Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206
Hiện tại Thẩm Khiêm và Phó Hoành Dật ở cùng một quân khu, nhưng thuộc hai đơn vị khác nhau. Lúc đến gặp Thẩm Khiêm thì phải đăng ký, cảnh vệ gác cổng gọi tới văn phòng của Thẩm Khiêm, ông xuất hiện rất nhanh. “Thanh Lan, sao con lại tới đây?” Thẩm Khiêm thấy con gái thì kinh ngạc. “Tới thăm ba thôi.” Biết đây là con gái của Thẩm tham mưu, cảnh vệ đương nhiên là cho vào. “Sao lần này lại muốn đến quân khu vậy?” Hơn nữa cảnh vệ ở cổng còn cho cô vào. “Con đến thăm Phó Hoành Dật.” Thẩm Khiêm tuy biết, nhưng ông quên mất, đúng là gần đây Phó Hoành Dật trở về quân khu thủ đô, vừa hay ở gần đơn vị của ông. “Ba quên mất, mọi người trong nhà có khỏe không?” Gần đây ông bận rộn nhiều việc, không có thời gian về nhà. “Khỏe ạ, ông nội và mẹ đều khỏe. Thẩm Hi Đồng cũng vậy, nhạc hội lần này rất thành công, hơn nữa còn được báo chí tuyên truyền mạnh và khen ngợi, Thẩm Hi Đồng nổi tiếng rất nhanh, thậm chí còn có bên quảng cáo để ý, mời chị ta tham gia. Gần đây Thẩm Hi Đồng phát triển rất thuận lợi.” “Vậy là tốt rồi, con định ở đây mấy ngày?” Thẩm Khiêm không thường ở cùng con gái nên không biết nói gì với cô, chỉ có thể trò chuyện như vậy. Thẩm Thanh Lan cũng chỉ tiện đường nên tới đây, cô không trả lời vấn đề này của Thẩm Khiêm mà chỉ nói một câu không liên quan: “Quân đội tốt hơn con nghĩ nhiều.” Thẩm Khiêm hơi ngạc nhiên, nhìn Thẩm Thanh Lan, đối diện với ánh mắt trong vắt của cô: “Muốn vào quân đội à?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, cả đời này cô cũng sẽ không vào quân đội, thân phận của cô như quả bom hẹn giờ, nếu bị phát hiện, sợ rằng hai nhà Thẩm, Phó sẽ bị liên lụy mất. Nếu cô lại còn vào quân đội, như vậy hậu quả... “Chỉ là đột nhiên thông suốt thôi. Có một số chuyện, chưa chắc đã giống như mình nghĩ.” Thẩm Thanh Lan nhìn về phương xa, thản nhiên nói. Thẩm Khiêm cười ôn hòa : “Thanh Lan, ba, mẹ và ông nội chưa từng có yêu cầu gì cao với con, con chỉ cần sống theo ý mình sao cho hạnh phúc là được rồi. Chắc con không biết, trước khi lâm chung, bà nội con từng nói với ba, nếu sau này con gặp bất cứ khó khăn nào, chỉ cần ba còn sống thì phải bảo vệ con.” Nhớ tới người bà đã rời xa, Thẩm Thanh Lan vẫn cảm thấy nhói lòng, đó là người đầu tiên khiến cô cảm thấy ấm áp khi trở về nhà họ Thẩm, là ánh mặt trời đầu tiên. “Ba, bây giờ con sống rất tốt, Phó Hoành Dật đối xử với con cũng rất tốt, bà nội có thể yên tâm.” “Thanh Lan, bây giờ con ưu tú như thế, thật ra ba thấy rất áy náy, chuyện của Hi Đồng... Ba rất xin lỗi.” Nếu không phải trước đây vợ mình bị bệnh, thì ông sẽ không nhận nuôi Thẩm Hi Đồng. “Nếu nó làm sai, con muốn dạy dỗ nó thì ba sẽ không có ý kiến gì, chuyện mẹ con ba sẽ xử lý.” Thẩm Khiêm nói. “Hơn nữa Hi Đồng đã tìm thấy ba mẹ ruột rồi, sắp tới về lại thủ đô, ba sẽ mua cho nó một ngôi nhà, để cả nhà nó đoàn tụ.” Đây là tính toán của Thẩm Khiêm trong khoảng thời gian gần đây, chỉ là chưa thể thực hiện. Đôi mắt đẹp của Thẩm Thanh Lan khẽ chớp, nhìn sang Khiêm, cô cảm thấy ông đã biết được rất nhiều chuyện. “Đừng nhìn ba như thế, ba còn chưa hồ đồ, mắt cũng chưa kém đâu.” Thẩm Khiêm cười ôn hòa: “Con là con gái duy nhất của ba, luôn luôn là như vậy.” Thẩm Thanh Lan im lặng, cô không biết nên đáp lại những lời này như thế nào. Thẩm Khiêm mang lại cho cô cảm giác là một người cha ôn hòa, từ ái, nhưng không thể khiến cô thân cận nổi. “Nếu lỡ có một ngày con mang đến rắc rối cho nhà họ Thẩm thì sao?” