Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 254
Đợi Bùi Nhất Ninh và Giang Thần Hi ra khỏi nhà hàng, Hạt Đậu Nhỏ nhỏ giọng hỏi Thẩm Thanh Lan: “Dì, dì thấy mẹ cháu và chú Giang có xứng không?” Thẩm Thanh Lan không trả lời cậu bé, mà hỏi ngược lại: “Cháu thích chú Giang không?” Hạt Đậu Nhỏ gật đầu, “Thích, chú Giang đối xử với cháu rất tốt, mỗi lần tới nhà đều mua nhiều đồ ăn và đồ chơi cho cháu. Lần trước, chú Giang còn mua cho cháu một con robot Transformers lớn thế này này.” Hạt Đậu Nhỏ giang hai tay ra, cố gắng diễn tả con robot Transformers lớn như thế nào. “Trừ cái này ra, cháu còn thích điều gì ở chú Giang nữa?” “Chú Giang còn đối xử tốt với mẹ cháu nữa. Lần trước, mẹ cháu bị bệnh, là chú Giang đưa mẹ cháu đến bệnh viện.” Thẩm Thanh Lan nhướng mày, không ngờ còn có chuyện này nữa. Cô tò mò hỏi: “Chuyện này là sao?” Chuyện này mới xảy ra không lâu. Khi đó, Bùi Nhất Ninh vẫn còn ở thành phố Lâm. Bởi vì công việc bận rộn, hơn một tháng không về thủ đô, nên cô rất nhớ con trai. Vì vậy, Sở Vân Cẩn đã đưa Hạt Đậu Nhỏ đến thành phố Lâm ở với Bùi Nhất Ninh vài ngày. Buổi tối ngày hôm sau, vì liên tục tăng ca mà Bùi Nhất Ninh bị bệnh, sốt cao lúc nửa đêm. Nửa đêm, Hạt Đậu Nhỏ khát nước nên gọi mẹ, gọi mãi mà Bùi Nhất Ninh không thức, đẩy đẩy cũng không có phản ứng. Cậu bé mới ba tuổi, bình thường có hiểu chuyện thế nào thì lúc này cũng gào khóc sợ hãi. Bùi Nhất Ninh bị tiếng khóc của con đánh thức, muốn ngồi dậy dỗ con trai nhưng một chút sức lực cũng không có. Cô cố gắng cầm điện thoại lên gọi cho mẹ mình, kết quả là điện thoại di động tuột khỏi tay rồi rớt xuống. Hạt Đậu Nhỏ vừa lau nước mắt, vừa leo xuống giường nhặt điện thoại lên. Vừa rồi, Bùi Nhất Ninh đã mở sẵn danh bạ, Hạt Đậu Nhỏ không biết nhiều chữ, bé không biết những cái tên trên danh bạ, liền thấy một chữ “Giang” thì bèn ấn xuống. Điện thoại kết nối, vừa nghe giọng của Giang Thần Hi, Hạt Đậu Nhỏ òa khóc, nức nở kể lại chuyện Bùi Nhất Ninh bị bệnh. Có điều, trong lời Hạt Đậu Nhỏ, Bùi Nhất Ninh vốn bị sốt trở thành sắp chết, không còn nhúc nhích gì nữa. Giang Thần Hi lập tức nhảy ra khỏi chăn, lái xe chạy nhanh tới. Vừa lái xe vừa dỗ Hạt Đậu Nhỏ nín khóc. Đến khi Giang Thần Hi chạy đến, Bùi Nhất Ninh đã bị sốt tới hôn mê. Giang Thần Hi đưa cô đến bệnh viện, còn bị bác sĩ mắng không xứng làm chồng, vợ bệnh nặng như thế mới đưa đến bệnh viện. Mặc dù Hạt Đậu Nhỏ nói chuyện lưu loát, nhưng diễn đạt chưa rõ ràng lắm. Dù vậy, từ những lời bé kể, Thẩm Thanh Lan vẫn có thể nhận ra chút gì đó giữa Giang Thần Hi và chị họ. Xem ra, Hạt Đậu Nhỏ mong Giang Thần Hi làm cha mình, không phải là mong muốn của một bên rồi. “Dì, dì thấy chú Giang có tốt không?” Hạt Đậu Nhỏ ngửa đầu, vẻ mặt mong đợi nhìn Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ừ, chú Giang của cháu rất tốt.” “Hì hì, cháu cũng cảm thấy như vậy.” Thấy Thẩm Thanh Lan công nhận người mình thích, Hạt Đậu Nhỏ rất vui vẻ. Bùi Nhất Ninh đâu biết con trai đang rao bán mình như thế. Ra khỏi nhà hàng, Bùi Nhất Ninh muốn đón xe, Giang Thần Hi ngăn lại: “Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.” “Không cần đâu, em đón xe đi là được rồi.” “Ở đây rất khó đón xe, buổi chiều anh không có lớp dạy, sẽ không làm lỡ việc.” Giang Thần Hi bổ sung thêm một câu. Thấy anh nói như vậy, Bùi Nhất Ninh cũng không khách khí nữa. Thật ra, hôm nay cô cố ý mời Giang Thần Hi ăn cơm là để cảm ơn chuyện lần trước. Nếu không phải Giang Thần Hi tới kịp thì sợ rằng cô không có cách nào chăm sóc con trai được. Hôm nay trước khi ra ngoài, Hạt Đậu Nhỏ biết cô đi ăn với Giang Thần Hi, liền đòi đi theo, Bùi Nhất Ninh đành phải đưa bé theo. “Cảm