Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Có thể chết luôn ở đó càng tốt
Vương Tử Vy mỉm cười:"Không sao đâu, như vậy nhằm nhò gì chứ, ấy Dương Thần, không phải anh thích leo núi lắm à? Cũng lâu lắm rồi chúng ta chưa leo núi cùng nhau"
Cô ta còn cố ý nhấn mạnh hai chữ chúng ta và nói ra sở thích của Lăng Dương Thần, nếu cô từ chối thì hẳn là không phù hợp với anh ta.
Nhưng Lăng Dương Thần lại nói:"Lâu rồi cũng không leo, không có thời gian, cũng không còn hứng thú nữa "
Anh bây giờ đã là giám đốc điều hành,giám đốc bên mảng sáng tạo và còn là chủ tịch toàn cầu điều hành cả tập đoàn, còn đâu thời trẻ tràn đầy năng lượng, có thời gian theo đuổi đam mê.
Với lại những cuộc vui của tuổi trẻ anh từ lâu đã không còn hứng thú, leo núi thật ra thật tốn thời gian mà còn nhàm chán.
Cảm thấy nếu muốn rèn luyện thể lực, không phải chỉ cần lên giường là nhanh nhất sao? Anh ta vuốt cằm nhìn sang Tiêu Yến.
Vương Tử Vy nhất thời á khẩu không biết nói gì, ngại ngùng cười trừ nhưng Tiêu Yến lại nảy ý:"Leo núi cũng hay đó chứ? Sao không thử một chút"
Cô ta nhếch môi, nghĩ Lăng Dương Thần đã cho cô một đường lui vậy mà còn không biết tự lượng sức mình.
Với Tiêu Yến, Lăng Dương Thần biết bản thân cô không phải là người yếu đuối, vô cùng mạnh mẽ, là cô gái chỉ có một mục đích sống đó chính là tận diệt một gia tộc.
Người như vậy, anh ta sợ đến đỉnh eve cô ta cũng có thể chinh phục cũng không chừng.
Lăng Dương Thần bình thản gắp đồ ăn vào bát cho Tiêu Yến nói:"Vậy cũng được"
Vương Tử Vy găm chặt đũa vào đáy bát không nói gì thêm trong bữa cơm này.
Tiêu Yến lâu lâu lại nhìn thấy cô ta nhìn cô đầy trìu mến nhưng là người vô cùng từng trải, cô có thể nhìn ra cô ta đang có ý công kích với mình.
Cô tự cười nhạt trong lòng, cô ta nghĩ Lăng Dương Thần của cô ta chính là miếng thịt béo bở mà ai cũng nhỏ dãi lao vào tranh dành hay sao?
Bà đây không thèm! Chẳng qua Tiêu Yến là người hay thích gây sự, lại nhìn ra tâm cơ của cô ta không tốt nên muốn khiêu khích mà thôi, thành ra nhìn giống như cô thèm khát muốn tranh dành với cô ta lắm vậy.
Bữa ăn đã xong, Tiêu Yến nhàn dã dựa vào ghế nhìn cô ta xốt sắng dọn dẹp bát đũa ở trên bàn đi, đúng là xứng danh người con gái "công dung ngôn hạnh".
Tiêu Yến xoay người nói với Lăng Dương Thần:"Thần, bế em vào phòng thay đồ đi?"
Bây giờ Lăng Dương Thần mới hiểu ra rằng, ở trước mặt Vương Tử Vy, Tiêu Yến mới là một con người khác.
Anh chẳng vạch trần ngược lại còn rất biết hùa theo vẻ chiều chuộng bế cô về phòng, Vương Tử Vy vừa xả nước nửa chén bát tức giận nhìn theo.
Lăng Dương Thần đưa cô vào phòng đóng cửa lại đặt cô lên kệ tủ thấp ép vào tường gian manh nói:"Cô vừa gọi tôi là gì?"
Tiêu Yến cố lục lọi kí ức:"Lăng Dương Thần?"
Anh ta bỗng dưng tiến lên hôn lấy cô một cách mạnh bạo sau đó buông ra:"Không đúng, phạt"
"Thần kinh à" Tiêu Yến vung chân định đạp anh thì Lăng Dương Thần đã đoán được trước bắt lấy không quên vuốt ve:"Không trả lời đàng hoàng tôi sẽ chuyển địa điểm hôn đấy"
Tiêu Yến cau mày giận dữ nói:" Tôi hỏi anh có bị thần kinh không? Tôi còn có thể gọi anh là gì, là..."
Cô bất chợt nhớ ra một điều gì đó, nhỏ giọng nói:"Thần?"
Khuôn mặt Lăng Dương Thần lộ rõ vẻ phấn khích, anh ta tiến sát lại hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô:"Lại đi"
Chỉ là cách gọi thôi có cần phấn khích như vậy hay không?
Tiêu Yến không muốn dây dưa, lần này lời nói của cô lạnh tanh không hề có hồn máy móc làm theo lời anh ta nói:"Thần"
Lăng Dương Thần bật cười buông cô ra nói:"Tôi sẽ xử cô sau, chuẩn bị đồ đạc đi"
Tiêu Yến nói theo:"Tôi có thể đưa bạn tôi đi cùng được chứ?"
Manica vừa về nước, đáng lý ra cô phải cùng cô ấy đi chơi, vậy mà lại lỡ miệng đồng ý đi leo núi, vậy chi bằng rủ cô ấy cùng đi.
Nghe đến chữ "Bạn" người đầu tiên mà Lăng Dương Thần nghĩ đến:"Ngô Hi Trạch?"
Tiêu Yến phất tay:"Cậu ta đã ra nước ngoài rồi, anh không cần lo lắng"
Lăng Dương Thần nghĩ vậy chắc là cô gái hôm qua ở chung phòng với cô, Ngô Hi Trạch đi nước ngoài, có thể chết luôn ở đó càng tốt.
