Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Anh nghĩ mình là vua của cả thế giới này hay sao?
Dù cả đêm hôm qua không ăn nhưng với việc này Tiêu Yến đã quá quen rồi. Buổi sáng cô thức giậy vệ sinh cá nhân, sửa soạn sau đó ra ngoài đi gặp đối tượng xem mắt mà ba nuôi cô đã sắp xếp.
Vừa xách túi xuống nhà đã bị con điên Tiêu Gia Nhi chặn lại, nó hét vào mặt cô như cô thật ra mới là em của nó trong khi nó thua cô đến sáu tuổi:"Hôm qua chị không làm việc nhà, tôi sẽ nói với ba"
Năm nay vừa tròn mười chín đã được ba mẹ chiều chuộng không học đại học mà yêu đương với Uông thiếu gia, nghe nói còn sắp đính hôn.
Ha, để xem mày có yên bình hạnh phúc được không con đ*.
"Tùy cô" nói rồi Tiêu Yến dẫm giày cao gót lộp cộp bước đi, Tiêu Gia Nhi ở phía sau dậm chân tức giận.
Địa điểm gặp đối tượng xem mắt là ở một quán cà phê phải nói là có chút khoa trương, quán cà phê gì cứ như quán bar, người đến còn mang những bộ đồ không hề đứng đắn.
Là ai đã chọn một nơi như thế này để xem mắt cơ chứ?
Cô không có bất cứ thông tin nào về người kia, khi bước vào nhìn xung quanh một cách mơ hồ cho đến khi có một người đàn ông vẫy vẫy tay với cô.
Tiêu Yến nghi ngờ bước đến dò hỏi:"Cho hỏi anh là?"
Hắn ta đứng dậy sửa sang lại quần áo, chìa tay ra niềm nở nói:"Là cô Tiêu đúng không? rất vui được gặp, tôi là Vinh Tử Sam"
Tiêu Yến bất ngờ, có phải có gì đó nhầm lẫn hay không? Ông ta ấy vậy mà lại có thể sắp xếp cho cô đối tượng xem mắt không hề xúc phạm người nhìn một chút nào.
Tiêu Yến hoàng hồn bắt tay với Vinh Tử Sam, sau đó anh ta còn lịch sự kéo ghế cho cô.
Cô đành phải ngồi xuống, hắn ta bắt đầu bắt chuyện, vừa nhìn cũng đủ biết là con người rất mồm mép.
Thế nhưng Tiêu Yến lại không thích những người như vậy, hỏi gì thì cô trả lời một cách thờ ơ, một cuộc nói chuyện không thể tẻ nhạt và vô vị hơn.
Đúng lúc Tiêu Yến buồn chán lia mắt đi xung quanh thì thấy Lăng Dương Thần, cái tên cứ như ma như quỷ thoắt ẩn thoắt hiện đang ở một bàn không xa nhìn cô với đôi mắt như đang công kích.
Tiêu Yến vừa được ngụm nước liền ho sặc sụa, Vinh Tử Sam sốt ruột đứng dậy vỗ vỗ vào lưng cô hai cái, ấy vậy mà liền bị một bàn tay thon dài khác hất đi.
Lực hất vô cùng mạnh, Vinh Tử Sam loạng choạng lùi ra sau hai bước sau đó mới có thể nhìn rõ người vừa đến kia là tên quoái vật Lăng Dương Thần.
Anh tức giận bóp lấy cằm cô nâng lên nói thẳng vào mặt Tiêu Yến:"Vừa mới ngủ với tôi đã mau chóng muốn tìm kèo mới?"
Tiêu Yến đẩy tay anh ta ra thế nhưng lực cổ tay hắn vô cùng mạnh khiến cô có chút tê dại.
