Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 247
Nghe Nhan Thịnh Vũ nói lại cách điều trị thôi miên mà bác sĩ chỉ định, Triệu Giai Khanh im lặng thật lâu, rồi gật đầu đồng ý. Nếu đây là cách duy nhất có thể điều trị cho Nhan Tịch thì dù con bé có quên người thân cũng không sao. Bà sẽ làm cho Nhan Tịch nhận thức lại thế giới này một lần nữa. Doug không tiến hành thôi miên ngay cho Nhan Tịch. Theo lời anh nói, trạng thái tinh thần bây giờ của Nhan Tịch chưa phải là tốt nhất. Nếu thôi miên thì sẽ không đạt hiệu quả cao nhất. Do vậy phải đợi thêm một thời gian nữa. Vào ngày thứ ba Nhan Tịch trở lại thủ đô, Nhan An Bang mới biết được tin tức Nhan Tịch đã an toàn trở về. Ông ta vội từ Nam Thành đến bệnh viện, chờ đón ông ta là dáng vẻ điên cuồng của Nhan Tịch. Khi thấy dáng vẻ đó của Nhan Tịch, Nhan An Bang suýt chút nữa bóp chết Triệu Giai Khanh. Nếu không phải là Nhan Thịnh Vũ trở về đúng lúc thì e rằng Triệu Giai Khanh đã thật sự chết trong tay ông ta rồi. “Triệu Giai Khanh, hai đứa con gái của tôi đều bị hủy trong tay bà, bà là người phụ nữ ác độc, bà cút ra ngoài cho tôi.” Nhan An Bang chỉ ra cửa phòng bệnh, giận dữ hét lên. “Chuyện này không có liên quan gì tới mẹ. Ba, ba nói lý lẽ chút được không?” Nhan Thịnh Vũ nói. Nhan An Bang trừng anh ta, “Ở đây không có chuyện của con!” “Ở đây là bệnh viện, mấy người muốn ầm ĩ thì đi ra ngoài mà ầm ĩ.” Y tá đi tới thay thuốc, thấy phòng bệnh này ồn ào thì lạnh giọng nói. Nhan An Bang liền im miệng. Y tá đút thuốc cho Nhan Tịch, uống xong, Nhan Tịch lại chìm vào giấc ngủ. “An Bang, Nhan Tịch sao rồi?” Tần Nghiên chờ ở dưới sảnh bệnh viện, thấy Nhan An Bang đi ra thì vội vàng hỏi. Sắc mặt Nhan An Bang uể oải, “Nhan Tịch không sao, em đi về trước đi.” Tần Nghiên hỏi: “Em thấy tâm trạng anh không tốt lắm. Có phải Nhan Tịch đã xảy ra chuyện gì rồi?” “Nhan Tịch không sao, chỉ bị hoảng sợ một chút thôi. Em đi về trước đi, bây giờ không còn sớm nữa, em còn không về, chồng em sẽ không vui.” Tần Nghiên do dự một chút, gật đầu, “Vậy được rồi, em về trước. Nếu Nhan Tịch có chuyện gì thì anh hãy gọi điện thoại cho em. Em có quen vài vị bác sĩ giỏi.” “Được.” Nhan An Bang gật đầu, “Em lái xe cẩn thận.” Tần Nghiên cười dịu dàng, trước lúc đi còn không quên dặn dò: “Nhiều ngày anh chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng rồi. Bây giờ, Nhan Tịch đã trở về, anh hãy về nhà ngủ một giấc đi.” Đợi Tần Nghiên đi, Nhan An Bang quay lại phòng bệnh, không nhìn thấy Triệu Giai Khanh, chỉ có một mình Nhan Thịnh Vũ. Nhan An Bang cũng không hỏi Triệu Giai Khanh đi đâu, chỉ ngồi xuống nhìn Nhan Tịch, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đau lòng. Ông nắm tay Nhan Tịch, chợt nhớ lại trước đây con gái rất thân thiết với ông, nhưng từ khi ông và Triệu Giai Khanh ly hôn, Nhan Tịch không còn gọi ông là ba nữa. Thậm chí, con bé cũng không về nhà ở Nam Thành lần nào. Ông biết Nhan Tịch oán hận ông ly hôn với Triệu Giai Khanh, hơn nữa còn rất thất vọng về ông. Nhưng dù thế nào thì Nhan Tịch vẫn là đứa con gái mà ông yêu thương nhất. “Bác sĩ nói điều trị như thế nào?” Nhan An Bang hỏi. Nhan Thịnh Vũ lặp lại lời của bác sĩ. “Nếu đã vậy thì hãy để con bé quên đi. Đần độn cả đời, còn không bằng vui vẻ một đời. Sau khi Tiểu Tịch hồi phục, ba sẽ đưa con bé ra nước ngoài. Nếu có thể không quay lại liền không bao giờ quay lại.” Nhan An Bang nói. Nhan Thịnh Vũ gật đầu, đây có lẽ là cách giải quyết tốt nhất. Trong khoảng thời gian này, bệnh tình của Nhan Tịch vẫn không quá ổn định, thỉnh thoảng sẽ phát điên hoặc trốn dưới gầm giường, trong miệng luôn lẩm bẩm “Chị, cứu em“. Mãi cho đến nửa tháng sau, bệnh tình của Nhan Tịch mới ổn định hơn. Doug làm kiểm tra lần cuối cùng cho cô, quyết định tiến hành thôi miên tâm lý vào ba ngày sau. “Em vào thăm cô ấy một lát đi.” Thấy Thẩm Thanh Lan vẫn đứng ở ngoài phòng bệnh, Eden nhẹ giọng nói. Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Thôi, em đứng nhìn ở đây là được rồi. Sau khi thôi miên, em ấy sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.” Phó Hoành Dật đã từ trong quân đội trở về, bởi vì lần hành động này, mà anh bị đình chỉ công tác tạm thời, ở nhà viết kiểm điểm. Anh nắm tay Thẩm Thanh Lan, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô. Trong phòng bệnh, Nhan Tịch ôm hai chân, đầu tựa trên đầu gối, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Triệu Giai Khanh ngồi cạnh cô, Nhan Thịnh Vũ và Nhan An Bang không xuất hiện. Bởi vì trừ Doug ra thì Nhan Tịch rất cự tuyệt tiếp xúc với tất cả những người đàn ông khác. Để tăng xác suất thành công của liệu pháp thôi miên, bọn họ đứng chờ ở bên ngoài, không tới gần phòng bệnh. Sắp đến giờ thôi miên, Triệu Giai Khanh từ bên trong đi ra, nhìn Thẩm Thanh Lan một cái, lạnh giọng nói: “Cô vào trong thăm nó đi. Đợi kết thúc trị liệu, tôi