-
Chương 24: Tòa nhà ma ám (Kết)
Lâu Vũ Tranh dựa vào nguyện vọng bảo vệ bạn bè cùng với sự tàn nhẫn với bản thân, cứu Ba La từ trong tay giáo sư Chu.
Tiếp đó hai thiếu nữ... Một người giải phẫu chưa bao giờ nương tay, người nhìn thấy ma quỷ trước mắt cũng có thể đối xử như thường, bởi vì an ủi đối phương mà ôm nhau khóc thút thít, không phải vì sợ hãi, mà đây là sự thả lỏng sau khi vượt qua nguy cơ.
Dù sao Ba La cũng từng giải phẫu thi thể nên tố chất tâm lý rất tốt, cô bình tĩnh lại thì lo lắng nói: “Tớ vẫn cảm thấy chuyện này có điều kỳ lạ. Nếu lá gan thầy giáo nhỏ như vậy, sao ông ta lại dám đi làm loại chuyện này?”
Nghe Ba La nói như vậy, Lâu Vũ Tranh cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Cô rối rắm tự giải thích: “Có lẽ vì biết trên thế giới không có quỷ, cho nên mới dám làm càn như thế. Nhưng sau khi thật sự biết có quỷ... suy nghĩ lại khác đi thì sao?”
Đối với suy đoán này của Lâu Vũ Tranh, Ba La cũng cảm thấy không quá đáng tin: “Loại chuyện này, có lẽ cũng chỉ có ông ta biết. Nhưng tớ vẫn cảm thấy chuyện không kết thúc đơn giản như vậy. Thầy giáo cứ chạy trốn như vậy, ông ta sẽ chạy đi đâu chứ? Có thể tiếp tục hại người không?”
Lâu Vũ Tranh và Ba La sửa sang lại quần áo của mình, định rời khỏi nơi này trước rồi báo công an, dẫu sao điện thoại di động của hai người đều bị giáo sư Chu kia lấy mất rồi.
Nhưng hai người còn chưa kịp đi ra ngoài, cánh cửa khép hờ lại lần nữa bị mở ra, Lâm Giai từ bên ngoài đi đến: “Giáo sư Chu đã chết trên đường chạy trốn rồi.”
Có lẽ anh xuất hiện sớm một chút, loại dáng vẻ đi ngược sáng đến giải cứu thiếu nữ lâm vào nguy hiểm của anh cực kỳ giống cái gọi là thiên thần. Đáng tiếc, anh đến hơi muộn, các thiếu nữ đã tự cứu mình, anh chỉ để lại cho người ta ấn tượng ‘cảnh sát luôn xuất hiện cuối cùng’.
Nhưng cô tạm thời không có tâm trạng phỉ nhổ anh, tin tức anh để lộ ra thực sự làm người ta kinh ngạc rồi!
Trên thực tế, sau khi Lăng Hư gọi điện thoại cho Lâm Giai nói Lâu Vũ Tranh vội vàng chạy ra ngoài, anh đã lập tức chạy đến trường học. Mà lúc đến trường học, anh vừa hay nhìn thấy giáo sư Chu kia lái xe đi rồi. Trực giác phá án hàng năm nói cho anh giáo sư Chu này có điều mờ ám, vì thế anh lặng lẽ đuổi theo. Nhưng để không rút dây động rừng, anh vẫn luôn tránh ở chỗ tối quan sát giáo sư Chu. Mãi đến khi giáo sư Chu nói ra mục tiêu của mình, muốn xuống tay với Ba La, anh vốn định ra tay, nhưng Lâu Vũ Tranh đã ra tay trước.
Giữa chạy đi bắt giáo sư Chu và đi vào an ủi Lâu Vũ Tranh với Ba La, anh lựa chọn điều trước. Lại không ngờ, giáo sư Chu chạy một lúc thì ngã xuống! Lâm Giai bị biến cố này dọa sợ ngây người, vội gọi điện thoại cho cấp dưới của mình đến chi viện. Trên cơ bản đã có thể xác định giáo sư Chu bị nhồi máu cơ tim, càng có thể nói là bị dọa chết.
Lâm Giai dùng ánh mắt quái dị này nhìn Lâu Vũ Tranh, làm Lâu Vũ Tranh có chút chột dạ: “Tố chất tâm lý của ông ta không tốt còn trách em à?”
