Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-34
Chương 34: Lãnh thanh thu
Thẩm Thanh Lan ra khỏi nhà ga lúc trời đã tối đen. Cô ngẩng đầu lên nhìn trời. Đêm nay không có trăng. Bầu trời đầy sao, là cảnh tượng không thể thấy ở thành phố.
Cô tùy tiện vẫy một chiếc taxi rồi đọc địa chỉ.
Trên đường đi, Thẩm Thanh Lan nhận được vài tin nhắn wechat, đều là do Vu Hiểu Huyên gửi, hỏi cô đi đâu. Thẩm Thanh Lan chỉ trả lời một tin, nói là đi Hàng Châu rồi thoát khỏi wechat.
Phần mềm Wechat này do Vu Hiểu Huyên ép cài, vì trước đó cô bị Phương Đồng giễu cợt là người từ thời cổ đại. Trên đó chỉ kết bạn với vài người cùng phòng và một nhóm bạn trong lớp.
Biết Thẩm Thanh Lan đi Hàng Châu, Vu Hiểu Huyên liền kêu gào, đòi Thẩm Thanh Lan mang đặc sản địa phương về. Nếu không thì cấm cô bước vào phòng ký túc.
Thẩm Thanh Lan hơi nhoẻn miệng, gõ một chữ “Được.“.
Cô vừa để điện thoại xuống, liền có cuộc gọi đến từ Daniel.
“Ôi, đại tiểu thư của tôi ơi. Cuối cùng cô cũng chịu nghe điện thoại rồi.” Vừa nối máy, giọng nói nôn nóng của Daniel đã vang lên từ đầu dây bên kia.
“Có chuyện gì không?” Thẩm Thanh Lan vẫn mang dáng vẻ bình thản như mây gió. Còn đầu bên kia điện thoại, Daniel lại lập tức bùng nổ.
“Có chuyện gì sao? Cô còn dám hỏi tôi có chuyện gì sao? Đại tiểu thư của tôi ơi, có phải cô đã quên sạch chuyện tôi nói với cô vào tháng trước rồi không?”
Đôi mày xinh đẹp của Thẩm Thanh Lan cau lại. Cô đúng là không nhớ chuyện Daniel nói thật.
Tuy không nhìn thấy, nhưng Daniel biết chắc chắn vị đại tiểu thư này đã quên rồi. Trong phút chốc, nước mắt anh ta tuôn như mưa, “Lần trước tôi nói với cô, tháng này ở Hàng Châu có tổ chức triển lãm tranh dành cho họa sĩ trẻ. Hiệp hội cũng đã mời cô, hy vọng cô có thể tham gia. Đừng nói với tôi là cô đã quên chuyện này đấy.”
Thẩm Thanh Lan quên thật. Daniel nói với cô vào khoảng một tuần trước khi Thẩm lão thái qua đời. Lúc đó cô đâu có tâm trạng mà tham gia triển lãm tranh gì chứ.
“Ừ, quên rồi.” Sợ Daniel chưa đủ sốc, Thẩm Thanh Lan còn trả lời anh ta một câu chắc nịch.
Lần này Daniel thật sự nổi điên. Lần thứ một nghìn lẻ tám trăm, anh ta ghét bỏ mình sao lúc trước lại đồng ý nhảy vào hố, làm người đại diện của Thẩm Thanh Lan. Nhất định là lúc đó đầu mình bị úng nước, bị cửa kẹp. Chắc chắn là như vậy.
“Trời đất ơi, tôi đã đồng ý lời mời rồi, nói cô nhất định sẽ tham gia. Làm sao bây giờ? Không có tác phẩm, cô muốn ban tổ chức triển lãm không khí à? Tuy bây giờ, tranh của cô trên thị trường rất đắt giá. Nhưng cứ như vậy thì sau này còn ai trong giới dám mời cô nữa.” Daniel sốt ruột đi vòng quanh. Nếu bây giờ Thẩm Thanh Lan ở trước mặt mình, anh ta nhất định sẽ lao tới cắn chết cô.
Thật ra Thẩm Thanh Lan không để ý những chuyện này. Cô vẽ tranh hoàn toàn chỉ vì hứng thú trong phút chốc, không có ý định kiếm sống bằng nghề họa sĩ. Nếu không thì cô đã không lấy bút danh là Lãnh Thanh Thu rồi. Với gia thế của nhà họ Thẩm, chắc chắn giá tranh của cô sẽ cao hơn bây giờ nhiều.
“Bây giờ tôi đang ở Hàng Châu. Tôi đã chuẩn bị xong tranh mà anh cần rồi.” Một câu nói của Thẩm Thanh Lan lập tức cắt ngang mấy câu cằn nhằn của Daniel.
