Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Vụ xô xát ở đây thu hút người xung quanh. Rất nhiều người vây đến xem, chỉ trỏ. Trông thấy Thẩm Thanh Lan và hai người đang đánh nhau dưới đất, trong đầu họ liền tự động biên soạn một vở kịch yêu hận tình thù. Còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, quay clip. Trông thấy càng lúc càng nhiều người, Thẩm Thanh Lan khẽ chau mày, lạnh lùng nói, “Đừng đánh nữa.” Nhan Thịnh Vũ nghe vậy liền hạ nắm đấm vừa định tung ra xuống, “Lần sau nhớ mồm miệng sạch sẽ một chút, nếu còn nói huơu nói vượn nữa thì tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu.” Hình tượng của Nhan Thịnh Vũ vẫn luôn là chàng trai cởi mở, hướng ngoại và nhã nhặn. D vẻ ác liệt thế này chẳng những không khiến cho người khác cảm thấy khó chịu, mà còn làm ánh mắt của rất nhiều nữ sinh ở đây hóa thành hình trái tim, không ngừng khen ngợi anh ấy thật ngầu, thật nam tính. Triệu Đông bò dậy từ dưới đất, trên mặt cậu ta có vài vết tím xanh, khóe miệng rướm máu, có thể thấy Nhan Thịnh Vũ ra tay không hề nể nang gì. Cậu ta dữ tợn trừng mắt với Thẩm Thanh Lan, “Thẩm Thanh Lan, cô đợi đấy! Đừng tưởng rằng cô dùng thủ đoạn khiến hiệu trưởng thiên vị cô thì chuyện này có thể cho qua như vậy. Tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô trước công chúng, để mọi người thấy rõ bên trong lớp vỏ thánh thiện thuần khiết của cô bẩn thỉu đến thế nào.” Triệu Đông chật vật bỏ đi, mọi người xung quanh thấy không còn gì để hóng nữa nên cũng giải tán. Nhan Tịch lo lắng nhìn Thẩm Thanh Lan, “Chị, vừa rồi là ai thế? Sao anh ta lại nói chị như vậy?” “Chỉ là một con chó điên thôi.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói. “Có cần tôi giúp gì không?” Nhan Thịnh Vũ hỏi. “Không cần.” Lần này, Thẩm Thanh Lan đi thật. Nhan Thịnh Vũ nhìn theo bóng lưng cô bỏ đi, cảm thấy hết sức bất lực. Hình như lần nào anh ta cũng chỉ thấy cô quay lưng bỏ đi. “Anh, chị ấy...” “Không sao đâu, anh sẽ xử lý chuyện này.” Nhan Thịnh Vũ không muốn nói những chuyện này với em gái, “Tại sao em lại ở đây, còn đi với cô ấy? Chẳng phải lúc này đáng ra em đang ở trên lớp sao?” Nhan Tịch lúng ta lúng túng, đan mấy ngón tay vào nhau, “Chuyện này...” Nhan Thịnh Vũ bất đắc dĩ thở dài, “Tiểu Tịch, em lại trốn học rồi.” Nhan Tịch cúi đầu không đáp. Nhan Thịnh Vũ cũng không mắng Nhan Tịch nữa. Anh ta hiểu rõ tính tình em gái mình, huống chi tối qua ba mẹ anh ta vừa mới gọi điện về. “Tiểu Tịch, em không muốn ra nước ngoài phải không?” Nhan Tịch gật đầu. Nhan Thịnh Vũ xoa đầu cô ấy, “Anh biết rồi, chắc hẳn bây giờ em cũng không muốn đi học. Anh định đến thư viện, em có muốn đi cùng không?” Nhan Tịch nghĩ Thẩm Thanh Lan đã bỏ đi, còn mình thì đã tự nói phải thi vào đại học B, bèn ngẩng đầu nhìn Nhan Thịnh Vũ, “Anh, em muốn thi vào đại học B. Nhưng em biết thành tích của em kém, vì thế, anh giúp em ôn tập nhé.” Nhan Thịnh Vũ ngạc nhiên nhìn Nhan Tịch, đứa em gái từ bé đã không thích học hành giờ lại chủ động yêu cầu việc học. Mặc dù bất ngờ và hoài nghi em gái chỉ nhiệt tình chốc lát, nhưng anh ta vẫn đồng ý. Về sau, Nhan Tịch đã chứng minh rằng mình không nói đùa, cũng chẳng phải chỉ nhiệt tình chốc lát mà thật sự muốn thi đậu vào đại học B, cũng sẽ nỗ lực hết sức mình. Cô không chỉ xin ba mẹ mời mấy gia sư về dạy kèm ở nhà, mà còn thường học tập đến tận một hai giờ đêm. Mẹ Nhan thấy con gái cố gắng hết sức như thế cũng rất đau lòng, muốn khuyên con gái nếu như không thi nổi thì thôi, bọn họ có thể cho cô bé ra nước ngoài du học. Nhưng lại không nỡ làm tổn thương lòng tự tin của con gái, nên mẹ Nhan chỉ đành bắt đầu đích thân chăm nom, quan tâm đến cuộc sống hằng ngày của cô bé. Thời gian không phụ người có quyết tâm, nửa