Ba La làm bạn, bênh Lâu Vũ Tranh với lời lẽ chính đáng: “Chuyện này không liên quan đến Tranh Tử đâu! Nếu anh sớm ra tay thì Tranh Tử cũng không đến mức bị thương, chưa chắc ông ta đã bị dọa chết!”
Lâm Giai đột nhiên cảm thấy mệt, bất đắc dĩ đỡ trán: “Anh lại không ý trách Tranh Tử... Hai em làm rất tốt. Tóm lại rời khỏi đây trước đã, anh phải hủy diệt nơi này.”
Ba La giật mình với phán đoán của Lâm Giai: “Vì sao? Tuy rằng thuốc ở đây có nguy hiểm với xã hội, nhưng nếu nghiên cứu tốt có khi sẽ có được kết quả không tưởng.”
Lâm Giai nhướng mày, cười nhạt nói: “Vì suy nghĩ này của em mà anh cũng không dám đảm bảo những nhà khoa học đó có thể vì loại hạng mục điên cuồng này mà làm ra nguy cơ sinh hóa thật hay không, đến lúc đó thì rất nguy hiểm. Cho nên vẫn nên hủy diệt mấy thứ đồ này không nên tồn tại này.”
“Nếu anh đã nói như vậy...” Ba La thở dài một tiếng, không dấu vết giấu kim tiêm trước đó giáo sư Chu muốn tiêm vào trong thân thể cô đi.
Mà rốt cuộc Lâm Giai có nhìn thấy động tác nhỏ của Ba La không thì đó chuyện của riêng anh. Dù sao đã không quan trọng nữa!
Sau khi Lâm Giai thiêu hủy toàn bộ số thuốc, di động của anh vang lên. Nói đơn giản vài câu với bên kia xong, Lâm Giai ngắt điện thoại, nói với hai người Lâu Vũ Tranh: “Lăng Hư vừa gọi điện thoại nói đã siêu độ toàn bộ linh hồn trong tòa nhà giải phẫu ở trường các em. Hiện tại anh ấy quá mệt, đang chờ chúng ta đi đón.”
Chờ khi cảnh sát đến xử lý hiện trường, Lâu Vũ Tranh và Ba La ngồi trên xe Lâm Giai trở lại trường học. Giờ phút này Ba La đang băng bó vết thương trên tay cho Lâu Vũ Tranh. Loại chuyện tự mình dùng kim tiêm chọc mình này quả nhiên chỉ có Lâu Vũ Tranh có thể làm ra. Cho nên, cho dù rất đau cô vẫn cố nén, cô không hy vọng Ba La áy náy vì mình.
Ba La và Lâu Vũ Tranh vẫn luôn tâm linh tương thông, cho nên cô ấy biết Lâu Vũ Tranh không hy vọng mình áy náy, vì thế cố ý chuyển chủ đề: “Cậu nói Lăng Hư tiên sinh siêu độ linh hồn gì đó. Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có quỷ à?”
“Đương nhiên!” Lâu Vũ Tranh gật mạnh đầu, chính cô đang bị mấy chuyện cổ quái này gây rối đây.
Nhìn Lâu Vũ Tranh khẳng định như thế, Ba La lộ ra vẻ mặt kinh hãi: “Trời ạ! Tớ còn tưởng lời cậu nói trước đó là để dọa giáo sư Chu. Chẳng lẽ điều cậu nói đều là thật à? Vậy chẳng phải là mấy ngày nay tớ vẫn luôn ở chung một không gian với quỷ à? Ngẫm lại làm tớ đổ mồ hôi lạnh nè!”
“Nói mấy lời quái gở đáng sợ linh tinh...” Lâm Giai chậm rì rì nói một câu như vậy. Nhưng nghĩ đến lúc gặp được sói yêu ở nhà cổ, anh bình tĩnh bổ sung một câu: “Được rồi, với anh mà nói chỉ cần không nhìn thấy thì có nghĩa là không tồn tại.”
Lâu Vũ Tranh làm mặt quỷ với bóng lưng của Lâm Giai, sau đó dùng tốc độ đổi nét mặt như đóng phim dịu dàng nói với Ba La: “Không sao đâu. Tớ cho cậu bùa hộ mệnh chính là phòng ngừa bọn nó đến gần cậu. Chỉ cần mang theo bùa hộ mệnh thì sẽ không có việc gì.”