Cô ta còn cố ý nhấn mạnh hai chữ chúng ta và nói ra sở thích của Lăng Dương Thần, nếu cô từ chối thì hẳn là không phù hợp với anh ta.
Nhưng Lăng Dương Thần lại nói:"Lâu rồi cũng không leo, không có thời gian, cũng không còn hứng thú nữa "
Anh bây giờ đã là giám đốc điều hành,giám đốc bên mảng sáng tạo và còn là chủ tịch toàn cầu điều hành cả tập đoàn, còn đâu thời trẻ tràn đầy năng lượng, có thời gian theo đuổi đam mê.
Với lại những cuộc vui của tuổi trẻ anh từ lâu đã không còn hứng thú, leo núi thật ra thật tốn thời gian mà còn nhàm chán.
Cảm thấy nếu muốn rèn luyện thể lực, không phải chỉ cần lên giường là nhanh nhất sao? Anh ta vuốt cằm nhìn sang Tiêu Yến.
Vương Tử Vy nhất thời á khẩu không biết nói gì, ngại ngùng cười trừ nhưng Tiêu Yến lại nảy ý:"Leo núi cũng hay đó chứ? Sao không thử một chút"
Cô ta nhếch môi, nghĩ Lăng Dương Thần đã cho cô một đường lui vậy mà còn không biết tự lượng sức mình.
Với Tiêu Yến, Lăng Dương Thần biết bản thân cô không phải là người yếu đuối, vô cùng mạnh mẽ, là cô gái chỉ có một mục đích sống đó chính là tận diệt một gia tộc.
Người như vậy, anh ta sợ đến đỉnh eve cô ta cũng có thể chinh phục cũng không chừng.
Lăng Dương Thần bình thản gắp đồ ăn vào bát cho Tiêu Yến nói:"Vậy cũng được"
Vương Tử Vy găm chặt đũa vào đáy bát không nói gì thêm trong bữa cơm này.
Tiêu Yến lâu lâu lại nhìn thấy cô ta nhìn cô đầy trìu mến nhưng là người vô cùng từng trải, cô có thể nhìn ra cô ta đang có ý công kích với mình.
Cô tự cười nhạt trong lòng, cô ta nghĩ Lăng Dương Thần của cô ta chính là miếng thịt béo bở mà ai cũng nhỏ dãi lao vào tranh dành hay sao?
Bà đây không thèm! Chẳng qua Tiêu Yến là người hay thích gây sự, lại nhìn ra tâm cơ của cô ta không tốt nên muốn khiêu khích mà thôi, thành ra nhìn giống như cô thèm khát muốn tranh dành với cô ta lắm vậy.
Bữa ăn đã xong, Tiêu Yến nhàn dã dựa vào ghế nhìn cô ta xốt sắng dọn dẹp bát đũa ở trên bàn đi, đúng là xứng danh người con gái "công dung ngôn hạnh".
Tiêu Yến xoay người nói với Lăng Dương Thần:"Thần, bế em vào phòng thay đồ đi?"
Bây giờ Lăng Dương Thần mới hiểu ra rằng, ở trước mặt Vương Tử Vy, Tiêu Yến mới là một con người khác.
Anh chẳng vạch trần ngược lại còn rất biết hùa theo vẻ chiều chuộng bế cô về phòng, Vương Tử Vy vừa xả nước nửa chén bát tức giận nhìn theo.
Lăng Dương Thần đưa cô vào phòng đóng cửa lại đặt cô lên kệ tủ thấp ép vào tường gian manh nói:"Cô vừa gọi tôi là gì?"
Tiêu Yến cố lục lọi kí ức:"Lăng Dương Thần?"
Anh ta bỗng dưng tiến lên hôn lấy cô một cách mạnh bạo sau đó buông ra:"Không đúng, phạt"
"Thần kinh à" Tiêu Yến vung chân định đạp anh thì Lăng Dương Thần đã đoán được trước bắt lấy không quên vuốt ve:"Không trả lời đàng hoàng tôi sẽ chuyển địa điểm hôn đấy"
Tiêu Yến cau mày giận dữ nói:" Tôi hỏi anh có bị thần kinh không? Tôi còn có thể gọi anh là gì, là..."
Cô bất chợt nhớ ra một điều gì đó, nhỏ giọng nói:"Thần?"
Khuôn mặt Lăng Dương Thần lộ rõ vẻ phấn khích, anh ta tiến sát lại hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô:"Lại đi"
Chỉ là cách gọi thôi có cần phấn khích như vậy hay không?
Tiêu Yến không muốn dây dưa, lần này lời nói của cô lạnh tanh không hề có hồn máy móc làm theo lời anh ta nói:"Thần"
Lăng Dương Thần bật cười buông cô ra nói:"Tôi sẽ xử cô sau, chuẩn bị đồ đạc đi"
Tiêu Yến nói theo:"Tôi có thể đưa bạn tôi đi cùng được chứ?"
Manica vừa về nước, đáng lý ra cô phải cùng cô ấy đi chơi, vậy mà lại lỡ miệng đồng ý đi leo núi, vậy chi bằng rủ cô ấy cùng đi.
Nghe đến chữ "Bạn" người đầu tiên mà Lăng Dương Thần nghĩ đến:"Ngô Hi Trạch?"
Tiêu Yến phất tay:"Cậu ta đã ra nước ngoài rồi, anh không cần lo lắng"
Lăng Dương Thần nghĩ vậy chắc là cô gái hôm qua ở chung phòng với cô, Ngô Hi Trạch đi nước ngoài, có thể chết luôn ở đó càng tốt.