Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-69
Chương 69: Người mất người còn
Âu Hoằng Phong lái xe quay trở về thấy cả biệt thự trang trí vô cùng đẹp, bắt mắt anh chỉ vào những thứ trang trí hỏi quản gia Lưu:
"Quản gia Lưu! Mọi người đang làm cái gì vậy? Sao lại trang trí thành như thế?"
Quản gia Lưu trầm mặc hỏi anh:"Thiếu gia! Hôm nay cậu bận việc gì sao? Không nhớ hôm nay là ngày gì luôn sao?"
"Hả? Ngày gì chứ? À tôi nhớ rồi hôm nay là sinh nhật của tôi vậy những thứ này là mọi người chuẩn bị cho tôi sao?" Âu Hoằng Phong suy nghĩ một lúc mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình.
"Những thứ này không phải là do chúng tôi chuẩn bị mà tất cả mọi thứ đều là do Phương Hiểu chuẩn bị chúng tôi chỉ là giúp một tay thôi bánh sinh nhật này cũng là do cô ấy tự tay làm." Quản gia Lưu vừa nói vừa chỉ vào bánh sinh nhật mà cô làm cho anh.
"Vậy cô ấy đâu rồi?" Âu Hoằng Phong cảm thấy có lỗi vội vã hỏi.
"Cô ấy đã đi mua thêm mũ sinh nhật cùng với Hoa tiểu thư nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về."
Đôi mày Âu Hoằng Phong nhíu chặt lại trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an, bồn chồn, cứ lo lắng không thôi.
Đang trên đường lái xe quay về nhà, Mộ Khánh Dương nhận được cuộc gọi từ trợ lý của mình:"Chủ tịch! Không xong rồi Kiều Hân tiểu thư cùng Hoa tiểu thư đã xảy ra chuyện rồi."
Vừa nghe thế anh liền thắng gấp lại vội hỏi:"Hai người họ đã xảy ra chuyện gì?"
"Hai người họ đang lái xe thì bị lạng tay lái đâm vào cây ven đường không những như vậy xe của họ cũng đã nổ tung hiện tại vẫn chưa biết sống chết như thế nào? Nghe nói chỉ có một người là còn sống người lại thì không đi ra khỏi xe kịp thời nên cũng đã chết trong xe."
Cùng lúc đấy ở biệt thự, Âu Hoằng Phong nhận được tin thì hoảng hốt, kinh hãi chạy đến đồn cảnh sát ngay lập tức. Đến đồn cảnh sát, anh gặp Mộ Khánh Dương đã ở đấy. Cảnh sát thấy hai người đến liền hỏi:
"Hai người chính là người thân của hai cô gái trong vụ nổ đó?"
"Đúng vậy!" Âu Hoằng Phong cùng Mộ Khánh Dương không hẹn đồng loạt đáp.
Cảnh sát đưa cho hai người các anh xem một sợi dây được đựng trong túi trong suốt hỏi các anh:
"Đây là sợi dây chuyền của một trong hai cô gái còn xót lại trong vụ nổ đấy."
Mộ Khánh Dương vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là sợi dây chuyền mà anh đã tặng cho Hoa Châu Châu:"Đây là sợi dây chuyền của Châu Châu."
"Vậy còn Phương Hiểu thì sao? Cô gái còn lại trong xe đấy." Âu Hoằng Phong lòng nóng như lửa đốt thầm cầu mong cô không sao vẫn bình an vô sự.
"Chúng tôi vẫn chưa rõ lúc chúng tôi đến hiện trường thì nghe những người ở đó nói chỉ có một cô gái còn sống nhưng chưa xác định đó là ai và cô gái đó đã được một người đàn ông đưa đi người còn lại thì không rời khỏi xe kịp thời trước khi xe nổ." Cảnh sát lắc lắc đầu đáp lại.
Âu Hoằng Phong cảm thấy mình dường như đã không còn thở được nổi nữa ngồi xuống ghế hai tay đan chặt vào nhau trong lòng cầu nguyện cho cô mong cô không sao.
Còn Mộ Khánh Dương chân đã không còn muốn đứng vững được nữa đầu anh bây giờ trống rỗng gần như suy sụp hoàn toàn trong đầu anh cứ văng vẳng câu hỏi tại sao lại là người mất người còn mà không phải là cả hai đều còn chứ? Cho dù ai mất anh cũng không thể nào chấp nhận được.
Ở biệt thự, Lữ Vũ Ni vừa nghe tin liền ngất lịm đi Mộ Tần cũng đứng không vững ngã xuống ghế. Dạ Thành Đông cùng những người khác hay tin ngay lập tức chạy đến thấy anh đang ngồi gục mặt xuống Phương Thần đi đến vỗ vai, an ủi:
"Cậu đừng lo lắng quá vẫn chưa xác định đó là ai mà? Chúng ta vẫn còn hy vọng bây giờ cậu hãy cùng bọn tôi quay về đi khi nào có tin cảnh sát sẽ cho hay ngay mà."