năm sau, Nhan Tịch đã thi đỗ vào đại học B như mong muốn. Đương nhiên, đây đều là những chuyện sau này. Sau khi bỏ đi, Triệu Đông càng nghĩ càng không cam lòng, bèn đăng một bài viết lên một trang web, phao tin rằng một nữ sinh viên vì muốn có cuộc sống tốt hơn nên đã bán thân, cặp với mấy người đàn ông cùng một lúc, có người tố cáo nhưng ban lãnh đạo nhà trường chẳng những không xử lý nữ sinh viên kia, mà còn bao che cho cô ta vì lợi ích cá nhân, xử phạt ngược lại người tố cáo. Cậu ta đăng bài trên một trang web lớn, mặc dù không chỉ đích danh là ai nhưng đã vô tình cố ý ám chỉ đến trường đại học B trong bài viết. Cậu ta còn đăng thêm mấy hình ảnh mà cậu ta từng đăng trên diễn đàn trường. Vốn dĩ, những bức ảnh trong máy tính và điện thoại của cậu ta đều đã bị người khác xóa, nhưng vì từng đăng lên mạng nên có không ít người đã tải những bức ảnh đó về, Triệu Đông liền download lại từ người khác. Tuy rằng những bức ảnh đó đã bị làm mờ, nhưng chỉ cần là người quen thì liếc mắt thôi đã có thể nhận ra người trong bài viết chính là Thẩm Thanh Lan. Bài viết này đề cập đến một đề tài tương đối nhạy cảm hiện nay, nên vừa đăng lên đã lập tức gây chấn động lớn, chỉ trong một thời gian ngắn đã thu hút hơn một vạn lượt chia sẻ, lượt thích vô số, bình luận bên dưới cũng bùng nổ. Đám người tự cho mình là người tri thức yêu chính nghĩa nhảy vào cào bàn phím, lên án đại học B và Thẩm Thanh Lan, lại còn có người bắt đầu tìm hiểu về cô. Nếu Kim Ân Hi không kịp thời phát hiện để phong tỏa thông tin của cô, thì chỉ e thân phận thiên kim nhà họ Thẩm của Thẩm Thanh Lan sẽ lập tức bại lộ. Tuy rằng chỉ cần thân phận này của Thẩm Thanh Lan bị lộ thì tin đồn này sẽ lập tức bị đánh tan, nhưng cô tự nguyện để lộ và bị người khác điều tra ra là hai chuyện khác nhau. “An, trên mạng đã ầm ĩ hết cả lên rồi, có muốn tớ hack hết mấy trang web này không?” Kim Ân Hi xem trang web, nhìn thấy đủ kiểu bình luận khó nghe. Tuy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh nhưng lời nói thốt ra lại khiến cho người ta giật mình. Phải biết rằng đó không phải là một trang web mà là tận mấy trang, cô nói về việc hack mà cứ đơn giản như uống một hớp nước vậy. Thẩm Thanh Lan đang cầm cọ vẽ tranh, hôm nay bỗng nhiên có cảm hứng, rất muốn vẽ nên cô đã đến Thượng Nhã Uyển, kết quả lại phát hiện Kim Ân Hi đang đã ở trong nhà, nằm trên giường của cô rồi. “An, cậu định giải quyết chuyện này thế nào? Theo tớ, cậu cứ công khai thẳng thừng thân phận thiên kim nhà họ Thẩm của cậu đi, che giấu làm gì? Cũng đâu phải là chuyện mất mặt gì?” Kim Ân Hi không hiểu cách làm của Thẩm Thanh Lan lắm. Nếu là cô ấy thì đã công bố từ lâu rồi, đâu còn xảy ra nhiều chuyện như vậy. Thật ra đến tận bây giờ, Kim Ân Hi vẫn không thể hiểu được, năm đó sau khi Thẩm Thanh Lan dẫn dắt bọn họ, chỉ dựa vào sức của vài người đã phá huỷ cả một tổ chức mà vừa nghe tên đã khiến người khác sợ hãi, rõ ràng có thể sống tự do tự tại, nhưng tại sao cô còn muốn quay về Trung Quốc, tìm người thân cái quỷ gì chứ? Bọn họ đều là cô nhi, bị người khác dẫn đi bằng cách nhận nuôi từ cô nhi viện, rồi đưa vào tổ chức kia, không như Thẩm Thanh Lan là bị kẻ lừa đảo bắt cóc. “An, cậu có nghe tớ nói không?” Kim Ân Hi ngờ rằng Thẩm Thanh Lan hoàn toàn chỉ lo vẽ vời chứ không hề nghe cô ấy nói chuyện. “Nghe thấy rồi, không nên hack website. Hack diễn đàn trường không làm người khác chú ý, nhưng nếu nhiều trang web bị hack cùng một lúc thì sẽ dẫn đến không ít phiền phức. Thân phận của tớ chẳng che giấu được bao lâu nữa, có thể yên tĩnh được bao lâu hay bấy lâu.” Thẩm Thanh Lan cuối cùng cũng lên tiếng. Các cô giao tiếp bằng tiếng Anh, tuy Kim Ân Hi nói tiếng Trung rất giỏi, nhưng cô ấy vẫn quen dùng tiếng Anh hơn.