Cô khó khăn nói:"Anh đang nói cái gì vậy"
Lăng Dương Thần thuận thế hôn xuống vành môi đỏ mọng của cô, cắn mút một cách mạnh bạo đến trôi đi cả lớp son vô cùng đẹp đẽ làm đôi môi mỏng của cô thoáng chốc sưng lên.
Tiêu Yến tức giận vung tay cho Lăng Dương Thần một bạt tai, mạnh đến nỗi cả khuôn mặt anh phải nghiêng sang một bên, để lại năm dấu tay rõ ràng.
Đến ba mẹ anh cũng chưa từng làm chuyện đó đâu!!
Lăng Dương Thần lửa giận cuồn cuộn túm lấy cổ tay cô lôi ra ngoài dưới con mắt còn đang ngỡ ngàng của Vinh Tử Sam.
Cô bị lôi ra xe, sau đó anh ta hung hăng mở cửa ném cô vào hàng ghế sau, Tiêu Yến đầu đập vào cửa đau đến choáng váng liền hét lên:"Con mẹ nó anh bị điên à!!!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Lăng Dương Thần cũng theo vào trong đóng sầm cửa lại, nói với vẻ khinh bỉ:"Cô nghe cho rõ đây, thứ mà Lăng Dương Thần tôi đã sử dụng qua, tuyệt đối không cho phép người khác chạm vào"
Tiêu Yến bị lý lẽ này làm cho tức giận, không nhịn được mà xổ một tràng:"Anh dcm ảo tưởng vừa thôi, anh nghĩ mình là vua của cái thể giới này hay sao?.."
Lăng Dương Thần một lần nữa bóp chặt cằm cô nói lớn:"Cô câm miệng, không phải là vua của thế giới nhưng lời nói của tôi là mệnh lệnh mà cô phải nghe theo, không nghe thì chỉ có một con đường đó là chết!!"
Chết sao? Nhà họ Tiêu vẫn còn nhởn nhơ ở đó, cô con mẹ nó không thể chết!
Tiêu Yến nhắm nghiền mắt suy nghĩ cách ứng phó nhưng anh lại tưởng cô cuối cùng cũng ngoan ngoãn chịu thua lúc này mới đắc ý đưa tay xé phăng chiếc váy nhung tăm của cô ra khiến cô giật mình:"Anh làm cái gì vậy"
"Không phải chuyện của cô"
Lăng Dương Thần vẫn miệt mài xé, cô tưởng anh lôi cô vào đây để tẩn cô một trận vậy mà lại xé quần áo, chẳng lẽ lần trước xong anh ta đã nghiện làm chuyện đó với cô.
Điên rồ!!
"Anh mau dừng lại đi, bên cạnh anh làm gì thiếu đàn bà mà phải hành hạ tôi"
Lăng Dương Thần khựng lại, sau đó bật cười:"Sao vậy, đây không phải những gì cô muốn sao? Leo lên giường người khác chính là nghề của cô mà?"
Ừ phải rồi, trước giờ cô luôn được gắn trên người một cái mác như thế, anh ta có hiểu lầm cũng chẳng trách được.
Leo lên giường người khác là nghề của cô, Tiêu Yến đã nghe câu này đến chán và chẳng thấy có gì phải buồn, dù cho lần trước với Lăng Dương Thần chính là lần đầu tiên trong cuộc đời của mình.
Đang xoay tròn trong mớ suy nghĩ hỗn độn, một vật gì đó to lớn đâm vào bên dưới cô khiến cô bất ngờ vừa đau đến phát ra tiếng rên ai oán.
Lần trước say bí tỉ cô còn chẳng biết anh ta đã làm gì trên người của mình.
Không màn dạo đầu, anh ta cứ như con hổ đói hung hăng lao vào tưởng chừng như đã chạm đến nơi sâu nhất bên trong cơ thể của cô.
Chiếc xe xịn xò vô cùng rộng rãi đủ để anh thoải mái dùng những tư thế mà mình thích, Tiêu Yến cố gắng cắn lấy môi dưới đến bật máu cũng không buông để giữ cho mình không thể phát ra tiếng động.
