Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: 63: Chị Béo Gọi Anh Ăn Mì 1
Đoạn Yến Phi mất hứng thú với việc đeo hoa, nhưng Tôn Kiến Xuyên đã ghim bông hoa mà Trần Tê đã đập vào sau đầu khi anh ấy tức giận vào chiếc mũ bóng chày của mình, khẳng định rằng đó là do chính Trần Tê "tặng" cho anh ấy.
Trần Tê đối với kiểu tính tình thích bày tỏ không có quy luật của anh thật chết lặng, nói nhiều lời cũng vô dụng, đành chơi trò mắt không thấy tim không đau.
Anh đã đeo bông hoa lớn màu đỏ đó cho đến tiệc cưới nhà họ Vệ.
Ngoại hình đẹp dù sao cũng có ưu điểm, chưa kể Tôn Kiến Xuyên còn có một loại tự tin không thèm để ý, bộ trang phục lố bịch này bỗng được anh thể hiện với giọng điệu có chút khoa trương, ai biết anh cũng trêu ghẹo một vài câu khi thấy anh ấy.
Ví dụ, anh Dương nắm vai anh và cười nói: "Yoho, anh còn tưởng đây mới là chú rể của ngày hôm nay cơ đấy!"
Trần Tê nói, "Em thì nghĩ cậu ta trông giống một Tây Môn đại nhân."
Tôn Kiến Xuyên vẻ mặt đắc ý.
Đúng lúc này Vệ Gia đi ngang qua, Tôn Kiến Xuyên nhân cơ hội ngăn cản, chỉ chờ hắn hỏi chuyện.
Nhưng Vệ Gia hình như có việc phải làm, nói vài câu liền định rời đi.
Tôn Kiến Xuyên rất thất vọng, không khỏi nhắc nhở: "Cậu không nhìn kỹ tôi, không phát hiện tôi hôm nay khác thường sao?"
Vệ Gia vội vàng liếc hắn một cái: "Hoa không tệ."
"Trần Tê đưa cho tôi!"
"Thật không?" Phía trước có người thúc giục Vệ Gia, anh quay đầu hướng Tôn Kiến Xuyên nói: "Tìm một chỗ ngồi xuống trước đi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu khai hội."
Tôn Kiến Xuyên hét vào lưng anh ta: "Này...!cậu có biết tặng một bông hoa nhỏ màu đỏ có nghĩa là gì không?"
"Điều đó có nghĩa là ban ngày ngươi đã thể hiện rất tốt ở trường mẫu giáo." Vệ Gia bước đi và giọng nói của Trần Tê đến bên tai Tôn Kiến Xuyên.
Theo phong tục địa phương, tiệc mừng đám cưới tổ chức trong ba ngày, qua đêm nay, khách khứa sẽ rời đi.
Mấy người phụ nữ trong thôn đến giúp việc tiến lên mời họ ngồi xuống, Trần Tê và Đoạn Yến Phi được sắp xếp ở những bàn toàn khách nữ, Tôn Kiến Xuyên ngồi ở bàn chính với tư cách là người đại diện của cha anh.
Yến tiệc kéo dài từ sân nhà Vệ Gia ra khoảng đất trống bên ngoài.
Những bữa tiệc ở quê không hào nhoáng và tinh tế như ở thành phố, nhưng cũng náo nhiệt.
Mấy cái nồi lớn đặt ở cửa bếp, đầu bếp cùng mấy người giúp việc không ngừng di chuyển, những bát lớn đầy rau củ chất đống trên thớt gỗ, những món ăn nóng bốc khói nghi ngút.
Trời bắt đầu tối sớm, dưới mái lều cưới tạm bợ, những ngọn đèn sợi đốt công suất lớn soi rõ khuôn mặt của tất cả các quan khách, những đứa trẻ trong bộ quần áo bông dày cộp chạy nhảy nô đùa, mùi pháo và mùi người tràn ngập mọi ngóc ngách.
