Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 304
Thẩm Quân Dục đưa Ôn Hệ Dao đến công ty. Lúc cô bước xuống xe, anh kéo cô lại, “Chiều mai em lên máy bay phải không?” “Không phải, đổi thành sáng mai rồi. Chi nhánh bên nước F xảy ra vài vấn đề, em muốn đi sớm để xử lý.” Ôn Hệ Dao đáp. Theo kế hoạch, cô đại diện chủ tịch đi thị sát chi nhánh công ty bên nước F. Nhưng ngày hôm qua, công ty xảy ra vài vấn đề, cần cô ra mặt xử lý. “Sáng mai anh đến đón em.” “Vâng!” Ôn Hề Dao cúi người hôn lên má Thẩm Quân Dục một cái, “Cảm ơn honey, lái xe cẩn thận.” Thẩm Quân Dục sở chỗ cô vừa hôn, nở nụ cười cưng chiều. ** Sân bay. “Một mình em ở nước ngoài, phải biết tự chăm sóc mình, đừng liều mạng làm việc đấy.” Thẩm Quân Dục dặn dò Ôn Hệ Dao. Ôn Hề Dao cạn lời, “Quân Dục, em chỉ đi công tác thôi mà, cùng lắm ba ngày là về.” Nếu không phải công ty xảy ra vấn đề, thì cô chỉ cần đi thị sát, nhiều nhất hai ngày là về. Thẩm Quân Dục cũng biết mình lo lắng hơi quá, nên không nói nữa. Ôn Hề Dao cầm va li từ tay Thẩm Quân Dục, “Được rồi, em lên máy bay đây, anh về trước đi.” “Anh nhìn em đi.” Ôn Hề Dao không quay đầu lại, mà giơ tay ra sau vẫy vẫy, Thẩm Quân Dục lắc đầu bật cười, xoay người đi. Về đến nhà, thấy Thẩm Thanh Lan đang ngồi trên ghế sô pha ăn nho. Thời gian này, cô rất hay về Đại Viện, Thẩm lão gia và Sở Vân Dung vô cùng vui vẻ. “Quân Dục về rồi à?” Sở Vân Dung gọi con trai một tiếng, sau đó tiếp tục đan áo. Bà muốn đan cho cháu ngoại một cái áo len, chỉ cần có thời gian rảnh là bà lại đan áo, ngay cả bạn bè mời đi chơi cũng không đi. Thẩm lão gia đeo kính lão, lật xem quyển từ điển. Gần đây, ông và Phó lão gia đang nghiên cứu đặt tên cho chắt. Có điều, hai ông sắp lật mòn luôn quyển từ điển rồi mà vẫn không tìm được một cái tên thích hợp, một cái tên mà vừa dễ viết, lại vừa có ý nghĩa. Thẩm Quân Dục thấy mình bị lơ đẹp thì có chút ghen tỵ. Anh đi tới ngồi cạnh Thẩm Thanh Lan, cầm lấy mấy quả nho của cô lên ăn. “Chị H. Dao đã đi rồi?” Thẩm Quân Dục gật đầu, “Ừ, chiều nay anh ở nhà nghỉ ngơi. Lan Lan, có muốn đi xem phim với anh không?” Thẩm Thanh Lan nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ, “Đi cùng anh?” “Đi cùng anh thì làm sao? Em lớn thế này rồi, mà cũng chưa từng đi xem phim cùng anh còn gì.” Thẩm Thanh Lan thấy cũng đúng, “Được rồi, ăn cơm chiều xong thì đi.” Buổi chiều, Thẩm Thanh Lan và Thẩm Quân Dục đi xem phim. Vừa đến cửa rạp chiếu phim, lại gặp Trần Tố và Tào Thị Vũ. “Quân Dục, thật sự là trùng hợp, không nói gặp nhau lúc ăn cơm, đi xem phim thôi cũng có thể gặp được.” Trần Tố rất vui, đúng là bất ngờ trong bất ngờ. Thẩm Quân Dục lạnh nhạt đáp: “Ừ, đúng là trùng hợp.” Có điều, trùng hợp quá nhiều lần thì không còn là trùng hợp nữa rồi, đáy mắt của anh hiện lên tia lạnh