ơn anh về chuyện lần trước.” Bùi Nhất Ninh nói. Giang Thần Hi nhướng mày, “Nhất Ninh, em định cảm ơn anh cả đời sao?” Bùi Nhất Ninh cười, “Lần trước Hạo Hạo gây cho anh không ít phiền phức.” Bởi vì Bùi Nhất Ninh bỗng nhiên bị bệnh, làm Hạt Đậu Nhỏ sợ hãi, nên sau khi đưa Bùi Nhất Ninh đến bệnh viện, Hạt Đậu Nhỏ luôn theo sát Giang Thần Hi không rời, xem anh là người đáng tin tưởng nhất. Giang Thần Hi cũng rất có kiên nhẫn, luôn an ủi Hạt Đậu Nhỏ, không hề bực bội vì bị làm phiền. Cũng bởi vì chuyện này mà tình cảm giữa Hạt Đậu Nhỏ và Giang Thần Hi tăng rất nhanh. Lúc Bùi Nhất Ninh không có ở thủ đô, Hạt Đậu Nhỏ thường xuyên gọi điện thoại cho Giang Thần Hi. Giang Thần Hi cười cười, “Không có gì, Hạo Hạo rất đáng yêu, cũng rất thông minh, anh rất thích thằng bé. Sáu tháng nữa là thằng bé tròn ba tuổi rồi, em định đưa nó đến trường mẫu giáo hay là đợi sang năm?” “Cho đi học trong năm nay. Hạo Hạo thông minh, nhưng lại không thích chơi với bạn cùng lứa. Vì vậy, em muốn đưa con đi học sớm một chút, để thay đổi tính xấu của nó.” Bùi Nhất Ninh nói. “Em định đưa đến trường nào học?” “Tạm thời còn chưa biết. Đợi một thời gian nữa, em bớt bận lại thì sẽ xem xét các trường.” “Nếu em tin anh, thì chuyện này cứ giao cho anh đi. Mặc dù anh là giáo sư đại học, nhưng anh cũng hiểu về các cấp học khác ở thủ đô hơn em.” Bùi Nhất Ninh ngại ngùng nhìn anh, “Làm phiền anh quá rồi.” “Đừng nói phiền phức gì cả. Anh ít giờ dạy, bình thường rất rảnh. Đợi anh thu thập tư liệu về các trường học xong sẽ gửi cho em, rồi em chọn trường, vậy thì nhanh hơn nhiều.” “Thần Hi, cảm ơn anh.” Giang Thần Hi mỉm cười, “Nếu em muốn cám ơn anh, lần tới trở lại đây thì mời anh ăn cơm đi.” “Ok!” Bùi Nhất Ninh sảng khoái đồng ý, “Em sẽ để ý xung quanh xem thế nào, tìm một người bạn gái xứng đáng giới thiệu cho anh.” Công việc của cô tiếp xúc nhiều với các cô nàng trẻ tuổi, có vài người rất ưu tú. Đáy mắt Giang Thần Hi tối sầm lại, “Không cần, anh có người trong lòng rồi.” Bùi Nhất Ninh tò mò hỏi: “Ai vậy, em biết không?” Giang Thần Hi cười cười, “Anh chưa nói với cô ấy, đợi anh tỏ lòng mình với cô ấy rồi, anh sẽ nói với em.” Bùi Nhất Ninh vỗ vai Giang Thần Hi, “Được đấy, anh giỏi giữ bí mật thật đấy. Em sẽ chờ tin tức tốt của anh. Nếu thành công rồi thì nhớ dẫn bạn gái đến gặp em, em giúp anh giám định người.” “Ok!” Trong lúc nói chuyện, hai người họ đã đến chỗ Bùi Nhất Ninh muốn đi, “Hôm nay cảm ơn anh, lái xe cẩn thận.” Giang Thần Hi gật đầu, đợi Bùi Nhất Ninh vào trong mới đi. * Thẩm Thanh Lan và nhóm Daniel ăn cơm xong, Daniel có việc nên về trước. Bởi vì Thẩm Thanh Lan dẫn theo Hạt Đậu Nhỏ, nên người lái xe là Kim Ân Hi. “Chị xinh đẹp, chị là bạn mới của dì sao? Em chưa thấy chị bao giờ.” Hạt Đậu Nhỏ ngồi ở ghế sau, đung đưa hai cái chân nhỏ mũm mĩm. Kim Ân Hi nhìn cậu bé qua kính chiếu hậu, “Chị với dì em không phải là bạn mới, bọn chị là bạn lâu năm. Trước đây chị vẫn luôn ở nước ngoài, gần đây mới về nước.” Hạt Đậu Nhỏ cái hiểu cái không gật đầu, “Ở nước ngoài vui lắm hả chị? Có phải có rất nhiều robot Transformers không?” Bé còn nhớ rõ Giang Thần Hi mua robot Transformers ở nước ngoài. “Ừ, không chỉ có robot Transformers mà còn có Spider Man nữa.” “Spider Man là gì?” “Là một siêu anh hùng, giữa ngón tay có tơ nhện màu trắng, biết trèo tường, biết đánh nhau, thích mặc quần lót ở bên ngoài, trên người khoác áo choàng.” Thẩm Thanh Lan nhìn Kim Ân Hi nghiêm trang lừa trẻ con, làm cho nhóc con nào đó sửng sốt. “Oa, lợi hại như vậy! Chị xinh đẹp gặp anh ta chưa?” “Đương nhiên là gặp rồi, không chỉ gặp rồi, mà chị còn đánh nhau với anh ta nữa, tiếc là anh ta đánh không lại chị.” “Oa, chị