“Thế mà còn có thứ tốt như bùa hộ mệnh, đưa cho anh trai em một cái nào!” Lâm Giai lái xe ở đằng trước tỏ vẻ bất mãn với loại đãi ngộ khác biệt này!
*******************
Chuyển về một tiếng trước.
Khi Lăng Hư biết Lâu Vũ Tranh có lẽ lại xảy ra chuyện thì chạy vội đến chỗ trường Lâu Vũ Tranh. Lúc ở dưới lầu, anh đã bị oán khí phát ra từ tòa nhà dọa sợ, cũng chỉ có loại gà mờ như Lâu Vũ Tranh mới có thể biết rõ bên trong có quỷ hồn còn nhào vào.
Nhưng bản thân anh với Lâu Vũ Tranh cũng kẻ tám lạng người nửa cân, ai bảo anh lo lắng cho Lâu Vũ Tranh chứ?
Lúc anh đi vào tòa nhà, đủ loại thảm trạng của quỷ hồn làm anh kinh hãi. Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng thật sự đối mặt với đám quỷ hồn đó, anh vẫn sợ hãi. Nhưng hiện tại anh không có thời gian quan tâm đ ến đám quỷ hồn này, anh tìm từng phòng một, sau đó tuyệt vọng phát hiện Lâu Vũ Tranh đã rời khỏi nơi này.
Anh muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng những quỷ hồn đó lại cản đường anh.
Cũng không phải muốn đánh nhau với anh gì, mà là không cho anh đi ra ngoài.
Lăng Hư thở dài một tiếng, nghĩ thầm hôm nay mình lại phải làm không công rồi. Rõ ràng đám quỷ hồn này phát hiện trên người anh có hơi thở người tu đạo, hy vọng anh có thể giải cứu bọn họ trong lúc nguy nan. Nhưng vì oán khí sâu nặng, không chỉ có ý khẩn cầu mà còn mang theo sự cứng rắn.
Có lẽ trước kia anh thật sự sẽ đấu với bọn họ một trận, cho chúng nó biết ai mới là lão đại!
Nhưng gần đây trải qua vài chuyện, cùng với tâm thái rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn thương tiếc của Lâu Vũ Tranh với quỷ hồn cũng làm trong lòng anh có thêm thiện ý. Rơi vào đường cùng, anh bèn bắt đầu thi pháp siêu độ ở nơi dương khí nhiều nhất tòa nhà.
Có lẽ là nơi này oán khí quá lớn, sau khi anh ở thi pháp, thế mà lại thấy được cầu Nại Hà, Mạnh Bà và hoa bỉ ngạn giữa lúc mông lung...
Những quỷ hồn đó cũng không ngăn cản con đường của Lăng Hư nữa, mà là xếp hàng đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà.
Có bản lĩnh nhìn thấy kỳ cảnh bực này với người tu đạo là chuyện tốt, nhưng anh lại không có tâm trạng nhìn gì cả, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này đi cứu Lâu Vũ Tranh. Nhưng xui xẻo là anh đã hết sạch linh lực, hơn nữa cũng không còn thể lực, thế là chỉ đành ngồi ở chỗ này chờ cứu viện.
Lúc thể lực hơi khôi phục lại, anh vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Giai, sau khi xác nhận Lâu Vũ Tranh đã không có việc gì, anh mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhắm đôi mắt vẫn luôn buồn ngủ vì mệt mỏi.
“Hóa ra cô nhóc kia cũng có thể một mình đảm đương một phía.” Đây là suy nghĩ cuối cùng của Lăng Hư trước khi anh ngủ.
*******************
Chuyện giáo sư Chu cũng không kết thúc vì ông ta chết. Tuy rằng nói mọi người đều hoài nghi có hung thủ phía sau màn, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ thực tế thì cũng chỉ có thể hạ màn.
Ai bảo giáo sư Chu chết vì nhồi máu cơ tim, hơn nữa còn chết ở trước mặt anh. Chuyện thuốc phải giấu giếm, Ba La và Lâu Vũ Tranh cũng không bị thương, nhiều nhất ông ta chỉ bị tội giam giữ bất hợp pháp. Hiện giờ ông ta đã chết, cũng coi như là xong hết mọi chuyện.
