Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Súc sinh
Quản gia Lâm vừa đi thì có một chiếc xe khác lao đến chặn ngang xe, đèn xe đối diện chiếu thẳng vào xe làm Tiêu Yến cũng phải nheo mắt.
Là ai? người của Tiêu gia đã biết và đuổt theo sao?
Có người bước ra, vì đi ngược ánh sáng nên cô đã không thể nhìn rõ.
Quản gia Lâm thấy Tiêu Yến có vẻ lo lắng thì cười nói:"Tiểu thư đừng lo, là thiếu gia"
Tiêu Yến lặp lại:"Lăng Dương Thần?"
Cánh cửa ghế phụ bật mở, khuôn mặt anh dần dần hiện ra, anh ta vươn tay bế cô ra khỏi xe bước đi.
Bị bế bất ngờ, Tiêu Yến vô thức ôm lấy cổ anh ngờ ngợ có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp phát ra từ lồng ngực, sau đó anh ta châm chọc:"Không cần ôm chặt vậy đâu"
Ý anh ta là cô nhớ anh ta nên mới ôm chặt như thế?
Giọng Tiêu Yến có phần lạnh tanh:"Anh đến đây làm gì? Giờ này anh ở công ty mới đúng"
"Tôi đón người của tôi về, không được sao?"
Lăng Dương Thần đặt cô ngồi vào ghế phụ của xe mình, Tiêu Yến ngả người ra ghế mặt hiện rõ ý cười:"Vậy thì quý ngài đây đón nhầm người rồi, mau để ta xuống"
Anh nhướn mày, hiếm khi có thể nói chuyện với cô một cách đàng hoàng như vậy:"Nhầm người cũng được, anh hùng bắt cóc mĩ nhân"
Hình như có gì sai sai đúng không?
Nói rồi Lăng Dương Thần đóng sầm cửa lại, vòng qua bên ghế lái quay xe trở về biệt thự.
Động tác tay của anh nhàn nhã rút từ trong chiếc hộp bạc vô cùng tinh xảo ra một điếu thuốc nhẹ nhàng đặt lên miệng, sau đó xoay xoay chiếc hộp bỗng dưng bật ra lửa, châm cháy điếu thuốc.
Trong mắt người khác thì hút thuốc chính là một thứ gì đó tệ nạn, còn một loạt động tác từ lấy thuốc đến châm thuốc của anh, tất cả lại vô cùng tao nhã như không vương vấn bụi trần.
Anh vừa lái xe vừa nhàn nhàn thở ra một làn khói trắng, mùi thuốc không hề khó chịu, cô cảm giác như nó được làm từ socola, ngọt đến mê mẩn.
Nhận ra ánh mắt đang đặt trên người mình, anh nhướn mày hỏi:"Sao vậy? Cô không thích mùi thuốc à?"
Tiêu Yến vội vã quay đi chỗ khác, lười biếng nói:"Ừ"
Mặc dù nó không khó chịu nhưng cô vẫn biết nó chẳng có gì tốt lành, huống hồ cô không thích anh ta, vậy nên những gì anh ta làm cô đều không thích.
Sau khi thấy có luồn gió thổi qua làm tóc cô ngả về một hướng, Tiêu Yến xoay người thấy anh ta châm đầu thuốc đang cháy vào nước rồi ném ra ngoài.
Cửa sổ từ từ đóng lại, Lăng Dương Thần cũng không nói gì thêm, Tiêu Yến đương nhiên cũng chẳng bao giờ bắt chuyện.
Người cao ngạo như anh ta sẽ không vì câu nói của cô mà dập điếu thuốc chứ?
Cô cũng không hơi đâu quan tâm, dựa vào ghế rồi lờ mờ ngủ đi.
Lúc đến nơi, Lăng Dương Thần định xuống xe thì để ý thấy Tiêu Yến vẫn còn ngủ, thế nhưng đầu lông mày cô vẫn luôn cau lại, những ngón tay làm móng tỉ mỉ găm chặt vào lòng bàn tay.
Là cô gặp ác mộng, hay bởi vì cho dù là lúc ngủ thì cô vẫn luôn cảnh giác như thế?
Lăng Dương Thần chỉ mới mở cửa xe phát ra một tiếng cạch rất nhỏ nhưng Tiêu Yến đã giật mình tỉnh giấc, không đợi anh mở cửa cho mà đẩy cửa thong dong bước ra.