sẽ dẫn con bé ra nước ngoài, sau này sẽ không trở về nữa.” Thẩm Thanh Lan ngẩn ra, tuy giọng điệu của Triệu Giai Khanh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong mắt Thẩm Thanh Lan vẫn hiện lên sự biết ơn. Cô nhẹ giọng nói: “Cháu cảm ơn.” Thẩm Thanh Lan ngồi cạnh Nhan Tịch, đưa tay vuốt tóc cô ấy. Nhan Tịch nghiêng đầu nhìn cô một cái, không có bất kỳ biểu cảm nào, rồi lại quay đầu đi. Trải qua một thời gian trị liệu, Nhan Tịch không còn bài xích nhiều đối với phái nữ nữa. Đại khái là Triệu Giai Khanh và Thẩm Thanh Lan xuất nhiều lần trước mặt cô, nên cô không hề bài xích một vài động tác thân thiết của bọn họ, Doug nói đây là một dấu hiệu tốt. “Nhan Tịch, hôm nay em có khỏe không?” Thẩm Thanh Lan dịu dàng hỏi. Nhan Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào, Thẩm Thanh Lan nhìn theo ánh mắt cô, trên nhánh cây ngoài cửa sổ có một chú chim đang đậu, cúi đầu rỉa lông. Thẩm Thanh Lan cùng Nhan Tịch ngồi nhìn một lát. Cô chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp Nhan Tịch là ở trên chuyến xe đến Hàng Thành vào năm trước. Khi đó, cô bé đáng yêu này dùng tiền muốn đổi vị trí với cô, cô không đồng ý, dọc đường đi cô bé luôn ríu rít nói chuyện, kết quả xuống xe còn đi theo cô. Lần thứ hai gặp mặt, là trong một con hẻm nhỏ ở Hàng Thành, em ấy bị một đám lưu manh vây lấy. Cô cứu em ấy, em ấy dùng vẻ mặt sùng bái nhìn cô. Lần thứ ba gặp nhau, em ấy tới trường đại học tìm anh trai của mình. Vô tình gặp lại cô, từ đó về sau em ấy thường xuyên bám theo cô, gọi chị ơi, chị à, líu ríu bên tai cô, giống như một chú chim sẻ. Từng chuyện cũ hiện lên trong đầu, quen biết Nhan Tịch chưa đến một năm, vậy mà hình ảnh con bé trong ký ức của cô thì lưu lại rất nhiều. Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng ôm lấy Nhan Tịch, Nhan Tịch dường như lại cảm thấy bất an, muốn giãy giụa. Cô bèn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô ấy, như dỗ một đứa bé. Nhan Tịch dần dần an tĩnh lại, để mặc Thẩm Thanh Lan ôm vào lòng. Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng nói bên tai Nhan Tịch, “Nhan Tịch, sau khi ra nước ngoài phải chăm sóc tốt cho bản thân, tốt nhất là học một vài chiêu phòng thân, sau này sẽ không sợ gặp phải người xấu nữa. Không được ra ngoài vào buổi tối, không được ăn linh tinh, không được không tùy hứng là bỏ nhà đi. Như vậy sẽ khiến người nhà lo lắng, biết chưa? Phải nghe lời mẹ…” Thẩm Thanh Lan lải nhải liên tục, trước giờ cô chưa từng dài dòng thế này. Mặc dù biết sau khi kết thúc trị liệu, Nhan Tịch sẽ quên những lời này, nhưng cô vẫn muốn nói với cô ấy. “Nhan Tịch, xin lỗi. Chị không bảo vệ được em, khiến em còn nhỏ như vậy mà đã gặp phải chuyện này. Sau này, nếu gặp lại chị thì đừng làm quen với chị, cũng đừng để ý đến chị, biết chưa? Tốt nhất là ghét chị, vừa thấy chị là quay đầu đi.” “Nhan Tịch, chị thật lòng cầu nguyện cho em, nguyện cả quãng đời sau này của em chỉ còn lại niềm vui, không còn đau khổ nữa.” Mắt Thẩm Thanh Lan cay cay, giọt nước mắt ấm áp từ khóe mắt chảy xuống vai Nhan Tịch. Cô ấy đưa tay lên sờ, hình như là không hiểu tại sao trên vai mình lại ướt. Thẩm Thanh Lan buông Nhan Tịch ra, sờ sờ mái tóc của cô ấy, “Nhan Tịch của chúng ta là cô công chúa vui vẻ nhất trên thế giới này, sau này em cũng phải mãi mãi vui vẻ như vậy nhé. Tất cả ác mộng đều đã qua rồi, tương lai chỉ còn lại hạnh phúc và ánh sáng rực rỡ.” Nhan Tịch nhìn cô, bỗng nhiên đưa tay lau khóe mắt cô, đầu ngón tay của cô ấy dính một giọt nước mắt trong suốt. Cô ấy cúi đầu, nhìn đầu ngón tay của mình, hình như không hiểu thứ trên đầu ngón tay mình là gì. Cô ấy nhíu mày, vẻ mặt rối rắm. Doug đi tới, “An, tới giờ rồi.” Thẩm Thanh Lan gật đầu rồi đứng lên đi ra ngoài. Ra tới cửa, cô quay lại nhìn Nhan Tịch lần nữa, đúng lúc Nhan Tịch cũng ngẩng đầu nhìn cô, há miệng nói một câu, “Nước mắt… Đừng khóc.” Nước mắt Thẩm Thanh Lan chực trào, cô dựa vào lòng Phó Hoành Dật. Anh ôm cô, nhỏ giọng dỗ dành bên tai cô. Eden cũng đi vào, cửa phòng bệnh từ từ đóng lại. Chương 248.: Đánh trả, chuyện xấu Ba tiếng sau, cửa phòng bệnh mở ra, Doug và Eden mệt mỏi từ bên trong đi ra. “Eden, sao rồi?” Thẩm Thanh Lan vội hỏi. “Thôi miên rất thành công. Khi tỉnh lại, cô ấy sẽ quên hết những chuyện đó. Có điều, tạm thời chưa xác định được cô ấy còn nhớ được những gì.” Thẩm Thanh Lan gật đầu, không nói gì thêm, chỉ cần không có di chứng là tốt rồi. Triệu Giai Khanh vào phòng bệnh, nhìn sắc mặt an yên của Nhan Tịch khi ngủ, bà nở nụ cười dịu dàng. Thẩm Thanh Lan chưa về nhưng cũng không vào phòng bệnh, mà đứng ở ngoài cửa, cùng đợi Nhan Tịch tỉnh lại. Phải tận mắt thấy Nhan Tịch không sao thì cô mới yên tâm phần nào. Nửa tiếng sau, Nhan Tịch tỉnh lại. Nhan Tịch mở mắt, nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt vui mừng của mẹ mình. Cô chớp chớp mắt, “Mẹ, mẹ sao vậy?” Triệu Giai Khanh nghe một tiếng “mẹ” từ Nhan Tịch thì ôm chặt Nhan Tịch khóc lên, “Tiểu Tịch, con không sao rồi, cuối cùng con cũng không sao rồi.” Nhan Tịch khó hiểu hỏi: “Mẹ, con bị sao vậy? Sao mẹ lại khóc?” Triệu Giai Khanh lau nước mắt, cười nói: “Không sao, là mẹ vui quá thôi. Thời gian trước con bị bệnh, sốt cao không hạ, ngay cả kỳ thi đại học cũng không tham gia được. Mẹ lo muốn chết.” Nhan Tịch ngẩn người, “Con không thi đại học sao? Không phải là con đăng ký thi đại học sao?” Cô nhíu mày, hình như là không vui vì mình bỏ thi đại học. Triệu Giai Khanh dịu dàng nói: “Không sao cả, ba con đã liên hệ với một trường đại học ở nước ngoài rồi. Chẳng phải con vẫn muốn đi Australia sao? Lần này cho con qua đó du học, để con đến xem nhà hát Opera Sydney con thích.” “Thật sao?” Nhan Tịch hỏi. Triệu Giai Khanh xoa đầu cô ấy, cười hiền hòa, “Đương nhiên là thật, mẹ lừa con bao giờ chưa.” Nhan Tịch vui vẻ ra mặt, “Thật tốt quá, mẹ sẽ đi cùng con sao?” “Đúng vậy, con không vui hả?” “Không phải, con rất vui.” Thẩm Thanh Lan dựa vào tường, nghe tiếng cười nói bên trong, cô cười yên tâm, nắm tay Phó Hoành Dật, “Chúng ta đi thôi.” Phó Hoành Dật nhìn cô, gật đầu. Xuống đến dưới sảnh bệnh viện, thấy Nhan Thịnh Vũ và Nhan An Bang đang lo lắng đi tới đi lui. “Nhan Tịch sao rồi?” “Thôi miên thành công, Nhan Tịch đã tỉnh, anh lên đi.” Thẩm Thanh Lan nói với Nhan Thịnh Vũ, cô không ưa gì Nhan An Bang cả. Nhan An Bang và Nhan Thịnh Vũ nhanh chóng đi lên phòng bệnh. Trong phòng bệnh, Nhan Tịch thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa, Triệu Giai Khanh hỏi: “Con nhìn gì vậy?” “Mẹ, mẹ ra xem giúp con bên ngoài có người không, con luôn cảm thấy hình như con đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng.” Triệu Giai Khanh đi ra ngoài nhìn, đúng lúc thấy Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đã đi tới cửa thang máy. Bà xoay người vào cửa, “Nhất định là con nhầm rồi, ngoài cửa không có người.” Nhan Tịch nhíu mày, “Không có người sao? Sao con luôn cảm thấy có người nói chuyện bên tai con? Mẹ, có phải lúc con ngủ, có người đến thăm con không?” “Có mẹ, ba, và anh con ở đây với con. Đương nhiên là có người nói chuyện bên tai con rồi. Con hôn mê mãi không tỉnh, ba mẹ đều rất lo lắng, bác sĩ nói phải liên tục nói chuyện với con, thì con mới mau tỉnh được. Vì vậy, mẹ luôn nói chuyện bên tai con.” Khoảng thời gian này, Triệu Giai Khanh không có phút giây nào nghỉ ngơi thật tốt, lại còn lo lắng giận dữ, hiện tại liền bị viêm họng, giọng nói hơi khàn. Nhan Tịch áy náy nhìn Triệu Giai Khanh, “Mẹ, con xin lỗi, con làm mẹ phải lo lắng.” “Đứa nhỏ ngốc! Con là con của mẹ, sao lại xin lỗi. Thấy con không sao là mẹ yên tâm rồi.” Nhan Tịch vứt một tia khác thường ra sau ót, dựa vào người Triệu Giai Khanh, “Mẹ, con yêu mẹ.” Triệu Giai Khanh sờ mặt cô ấy, “Mẹ cũng yêu con.” Nhan Thịnh Vũ và Nhan An Bang đi vào, thấy dáng vẻ vừa nói vừa cười của Nhan Tịch thì yên lòng. “Ba, anh.” Nhan Tịch rất vui vẻ khi nhìn thấy hai người, nhưng cô chợt nhíu mày, “Anh, mẹ nói anh đi mua cháo cho em mà. Cháo đâu? Em sắp đói chết rồi.” Nhan Thịnh Vũ sửng sốt, vội nói: “Xin lỗi, Tiểu Tịch, anh quên mất, bây giờ anh đi mua ngay, em chờ một lát, nhanh thôi.” Nói xong, chạy nhanh như một cơn gió ra khỏi bệnh viện. Nhan An Bang ngồi cạnh giường nhìn Nhan Tịch, “Tiểu Tịch, có khó chịu ở đâu không?” Nhan Tịch lắc đầu, “Không có, ba mẹ sao vậy? Con chỉ bị bệnh bình thường thôi mà, khi bé con cũng bệnh suốt mà, cũng đâu có chuyện gì, lần này cũng vậy thôi.” Triệu Giai Khanh gật đầu, “Đúng, con không sao rồi.” Nhan Tịch luôn cảm thấy hôm nay Triệu Giai Khanh và Nhan An Bang là lạ, nhưng cô lại không nói được lạ ở chỗ nào. Nghĩ không ra, thì không nghĩ nữa vậy. Bởi vì Nhan Tịch đã quên chuyện hai người bọn họ ly hôn, cho nên Nhan An Bang và Triệu Giai Khanh không nhắc lại chuyện ly hôn với Nhan Tịch nữa. Buổi tối hôm đó, Nhan Tịch xuất viện, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi Triệu Giai Khanh liền đưa Nhan Tịch bay đến Australia. “Chúng ta đi thôi.” Thấy máy bay đã khuất xa dần trong những đám mây, Thẩm Thanh Lan nói với Phó Hoành Dật, rồi xoay người đi. Nhan Tịch, chị cầu nguyện cho tương lai của em luôn rực rỡ, không có đau khổ, không có bất hạnh, cầu cho em luôn hạnh phúc và vui vẻ bên người thân, bạn bè. * Sau khi tiễn Nhan Tịch, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật về nhà. “Lần này anh bị đình chỉ công tác tạm thời trong bao lâu?” Thẩm Thanh Lan hỏi. Phó Hoành Dật mỉm cười, “Không thích anh ở nhà với em sao?” “Phó Hoành Dật, em hỏi nghiêm túc.” Thẩm Thanh Lan buồn bực nói. Phó Hoành Dật than nhẹ một tiếng, “Cũng không lâu, cùng lắm là một tuần thôi. Đợt huấn luyện ở quân khu thủ đô đã kết thúc, ở đây tạm thời không cần anh nữa. Đến lúc anh quay lại quân đội rồi, e là một thời gian dài sẽ không được gặp nhau.” “Anh phải chú ý an toàn. Em nhận được tin tức rằng sau khi chúng ta đi, có một nhóm người khác đã đến hủy diệt sạch sẽ căn cứ của KING, hắn nhất định sẽ tính món nợ này lên tính người anh. Bây giờ, còn chưa biết hắn sẽ có hành động gì, nên anh phải thật cẩn thận.” “Chỉ cần em bảo vệ tốt bản thân là được rồi, vậy thì anh sẽ không phải lo lắng. Lần này, nếu KING dám đến thì anh dám giữ chân hắn.” Phó Hoành Dật lạnh lùng nói. Bị gò bó bởi thân phận, nên anh không có cách nào chủ động tìm KING gây phiền phức. Nhưng nếu KING chủ động ra tay thì không cần phải nói nữa rồi. Ánh mắt Phó Hoành Dật lạnh lẽo. “Vâng, em biết rồi.” Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì cũng chỉ có một mình Thẩm Thanh Lan biết mà thôi. Lần này, cô chịu thiệt thòi lớn như vậy, chắc chắn không thể bỏ qua một cách dễ dàng được, mối thù của Nhan Tịch nhất định cô sẽ thay em ấy báo. Phó Hoành Dật đoán không sai, thậm chí còn sớm hơn dự đoán của anh mấy ngày. Sáng sớm hôm sau, anh nhận được lệnh yêu cầu quay về quân đội. Sau khi anh đi, Thẩm Thanh Lan liền lái xe đi gặp nhóm Kim Ân Hi. Sau khi trở lại thủ đô, nhóm Kim Ân Hi liền phát hiện có kẻ đột nhập vào biệt thự cứu Hứa Nặc đi. Không cần nghĩ cũng biết là ai làm. Cho nên sau khi trở về, bọn họ liền đổi nơi ở mới, là một căn hộ cao cấp trong trung tâm thành phố. Andrew đã trở về đoàn phim. Bộ phim đó vốn đã có thể kết thúc từ sớm, nhưng vì chuyện ngoài ý muốn này mà Andrew luôn vắng mặt, làm các buổi quay phim kéo dài vô thời hạn, các vai diễn khác đều đã quay xong phân cảnh của mình, chỉ còn vai diễn của Andrew. Cho nên trong khoảng thời gian này Andrew đều bận quay phim. Đến căn hộ cao cấp, Thẩm Thanh Lan chỉ thấy một mình Kim Ân Hi, những người khác không biết đã đi đâu. “An, cuối cùng cậu cũng tới rồi.” Kim Ân Hi cũng không bất ngờ khi thấy Thẩm Thanh Lan đến. “Tra ra chưa?” Thẩm Thanh Lan hỏi. Kim Ân Hi vỗ tay một cái, “Đương nhiên là tra ra rồi, còn không xem tớ là ai. KING luôn ở bên ngoài, căn cứ đó hoàn toàn là không có người ở. Nhưng dù vậy, bên trong vẫn canh phòng rất nghiêm, không dễ hủy như vậy.” Khóe môi Thẩm Thanh Lan cong lên, “Tất nhiên là không dễ hủy rồi. Nhưng mấy năm nay, KING làm việc rất phách lối, có không ít kẻ thù. Chắc chắn không chỉ có mình chúng ta muốn hủy tổng bộ của BK. Vì vậy, cứ tiết lộ tin tức cho đối thủ của BK là được. “ Mắt Kim Ân Hi lóe lên, “Ý cậu là…” Thẩm Thanh Lan gật đầu. Kim Ân Hi hưng phấn nói: “An, cái này có phải gọi là ‘mượn đao giết người’ không?” “Ừ, chúng ta chỉ việc làm ngư ông đắc lợi thôi. Bây giờ tớ muốn biết Hứa Nặc đang ở đâu. Cậu tra được không?” Thẩm Thanh Lan hỏi. Tuy bình thường KING không ở tổng bộ BK, hắn thường đi khắp nơi trên thế giới. Nhưng nhiều năm qua, tổng bộ BK vẫn không hề đổi địa điểm, thậm chí còn canh phòng nghiêm ngặt hơn. Tất nhiên là vì bên trong có rất nhiều bí mật về BK, nếu tổng bộ bị hủy thì đây sẽ là một cú sốc không nhỏ đối với KING. Đây chỉ là món quà đầu tiên cô tặng hắn mà thôi. Kim Ân Hi lắc đầu, “Tớ không phát hiện dấu vết của Allen, bọn họ đã rời khỏi nước Z. Tuyệt đối không thể buông tha người phụ nữ chết tiệt đó. Nếu không phải là cô ta thì lần này chúng ta đâu phải chịu thiệt như thế.” Nhắc đến Hứa Nặc, Kim Ân Hi nghiến răng nghiến lợi nói. Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lạnh lẽo, từ tốn nói: “Cô ta bị Allen dẫn đi, cũng sẽ không có kết cục gì tốt.” Tròng mắt Kim Ân Hi đảo một vòng liền hiểu, cô cười hả hê, “Ha ha, cũng đúng. Rơi vào tay Allen rồi thì cô ta sẽ biết tớ còn dịu dàng biết bao nhiêu. Thật sự muốn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô ta.” Hứa Nặc thật sự sống không tốt, cô ta đang nằm phòng giam dưới lòng đất, hoàn toàn không thể nhúc nhích, chẳng khác gì người chết. Allen đi tới, cúi đầu nhìn cô ta. Hứa Nặc mở mắt, cố gắng nhìn rõ hình ảnh của Allen trước mặt, nhưng mắt cô ta bị máu khô kết dính lại, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà nhìn. “Allen.” Cô ta gọi một tiếng, giọng nói nhỏ tới mức như chỉ mình cô ta nghe được. Lần này, cô ta lại cảm nhận sâu sắc người đàn ông này kinh khủng thế nào. Allen nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lẽo, “Cô nên may mắn là Thẩm Thanh Lan không chết. Người đâu, đưa cô ta ra ngoài.” Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Hứa Nặc không cách nào vui vẻ. Cô ta rũ mắt xuống, thật không ngờ Thẩm Thanh Lan rơi vào tay KING mà vẫn không chết. Nhìn bộ dạng của Allen, sợ rằng Thẩm Thanh Lan còn chẳng bị thương nặng gì cả. Cô ta đã phải trả giá lớn như thế nhưng lại ngay cả khiến Thẩm Thanh Lan bị thương cũng không làm được. Điều này làm cho cô ta rất là không cam lòng. Hứa Nặc bị người xách từ dưới đất lên như một bao tải. Người phụ nữ thấy dáng vẻ như phế vật của Hứa Nặc, không hề thấy bất ngờ hoặc là đau lòng, bà ta chỉ nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt lại. “Trả người cho bà, bà có thể đi được rồi.” Allen lạnh giọng nói. “Đừng mà, Allen, tôi không muốn đi, cầu xin ngài, đừng đuổi tôi đi.” Hứa Nặc cầu xin. Allen và người phụ nữ kia cũng không thèm để ý đến cô ta. Có người tiến vào mang Hứa Nặc đi, trong phòng khách chỉ còn lại Allen và người phụ nữ kia. Đã không có những người khác ở đây, sắc mặt lạnh nhạt của người phụ nữ biến thành lạnh lẽo, “Allen, tôi không cản cậu cứu người, nhưng cậu lại giết nhiều người của KING như vậy, cậu cho rằng hắn sẽ không tra ra sao? Cậu muốn làm đối địch với hắn sao?” Allen thờ ơ nói với người phụ nữ: “Từ trước đến giờ, tôi và hắn vốn không phải là bạn.” “Allen, cậu muốn hủy căn cứ một lần nữa sao?” Người phụ nữ tức giận, “Cậu có biết là KING đã tuyên bố, nếu để hắn biết là ai làm chuyện này thì hắn và người đó sẽ một sống một còn không?” Allen chẳng buồn để ý, “Thì sao? Dám động vào người của tôi, sao có thể không trả giá đắt được?” “Người của cậu?” Người phụ nữ kia cười nhạt, “Allen, cậu đừng quên cô ta đã kết hôn rồi. Từ trước tới giờ, cô ta đều không phải là người của cậu.” Allen trừng người phụ nữ, ánh mắt thâm độc. Người phụ nữ cười giễu, “Allen, cậu đừng nhìn tôi như vậy. Tôi muốn hủy Thẩm Thanh Lan chỉ là chuyện trong nửa phút. Chỉ cần tôi để lộ tin tức cô ta là sát thủ đứng đầu thế giới, thì tôi tin chắc cô ta sẽ không sống quá ba ngày.” Đến lúc đó, không chỉ nhà họ Thẩm và nhà họ Phó, mà người nhà của những kẻ đã bị Thẩm Thanh Lan giết chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta. Trên thế giới này cũng sẽ không còn chỗ cho cô ta dung thân. “Bà dám!” Trong mắt Allen tràn đầy sát ý. Đối mặt với ánh mắt giết người của Allen, người phụ nữ vẫn bình tĩnh ngồi đó. Allen bóp cổ bà ta, “Bà thật sự cho rằng tôi không dám giết bà sao?” “Ha ha, cậu sẽ không giết tôi.” Bà ta nói “sẽ không” chứ không phải là “không dám”. Trên đời này, không có chuyện gì mà Allen không dám làm. Allen bóp chặt cổ bà ta, cho đến khi sắc mặt bà ta tím tái, hai mắt trắng dã, Allen mới ném bà ta xuống đất, “Tôi đã nói rồi, bà đừng uy hiếp tôi, cũng bỏ ngay cái ý tưởng ra tay với Thẩm Thanh Lan đi. Nếu như cô ấy mất một cọng tóc nào thì tôi sẽ lấy tro cốt của cha tôi cho chó ăn.” “Cậu!” Sắc mặt vốn lạnh nhạt của người phụ nữ trở nên dữ tợn, “Đó là cha của cậu!” “Vậy thì sao? Chết thì cũng chết rồi, lấy tro cốt cho chó ăn thôi mà.” Allen nhún nhún vai, thờ ơ nói. “Được, Allen, xem như cậu lợi hại. Tôi đồng ý với cậu, sẽ không ra tay với Thẩm Thanh Lan, cũng sẽ không tiết lộ thân phận của cô ta cho bất cứ ai biết.” “Tốt nhất là như vậy. Nếu để tôi biết Thẩm Thanh Lan bị thương, hoặc là thân phận bại lộ thì tôi đều tính hết lên đầu bà. Bà có thể thử, để xem tôi sẽ làm ra được những chuyện gì?” “Allen, cậu là đồ điên!” Allen cười, nụ cười tưởng chừng như rất hòa nhã, “Không phải bà đã sớm biết rồi sao?” Người phụ nữ từ dưới đất đứng lên, lạnh lùng nhìn Allen, cười nhạt, “Allen, tôi thấy tội nghiệp thay cậu. Cậu yêu cô ta nhiều như vậy thì có ích gì? Người ta chỉ hận cậu đến tận xương, hận không thể tự tay giết cậu mà thôi.” Allen ngừng cười, vẻ mặt âm độc, “Chuyện này liên quan gì đến bà. Cút ra ngoài cho tôi!” Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi. Allen ngồi trên ghế sô pha, vuốt ve một miếng ngọc bội trong tay. Đây là miếng ngọc bội mà Thẩm Thanh Lan đeo trên cổ khi còn nhỏ, sau này rơi vào ray Allen, hắn vẫn luôn mang theo bên mình. “Tiểu Thất, anh thà bị em hận cả đời cũng không muốn em quên anh. Em nói xem, nếu anh giết người đàn ông đó, thì em có hận anh cả đời không?” Allen nắm miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, khẽ khàng vuốt ve, môi nở nụ cười tàn nhẫn. * Ba ngày sau, một tin tức thú vị truyền ra, tổng bộ BK bị người phá hủy, KING bị thương nặng, không rõ tung tích. Lúc nghe được tin tức này, Thẩm Thanh Lan đang ở chỗ quay quảng cáo với Vu Hiểu Huyên. “Thanh Lan, có chuyện gì mà cậu cười vui vẻ vậy?” Vu Hiểu Huyên quay xong một cảnh thì đi tới chỗ cô đang ngồi. Tiết trời tháng sáu nóng nực, nhưng bởi vì phải quay quảng cáo áo khoác, nên toàn thân Vu Hiểu Huyên đều là mồ hôi, ngay cả lớp trang điểm cũng nhòe đi. “Không có gì. Cậu quay xong rồi sao?” “Còn chưa xong, chỉ mới xong cảnh đầu thôi, lát nữa sẽ quay tiếp.” Cô rút khăn tay ra lau mồ hôi, “Cũng không biết là ai lập ra cái quy định tàn ác này nữa, mùa hè mà quay quảng cáo áo khoác, nóng chết người ta rồi.” Nhân viên make up đi tới, cầm theo rương trang điểm, “Bà cô của tôi ơi, sắp quay cảnh tiếp theo rồi, cô đừng có chạy lung tung được không?” Vu Hiểu Huyên nghịch ngợm le lưỡi, “Tôi biết rồi. Chị làm ở đây luôn đi, tôi bảo đảm sẽ không nhúc nhích.” Nhân viên make up biết Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên là bạn tốt, nên chào Thẩm Thanh Lan một tiếng, sau đó bắt đầu chỉnh lại lớp trang điểm cho Vu Hiểu Huyên. Vừa chỉnh xong thì bên đạo diễn đã gọi người. Thẩm Thanh Lan chỉ liếc sang một cái. “Chị dâu, chị cũng tới đây sao?” Hàn Dịch đi tới liền thấy Thẩm Thanh Lan, nên qua chào hỏi. “Tới đón Hiểu Huyên?” “Không phải, tới đưa đồ cho cô ấy.” Hàn Dịch giơ cây quạt điện nhỏ trong tay lên, “Cô ấy cứ than nóng đến chết rồi, tôi phải đến biểu hiện chút chứ.