“Cô nói gì? Cô đang ở Hàng Châu? Không phải cô đang lừa tôi chứ? Thế, tranh đâu? Có mang theo không?” Daniel kích động. Nếu Thẩm Thanh Lan đang ở Hàng Châu thì dễ xử lý hơn rồi. Nhưng anh ta nghĩ lại, không đúng! Thẩm Thanh Lan chưa bao giờ ra mặt. Sao lần này chạy tới Hàng Châu được. Càng không nói đến việc mang tác phẩm theo.
Trên đời này, e rằng chỉ có mình người đại diện là anh ta biết Lãnh Thanh Thu - họa sĩ trẻ tuổi nổi tiếng lại là Thẩm Thanh Lan.
“Tôi để tác phẩm ở nhà rồi. Chìa khoá gửi chỗ bảo vệ. Anh có thể tự đi lấy.”
“Tuyệt quá. Còn một tuần nữa mới tới triển lãm tranh. May là kịp. Bây giờ tôi lập tức tới nhà cô lấy tranh đây.” Daniel nhanh chóng quyết định, đi ngay về phía bãi đỗ xe.
“Đúng rồi. Sau khi triển lãm tranh kết thúc, còn có một cuộc họp mặt giữa các họa sĩ trẻ. Nếu cô đang ở Hàng Châu thì sẵn tiện tham dự, làm quen với các họa sĩ trẻ khác luôn đi. Người cùng trong một giới, mở rộng quan hệ xã giao cũng tốt.”
“Không đi. Anh tham dự thay tôi là được rồi. Tạm thời tôi chưa muốn người khác biết mình.” Thẩm Thanh Lan từ chối.
Daniel cũng không thất vọng. Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cô từ chối.
“Được. Lần này cô đến Hàng Châu làm gì?” Đã biết tin tức của tác phẩm, Daniel không sốt ruột nữa, còn rảnh rỗi quan tâm hành trình của Thẩm Thanh Lan.
“Tìm cảm hứng.”
Daniel hài lòng. Tìm cảm hứng, tốt. Tìm cảm hứng mới có tác phẩm. Có tác phẩm mới nổi tiếng được.
Lãnh Thanh Thu là một họa sĩ bỗng nhiên nổi danh vào ba năm trước. Không biết đó là bút danh của ai, cũng chẳng biết là nam hay nữ. Người này nổi tiếng nhờ nhờ vẽ tranh đẹp một cách cầu ky, màu sắc phá cách, bố cục đặc biệt. Ngòi bút của cô điêu luyện. Vốn tưởng rằng là một lão già, sau này Daniel tới nói chuyện mới chứng thực được rằng Lãnh Thanh Thu là một người trẻ tuổi.
Daniel là ai? Anh ta là người đại diện nổi tiếng trong giới họa sĩ. Các tác phẩm của họa sĩ do anh ta đại diện đều được nâng giá lên cao. Rất nhiều họa sĩ nổi tiếng mời anh ta làm người đại diện, nhưng anh đều từ chối. Chỉ chịu đại diện cho một tác phẩm tâm đắc nhất của mỗi họa sĩ.
Nhưng ba năm trước đây, Daniel đột nhiên thông báo: Từ nay về sau, anh ta sẽ không đại diện cho tác phẩm của bất cứ họa sĩ nào nữa, mà chỉ làm người đại diện cho Lãnh Thanh Thu. Tin tức vừa lan ra, liền khiến cả giới hội họa khiếp sợ.
Mọi người đều phỏng đoán xem Lãnh Thanh Thu là người như thế nào. Có điều đã ba năm trôi qua, mà Lãnh Thanh Thu vẫn chưa từng xuất hiện trước công chúng. Nếu không phải thỉnh thoảng lại có tác phẩm của cô ra đời, thì e rằng mọi người đã nghĩ đây là một nhân vật hư cấu.
Lãnh Thanh Thu giống như một câu đố. Không biết tên thật, không biết ngoại hình, không biết tuổi tác, không biết gia thế. Ngoại trừ cô có bút danh Lãnh Thanh Thu, và là một cô gái trẻ tuổi, còn lại đều là ẩn số.
Tác phẩm của cô rất ít. Nhưng mỗi một bức đều tuyệt đẹp. Người ngoài đều nói, Lãnh Thanh Thu chắc chắn là một người rất nghiêm khắc với bản thân, thà ít chứ không ẩu.
Lần đầu tiên nghe được lời này, Daniel hừ một tiếng, cười nhạt. Cô đâu có thà ít mà không ẩu. Chẳng qua là cô lười, vui sẽ vẽ một bức, không vui thì nửa năm cũng chẳng động bút.
Vì thế lần này, nghe Thẩm Thanh Lan nói muốn đi tìm cảm hứng, Daniel mới vui mừng như vậy.