Âu Hoằng Phong thất thần cùng mọi người quay về, Mộ Khánh Dương cũng như người mất hồn rời khỏi đồn cảnh sát vừa định mở cửa xe bước vào thì tiếng chuông điện thoại của anh vang lên là Vũ Quân Minh gọi đến:
"Em hãy mau đến bệnh viện của Quang Nam đi Hân Hân bị tai nạn anh đã đưa em ấy đến bệnh viện rồi."
"Thật sao? Vậy bây giờ Hân Hân sao rồi?" Mộ Khánh Dương vui mừng khi Từ Phương Hiểu không sao nhưng đột nhiên sắc mặt anh trùng xuống khi nghĩ đến lời của cảnh sát người mất người còn bây giờ Từ Phương Hiểu còn sống vậy thì người chết chính là Hoa Châu Châu.
"Em ấy đã qua cơn nguy kịch rồi đã không sao." Vũ Quân Minh không nhanh không chậm đáp lại.
"Được! Anh sẽ đến đó ngay." Mộ Khánh Dương bước lên xe lái đến bệnh viện trên xe anh gọi báo cho Lữ Vũ Ni và Mộ Tần.
Quay trở về biệt thự, Hạ Tử Quyên ngồi xuống nhìn Âu Hoằng Phong lên tiếng:
"Hoằng Phong! Tôi và Thành Đông đã điều tra ra được mối quan hệ giữa Phương Hiểu và Mộ gia."
Âu Hoằng Phong ngẩng mặt lên nhìn Hạ Tử Quyên anh lắng nghe cô nói, Hạ Tử Quyên tiếp tục nói với anh:
"Năm xưa Mộ phu nhân mang thai song sinh sau khi sinh ra thì bà ấy chỉ giữ một bé còn một bé thì bà ấy bỏ rơi bà đứa bé bị bỏ rơi đó chính là Phương Hiểu nói trắng ra Phương Hiểu chính là thiên kim tiểu thư của Mộ gia có lẽ khi cô ấy biết chuyện nên đã tỏ thái độ với bọn họ và cũng lý giải được tại sao khi Mộ phu nhân xảy ra chuyện cô ấy lại lo lắng đến như vậy."
Âu Hoằng Phong vô cùng bất ngờ khi biết được thân thế của cô nhưng mặt anh vẫn không biến sắc im lặng không nói gì. Mọi người thấy anh im lặng cũng có thể hiểu, biết bây giờ trong lòng anh chỉ lo lắng cho cô không thể suy nghĩ thêm chuyện khác.
Âu Hoằng Phong lái xe quay trở về thấy cả biệt thự trang trí vô cùng đẹp, bắt mắt anh chỉ vào những thứ trang trí hỏi quản gia Lưu:
"Quản gia Lưu! Mọi người đang làm cái gì vậy? Sao lại trang trí thành như thế?"
Quản gia Lưu trầm mặc hỏi anh:"Thiếu gia! Hôm nay cậu bận việc gì sao? Không nhớ hôm nay là ngày gì luôn sao?"
"Hả? Ngày gì chứ? À tôi nhớ rồi hôm nay là sinh nhật của tôi vậy những thứ này là mọi người chuẩn bị cho tôi sao?" Âu Hoằng Phong suy nghĩ một lúc mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình.
"Những thứ này không phải là do chúng tôi chuẩn bị mà tất cả mọi thứ đều là do Phương Hiểu chuẩn bị chúng tôi chỉ là giúp một tay thôi bánh sinh nhật này cũng là do cô ấy tự tay làm." Quản gia Lưu vừa nói vừa chỉ vào bánh sinh nhật mà cô làm cho anh.
"Vậy cô ấy đâu rồi?" Âu Hoằng Phong cảm thấy có lỗi vội vã hỏi.
"Cô ấy đã đi mua thêm mũ sinh nhật cùng với Hoa tiểu thư nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về."
Đôi mày Âu Hoằng Phong nhíu chặt lại trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an, bồn chồn, cứ lo lắng không thôi.
Đang trên đường lái xe quay về nhà, Mộ Khánh Dương nhận được cuộc gọi từ trợ lý của mình:"Chủ tịch! Không xong rồi Kiều Hân tiểu thư cùng Hoa tiểu thư đã xảy ra chuyện rồi."
Vừa nghe thế anh liền thắng gấp lại vội hỏi:"Hai người họ đã xảy ra chuyện gì?"
"Hai người họ đang lái xe thì bị lạng tay lái đâm vào cây ven đường không những như vậy xe của họ cũng đã nổ tung hiện tại vẫn chưa biết sống chết như thế nào? Nghe nói chỉ có một người là còn sống người lại thì không đi ra khỏi xe kịp thời nên cũng đã chết trong xe."
Cùng lúc đấy ở biệt thự, Âu Hoằng Phong nhận được tin thì hoảng hốt, kinh hãi chạy đến đồn cảnh sát ngay lập tức. Đến đồn cảnh sát, anh gặp Mộ Khánh Dương đã ở đấy. Cảnh sát thấy hai người đến liền hỏi:
"Hai người chính là người thân của hai cô gái trong vụ nổ đó?"
