thuyền viên đi chịu chết ở trên biển rộng.
Lâu Vũ Tranh mặc váy màu trắng, cô tóc dài tung bay, vẻ mặt cô hoảng hốt như là một nữ quỷ bò ra từ địa ngục.
Nơi này ngoài Lâu Vũ Tranh ra thì không có ai. Cô nghĩ cho dù Cố An Nhiên cũng nghe thấy tiếng ca thì cũng chưa chắc sẽ đi qua đây. Đã xảy ra chuyện như vậy, tiếng ca trước đó rõ ràng đại biểu cho điềm xấu. Có phải mỗi lần tiếng ca xuất hiện đều sẽ có người chết không?
Lâu Vũ Tranh cũng biết mình tùy tiện ra ngoài như vậy thật sự rất nguy hiểm, nhưng cô đã không thể chịu đựng được cảm giác ngờ vực sợ hãi, cho nên cô không chút do dự chạy ra. Cô không thể để Ba La sống trong nguy hiểm được!
Cho nên, cô đưa bản thân mình vào trong nguy hiểm.
Bởi vì cô nhìn thấy trên biển có một cô gái xinh đẹp đang đứng. Cô gái kia có mái tóc dài như rong biển, đuôi như đuôi rắn, giống như mỹ nhân ngư trong sách miêu tả, chẳng qua trong mắt không có hạnh phúc của mỹ nhân ngư, có chỉ là ác ý giết chóc và có thể nói là dụ hoặc tình · dục.
Cô ta mỉm cười với Lâu Vũ Tranh, cũng ngoắc ngón tay với Lâu Vũ Tranh.
Lâu Vũ Tranh lắc đầu, cô vẫy tay ngược với cô gái kia.
Cô gái kia dường như hơi sửng sốt, sau đó cô ta lướt về phía Lâu Vũ Tranh. Trong quá trình di động, cái đuôi của cô ta không động như là đứng trên thứ gì đó có thể chuyển động, từng chút được đẩy đến trước mặt Lâu Vũ Tranh.
Lâu Vũ Tranh mỉm cười nhìn cô ta. Vào lúc cô ta còn cách mình khoảng một mét, cô đột nhiên vươn tay dán ở trên mặt cô gái kia. Cô gái kia không nghĩ tới Lâu Vũ Tranh sẽ ra chiêu này, phù chú giấu ở trong tay bị dán ở trên mặt làm cô ta phát ra âm thanh đau đớn. Sau đó cô ta hóa thành không khí chậm rãi biến mất, chỉ có đoạn tóc để lại trong tay Lâu Vũ Tranh chứng minh tất cả những gì xuất hiện vừa rồi không phải là ảo giác.
Thật kỳ lạ, mái tóc vốn thật dài thật dày xinh đẹp như rong biển, hiện giờ cầm trong tay lại biến thành tóc ngắn kỳ lạ.
Lâu Vũ Tranh không về phòng, ngược lại dựa vào lan can, ngâm nga học theo làn điệu cô gái kia vừa hát. Cô cảm thấy hiện tại mình như một bệnh nhận tâm thần, phòng an toàn không ở, nhất định phải chạy ra ngoài làm loại chuyện động kinh này.
Nếu hành vi bốc đồng vừa rồi của cô làm cô chết ở đây, sẽ có ai nhớ cô đây?
Lâu Vũ Tranh còn đang miên man suy nghĩ, thật sự không biết là lá gan cô quá lớn, hay bản thân cô là người không có mưu kế gì.
“Cô nói không sai, tiếng ca của cô thật sự có thể đưa sói tới.” Người đột nhiên lên tiếng là Cố An Nhiên. Anh ta bước ra từ trong bóng tối, Lâu Vũ Tranh không biết anh ta ở chỗ này đã bao lâu, càng không biết anh ta có nhìn thấy tất cả những chuyện vừa rồi không.
Bị trào phúng giọng hát, Lâu Vũ Tranh bình tĩnh nhún vai: “Ừm... Không ngờ lại đưa anh đến.”
Đây không phải tương đương với nói Cố An Nhiên là sói à? Cố An Nhiên bị châm chọc trầm mặc một phút: “Một mình cô ở đây làm gì? Vừa có án mạng mà còn dám một mình chạy ra ngoài.”
Lâu Vũ Tranh không trả lời câu hỏi của Cố An Nhiên, ngược lại đột nhiên lộ ra một nụ cười tinh nghịch, cô nói: “Này, anh có tin trên thế giới này có quỷ không?”
Trong phút chốc, Cố An Nhiên cảm thấy có phải Lâu Vũ Tranh bị thành tâm thần rồi không, nhưng anh ta luôn bình tĩnh nhàn nhạt nói: “Quỷ? Tin thì sao, không tin thì thế nào.”
Cố An Nhiên không thú vị làm Lâu Vũ Tranh có chút bất đắc dĩ. Cho nên cô cũng chỉ làm ra vẻ không thèm để ý: “Tin thì là tin, không tin thì là không tin. Đêm dài không ngủ được, chẳng qua là tùy ý tìm đề tài mà thôi.”
“Đáng tiếc đề tài mà cô tìm không giống việc một cô gái nên nói trong hoàn cảnh này.” Sắc mặt Cố An Nhiên lạnh dần, tựa như Lâu Vũ Tranh chạm vào vảy ngược của anh ta, làm anh ta lười cả ngụy trang.
Mà Lâu Vũ Tranh lại không sợ hãi, ngược lại hứng thú bừng bừng hỏi: “Vậy anh có tin tưởng năng lực đặc thù không? Tin tưởng trên thế giới này có pháp thuật chứ? Anh... lại có thể có không?”
Nghe được hai chữ pháp thuật, Lâu Vũ Tranh vẫn luôn quan sát Cố An Nhiên phát hiện thế mà anh ta hơi nhíu mày dường như không biết nên trả lời ra sao, cuối cùng chỉ có thể nói ba phải cái nào cũng được: “Tin thì thế nào, không tin thì sao?”
Lâu Vũ Tranh nháy mắt lập tức chán ghét loại này hành vi loanh quanh này. Cho nên cô nói trắng ra: “Tin hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu anh tin... Như vậy, tôi đã biết rốt cuộc người phía sau màn là ai.”
“Ồ?” Lúc này, cuối cùng Cố An Nhiên cũng có chút hứng thú. Anh ta cũng muốn biết thiếu nữ trông có vẻ bốc đồng không có mưu kế, rốt cuộc có thể nghĩ ra cái gì, hoặc là rốt cuộc cô đã biết cái gì!
Lâu Vũ Tranh đắc ý cười: “Tôi nghĩ lúc anh giết ông chủ Tôn, không nghĩ tới ông ta sẽ để lại thứ gì trên người anh, cũng mượn thứ này không ngừng dây dưa nhỉ. Hoặc là, anh đã sớm biết, chỉ là lợi dụng điểm này mà hoàn thành chuyện anh muốn làm?”