Theo lẽ thường, Trần Tê sẽ thích một cảnh như vậy, có thể sẽ nắm vài hạt đậu phộng trên bàn và uống mấy chén.
Nhưng trong khoảng sân này, một phần ký ức của cô vẫn còn đọng lại hai năm trước.
Chiếc bàn cô đang ngồi ngay dưới gốc cây lê ở góc tây bắc của sân, cành cây trơ trụi, những trái lê và lá còn nguyên khi mới rời đi đã biến mất không tung tích, dây thép dùng để cô phơi đồ lót cũng không bết đi đâu.
Tôn Kiến Xuyên ở bàn chính vốn rất ngại buôn chuyện với người thân ở quê nhà, nhưng sau một bát rượu, anh ta vung mạnh tay hơn bất kỳ ai khác: anh cởi áo khoác ngoài, đội bông hoa chói lọi đó lên đầu, chân đặt lên chiếc ghế đẩu, anh ta bắt chước những người khác và hét gọi rượu bằng thứ phương ngữ nửa vời.
Chiếc ghế đẩu dưới chân rất quen thuộc với Trần Tê, nó dày hơn những chiếc ghế đẩu khác, không được sơn và bề mặt được đánh bóng cẩn thận.
Vệ Nhạc nói rằng chiếc ghế đẩu này được Vệ Gia làm khi anh ấy học cấp 2.
Trần Tê đã nhìn thấy bản phác thảo mà anh ấy vẽ khi đó trên giá sách trong phòng, đây hẳn là lần đầu tiên anh ấy thử làm mộc, bản vẽ cũng thành quả đều thật vụng về, nhưng ngồi lên rất chắc chắn.
Khi sống ở đây, Trần Tê thường xuyên di chuyển chiếc ghế đẩu này và ngồi giữa sân, sấy khô mái tóc ướt trong gió đêm mùa hè.
Cô nhớ trong sân này không có tiếng hò reo, không có đèn hoa đăng, chỉ có tiếng côn trùng kêu trong đêm, tiếng vó ngựa, tiếng gió thổi qua những cây lê khiến những chiếc mắc áo treo trên dây khẽ kêu sột soạt.
Bộ phim truyền hình yêu thích của Vệ Nhạc yếu ớt từ bên trong vọng ra, và sau khi phát sóng, cô ấy sẽ ngồi trên bậc đá bên cạnh Trần Tê và trò chuyện về cốt truyện.
Vệ Gia hiếm khi tham gia vào cuộc trò chuyện của các cô gái, anh luôn có rất nhiều việc phải làm, Trần Tê "ngẫu nhiên" quay đầu lại, nhưng cô luôn có thể bắt gặp bóng dáng của anh trong tầm mắt.
Bây giờ đôi mắt cô cũng không tự chủ được tìm anh.
Sau khi tiễn người thân tới trưa mới về, Vệ Gia bảo Trần Tê ngủ một giấc thật ngon trong phòng.
Thật ra bản thân anh cũng quay cuồng mấy ngày rồi, từ hôm qua đến giờ hầu như không nhắm mắt, anh mới là người nên ngủ bù.
Đoạn Yến Phi nói ra những gì trong lòng Trần Tê, cô khuyên Vệ Gia đi nghỉ một lát, cho dù là chợp mắt trong xe.
Vệ Gia nói mình không sao, trước giờ đều ít ngủ.
Những cuộc gọi thúc giục anh quay lại hết cuộc này đến cuộc khác, anh vội vã quay lại sau khi đưa hai cô gái tới trường đua ngựa.
Trần Tê không tin lời nói nhảm của anh, cái gì không có việc gì chứ? Người máy còn có lúc hết điện.
Vệ Nhạc đã ra khỏi nhà trong êm đẹp, bây giờ Trần Tê chỉ hy vọng rằng bữa tiệc bất tận sẽ kết thúc sớm.