Mặt cô rất bình thản không giống như một người vừa mới mơ thấy ác mộng.
Tiêu Yến bước đi trước, anh đi sau cho đến khi có chuông điện thoại reo lên.
Cô có thể đoán ra người gọi đến, chỉ có thể là Tiêu Chí Nguyên.
Cô lười biếng bắt máy:"Alo"
"Tiêu Yến, mày quá quắt lắm rồi, sao mày có thể làm ra loại chuyện như vậy. Mày là cái thể loại gì, ăn cháo đá bát sao? Hết quyến rũ người yêu của em gái, không được lại quay qua phá hoại hôn lễ, còn súc phạm danh dự của con bé, mày muốn cả Tiêu gia sụp đổ thì mới vừa lòng đúng không? Ba năm trước tao không nên để mày đi nước ngoài mà bóp chết mày thì đúng hơn, nhận nuôi mày để nhận lại ngày hôm nay, súc sinh!!"
Tiêu Yến bị chửi một tràng cũng không hề nổi nóng, nhếch môi đáp lại: "Tôi còn mong cả nhà ông 'chết' kia kìa"
"Mày!!!"
"Tiêu Chí Nguyên, nể tình được ông nhận nuôi về tôi sẽ chừa lại cho ông một con đường sống, nhưng mà là sống không bằng chết"
Những dòng cuối Tiêu Yến gằn xuống nghe vô cùng dữ tợn, đến Tiêu Chí Nguyên trong một giây phút nào đó cũng phải lạnh sống lưng, ông ta quát lớn một câu:"Để tao xem, đứa nào chết trước"
Tiếng tít tít vang lên, Tiêu Yến thầm cười trong lòng, để xem còn ai dám rước con gái ông về, giá cổ phiếu chắc chắn đang rớt trầm trọng lại còn mạnh miệng được như vậy.
Lăng Dương Thần theo sau, Tiêu Yến lại mở loa ngoài nên anh ta đã nghe được hết toàn bộ câu chuyện, từ ba năm trước không phải là cô trốn anh mà là bị ép đi, anh không điều tra thân thế của Tiêu Yến, bởi vì lúc trước anh không nhất thiết phải quan tâm cô như thế nào, mặc dù rất thắc mắc tại sao giữa cô và gia đình lại mâu thuẫn như vậy, không ngờ bởi vì cô là con nuôi.
Là ai? người của Tiêu gia đã biết và đuổt theo sao?
Có người bước ra, vì đi ngược ánh sáng nên cô đã không thể nhìn rõ.
Quản gia Lâm thấy Tiêu Yến có vẻ lo lắng thì cười nói:"Tiểu thư đừng lo, là thiếu gia"
Tiêu Yến lặp lại:"Lăng Dương Thần?"
Cánh cửa ghế phụ bật mở, khuôn mặt anh dần dần hiện ra, anh ta vươn tay bế cô ra khỏi xe bước đi.
Bị bế bất ngờ, Tiêu Yến vô thức ôm lấy cổ anh ngờ ngợ có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp phát ra từ lồng ngực, sau đó anh ta châm chọc:"Không cần ôm chặt vậy đâu"
Ý anh ta là cô nhớ anh ta nên mới ôm chặt như thế?
Giọng Tiêu Yến có phần lạnh tanh:"Anh đến đây làm gì? Giờ này anh ở công ty mới đúng"
"Tôi đón người của tôi về, không được sao?"
Lăng Dương Thần đặt cô ngồi vào ghế phụ của xe mình, Tiêu Yến ngả người ra ghế mặt hiện rõ ý cười:"Vậy thì quý ngài đây đón nhầm người rồi, mau để ta xuống"
Anh nhướn mày, hiếm khi có thể nói chuyện với cô một cách đàng hoàng như vậy:"Nhầm người cũng được, anh hùng bắt cóc mĩ nhân"
Hình như có gì sai sai đúng không?
Nói rồi Lăng Dương Thần đóng sầm cửa lại, vòng qua bên ghế lái quay xe trở về biệt thự.
Động tác tay của anh nhàn nhã rút từ trong chiếc hộp bạc vô cùng tinh xảo ra một điếu thuốc nhẹ nhàng đặt lên miệng, sau đó xoay xoay chiếc hộp bỗng dưng bật ra lửa, châm cháy điếu thuốc.
Trong mắt người khác thì hút thuốc chính là một thứ gì đó tệ nạn, còn một loạt động tác từ lấy thuốc đến châm thuốc của anh, tất cả lại vô cùng tao nhã như không vương vấn bụi trần.