xinh đẹp thật là lợi hại, chỉ kém dì em một chút thôi.” “Chị lợi hại hơn dì em, em không tin thì hỏi dì em đi.” Hạt Đậu Nhỏ đảo mắt, xem thường Kim Ân Hi: “Em không tin đâu, dì em là người lợi hại nhất trên đời.” Kim Ân Hi rất có hứng thú nhìn Hạt Đậu Nhỏ, cảm thấy đứa bé này rất thú vị, “Em chưa hỏi, sao lại biết chị không lợi hại bằng dì em?” “Em biết rõ như thế mà. Dì em có thể đánh người xấu, chị có thể không?” Hạt Đậu Nhỏ từng nghe Sở Vân Cẩn kể chuyện Thẩm Thanh Lan tự nguyện làm con tin cứu phụ nữ có thai. Tuy bé không hiểu hết, nhưng ở trong lòng bé, Thẩm Thanh Lan là một đại anh hùng đánh người xấu. Nghe hai người chị một lời em một lời trò chuyện, Thẩm Thanh Lan lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Phó Hoành Dật, ừm, cô hơi nhớ chồng mình rồi. Đợi vài phút vẫn không thấy Phó Hoành Dật trả lời, Thẩm Thanh Lan đoán anh đang bận, nên cất điện thoại đi. Tới khuya, Phó Hoành Dật mới gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan, lúc đó Thẩm Thanh Lan đang kể chuyện trước khi ngủ cho Hạt Đậu Nhỏ nghe. Lúc chiều, Sở Vân Cẩn có gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan, nói bà đang bị cảm, sợ lây cho Hạt Đậu Nhỏ, cho nên nhờ Thẩm Thanh Lan chăm sóc Hạt Đậu Nhỏ vài ngày. Phó Hoành Dật nghe tiếng trẻ con, dừng một chút rồi hỏi: “Hạo Hạo ở nhà mình sao?” Thẩm Thanh Lan vâng một tiếng, “Dì bị cảm, sợ lây cho Hạo Hạo, nên để Hạo Hạo ở chỗ em vài ngày. Nhân dịp này, em tránh mẹ luôn.” Phó Hoành Dật cười khẽ, anh có nghe nói chuyện Sở Vân Dung dẫn Thẩm Thanh Lan đến trung tâm mua sắm. Nghe ra sự bất đắc dĩ trong giọng nói của cô, anh nói: “Nếu em không thích thì nói thẳng với mẹ là được rồi. Mẹ sẽ hiểu cho em mà.” “Không phải không thích, mà ngày nào cũng đi thì thấy mệt mắt.” “Thanh Lan, đợi lần sau anh về, chúng ta đi chụp ảnh cưới.” Phó Hoành Dật nói. Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại, trong ánh mắt hiện lên ý cười dịu dàng, “Vâng.” Cúp điện thoại, Hạt Đậu Nhỏ mở to mắt nhìn cô, “Dì, chúng ta kể chuyện cổ tích nữa không?” Thẩm Thanh Lan nhìn quyển truyện trong tay, gật đầu. “Dì, dì kể chuyện khó nghe giống hệt dượng.” Nghe một lát, Hạt Đậu Nhỏ ghét bỏ nói, “Chú Giang của cháu kể chuyện rất hay, mà chú ấy cũng chẳng cần sách.” Thẩm Thanh Lan nhìn cậu bé, cô có thể nói từ sau hồi năm tuổi, cô chưa từng nghe kể chuyện không? Buổi chiều, cô cố ý đi mua quyển truyện này trong nhà sách. Giờ phút này, Thẩm Thanh Lan có chút hiểu cảm giác của Phó Hoành Dật khi kể chuyện cho Hạt Đậu Nhỏ nghe. “Dì, chúng ta không nghe chuyện cổ tích nữa, chúng ta trò chuyện đi.” Hạt Đậu Nhỏ tràn đầy phấn khởi đề nghị. Thẩm Thanh Lan nhướng mày: “Cháu muốn nói chuyện gì?” Hạt Đậu Nhỏ nằm lỳ ở trên giường, mặc đồ ngủ in hình phim hoạt hình, hai tay chống cằm, nhíu mày, ra vẻ suy nghĩ: “Dì, gần đây cháu gặp một chuyện buồn bực.” Thẩm Thanh Lan suýt chút nữa cười ra tiếng. Nhóc con trước mặt mới có ba tuổi, có thể có chuyện buồn bực gì? “Dì sắp kết hôn với dượng sao?” Hạt Đậu Nhỏ hỏi. Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Mẹ nói cho cháu biết sao?” “Vâng, mẹ nói đợi dì kết hôn rồi, sẽ cho cháu đi học mẫu giáo. Dì, cháu không muốn đến trường mẫu giáo, trong đó đều là trẻ con, chơi không có vui.” Nhóc con xấu xa nào đó thở dài. Thẩm Thanh Lan nhìn khuôn mặt rầu rĩ của bé thì cảm thấy buồn cười, “Cháu cũng là trẻ con, cháu mới có ba tuổi mà thôi.” Thẩm Thanh Lan nói thẳng sự thật. Hạt Đậu Nhỏ lắc đầu, “Không giống nhau, những đứa trẻ đó mỗi ngày chỉ biết khóc. Cạnh nhà cháu có một cô bé, mỗi ngày chỉ biết khóc, rất là phiền phức. Vậy mà, bà ngoại còn để cháu chơi với bạn ấy, nhưng bạn ấy nói chuyện