Các món ăn nguội lạnh từng món được bưng lên bàn, sau lần đối mặt khi bước vào cửa, Trần Tê không hề gặp lại Vệ Gia, cũng không biết vì sao lúc đó anh lại thất thần.
Anh là chủ nhà của ngày hôm nay, không có lý do gì để không xuất hiện trong bữa tiệc.
Vừa lúc chị Béo bưng đồ ăn lên bàn, Trần Tê hoang mang nắm lấy tay chị Béo, hỏi Vệ Gia đã đi đâu.
Chị Béo tức giận đáp: "Cậu ta vốn ở trước ghi tiền mừng cưới, còn chưa có bắt đầu đã bị cha hắn gọi vào phòng phía sau.
Cả trưa đều bận việc, nửa miếng cơm nóng còn chưa kịp ăn.
Nếu không cô thay tôi đi gọi một tiếng? Lúc trước cậu ấy nói tôi làm cho chút gì ăn lót dạ, tôi làm cho bát mì, để ở cạnh bếp."
Sau khi chị Béo nói mấy điều này, Trần Tê nhận ra Vệ Lâm Phong cũng đã biến mất trong một thời gian dài.
Có chuyện gì mà hai cha con phải chọn thời điểm này để giải quyết? Trần Tê do dự một chút, cô cũng không xác định mình có hay không tư cách xen vào việc nhà người khác.
Chị Béo đẩy nhẹ cô về phía sau, giục: "Đi nhanh đi, giúp tôi một chút nói mỳ sắp nguội."
Trong nhận thức của Trần Tê, vợ chồng chị Béo là số ít người chân thành che chở hai anh em Vệ Gia.
Phải có một lý do tại sao cô ấy phái Trần Tê bất kể dịp nào.
Đoạn Yến Phi đang cùng người nói chuyện phiếm nhổ ra hạt dưa trong miệng, quay đầu đối Trần Tê nói: "Chị giữ chỗ cho em."
Trần Tê không muốn đi xuyên qua bữa tiệc để thu hút sự chú ý, vì vậy cô bước ra khỏi cổng sân và đi vòng quanh cánh đồng rau ở bức tường phía tây đến sau nhà.
Cô đã quen thuộc với cách bố trí của ngôi nhà, chỉ trong vài bước, cô đã nhìn thấy cánh cổng phía sau chuồng ngựa.
Cổng hàng rào thường chỉ được cố định bằng chốt, nhưng khi Trần Tê đến gần, cô mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Thật trùng hợp, cha con họ Vệ lại ở phía bên kia chuồng ngựa, cách cô một bức tường, đây là góc duy nhất trong nhà của họ không có người chen kín.
Vệ Gia nói nhanh hơn bình thường, Trần Tê không nghe rõ hắn nói gì, lòng hiếu kỳ khiến cô nhẹ nhàng tới gần cửa.
"...Ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới có thể nghe vào? Những người tới đều là khách, ngươi tiếp đãi vậy sao! Dù sao cũng là họ Vệ, gốc tổ tiên để lại.
Ngươi không lấy tiền mừng của bọn họ, hai bên mặt mũi đều không có chỗ để, Vệ Sĩ Ngô vốn ở trong huyện họp, hôm nay đặc biệt...!"
"Tôi không biết Vệ Sĩ Ngô là ai, tôi chỉ biết hắn là con trai Vệ Côn Hiền."
Trần Tê lần này đã nghe rõ những gì Vệ Gia nói.
Nhưng Vệ Côn Hiền là ai? Cô đã mơ hồ nghe thấy cái tên này ở đâu đó.
Vệ Lâm Phong thanh âm trầm xuống, nhưng ngữ khí càng tăng thêm.
Ông nói: "Chuyện cũ đã mục nát dưới đất, Nhạc Nhạc giờ đã có nơi có chốn tốt.
Ngươi còn chấp chuyện này thì có ích gì? Ngươi, ngươi, sao ngươi càng ngày càng giống mẹ ngươi! Ta thường ngày nói với ngươi như thế nào? Nam tử hán đại trượng phu, muốn làm chuyện lớn thì phải có trái tim bao dung.