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, Hàn Dịch thấy tay Thẩm Thanh Lan vẫn còn quấn băng gạc thì hỏi: “Chị dâu, vết thương trên tay còn chưa lành sao?” “Sắp lành rồi, mấy ngày nữa là có thể tháo băng.” “Chị dâu, chị có tham gia lễ hội nghệ thuật ở thành phố Sydney vào tháng tám không?” “Có.” Daniel đã sắp xếp cho cô tham gia lễ hội đó từ sớm, nên không thể không đi. “Vậy chị dẫn Hiểu Huyên đi cùng đi. Gần đây cô ấy làm việc cực khổ, vừa hay thời gian đó cô ấy được rảnh, để cô ấy đi cùng chị. Xem như là nghỉ phép, được không?” “Được.” Thẩm Thanh Lan thoải mái đồng ý. Vu Hiểu Huyên đã quay xong, không chút khách khí giật cây quạt điện trên tay Hàn Dịch, “Ôi, nóng chết tôi rồi!” “Thanh Lan, lát nữa chúng ta đi đâu ăn?” Vu Hiểu Huyên hỏi. Có điều, cô chỉ vừa hỏi liền thấy chị Linda đang nhìn mình bằng ánh mắt đằng đằng sát khí. Vu Hiểu Huyên rụt vai, có chút chột dạ dời mắt. Trong thời gian này vì cô bị hoảng sợ, nên Hàn Dịch liền dẫn cô đi ăn rất nhiều món ngon, khiến cân nặng của cô cứ theo chiều tăng lên. “À, Thanh Lan, tớ thấy chúng ta nên đi ăn món chay đi. Tớ biết gần đây có một ngôi chùa có đồ chay rất ngon.” Lúc này Linda mới không nhìn nữa, Vu Hiểu Huyên nhẹ thở phào nhẹ nhõm. “Chẳng có chút tiền đồ gì cả! Em sợ cô ấy đến vậy sao.” Hàn Dịch giễu cợt. “Đây gọi là tôn trọng, hiểu không? Bình thường chị Linda đối xử rất tốt với em, không cho em ăn nhiều là vì tốt cho em, em không thể phụ lòng chị ấy được.” “Đúng đúng đúng, đây là tôn trọng, sau này không được phép ăn thịt nữa.” Hàn Dịch nói một câu. Vu Hiểu Huyên trừng mắt nhìn anh, rồi ôm cánh tay Thẩm Thanh Lan, bắt đầu lên án: “Thanh Lan, cậu nhìn anh ấy ức hiếp tớ kìa. Bây giờ còn chưa kết hôn mà anh ấy đã ngược đãi tớ rồi. Nếu sau này kết hôn rồi thì tớ còn có địa vị trong nhà sao?” Vừa nói vừa làm ra vẻ như chực khóc. Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Đúng là không thể chấp nhận người đàn ông thế này được. Hay là cậu chia tay với anh ta, tớ sẽ giới thiệu cho cậu một người bạn trai khác tốt hơn? Hoành Dật có một người em trai, tuổi tác cũng tương đương với cậu, đã thế còn là một cậu trai ngây thơ chưa từng có bạn gái. Tớ thấy cậu ta rất thích hợp với cậu đấy.” Thấy Thẩm Thanh Lan nói rất nghiêm túc, Vu Hiểu Huyên lập tức lúng túng, “À không, Hàn Dịch đối xử rất tốt với tớ, tạm thời không cần đổi.” Khuôn mặt vốn tối sầm của Hàn Dịch lập tức sáng lên, vẻ mặt đắc ý, Thẩm Thanh Lan nhìn mà thấy buồn cười. “Thanh Lan, chúng ta đi thôi.” Vu Hiểu Huyên thay quần áo xong liền đi ra nói với cô. Ba người đi ra ngoài, Thẩm Thanh Lan lái xe. Lúc đầu Hàn Dịch định lái xe của mình, nhưng Thẩm Thanh Lan chê xe của anh ta quá phô trương. Thẩm Thanh Lan lái một chiếc xe thương vụ màu đen, xe dừng lại, Hàn Dịch mở cửa xe để Vu Hiểu Huyên vào trước. Thẩm Thanh Lan bỗng nhìn sang một hướng khác. “Chị dâu, sao vậy?” “Vừa rồi có paparazi chụp ảnh.” Vừa có ánh sáng lóe lên, mặc dù không thấy người, nhưng Thẩm Thanh Lan khẳng định có người chụp lén. “Chẳng biết đám chó săn này mỗi ngày làm gì mà rảnh thế nữa, cứ nhìn chằm chằm vào chuyện riêng tư của người ta, thật sự là phiền chết đi được. Người nổi tiếng cũng là người, không thể cho người ta một chút không gian riêng tư sao?” Vu Hiểu Huyên bực bội nói. Bắt đầu từ một tuần trước, bộ phim cô nhận diễn hồi đầu năm bắt đầu được phát sóng, chỉ trong một tuần lễ ngắn ngủi, lượt truy cập và xem đã hơn hai trăm triệu, có thể thấy được bộ phim này có độ hot đến nhường nào. Tuy Vu Hiểu Huyên chỉ đóng vai phụ thứ ba, nhưng lại có nhiều đất diễn, nên có rất nhiều khán giả biết đến cô. Trong khoảng thời gian này, tin tức về Vu Hiểu Huyên cũng không ít. Lúc đầu, Vu Hiểu Huyên còn chưa quen, buổi tối khi về nhà phát hiện có người theo dõi, mà cô lại vừa trải qua chuyện bắt cóc, nên cô bị dọa sợ gần chết, về đến nhà liền trốn trong chăn khóc. Sau khi biết chuyện này, Hàn Dịch đã tốn rất nhiều tâm tư mới an ủi được Vu Hiểu Huyên. Có điều, về chuyện của paparazzi thì anh cũng không có cách nào khác. Bởi ngôi sao mà không có tin tức gì hot, thì rất khó mà nổi tiếng. Thẩm Thanh Lan nhìn vào kính chiếu hậu, “Cậu nên tập quen với chuyện này đi.” Suy nghĩ một chút, cô nói thêm, “Khi nào rảnh thì đi học taekwondo để phòng thân đi.” “Đã đăng ký cho cô ấy rồi.” Hàn Dịch nói. Tới tận bây giờ, anh vẫn còn sợ hãi chuyện Vu Hiểu Huyên