không rõ ràng, cháu không muốn chơi với bạn ấy.” “Cháu chưa từng chơi chung với những người bạn nhỏ khác, làm sao biết các bạn đó có khóc hay không?” Thẩm Thanh Lan tuy nhớ được những ký ức trước năm tuổi, nhưng không nhớ rõ lắm. Cô nhớ, hình như là cô chịu chơi với những người bạn nhỏ khác. Cho nên, cô không hiểu buồn bực của Hạt Đậu Nhỏ lắm, thế giới của trẻ con cách cô quá xa. “Cháu vừa nhìn là biết. Bà ngoại hay dẫn cháu đến công viên gần nhà chơi, ở đó có nhiều bạn nhỏ, nhưng không dễ chơi cùng.” Hạt Đậu Nhỏ giơ chân lên đung đưa. Thẩm Thanh Lan không biết phải nói gì, cô biết Hạt Đậu Nhỏ thông minh, nhưng hình như bé có hơi… trưởng thành sớm nhỉ? “Nếu cháu không muốn đi học mẫu giáo thì cháu có thể ở nhà mà.” Hạt Đậu Nhỏ “ôi” một tiếng, “Vì thế cháu mới buồn bực, cháu muốn học cùng lớp với các anh chị.” “Cháu còn quá nhỏ, trường tiểu học sẽ không nhận cháu. Đợi cháu lớn hơn chút nữa, là có thể cùng những người bạn nhỏ của cháu học tiểu học rồi.” Hạt Đậu Nhỏ nằm thẳng người ra giường, “Dì, nếu mẹ sinh em trai thì tốt rồi, cháu sẽ chơi với em trai, không cần phải đi học.” Ha ha, lần này Thẩm Thanh Lan thật sự cười ra tiếng. “Dì, mẹ nói sau này dì cũng sẽ sinh em trai, là thật sao ạ?” Hạt Đậu Nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt mong chờ. Thẩm Thanh Lan không biết phải trả lời như thế nào, chỉ suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Ừ, sau này dì cũng sẽ sinh con, nhưng không chắc là em trai, có thể là em gái.” Hạt Đậu Nhỏ nhíu mày, “Cháu không thích em gái, em trai mới tốt. Dì không thể sinh em trai sao?” Thẩm Thanh Lan không thể đảm bảo được chuyện này, “Chuyện này không do dì quyết định được. Chẳng lẽ cháu không thích em gái sao?” “Không phải là không thích, mà là em gái hay khóc. Mà thôi, dì sinh em gái cháu cũng thích. Dì, bao giờ dì sinh?” Thẩm Thanh Lan không thể trả lời vấn đề này. Mặc dù bây giờ cô đã điều trị bằng thuốc Đông y xong, nhưng bác sĩ đông y đề nghị trong thời gian này bọn họ không nên có thai vội. Hơn nữa cô vừa mới bị thương, bây giờ không phải là thời điểm mang thai tốt nhất. “Bây giờ không được, chờ đến khi cháu năm tuổi sẽ sinh.” “Sao phải đợi lâu như vậy?” Hạt Đậu Nhỏ rất thất vọng. Thẩm Thanh Lan lại một lần nữa không biết trả lời như thế nào. Cô bỗng hiểu tại sao Phó Hoành Dật không muốn sinh con sớm rồi, có con thật là mệt. “Hạo Hạo, muộn rồi, cháu nên đi ngủ thôi. Nếu bây giờ cháu ngủ thì ngày mai dì sẽ dẫn cháu đến vườn bách thú.” Mắt Hạt Đậu Nhỏ sáng lên, “Dì nói thật sao?” Thấy Thẩm Thanh Lan gật đầu, Hạt Đậu Nhỏ lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại, “Dì ngủ ngon, cháu ngủ đây.” Thẩm Thanh Lan sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, nói chúc ngủ ngon. Đợi Hạt Đậu Nhỏ ngủ rồi, cô mới nhắm mắt lại rồi ngủ. Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Lan dẫn Hạt Đậu Nhỏ ra ngoài. Ba ngày sau, Sở Vân Cẩn đã hết bệnh, tới đón Hạt Đậu Nhỏ. “Thanh Lan, mấy ngày nay phiền cháu quá. Hạo Hạo không gây phiền phức gì cho cháu chứ?” “Không ạ, Hạo Hạo rất ngoan.” Ngoại trừ buổi tối trước khi ngủ hay đòi kể chuyện cổ tích ra thì Hạt Đậu Nhỏ rất ngoan. Có khi, chỉ cần cho cậu bé một quyển truyện tranh thì cậu bé có thể ngồi xem nửa ngày, không khóc không quấy. Hạt Đậu Nhỏ thấy bà ngoại, không nhào qua ngay như trước đây, mà kéo ống quần Thẩm Thanh Lan, “Dì, cháu không muốn về nhà.” Sở Vân Cẩn ôm bé lên, “Vài ngày không gặp, bà ngoại nhớ cháu muốn chết. Cháu không về nhà với bà, bà sẽ rất đau lòng.” Hạt Đậu Nhỏ đáng thương nhìn Sở Vân Cẩn, “Nhưng bà ơi, cháu muốn ở nhà dì.” “Không được, mấy ngày nay dì có việc, vì ở với cháu mà dì bỏ việc rồi. Nếu còn không đi làm thì sẽ bị mắng.” Hạt Đậu Nhỏ mếu môi, “Thôi vậy. Dì, hôm nào cháu quay lại thăm dì.” Thẩm Thanh Lan gật đầu, sờ đầu cậu bé, “Sau khi về nhà, phải nghe lời bà ngoại. Biết chưa?” “Vâng, dì nhớ đến thăm Hạo Hạo đó.” “Được.” * Thời gian nhanh chóng trôi qua, đã đến ngày tổ chức lễ đính hôn của Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Dao. Sáng sớm, Thẩm Thanh Lan mở mắt liền thấy Phó Hoành Dật, anh trở về vào đêm qua. “Chào buổi sáng.