Là bọn họ lúc trước không có đạo lý, cho nên ngươi cùng Nhạc Nhạc cùng nhau dọn đến trại nuôi ngựa sống, ta cũng chưa nói gì, không lui tới người trong thôn cũng thế.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, gia đình Vệ Sĩ Ngô đã đến để chúc mừng chuyện vui của Nhạc Nhạc, rõ ràng là muốn hàn gắn mối quan hệ giữa hai gia đình.
Oan gia nên giải không nên kết.
Ngươi vẫn còn trẻ, không thể chỉ làm mọi thứ theo sự cảm tính ở thời điểm này.
Trần Tê nhớ ra, Vệ Côn Hiền không phải là lão già biến thái - chú Ba sao? Chẳng trách bữa tiệc hôm nay có mấy gương mặt quen thuộc, hóa ra đều là người nhà của hắn.
Bây giờ cô vểnh tai lên nhiều hơn, nín thở lắng nghe họ nói cái gì.
"Vệ Côn Hiền đã chết, Vệ Nhạc không nhắc lại chuyện kia, nhưng không có nghĩa chuyện này cứ thế mà bỏ qua.
Cha hàng năm không có ở nhà, chưa từng nghe chuyện họ ở nhà bịa đặt như thế nào trong thôn, hắt nước bẩn vào Vệ Nhạc." Vệ Gia dừng một chút rồi nói tiếp: "Chuyện này con không muốn nói nữa, cũng không phải là hành động theo cảm tính, mà chỉ là cảm thấy không cần phải sửa chữa mối quan hệ với loại người này."
Nói xong mấy lời này, chuồng ngựa bên kia yên lặng một hồi, Trần Tê tựa hồ nghe được cái bật lửa "cạch cạch" một tiếng, rất nhanh một đám khói cùng với không khí mát lạnh lan tràn ra.
Editor: Tên của đứa con Vệ Côn Hiền là Vệ Sĩ Ngô, tạm dịch biến đổi là Vệ Sĩ Ngô.
Mọi người thông cảm nha.
.
Trần Tê đối với kiểu tính tình thích bày tỏ không có quy luật của anh thật chết lặng, nói nhiều lời cũng vô dụng, đành chơi trò mắt không thấy tim không đau.
Anh đã đeo bông hoa lớn màu đỏ đó cho đến tiệc cưới nhà họ Vệ.
Ngoại hình đẹp dù sao cũng có ưu điểm, chưa kể Tôn Kiến Xuyên còn có một loại tự tin không thèm để ý, bộ trang phục lố bịch này bỗng được anh thể hiện với giọng điệu có chút khoa trương, ai biết anh cũng trêu ghẹo một vài câu khi thấy anh ấy.
Ví dụ, anh Dương nắm vai anh và cười nói: "Yoho, anh còn tưởng đây mới là chú rể của ngày hôm nay cơ đấy!"
Trần Tê nói, "Em thì nghĩ cậu ta trông giống một Tây Môn đại nhân."
Tôn Kiến Xuyên vẻ mặt đắc ý.
Đúng lúc này Vệ Gia đi ngang qua, Tôn Kiến Xuyên nhân cơ hội ngăn cản, chỉ chờ hắn hỏi chuyện.
Nhưng Vệ Gia hình như có việc phải làm, nói vài câu liền định rời đi.
Tôn Kiến Xuyên rất thất vọng, không khỏi nhắc nhở: "Cậu không nhìn kỹ tôi, không phát hiện tôi hôm nay khác thường sao?"
Vệ Gia vội vàng liếc hắn một cái: "Hoa không tệ."
"Trần Tê đưa cho tôi!"
"Thật không?" Phía trước có người thúc giục Vệ Gia, anh quay đầu hướng Tôn Kiến Xuyên nói: "Tìm một chỗ ngồi xuống trước đi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu khai hội."