lẽo. Tào Thi Vũ nhìn Thẩm Thanh Lan, cô ta không biết Thẩm Thanh Lan là ai. Mấy ngày trước, người đi ăn cùng Thẩm Quân Dục là Ôn Hề Dao. Ngày hôm nay, người đi xem phim cùng Thẩm Quân Dục là một cô gái khác. Xem ra, Thẩm Quân Dục cũng chẳng hề đúng đắn như bề ngoài anh thể hiện. Nghĩ như vậy, Tào Thi Vũ nhìn về phía Thẩm Thanh Lan với ánh mắt khinh thường. Nếu Ôn Hệ Dao là vợ chưa cưới của Thẩm Quân Dục, thì người này chắc là tình nhân của Thẩm Quân Dục rồi. Làm người bình thường không muốn, lại đi làm tình nhân, vậy cũng đừng trách người khác khinh thường mình. Tào Thi Vũ tự cảm thấy bản thân che giấu tâm tình rất tốt, nhưng lại không biết chưa làm đến nơi đến chốn, khiến người ta nhìn vào là biết ngay. Thẩm Thanh Lan hơi nhíu mày, vẻ mặt hứng thú nhìn cô ta. Cô ôm cánh tay Thẩm Quân Dục, anh nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng. Tào Thi Vũ nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, trong mắt viết đây mấy chữ “hồ ly tinh“. Trần Tố nhìn Thẩm Thanh Lan, nở nụ cười, “Chắc em là Thẩm Thanh Lan, em gái mà Thẩm Quân Dục yêu thương nhất rồi. À, phải gọi là cô Phó mới đúng.” Thấy ánh mắt của Thẩm Thanh Lan, Tào Thi Vũ xấu hổ rũ mắt xuống. Hình như cô Thẩm này nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, lúc này cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống thôi. Thẩm Thanh Lan cong môi, vẻ mặt lạnh lùng, “Chào cô!” Thái độ của cô rất lạnh nhạt, khiến Trấn Tổ không biết phải tiếp lời như thế nào. Cô ta còn chưa kịp suy nghĩ phải nói gì thì Thẩm Thanh Lan đã lên tiếng: “Anh, phim chiếu rồi, chúng ta vào đi thôi.” “Chúng tôi đi trước, chào hai cô.” Thẩm Quân Dục gật đầu chào, dẫn Thẩm Thanh Lan đi vào trong. “Anh, anh có nên cảm ơn em đã cản đào hoa hộ anh không?” Thẩm Quân Dục nghiêng đầu nhìn cô, phối hợp diễn: “Cảm ơn Thẩm đại tiểu thư ra tay giúp đỡ, tiểu sinh vô cùng cảm kích, để thể hiện lòng biết ơn, lát nữa tiểu sinh mời Thẩm đại tiểu thư ăn cơm.” Thẩm Quân Dục cười cưng chiều. “Trần Tố, thái độ của Thẩm Quân Dục quá lạnh nhạt rồi, ít nhiều gì chúng ta cũng là bạn cùng lớp đại học với nhau.” Thẩm Quân Dục và Thẩm Thanh Lan đi rồi, Tào Thị Vũ bất mãn nói. Trần Tố không nói gì, cô ta có thể cảm giác được sự xa cách của Thẩm Quân Dục đối với cô ta, e là anh nghĩ cô ta trăm phương nghìn kế gặp anh. Nghĩ như vậy, Trần Tố không còn tâm trạng xem phim nữa. “Thi Vũ, tớ chợt nhớ trong công ty còn việc chưa làm xong, không thể xem phim cùng cậu nữa rồi. Tớ xin lỗi!” Tào Thi Vũ xua tay, “Chuyện của công ty quan trọng hơn, cậu đi đi, lúc nào chúng ta cũng có thể xem phim mà.” “Tớ đưa cậu về nhà trước.” “Không cần, cậu đi đi, ở đây rất dễ đón xe, tớ đón xe về là được rồi.” Trần Tố không nói thêm nữa, xoay người đi trước. Trên đường trở về, trong đầu của cô