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói, có ý dò xét. “Thanh Lan, con là con gái nhà họ Thẩm, là con gái duy nhất của ba và mẹ, cho dù thế nào, ba vẫn sẽ che chở con.” Thẩm Khiêm nói rất nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn. Đây là cô con gái mà vợ ông liều cả tính mạng để sinh ra. Lúc đó Sở Vân Dung khó sinh, mà Thẩm Thanh Lan ra đời thì cả người tím ngắt, hơi thở như có như không, Sở Vân Dung không chịu nổi kích thích này nên có hiện tượng băng huyết, xém chút đã chết trên bàn mổ. Mạng của hai mẹ con họ đều phải cướp về từ tay Diêm vương, cũng chính vì thế nên Sở Vân Dung rất yêu thương và quan tâm tới Thẩm Thanh Lan. Lúc đó, Thẩm Khiêm nhìn vợ và con gái được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, một người đàn ông cao mét tám đã nắm lấy tay vợ, lệ rơi đầy mặt. Từ lúc trở về nhà họ Thẩm, trừ ông bà nội, thật ra cô chưa chấp nhận được ai cả. Cô biết Thẩm Khiêm đã cho người điều tra thân phận của cô rất nhiều lần, nghi ngờ cô trở về nhà họ Thẩm là do có người lợi dụng, vì vậy cô cũng không mấy thân thiết với Thẩm Khiêm. Sở Vân Dung lại còn như thế, Thẩm Thanh Lan thờ ơ lạnh nhạt, biến mình thành kẻ ngoài cuộc, ngay cả Thẩm Quân Dục cũng phải sau này cô mới từ từ chấp nhận. Lần tai nạn xe ngoài ý muốn kia, lúc Sở Vân Dung kéo cô lại, cả những lời hôm nay Thẩm Khiêm nói đều được Thẩm Thanh Lan ghi nhớ, cô nghĩ có thể ngay từ đầu cô đã sai. “Ba, trước kia là con sai.” Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Lan mới khẽ nói. Thẩm Khiêm cười cười: “Sai cái gì chứ, con là con cháu nhà họ Thẩm, là con gái của ba, chẳng lẽ con làm sai mà ba lại đánh con ư.” “Ba muốn đánh cũng được, con sẽ không đánh trả đâu.” Thẩm Thanh Lan mím môi. Thẩm Khiêm không nhịn được cười, đôi lúc ông cảm thấy tính cách của con gái mình thật đáng yêu. Khóe miệng Thẩm Thanh Lan khẽ cong lên. “Nhưng mà Thanh Lan này, mẹ của con, bà ấy...” Thẩm Khiêm do dự, cuối cùng vẫn không nói về chứng tự kỷ, phải uống thuốc liên tục của Sở Vân Dung. Chuyện này trừ Sở Vân Dung, thì chỉ có mình Thẩm Khiêm biết mà thôi. Ngay cả Thẩm lão gia và bà nội Thẩm đều nghĩ bệnh của Sở Vân Dung đã tốt lên rồi, nên họ mới bất mãn thái độ của bà với Thẩm Thanh Lan. “Ba, con biết rồi.” Thẩm Khiêm biết Thẩm Thanh Lan là một người có chủ kiến nên cũng không nói gì thêm. *** Có thể nói là gần đây Thẩm Hi Đồng phát triển rất tốt, trên tạp chí, internet, khắp nơi đều ca ngợi cô ta, nào là “Thiên tài đàn dương cầm”, “Đôi tay dương cầm đẹp nhất”, “Nhan sắc và gương mặt xinh đẹp của dương cầm gia”, “Nữ thần đàn dương cầm“... Độ hot chiếm đầu bảng trong một thời gian dài. Chỉ cần Thẩm Hi Đồng đi ra ngoài thì sẽ nhận được ánh nhìn chú ý của nhiều người, còn có người đuổi theo gọi cô ta là “nữ thần“. Bây giờ ra ngoài, cô ta phải đeo kính, độ mũ, che mặt thật kỹ, nếu bị bắt gặp thì không thể đi nổi, còn hơn cả minh tinh. Chỉ là tâm trạng tốt của Thẩm Hi Đồng chưa được mấy ngày đã bị vợ chồng họ Lý phá hỏng. Nhìn Lý Đại Đầu và Điền Thúy Phương trước mặt, Thẩm Hi Đồng lạnh lùng: “Hai người tới đây làm gì?” Ở đây là dàn nhạc, nếu để người khác thấy thì họ sẽ nói cô ta thế nào chứ. Lần trước, Điền Thúy Phương đến tìm đã khiến cô ta rất bất mãn rồi. Điền Thúy Phương vẫn là dáng vẻ mang thù như trước, cứ như cả thế giới này thiếu nợ bà ta vậy. Thấy Thẩm Hi Đồng, bà ta nặn ra nụ cười: “Hi Đồng, bây giờ con có rảnh không?” “Tôi có rảnh không, các người không thấy à?” Biết mục đích của họ, Thẩm Hi Đồng cũng không cũng bọn họ dài dòng: “Nói đi, lần này cần bao nhiêu tiền?” Lý Đại Đầu sầm mặt, trừng Thẩm Hi Đồng, mặt bất mãn nói: “Tụi tao là ba mẹ mày, không phải tới đây xin cơm, mày lấy tiền ra là có ý gì. Mày không tới thăm ba mẹ, chẳng lẽ tụi tao không thể tới thăm con gái được à?” Thẩm Hi Đồng cười trào phúng: “Vậy tôi phải cảm ơn hai người đã đến thăm