bị bắt cóc, nhất là khi thấy bộ dạng của Nhan Tịch sau đó, làm anh lạnh cả người. “Khi nào rảnh tớ sẽ dạy cậu vài chiêu phòng thân.” Vu Hiểu Huyên gật mạnh đầu, trải qua một lần kinh hãi như vậy, cô cũng thấy sợ chết. “Thanh Lan, Nhan Tịch sẽ không trở lại nữa hả?” Vu Hiểu Huyên bỗng nhiên hỏi. Sắc mặt Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt, “Ừ, bây giờ em ấy rất tốt.” Vu Hiểu Huyên thở dài một tiếng, nếu như đổi lại là cô, cô cũng tình nguyện quên hết mọi thứ. Thấy một cô bé mới mười chín tuổi lại gặp phải loại chuyện như vậy, trong lòng Vu Hiểu Huyên rất đau buồn. Bầu không khí trong xe trầm lại, ai cũng không nói chuyện, may là đã đến nơi, Vu Hiểu Huyên xuống xe, liền thấy Phương Đồng đã đến rồi. Thời gian trước, Phương Đồng được cử đến nước M học ba tháng. Hai ngày trước, cô quay lại báo cáo xong rồi lại bay qua nước M học tiếp. Cho nên, cô không biết chuyện Vu Hiểu Huyên và Thẩm Thanh Lan bị bắt cóc, mà hai người cũng không định nói cho cô biết. “Phương Đồng, tớ nhớ cậu muốn chết!” Vu Hiểu Huyên nhào tới ôm Phương Đồng. “Trời ạ, Vu Hiểu Huyên, cậu nặng muốn chết, cậu ăn nhiều như thế mà chị Linda không mắng cậu sao?” Ngoài miệng thì chê bai, nhưng Phương Đồng lại không đẩy Vu Hiểu Huyên ra, ngược lại còn ôm chặt cô nàng. Mặc dù mới đến nơi đất khách quê người chưa tới một tháng, nhưng Phương Đồng lại vô cùng nhớ bạn bè và quê hương. Vu Hiểu Huyên buông Phương Đồng ra, “Phương Đồng, cậu gầy hơn rồi, có phải là vì nhớ tớ quá không?” Phương Đồng liếc Vu Hiểu Huyên, “Tớ nhớ cậu làm cái gì? Nếu rảnh như vậy thì tớ thà ra ngoài tán trai còn hơn.” “Thanh Lan, tớ về rồi đây.” Phương Đồng mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Về là tốt rồi.” Một tháng trước, Đinh Minh Huy có người khác, Phương Đồng chia tay với anh ta. Nhưng Đinh Minh Huy lại dây dưa không ngừng với Phương Đồng. Đúng lúc này, trong công ty có một cơ hội học tập ở nước M. Điều kiện tiên quyết là phải làm cho công ty ít nhất năm năm. Đồng thời sau khi học xong, phải làm quản lý ở chi nhánh công ty tại nước M hai năm trở lên, mỗi tháng về nước báo cáo công việc một lần. Có rất nhiều người do dự vì điều kiện phía sau, nhưng Phương Đồng liền đứng ra xin Thẩm Quân Dục đi nước M học. Suy nghĩ trước sau, Thẩm Quân Dục phá lệ đồng ý với Phương Đồng. “Bao giờ cậu đi?” Thẩm Thanh Lan hỏi. “Ngày mai.” “Nhanh vậy sao? Tớ còn định bàn sau lễ tốt nghiệp ba người chúng ta sẽ đi đâu chơi nữa kìa.” Vu Hiểu Huyên tiếc nuối nói. “Tớ không tham gia lễ tốt nghiệp được, nhờ các cậu lấy giúp tớ giấy chứng nhận và bằng tốt nghiệp.” Phương Đồng nói. “Aizz, thật ra là tớ muốn đi shopping, đã lâu rồi ba người chúng ta không được đi shopping cùng nhau.” “Cái này dễ mà, ăn xong rồi đi, đến tối thì tớ về nhà ăn cơm với ba mẹ.” Phương Đồng nói. Mắt Vu Hiểu Huyên sáng lên, “Đúng vậy, đợi lát nữa ăn xong, chúng ta sẽ đi shopping.” Phương Đồng nhìn Hàn Dịch, thấy anh không có ý kiến gì thì yên tâm. Vì vậy, sau khi ăn xong, ba người đi shopping, nhưng không đến trung tâm thương mại mà là đến con phố thời trang lúc còn học đại học bọn họ hay đi, Hàn Dịch nhận mệnh theo sau xách đồ cho ba người. Vẫn là con phố năm xưa, mấy người Phương Đồng vừa đi vừa trò chuyện, cũng không mua gì nhiều. Ra khỏi con phố đó, Hàn Dịch chỉ xách có vài túi mà thôi. “Các em chỉ mua chừng này?” Hàn Dịch hỏi, cộng hết tất cả những thứ này cũng không bằng một bộ đồ của anh nữa. Vu Hiểu Huyên hừ nhẹ, “Chê em tiêu ít sao? Sau này vẫn còn dịp cho anh bán máu đấy.” Hàn Dịch mỉm cười, “Em muốn mua bao nhiêu cũng được. Tiền của anh đều là tiền của em, cho dù em quẹt sạch thẻ cũng không sao.” Vu Hiểu Huyên cười hạnh phúc, Phương Đồng và Thẩm Thanh Lan nhìn nhau, trong mắt hai người đều là ý cười. Một phút sau, Phương Đồng sờ sờ cánh tay nổi da gà, “Tôi nói này hai người đủ rồi đấy, ở đây còn một người độc thân này.” Vu Hiểu Huyên lè lưỡi, “Cậu cũng mau tìm một người cho mình đi, ở nước ngoài nhiều trai đẹp như vậy, chỉ cần cậu ngoắc tay một cái, dạng gì mà không có.” Không biết Phương Đồng nghĩ đến cái gì đó, mà lắc đầu, “Bỏ đi, đàn ông nước ngoài không hợp với tớ, tớ vẫn nên trở về với vòng tay ôm ấp của quê hương thôi.” Cũng đã về chiều, Phương Đồng đón xe về nhà, Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên theo Thẩm Thanh Lan về nhà ăn cơm chùa. Theo cách nói của bọn họ, về nhà cũng phải ra ngoài ăn, bởi trong nhà không có người làm, mà đã lâu bọn họ không gặp Thẩm lão gia rồi. “Ông Thẩm, cháu lại đến nữa rồi. Ông còn nhớ cháu không?” Vừa vào phòng khách, thấy một ông lão ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, Vu Hiểu Huyên liền nói cười chào hỏi. Thấy Vu Hiểu Huyên, Thẩm lão gia nở nụ cười, vẫy tay, “Là Hiểu Huyên sao? Lâu rồi cháu không tới đây thăm ông rồi nhỉ.” Vu Hiểu Huyên cười hì hì ngồi cạnh Thẩm lão gia, “Gần đây cháu