Đương nhiên, đây chỉ là mặt ngoài, Lâm Giai vẫn đang âm thầm điều tra đối tượng trò chuyện gần đây của giáo sư Chu, hơn nữa anh phát hiện một người cực kỳ khả nghi - Ông chủ Tôn.
Ông chủ Tôn chính là người giế t chết An Đế tu luyện tà thuật, chủ quán bar “Duyên” kia.
Sau khi Lâm Giai có được manh mối này. Anh từng tự mình đi đến gặp ông ta. Nhưng mồm miệng người này rất kín, không có chút sơ hở nào làm Lâm Giai rất bực bội!
Cho nên anh có nên kiến nghị cục cảnh sát lập một đội linh dị không? Người thường như anh phải xử lý loại chuyện linh dị kỳ quái này quả nhiên rất chán ghét, bị Lăng Hư thu thật nhiều tiền không nói, còn thiếu vài ân tình!
Nhưng chuyện càng khiến người ta giật mình hơn đã xảy ra. Sau khi giáo sư Chu chết nửa tháng, ông chủ Tôn vậy mà bất ngờ chết theo, mà quán bar của ông ta cũng nhanh chóng bị người ta thu mua. Theo tin tức đáng tin cậy, đối phương là một con cháu nhà giàu mới tiếp nhận công ty gia đình - tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị.
Khi Lâu Vũ Tranh và Lăng Hư xem TV biết tin này thì đều sợ ngây người.
Nếu bọn họ không biết rốt cuộc ông chủ Tôn là dạng người gì thì có lẽ sẽ cảm thấy chuyện như vậy rất bình thường. Nhưng, một người tu luyện hiểu tà thuật phải xui xẻo đến thế nào mới chết ngoài ý muốn chứ! Bọn họ hoàn toàn không cảm thấy người đàn ông khôn khéo kia sẽ thua ở loại chuyện ngoài ý muốn này. Hơn nữa mới chết không được mấy ngày vậy mà quán bar đã bị thu mua?
Tuy rằng, người đã chết, quán bar bị thu mua là chuyện rất bình thường. Nhưng mặc kệ thế nào đều cảm thấy tổng giám đốc Vương này rất không bình thường!
“Thật hy vọng đối phương là bạn không phải địch.” Cuối cùng, Lăng Hư chỉ có thể chờ mong như thế.
Tiếp đó hai thiếu nữ... Một người giải phẫu chưa bao giờ nương tay, người nhìn thấy ma quỷ trước mắt cũng có thể đối xử như thường, bởi vì an ủi đối phương mà ôm nhau khóc thút thít, không phải vì sợ hãi, mà đây là sự thả lỏng sau khi vượt qua nguy cơ.
Dù sao Ba La cũng từng giải phẫu thi thể nên tố chất tâm lý rất tốt, cô bình tĩnh lại thì lo lắng nói: “Tớ vẫn cảm thấy chuyện này có điều kỳ lạ. Nếu lá gan thầy giáo nhỏ như vậy, sao ông ta lại dám đi làm loại chuyện này?”
Nghe Ba La nói như vậy, Lâu Vũ Tranh cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Cô rối rắm tự giải thích: “Có lẽ vì biết trên thế giới không có quỷ, cho nên mới dám làm càn như thế. Nhưng sau khi thật sự biết có quỷ... suy nghĩ lại khác đi thì sao?”
Đối với suy đoán này của Lâu Vũ Tranh, Ba La cũng cảm thấy không quá đáng tin: “Loại chuyện này, có lẽ cũng chỉ có ông ta biết. Nhưng tớ vẫn cảm thấy chuyện không kết thúc đơn giản như vậy. Thầy giáo cứ chạy trốn như vậy, ông ta sẽ chạy đi đâu chứ? Có thể tiếp tục hại người không?”
Lâu Vũ Tranh và Ba La sửa sang lại quần áo của mình, định rời khỏi nơi này trước rồi báo công an, dẫu sao điện thoại di động của hai người đều bị giáo sư Chu kia lấy mất rồi.
Nhưng hai người còn chưa kịp đi ra ngoài, cánh cửa khép hờ lại lần nữa bị mở ra, Lâm Giai từ bên ngoài đi đến: “Giáo sư Chu đã chết trên đường chạy trốn rồi.”