à? Bây giờ đã thấy người, nếu không phải vì tiền thì hai người đi được rồi đấy, tôi còn bận rất nhiều việc ở dàn nhạc.” “Hi Đồng này, con chờ chút, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Điền Thúy Phương kéo áo Thẩm Hi Đồng. Thẩm Hi Đồng ngừng bước, cười châm chọc, còn nói không phải vì tiền, ai tin. Cô ta quay lại nhìn họ: “Còn chuyện gì?” “Mày mua cho em trai một căn nhà đi, nó đã lớn thế rồi mà ngay cả nhà cũng không có, mày làm chị thì cũng nên quan tâm tới người em trai duy nhất này chứ.” Lý Đại Đầu nói như đây là chuyện đương nhiên. Thẩm Hi Đồng tức đến bật cười, quả nhiên là không phải vì mấy đồng tiền lẻ. Nhà ở thủ đô, bọn họ cũng không biết ngượng mồm mà nói ra được, vừa mở mồm là đòi nhà, cứ như mua rau cải ở chợ không bằng. “Nó là con ông, không phải con tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải mua cho nó?” Lý Đại Đầu trừng mắt, trông rất hung tợn: “Nó là em trai duy nhất của mày, là trụ cột của cả nhà. Mày làm chị, có điều kiện thì phải chăm sóc nó, sau này mày kết hôn rồi thì nhà mẹ đẻ cũng coi như là có chỗ dựa, mày cũng phải lo lắng chứ.” Thẩm Hi Đồng cười: “Tôi dựa vào nó? Đời này có chết tôi cũng không dựa vào nó, muốn tôi mua nhà cho nó ư, nằm mơ.” Lời của cô ta rất không nể nang, cô ta cũng chưa từng khách sáo với vợ chồng họ Lý. Lý Đại Đầu xanh mặt chửi um lên, Điền Thúy Phương ngăn ông ta lại. Ở đây là bên ngoài, Thẩm Hi Đồng là đứa sĩ diện, nếu bị người khác bắt gặp thì nó sẽ bỏ mặc bọn họ mất, lúc đó có khóc cũng không kịp. “Hi Đồng, con đừng giận, muốn trách thì trách chúng ta làm ba mẹ không tốt, còn phải nhờ con nuôi. Ba mẹ cũng hết cách rồi, gần đây em trai con có quen bạn gái, kết quả là làm con nhà người ta lớn bụng. Con nói xem, con bé là cô gái tốt, nhà chúng ta cũng không thể mặc quần vào rồi trở mặt được. Ba con có ý muốn cưới nó cho em con, dù sao thằng bé cũng đã lớn như vậy, tới tuổi lấy vợ rồi. Nhưng dù sao kết hôn cũng cần có nhà, ba mẹ lại không có tiền, chỉ có thể tìm con thôi.” “Đàn bà có thể để ý tới nó thì cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Tôi nghĩ hay là thôi đi, kết hôn gì chứ, nếu không được thì chia tay luôn, chẳng có nhà cửa gì hết, Lý Dũng muốn làm gì thì làm, tôi mặc kệ.” Mặc cho Điền Thúy Phương có nói thế nào, Thẩm Hi Đồng vẫn khăng khăng nói không mua, cũng không quan tâm. Đám người này đúng là đỉa, nếu đã cắn rồi thì sẽ hút đến sạch máu người ta mới thôi, cô ta cũng không phải máy rút tiền, dựa vào cái gì mà phải hết lần này đến lần khác cung cấp cho bọn họ chứ? “Vậy mày mua cho ba mẹ một căn nhà đi, tao với mẹ mày già rồi, dù sao cũng phải có một nơi để dưỡng già, bây giờ ở nhà người ta, mỗi tháng chi mấy ngàn tệ tốn lắm.” Lý Đại Đầu đảo mắt, chịu nhượng bộ. Vừa nãy có người nói với họ, gần đây Thẩm Hi Đồng đang rất nổi tiếng, tiền kiếm cũng cả mớ, tiền quay quảng cáo cũng phải mấy triệu. Nhà họ Thẩm giàu như thế, chắc sẽ không cần tiền của cô ta, nên tiền đó đều là của cô ta. Nếu bây giờ cô ta không đưa, sau này lập gia đình rồi thì số tiền này đều đem về nhà chồng hết. Lý Đại Đầu vừa nghe người ta nói thế thì thấy rất đúng, sinh con gái không tốt như vậy đấy, cuối cùng vẫn là của người khác. Thế là không nhịn được bèn tới tìm Thẩm Hi Đồng, như thể sợ cô ta sẽ kết hôn ngay vào ngày mai. Thẩm Hi Đồng khó tin nhìn Lý Đại Đầu, kinh ngạc với lời lẽ đương nhiên của ông ta. “Đừng nói là không có tiền, bây giờ trên ti vi đều chiếu cái mặt mày, quảng cáo cũng có, nhất định là mày có tiền. Mấy cái đại ngôn gì gì ấy, kiếm được rất nhiều tiền, tụi tao là ba mẹ mày, nếu mày không phụng dưỡng thì tụi tao sẽ đi tố cáo, nói mày bất hiếu.” Lý Đại Đầu nói tiếp, lý do