Lăng Dương Thần nhìn vẻ mặt không cam chịu của cô khinh bỉ nói bên tai:"Sao vậy? lần trước cô phóng đãng lắm cơ mà"
Anh cúi xuống chiếm lấy môi cô tách ra để cô không thể kìm nén âm thanh, trong xe bắt đầu phát ra đầy thứ tiếng ám muội.
Anh hài lòng đẩy mạnh, mặc cho móng tay dài được chau chuốt của cô cào mạnh vào sau lưng đến rỉ máu.
Anh ta dừng lại gọi một cú điện thoại, cô nghe loáng thoáng anh nói với ai đó mau đến chở anh về.
Tưởng sắp được anh buông tha nhưng anh ta vẫn điên cuồng lên xuống, cô thoáng qua một tia lo sợ không lẽ anh ta muốn tài xế đến đưa anh và cô về và sẽ tiếp tục làm cho đến khi đến nơi hay sao?
Sao anh ta có thể không ngại ngùng làm chuyện này trước mặt người khác chứ?
Lúc tài xế đẩy cửa bước vào nghe thấy tiếng rên anh ta tự giác không dám quay đầu lấy một cái mà biết điều kéo vách ngăn lên che chắn hết khung cảnh không dành cho thiếu nhi này.
Tài xế ấp a ấp úng nói:"Thiếu gia, về Lăng gia ạ"
Nhìn anh ta có vẻ do dự, cuối cùng đáp nhẹ một câu:"Ừ"
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, dù có vách ngăn nhưng nó không hề cách âm, anh ta đủ biết hai người phía sau đang làm gì.
Đến nơi hắn đẩy cửa bỏ chạy mất dạng, chiếc xe dừng lại liền rung rắc dữ dội.
Biết xe đã dừng, Lăng Dương Thần mang lại quần áo rồi từ sau lấy ra một cái chăn mỏng choàng lên người cô bế ngang cô vào biệt thự.
Người hầu thấy anh liền cúi rạp đầu xuống cho đến khi cả hai người đi khuất vào phòng.
Vừa xách túi xuống nhà đã bị con điên Tiêu Gia Nhi chặn lại, nó hét vào mặt cô như cô thật ra mới là em của nó trong khi nó thua cô đến sáu tuổi:"Hôm qua chị không làm việc nhà, tôi sẽ nói với ba"
Năm nay vừa tròn mười chín đã được ba mẹ chiều chuộng không học đại học mà yêu đương với Uông thiếu gia, nghe nói còn sắp đính hôn.
Ha, để xem mày có yên bình hạnh phúc được không con đ*.
"Tùy cô" nói rồi Tiêu Yến dẫm giày cao gót lộp cộp bước đi, Tiêu Gia Nhi ở phía sau dậm chân tức giận.
Địa điểm gặp đối tượng xem mắt là ở một quán cà phê phải nói là có chút khoa trương, quán cà phê gì cứ như quán bar, người đến còn mang những bộ đồ không hề đứng đắn.
Là ai đã chọn một nơi như thế này để xem mắt cơ chứ?
Cô không có bất cứ thông tin nào về người kia, khi bước vào nhìn xung quanh một cách mơ hồ cho đến khi có một người đàn ông vẫy vẫy tay với cô.
Tiêu Yến nghi ngờ bước đến dò hỏi:"Cho hỏi anh là?"
Hắn ta đứng dậy sửa sang lại quần áo, chìa tay ra niềm nở nói:"Là cô Tiêu đúng không? rất vui được gặp, tôi là Vinh Tử Sam"
Tiêu Yến bất ngờ, có phải có gì đó nhầm lẫn hay không? Ông ta ấy vậy mà lại có thể sắp xếp cho cô đối tượng xem mắt không hề xúc phạm người nhìn một chút nào.