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Chào buổi sáng.” “Cùng chạy bộ không?” Thẩm Thanh Lan gật đầu, hai người rời giường rửa mặt, sau đó ra ngoài chạy bộ. Lúc về, đợi Thẩm Thanh Lan tắm rửa xong đi ra, Phó Hoành Dật đã làm xong bữa sáng. Ăn sáng xong, hai người lái xe đến nhà họ Thẩm. Ôn Hề Dao ở trong khách sạn cùng người nhà họ Ôn. Bởi vì Ôn Hề Dao là đứa con gái duy nhất trong thế hệ này của nhà họ Ôn, nên cô rất được chú bác yêu thương. Bây giờ cô đính hôn, đây là chuyện lớn trong nhà họ Ôn, nên tất cả mọi người đều tới. Chuyên viên trang điểm đã đến khách sạn từ sáng sớm. Bên nhà họ Thẩm, lúc Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đến, Sở Vân Dung đã đi rồi, nói là muốn đến biệt thự kiểm tra xem có chuẩn bị đầy đủ chưa, ngay cả chị Tống cũng bị bà dẫn đi, nên người nấy bữa sáng lại là Lư Nhã Cầm. Thẩm Thanh Lan tới thì đúng lúc cả nhà đang ăn sáng, “Thanh Lan, Hoành Dật, các cháu tới đấy à. Ăn sáng chưa?” Lư Nhã Cầm hỏi. Phó Hoành Dật gật đầu, “Ăn rồi ạ.” “Buổi sáng thím nấu nhiều lắm, hai đứa ăn thêm nhé?” “Không cần đâu, thím. Bọn cháu ăn no rồi.” Thẩm Thanh Lan nói. Lư Nhã Cầm không miễn cưỡng nữa. Thẩm Quân Trạch thấy Thẩm Thanh Lan, vẫn không có sắc mặt gì tốt. Từ lần Thẩm Nhượng muốn nhờ cô giúp đỡ quản lý công ty, cứ gặp cô là Thẩm Quân Trạch hất mũi lên trời. Có lần còn bị Thẩm lão gia bắt gặp, cậu ta liền bị hung hăng dạy dỗ một trận. Thẩm Thanh Lan lười để ý thiếu niên ngây thơ này, cô và Phó Hoành Dật đến ngồi trên ghế sô pha, nhỏ giọng nói chuyện. Sức khỏe Thẩm Nhượng ngày càng suy yếu, hôm nay miễn cưỡng lắm mới có tinh thần tới tham gia lễ đính hôn của Thẩm Quân Dục. Ăn cháo xong, Lư Nhã Cầm đỡ ông ra phòng khách ngồi. Thẩm Nhượng nhìn Thẩm Thanh Lan, nhiều lần muốn nói lại thôi, ông vẫn hy vọng Thẩm Thanh Lan đồng ý với chuyện lần trước. Phó Hoành Dật nói: “Chú hai, Thanh Lan đã nói với cháu chuyện lần trước. Cháu tán thành với ý của Thanh Lan. Tính Thanh Lan thích thảnh thơi, cô ấy không quen quản lý công ty, nên chú đừng nhắc lại chuyện này nữa.” “Hoành Dật, chú…” “Cháu biết chú không yên lòng về Thẩm Quân Trạch. Nhưng Thẩm Quân Trạch đã trưởng thành, cậu ấy phải tự đi con đường của mình. Chú đừng nhờ Thanh Lan trông giúp nữa, Thanh Lan chỉ lớn hơn Thẩm Quân Trạch có bốn tuổi mà thôi.” Phó Hoành Dật chậm rãi nói, tuy giọng điệu nhã nhặn, nhưng lời nói lại có chút không khách khí. Anh hơi bất mãn tâm tư lợi dụng Thẩm Thanh Lan của Thẩm Nhượng. “Hơn nữa…” Anh nhìn thoáng qua Thẩm Quân Trạch đang ngồi trên bàn ăn mà còn hay đưa mắt nhìn sang đây, “Bây giờ, Thẩm Quân Trạch rất bất mãn với Thanh Lan, dù Thanh Lan có đồng ý giúp chú thì Thẩm Quân Trạch cũng sẽ làm rối chuyện này lên, lúc đó sẽ rất khó xem.” Mặc dù Phó Hoành Dật nói không khách khí, nhưng Thẩm Nhượng cũng không tức giận. Ông biết mình đã gây khó cho người khác, đành phải thở dài một hơi, “Thanh Lan, xin lỗi.” “Chú, cháu thật sự không thể giúp chuyện này.” Thẩm Thanh Lan nói. Thẩm Nhượng gật đầu, ánh mắt ảm đạm, “Ừ, chú biết chú đã làm khó các cháu.” Thẩm Thanh Lan không nói gì thêm. Tuy không tiếp xúc nhiều với Thẩm Quân Trạch, nhưng từ lời nói và cử chỉ của cậu ta, cô cũng