Có lẽ anh xuất hiện sớm một chút, loại dáng vẻ đi ngược sáng đến giải cứu thiếu nữ lâm vào nguy hiểm của anh cực kỳ giống cái gọi là thiên thần. Đáng tiếc, anh đến hơi muộn, các thiếu nữ đã tự cứu mình, anh chỉ để lại cho người ta ấn tượng ‘cảnh sát luôn xuất hiện cuối cùng’.
Nhưng cô tạm thời không có tâm trạng phỉ nhổ anh, tin tức anh để lộ ra thực sự làm người ta kinh ngạc rồi!
Trên thực tế, sau khi Lăng Hư gọi điện thoại cho Lâm Giai nói Lâu Vũ Tranh vội vàng chạy ra ngoài, anh đã lập tức chạy đến trường học. Mà lúc đến trường học, anh vừa hay nhìn thấy giáo sư Chu kia lái xe đi rồi. Trực giác phá án hàng năm nói cho anh giáo sư Chu này có điều mờ ám, vì thế anh lặng lẽ đuổi theo. Nhưng để không rút dây động rừng, anh vẫn luôn tránh ở chỗ tối quan sát giáo sư Chu. Mãi đến khi giáo sư Chu nói ra mục tiêu của mình, muốn xuống tay với Ba La, anh vốn định ra tay, nhưng Lâu Vũ Tranh đã ra tay trước.
Giữa chạy đi bắt giáo sư Chu và đi vào an ủi Lâu Vũ Tranh với Ba La, anh lựa chọn điều trước. Lại không ngờ, giáo sư Chu chạy một lúc thì ngã xuống! Lâm Giai bị biến cố này dọa sợ ngây người, vội gọi điện thoại cho cấp dưới của mình đến chi viện. Trên cơ bản đã có thể xác định giáo sư Chu bị nhồi máu cơ tim, càng có thể nói là bị dọa chết.
Lâm Giai dùng ánh mắt quái dị này nhìn Lâu Vũ Tranh, làm Lâu Vũ Tranh có chút chột dạ: “Tố chất tâm lý của ông ta không tốt còn trách em à?”
Ba La làm bạn, bênh Lâu Vũ Tranh với lời lẽ chính đáng: “Chuyện này không liên quan đến Tranh Tử đâu! Nếu anh sớm ra tay thì Tranh Tử cũng không đến mức bị thương, chưa chắc ông ta đã bị dọa chết!”
Lâm Giai đột nhiên cảm thấy mệt, bất đắc dĩ đỡ trán: “Anh lại không ý trách Tranh Tử... Hai em làm rất tốt. Tóm lại rời khỏi đây trước đã, anh phải hủy diệt nơi này.”
Ba La giật mình với phán đoán của Lâm Giai: “Vì sao? Tuy rằng thuốc ở đây có nguy hiểm với xã hội, nhưng nếu nghiên cứu tốt có khi sẽ có được kết quả không tưởng.”
Lâm Giai nhướng mày, cười nhạt nói: “Vì suy nghĩ này của em mà anh cũng không dám đảm bảo những nhà khoa học đó có thể vì loại hạng mục điên cuồng này mà làm ra nguy cơ sinh hóa thật hay không, đến lúc đó thì rất nguy hiểm. Cho nên vẫn nên hủy diệt mấy thứ đồ này không nên tồn tại này.”
“Nếu anh đã nói như vậy...” Ba La thở dài một tiếng, không dấu vết giấu kim tiêm trước đó giáo sư Chu muốn tiêm vào trong thân thể cô đi.
Mà rốt cuộc Lâm Giai có nhìn thấy động tác nhỏ của Ba La không thì đó chuyện của riêng anh. Dù sao đã không quan trọng nữa!
Sau khi Lâm Giai thiêu hủy toàn bộ số thuốc, di động của anh vang lên. Nói đơn giản vài câu với bên kia xong, Lâm Giai ngắt điện thoại, nói với hai người Lâu Vũ Tranh: “Lăng Hư vừa gọi điện thoại nói đã siêu độ toàn bộ linh hồn trong tòa nhà giải phẫu ở trường các em. Hiện tại anh ấy quá mệt, đang chờ chúng ta đi đón.”