thoái thác đều do người đó dạy, chẳng qua là người đó nói rất phức tạp, ông ta cũng quên mất, nhưng đại ý chính là như vậy. Thẩm Hi Đồng tái mặt, chú ý tới cách dùng từ của Lý Đại Đầu, sầm mặt: “Nghe người khác nói? Nghe ai nói?” Lý Đại Đầu hoảng hốt, đương nhiên ông ta biết mình không thể nói thật, nếu Thẩm Hi Đồng mà biết, nhất định sẽ không cho ông ta một cắc nào. “Nghe ai nói gì chứ, còn phải chờ người khác nói sao, trên ti vi, máy tính đều chiếu mày, tụi tao cũng không mù, sao lại không thấy chứ?” Thẩm Hi Đồng nghi ngờ nhìn ông ta, nhưng không nghĩ ra được gì. Lý Đại Đầu âm thầm thở phào, xém chút là bại lộ rồi: “Tao biết mày không mong người ta biết mình có ba mẹ ruột nghèo khổ, mày muốn làm tiểu thư nhà họ Thẩm, tụi tao cũng không phải ép mày rời khỏi nhà họ Thẩm để về sống cùng, nhưng nếu mày muốn tụi tao không nói ra thân thế thì phải cho tụi tao đường sống chứ. Giờ lại dùng tới chiêu tình cảm à? Thẩm Hi Đồng cười trào phúng, thế mà cô ta còn nghĩ họ có thể kiên trì thêm chút nữa, không ngờ nhanh thế mà đã lộ đuôi rồi. Cô ta biết, hai vợ chồng này năm đó vì muốn sống thoải mái hơn mà nhẫn tâm vứt bỏ cả con mình, đương nhiên sẽ không có cái gọi là hối cải, quả nhiên là thế. Tuy nhiên, Thẩm Hi Đồng cũng không cảm thấy đau lòng, vốn cô ta cũng chẳng có chút tình cảm nào với họ. “Tôi không mua nổi nhà là thật, một căn nhà nhỏ ở thủ đô cũng phải hơn mấy triệu, bây giờ tôi kiếm được tiền, nhưng sau này còn phải dùng tới, giờ tôi làm gì có tiền, tiền cho các người đều là tiền tôi tiết kiệm đấy.” Bọn họ muốn chơi chiêu tình cảm, thì Thẩm Hi Đồng sẽ dùng kế khổ tâm. Trước đó Lý Đại Đầu cũng đã nghĩ đến phản ứng của Thẩm Hi Đồng, người kia đã nói trước nên khi nghe cô ta nói vậy thì bọn họ cũng không tin: “Tuy tao không có học thức, nhưng mày cũng đừng tưởng lừa được tao. Trước khi tới tìm mày thì tao đã hỏi thăm người ta rồi, nhất định là mày có tiền. Nếu mày không muốn mua nhà thì được thôi, tao đi tìm luật sư ra tòa, nhân tiện tâm sự với đồng nghiệp của mày, cho họ xem mày đã đối xử với ba mẹ ruột như thế nào.” Lý Đại Đầu nói xong cũng làm bộ muốn đi, mặt Thẩm Hi Đồng xanh mét rồi lại đỏ phừng, trông rất khôi hài. Uy hiếp trắng trợn thế này thì làm sao cô ta còn không quản cho được? “Đứng lại đó, không phải là muốn nhà à, tôi mua. Ngày mai tôi đi mua, được rồi chứ gì?” Lý Đại Đầu hớn hở, lại thêm điều kiện: “Tao muốn nhà gần trung tâm, xa quá cũng không được, ba mẹ mày đều không biết lái xe, xa quá đi khám bệnh cũng không tiện.” Thẩm Hi Đồng đen mặt: “Bây giờ mấy người đi được rồi chứ?” “Sinh hoạt phí tháng này còn chưa có, mau đưa đây.” Lý Đại Đầu chìa tay ra. Thẩm Hi Đồng cứng mặt, lấy một xấp tiền mặt trong túi ra đưa cho Lý Đại Đầu. Lý Đại Đầu nhét vào người, nhìn sang Điền Thúy Phương, bà ta nhìn cô ta, dịu dàng nói: “Hi Đồng, mẹ với ba đi trước, con ở nhà họ Thẩm một mình nhớ cẩn thận, chịu ấm ức gì thì về nhà với ba mẹ nhé.” Thẩm Hi Đồng không nhịn được xua xua tay, bây giờ cô ta chỉ muốn họ cút ngay đi, cút đi cho khuất mắt cô ta là tốt nhất, ngực cô ta phập phồng biểu lộ sự tức giận. Cô ta nhìn xung quanh, thấy không có ai thì bỏ đi. Chờ sau khi cô ta đi, một người đứng sau cái cột đi ra, nở nụ cười kỳ dị. Cô ta là nghệ sĩ đàn dương cầm, kỹ thuật không kém Thẩm Hi Đồng là bao. Thế nhưng, Sở Vân Dung vì muốn nâng Thẩm Hi Đồng lên nên có rất nhiều phần trình diễn không tới lượt cô ta, cô ta đã khó chịu từ lâu. Trước đây cô ta từng nghe nói Thẩm Hi Đồng là con gái nuôi nhà họ Thẩm, cô ta còn không tin. Dù sao Sở Vân Dung đối xử với Thẩm Hi Đồng quá tốt, nói họ không phải mẹ con ruột thì chả ai tin. Không ngờ đấy đúng là sự thật, không chỉ có