Tiêu Yến hoàng hồn bắt tay với Vinh Tử Sam, sau đó anh ta còn lịch sự kéo ghế cho cô.
Cô đành phải ngồi xuống, hắn ta bắt đầu bắt chuyện, vừa nhìn cũng đủ biết là con người rất mồm mép.
Thế nhưng Tiêu Yến lại không thích những người như vậy, hỏi gì thì cô trả lời một cách thờ ơ, một cuộc nói chuyện không thể tẻ nhạt và vô vị hơn.
Đúng lúc Tiêu Yến buồn chán lia mắt đi xung quanh thì thấy Lăng Dương Thần, cái tên cứ như ma như quỷ thoắt ẩn thoắt hiện đang ở một bàn không xa nhìn cô với đôi mắt như đang công kích.
Tiêu Yến vừa được ngụm nước liền ho sặc sụa, Vinh Tử Sam sốt ruột đứng dậy vỗ vỗ vào lưng cô hai cái, ấy vậy mà liền bị một bàn tay thon dài khác hất đi.
Lực hất vô cùng mạnh, Vinh Tử Sam loạng choạng lùi ra sau hai bước sau đó mới có thể nhìn rõ người vừa đến kia là tên quoái vật Lăng Dương Thần.
Anh tức giận bóp lấy cằm cô nâng lên nói thẳng vào mặt Tiêu Yến:"Vừa mới ngủ với tôi đã mau chóng muốn tìm kèo mới?"
Tiêu Yến đẩy tay anh ta ra thế nhưng lực cổ tay hắn vô cùng mạnh khiến cô có chút tê dại.
Cô khó khăn nói:"Anh đang nói cái gì vậy"
Lăng Dương Thần thuận thế hôn xuống vành môi đỏ mọng của cô, cắn mút một cách mạnh bạo đến trôi đi cả lớp son vô cùng đẹp đẽ làm đôi môi mỏng của cô thoáng chốc sưng lên.
Tiêu Yến tức giận vung tay cho Lăng Dương Thần một bạt tai, mạnh đến nỗi cả khuôn mặt anh phải nghiêng sang một bên, để lại năm dấu tay rõ ràng.
Đến ba mẹ anh cũng chưa từng làm chuyện đó đâu!!
Lăng Dương Thần lửa giận cuồn cuộn túm lấy cổ tay cô lôi ra ngoài dưới con mắt còn đang ngỡ ngàng của Vinh Tử Sam.
Cô bị lôi ra xe, sau đó anh ta hung hăng mở cửa ném cô vào hàng ghế sau, Tiêu Yến đầu đập vào cửa đau đến choáng váng liền hét lên:"Con mẹ nó anh bị điên à!!!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Lăng Dương Thần cũng theo vào trong đóng sầm cửa lại, nói với vẻ khinh bỉ:"Cô nghe cho rõ đây, thứ mà Lăng Dương Thần tôi đã sử dụng qua, tuyệt đối không cho phép người khác chạm vào"
Tiêu Yến bị lý lẽ này làm cho tức giận, không nhịn được mà xổ một tràng:"Anh dcm ảo tưởng vừa thôi, anh nghĩ mình là vua của cái thể giới này hay sao?.."
Lăng Dương Thần một lần nữa bóp chặt cằm cô nói lớn:"Cô câm miệng, không phải là vua của thế giới nhưng lời nói của tôi là mệnh lệnh mà cô phải nghe theo, không nghe thì chỉ có một con đường đó là chết!!"
Chết sao? Nhà họ Tiêu vẫn còn nhởn nhơ ở đó, cô con mẹ nó không thể chết!