Chờ khi cảnh sát đến xử lý hiện trường, Lâu Vũ Tranh và Ba La ngồi trên xe Lâm Giai trở lại trường học. Giờ phút này Ba La đang băng bó vết thương trên tay cho Lâu Vũ Tranh. Loại chuyện tự mình dùng kim tiêm chọc mình này quả nhiên chỉ có Lâu Vũ Tranh có thể làm ra. Cho nên, cho dù rất đau cô vẫn cố nén, cô không hy vọng Ba La áy náy vì mình.
Ba La và Lâu Vũ Tranh vẫn luôn tâm linh tương thông, cho nên cô ấy biết Lâu Vũ Tranh không hy vọng mình áy náy, vì thế cố ý chuyển chủ đề: “Cậu nói Lăng Hư tiên sinh siêu độ linh hồn gì đó. Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có quỷ à?”
“Đương nhiên!” Lâu Vũ Tranh gật mạnh đầu, chính cô đang bị mấy chuyện cổ quái này gây rối đây.
Nhìn Lâu Vũ Tranh khẳng định như thế, Ba La lộ ra vẻ mặt kinh hãi: “Trời ạ! Tớ còn tưởng lời cậu nói trước đó là để dọa giáo sư Chu. Chẳng lẽ điều cậu nói đều là thật à? Vậy chẳng phải là mấy ngày nay tớ vẫn luôn ở chung một không gian với quỷ à? Ngẫm lại làm tớ đổ mồ hôi lạnh nè!”
“Nói mấy lời quái gở đáng sợ linh tinh...” Lâm Giai chậm rì rì nói một câu như vậy. Nhưng nghĩ đến lúc gặp được sói yêu ở nhà cổ, anh bình tĩnh bổ sung một câu: “Được rồi, với anh mà nói chỉ cần không nhìn thấy thì có nghĩa là không tồn tại.”
Lâu Vũ Tranh làm mặt quỷ với bóng lưng của Lâm Giai, sau đó dùng tốc độ đổi nét mặt như đóng phim dịu dàng nói với Ba La: “Không sao đâu. Tớ cho cậu bùa hộ mệnh chính là phòng ngừa bọn nó đến gần cậu. Chỉ cần mang theo bùa hộ mệnh thì sẽ không có việc gì.”
“Thế mà còn có thứ tốt như bùa hộ mệnh, đưa cho anh trai em một cái nào!” Lâm Giai lái xe ở đằng trước tỏ vẻ bất mãn với loại đãi ngộ khác biệt này!
*******************
Chuyển về một tiếng trước.
Khi Lăng Hư biết Lâu Vũ Tranh có lẽ lại xảy ra chuyện thì chạy vội đến chỗ trường Lâu Vũ Tranh. Lúc ở dưới lầu, anh đã bị oán khí phát ra từ tòa nhà dọa sợ, cũng chỉ có loại gà mờ như Lâu Vũ Tranh mới có thể biết rõ bên trong có quỷ hồn còn nhào vào.
Nhưng bản thân anh với Lâu Vũ Tranh cũng kẻ tám lạng người nửa cân, ai bảo anh lo lắng cho Lâu Vũ Tranh chứ?
Lúc anh đi vào tòa nhà, đủ loại thảm trạng của quỷ hồn làm anh kinh hãi. Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng thật sự đối mặt với đám quỷ hồn đó, anh vẫn sợ hãi. Nhưng hiện tại anh không có thời gian quan tâm đ ến đám quỷ hồn này, anh tìm từng phòng một, sau đó tuyệt vọng phát hiện Lâu Vũ Tranh đã rời khỏi nơi này.
Anh muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng những quỷ hồn đó lại cản đường anh.
Cũng không phải muốn đánh nhau với anh gì, mà là không cho anh đi ra ngoài.
Lăng Hư thở dài một tiếng, nghĩ thầm hôm nay mình lại phải làm không công rồi. Rõ ràng đám quỷ hồn này phát hiện trên người anh có hơi thở người tu đạo, hy vọng anh có thể giải cứu bọn họ trong lúc nguy nan. Nhưng vì oán khí sâu nặng, không chỉ có ý khẩn cầu mà còn mang theo sự cứng rắn.
Có lẽ trước kia anh thật sự sẽ đấu với bọn họ một trận, cho chúng nó biết ai mới là lão đại!
Nhưng gần đây trải qua vài chuyện, cùng với tâm thái rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn thương tiếc của Lâu Vũ Tranh với quỷ hồn cũng làm trong lòng anh có thêm thiện ý. Rơi vào đường cùng, anh bèn bắt đầu thi pháp siêu độ ở nơi dương khí nhiều nhất tòa nhà.