thế, Thẩm Hi Đồng vì muốn làm tiểu thư nhà họ Thẩm mà không thèm nhận ba mẹ ruột của mình, không biết nhà họ Thẩm có biết chuyện này không nhỉ? Cô ta nhìn điện thoại của mình, trong đó là đoạn đối thoại vừa nãy của bọn họ, tuy khoảng cách khá xa nhưng vẫn có thể nghe được. Cô ta cười cười, làm như không có chuyện gì rồi đi về. Hôm sau, trên internet xuất hiện tin tức: Tân nghệ sĩ đàn dương cầm Thẩm Hi Đồng không phải con gái ruột nhà họ Thẩm, mà chỉ là con nuôi. Không chỉ có thế, lúc ba mẹ ruột tới tìm, vì không muốn rời khỏi nhà họ Thẩm mà cô ta không nhận người thân. Trong đó không chỉ có chữ mà còn cả một đoạn ghi âm, trong đấy đều là chính miệng Thẩm Hi Đồng nói với Lý Đại Đầu, có cả lời mà Điền Thúy Phương nói, còn chuyện Lý Đại Đầu uy hiếp Thẩm Hi Đồng thì đã bị cắt bỏ. Lúc tin tức bị tuôn ra đã gây nên một cơn sóng lớn trên mạng, rất nhiều người cho rằng đoạn ghi âm này là giả, nhất định là antifan của Thẩm Hi Đồng làm. Cuối cùng có một nhân vật lớn nhảy ra nói đoạn ghi âm này là thật, không hề bị chỉnh sửa gì cả, lúc này những người nói đó là giả liền như bị tát thẳng vào mặt. Trên mạng im thin thít, không ai dám đứng ra bênh nữa, hình tượng nữ thần hoàn mỹ của Thẩm Hi Đồng tuột dốc không phanh, khắp nơi đều là lời chửi mắng. Phản ứng mãnh liệt như thế khiến Thẩm Hi Đồng tức đến đập cả máy tính. Đầu tiên cô ta nghĩ đó là do vợ chồng nhà họ Lý làm, dù sao hôm qua họ cũng vừa uy hiếp cô ta, nhưng vừa nghĩ lại liền biết là không có khả năng. Dù sao còn chưa mua nhà cho bọn họ, bây giờ tung tin này ra không hề có lời chút nào. Nếu không phải họ thì là ai? Người có thù với cô ta trừ Thẩm Thanh Lan thì chẳng còn ai khác, mà bây giờ Thẩm Thanh Lan lại không ở thủ đô nên chắc chắn không phải do cô làm. Thoáng chốc, Thẩm Hi Đồng mờ mịt không rõ. Tiếp theo đó chính là điện thoại của các thương hiệu quảng cáo, chất vấn những bình luận trên mạng về cô ta là thế nào. Đấy đều là những hợp đồng quảng cáo gần đây mà Thẩm Hi Đồng nhận, chỉ chờ Thẩm Hi Đồng sắp xếp lịch là có thể quay, thậm chí có cái còn đã chuẩn bị công tác hậu kỳ xong hết, có thể bắt đầu tiến hành rồi. Bây giờ Thẩm Hi Đồng gây chuyện gièm pha như vậy, cho dù chuyện này là giả thì cũng ảnh hưởng tới hình ảnh của cô ta rất nhiều. Lúc nhà họ Thẩm biết được tin thì trên mạng đã bùng nổ cả rồi, Thẩm lão gia liền gọi Thẩm Hi Đồng về nhà. Lúc Thẩm Hi Đồng bước vào nhà họ Thẩm, trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an, chuyện này không chỉ tổn hại tới danh tiếng của cô ta, mà còn ảnh hưởng tới thanh danh của nhà họ Thẩm, dù không quá lớn. Nhìn Thẩm lão gia nghiêm túc ngồi trong phòng khách, Thẩm Hi Đồng lo lắng gọi: “Ông nội.” Thẩm lão gia yên lặng nhìn cô ta, Sở Vân Dung ngồi bên cạnh không nói gì, bây giờ không tới lượt bà lên tiếng. “Những chuyện trên mạng kia là thế nào?” Mặt Thẩm Hi Đồng cứng đờ, khô khốc trả lời: “Ông nội, những cái đó đều là giả, đoạn ghi âm cũng vậy, cháu vẫn phụng dưỡng họ, thậm chí cháu còn định vài ngày nữa mua nhà trong thủ đô cho họ dưỡng lão.” Thấy Thẩm lão gia không nói gì, Thẩm Hi Đồng cam đoan: “Ông nội, những gì cháu nói đều là sự thật. Tuy cháu không thích họ vì họ đã bỏ rơi cháu, nhưng cháu chưa từng oán hận họ, tiền sinh hoạt mấy tháng nay của họ đều là cháu cho.” Thẩm Hi Đồng tủi thân nói, Sở Vân Dung nghe thế thì mềm lòng nói: “Ba.” Thẩm lão gia liếc nhìn con dâu, rồi nói với Thẩm Hi Đồng: “Hi Đồng, ông mong cháu hiểu rằng, tuy cháu không phải cốt nhục ruột thịt nhà họ Thẩm, nhưng dù sao cũng là do nhà này nuôi lớn. Ông không hy vọng khi cháu ra ngoài, người ta sẽ bảo người nhà họ Thẩm không được dạy dỗ, không có lương tâm, là kẻ tham hư vinh. Đã là