Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-645
Chương 645: Ngài phó bỏ nhà đi (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Con có thấy ai ngủ với mẹ mình không?” Phó Hoành Dật thản nhiên hỏi ngược lại.
An An nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì Phó Hoành Dật lại nói tiếp, “Sau này con có thể ngủ với vợ mình.”
“Vậy khi nào con mới có thể có vợ?”
“Khi nào con lớn bằng ba.”
“Khi con lớn bằng ba, thì có thể gọi mẹ là vợ sao?”
Phó Hoành Dật đen mặt, “... Vẫn gọi là mẹ.”
An An cau mày, “Không phải là vợ con sao? Ba nói vậy mà.”
Sắc mặt Phó Hoành Dật càng đen hơn, “Không, đó là vợ ba, con chỉ có thể gọi là mẹ, không thể gọi là vợ dược.”
Thấy An An định hỏi tiếp, Phó Hoành Dật đứng dậy, “Được rồi, mau thay quần áo đi.” Anh2ném quần áo lên giường, để An An tự mặc, cậu bé lại giận dỗi ngồi im không nhúc nhích. “Nếu con còn không thay quần áo, lát nữa sẽ đi học muộn và bị cô giáo mắng, ba mẹ cũng sẽ mặc kệ con.” Đầu tháng Chín, An An đã bắt đầu đi nhà trẻ. An An không muốn thay quần áo, nhưng nghĩ đến chuyện còn phải đến trường, cậu bé vẫn không thể không đứng dậy, mặc quần áo vào. Khi xuống tầng dưới, Thẩm Thanh Lan đã dọn bữa sáng lên bàn, tất nhiên, đó không phải do cô làm, “An An, ăn đi con, lát nữa mẹ đưa con đi nhà trẻ.”
An An cười tít mắt chạy đến, “Mẹ ơi, hôm nay mẹ còn chưa8hôn chào buổi sáng con đấy.” Thẩm Thanh Lan bật cười, cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, “Chào buổi sáng, cục cưng” An An nhón chân hôn lại Thẩm Thanh Lan, rồi quay đầu cười đắc ý với Phó Hoành Dật. Anh lập tức đen mặt, thằng nhóc này. Anh cũng đi đến bên Thẩm Thanh Lan, cúi đầu hôn cô, “Vợ à, anh cũng muốn hôn chào buổi sáng.” Thẩm Thanh Lan lườm anh, người đàn ông sao lại ấu trĩ như thế nhỉ. Cô đẩy anh ra, đi thẳng vào bếp. Anh nhìn theo cô, ánh mắt sâu kín. An An che miệng cười, sau đó bị Phó Hoành Dật lườm một cái Lúc đang ăn, An An nhìn sang ba mình. Tư9thế ngồi của Phó Hoành Dật ngay ngắn ung dung. Nhận thấy ánh mắt chăm chú của con trai, anh khẽ nói, “Tập trung ăn đi.” An An vâng một tiếng rồi cầm muỗng ăn. Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua Phó Hoành Dật dời mắt đi. Anh bèn hỏi, “Sao thế em?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu. Cô không thể nói rằng cô cảm thấy Phó Hoành Dật rất kỳ lạ được, vừa rồi rõ ràng còn ghen với An An, vậy mà trong chớp mắt đã bình thường lại, nhưng bình thường quá lại có vẻ hơi bất thường. “Mẹ ơi, con ăn xong rồi.” An An đặt muỗng xuống, rồi nói với Thẩm Thanh Lan. Bát của cậu bé đã sạch sẽ, đúng là đã ăn xong.2“Ăn nữa không con?” Thẩm Thanh Lan hỏi. “Con no rồi ạ.” “Ăn no rồi thì đi lấy ba lô xuống đây, mẹ đưa con đến nhà trẻ” “Không cần ạ, con muốn ba đưa.” An An phá lệ nói, rồi nhìn sang Phó Hoành Dật, “Ba, ba có thể đưa con đến trường không?” “Được.” Phó Hoành Dật đáp một tiếng. An An trượt xuống ghế, rồi chạy lên tầng trên lẩy ba lô của mình. Thẩm Thanh Lan ngạc nhiên nhìn Phó Hoành Dật. Anh nhìn lại cô, “Sao vậy?” “Anh làm sao vậy?” Thẩm Thanh Lan hỏi ngược lại anh. “Anh có thể có chuyện gì chứ.” Phó Hoành Dật bình tĩnh đáp. Thẩm Thanh Lan không tin, rõ ràng tâm trạng của người đàn ông này2không bình thường. An An đi xuống tầng dưới, trên tay cầm cái ba lô nhỏ, “Ba, có thể đi được chưa?” Phó Hoành Dật nhanh chóng uống hết ly sữa rồi đứng dậy, “Đi thôi.” An An đang học tại một nhà trẻ thuộc học viện quân khu Đại viện, rất gần nơi này, đi từ từ cũng chỉ mất hai mươi phút.