Tôn Kiến Xuyên hét vào lưng anh ta: "Này...!cậu có biết tặng một bông hoa nhỏ màu đỏ có nghĩa là gì không?"
"Điều đó có nghĩa là ban ngày ngươi đã thể hiện rất tốt ở trường mẫu giáo." Vệ Gia bước đi và giọng nói của Trần Tê đến bên tai Tôn Kiến Xuyên.
Theo phong tục địa phương, tiệc mừng đám cưới tổ chức trong ba ngày, qua đêm nay, khách khứa sẽ rời đi.
Mấy người phụ nữ trong thôn đến giúp việc tiến lên mời họ ngồi xuống, Trần Tê và Đoạn Yến Phi được sắp xếp ở những bàn toàn khách nữ, Tôn Kiến Xuyên ngồi ở bàn chính với tư cách là người đại diện của cha anh.
Yến tiệc kéo dài từ sân nhà Vệ Gia ra khoảng đất trống bên ngoài.
Những bữa tiệc ở quê không hào nhoáng và tinh tế như ở thành phố, nhưng cũng náo nhiệt.
Mấy cái nồi lớn đặt ở cửa bếp, đầu bếp cùng mấy người giúp việc không ngừng di chuyển, những bát lớn đầy rau củ chất đống trên thớt gỗ, những món ăn nóng bốc khói nghi ngút.
Trời bắt đầu tối sớm, dưới mái lều cưới tạm bợ, những ngọn đèn sợi đốt công suất lớn soi rõ khuôn mặt của tất cả các quan khách, những đứa trẻ trong bộ quần áo bông dày cộp chạy nhảy nô đùa, mùi pháo và mùi người tràn ngập mọi ngóc ngách.
Theo lẽ thường, Trần Tê sẽ thích một cảnh như vậy, có thể sẽ nắm vài hạt đậu phộng trên bàn và uống mấy chén.
Nhưng trong khoảng sân này, một phần ký ức của cô vẫn còn đọng lại hai năm trước.
Chiếc bàn cô đang ngồi ngay dưới gốc cây lê ở góc tây bắc của sân, cành cây trơ trụi, những trái lê và lá còn nguyên khi mới rời đi đã biến mất không tung tích, dây thép dùng để cô phơi đồ lót cũng không bết đi đâu.
Tôn Kiến Xuyên ở bàn chính vốn rất ngại buôn chuyện với người thân ở quê nhà, nhưng sau một bát rượu, anh ta vung mạnh tay hơn bất kỳ ai khác: anh cởi áo khoác ngoài, đội bông hoa chói lọi đó lên đầu, chân đặt lên chiếc ghế đẩu, anh ta bắt chước những người khác và hét gọi rượu bằng thứ phương ngữ nửa vời.
Chiếc ghế đẩu dưới chân rất quen thuộc với Trần Tê, nó dày hơn những chiếc ghế đẩu khác, không được sơn và bề mặt được đánh bóng cẩn thận.
Vệ Nhạc nói rằng chiếc ghế đẩu này được Vệ Gia làm khi anh ấy học cấp 2.
Trần Tê đã nhìn thấy bản phác thảo mà anh ấy vẽ khi đó trên giá sách trong phòng, đây hẳn là lần đầu tiên anh ấy thử làm mộc, bản vẽ cũng thành quả đều thật vụng về, nhưng ngồi lên rất chắc chắn.
Khi sống ở đây, Trần Tê thường xuyên di chuyển chiếc ghế đẩu này và ngồi giữa sân, sấy khô mái tóc ướt trong gió đêm mùa hè.
Cô nhớ trong sân này không có tiếng hò reo, không có đèn hoa đăng, chỉ có tiếng côn trùng kêu trong đêm, tiếng vó ngựa, tiếng gió thổi qua những cây lê khiến những chiếc mắc áo treo trên dây khẽ kêu sột soạt.