người nhà họ Thẩm thì phải gánh vác trách nhiệm của mình.” “Nếu mọi người nói cháu không phụng dưỡng ba mẹ ruột, vậy để đập tan tin đồn, cũng vì tốt cho cháu, cuối tuần này cháu sang ở với ba mẹ mình đi. Ông sẽ chuẩn bị nhà cho cháu, cứ vào ở là được, dùng hành động để chặn miệng những người đó mới là cách tốt nhất.” Sở Vân Dung muốn nói nhưng lại bị Thẩm lão gia liếc, nhất thời câm nín. Thẩm Hi Đồng trợn mắt nhìn xuống chân mình, không dám ý kiến gì về quyết định của Thẩm lão gia, chỉ yếu ớt nói: “Ông nội, nếu hôm nay là Thẩm Thanh Lan gặp phải chuyện như vậy, liệu ông có để mặt em ấy đối diện với những lời phỉ báng, để em ấy bị vu oan mà không thèm ngó ngàng tới không? Ông luôn miệng nói ông xem cháu là con cháu nhà họ Thẩm, không khác Thẩm Thanh Lan và anh trai, nhưng thật sự là không khác ư?” Sắc mặt Thẩm lão gia không thay đổi, nhưng sắc mặt Sở Vân Dung lại rất khó coi. Đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình, bà thật sự đã hết lòng hết dạ với Thẩm Hi Đồng, vậy mà bây giờ con bé lại nói bọn họ không xem con bé là người một nhà. Đây chính là sự khác biệt giữa ruột thịt và không phải ruột thịt sao? Sở Vân Dung cảm thấy bị tổn thương, những lời Thẩm Hi Đồng vừa nói làm bà đau lòng. Thẩm Hi Đồng hoàn toàn không ý thức được điều này, mà vẫn tiếp tục nói: “Ông nội, ông tự mình ngẫm lại mà xem, từ sau khi Thẩm Thanh Lan trở về, ông có thật sự đối xử công bằng với cháu? Không nói tới bà nội, vì từ ngày cháu mới tới cái nhà này, là bà đã không thích cháu rồi. Còn mẹ nữa, lúc con và Thẩm Thanh Lan cùng gặp nguy hiểm, mẹ lựa chọn cứu em ấy trước. Mọi người dám nói bản thân mình xem cháu như ruột thịt không? Người ngoài đều nói nhà họ Thẩm tốt, đối xử tốt với con nuôi thế này thế kia, nhưng có ai nhìn thấy nỗi khổ sau lưng cháu đâu. Cháu vẫn luôn cẩn thận lấy lòng mọi người, hy vọng được mọi người công nhận, cố gắng nỗ lực để trở nên ưu tú, được mọi người yêu thương. Còn Thẩm Thanh Lan thì sao? Nó không cần làm gì cả là đã được mọi người hết lòng hết dạ với nó rồi. Đây không gọi là phân biệt đối xử thì gọi là gì?” Có vài lời vốn giấu sâu trong lòng, đến khi có cơ hội thì sẽ bùng lên. Hiển nhiên, bây giờ Thẩm Hi Đồng không nhịn được nữa. Trẻ con rất nhạy cảm, Thẩm Hi Đồng đến nhà họ Thẩm vào năm 9 tuổi. Trước đó, cô ta ở cô nhi viện mấy năm nên tính tình rất mẫn cảm, biết nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện. Từ ngày đầu tiên đến cái nhà này thì cô ta đã biết Thẩm lão thái không thích mình, không chỉ không thích, mà còn rất ghét. Có điều, Thẩm lão thái che giấu rất tốt, nên người ngoài đều cho rằng bà tốt với cô ta. Thẩm lão gia nhìn Thẩm Hi Đồng bằng ánh mắt lạnh lùng, “Nếu cháu cảm thấy nhà họ Thẩm đối xử không tốt với cháu, hơn nữa bây giờ cha mẹ ruột của cháu cũng đã đến đây tìm cháu rồi, thì cháu hãy sống cùng bọn họ đi. Bọn họ là ruột thịt của cháu, chắc chắn sẽ đối xử tốt với cháu hơn nhà họ Thẩm. Nhà họ Thẩm nuôi cháu lớn thế này, là đã hết trách nhiệm rồi.” Cảm thấy nhà họ Thẩm không đủ tốt? Vậy thì rời khỏi nhà họ Thẩm đi! Xem như ông chưa từng nuôi một người như vậy. Sắc mặt Thẩm Hi Đồng tái nhợt, nhìn Thẩm lão gia bằng ánh mắt không thể tin nổi, “Ông nội, ông đuổi cháu đi vào lúc này?” Ra khỏi nhà họ Thẩm vào lúc này, có khác gì đẩy cô ta vào hố lửa đâu? Cô ta vẫn biết Thẩm lão gia không hiền lành như vẻ bề ngoài, nhưng không ngờ ông lại tàn nhẫn như vậy. Cô ta quay đầu nhìn Sở Vân Dung, cầu xin: “Mẹ, mẹ ơi, con không muốn rời khỏi nhà họ Thẩm đâu.” Sở Vân Dung nhìn Thẩm Hi Đồng, trong mắt không còn sự yêu thương như ngày xưa nữa, những lời Thẩm Hi Đồng đã làm bà bị tổn thương. Bà chợt nhớ tới lời mẹ chồng nói