Thời gian vẫn sớm, Phó Hoành Dật không lái xe mà nắm tay An An, thong thả đi bộ. Thấy cậu bé bước đi tung tăng, anh bèn thản nhiên nói, “Đi đứng đàng hoàng.”
An An đáp vâng, rồi ngước nhìn ba, “Ba, ba có thể bế con không?” Phó Hoành Dật không bế, “Con trai nên tự đi.”
“Vậy là con gái thì ba sẽ bể sao?” An An hỏi. “Nếu con là con gái, ba sẽ bế con.” Phó Hoành Dật gật đầu rất dứt khoát. Nếu An An là con gái thì công cũng được chứ đừng nói bể. Anh quan niệm rằng, con gái là để cưng chiều, còn con trai thì phải nghiêm khắc. Hóa ra ba thích con gái, An An đưa ra kết luận như thế, “Ba, vậy vì con là con trai, nên ba không thương con à?” “Thương chứ, con là do mẹ con cực khổ sinh ra.” Phó Hoành Dật nhìn con trai mình, nghiêm túc đáp. An An không hiểu ra thâm ý trong lời nói của ba mình, chỉ nghe ba nói thương mình nên lập tức vui vẻ. Cậu bé nhìn ba, đôi mắt đầy tò mò, “Ba ơi, hôm nay ba tức giận sao?” Phó Hoành Dật cúi đầu nhìn con trai, không biết từ đâu mà thằng bé có nhiều câu hỏi như vậy, những nét mặt lại không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, “Đầu có.” “Ba không giận, vậy tại sao không nói chuyện với mẹ?” Trước đây khi ăn cơm, Phó Hoành Dật luôn bóc trứng và rót sữa cho Thẩm Thanh Lan. Hôm nay, anh không làm vậy, điều này không bình thường lắm. Mặc dù An An còn nhỏ, nhưng đều thấy được hết. Phó Hoành Dật ngẩn người, anh biểu hiện rõ như vậy sao? “Chuyện của người lớn, trẻ con không cần quan tâm.” Phó Hoành Dật nói, An An mím môi, lẩm bẩm, “Người lớn ai cũng thích nói như vậy cả.” Phó Hoành Dật nhìn đứa con trai nhỏ lanh lợi, không nói gì. Anh đưa con trai vào nhà trẻ, nhìn con cùng giáo viên đi vào lớp học rồi mới trở về. Khi anh về, Thẩm Thanh Lan đã phòng tranh để vẽ. Phó Hoành Dật không đi tìm cô, mà đi đánh cờ và trò chuyện cùng Phó lão gia, sau đó lấy chìa khóa xe ra ngoài, “Ông nội, cháu có chút việc cần ra ngoài một chuyển, buổi trưa không về ạ.” Phó lão gia xua tay, không quan tâm. Khi ăn trưa, Thẩm Thanh Lan không thấy Phó Hoành Dật nên hỏi, “Dì Triệu, Hoành Dật đâu rồi ạ?”
Dì Triệu đáp, “Buổi sáng đưa An An đi học về rồi lại ra ngoài rồi, nói là có việc, buổi trưa sẽ không trở về ăn, chúng ta không cần đợi cậu ấy.” Thẩm Thanh Lan chỉ nghĩ rằng có lẽ Phó Hoành Dật đi với bạn bè nên cũng không mấy để tâm, ăn xong, cô lại trở vào phòng tranh. Gần đây cô đang vẽ một bức tranh rất quy mô, người trong nhà đều biết, nhưng nội dung cụ thể là gì, thì không ai rõ. Cô không cho ai xem cả.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
An An nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì Phó Hoành Dật lại nói tiếp, “Sau này con có thể ngủ với vợ mình.”