"Đúng vậy!" Âu Hoằng Phong cùng Mộ Khánh Dương không hẹn đồng loạt đáp.
Cảnh sát đưa cho hai người các anh xem một sợi dây được đựng trong túi trong suốt hỏi các anh:
"Đây là sợi dây chuyền của một trong hai cô gái còn xót lại trong vụ nổ đấy."
Mộ Khánh Dương vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là sợi dây chuyền mà anh đã tặng cho Hoa Châu Châu:"Đây là sợi dây chuyền của Châu Châu."
"Vậy còn Phương Hiểu thì sao? Cô gái còn lại trong xe đấy." Âu Hoằng Phong lòng nóng như lửa đốt thầm cầu mong cô không sao vẫn bình an vô sự.
"Chúng tôi vẫn chưa rõ lúc chúng tôi đến hiện trường thì nghe những người ở đó nói chỉ có một cô gái còn sống nhưng chưa xác định đó là ai và cô gái đó đã được một người đàn ông đưa đi người còn lại thì không rời khỏi xe kịp thời trước khi xe nổ." Cảnh sát lắc lắc đầu đáp lại.
Âu Hoằng Phong cảm thấy mình dường như đã không còn thở được nổi nữa ngồi xuống ghế hai tay đan chặt vào nhau trong lòng cầu nguyện cho cô mong cô không sao.
Còn Mộ Khánh Dương chân đã không còn muốn đứng vững được nữa đầu anh bây giờ trống rỗng gần như suy sụp hoàn toàn trong đầu anh cứ văng vẳng câu hỏi tại sao lại là người mất người còn mà không phải là cả hai đều còn chứ? Cho dù ai mất anh cũng không thể nào chấp nhận được.
Ở biệt thự, Lữ Vũ Ni vừa nghe tin liền ngất lịm đi Mộ Tần cũng đứng không vững ngã xuống ghế. Dạ Thành Đông cùng những người khác hay tin ngay lập tức chạy đến thấy anh đang ngồi gục mặt xuống Phương Thần đi đến vỗ vai, an ủi:
"Cậu đừng lo lắng quá vẫn chưa xác định đó là ai mà? Chúng ta vẫn còn hy vọng bây giờ cậu hãy cùng bọn tôi quay về đi khi nào có tin cảnh sát sẽ cho hay ngay mà."
Âu Hoằng Phong thất thần cùng mọi người quay về, Mộ Khánh Dương cũng như người mất hồn rời khỏi đồn cảnh sát vừa định mở cửa xe bước vào thì tiếng chuông điện thoại của anh vang lên là Vũ Quân Minh gọi đến:
"Em hãy mau đến bệnh viện của Quang Nam đi Hân Hân bị tai nạn anh đã đưa em ấy đến bệnh viện rồi."
"Thật sao? Vậy bây giờ Hân Hân sao rồi?" Mộ Khánh Dương vui mừng khi Từ Phương Hiểu không sao nhưng đột nhiên sắc mặt anh trùng xuống khi nghĩ đến lời của cảnh sát người mất người còn bây giờ Từ Phương Hiểu còn sống vậy thì người chết chính là Hoa Châu Châu.
"Em ấy đã qua cơn nguy kịch rồi đã không sao." Vũ Quân Minh không nhanh không chậm đáp lại.
"Được! Anh sẽ đến đó ngay." Mộ Khánh Dương bước lên xe lái đến bệnh viện trên xe anh gọi báo cho Lữ Vũ Ni và Mộ Tần.
Quay trở về biệt thự, Hạ Tử Quyên ngồi xuống nhìn Âu Hoằng Phong lên tiếng:
"Hoằng Phong! Tôi và Thành Đông đã điều tra ra được mối quan hệ giữa Phương Hiểu và Mộ gia."
Âu Hoằng Phong ngẩng mặt lên nhìn Hạ Tử Quyên anh lắng nghe cô nói, Hạ Tử Quyên tiếp tục nói với anh:
"Năm xưa Mộ phu nhân mang thai song sinh sau khi sinh ra thì bà ấy chỉ giữ một bé còn một bé thì bà ấy bỏ rơi bà đứa bé bị bỏ rơi đó chính là Phương Hiểu nói trắng ra Phương Hiểu chính là thiên kim tiểu thư của Mộ gia có lẽ khi cô ấy biết chuyện nên đã tỏ thái độ với bọn họ và cũng lý giải được tại sao khi Mộ phu nhân xảy ra chuyện cô ấy lại lo lắng đến như vậy."
Âu Hoằng Phong vô cùng bất ngờ khi biết được thân thế của cô nhưng mặt anh vẫn không biến sắc im lặng không nói gì. Mọi người thấy anh im lặng cũng có thể hiểu, biết bây giờ trong lòng anh chỉ lo lắng cho cô không thể suy nghĩ thêm chuyện khác.