Anh vừa lái xe vừa nhàn nhàn thở ra một làn khói trắng, mùi thuốc không hề khó chịu, cô cảm giác như nó được làm từ socola, ngọt đến mê mẩn.
Nhận ra ánh mắt đang đặt trên người mình, anh nhướn mày hỏi:"Sao vậy? Cô không thích mùi thuốc à?"
Tiêu Yến vội vã quay đi chỗ khác, lười biếng nói:"Ừ"
Mặc dù nó không khó chịu nhưng cô vẫn biết nó chẳng có gì tốt lành, huống hồ cô không thích anh ta, vậy nên những gì anh ta làm cô đều không thích.
Sau khi thấy có luồn gió thổi qua làm tóc cô ngả về một hướng, Tiêu Yến xoay người thấy anh ta châm đầu thuốc đang cháy vào nước rồi ném ra ngoài.
Cửa sổ từ từ đóng lại, Lăng Dương Thần cũng không nói gì thêm, Tiêu Yến đương nhiên cũng chẳng bao giờ bắt chuyện.
Người cao ngạo như anh ta sẽ không vì câu nói của cô mà dập điếu thuốc chứ?
Cô cũng không hơi đâu quan tâm, dựa vào ghế rồi lờ mờ ngủ đi.
Lúc đến nơi, Lăng Dương Thần định xuống xe thì để ý thấy Tiêu Yến vẫn còn ngủ, thế nhưng đầu lông mày cô vẫn luôn cau lại, những ngón tay làm móng tỉ mỉ găm chặt vào lòng bàn tay.
Là cô gặp ác mộng, hay bởi vì cho dù là lúc ngủ thì cô vẫn luôn cảnh giác như thế?
Lăng Dương Thần chỉ mới mở cửa xe phát ra một tiếng cạch rất nhỏ nhưng Tiêu Yến đã giật mình tỉnh giấc, không đợi anh mở cửa cho mà đẩy cửa thong dong bước ra.
Mặt cô rất bình thản không giống như một người vừa mới mơ thấy ác mộng.
Tiêu Yến bước đi trước, anh đi sau cho đến khi có chuông điện thoại reo lên.
Cô có thể đoán ra người gọi đến, chỉ có thể là Tiêu Chí Nguyên.
Cô lười biếng bắt máy:"Alo"
"Tiêu Yến, mày quá quắt lắm rồi, sao mày có thể làm ra loại chuyện như vậy. Mày là cái thể loại gì, ăn cháo đá bát sao? Hết quyến rũ người yêu của em gái, không được lại quay qua phá hoại hôn lễ, còn súc phạm danh dự của con bé, mày muốn cả Tiêu gia sụp đổ thì mới vừa lòng đúng không? Ba năm trước tao không nên để mày đi nước ngoài mà bóp chết mày thì đúng hơn, nhận nuôi mày để nhận lại ngày hôm nay, súc sinh!!"
Tiêu Yến bị chửi một tràng cũng không hề nổi nóng, nhếch môi đáp lại: "Tôi còn mong cả nhà ông 'chết' kia kìa"
"Mày!!!"
"Tiêu Chí Nguyên, nể tình được ông nhận nuôi về tôi sẽ chừa lại cho ông một con đường sống, nhưng mà là sống không bằng chết"
Những dòng cuối Tiêu Yến gằn xuống nghe vô cùng dữ tợn, đến Tiêu Chí Nguyên trong một giây phút nào đó cũng phải lạnh sống lưng, ông ta quát lớn một câu:"Để tao xem, đứa nào chết trước"
Tiếng tít tít vang lên, Tiêu Yến thầm cười trong lòng, để xem còn ai dám rước con gái ông về, giá cổ phiếu chắc chắn đang rớt trầm trọng lại còn mạnh miệng được như vậy.
Lăng Dương Thần theo sau, Tiêu Yến lại mở loa ngoài nên anh ta đã nghe được hết toàn bộ câu chuyện, từ ba năm trước không phải là cô trốn anh mà là bị ép đi, anh không điều tra thân thế của Tiêu Yến, bởi vì lúc trước anh không nhất thiết phải quan tâm cô như thế nào, mặc dù rất thắc mắc tại sao giữa cô và gia đình lại mâu thuẫn như vậy, không ngờ bởi vì cô là con nuôi.