“Vậy khi nào con mới có thể có vợ?”
“Khi nào con lớn bằng ba.”
“Khi con lớn bằng ba, thì có thể gọi mẹ là vợ sao?”
Phó Hoành Dật đen mặt, “... Vẫn gọi là mẹ.”
An An cau mày, “Không phải là vợ con sao? Ba nói vậy mà.”
Sắc mặt Phó Hoành Dật càng đen hơn, “Không, đó là vợ ba, con chỉ có thể gọi là mẹ, không thể gọi là vợ dược.”
Thấy An An định hỏi tiếp, Phó Hoành Dật đứng dậy, “Được rồi, mau thay quần áo đi.” Anh2ném quần áo lên giường, để An An tự mặc, cậu bé lại giận dỗi ngồi im không nhúc nhích. “Nếu con còn không thay quần áo, lát nữa sẽ đi học muộn và bị cô giáo mắng, ba mẹ cũng sẽ mặc kệ con.” Đầu tháng Chín, An An đã bắt đầu đi nhà trẻ. An An không muốn thay quần áo, nhưng nghĩ đến chuyện còn phải đến trường, cậu bé vẫn không thể không đứng dậy, mặc quần áo vào. Khi xuống tầng dưới, Thẩm Thanh Lan đã dọn bữa sáng lên bàn, tất nhiên, đó không phải do cô làm, “An An, ăn đi con, lát nữa mẹ đưa con đi nhà trẻ.”
An An cười tít mắt chạy đến, “Mẹ ơi, hôm nay mẹ còn chưa8hôn chào buổi sáng con đấy.” Thẩm Thanh Lan bật cười, cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, “Chào buổi sáng, cục cưng” An An nhón chân hôn lại Thẩm Thanh Lan, rồi quay đầu cười đắc ý với Phó Hoành Dật. Anh lập tức đen mặt, thằng nhóc này. Anh cũng đi đến bên Thẩm Thanh Lan, cúi đầu hôn cô, “Vợ à, anh cũng muốn hôn chào buổi sáng.” Thẩm Thanh Lan lườm anh, người đàn ông sao lại ấu trĩ như thế nhỉ. Cô đẩy anh ra, đi thẳng vào bếp. Anh nhìn theo cô, ánh mắt sâu kín. An An che miệng cười, sau đó bị Phó Hoành Dật lườm một cái Lúc đang ăn, An An nhìn sang ba mình. Tư9thế ngồi của Phó Hoành Dật ngay ngắn ung dung. Nhận thấy ánh mắt chăm chú của con trai, anh khẽ nói, “Tập trung ăn đi.” An An vâng một tiếng rồi cầm muỗng ăn. Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua Phó Hoành Dật dời mắt đi. Anh bèn hỏi, “Sao thế em?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu. Cô không thể nói rằng cô cảm thấy Phó Hoành Dật rất kỳ lạ được, vừa rồi rõ ràng còn ghen với An An, vậy mà trong chớp mắt đã bình thường lại, nhưng bình thường quá lại có vẻ hơi bất thường. “Mẹ ơi, con ăn xong rồi.” An An đặt muỗng xuống, rồi nói với Thẩm Thanh Lan. Bát của cậu bé đã sạch sẽ, đúng là đã ăn xong.2“Ăn nữa không con?” Thẩm Thanh Lan hỏi. “Con no rồi ạ.” “Ăn no rồi thì đi lấy ba lô xuống đây, mẹ đưa con đến nhà trẻ” “Không cần ạ, con muốn ba đưa.” An An phá lệ nói, rồi nhìn sang Phó Hoành Dật, “Ba, ba có thể đưa con đến trường không?” “Được.” Phó Hoành Dật đáp một tiếng. An An trượt xuống ghế, rồi chạy lên tầng trên lẩy ba lô của mình. Thẩm Thanh Lan ngạc nhiên nhìn Phó Hoành Dật. Anh nhìn lại cô, “Sao vậy?” “Anh làm sao vậy?” Thẩm Thanh Lan hỏi ngược lại anh. “Anh có thể có chuyện gì chứ.” Phó Hoành Dật bình tĩnh đáp. Thẩm Thanh Lan không tin, rõ ràng tâm trạng của người đàn ông này2không bình thường. An An đi xuống tầng dưới, trên tay cầm cái ba lô nhỏ, “Ba, có thể đi được chưa?” Phó Hoành Dật nhanh chóng uống hết ly sữa rồi đứng dậy, “Đi thôi.” An An đang học tại một nhà trẻ thuộc học viện quân khu Đại viện, rất gần nơi này, đi từ từ cũng chỉ mất hai mươi phút.