Tiêu Yến nhắm nghiền mắt suy nghĩ cách ứng phó nhưng anh lại tưởng cô cuối cùng cũng ngoan ngoãn chịu thua lúc này mới đắc ý đưa tay xé phăng chiếc váy nhung tăm của cô ra khiến cô giật mình:"Anh làm cái gì vậy"
"Không phải chuyện của cô"
Lăng Dương Thần vẫn miệt mài xé, cô tưởng anh lôi cô vào đây để tẩn cô một trận vậy mà lại xé quần áo, chẳng lẽ lần trước xong anh ta đã nghiện làm chuyện đó với cô.
Điên rồ!!
"Anh mau dừng lại đi, bên cạnh anh làm gì thiếu đàn bà mà phải hành hạ tôi"
Lăng Dương Thần khựng lại, sau đó bật cười:"Sao vậy, đây không phải những gì cô muốn sao? Leo lên giường người khác chính là nghề của cô mà?"
Ừ phải rồi, trước giờ cô luôn được gắn trên người một cái mác như thế, anh ta có hiểu lầm cũng chẳng trách được.
Leo lên giường người khác là nghề của cô, Tiêu Yến đã nghe câu này đến chán và chẳng thấy có gì phải buồn, dù cho lần trước với Lăng Dương Thần chính là lần đầu tiên trong cuộc đời của mình.
Đang xoay tròn trong mớ suy nghĩ hỗn độn, một vật gì đó to lớn đâm vào bên dưới cô khiến cô bất ngờ vừa đau đến phát ra tiếng rên ai oán.
Lần trước say bí tỉ cô còn chẳng biết anh ta đã làm gì trên người của mình.
Không màn dạo đầu, anh ta cứ như con hổ đói hung hăng lao vào tưởng chừng như đã chạm đến nơi sâu nhất bên trong cơ thể của cô.
Chiếc xe xịn xò vô cùng rộng rãi đủ để anh thoải mái dùng những tư thế mà mình thích, Tiêu Yến cố gắng cắn lấy môi dưới đến bật máu cũng không buông để giữ cho mình không thể phát ra tiếng động.
Lăng Dương Thần nhìn vẻ mặt không cam chịu của cô khinh bỉ nói bên tai:"Sao vậy? lần trước cô phóng đãng lắm cơ mà"
Anh cúi xuống chiếm lấy môi cô tách ra để cô không thể kìm nén âm thanh, trong xe bắt đầu phát ra đầy thứ tiếng ám muội.
Anh hài lòng đẩy mạnh, mặc cho móng tay dài được chau chuốt của cô cào mạnh vào sau lưng đến rỉ máu.
Anh ta dừng lại gọi một cú điện thoại, cô nghe loáng thoáng anh nói với ai đó mau đến chở anh về.
Tưởng sắp được anh buông tha nhưng anh ta vẫn điên cuồng lên xuống, cô thoáng qua một tia lo sợ không lẽ anh ta muốn tài xế đến đưa anh và cô về và sẽ tiếp tục làm cho đến khi đến nơi hay sao?
Sao anh ta có thể không ngại ngùng làm chuyện này trước mặt người khác chứ?
Lúc tài xế đẩy cửa bước vào nghe thấy tiếng rên anh ta tự giác không dám quay đầu lấy một cái mà biết điều kéo vách ngăn lên che chắn hết khung cảnh không dành cho thiếu nhi này.
Tài xế ấp a ấp úng nói:"Thiếu gia, về Lăng gia ạ"
Nhìn anh ta có vẻ do dự, cuối cùng đáp nhẹ một câu:"Ừ"
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, dù có vách ngăn nhưng nó không hề cách âm, anh ta đủ biết hai người phía sau đang làm gì.
Đến nơi hắn đẩy cửa bỏ chạy mất dạng, chiếc xe dừng lại liền rung rắc dữ dội.
Biết xe đã dừng, Lăng Dương Thần mang lại quần áo rồi từ sau lấy ra một cái chăn mỏng choàng lên người cô bế ngang cô vào biệt thự.
Người hầu thấy anh liền cúi rạp đầu xuống cho đến khi cả hai người đi khuất vào phòng.