Bộ phim truyền hình yêu thích của Vệ Nhạc yếu ớt từ bên trong vọng ra, và sau khi phát sóng, cô ấy sẽ ngồi trên bậc đá bên cạnh Trần Tê và trò chuyện về cốt truyện.
Vệ Gia hiếm khi tham gia vào cuộc trò chuyện của các cô gái, anh luôn có rất nhiều việc phải làm, Trần Tê "ngẫu nhiên" quay đầu lại, nhưng cô luôn có thể bắt gặp bóng dáng của anh trong tầm mắt.
Bây giờ đôi mắt cô cũng không tự chủ được tìm anh.
Sau khi tiễn người thân tới trưa mới về, Vệ Gia bảo Trần Tê ngủ một giấc thật ngon trong phòng.
Thật ra bản thân anh cũng quay cuồng mấy ngày rồi, từ hôm qua đến giờ hầu như không nhắm mắt, anh mới là người nên ngủ bù.
Đoạn Yến Phi nói ra những gì trong lòng Trần Tê, cô khuyên Vệ Gia đi nghỉ một lát, cho dù là chợp mắt trong xe.
Vệ Gia nói mình không sao, trước giờ đều ít ngủ.
Những cuộc gọi thúc giục anh quay lại hết cuộc này đến cuộc khác, anh vội vã quay lại sau khi đưa hai cô gái tới trường đua ngựa.
Trần Tê không tin lời nói nhảm của anh, cái gì không có việc gì chứ? Người máy còn có lúc hết điện.
Vệ Nhạc đã ra khỏi nhà trong êm đẹp, bây giờ Trần Tê chỉ hy vọng rằng bữa tiệc bất tận sẽ kết thúc sớm.
Các món ăn nguội lạnh từng món được bưng lên bàn, sau lần đối mặt khi bước vào cửa, Trần Tê không hề gặp lại Vệ Gia, cũng không biết vì sao lúc đó anh lại thất thần.
Anh là chủ nhà của ngày hôm nay, không có lý do gì để không xuất hiện trong bữa tiệc.
Vừa lúc chị Béo bưng đồ ăn lên bàn, Trần Tê hoang mang nắm lấy tay chị Béo, hỏi Vệ Gia đã đi đâu.
Chị Béo tức giận đáp: "Cậu ta vốn ở trước ghi tiền mừng cưới, còn chưa có bắt đầu đã bị cha hắn gọi vào phòng phía sau.
Cả trưa đều bận việc, nửa miếng cơm nóng còn chưa kịp ăn.
Nếu không cô thay tôi đi gọi một tiếng? Lúc trước cậu ấy nói tôi làm cho chút gì ăn lót dạ, tôi làm cho bát mì, để ở cạnh bếp."
Sau khi chị Béo nói mấy điều này, Trần Tê nhận ra Vệ Lâm Phong cũng đã biến mất trong một thời gian dài.
Có chuyện gì mà hai cha con phải chọn thời điểm này để giải quyết? Trần Tê do dự một chút, cô cũng không xác định mình có hay không tư cách xen vào việc nhà người khác.
Chị Béo đẩy nhẹ cô về phía sau, giục: "Đi nhanh đi, giúp tôi một chút nói mỳ sắp nguội."
Trong nhận thức của Trần Tê, vợ chồng chị Béo là số ít người chân thành che chở hai anh em Vệ Gia.
Phải có một lý do tại sao cô ấy phái Trần Tê bất kể dịp nào.
Đoạn Yến Phi đang cùng người nói chuyện phiếm nhổ ra hạt dưa trong miệng, quay đầu đối Trần Tê nói: "Chị giữ chỗ cho em."
Trần Tê không muốn đi xuyên qua bữa tiệc để thu hút sự chú ý, vì vậy cô bước ra khỏi cổng sân và đi vòng quanh cánh đồng rau ở bức tường phía tây đến sau nhà.