Thời gian vẫn sớm, Phó Hoành Dật không lái xe mà nắm tay An An, thong thả đi bộ. Thấy cậu bé bước đi tung tăng, anh bèn thản nhiên nói, “Đi đứng đàng hoàng.”
An An đáp vâng, rồi ngước nhìn ba, “Ba, ba có thể bế con không?” Phó Hoành Dật không bế, “Con trai nên tự đi.”
“Vậy là con gái thì ba sẽ bể sao?” An An hỏi. “Nếu con là con gái, ba sẽ bế con.” Phó Hoành Dật gật đầu rất dứt khoát. Nếu An An là con gái thì công cũng được chứ đừng nói bể. Anh quan niệm rằng, con gái là để cưng chiều, còn con trai thì phải nghiêm khắc. Hóa ra ba thích con gái, An An đưa ra kết luận như thế, “Ba, vậy vì con là con trai, nên ba không thương con à?” “Thương chứ, con là do mẹ con cực khổ sinh ra.” Phó Hoành Dật nhìn con trai mình, nghiêm túc đáp. An An không hiểu ra thâm ý trong lời nói của ba mình, chỉ nghe ba nói thương mình nên lập tức vui vẻ. Cậu bé nhìn ba, đôi mắt đầy tò mò, “Ba ơi, hôm nay ba tức giận sao?” Phó Hoành Dật cúi đầu nhìn con trai, không biết từ đâu mà thằng bé có nhiều câu hỏi như vậy, những nét mặt lại không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, “Đầu có.” “Ba không giận, vậy tại sao không nói chuyện với mẹ?” Trước đây khi ăn cơm, Phó Hoành Dật luôn bóc trứng và rót sữa cho Thẩm Thanh Lan. Hôm nay, anh không làm vậy, điều này không bình thường lắm. Mặc dù An An còn nhỏ, nhưng đều thấy được hết. Phó Hoành Dật ngẩn người, anh biểu hiện rõ như vậy sao? “Chuyện của người lớn, trẻ con không cần quan tâm.” Phó Hoành Dật nói, An An mím môi, lẩm bẩm, “Người lớn ai cũng thích nói như vậy cả.” Phó Hoành Dật nhìn đứa con trai nhỏ lanh lợi, không nói gì. Anh đưa con trai vào nhà trẻ, nhìn con cùng giáo viên đi vào lớp học rồi mới trở về. Khi anh về, Thẩm Thanh Lan đã phòng tranh để vẽ. Phó Hoành Dật không đi tìm cô, mà đi đánh cờ và trò chuyện cùng Phó lão gia, sau đó lấy chìa khóa xe ra ngoài, “Ông nội, cháu có chút việc cần ra ngoài một chuyển, buổi trưa không về ạ.” Phó lão gia xua tay, không quan tâm. Khi ăn trưa, Thẩm Thanh Lan không thấy Phó Hoành Dật nên hỏi, “Dì Triệu, Hoành Dật đâu rồi ạ?”
Dì Triệu đáp, “Buổi sáng đưa An An đi học về rồi lại ra ngoài rồi, nói là có việc, buổi trưa sẽ không trở về ăn, chúng ta không cần đợi cậu ấy.” Thẩm Thanh Lan chỉ nghĩ rằng có lẽ Phó Hoành Dật đi với bạn bè nên cũng không mấy để tâm, ăn xong, cô lại trở vào phòng tranh. Gần đây cô đang vẽ một bức tranh rất quy mô, người trong nhà đều biết, nhưng nội dung cụ thể là gì, thì không ai rõ. Cô không cho ai xem cả.
Bình luận facebook