Thẩm Thanh Lan ra khỏi nhà ga lúc trời đã tối đen. Cô ngẩng đầu lên nhìn trời. Đêm nay không có trăng. Bầu trời đầy sao, là cảnh tượng không thể thấy ở thành phố.
Cô tùy tiện vẫy một chiếc taxi rồi đọc địa chỉ.
Trên đường đi, Thẩm Thanh Lan nhận được vài tin nhắn wechat, đều là do Vu Hiểu Huyên gửi, hỏi cô đi đâu. Thẩm Thanh Lan chỉ trả lời một tin, nói là đi Hàng Châu rồi thoát khỏi wechat.
Phần mềm Wechat này do Vu Hiểu Huyên ép cài, vì trước đó cô bị Phương Đồng giễu cợt là người từ thời cổ đại. Trên đó chỉ kết bạn với vài người cùng phòng và một nhóm bạn trong lớp.
Biết Thẩm Thanh Lan đi Hàng Châu, Vu Hiểu Huyên liền kêu gào, đòi Thẩm Thanh Lan mang đặc sản địa phương về. Nếu không thì cấm cô bước vào phòng ký túc.
Thẩm Thanh Lan hơi nhoẻn miệng, gõ một chữ “Được.“.
Cô vừa để điện thoại xuống, liền có cuộc gọi đến từ Daniel.
“Ôi, đại tiểu thư của tôi ơi. Cuối cùng cô cũng chịu nghe điện thoại rồi.” Vừa nối máy, giọng nói nôn nóng của Daniel đã vang lên từ đầu dây bên kia.
“Có chuyện gì không?” Thẩm Thanh Lan vẫn mang dáng vẻ bình thản như mây gió. Còn đầu bên kia điện thoại, Daniel lại lập tức bùng nổ.
“Có chuyện gì sao? Cô còn dám hỏi tôi có chuyện gì sao? Đại tiểu thư của tôi ơi, có phải cô đã quên sạch chuyện tôi nói với cô vào tháng trước rồi không?”
Đôi mày xinh đẹp của Thẩm Thanh Lan cau lại. Cô đúng là không nhớ chuyện Daniel nói thật.
Tuy không nhìn thấy, nhưng Daniel biết chắc chắn vị đại tiểu thư này đã quên rồi. Trong phút chốc, nước mắt anh ta tuôn như mưa, “Lần trước tôi nói với cô, tháng này ở Hàng Châu có tổ chức triển lãm tranh dành cho họa sĩ trẻ. Hiệp hội cũng đã mời cô, hy vọng cô có thể tham gia. Đừng nói với tôi là cô đã quên chuyện này đấy.”
Thẩm Thanh Lan quên thật. Daniel nói với cô vào khoảng một tuần trước khi Thẩm lão thái qua đời. Lúc đó cô đâu có tâm trạng mà tham gia triển lãm tranh gì chứ.
“Ừ, quên rồi.” Sợ Daniel chưa đủ sốc, Thẩm Thanh Lan còn trả lời anh ta một câu chắc nịch.
Lần này Daniel thật sự nổi điên. Lần thứ một nghìn lẻ tám trăm, anh ta ghét bỏ mình sao lúc trước lại đồng ý nhảy vào hố, làm người đại diện của Thẩm Thanh Lan. Nhất định là lúc đó đầu mình bị úng nước, bị cửa kẹp. Chắc chắn là như vậy.
“Trời đất ơi, tôi đã đồng ý lời mời rồi, nói cô nhất định sẽ tham gia. Làm sao bây giờ? Không có tác phẩm, cô muốn ban tổ chức triển lãm không khí à? Tuy bây giờ, tranh của cô trên thị trường rất đắt giá. Nhưng cứ như vậy thì sau này còn ai trong giới dám mời cô nữa.” Daniel sốt ruột đi vòng quanh. Nếu bây giờ Thẩm Thanh Lan ở trước mặt mình, anh ta nhất định sẽ lao tới cắn chết cô.
Thật ra Thẩm Thanh Lan không để ý những chuyện này. Cô vẽ tranh hoàn toàn chỉ vì hứng thú trong phút chốc, không có ý định kiếm sống bằng nghề họa sĩ. Nếu không thì cô đã không lấy bút danh là Lãnh Thanh Thu rồi. Với gia thế của nhà họ Thẩm, chắc chắn giá tranh của cô sẽ cao hơn bây giờ nhiều.
“Bây giờ tôi đang ở Hàng Châu. Tôi đã chuẩn bị xong tranh mà anh cần rồi.” Một câu nói của Thẩm Thanh Lan lập tức cắt ngang mấy câu cằn nhằn của Daniel.