trước khi qua đời, mẹ chồng nói con bé là một con sói mắt trắng, nuôi không khéo thì nó sẽ cắn ngược lại. Lúc đó bà không tin, bà cảm thấy mẹ chồng đánh giá Thẩm Hi Đồng quá mức phiến diện. Nhưng bây giờ, xem ra là bà sống quá hồ đồ rồi, bất cứ người nào trong nhà cũng nhìn rõ hơn bà. “Đồng Đồng, ông nội con nói rất đúng, bây giờ tin đồn con không phụng dưỡng cha mẹ ruột có ở khắp nơi, cách giải quyết tốt nhất là con sống cùng bọn họ, xóa bỏ lời đồn, như vậy mới có lợi cho sự phát triển sau này của con.” Sở Vân Dung dịu dàng nói. Thấy Sở Vân Dung không nói giúp mình, Thẩm Hi Đồng cảm thấy không thể tin nổi, lui ra sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Cô ta nhìn Thẩm lão gia, rồi lại nhìn Sở Vân Dung, nở nụ cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, “Ha ha… Một đám dối trá! Nói yêu thương tôi, toàn là nói dối! Muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Thẩm sao? Có phải từ lúc Thẩm Thanh Lan trở về, mấy người đã muốn đuổi tôi đi rồi phải không? Từ ngày đầu tiên đã muốn làm vậy, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, nên không đợi được nữa?” “Còn bà nữa, người mẹ tôi yêu thương nhất, bình thường luôn ra vẻ yêu thương tôi, hiểu tôi, nhưng lúc tôi gặp nguy hiểm lại vứt bỏ tôi. Thẩm Thanh Lan có thể gả cho Phó Hoành Dật, còn tôi thì không, thậm chí nghĩ thôi cũng không được. Vì muốn tôi bỏ đi ý nghĩ này, mà bà đòi gả tôi cho một tên nghèo kiết hủ lậu. Đây chính là tình yêu của bà? Quả là dối trá đến tột cùng!” “Thẩm Hi Đồng, cô nói cái gì đó?” Thẩm Quân Dục vào đến cửa, vừa lúc nghe những lời này thì lạnh giọng quát. Thẩm Hi Đồng vốn sợ Thẩm Quân Dục, nhưng vào giây phút này, cô ta cũng chẳng cần phải sợ gì nữa. Cô ta lạnh lùng nhìn từng người trong nhà họ Thẩm, nói: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Vẫn là câu nói cũ, nếu hôm nay đổi thành Thẩm Thanh Lan gặp chuyện như vậy, thì mấy người sẽ đuổi nó ra ngoài sao?” Đương nhiên là không, đây là câu trả lời khẳng định. Dù biết rõ như vậy, nhưng cũng không thể nói ra ngoài. “Cái gì mà hào môn thế gia, toàn bộ đều là dối trá. Nếu mấy người không cần tôi thì tôi đi là được, không cần phải đuổi.” Thẩm Hi Đồng đứng thẳng người, hơi ngẩng đầu, để giữ sự kiêu ngạo của chính mình. Cô ta nhìn thoáng qua người đang ngồi, sau đó đi ra ngoài. Đi tới cửa chính, cô ta quay đầu lại nhìn nơi mình đã sống hơn 10 năm, trong mắt tràn đầy hận ý. Sắc mặt cả nhà họ Thẩm rất khó coi, nhất là Sở Vân Dung, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu. Thẩm Quân Dục lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?” Sở Vân Dung cứ như không nghe con trai hỏi, quay sang hỏi Thẩm lão gia: “Ba, có phải con đã sai rồi không?” Thẩm lão gia nhìn con dâu của mình, thở dài một hơi, “Chuyện này không thể trách con được.” Có vài người bản tính chính là như vậy, bạn đối xử tốt 99 phần, nhưng chỉ cần có 1 phần không tốt, thì người ta sẽ hận bạn cả đời. Rất rõ ràng, Thẩm Hi Đồng chính là người như thế. “Quân Dục, đỡ mẹ cháu lên lầu nghỉ ngơi đi. Ngày mai cháu nói rõ với bên ngoài chuyện của Thẩm Hi Đồng, không thể để chuyện này phát triển theo hướng đó được nữa. Ngoài ra, cháu hãy đưa căn hộ có ba phòng ngủ, một phòng khách ở trung tâm thành phố cho nó. Xem như nhà họ Thẩm chúng ta đã hết tình hết nghĩa với nó rồi.” Thẩm Quân Dục vốn định giữ căn hộ đó lại cho Thẩm Thanh Lan, nhưng nghe lời Thẩm lão gia nói, anh ấy cũng không phản đối. Nếu một căn hộ có thể cắt đứt mối quan hệ giữa nhà họ Thẩm và Thẩm Hi Đồng, thì anh ấy rất vui lòng đồng ý. Nhà thôi mà, mua thêm là được. Thẩm Quân Dục dìu Sở Vân Dung lên lầu. “Quân Dục, theo con, mẹ có làm sai không?” Thẩm Quân