có thể nhìn ra vài điều, cậu ta chính là một kẻ ngang ngược được chiều hư. Tuy Thẩm Thanh Lan có thể dạy dỗ cậu ta được, nhưng cô không có ý đó, dù sao cậu ta cũng đâu phải là con trai của cô. “Các con đang nói chuyện gì vậy?” Thẩm lão gia hỏi. Ba người im lặng không nói, Phó Hoành Dật trả lời: “Chú đang kể cho bọn cháu nghe những chuyện ở nước ngoài.” Thẩm lão gia cũng không hỏi nhiều, con người sống ở đời, không nhất thiết phải rõ ràng mọi chuyện, có khi phải giả hồ đồ cho qua. Ăn sáng xong, cả nhà Thẩm Nhượng ngồi một xe, Thẩm lão gia và Thẩm Khiêm ngồi xe Phó Hoành Dật. Trên xe Thẩm Nhượng, Lư Nhã Cầm lái xe, Thẩm Nhượng và Thẩm Quân Trạch ngồi ghế sau. “Ba, vừa nãy ba lại nhờ Thẩm Thanh Lan tiếp quản công ty?” Thẩm Quân Trạch bất mãn, cậu ta cũng có năng lực quản lý công ty, chỉ là không có cơ hội thực hành mà thôi. Sao Thẩm Nhượng lại không biết con trai mình có thể làm được những gì. Nghe xưng hô của cậu ta với Thẩm Thanh Lan, ông nhíu mày, “Quân Trạch, Thanh Lan là chị của con.” Thẩm Quân Trạch bĩu môi, “Chị ta không phải chị của con. Ba, con cảm thấy từ sau khi trở về, ba không còn giống như trước nữa, làm gì cũng thấy con không vừa mắt. Ba cảm thấy còn sẽ phá hủy công ty, còn Thẩm Thanh Lan thì sao? Chị ta cũng chỉ là một người rảnh rỗi không có gì làm. Lẽ nào ba không sợ chị ta làm công ty sụp đổ?” Nghe Thẩm Quân Trạch oán giận, Thẩm Nhượng thầm thở dài. Ông chợt nhớ, Thẩm Quân Trạch khi còn bé là một đứa trẻ thông minh lễ phép, chẳng biết từ khi nào đã thành ra thế này. Thẩm Nhượng nhìn thoáng qua con trai của mình, trong lòng hối hận vì trước đây chỉ lo dốc sức xây dựng sự nghiệp mà không dạy dỗ tốt cậu ta, bây giờ có muốn dạy dỗ cũng không còn kịp nữa. “Nếu con thật sự có bản lĩnh này thì còn cần ba phải nhọc nhằn suy nghĩ như thế sao?” Thẩm Nhượng thở dài. “Ba không cho con cơ hội thử sao ba biết con không làm được, vậy ba dựa vào đâu mà nói Thẩm Thanh Lan làm được?” Thẩm Quân Trạch rất bất mãn trước sự sắp xếp của ba mình. “Quân Trạch, không được nói chuyện với ba con như vậy.” Lư Nhã Cầm nhẹ giọng mắng một câu. Thẩm Quân Trạch nhìn mẹ một cái, không nói gì nữa. Từ nhỏ, cậu ta được mẹ nuôi lớn, nên thân thiết với mẹ hơn ba. “A Nhượng, hay là cho Quân Trạch vào công ty học hỏi kinh nghiệm trước đi. Có lẽ dù không có Thanh Lan thì Quân Trạch cũng có thể tự mình quản lý được công ty.” Lư Nhã Cầm do dự nói. Thẩm Nhượng nhìn Lư Nhã Cầm, ông hiểu bà cũng không hài lòng với quyết định của mình. Thảo nào Thanh Lan không chịu đồng ý, bản thân mình còn không nhìn rõ bằng một cô gái trẻ. “Hai mẹ con bà thật sự cho rằng Thanh Lan là một đại tiểu thư ăn không ngồi rồi? Ha ha, đó là bởi vì hai người không biết, 60% vốn gây dựng sự nghiệp của Quân Dục là Thanh Lan đưa, khi đó Thanh Lan mới bao nhiêu tuổi?” Thẩm Nhượng nói. “Tiền của chị ta cũng là tiền của nhà họ Thẩm cho chứ sao. Thẩm Quân Dục nói tự bản thân anh ta gây dựng sự nghiệp, nhưng nếu không có nhà họ Thẩm chống lưng thì con không tin anh ta sẽ phát triển được công ty lớn như vậy.” Thẩm Quân Trạch lơ đễnh nói. Lư Nhã Cầm không lên tiếng, hiển nhiên là đồng ý với quan điểm của con trai. Thẩm Nhượng nhìn vợ con mình, trong mắt có chút thất vọng. Ông biết mình không nên nghĩ như thế, nhưng vào giây phút này, ông thật sự cảm thấy người đàn ông cưới người phụ nữ như thế nào, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến đời sau. Lư Nhã Cầm là người phụ nữ ông yêu, nhưng trên phương diện tầm nhìn quả thực không thể so sánh với các cô chiêu được dày công dạy dỗ. Thẩm Nhượng lắc đầu, vứt ý nghĩ trong đầu ra ngoài, tiếp tục nói: “Nhà họ Thẩm không hề giúp đỡ Thẩm Quân Dục. Số tiền