hơi bận, vừa rảnh là tới đây thăm ông ngay, sẵn tiện tới ăn cơm chùa. Ông Thẩm, ông đừng ghét bỏ cháu đâu đấy.” “Không ngại không ngại, mỗi ngày cháu tới đây ăn cơm chùa đều được. Hàn Dịch cũng tới à, mau lại đây ngồi.” Trong nhà có nhiều người, Thẩm lão gia rất vui. Bình thường Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục đều bận rộn với công việc, lúc trở về cũng đã qua giờ cơm, mỗi ngày chỉ có Thẩm lão gia và Sở Vân Dung ăn cùng nhau, cũng có chút buồn. Lúc Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên ăn cơm xong đi về thì đã là buổi tối. Sau khi về đến nhà, nhà chính gọi điện thoại tới, là Hàn Chính Sơn bảo Hàn Dịch trở về. Hàn Dịch vốn không muốn để ý tới ông ta, nhưng suy nghĩ một chút, lại về nhà một chuyến. Vừa bước vào cửa liền nghe tiếng nói giận dữ của Hàn Chính Sơn, “Giục mãi mới chịu về. Hàn Dịch, bây giờ mày có giá lắm rồi phải không, ngay cả ba mày muốn gặp cũng khó như vậy.” Hàn Dịch lạnh lùng nhìn ông ta, “Ông gọi tôi về là vì chút chuyện này?” Hàn Chính Sơn ném tờ báo trong tay xuống trước mặt Hàn Dịch, “Mày xem chuyện tốt mình làm đi, qua lại với nghệ sĩ trong công ty, còn bị lôi lên báo, làm mất hết mặt mũi nhà họ Hàn.” Hàn Dịch nhặt tờ báo lên nhìn, là ảnh anh mở cửa xe cho Vu Hiểu Huyên lúc ở trường quay. Anh cười cười, lạnh nhạt nói: “Ông bố đáng kính của tôi ơi, người không xứng nói chuyện mặt mũi với tôi nhất chính là ông đấy, bởi mặt mũi của nhà họ Hàn đã bị ông làm mất hết vào mấy năm trước rồi.” Sắc mặt Hàn Chính Sơn lập tức đen kịt, chỉ Hàn Dịch mà mắng: “Hàn Dịch, đây là thái độ nói chuyện với ba của mày hả?” Hàn Dịch ngoáy ngoáy lỗ tai, “Vậy thì ông đừng nói nữa, tai tôi bọc kén lại rồi. Nếu ông không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước. Tôi không giống ông, chỉ biết chọc mèo chơi chó.” Hàn Dịch đứng lên định đi. “Đợi đã!” Hàn Chính Sơn gọi Hàn Dịch lại, “Tao không cần biết mày có quan hệ gì với con bé đó, nhưng mày phải phủi sạch quan hệ với nó ngay cho tao. Mày muốn chơi đùa với phụ nữ nào cũng được, nhưng vợ của mày không thể là một ngôi sao hạng ba. Thủ đô này có nhiều cô chiêu như vậy, mày muốn chọn ai tao cũng không có ý kiến.” Hàn Dịch nhìn sắc mặt nghiêm túc của ông ta thì giễu cợt: “Ông bố yêu quý của tôi, tôi kết hôn với ai cũng không do ông quyết định. Ông chỉ cần lo cho mình là được rồi, rảnh thì trông chừng vợ mình, đừng để trên đầu bị cắm mấy cái sừng còn không biết.” Hạ Phỉ từ trên lầu đi xuống, đúng lúc nghe được câu này, vẻ mặt cứng đờ, “Hàn Dịch, con đừng nói bậy. Chính Sơn, anh phải tin tưởng em, em tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh.” Hàn Chính Sơn dỗ dành cô ta, “Anh biết mà, anh còn không hiểu em sao.” Ông ta trừng Hàn Dịch, “ Mày hãy suy nghĩ cho kỹ chuyện tao đã nói. Nếu mày chơi đùa với người phụ nữ đó thì tao cũng chẳng nói gì. Đàn ông mà, có ai không thích chơi bời, nhưng tuyệt đối không được cưới làm vợ.” “Tôi nói thẳng cho ông biết luôn, người phụ nữ trong miệng ông, ngôi sao hạng ba đó, bây giờ là bạn gái của Hàn Dịch tôi, sau này sẽ là bà chủ của tập đoàn Hàn thị, phu nhân của nhà họ Hàn.” “Vớ vẩn!” Hàn Chính Sơn vỗ bàn một cái, “Nó chỉ là một đứa mồ côi, một con hát mà xứng vào cửa nhà họ Hàn sao? Hàn Dịch, tao nói cho mày biết, chỉ cần tao còn sống một ngày thì nó đừng có mong bước chân vào nhà họ Hàn. Còn chưa kết hôn mà đã sống chung với mày, người phụ nữ không chút ý tứ đó thì có thể là thứ tốt lành gì.” Sắc mặt Hàn Dịch hoàn toàn trầm xuống, “Ông điều tra cô ấy?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại khẳng định. “Đúng.” Hàn Chính Sơn thẳng thắn thừa nhận. Hàn Dịch cười nhạt, nhìn Hạ Phỉ, “Ha ha, xem ra là mấy người rảnh quá nhỉ. Nếu Vu Hiểu Huyên không xứng vào cửa nhà họ Hàn, thì loại phụ nữ thế nào mới xứng? Rõ ràng là biết người ta đã có vợ mà còn bò lên giường với chồng người ta. Có bầu trước khi cưới, còn chạy đến trước mặt người vợ chính thức mà giễu võ dương oai, làm người vợ đó tức chết. Chính là cái loại phụ nữ này sao?” Sắc mặt Hạ Phỉ trắng bệch, còn Hàn Chính Sơn thì xanh mặt, “Hàn Dịch, câm miệng!” “Tôi nói cho mấy người biết, tôi đang thông báo, chứ không phải là đang thương lượng. Mấy người đồng ý cũng được, không đồng ý cũng chẳng hề gì. Sau này, Vu Hiểu Huyên sẽ là vợ của tôi, là phu nhân nhà họ Hàn. Nếu mấy người đối xử tốt với cô ấy thì tôi còn có thể cho mấy người sống sung sướng, cũng nhịn luôn chuyện nuôi một kẻ vô dụng. Còn nếu để tôi biết mấy người làm chuyện gì sau lưng tôi, thì đừng trách nhà họ Hàn không chứa nổi mấy người.” “Mày… đồ bất hiếu!” Tay Hàn Chính Sơn run run, sắc mặt từ xanh thành tím, từ tím thành đen, trông rất đặc sắc. Hàn Dịch chẳng thèm để ý đến ông ta mà xoay người đi luôn. Bây giờ Vu Hiểu Huyên đang ở nhà một mình, từ khi xảy ra chuyện bắt cóc, anh luôn hạn chế để Vu Hiểu Huyên ở nhà một mình.