Dục không đành lòng đả kích mẹ mình, nhưng để bà không nghĩ theo chiều hướng xấu nữa, anh ấy quyết định nói: “Mẹ, Thẩm Hi Đồng không vô hại như vẻ ngoài của cô ta đâu. Lúc đầu, là tự nó ngã cầu thang để đổ tội cho Lan Lan, làm mọi người cảm thấy Lan Lan ác độc, không xứng với Hoành Dật. Lần trước Lan Lan tổ chức buổi ký tặng, có phóng viên tới quấy rối, người đứng sau vụ đó là nó. May mà Lan Lan phát hiện sớm nên đè xuống, nếu không... người rơi vào bão tin đồn không chỉ có một mình Thẩm Hi Đồng.” Thẩm Quân Dục càng nói, sắc mặt Sở Vân Dung càng tái nhợt. Không thể tin nổi đứa con gái nuôi ngoan ngoãn, hiểu lòng người của mình là một người có tâm tư ác độc như thế. “Mẹ, con thừa nhận con thiên vị Lan Lan, không phải chỉ vì Lan Lan là em gái ruột của con, vì con áy náy với em ấy, mà còn vì em ấy lương thiện. Nhìn bề ngoài Lan Lan có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra em ấy có một trái tim rất nhân hậu.” Sở Vân Dung cúi đầu không nói lời nào, nước mắt lại rơi xuống mu bàn tay. Thẩm Quân Dục giơ tay lau nước mắt cho bà, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Gần đây, anh ấy vô tình phát hiện Sở Vân Dung uống thuốc trị trầm cảm. Nói cách khác, mấy năm nay bệnh của bà vẫn chưa khỏi. “Có phải Thanh Lan sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ, đúng không?” Sở Vân Dung hỏi con trai. Tim bà rất đau, đau vì lời nói hôm nay của Thẩm Hi Đồng, còn cả lời nói của con trai bà, chẳng khác nào một lưỡi dao, đâm nát nó. Nhớ tới những ngày qua, Sở Vân Dung bỗng thấy sợ hãi, có phải bà đã mãi mãi mất đi Thanh Lan rồi không? “Không đâu, Lan Lan biết mẹ yêu em ấy, em ấy chưa từng trách mẹ.” Thẩm Quân Dục an ủi mẹ mình. Thấy tâm trạng bà không ổn, anh ấy đã hối hận rồi, biết rõ bà không chịu được kích thích, mà mình còn nói những lời kích thích bà. “Quân Dục, con đi ra ngoài đi, để mẹ yên tĩnh một lát.” Sở Vân Dung đuổi người. Sau khi Thẩm Quân Dục ra ngoài, bà lập tức mở ngăn kéo lấy vài viên thuốc nhét vào miệng, ngay cả nước cũng không uống, cứ thế mà nằm trên giường, cảm nhận từng cơn đau từ trái tim truyền tới. Thẩm Hi Đồng rời khỏi nhà họ Thẩm, cũng không đến tìm nhà họ Lý, mà đến khách sạn ở. Qua ngày hôm sau, nhận được tin nhắn của Thẩm Quân Dục, biết căn hộ ở trung tâm thành phố thuộc về mình, cô ta tất nhiên là không hề từ chối. Đây là nhà họ Thẩm nợ cô ta, cô ta nhận lấy mà không thấy có chút nào thẹn với lương tâm. Thẩm Hi Đồng dọn vào căn hộ ở, dưới tình huống không chút tình nguyện, đón nhà họ Lý vào ở cùng. Sau đó, cô ta mở họp báo, làm sáng tỏ tin đồn: Thứ nhất, cô ta đúng là con gái nuôi của nhà họ Thẩm, nhưng cô ta không vứt bỏ cha mẹ ruột của mình, bây giờ cô ta đang sống cùng bọn họ. Thứ hai, đoạn ghi âm trên mạng là giả, có người hãm hại cô ta. Mấy ngày nay, vợ chồng nhà họ Lý vô cùng vui vẻ, vì được ở trong một căn hộ lớn. Hơn nữa, Thẩm Hi Đồng đã nói, nếu thanh danh của cô ta xấu đi thì bọn họ sẽ không lấy được một đồng nào nữa, vì thế vợ chồng nhà họ Lý cũng đến buổi họp báo hôm nay. Lúc Thẩm Hi Đồng giới thiệu bọn họ, Lý Đại Đầu đã nói, Thẩm Hi Đồng rất tốt với bọn họ, còn cho bọn họ tiền sinh hoạt, lúc trước ở khách sạn là vì bọn họ từ chối ý muốn mua nhà của Thẩm Hi Đồng, tất cả những lời trên mạng đều là hiểu lầm. Tướng mạo Lý Đại Đầu thật thà chất phác, tuổi lại lớn, nên những lời này có vẻ đáng tin. Trong nhất thời, mọi người không biết đâu là thật đâu là giả. “Người phụ nữ này thật lắm trò.” Kim Ân Hi đọc bình luận trên mạng, rồi nói với Sicily. Sicily nhìn thoáng qua, “Chúng ta có nên giúp cô ta một tay không?” Khóe môi Sicily nở nụ cười xấu xa, nhìn là biết ngay sự giúp đỡ này không tốt đẹp gì rồi.