“Cô nói gì? Cô đang ở Hàng Châu? Không phải cô đang lừa tôi chứ? Thế, tranh đâu? Có mang theo không?” Daniel kích động. Nếu Thẩm Thanh Lan đang ở Hàng Châu thì dễ xử lý hơn rồi. Nhưng anh ta nghĩ lại, không đúng! Thẩm Thanh Lan chưa bao giờ ra mặt. Sao lần này chạy tới Hàng Châu được. Càng không nói đến việc mang tác phẩm theo.
Trên đời này, e rằng chỉ có mình người đại diện là anh ta biết Lãnh Thanh Thu - họa sĩ trẻ tuổi nổi tiếng lại là Thẩm Thanh Lan.
“Tôi để tác phẩm ở nhà rồi. Chìa khoá gửi chỗ bảo vệ. Anh có thể tự đi lấy.”
“Tuyệt quá. Còn một tuần nữa mới tới triển lãm tranh. May là kịp. Bây giờ tôi lập tức tới nhà cô lấy tranh đây.” Daniel nhanh chóng quyết định, đi ngay về phía bãi đỗ xe.
“Đúng rồi. Sau khi triển lãm tranh kết thúc, còn có một cuộc họp mặt giữa các họa sĩ trẻ. Nếu cô đang ở Hàng Châu thì sẵn tiện tham dự, làm quen với các họa sĩ trẻ khác luôn đi. Người cùng trong một giới, mở rộng quan hệ xã giao cũng tốt.”
“Không đi. Anh tham dự thay tôi là được rồi. Tạm thời tôi chưa muốn người khác biết mình.” Thẩm Thanh Lan từ chối.
Daniel cũng không thất vọng. Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cô từ chối.
“Được. Lần này cô đến Hàng Châu làm gì?” Đã biết tin tức của tác phẩm, Daniel không sốt ruột nữa, còn rảnh rỗi quan tâm hành trình của Thẩm Thanh Lan.
“Tìm cảm hứng.”
Daniel hài lòng. Tìm cảm hứng, tốt. Tìm cảm hứng mới có tác phẩm. Có tác phẩm mới nổi tiếng được.
Lãnh Thanh Thu là một họa sĩ bỗng nhiên nổi danh vào ba năm trước. Không biết đó là bút danh của ai, cũng chẳng biết là nam hay nữ. Người này nổi tiếng nhờ nhờ vẽ tranh đẹp một cách cầu ky, màu sắc phá cách, bố cục đặc biệt. Ngòi bút của cô điêu luyện. Vốn tưởng rằng là một lão già, sau này Daniel tới nói chuyện mới chứng thực được rằng Lãnh Thanh Thu là một người trẻ tuổi.
Daniel là ai? Anh ta là người đại diện nổi tiếng trong giới họa sĩ. Các tác phẩm của họa sĩ do anh ta đại diện đều được nâng giá lên cao. Rất nhiều họa sĩ nổi tiếng mời anh ta làm người đại diện, nhưng anh đều từ chối. Chỉ chịu đại diện cho một tác phẩm tâm đắc nhất của mỗi họa sĩ.
Nhưng ba năm trước đây, Daniel đột nhiên thông báo: Từ nay về sau, anh ta sẽ không đại diện cho tác phẩm của bất cứ họa sĩ nào nữa, mà chỉ làm người đại diện cho Lãnh Thanh Thu. Tin tức vừa lan ra, liền khiến cả giới hội họa khiếp sợ.
Mọi người đều phỏng đoán xem Lãnh Thanh Thu là người như thế nào. Có điều đã ba năm trôi qua, mà Lãnh Thanh Thu vẫn chưa từng xuất hiện trước công chúng. Nếu không phải thỉnh thoảng lại có tác phẩm của cô ra đời, thì e rằng mọi người đã nghĩ đây là một nhân vật hư cấu.
Lãnh Thanh Thu giống như một câu đố. Không biết tên thật, không biết ngoại hình, không biết tuổi tác, không biết gia thế. Ngoại trừ cô có bút danh Lãnh Thanh Thu, và là một cô gái trẻ tuổi, còn lại đều là ẩn số.
Tác phẩm của cô rất ít. Nhưng mỗi một bức đều tuyệt đẹp. Người ngoài đều nói, Lãnh Thanh Thu chắc chắn là một người rất nghiêm khắc với bản thân, thà ít chứ không ẩu.
Lần đầu tiên nghe được lời này, Daniel hừ một tiếng, cười nhạt. Cô đâu có thà ít mà không ẩu. Chẳng qua là cô lười, vui sẽ vẽ một bức, không vui thì nửa năm cũng chẳng động bút.
Vì thế lần này, nghe Thẩm Thanh Lan nói muốn đi tìm cảm hứng, Daniel mới vui mừng như vậy.