Có lẽ là nơi này oán khí quá lớn, sau khi anh ở thi pháp, thế mà lại thấy được cầu Nại Hà, Mạnh Bà và hoa bỉ ngạn giữa lúc mông lung...
Những quỷ hồn đó cũng không ngăn cản con đường của Lăng Hư nữa, mà là xếp hàng đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà.
Có bản lĩnh nhìn thấy kỳ cảnh bực này với người tu đạo là chuyện tốt, nhưng anh lại không có tâm trạng nhìn gì cả, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này đi cứu Lâu Vũ Tranh. Nhưng xui xẻo là anh đã hết sạch linh lực, hơn nữa cũng không còn thể lực, thế là chỉ đành ngồi ở chỗ này chờ cứu viện.
Lúc thể lực hơi khôi phục lại, anh vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Giai, sau khi xác nhận Lâu Vũ Tranh đã không có việc gì, anh mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhắm đôi mắt vẫn luôn buồn ngủ vì mệt mỏi.
“Hóa ra cô nhóc kia cũng có thể một mình đảm đương một phía.” Đây là suy nghĩ cuối cùng của Lăng Hư trước khi anh ngủ.
*******************
Chuyện giáo sư Chu cũng không kết thúc vì ông ta chết. Tuy rằng nói mọi người đều hoài nghi có hung thủ phía sau màn, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ thực tế thì cũng chỉ có thể hạ màn.
Ai bảo giáo sư Chu chết vì nhồi máu cơ tim, hơn nữa còn chết ở trước mặt anh. Chuyện thuốc phải giấu giếm, Ba La và Lâu Vũ Tranh cũng không bị thương, nhiều nhất ông ta chỉ bị tội giam giữ bất hợp pháp. Hiện giờ ông ta đã chết, cũng coi như là xong hết mọi chuyện.
Đương nhiên, đây chỉ là mặt ngoài, Lâm Giai vẫn đang âm thầm điều tra đối tượng trò chuyện gần đây của giáo sư Chu, hơn nữa anh phát hiện một người cực kỳ khả nghi - Ông chủ Tôn.
Ông chủ Tôn chính là người giế t chết An Đế tu luyện tà thuật, chủ quán bar “Duyên” kia.
Sau khi Lâm Giai có được manh mối này. Anh từng tự mình đi đến gặp ông ta. Nhưng mồm miệng người này rất kín, không có chút sơ hở nào làm Lâm Giai rất bực bội!
Cho nên anh có nên kiến nghị cục cảnh sát lập một đội linh dị không? Người thường như anh phải xử lý loại chuyện linh dị kỳ quái này quả nhiên rất chán ghét, bị Lăng Hư thu thật nhiều tiền không nói, còn thiếu vài ân tình!
Nhưng chuyện càng khiến người ta giật mình hơn đã xảy ra. Sau khi giáo sư Chu chết nửa tháng, ông chủ Tôn vậy mà bất ngờ chết theo, mà quán bar của ông ta cũng nhanh chóng bị người ta thu mua. Theo tin tức đáng tin cậy, đối phương là một con cháu nhà giàu mới tiếp nhận công ty gia đình - tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị.
Khi Lâu Vũ Tranh và Lăng Hư xem TV biết tin này thì đều sợ ngây người.
Nếu bọn họ không biết rốt cuộc ông chủ Tôn là dạng người gì thì có lẽ sẽ cảm thấy chuyện như vậy rất bình thường. Nhưng, một người tu luyện hiểu tà thuật phải xui xẻo đến thế nào mới chết ngoài ý muốn chứ! Bọn họ hoàn toàn không cảm thấy người đàn ông khôn khéo kia sẽ thua ở loại chuyện ngoài ý muốn này. Hơn nữa mới chết không được mấy ngày vậy mà quán bar đã bị thu mua?
Tuy rằng, người đã chết, quán bar bị thu mua là chuyện rất bình thường. Nhưng mặc kệ thế nào đều cảm thấy tổng giám đốc Vương này rất không bình thường!
“Thật hy vọng đối phương là bạn không phải địch.” Cuối cùng, Lăng Hư chỉ có thể chờ mong như thế.