đó là của Thanh Lan tự mình kiếm. Quân Trạch, ba hỏi con, đổi lại là con thì con có làm được không?” Thẩm Quân Trạch không nói gì. Công ty của Thẩm Quân Dục mới thành lập được vài năm, năm đó, tuổi của Thẩm Thanh Lan cũng tương đương cậu ta bây giờ. “Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự phụ không phải là tự tin. Quân Trạch, con là đứa con duy nhất của ba, mọi thứ của ba rồi đều sẽ là của con. Nếu con thật sự có bản lĩnh thì sao ba lại lựa chọn làm như thế?” Thẩm Nhượng bất đắc dĩ nói. “Ba, lẽ nào ba không lo lắng rằng nếu giao công ty cho chị ta rồi thì sẽ không lấy lại được sao?” “Thanh Lan không phải là người như vậy!” Thẩm Nhượng khẳng định. “Lòng người khó dò, sao ba có thể khẳng định chị ta không phải như thế?” Thẩm Quân Trạch vẫn bất mãn, cha hạ thấp cậu ta, nâng cao Thẩm Thanh Lan, làm cho Thẩm Quân Trạch càng ghét cô. Chỉ là một đứa cháu gái mới gặp không lâu, mà cha còn coi trọng hơn đứa con ruột là cậu ta. “Nếu Thanh Lan muốn công ty của ba thì con bé cũng đã chẳng từ chối đề nghị của ba.” “Chỉ là trò lạt mềm buộc chặt mà thôi.” Thẩm Quân Trạch khinh thường nói. Thẩm Nhượng thất vọng lắc đầu. Ông không nói gì nữa, đứa con trai này bị chiều đến hư rồi. “A Nhượng, Thanh Lan không muốn thì thôi đi. Nếu anh lo lắng bây giờ Quân Trạch không thể tự mình quản lý công ty, thì em sẽ bảo anh trai em giúp đỡ con nhiều một chút. Dù gì anh trai em cũng là lão làng trong công ty, vẫn có năng lực giúp Quân Trạch giải quyết chuyện công ty. Bây giờ Quân Trạch còn đang đi học, cứ để anh trai em thay Quân Trạch quản lý công ty mấy năm đi. Đợi Quân Trạch tốt nghiệp đại học rồi, lúc đó vào công ty cũng không muộn.” Lư Nhã Cầm thấy chồng mình không vui thì vội nói. Trong mắt Thẩm Nhượng hiện lên vẻ chế giễu, cũng bởi vì trong công ty có người anh vợ có dã tâm, nên ông mới vắt óc tìm cách như thế. Nếu thật sự giao công ty cho anh vợ, thì sau này Thẩm Quân Trạch sẽ không thể lấy lại được nữa. Có điều, đó là người thân duy nhất trên thế giới này của vợ mình, nên Thẩm Nhượng không tiện nói gì. Ông từng mời Thẩm Quân Dục giúp đỡ, bởi vì Thẩm Quân Dục đã lăn lộn nhiều năm trong giới kinh doanh, nên sẽ dễ dàng giúp đỡ hơn. Nhưng Thẩm Quân Dục đã từ chối ngay mà chẳng cần suy nghĩ. Có một lần, lúc trò chuyện với Thẩm lão gia, ông mới biết thật ra cô cháu gái này mới là lợi hại nhất, vì vậy mới nảy ra ý đó. Có điều… Thẩm Nhượng nhìn thoáng qua vợ con của mình, rồi nhắm mắt lại. Thôi bỏ đi! Hai người này đều là người không yên phận, nếu giao công ty cho Thẩm Thanh Lan, thì sau khi mình chết, bọn họ sẽ ầm ĩ gây chuyện. Mà Thanh Lan là cháu gái bảo bối của ba, nếu ba biết mình lợi dụng Thanh Lan, e là mình chết cũng sẽ không tha thứ cho mình. Haizz, thôi vậy, thôi vậy. *** Lễ đính hôn được tổ chức trong một biệt thự của Thẩm Quân Dục. Phía sau ngôi biệt thự có một vườn hoa rất lớn, lễ đính hôn được tổ chức trong vườn hoa. Mặc dù là tháng sáu, nhưng thủ đô vẫn không nóng lắm, nên lần này chọn làm tiệc ngoài trời rất thích hợp. Trong vườn hoa treo đầy bóng bay và hoa tươi đủ màu sắc, tiệc được tổ chức vào buổi tối. Sau khi đến biệt thự, Thẩm lão gia và Thẩm Nhượng liền đi nghỉ ngơi, những người còn lại thì đi giúp một tay. “Thanh Lan, đem hoa này ra cửa đi.” Sở Vân Dung hô lên. Lần đính hôn này của con trai, Sở Vân Dung tốn rất nhiều tâm tư. Từ đầu bếp, món ăn, đến trang trí hội trường, đều do bà tự làm. Vì vậy, nửa tháng trôi qua, Sở Vân Dung gầy hơn nhưng tinh thần lại rất tốt. Thẩm Thanh Lan vội chạy tới, Phó Hoành Dật cầm hoa cùng Thẩm Thanh Lan đi ra cửa. Biệt thự này nằm ở vị trí tốt nhất ở ngoại ô thủ đô, giao thông thuận lợi, môi trường xung