ta đều là hình ảnh Thẩm Quân Dục quan tâm lo lắng cho Ôn Hồ Dao trong bữa ăn, đây là những thứ cô ta luôn khát khao mà không thể có được. * Thẩm Quân Dục và Thẩm Thanh Lan ngồi xem phim. Phim chiếu khoảng năm phút, điện thoại của Thẩm Quần Dục đổ chuông, là bệnh viện gọi tới, nói Trần Tố bị tai nạn xe, bảo anh mau đến bệnh viện. Thấy vẻ mặt Thẩm Quân Dục hơi thay đổi, Thẩm Thanh Lan nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?” “Trần Tố bị tai nạn xe, đang nằm viện.” Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên, bọn họ xa nhau chưa được nửa tiếng, Trần Tố liền bị tai nạn xe, mà bệnh viện cũng lạ, không gọi điện thoại cho người nhà cô ta, mà lại gọi điện thoại cho Thẩm Quân Dục. “Nếu người ta đã gọi điện thoại rồi thì chúng ta cũng nên đến xem thế nào.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói. Đây cũng là ý của Thẩm Quân Dục. Ra khỏi rạp chiếu phim, Thẩm Quân Dục muốn đưa Thẩm Thanh Lan về nhà, nhưng cô lại từ chối, “Đến bệnh viện trước, sau đó cùng nhau về nhà.” Thẩm Quân Dục không nói gì, cùng Thẩm Thanh Lan chạy tới bệnh viện. Đến bệnh viện, Thẩm Quân Dục để Thẩm Thanh Lan ở lại xe, còn anh đi tới quầy tiếp tân, hỏi phòng bệnh của Trần Tố. Trong phòng bệnh chỉ có một mình Trần Tố, trên đùi cô ta quấn băng gạc, nhìn có vẻ nghiêm trọng. “Quân Dục, anh đến rồi.” Trần Tố thấy Thẩm Quân Dục, hai mắt sáng lên. Thẩm Quân Dục “Ừ” một tiếng, “Sao tự dưng lại bị tai nạn xe thế?” Trần Tổ hơi xấu hổ, cô ta không thể nói cho Thẩm Quân Dục biết là vì lúc lái xe, trong đầu cổ ta toàn nghĩ đến anh, nên vượt đèn đỏ lúc nào không hay, đâm trúng xe người ta, đã thế còn là xe tải, người ta không bị gì, còn cô ta thì nằm viện. Thấy cô ta không chịu nói, Thẩm Quân Dục cũng không buồn hỏi nữa, “Bác sĩ nói như thế nào?” “Bác sĩ nói gãy chân trái.” “Báo cho người nhà chưa?” “Chưa báo, gần đây ba mẹ em ra nước ngoài du lịch, em không muốn quấy rầy bọn họ. Thật xin lỗi, em không ngờ bác sĩ gọi điện thoại cho anh, em định gọi cho Thi Vũ, nhưng điện thoại của cậu ấy tắt máy.” “Chúng ta là bạn học, cố xảy ra chuyện, tôi chăm sóc một hai phần cũng là điều nên làm. Để tôi mời một điều dưỡng cho cô, điều dưỡng chuyên nghiệp, chăm sóc cô sẽ tốt hơn.” Dứt lời, anh đi ra ngoài gọi điều dưỡng. “Quân Dục!” Trần Tố gọi anh lại. Thẩm Quân Dục dừng bước, “Có chuyện gì?” Trần Tố do dự hỏi: “Anh có thể ở lại với em một lát không?” Thẩm Quân Dục xin lỗi: “Xin lỗi, em gái tôi đang chờ bên ngoài, em ấy đang mang thai, tôi không yên tâm để em ấy một mình.” Ánh mắt Trần Tố nhãn tối sầm lại, “Một lát cũng không được sao?” Thẩm Quân Dục không trả lời câu hỏi này, mà nói sang chuyện khác: “Tôi tìm cho cô một điều dưỡng.” “Quân Dục, anh thật sự ghét em đến vậy sao? Ngay cả ở cạnh em một lát cũng không muốn?”