Cô đã quen thuộc với cách bố trí của ngôi nhà, chỉ trong vài bước, cô đã nhìn thấy cánh cổng phía sau chuồng ngựa.
Cổng hàng rào thường chỉ được cố định bằng chốt, nhưng khi Trần Tê đến gần, cô mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Thật trùng hợp, cha con họ Vệ lại ở phía bên kia chuồng ngựa, cách cô một bức tường, đây là góc duy nhất trong nhà của họ không có người chen kín.
Vệ Gia nói nhanh hơn bình thường, Trần Tê không nghe rõ hắn nói gì, lòng hiếu kỳ khiến cô nhẹ nhàng tới gần cửa.
"...Ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới có thể nghe vào? Những người tới đều là khách, ngươi tiếp đãi vậy sao! Dù sao cũng là họ Vệ, gốc tổ tiên để lại.
Ngươi không lấy tiền mừng của bọn họ, hai bên mặt mũi đều không có chỗ để, Vệ Sĩ Ngô vốn ở trong huyện họp, hôm nay đặc biệt...!"
"Tôi không biết Vệ Sĩ Ngô là ai, tôi chỉ biết hắn là con trai Vệ Côn Hiền."
Trần Tê lần này đã nghe rõ những gì Vệ Gia nói.
Nhưng Vệ Côn Hiền là ai? Cô đã mơ hồ nghe thấy cái tên này ở đâu đó.
Vệ Lâm Phong thanh âm trầm xuống, nhưng ngữ khí càng tăng thêm.
Ông nói: "Chuyện cũ đã mục nát dưới đất, Nhạc Nhạc giờ đã có nơi có chốn tốt.
Ngươi còn chấp chuyện này thì có ích gì? Ngươi, ngươi, sao ngươi càng ngày càng giống mẹ ngươi! Ta thường ngày nói với ngươi như thế nào? Nam tử hán đại trượng phu, muốn làm chuyện lớn thì phải có trái tim bao dung.
Là bọn họ lúc trước không có đạo lý, cho nên ngươi cùng Nhạc Nhạc cùng nhau dọn đến trại nuôi ngựa sống, ta cũng chưa nói gì, không lui tới người trong thôn cũng thế.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, gia đình Vệ Sĩ Ngô đã đến để chúc mừng chuyện vui của Nhạc Nhạc, rõ ràng là muốn hàn gắn mối quan hệ giữa hai gia đình.
Oan gia nên giải không nên kết.
Ngươi vẫn còn trẻ, không thể chỉ làm mọi thứ theo sự cảm tính ở thời điểm này.
Trần Tê nhớ ra, Vệ Côn Hiền không phải là lão già biến thái - chú Ba sao? Chẳng trách bữa tiệc hôm nay có mấy gương mặt quen thuộc, hóa ra đều là người nhà của hắn.
Bây giờ cô vểnh tai lên nhiều hơn, nín thở lắng nghe họ nói cái gì.
"Vệ Côn Hiền đã chết, Vệ Nhạc không nhắc lại chuyện kia, nhưng không có nghĩa chuyện này cứ thế mà bỏ qua.
Cha hàng năm không có ở nhà, chưa từng nghe chuyện họ ở nhà bịa đặt như thế nào trong thôn, hắt nước bẩn vào Vệ Nhạc." Vệ Gia dừng một chút rồi nói tiếp: "Chuyện này con không muốn nói nữa, cũng không phải là hành động theo cảm tính, mà chỉ là cảm thấy không cần phải sửa chữa mối quan hệ với loại người này."
Nói xong mấy lời này, chuồng ngựa bên kia yên lặng một hồi, Trần Tê tựa hồ nghe được cái bật lửa "cạch cạch" một tiếng, rất nhanh một đám khói cùng với không khí mát lạnh lan tràn ra.
Editor: Tên của đứa con Vệ Côn Hiền là Vệ Sĩ Ngô, tạm dịch biến đổi là Vệ Sĩ Ngô.
Mọi người thông cảm nha.
.