quanh rất tốt, đầy đủ tiện nghi. Năm xưa, khi vừa bắt đầu phiên giao dịch khu thì tất cả biệt thự đều đã bị mua hết. Bởi vì Thẩm Quân Dục có quan hệ tốt với nhà đầu tư nơi này, nên nhà đầu tư đã để lại cho Thẩm Quân Dục ba căn biệt thự. Ba căn biệt thự, Thẩm Quân Dục một căn, Hàn Dịch một căn, Phó Hoành Dật một căn. Ba căn biệt thự tuy không gần nhau, nhưng cũng không xa nhau là mấy. Nhà mới của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cũng ở đây, đợi sau hôn lễ thì bọn họ sẽ dọn vào đây ở. Ở đây gần Đại Viện, trở về Đại Viện cũng thuận tiện rất nhiều. Bởi vì có nhiều người giúp một tay, cho nên rất nhiều chuyện cũng không cần bọn họ tự mình đến làm, phần lớn là đứng một bên xem, rồi góp ý. “Thẩm Thanh Lan.” Phía sau truyền đến tiếng gọi của Thẩm Quân Trạch. Thẩm Thanh Lan xoay người, lạnh nhạt nhìn cậu ta. “Thẩm Thanh Lan, đừng nghĩ rằng ba tôi muốn giao công ty cho chị là chị có thể dòm ngó tài sản của nhà chúng tôi. Tôi nói cho chị biết, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này.” Thẩm Quân Trạch hung hăng nói. Thẩm Thanh Lan nhìn cậu ta như nhìn một tên ngốc. Cô xoay người định đi nhưng lại bị Thẩm Quân Trạch kéo cổ tay lại. Thẩm Thanh Lan nhíu mày nhìn cổ tay mình bị người ta nắm. “Buông ra.” Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nói. Thẩm Quân Trạch không buông, “Bây giờ ba tôi bị bệnh nên ngớ ngẩn rồi. Nhưng tôi không ngốc, chị muốn công ty của nhà tôi sao? Nằm mơ đi!” Phó Hoành Dật vào nhà rót cho Thẩm Thanh Lan một cốc nước, vừa đi ra đã thấy Thẩm Quân Trạch lôi lôi kéo kéo Thẩm Thanh Lan. Anh bước nhanh tới, nắm cổ tay Thẩm Quân Trạch giật một cái, cậu ta bị đau nên buông Thẩm Thanh Lan ra. “Em không sao chứ?” Phó Hoành Dật hỏi Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan lắc đầu, mắt nhìn về phía Thẩm Quân Trạch, “Ý nghĩ của tôi và cậu như nhau rồi. chút tài sản đó của nhà cậu tôi cũng chẳng để ý. Về nói với cha cậu, sau này đừng nhắc chuyện đó với tôi nữa. Nếu không… tôi sẽ nói chuyện đó với ông nội, để xem ông nội nói thế nào.” “Chị…” Thẩm Quân Trạch trừng Thẩm Thanh Lan, còn cô thì không để ý đến cậu ta, cứ để cậu ta tự mất mặt đi. Thẩm Quân Trạch quay lại chỗ Lư Nhã Cầm, mách với bà rằng Thẩm Thanh Lan ức hiếp cậu ta, còn giơ cổ tay bị Phó Hoành Dật bóp đỏ cho bà xem. “Sao con lại đi trêu chọc Thanh Lan làm gì?” Lư Nhã Cầm đau lòng xoa xoa cổ tay con trai, bất đắc dĩ thở dài. “Con chỉ muốn cảnh cáo chị ta đừng dòm ngó đồ của nhà mình mà thôi.” Thẩm Quân Trạch lầm bầm. “Thằng bé ngốc! Thanh Lan không đến mức đó đâu.” Ít nhất là bây giờ không đến mức đó, Lư Nhã Cầm thầm nghĩ. Dù sao, thân phận Lãnh Thanh Thu cũng đã mang đến rất nhiều tiền tài cho con bé rồi. “Ai biết chị ta nghĩ như thế nào?” Tuy Lư Nhã Cầm nói như vậy, nhưng Thẩm Quân Trạch vẫn không tin Thẩm Thanh Lan. Lư Nhã Cầm không biết Thẩm Thanh Lan nghĩ như thế nào, nhưng bà biết chồng mình nghĩ thế nào. Chồng bà nhờ Thẩm Thanh Lan giúp quản lý công ty, thứ nhất là vì cảm thấy Thẩm Quân Trạch không đủ năng lực để gánh vác công ty, thứ hai là vì muốn nhà họ Thẩm sẽ giúp đỡ hai mẹ con họ một chút. Bởi vì Thẩm Thanh Lan là cháu gái cưng của Thẩm lão gia, nếu con bé đồng ý giúp đỡ, thì Thẩm lão gia cũng sẽ không đứng ngoài nhìn. Lúc đầu, Thẩm Nhượng đã tìm Lư Nhã Cầm thương lượng chuyện này. Trong lòng Lư Nhã Cầm không muốn, nhưng ngoài mặt lại không phản đối. Bởi vì chồng bà không còn nhiều thời gian nữa, sau này chỉ còn lại bà và con trai, cũng khổng thể để bọn họ quay lại nước ngoài được. Nếu ở lại thủ đô, có sự che chở của nhà họ Thẩm thì cuộc sống sau này của bọn họ sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.